Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chuyện tình của một hủ nữ (chương 4)

- Này cậu, tớ nghe bảo tình yêu không đi liền với tình dục nó thành tình đồng chí đấy!!!

Đang hút dở miếng trà sữa, nó suýt nữa bị câu nói này của hắn làm sặc chết. Nó o khù khụ, hết quay bên này ho lại quay bên kia ho làm xe hắn rung lắc dữ dội. Mọi lần đưa nó về khu trọ, hắn vẫn im lặng hoặc hát vu vp một bản nhạc nào đấy nó nghe không rõ để nó tự do nhâm nhi cốc trà sữa hương táo nó thích và tận hưởng vẻ đẹp Hà Nội lúc về đêm. Chẳng hiểu sao hôm nay hắn dở chứng nói với nó câu này. Nó cười gian tà, chẳng biết nó lại nghĩ bậy bạ gì rồi:

- Ôi, đồng chí, cậu cũng công nhận bài đấy thơ đấy hint rất nhiều đúng không? Tình đồng chí chính là như vậy đấy, mờ mờ ám ám làm tan nát cõi lòng fangirl.

Vẻ mặt hắn lúc này khó hiểu, nó nói linh tinh cái gì thế nhỉ? Không thấy hắn nói gì, nó vẫn thao thao bất tuyệt:

- Không đi liền với tình dục, tình yêu của các anh chính là tượng trưng cho tình đồng chí, nằm gần nhau "Súng bên súng đầu sát bên đầu" mà chẳng làm gì, chẳng có gì tiến triển cả....

Nghĩ thế này thì hắn cũng đành chịu nó rồi. Vốn hắn đang định cợt nhả nó chút mà nghe phân tích của nó, hắn cụt hết cả cảm hứng. Đúng thật là không thể nào thay đổi được bản chất của một con người.

Không thấy hắn nói gì, nó chọt chọt vào mạng sườn hắn:

- Này, cậu sao vậy, tớ nói gì sai sao?

Ôi, có người đang giả bộ ngây thơ này. May cho nó hắn đang lái xe không chắc chắn hắn sẽ quay lại bẹo má hay bóp nhẹ vào chiếc mũi nhỏ nhắn, xinh xắn của nó. Không hiểu sao, hắn yêu kinh khủng những giây phút nó giả ngơ như thế này.

Đưa nó an toàn về đến khu trọ, hắn lên xe về không quên tặng nó một nụ hôn vào má. Đáng ghét, tại sao hắn lần nào cũng làm trái tim nó mềm nhũn bằng những hành động ngọt ngào, sâu sắc mà không khoa trương này chứ?

...

- Hai người thân nhau quá nhỉ?!?

Một giọng nói quen thuộc từ đằng sau vọng lại làm nó bất giác hơi rùng mình. Không có lẽ... Nó quay lưng lại, một chàng trai từ bóng tối bước về phía nó. Trong mắt nó ánh lên niềm vui sướng. Nó ôm chầm lấy chàng trai đó, nhảy nhót:

- Anh trai, sao anh đến chỗ em muộn thế này?

Anh xoa đầu nó, miệng cười thật tươi nhưng ẩn sâu nơi đôi mắt anh, nó thấy phảng phất một nỗi buồn thăm thẳm. Hai mắt anh hơi đỏ, phải chăng, anh nó khóc. Không phải chứ? Người anh nó quen biết mạnh mẽ lắm. Anh nó chưa bao giờ khóc trước ai, cũng chưa bao giờ để người khác nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh sau khi khóc. Người anh trong tim nó với chàng trai đứng trước nó hiện tại thật có phần khác nhau:

- Em giá anh lớn  thật rồi. Anh làm xong ca tối nên tranh thủ đến chơi với em không ngờ gặp được cảnh em và cậu bạn kia... hai đứa...

Dường như còn câu gì đó cứ đu đưa trước cửa miệng  anh song anh không sao có thể nói ra được. Anh đành cười trừ, lảng chuyện:

- Em định bắt anh đứng đây đến bao giờ vậy??

Nó thẹn, mặt đỏ bừng lên vì sự đoảng vị của mình. Nó lục bao lô, lấy ra chìa khóa mở cửa phòng. Tuy nhiên, nó tay mở cửa nhưng vẫn không khỏi thắc mắc chuyến tới chơi bất ngờ của anh trai. Tốt nghiệp đại học, anh nó được tuyển dụng thằng vào làm việc cho một cô ti nước ngoài. Thời gian biểu dường như kín mít, hai anh em nó dù vẫn thường liên lạc nhưng gặp mặt nói chuyện trực tiếp thật sự rất ít. Chẳng hiểu lí do vì đâu hôm nay lại có chuyện lạ lùng này?

Bước vào phòng nó, bao nhiêu sức lực của anh dường như tan biến hết. Anh ngồi thụp xuống cái ghế học của nó, thẫn thờ nhìn ra cửa, cái nhìn mông lung. Anh bây giờ nom thật suy sụp. Nó biết đã có biến xảy ra song không biết chuyện gì có thể khiến người anh kiên cường của nó trở thành bộ dạng này. Kéo cái ghế gần đó lại, nó ngồi cạnh anh, ánh mắt ngập tràn sự quan tâm:

- Anh...có thể nói cho em biết...

Anh úp hai tay lên mặt, bờ vai rộng khẽ rung lên. Trong cơn nghẹn ngào, nó nghe thấy tiếng anh nhỏ xíu:

- Em... cậu ấy... cậu ấy... đi rồi.

Mặt nó nghệt ra, ban đầu chẳng hiểu anh nói gì. "Cậu ấy" trong câu nói của anh là ám chỉ ai? Không phải là... Nó lay lay anh nó, gấp gáp hỏi đến mức câu từ thành ra đứt quãng:

- Anh trai... người mà anh nói đến... có phải là...

Anh ngẩng đầu lên nhìn nó bằng đôi mắt vô hồn, khẽ gật đầu. Nó vẫn lay anh như chưa thể nào chấp nhận được tin tức này:

- Không thể nào!!! Anh và anh Duy yêu nhau như thế. Sao anh ấy nói đi là đi ngay được? Em không tin, không tim đâu

Nỗi đau mà anh và người yêu cũ gây ra cho nó, nó thật không quên. Tuy nhiên, nó cũng phần nào thấy hiểu nỗi khổ của hai người. Cuộc sống vốn không giống những gì nó tưởng tượng, càng không giống những cuốn đam mĩ có cái kết HE nó đã đọc. Đối với giới GAY nói tiêng, cộng đồng LGBT nói chung, dù bảo rằng xã hội đã có cái nhìn thoáng hơn với họ nhưng thực sự, bức tường kì thị vẫn còn rất dày biết đến khi nào mới có thể phá bỏ? Nó không giận, không còn giận trước hành động của hai người nữa. Nó hiểu cho nỗi khổ của anh. Bằng trái tim nhiệt huyết của một hủ nữ, nó động viên danh trai sống thật với giới tính, nắm bắt lấy hạnh phúc hiện tại. Nhờ sự cổ vũ và cũng là điểm tựa từ nó, anh nó đủ dũng cảm, niềm tin để come out trước gia đình. Bố mẹ nó nghe tin này phản ứng cũng như bao bậc phụ huynh khác: KHÔNG THỂ CHẤP NHẬN. Tuy nhiên, với sự đáu tranh bền bỉ, nó và anh trai đã thuyết phục được bậc phụ huynh. Tình anh em trải qua sóng gó cùng những ngày tháng nghi ngờ, hờn giận nhau càng trở nên thân thiết. Vậy mà... Tâm nó vẫn không ngừng gào thét "Tại sao? Tình cảm của hai người họ tốt như vậy, anh Duy tuyệt vời như thế, vì sao lại bỏ anh trai nó đi? Anh ấy có người khác hay anh ấy hết yêu anh trai nó rồi hay..."

Anh nó lắc đầu, cười khổ, nụ cười tràn ngập cay đắng. Nó nhìn anh mà đau lòng:

- Cậu ấy không thể thắng được sức ép của gia đình. Cậu ấy nói với anh cậu ấy yêu anh nhưng cậu ấy còn trách nhiệm của một người con trai độc nhất đối với gia đình, dòng họ. Đứng trước lợi ích của dòng họ, tình cảm của cậu ấy với anh thật nhỏ bé. Cậu ấy phải lấy vợ, phải sinh con, phải có trách nhiệm kế thừa hương hỏa. Cậu ấy không thể tiếp tục cùng anh bước chung một con đường...

Nghe anh nói một câu nó phẫn nộ một câu. Nó chưa bao giờ nghĩ anh Duy, người từng khiến nó yêu tha thiết lại là một kẻ hèn nhát, bạc nhược, trốn chạy như vậy. Xì iiiiiiiii, nó khinh:

- Anh ta là người có trách nhiệm với gia đình, dòng họ vậy anh ta có nghĩ đến trách nhiệm đối với anh không? Anh hi sinh cho anh ta nhiều thế mà giờ vì TRÁCH NHIỆM anh ta phủi mông giũ bỏ sạch trơn. Em ghét anh ta!!!

Anh ôm lấy bờ vai nó, dáng vẻ vẫn thật tiều tụy nhưng giọng nói đã trở nên rắn rỏi hơn rất nhiều:

- Em đừng vội trách cậu ấy như thế. Em còn nhỏ, còn nhiều chuyện em chưa hiểu được đâu. Cậu ấy... cậu ấy làm vây cũng có cái lí của cậu ấy... Anh không trách... Anh... anh cũng đã dự liệu trước sẽ có ngày này... Nhưng... vẫn bất ngờ quá em ơi!!!

Vai anh nó lại rung lên dữ dội. Nó có thể cảm nhận gương mặt nóng hổi ướt nước mắt của anh tựa lên vai mình. Nó ngập ngừng, ngập ngừng rồi ôm lấy anh. Dẫu biết cuộc sống không như tiểu thuyết, dẫu biết còn khó khăn lắm với cuộc sống của những người đồng tính như anh nó, dẫu biết để đến được hạnh phúc cuối cùng, những người như anh phải trải qua chặng đường rất dài, rất nhiều chông gai tuy nhiên nó không nghĩ đến chuyện tình của anh nó lại kết thúc như thế này. Nó phải làm gì để giúp anh bây giờ?

- Cậu ấy sẽ lấy vợ, có lẽ vào tháng sau...

Nghe anh nói câu ấy thật thản nhiên, nó cười mỉa mai:

- Anh ta có thể làm cho người phụ nữ ấy có thai?

- Tại sao không hả em? Nếu không thể làm cách thông thường, có thể nhờ sự can thiệp, trợ giúp của công nghệ

Anh nó nói ra những lời này bằng giọng điệu lạnh nhạt không cảm xúc đến đáng sợ. Bất thần, nó lạnh người. Anh nó... anh nó không định làm gì dại dột đấy chứ? Nó kéo kéo ống tay anh nó, ấp úng:

- Anh ơi, anh đừng nghĩ quẩn đấy...

Anh thấy bộ dáng lo lắng của nó, anh cười to, vẫn nụ cười còn nhiều gượng gạo:

- Anh trai em không dễ nghĩ quẩn thế đâu. Em gái, có thể cho anh ngủ lại đây một tối không? ... Anh... anh không muốn ở một mình với bốn bức tường vào thời điểm này.

Nói tới câu cuối, anh cúi gằm mặt, vặn vẹo ngón tay. Dường như, anh vẫn chưa thể xóa bỏ hoàn toàn cảm giác tội lỗi vì những đau khổ anh đã gây ra cho nó. Liệu đây có phải là nhân - quả mà anh phải nhận vì những hành động sai lầm trước đây? Tuy nhiên, thấy nó hạnh phúc với tình yêu hiện tại, anh cũng yên tâm đôi chút. Lúc nãy, tình cờ thấy hai người họ thể hiện tình cảm với nhau, anh không thể nào không thấy chạnh lòng. Mới mấy hôm trước đây thôi, anh và Duy còn nắm tay nhau , trao cho nhau nụ hôn tạm biệt vậy mà bây giờ... Nhận được cuộc gọi nói lời chia tay của Duy, thế giới với anh như sụp đổ. Gần năm năm yêu nhau, chỉ một câu chia tay thôi mà tan vỡ tất cả. Tình yêu giữ gìn thật khó, giũ bỏ mới dễ làm sao. Anh không biết, nếu cầm trên tay tấm thiệp đỏ Duy gửi tới, anh sẽ phải hành xử thế nào...

Nghe yêu cầu của anh, nó đứng dậy. Đến chiếc giường bừa bộn chăn màn gấu bông sách vở tiểu thuyết, nó nhanh tay dọn dẹp:

- Anh muốn ở với em tới bao giờ cũng được. Trừ bao lâu rồi, anh em mình không ngủ chung anh nhỉ?

...

Sáng, nó tỉnh dậy đã thấy anh đi từ khi nào rồi. Với tay lấy điện thoại, nó phát hiện tin nhắn của anh. Đại loại anh nói thấy nó ngủ say quá, k nỡ đánh thức nó dậy nên cứ thế mà lẳng lặng đi; rằng thì là mà nết ngủ của nó vẫn xấu như hồi nào, hết quắp lại đạp. Đọc tin nhắn của anh, thấy tinh thần anh có vẻ đã khá hơn nhiều, nó cũng chẳng biết làm gì ngoài nhắn tin chúc anh may mắn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: