Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chuyện tình của một hủ nữ (chương 7)

Hắn ngồi cạnh nó, hết quay sang bên cạnh nhìn nó lại quay ra đằng trước nhìn anh. Hai người họ ngồi im lặng trừng mắt nhìn nhau như vậy đã nửa tiếng rồi. Không ai nói với ai câu gì, không ai nhúc nhích động đậy. Con người, không khí, không gian xung quanh họ dường như đóng băng. Nhìn họ gườm gườm đối đầu nhau, thật khó ai có thể tưởng tượng trước đây họ đã từng là một cặp. Ánh mắ họ dò xét nhau như chỉ chực chờ đối phương sở hở là lập tức tấn công giành phần thắng.

Cuối cùng, trong cuộc chiến không lời nói đó, chàng trai thở dài, chấp nhận thua cuộc. Anh gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, giọng nói trầm lắng có vài phần tự trào, chua xót:

- Thật lâu rồi không gặp em, cũng không nghĩ sẽ có ngày gẹp em trong hoàn cảnh này.

Nó cười cười, vẫn không nói gì. Cầm cốc nước trên mặt bàn, nó nhấp một ngụm nhỏ với vẻ mặt thật thản nhiên, bình tĩnh. Tuy nhiên, hành động đó của nó không qua nổi đối mắt hắn vẫn luôn chú ý dõi theo từng cử chỉ nó làm. Rõ ràng, nó đang cố gắng kiềm chế không để cho dòng cảm xúc cuộn trào trong lòng nó vỡ òa. Hắn không tưởng tượng nổi, nếu nó không nhẫn nhịn nổi nữa, chàng trai ngồi trước mặt nó kia sẽ phải lãnh chịu hậu quả như thế nào. Bất giác, bàn tay hắn nắm chặt lấy bàn tay trái vẫn để trên đùi của nó, siết chặt như đang cố gắng trấn tĩnh nó lại. Bên kia, chàng trai ấy vẫn vừa nói vừa cười. Tuy nhiên, nụ cười của anh ta cứng nhắc và thiếu tự nhiên:

- Bây giờ chắc trông anh thảm hại lắm nhỉ? Không biết ... không biết ... cậu ấy... liệu có còn nhận ra anh không? Làm sự việc thành ra thế này, hoàn toàn là lỗi của anh. Chắc em ... và ... cả cậu ấy nữa ... đều hận anh lắm nhỉ? Anh đã gây quá nhiều đau khổ cho cả hai.

Mi mắt cùng khóe môi nó giật giật biểu hiện sức chịu đựng của nó đã sắp vượt quá giới hạn. Hít một hơi thật sâu, nó cố gắng áp chế cơn giận để nói bằng giọng bình thường nhất có thể:

- Anh bớt nói mấy câu thừa đó đi. Hôm nay anh gọi tôi ra đây chắc không phải chỉ để nói xin lỗi với cả cho tôi ngắm gương mặt sám hối của anh đâu nhỉ?

Anh cười nhẹ, lắc đầu, vẻ khổ sở. Bất chợt, ánh mắt anh nhìn thẳng, xoáy sâu vào mắt nó. Nó rùng mình, khẽ run sợ. Ánh mắt xoáy sâu đó của anh vẫn ... thẳm sâu khó lường, nguy hiểm mang theo áp lực uy hiếp như ngày nào:

- Miệng lưỡi của em càng ngày càng lợi hại đó, Thủy ạ. Nếu em đã hỏi vậy anh cũng không vòng vo gì nữa. Anh muốn hỏi em số điện thoại và địa chỉ hiện tại của Vũ.

Giọng nói của anh mới cương quyết làm sao, mới mạnh mẽ làm sao? Có lẽ lúc đá anh trai mình, anh ta cũng dùng giọng điệu này. Nó bỗng ngửa mặt lên trời cười, cười sằng sặc, cười ra nước mắt, cười không sao kìm lại được. Cả quán đổ dồn ánh mắt về phía bàn nó. Người ngoài không biết có lẽ còn tưởng nhầm họ là bạn bè thân thiết lâu không gặp nhau, ngồi kể chuyện chọc nhau cười nữa kia. Một số người trung niên trong quán khẽ thở dài, lẩm bẩm vẻ tiếc nuối "Người trẻ tuổi thật vô tư, giá như mình có thể trẻ lại tầm chục tuổi".

Cơn cười bộc phát của nó kết thúc bằng một cơn ho rũ rượi. Nó ôm ngực lo lấy ho để. Trông bộ dạng nó, hắn xót xa. Định giơ tay vuốt lưng cho nó, nó đã xua xua tay, nói nhẹ với hắn:

- Tớ ổn, không vấn đề gì đâu.

