Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Đứa Trẻ Giữa Tro Tàn

Đêm đó không có trăng. Màn trời phủ kín bởi từng đám mây chì xám như những tầng tro đổ xuống từ những ngọn núi xa. Gió từ đỉnh tuyết thổi xuống, gào rít từng hồi lạnh lẽo như tiếng than khóc kéo dài từ thời tiền sử. Không có ánh sáng nào rọi qua được lớp mây dày. Tất cả chỉ là bóng tối và gió, những âm thanh của thế giới cổ xưa chưa từng có lời nói.


Cùng một thời khắc, tại ba vùng đất cách nhau hàng nghìn dặm, ba con người mang ba nỗi cô đơn khác nhau đều cùng rơi vào một giấc mơ kỳ lạ. Clara, người sống lặng lẽ trong trạm y tế bỏ hoang giữa rừng phương Bắc, thấy mình đứng giữa một cánh đồng xám lạnh. Elias, nhà nghiên cứu ngôn ngữ đã rời bỏ mọi hội thảo và viện nghiên cứu, giờ đang ngủ trên nền băng lạnh của Greenland, mơ thấy mình ngồi cạnh một bờ vực tro bụi. Và Kiên Minh, kẻ ẩn cư nơi cao nguyên đá Tây Tạng, không mơ thấy gì rõ ràng, nhưng lòng anh rúng động như có ai vừa gọi tên thật của anh bằng một giọng nói chưa từng nghe bao giờ.


Trong giấc mơ ấy, một đứa trẻ sơ sinh nằm bất động giữa cánh đồng cháy xém. Thân thể nhỏ bé đỏ hỏn. Máu và nhau thai còn bám đầy trên làn da mỏng manh. Không một mảnh vải quấn quanh. Không một bàn tay chào đón. Bầu trời phía trên đứa bé hé mở, không bằng mặt trời hay mặt trăng, mà là một luồng sáng trắng xanh rọi xuống như hơi thở của những chiều sâu huyền nhiệm. Ánh sáng ấy không ấm, cũng không lạnh. Nó đơn giản là hiện diện, như sự sống đầu tiên vừa mới được đánh thức.


Tiếng gió trong giấc mơ dần biến thành tiếng kinh. Những hạt tuyết nhẹ rơi, tan thành một dạng âm thanh thinh lặng đến kỳ lạ. Không ai trong ba người mơ nghe thấy tiếng khóc của đứa bé. Cũng không thấy nó động đậy. Nhưng trong tích tắc, họ đều cảm nhận rằng thế giới đã ngừng quay quanh trục của nó. Như thể đứa trẻ ấy không nằm giữa cánh đồng, mà nằm chính giữa điểm gãy của hiện thực.


Khi tỉnh dậy, Clara vẫn còn nước mắt trên má. Cô quỳ xuống nền sàn gỗ cũ, tay ôm ngực, tim đập thổn thức như vừa mất đi điều gì đó không thể gọi tên. Elias mở mắt, bàn tay chạm vào ngực, nơi cảm giác nghẹn ngào chưa rời đi. Ông nhìn ra cửa sổ, nơi mặt trời chưa lên, lòng thầm thì một lời xin lỗi chưa gửi được. Kiên Minh tỉnh dậy trong tư thế kiết già. Anh không hoảng loạn. Cũng không bối rối. Chỉ có ánh mắt sâu như đáy vực chưa từng được soi sáng. Một khoảng lặng tràn ra từ trái tim, chậm rãi bao trùm cả căn động nhỏ anh đang ở.


Không ai nói gì. Không ai hỏi gì. Nhưng họ đều chuẩn bị hành trang. Không vì lý do cụ thể nào. Không ai chỉ dẫn hay ra lệnh. Chỉ có điều gì đó bên trong họ, rất xưa, rất thật, rất im lặng, nói rằng đã đến lúc rời đi. Và họ cùng hướng về một nơi mà chính họ cũng không rõ tại sao lại biết: Tịnh Lạc.


Tịnh Lạc nằm trong một thung lũng cô lập, khuất lấp giữa ba vùng chiến sự. Vùng đất từng là nơi hội tụ của những tín ngưỡng cổ, nơi từng có những tượng đài chạm khắc tay người, những thiền viện bằng đá, và những bậc thang dẫn lên trời. Nhưng tất cả giờ đây đã đổ nát. Tàn tích lởm chởm. Cỏ không mọc. Mưa không rơi. Chim không bay ngang. Người xưa gọi nơi này là vùng câm của thời gian. Nơi mà tín ngưỡng đã tắt từ lâu, và cả hy vọng cũng không còn ở lại.


Clara là người đến trước. Cô bước qua những lối mòn đã bị che phủ bởi lớp địa tầng cháy xám. Gió cuộn lên từ dưới khe núi, lạnh như lưỡi dao lướt qua da thịt. Khi tới giữa một khe đá sâu, cô nhìn thấy điều mình từng thấy trong mơ. Một đứa bé nằm đó. Không có tiếng khóc. Không cựa quậy. Chỉ là một sinh linh nhỏ nhoi giữa đống tro tàn, mắt nhắm nghiền, da dính máu.


Clara không hét lên. Không hoảng sợ. Cô chỉ cúi người thật chậm, bàn tay run rẩy cởi chiếc áo choàng đang mặc, quấn lấy thân thể bé. Cô áp bé vào ngực, ôm chặt như đang ôm lấy phần hồn đã chết trong mình sau vụ thảm sát Yarlung mà cô là người sống sót duy nhất. Trong tim cô, điều duy nhất vang lên là một câu đơn giản: bé cần được sống.


Không lâu sau đó, Elias đến. Ông không đi theo bản đồ, mà theo ký ức. Thậm chí không hẳn là ký ức, mà là tiếng gọi không lời vang vọng từ đâu đó sâu trong lồng ngực. Khi nhìn thấy Clara bên khe đá, Elias không nói gì. Ông quỳ xuống bên cạnh cô, mở chiếc túi da đã sờn màu, lấy ra một cuốn sổ trắng. Cuốn sổ ấy từng là nơi cháu gái ông ghi lại những suy nghĩ cuối cùng trước khi chết. Ông chưa từng viết thêm vào đó. Nhưng hôm nay, Elias mở ra một trang mới. Ngòi bút chạm vào giấy, mực thấm nhẹ, như thể những gì đang xảy ra cần được lưu giữ lại bằng chính trái tim.


Chiều muộn, sương giăng mờ khắp lối. Kiên Minh bước đến không gây ra tiếng động. Anh nhìn đứa bé thật lâu, đôi mắt không biểu lộ cảm xúc gì. Rồi anh ngồi xuống, khoanh chân lại, tay đặt lên đầu gối. Tư thế của một người đã thiền suốt hai mươi năm không mở lời. Không ai hỏi anh đến từ đâu. Không ai hỏi anh nghĩ gì. Và anh cũng không cần nói gì. Trong không gian ấy, nơi thời gian như ngừng chảy, tất cả đều hiểu. Đứa bé không cần tên. Không cần lời giải thích. Sự hiện diện của bé đã là một điều vượt khỏi ngôn từ.





Gió vẫn thổi qua khe đá, nhưng giờ đây, thay vì gào rít, nó chỉ luồn nhẹ qua áo choàng của Clara và lướt qua những sợi tóc dài rũ trên má Kiên Minh. Ánh sáng từ bầu trời phía trên dần nhạt đi, để lại một màn sương xám chập chờn bao quanh ba người. Không ai lên tiếng. Không ai muốn phá vỡ khoảnh khắc yên tĩnh ấy. Dường như từng nhịp thở cũng phải cẩn trọng, như sợ đánh rơi sự thiêng liêng đang hiện diện trong từng hạt không khí.


Đứa bé vẫn nằm yên trong vòng tay Clara. Không động đậy. Không phát ra âm thanh. Nhưng sự sống nơi thân thể nhỏ bé ấy rõ ràng và chân thật hơn bất kỳ điều gì khác. Clara cảm nhận được hơi ấm len lỏi qua làn da, thấm vào xương tủy, như một mạch sáng âm ỉ dưới lòng đất đang chờ ngày bừng cháy. Cô không dám nhắm mắt. Không phải vì sợ hãi, mà bởi cô sợ rằng khi mở ra, mọi thứ sẽ chỉ còn là một giấc mơ đã tan biến.


Elias lật giở những trang đầu tiên trong cuốn sổ cũ. Ngòi bút run run đặt xuống trang giấy trắng. Ông viết không theo suy nghĩ, chỉ theo tiếng gọi từ một nơi sâu thẳm trong lòng. Những hàng chữ hiện ra như từng mạch máu tâm hồn đang tự vẽ lấy hình hài của mình. Không phải câu chữ học thuật, cũng chẳng là lời răn đạo giáo. Đó là ngôn ngữ duy nhất mà ông còn có thể dùng để giữ lại điều đang trôi đi giữa thời gian.


Kiên Minh vẫn ngồi bất động. Nhưng hơi thở của anh hòa tan vào không gian. Trong khoảnh khắc ấy, anh không còn là một con người đơn lẻ, mà là một điểm giao của cõi lặng và cõi động. Tay anh nhặt một cành cây khô nằm bên vách đá, khẽ gõ lên mặt đất. Tiếng vọng vang lên như những giọt nước rơi vào lòng thiền sâu nhất. Không phải âm nhạc. Cũng chẳng là tín hiệu. Mỗi âm thanh là một sợi chỉ nối con người trở về với bản thể nguyên sơ.


Từ phía chân trời mờ ảo, một tiếng động khẽ vang lên. Rất nhẹ. Như thể một lớp bụi chạm vào mặt trống căng. Clara siết chặt đứa bé. Elias dừng bút. Kiên Minh vẫn không mở mắt. Họ không cần hỏi nhau. Bằng một trực giác nguyên thủy, họ biết thế giới đã bắt đầu chuyển động.


Trong lòng dãy Andes, sâu dưới lớp băng vĩnh cửu, trung tâm điều phối Meridion nhận được tín hiệu bất thường. Một dao động cảm xúc lan rộng, vượt ngoài mọi khuôn khổ vật lý. Những máy đo nhịp tâm thức phát hiện một đỉnh nhọn hiếm thấy. Các con số không thể lý giải, chỉ cho biết có điều gì đó đang diễn ra, vượt khỏi khả năng phân tích của máy móc. Lệnh khẩn được ban hành. Một đội biệt phái lập tức xuất phát, mang theo những thiết bị chuyên dùng để triệt tiêu niềm tin.


Còn tại thánh điện Tân Minh Giáo, một cỗ lư đồng nứt đôi ngay giữa buổi hành lễ. Hàng trăm tín đồ đang tụng kinh ngừng lại. Trưởng tế đánh rơi chuỗi hạt trên tay. Trong lịch sử tồn tại ba thế kỷ, chiếc lư ấy chỉ từng nứt một lần. Lần duy nhất là vào thời khắc giáo chủ đầu tiên của họ ra đời. Giờ đây, vết nứt ấy trở lại, như một tiếng vọng không thể làm ngơ. Các trưởng lão họp khẩn trong hầm nguyện. Một đoàn hộ pháp được triệu tập. Những vũ khí thiêng, những vật giam giữ linh hồn, và cả dây xích vàng mang dấu ấn cổ ngữ được chuẩn bị để lên đường.


Tại Tịnh Lạc, Clara đặt nhẹ môi lên trán đứa bé. Không một lời cầu nguyện. Chỉ là một hành động rất con người, rất thật. Elias đứng dậy, đặt tay lên vai Clara. Ánh mắt ông dừng lại nơi bé, như muốn ghi nhớ từng đường nét trước khi biến cố ập tới. Kiên Minh từ từ mở mắt. Ánh sáng mờ nhạt từ đôi mắt anh ánh lên như phản chiếu bầu trời xa. Anh không hỏi. Chỉ nhẹ nhàng bước ra trước, như một người dẫn đường.


Phía sau lưng họ, từng đốm sáng lặng lẽ xuất hiện trên nền trời. Không phải sao. Cũng không phải ánh đèn. Đó là những thiết bị bay không người lái đang tiến dần đến biên giới Tịnh Lạc. Bên kia thung lũng, những bóng áo choàng đen thấp thoáng giữa sương mù. Cả hai thế lực đều đang tới gần. Nhưng ba người vẫn đứng đó. Bên khe đá. Bên đứa bé vẫn chưa một lần khóc.


Mọi chuyển động dường như chậm lại. Như thể không gian đang nín thở. Một cơn gió nhẹ thổi qua. Clara siết nhẹ cánh tay. Elias nhắm mắt lại. Kiên Minh đặt bàn tay lên mặt đá. Và trong giây phút ấy, không một ai trong họ nghĩ đến bản thân. Họ chỉ nghĩ đến sinh linh nhỏ bé kia. Một điểm sáng duy nhất giữa tàn tích của thế giới.


Bầu trời không còn yên lặng. Một đường sáng lạnh băng quét qua sườn núi phía tây, rồi tắt lịm giữa tầng mây thấp. Những đốm đỏ mờ dần hiện ra sau lớp sương xám. Đó không phải ánh lửa, mà là những thiết bị định vị được kích hoạt. Clara nhìn lên, môi khẽ mím, hơi thở dồn dập. Đứa bé trong vòng tay vẫn bất động, nhưng không lạnh. Như thể nơi thân thể bé có một ngọn lửa riêng, đủ để giữ lấy sự sống giữa giá rét và hiểm nguy.


Elias đứng dậy, thu lại cuốn sổ và bỏ vào trong túi da. Mỗi động tác của ông đều chậm, nhưng chắc chắn. Những dấu hiệu trên bầu trời không thể nhầm lẫn. Họ không còn thời gian. Ông nhìn sang Clara, ánh mắt như hỏi, nhưng không cần câu trả lời. Cô đã hiểu. Kiên Minh đã đứng từ trước, tay đặt hờ lên vách đá, như lắng nghe điều gì đó đang thì thầm qua từng thớ đất.


Một tiếng nứt khẽ vọng từ phía nam thung lũng. Không lớn, nhưng đủ để làm Clara quay phắt đầu lại. Bóng đen xuất hiện nơi rìa đá. Bước đi không có tiếng động. Bộ giáp phản xạ của Meridion làm người lính trông như một hình nhân bằng gương. Không thấy mắt. Không thấy da thịt. Chỉ là một khối chuyển động tráng lệ và lạnh lùng.


Clara siết chặt đứa bé. Kiên Minh ra hiệu. Không phải ra lệnh, chỉ là một cử động của bàn tay, hướng về khe núi phía sau. Elias đi đầu. Clara bước theo sát, từng bước cố giữ cho không phát ra âm thanh. Kiên Minh ở lại sau cùng. Anh không chạy. Chỉ lùi dần, che chắn phía sau họ. Khi đến ngã rẽ nhỏ dẫn xuống lòng khe, anh cúi nhặt một hòn đá, đặt lên vách đá, chạm nhẹ vào nó như đánh dấu điều gì đó mà chỉ mình anh hiểu.


Họ đi xuyên qua các tầng đá chồng chất, băng qua rễ cây khô quấn vào nhau như những bàn tay đã chết. Không khí dần đặc lại. Sương tụ từng lớp mỏng trên tóc, trên áo. Mùi đất ẩm và tàn tích trộn lẫn, như mùi của một cõi mộ cổ chưa từng được khai quật.


Elias khựng lại. Phía trước là một ngách nhỏ dẫn vào lòng núi. Ông quay sang Clara, hỏi chỉ bằng ánh mắt. Cô gật đầu. Đứa bé vẫn trong lòng, mắt nhắm, nhưng bàn tay bé nhỏ đã chạm vào cổ áo Clara như một nhành rễ non tìm đất.


Họ vào trong. Lòng núi mở ra một lối hẹp, tối mờ. Những phiến đá bị bào mòn theo năm tháng tạo nên một hành lang quanh co, uốn khúc như mê cung. Elias lấy một que huỳnh quang nhỏ, bẻ gãy. Ánh sáng vàng xanh lập tức lan ra, phản chiếu trên vách đá, tạo nên những bóng hình như đổ từ kiếp trước.


Kiên Minh tiến sát sau cùng. Anh không rút vũ khí. Chỉ đặt tay lên ngực, nơi trái tim đang đập đều. Trong bóng tối, anh lẩm nhẩm một bài kệ bằng thứ ngôn ngữ cổ đã thất truyền. Mỗi chữ vang lên như một nhịp chân, dẫn họ đi sâu hơn vào lòng núi.


Ngoài kia, đoàn truy bắt đã tiếp cận nơi khe đá. Một người lính Meridion tiến đến chỗ họ từng ngồi. Anh ta cúi xuống, nhìn thấy dấu chân còn hằn trên đất. Tay chạm vào mặt đá nơi Kiên Minh đã đặt viên đá. Bàn tay lập tức run rẩy. Màn hình trên giáp phản xạ nhấp nháy những dòng mã lỗi. Cảm biến cảm xúc bị nhiễu loạn. Mắt anh ta chạm vào viên đá, rồi bỗng lùi lại. Không ai biết vì sao. Anh không gọi tiếp viện. Cũng không báo cáo. Chỉ tháo mũ bảo hộ, đứng im, và từ từ quỳ xuống.


Một người lính khác vội tiến tới, định kéo anh dậy. Nhưng khi chạm vào vai, cả hai cùng bất động. Một khoảnh khắc yên lặng kéo dài. Không một tiếng súng. Không một hiệu lệnh. Chỉ có gió rít và âm thanh như tiếng thở dài của đất.


Bên kia sườn núi, đoàn quân Tân Minh Giáo đã dựng lều dã chiến. Các trưởng tế rút thánh vật, đặt lên bàn đá, bắt đầu nghi thức dò tìm linh thể. Nhưng mỗi lần chạm vào mặt đất, kinh văn trong miệng họ vỡ vụn. Âm thanh lạc điệu. Các linh cảm bị nhiễu. Một trưởng tế nôn ra máu, rồi ngã xuống. Những người khác im lặng. Không ai nói nguyên nhân. Nhưng tất cả đều nhìn về phía thung lũng với ánh mắt e sợ. Không phải sợ kẻ thù. Mà là sợ điều gì đó đang vượt khỏi giáo lý của chính họ.


Trong lòng núi, Clara ngồi nghỉ bên một phiến đá phẳng. Elias dùng khăn thấm nước rửa nhẹ đôi chân nhỏ của đứa bé. Kiên Minh thắp một nắm rễ khô, mùi hương nhẹ lan tỏa, làm dịu đi mạch căng thẳng trong ngực. Không ai nói gì. Chỉ có tiếng giọt nước nhỏ từ trần đá rơi xuống một vũng nước nhỏ, nhịp đều như tim đập.


Đứa bé vẫn không khóc. Nhưng khi mở mắt ra, ánh sáng trong mắt bé nhẹ nhàng phản chiếu lên trần hang. Elias ngước lên. Trên trần đá, nơi ánh sáng ấy vừa chiếu tới, một vết nứt nhỏ rọi qua một tia sáng trời mờ nhạt. Ánh sáng ấy không ấm, không lạnh. Chỉ đơn giản là có thật.


Clara thì thầm như với chính mình. Có lẽ chúng ta không trốn. Có lẽ... bé đang dẫn chúng ta đi đâu đó.


Elias gật đầu. Kiên Minh lặng lẽ khép mắt. Trong lồng ngực ba người, không còn chỉ là sợ hãi hay hy vọng. Mà là sự chấp nhận. Như thể họ đã không còn là người bảo vệ đứa bé. Mà là những lữ khách đang được chính đứa bé giữ lại giữa thế giới sắp sửa thay đổi.














Khi ánh sáng trong mắt đứa bé rọi lên vết nứt trần hang, Elias chạm tay vào vách đá lạnh. Mạch đá mềm hơn ông tưởng. Có thứ gì đó phía sau, như khoảng rỗng được tạo nên không phải bởi tự nhiên, mà bởi những bàn tay xưa cũ đã từng sống dưới lòng đất này. Clara áp tai vào, nghe rất khẽ. Không có tiếng gió. Nhưng có tiếng thở. Nhẹ như tiếng ngủ của một đứa trẻ lâu năm chưa từng bị đánh thức.


Kiên Minh đặt tay lên mạch đá. Anh nhắm mắt lại, thiền định trong khoảnh khắc, rồi mở ra ánh nhìn sáng như lửa. Không ai lên tiếng. Nhưng từng người cùng hiểu. Họ bắt đầu gạt đất. Dùng gậy. Dùng đá. Dùng cả móng tay nếu cần. Sau nửa giờ đồng hồ, một lối nhỏ vừa đủ một người cúi người bò qua mở ra sau vách.


Không khí bên trong khác hẳn. Không lạnh. Không ẩm. Cũng không nặng mùi thời gian. Như thể nơi ấy được giữ gìn bởi một hơi thở sâu thẳm nào đó, chưa từng bị chạm tới.


Họ chui qua từng người. Clara đi sau cùng. Đứa bé vẫn trong vòng tay cô, yên lặng, nhưng mắt bé mở to, nhìn chăm chú vào bóng tối như đang đọc ra những ký ức chưa từng được viết xuống.


Phía bên kia là một không gian hang động khổng lồ. Trần đá cao như một mái vòm đổ bóng lờ mờ. Những cột đá tự nhiên vươn lên từ lòng đất như cột đỡ cho một ngôi đền bị chôn vùi. Trên vách, những hoa văn chạm khắc lạ lẫm, không thuộc bất kỳ nền văn minh nào được ghi nhận. Elias tiến đến gần, đưa tay chạm nhẹ lên mặt đá. Dưới lớp rêu phong và bụi thời gian là những dòng ký tự ngoằn ngoèo, không phải chữ, nhưng chứa một nhịp điệu thầm thì.


Không ai nói gì. Clara đặt đứa bé xuống một phiến đá phẳng, phủ khăn mềm bên dưới. Bé nằm đó, mắt vẫn mở, nhưng như đang nghe một bản nhạc vang lên từ chính lòng đất.


Elias lấy sổ ra, ghi lại từng ký hiệu. Mực từ ngòi bút thấm xuống giấy như những hạt máu chảy ngược từ ký ức chưa có chủ nhân. Kiên Minh ngồi xếp bằng bên cạnh, bắt đầu tụng một bài chú mà anh chưa từng học từ ai. Những lời ấy như đến từ giấc mơ sâu nhất trong chính anh.


Sau vài giờ, họ dựng một chỗ trú nhỏ bằng những mảnh vải còn lại, những tấm da cũ, và sợi dây lấy từ balô. Họ thắp một đèn dầu. Ánh sáng chập chờn chiếu lên trần đá, hắt bóng ba người thành những hình thù cổ xưa.


Elias nấu một ít nước bằng thiết bị nhỏ dùng năng lượng mặt trời. Clara bón nước cho bé từng thìa một. Bé vẫn không khóc. Nhưng lần đầu tiên từ khi họ tìm thấy, bé chớp mắt hai lần. Clara mỉm cười. Một nụ cười nhỏ, nhưng như tan băng trong ngực cô.


Đêm xuống. Nhưng họ không ngủ. Họ ngồi quanh nhau. Không vì sợ hãi, mà vì cảm thấy thời gian nơi đây không thuộc về nhịp của thế giới cũ. Mỗi giây trôi qua như một kiếp. Mỗi nhịp tim như một lần luân hồi. Họ không biết nơi này là gì. Nhưng biết chắc, đây là chốn họ được phép nghỉ ngơi, dù chỉ một thời gian ngắn.


Phía trên cao, các đội truy tìm đã vượt qua khe đá nhưng không tìm thấy dấu vết nào nữa. Những cảm biến bị loạn tín hiệu. Máy dò không phát hiện bất cứ gì. Họ báo cáo về trung tâm với kết luận tạm thời: mục tiêu đã tan biến.


Trong khi đó, ở nơi sâu nhất của lòng hang, đứa bé bắt đầu mỉm cười. Một ánh sáng dịu nhẹ từ trán bé tỏa ra, lan rộng quanh phiến đá. Vách hang như hít vào. Không gian rung lên một nhịp rất nhẹ.


Elias bật thốt. Một câu duy nhất.


Chúng ta không tìm được nơi trú ẩn. Chúng ta đã được gọi về đây.


Clara nắm tay bé. Kiên Minh đặt tay lên tim, cúi đầu rất sâu. Ba người nhìn nhau. Không nói. Nhưng cùng hiểu. Họ không chỉ là người chạy trốn.


Họ là những kẻ giữ lửa.








Ba ngày trôi qua trong lòng hang sâu mà không ai biết thời gian đã thực sự đi bao xa. Không có bình minh. Không có hoàng hôn. Chỉ có ánh sáng le lói từ ngọn đèn nhỏ, và một thứ ánh sáng rất mỏng, như hơi thở, phát ra từ trán đứa trẻ mỗi đêm.


Mỗi lần bé mở mắt, không gian như chậm lại. Không phải vì sự sợ hãi, mà vì cảm giác đang đứng trước điều gì đó vượt khỏi giới hạn của ngôn từ. Clara vẫn ôm bé mỗi đêm, bàn tay không rời khỏi ngực bé. Cô cảm nhận được nhịp đập nhỏ ấy dội ngược vào tim mình, như hai nhịp tim đã hòa thành một. Không phải là bản năng người mẹ, mà là trực giác nguyên thủy nào đó – như thể linh hồn cô đã từng giữ lấy sinh linh này từ rất lâu trước khi kiếp người bắt đầu.


Elias đã chép gần hết cả cuốn sổ. Nhưng nét chữ ông không còn run rẩy như lúc đầu. Chúng đều đều, nhịp nhàng, như thể ông không còn viết bằng tay mình, mà bằng sự an nhiên đã chín muồi trong tâm. Có lúc ông ngồi hàng giờ, không viết gì. Chỉ lặng nhìn những ký hiệu khắc trên vách, và cảm thấy chúng đang kể lại câu chuyện từ thuở vũ trụ còn chưa phân chia sáng và tối.


Kiên Minh không rời khỏi thiền định. Nhưng mỗi buổi sáng, anh đều đi quanh hang động, dùng phấn vẽ những đường chấm và nét uốn lượn lên đá. Không ai hiểu đó là gì. Nhưng khi nhìn vào, Elias thấy mắt mình dịu lại. Clara thấy tay mình hết run. Và đứa trẻ, mỗi lần được đặt gần một hình vẽ mới, lại mỉm cười.


Tối ngày thứ tư, đứa bé mở mắt rất lâu. Không nhắm lại như những lần trước. Mắt bé không chớp. Cũng không hẳn là nhìn. Mà như đang soi vào một nơi xa thẳm phía sau lưng cả ba người. Rồi trong khoảnh khắc, một làn sóng vô hình lan ra. Không khí trong hang chuyển động nhẹ. Cột đá rì rào. Vách tường rúng động như da người nổi gai.


Elias ngẩng đầu. Ông thì thầm. Bé vừa làm gì?


Clara áp tai vào ngực đứa trẻ. Bé vẫn không nói, không động đậy. Nhưng trong lòng cô, một hình ảnh vụt qua. Một con đường dài, trắng xóa, nối giữa hai vách vực. Trên con đường ấy, cô thấy chính mình, đang đi, một mình, tay không, nhưng gió không còn lạnh.


Cùng lúc đó, Kiên Minh đặt tay lên trán. Anh thấy hình ảnh một vùng đất, không có tên, nhưng có hàng ngàn người đang ngồi thiền trong thinh lặng. Họ không sợ. Không giận. Không đòi hỏi. Họ chỉ ngồi. Và phía trên họ là ánh sáng từ trán một đứa bé đang ngủ.


Không ai nói ra. Nhưng cả ba đều hiểu. Đứa trẻ đã bắt đầu thức tỉnh những ký ức tập thể. Không phải ký ức riêng của họ, mà của toàn nhân loại. Những tầng thức bị vùi lấp, giờ bắt đầu trồi lên qua từng ánh mắt bé.


Cũng vào chính thời điểm đó, ở một nơi khác cách xa hàng trăm dặm, tại phòng trung tâm Meridion, đèn cảnh báo nhấp nháy đỏ liên tục. Hệ thống cảm biến năng lượng tâm linh phát tín hiệu bất thường. Một xung lực dạng sóng mềm lan từ lòng đất khu vực Tịnh Lạc, vượt mọi hàng rào kiểm soát và chạm vào tầng trung tính của hệ thần kinh trí tuệ nhân tạo. Máy ghi nhận không xác định được nguồn. Thuật toán không thể phân tích bản chất của tín hiệu.


Lệnh họp khẩn được ban ra trong vòng năm phút. Người đứng đầu Meridion không nói gì ngoài ba từ: đứa trẻ còn sống.


Cùng lúc đó, ở phía Nam, trong đại điện của Tân Minh Giáo, chuông báo rung mà không ai chạm vào. Những thánh vật đặt trong gian thờ bắt đầu tỏa nhiệt. Một vị giáo sĩ khi đang tụng niệm thì ngất xỉu, miệng lẩm bẩm hai chữ không ai hiểu: Hồi nguyên.


Cả hai thế lực đều đồng thời hiểu một điều. Họ đã không tiêu hủy được đứa bé. Và tệ hơn, nó đang dần trở thành trung tâm hội tụ của một năng lượng mà họ không thể kiểm soát.


Trong lòng hang, Elias ngẩng đầu lên, chậm rãi nói. Có lẽ nơi này không còn giữ được lâu. Clara siết chặt bé vào lòng. Cô không sợ. Nhưng linh cảm rất rõ. Cái tĩnh lặng của nơi này sắp bị phá vỡ.


Kiên Minh đứng dậy. Anh gật đầu, như đã biết điều đó trước cả khi nó đến. Anh bước ra cửa hang, nhìn lên vách đá phía xa, nơi có một khe hẹp dẫn xuống những mạch đá thấp hơn. Mắt anh không chớp, nhưng trong lòng đã xác định được hướng tiếp theo.


Elias thu dọn cuốn sổ. Clara gói bé lại bằng lớp vải dày hơn, áp vào ngực. Không có nước mắt. Không có hoảng hốt. Chỉ có im lặng.


Và rồi họ rời đi. Đi xuống. Đi sâu hơn vào lòng đất, nơi chưa ai từng đặt chân, nơi không có đường, nhưng có một thứ gì đó đang chờ sẵn.


Không phải là kết thúc.


Mà là chương kế tiếp của một huyền thoại vừa mới

bắt đầu thức giấc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com