Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tarzan

Tiếng bàn phím ban đêm

Anh là game thủ chuyên nghiệp.

Câu đó nghe có vẻ rất "cool" với người ngoài, nhưng với em – một người sống chung nhà với anh, thì nó đồng nghĩa với: đêm là ngày, ngày là đêm. Và có một thứ không thể thiếu trong cuộc sống chung của tụi mình, chính là… tiếng bàn phím gõ lạch cạch giữa khuya.

Thật ra, em đã quen với việc anh làm việc về đêm. Ban đầu còn lo, còn ngạc nhiên khi thấy anh “cày” tới ba bốn giờ sáng mà vẫn tỉnh như sáo, trong khi em đã lăn ra ngủ từ trước đó cả tiếng đồng hồ. Nhưng rồi dần dần, em hiểu: đó là công việc của anh, là đam mê, là sự nghiệp mà anh đang nghiêm túc theo đuổi.

Và em chưa bao giờ phàn nàn gì về điều đó.

Chỉ có một điều nhỏ xíu, thật nhỏ, mà em cũng chẳng định nói ra: tiếng bàn phím của anh.

Cái bàn phím cơ mà anh dùng – loại anh bảo là “cherry blue switch” gì đó – cực kỳ ồn. Mỗi khi anh gõ combo kỹ năng hay chat nhanh với đồng đội, âm thanh "lách cách lách cách" vang lên rõ mồn một trong đêm. Nhất là những lúc anh hơi căng thẳng, gõ mạnh tay, từng nhịp bấm như chạm thẳng vào giấc ngủ chập chờn của em.

Có đêm em vừa thiu thiu thì “lách cách lách cách lạch cạch lạch cạch” – anh đang combat. Em giật mình. Tưởng có ai đập cửa.

Em không trách. Vì em biết, với anh, tiếng bàn phím là nhịp thở. Là âm thanh thân thuộc của sự tập trung, của tốc độ và phản xạ. Và vì anh chưa từng biết điều đó làm em tỉnh giấc.

Cho đến một hôm.

Đêm đó, trời oi nồng, em trằn trọc mãi không ngủ được. Anh vẫn ở góc làm việc, tai đeo tai nghe, mắt dán vào màn hình. Ánh sáng xanh từ màn hình hắt vào khuôn mặt nghiêm túc của anh. Những ngón tay lướt trên bàn phím như múa, nhanh đến mức em không theo kịp. Mỗi nhịp bấm vang lên rõ ràng trong đêm tĩnh mịch.

Chẳng hiểu vì sao, lúc đó em chỉ nằm nhìn anh, thấy lòng dâng lên một cảm giác vừa thương vừa buồn cười. Người ta bảo tiếng bàn phím ban đêm là âm thanh của sự cô đơn. Nhưng với em, tiếng gõ phím ấy – dù có làm em mất ngủ – vẫn là một phần của người em thương.

Lát sau, có lẽ anh cảm nhận được ánh mắt em, nên quay sang.

– Em chưa ngủ à?

– Em sắp rồi...

– Ồn quá hả?

– Không đâu. Em quen rồi.

Anh nhìn em lâu một chút. Rồi quay lại tiếp tục chơi. Nhưng từ lúc đó, em để ý anh gõ nhẹ tay hơn. Những cú "click clack" như biến thành “tick tick” khe khẽ.

Hôm sau, khi em thức dậy, bàn phím anh dùng đã biến mất khỏi bàn.

– Ủa, cái bàn phím quen đâu rồi?

– Anh thay cái khác.

– Sao vậy? Cái cũ chơi tốt mà?

– Ồn quá.

Em ngạc nhiên. Vì đó là cái anh thích nhất. Anh từng bảo đó là “vũ khí” giúp anh thi đấu tốt hơn, cảm giác tay chính xác hơn. Em còn nhớ có lần anh nói vui: “Bàn phím này mà hư là như mất bạn tri kỷ.”

Thế mà giờ, anh thay.

Anh thấy em nhìn chằm chằm cái bàn phím mới – trông nhỏ hơn, đơn giản hơn, và... yên tĩnh hơn.

"Loại này silent, gõ không phát tiếng."

Em đứng yên vài giây. Tự dưng muốn khóc.

Không phải vì bàn phím. Mà vì… trong một thế giới mà ai cũng bận rộn với niềm đam mê riêng, anh vẫn đủ tinh tế để biết em xoay người trong đêm, và âm thầm chọn điều tốt hơn cho em.

Em đến gần, vòng tay ôm anh từ phía sau:

– Cảm ơn anh.

Anh nắm lấy tay em, kéo nhẹ lên môi hôn một cái:

– Đừng cảm ơn. Em là giấc ngủ của anh, còn game… chỉ là ban đêm thôi.

Từ hôm đó, tiếng bàn phím im lặng hơn. Căn nhà không còn lạch cạch giữa khuya, chỉ có tiếng quạt nhẹ và nhịp thở đều đều của một người ngủ ngon trong lòng một người đang gõ những giấc mơ.

Đôi khi, anh vẫn gõ mạnh – nhưng âm thanh ấy không còn khiến em giật mình, bởi vì nó êm như một lời thì thầm:
"Anh luôn để ý em, ngay cả khi em không nói gì."

Có lần em tan làm muộn, về nhà trong cơn mưa lất phất. Mở cửa, thấy trên bàn là một ly sữa nóng, bên cạnh là một mẫu giấy nhỏ – chữ viết tay quen thuộc:

"Em về rồi, ướt mưa phải uống ấm.
Anh chơi tới khuya, nhưng đêm nay anh gõ nhẹ thôi.
Ngủ ngon nha cô bé hay xoay người lúc 3 giờ sáng."

Em bật cười. Trái tim mềm ra như chiếc bánh sừng bò để quên bên cạnh lò sưởi. Yêu một người không cần nói yêu mỗi ngày, chỉ cần họ biết… mình cần gì – dù chỉ là một giấc ngủ yên.

Và thế là, trong căn nhà nhỏ của hai đứa, nơi có bàn phím im lặng, có mấy chậu hoa nhỏ ngoài ban công, có những bữa cơm không đúng giờ và những cái ôm đúng lúc – tình yêu lớn lên không ồn ào, không kịch tính.

Chỉ là mỗi ngày đều có một người chờ bên kia cánh cửa.
Một người biết lùi lại nửa bước, để người kia có giấc ngủ tròn.
Và một người – sẵn lòng đổi bàn phím, đổi thói quen, nhưng không đổi trái tim đang hướng về nhau.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com