Quay lại tiếp tục đối diện với anh, sắc mặt nó ửng hồng vì một chuỗi hành động kì cục vừa rồi. Miệng nó như vẫn còn một nụ cười nhưng đó là một nụ cười giễu cợt:

- Anh có biết đề nghị vừa rồi của anh có thể được xếp vào hàng một trong những câu nói hài hước nhất của năm không?

Hàng lông mày đen, rậm của anh khẽ nhíu lại, anh nói có phần đứt quãng:

- Em ... ý em là gì?

Nó không ngần ngại nhìn thằng vào mặt anh, ánh mắt nó cũng cố gắng xoáy sâu vào ánh mắt đen thẳm của anh:

- Anh không thấy bản thân mình lố bịch sao? Anh vứt bỏ anh trai tôi, anh ra đi một cách phũ phàng rồi còn muốn cúi người nhặt lên sao? Xin lỗi anh, nếu anh không cần thì sẽ có người tốt hơn sẵn sàng cần và nâng niu thứ anh đã phũ phàng vứt bỏ.

Hai hàng lông mày của anh dường như đã chạm hẳn vào nhau, anh nói rành rọt từng chữ:

- Em - thì - hiểu - cái -gì !!!

Một câu này, chỉ một câu này thôi đối với nó cũng đủ đóng vai trò là giọt nước tràn li . Trong vài giây ngắn ngủi, hắn ở bên có cảm giác tròng mắt nó hiện lên một sắc đỏ vằn:

- À vâng, tôi không hiểu, cái gì tôi cũng không hiểu. Tôi chỉ biết nhìn vào sự thật rành rành trước mắt anh đã bỏ rơi anh trai tôi, anh trai tôi đã phải chịu đau đỡn khổ sở vì anh ...

Nó dừng lại một chút, nhắm mắt hồi tưởng. Hình ảnh tiều tụy, tuyệt vọng đến ngơ ngẩn của anh trai nó buổi tối đó cứ thế hiện rõ trong đầu nó. Lòng nó trào lên cảm giác quặn đau thương xót. Anh bảo nó không hiểu, anh trai nó như thế nó còn cần phải hiểu gì nữa đây?

Dìm cơn phẫn nộ xuống, giọng nói của nó lại châm chọc bỡn cợt chàng trai trước mặt:

- Tôi không hiểu? Ồ !!! Hay anh muốn xin số điện thoại và địa chỉ của anh trai tôi để gửi thiệp mời dự đám cưới? Hay anh muốn thương lượng để anh tôi làm phù rể trong ngày cưới của anh?

Anh mím chặt môi, mặt tím lại, xám xịt. Tiếng nói thoát ra từ cổ họng của anh nghe mới khó khăn làm sao?

- Anh không bỏ rơi cậu ấy, chính cậu ấy mới là người đã trốn chạy anh ...

Nó chau mày nhìn anh, dò xét. Vẻ không tin tưởng lộ rõ trên nét mặt. Ngẩng đầu nhìn nó, ánh nhìn tha thiết:

- Em có biết cuộc sống khắc nghiệt hơn rất nhiều lần so với những cuốn tiểu thuyết đam mĩ, những bộ yaoi em đọc, em xem không? Thậm chí những gì gọi là báo chí đưa tin đôi khi cũng chỉ là bề nổi rất nhẹ của cộng đồng LGBT. Tình cảm, trách nhiệm, cả hai thứ với anh đề quan trọng. Anh muốn hoàn thành trách nhiệm xong sẽ cùng ... sẽ cùng cậu ấy ... bỏ trốn ...

Nó ngơ ngác, mù mịt:

- Ý anh là sao?

Môi dưới của anh đã bị hàm răng trên cắn đến đỏ ửng muốn bật máu. Anh cố gắng nói ra dự định trong tương lai:

- Bố mẹ muốn anh cưới, muốn có cháu nối dõi tông đường, Thanh muốn cưới anh, được, anh chấp nhận. Sau khi hoàn thành tất cả những điều đó rồi, anh sẽ li dị và ... cùng Vũ biến mất. Em hiểu không? Anh muốn ... muốn Vũ cho anh thêm một cơ hội, chờ anh thêm một chút thời gian. Nhất định anh sẽ ...

- Anh điên rồi - Mặt nó đỏ gay, nó hét lên

Cả quán lại đổ dồn ánh mắt vào nó, nó vẫn không có ý định dừng lại:

- Anh muốn anh trai tôi suốt đời phải sống trong nỗi dằn vặt vì đã có lỗi với gia đình anh, vợ anh, con trai anh sao? Anh còn định khiến bao nhiêu người đau khổ vì anh nữa? Những người đó vô tội, họ vô tội. Anh là một kẻ ích kỉ, vô cùng ích kỉ ...

Hai mắt nó đã dần chuyển sang đỏ hoe. Tuy nhiên, dường như, nó vẫn còn muốn nói nữa. Nhưng hắn đã kéo tay nó đi, đi nhanh khỏi nơi này. Hắn không muốn mọi người nhìn họ bằng ánh mắt đó nữa. Vốn dĩ chuyện này đã không hay ho gì rồi, không nên nói oang oang nơi công động như muốn cho cả thế giới biết.

Nó cố giằng ra khỏi tay hắn, hắn lại càng nắm chặt hơn. Nó bấu mạnh năm đầu ngón tay của mình vào tay hắn, đôi mắt đỏ hoe ấy nhìn hắn khiến hắn buông lỏng tay nó từ bao gờ. Nó hạ giọng xuống, nói thật nhỏ như che giấu sự nghẹn ngào trong lời nói:

- Cậu buông tay tớ ra đi. Ba câu, tớ nói đúng ba câu nữa thôi

Trước thái độ kiên quyết của nó, hắn đành buông tay nó ra. Nó tiến lại gần anh, kề miệng sát gần tai anh, thanh âm lời nói không quá to cũng không quá nhỏ:

- Có mấy câu muốn nói với anh, câu thứ nhất: Hãy tránh xa anh trai tôi ra. Câu thứ hai: bảo cô vợ của anh tránh xa anh trai tôi ra. Câu thứ ba (nó nhếch môi cười, nụ cười trào lộng như muốn tự giễu chính bản thân mình): Tôi thật thất vọng về anh.

Nói xong, nó ngẩng cao đầu bước đi, bỏ lại sau lưng một bóng người ngày càng sụp xuống, trên tấm lưng rộng kia như chất chứa đủ cả sự thống khổ, cô đơn, trống vắng.

...

Đưa nó đi được một đoạn đường, hắn làm bộ dạng như sực nhớ ra điều gì:

- Thôi chết, tớ quên chưa mua vài thứ quan trọng, cậu có thể tự bắt xe bus về được không?

Hắn biết, cách đây ít phút nó cố tỏ ra mạnh mẽ vậy thôi chứ hiện tại, nó suy sụp lắm rồi. Bao nhiêu sức lực của nó như bị rút sạch, mặt nó trắng bệch, phờ phạc. Hắn cũng biết, giờ nó cần được an ủi. Tuy nhiên, có một số việc hắn thấy không làm không được. Dẫu sao, nó đã tin tưởng hắn đến vậy, không thử giúp nó, hắn tự thấy mình không đáng với lòng tin đó

Đến trạm xe bus, nó dước xuống xe hắn như một cái máy. Hắn dựng xe, tiến lại ôm chặt lấy nó. Nó vòng tay ôm hắn, òa khóc, khóc như một đưa trẻ. Hắn cứ thế để nó dúi đầu vào ngực mình khó như thế. Mãi sau, hắn mới kéo tay nó ra, khẽ dùng tay lau nước mắt cho nó, hắn nhẹ nhàng:

- Đừng khóc nữa, hãy để dành nước mắt để khóc cho những phút giây hạnh phúc, vui sướng. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, nha

Nó gật gật đầu, không nói gì thêm nữa. Hắn lại ôm nó lần nữa rồi mới vội vàng gồng mình đạp xe trở lại địa điểm ban nãy. May mắn sao, đúng như hắn dự đoán, con người đó vẫn còn ở đấy. Hai tay con người ấy chống lên trán, đầu cúi xuống bàn, hai mắt nhắm nhiền. Hắn thấy thấp thóng, trên mái tóc đen của con người ấy đã lốm đốm sợi bạc. Hắn mở cửa, ngồi xuống chỗ ban nãy nó đã ngồi. Nhưng, hắn chỉ nhìn con người ấy chăm chú mà không tỏ rõ thái độ gì.

Mãi sau mới có cảm giá đối diện có người đang nhìn mình, anh ngẩng đầu lên, cất tiếng nói yếu ớt:

- Cậu là ...

Vẫn giữ nguyên ánh nhìn đó, hắn đáp:

- Em nghĩ chúng ta nên nói chuyện với nhau một chút ...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: