Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Vô Địch

Lời tác giả: tui đã viết nó từ một tuần trước :3 nhưng chả hiểu sao đến h ms đăng lên :v chắc tại tui lười với quên :3 nếu như không phải hôm nay dọn máy thì chắc tui cũng cho đứa con này bám mạng nhện luôn quá :v  nhân tiện bạn nào đang chờ chap mới của This love :v cứ từ từ, tui không drop đâu, thất đức lắm :v tui thài đó


Đức Chinh ghét trời lạnh. Cực kỳ ghét. Thời tiết ở Thường Châu không phải nói là lạnh, mà là rét đến chết người. Mặc dù lần đầu nhìn thấy tuyết rất phấn khích nhưng cái lạnh dưới 0 độ làm cậu xây xẩm cả mặt mày. Sân vận động Thường Châu hôm nay bị phủ trắng bởi tuyết. Ngồi ghế dự bị, cậu đã lo lắng phát điên lên được. Nhìn các đồng đội của mình đang ở ngoài đó, điên cuồng chạy trên tuyết dày, trơn trượt, cướp bóng từ chân đối thủ, cả chàng thủ môn điển trai kia, bao phen mạo hiểm, liều lĩnh nhảy lên cản phá những pha tấn công trước khung thành, dạ dày cậu như quặn lại. Đến khi được bố Park thay vào sân, Chinh sợ đến phát hoảng. Cậu luống cuống, cứng nhắc, tự nhủ mình hôm nay là một trận đấu quan trọng không thể phụ lòng mọi người. Bọn họ đã rất vất vả, bỏ qua mọi thứ để tiến vào được đến đây,hàng triệu người đang dõi theo cậu và đồng đội, trông chờ bọn họ mang vinh quang trở về.

Nhưng họ đã không làm được. Bàn thắng ở phút cuối cùng như một đòn đánh phũ phàng giáng vào họ. Mọi người ai cũng buồn. Quang Hải và Tiến Dũng đã khóc. Hồng Duy và Văn Thanh ngày thường vui vẻ hoạt bát lúc này cũng im lặng, rưng rưng. Chàng thủ môn Tiến Dũng luôn bình tĩnh lúc này cũng cúi đầu, rầu rĩ bước đi. Anh Trường đã cổ vũ tất cả thành viên trong đội rằng bọn họ đã làm hết mình, hãy vui vẻ lên, nhưng chính anh ấy cũng đang nghẹn ngào, buồn bã. Đức Chinh lúc này đang ngồi một chỗ, ủ dột cúi đầu, hai mắt dán chặt vào hai lòng bàn tay. Cậu đang tự trách. Cậu trách mình đã không bình tĩnh hơn, không thể hiện xuất sắc hơn, tự trách mình không thành công trong những đợt áp sát khung thành đối thủ, trách mình vì đã thua... Từng khoảnh khắc của trận đấu như thước phim tua chậm chạy qua trong đầu cậu. Từng giọt mồ hôi của Văn Đức, những chấn thương của Xuân Mạnh, những giọt máu của Tiến Dũng,... tất cả đều tái hiện. Bọn họ thật cực khổ, thật vất vả để trụ vững trong 119 phút dưới mưa tuyết trắng trời và tất cả đã trở thành công cốc. Thứ gì đó nghẹn lại trong cổ họng, ứ lên, khiến mắt Đức Chinh nhòe đi. Giá mà...

"Nhìn cái mặt như bánh mì thiu của cậu đi. Đã đen rồi giờ còn xấu nữa."

Một cái khăn bông chùm lên đầu Đức Chinh khiến cậu giật mình. Gỡ cái khăn xuống khỏi đầu, cậu ngẩng lên. Phía trước cậu, một dáng người cao lớn với chiếc áo xanh quen thuộc đang đứng đó, nhìn xuống cậu. Mắt Đức Chinh lần nữa ầng ậng nước, mếu máo nhìn người trước mặt. Bùi Tiến Dũng có chút không đành lòng, quỳ một chân xuống trước mặt cậu, dùng hai tay ôm lấy hai má phúng phính lúc này trông như bánh bao nhúng nước của người kia. Dùng ngón tay lau đi những giọt nước mắt đang trực trào ra, anh nhẹ nhàng nói:

"Coi nào, đừng khóc, đã chẳng đẹp đẽ gì rồi."

Đức Chinh nghe được câu này, quên luôn cả buồn bã, trừng mắt nhìn anh.

"Cậu dám nói tớ xấu?"

"Không phải, không phải, Đức Chinh đẹp nhất Vịnh Bắc Bộ. Thế được chưa?" Tiến Dũng dở khóc dở cười nói với người trước mặt. Quả nhiên là Đức Chinh lúc nào cũng đáng yêu như vậy.

Hai người họ cứ như thế, một người ngồi trên ghế, một người nửa quỳ, nhìn nhau chằm chằm, không nói lời nào. Trong mắt Tiến Dũng có biết bao ôn nhu cùng bao dung chỉ Đức Chinh mới thấy được. Cậu giống như bị sự ôn nhu, dịu dàng ấy cuốn vào, nhấn chìm không lối thoát. Người thủ thành ấy thật tốt đẹp biết bao, anh đẹp trai, tài giỏi, tính tình tốt, được biết bao người ngưỡng mộ cùng yêu quý. Cậu...

"Tớ...Tớ xin lỗi..." Đức Chinh ấp úng.

"Không chấp nhận đâu!" Tiến Dũng vậy mà lại trả lời một cách cứng rắn khiến cậu tròn mắt nhìn. Anh nhắc lại.

"Không chấp nhận xin lỗi!" ngón cái của anh vé hình tròn trên má cậu. "Không có lỗi làm sao xin lỗi được?"

"Nhưng mà tớ..."

"Không nhưng nhị gì hết. Cậu không có lỗi, trong tất chúng ta, không ai có lỗi hết!" hai tay anh rời khỏi má cậu, cầm lấy đôi bàn tay lành lạnh đang nắm chặt kia. Giọng của Tiến Dũng đủ lớn để mọi người có thể nghe được. Không ai nói gì.

"Chúng ta đã làm rất tốt, đã làm những gì có thể không phải sao? Chúng ta đã cầm cự được đến những phút cuối cùng dưới trời tuyết như vậy. Chúng ta chỉ thiếu một chút may mắn nữa thôi. Có lẽ hôm nay, ông trời không đứng về phía chúng ta nhưng có lẽ đó là một điều tốt. Chúng ta làm tốt, nhưng có lẽ chưa phải là tất cả, chúng ta còn nhiều thiếu sót mà có lẽ nếu hôm nay chúng ta cầm được chiếc cúp kia, chúng ta sẽ khiến nó trở nên lu mờ và không để ý đến. Biết đâu, chúng ta sẽ trở nên tự cao, chúng ta sẽ ngủ quên trên chiến thắng. Đúng là chúng ta đã làm rất tốt và chúng ta đã không vô địch, nhưng chính sự thiếu sót ấy là khởi đầu của chúng ta. Tất cả những người ở đây, những thành viên trong đội bóng này, chúng ta sẽ ghi nhớ ngày này, ngày chúng ta đã thất bại trước đối thủ mạnh nhất, và chúng ta sẽ báo thù. Cho nên, Hà Đức Chinh, cậu đừng khóc, đây nên là niềm vui, chứ không phải nỗi buồn."

Tất cả mọi người đều im lặng. Bọn họ đều hiểu những lời của Tiến Dũng. Không đoạn đường nào không đầy rẫy những gian chông, cuộc đời cũng không thể là màu hồng. Vàng có qua lửa mới biết là vàng thật, ngọc có mài giũa mới tỏa ánh hào quang. Vì vậy, hôm nay họ có thể thua trước Uzbekistan nhưng họ đã thắng chính bản thân mình. Những chiến binh, đây là lúc cần vực dậy, đừng để bản thân ngủ vùi dưới mưa tuyết Thường Châu.

Từ một góc phòng, phát ra tiếng sụt sịt khe khẽ. Trong sự im lặng lúc này, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng dù rất nhỏ. Tất cả đồng loạt quay ra. Đội trưởng của họ, Lương Xuân Trường, người luôn điềm đạm, trầm tĩnh trên tay cầm chiếc Ipad, tay còn lại đang quệt những giọt nước mắt trực trào.

"Lại đến anh Trường cũng khóc nữa à?" Vũ Văn Thanh cười, giọng nói sang sảng lấy lại không khí trong căn phòng.

"Tại bài phát biểu của thằng cu Dũng cảm động quá đấy!" Phạm Đức Huy tiếp lời.

"Đội trưởng cuối cùng cũng khóc rồi. Mai mắt anh ấy sẽ sưng húp cả lên và còn híp hơn trước nữa." Nguyễn Trọng Đại đùa giỡn khiến mọi người trong phòng đều bật cười, ngay cả Xuân Trường, người đang lau nước mắt cũng phát ra mấy tiếng khúc khích. Phan Văn Đức, người nãy giờ ngồi cạnh Xuân Trường, mỉm cười liếc chiếc Ipad trên tay người đội trưởng, lên tiếng.

"Anh Trường không buồn, anh ấy đang khóc vì hạnh phúc."

Mọi người cùng nhìn, trong đó là vô số những tin nhắn của người hâm mộ. Bọn họ từ trước trận chung kết, đều đã gửi những tin nhắn động viên, cổ vũ. Những con người đó, họ quan tâm đến sức khỏe của cả đội, họ nói rằng mọi người đã rất cố gắng, đã vất vả, rằng bọn họ tự hào về cả đội, tất cả đều là những nhà vô địch trong lòng người hâm mộ, có người còn cap màn hình mấy đoạn comment của nước ngoài gửi tới và tất cả đều nói mặc kệ kết quả, cả dân tộc đều yêu quý họ, những người con của Việt Nam, rằng đã đến lúc về nhà rồi. Tất cả đều cảm động trước những dòng tin nhắn chứa đầy sự quan tâm, an ủi ấy. Ai nấy mắt đều rơm rớm nước, nhưng không một giọt nước mắt tuôn rơi, tất cả bọn họ đều đang cười.

"Nhìn nè, hôm nay mọi người vẫn ăn mừng. Tắc đườngcả rồi!" Hồng Duy kêu lên ngạc nhiên, giơ màn hình điện thoại đang chạy dở đoạnlive stream của một page nào đó. Trong live, cả một con đường chỉ độc một sắc đỏ,người xe tấp nập, ai nấy đều hừng hực khí thế. Bọn họ vừa hát hò, vừa hét, vừađánh trống khua chiêng. Một đống tạp âm lẫn lộn hết cả không nghe rõ tiếng.Nhưng trong sự hỗn loạn ấy, Đức Chinh vẫn nghe thấy văng vẳng bốn chữ: Việt NamVô Địch! Cậu cầm tay Tiến Dũng, siết chặt hơn. Đúng vậy, hôm nay bọn họ khôngchiến thắng, mà là cả dân tộc Việt Nam đã chiến thắng rồi!    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com