35 - Chấp Nhận
Trời ngày hôm nay từ sáng đã âm u như có bão vậy. Bầu trời trong xanh bị những đám mây đen che kín. Soo Jung thở dài rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ trên chuyến tàu siêu tốc. Cảnh vật cứ thế vụt qua trước mắt cô nhanh đến nỗi chẳng biết là đẹp hay xấu, chỉ thấy những vệt dài như dòng nước chảy hệt như một cuốn phim đang chiếu nhưng bị hỏng hoặc nhiễu. Giống hệt như những việc cô gặp phải trong tháng này: ồ ạt, liên tiếp dồn đến khiến cô chẳng phân biệt được mình nên làm gì. Một giải pháp hữu hiệu đã được đưa ra dưới sự tư vấn của Sehun , đó là một chuyến du lịch ngắn hạn.
--------------------------
Giống như Sehun đã quảng cáo, nơi này thật khiến người khác thấy thải mái. Với khung ảnh yên bình, mộc mạc hoà quyện với sự mờ ảo và huyền bí của núi rừng Soo Jung chợt nhớ đến ngày đầu cô bước đến Shamans. Tuy là mùa du lịch nhưng nơi này có vẻ hiếm khách bởi nhiều lí do như chưa được đầu tư dịch vụ, đường xá xa xôi hoặc nơi này quá hẻo lãnh khiến nhiều người không khỏi cảm thấy rùng rợn và e dè . Nhưng đối với Soo Jung nơi này thật tuyệt vời. Sự tĩnh lặng và yên bình này chính là điều cô đang cần để tĩnh tâm lại .
Sau khi chọn điểm dừng chân ở một nhà nghỉ cỡ nhỏ,cô mau chóng sắp xếp đồ đạc dồi rồi bắt đầu chuyến phiêu lưu trong rừng của mình mà không cần một người địa phương dẫn đường. Để câu khách, một vài hộ gia đình ở đây còn nuôi ngựa để khách thuê đi dạo, trải nghiệm cảm giác trên lưng ngựa và đương nhiên cô cũng được chào hàng. Đáng tiếc mục đích cô đến đây là mong quên được chuyện buồn nên việc cưỡi ngựa là điều không thể bởi vì điều đó chỉ khiến cô thấy nhớ đến một người và càng đau khổ hơn mà thôi.
Gió mùa thu nhè nhẹ thổi, Soo Jung mặc bộ váy trắng nhẹ bước trên con đường mòn nổi bật giữa sắc phong đỏ rực. Tất cả đều tĩnh lặng, hệt như chính tâm hồn của cô bây giờ. Chưa bao giờ cô cần lắm một sự an ủi, vỗ về từ mẹ thiên nhiên ngay lúc này . Bây giờ cô như được quay trở về như ngày xưa: mộc mạc, trong trắng, thanh cao, đôi mắt trong êm dịu lại hiện ra như hai viên pha lê, không còn bị che khuất bởi hàng mi bôi đầy mascara nữa. Không chỉ là vẻ bề ngoài mà bản thân cô cũng đã trút bỏ cái sự kiêu hãnh, quật cường giả tạo thường ngày để trở về là một cô gái hiền lành, dịu dàng. Cô mới thật sự là Jung Soo Jung - Krystal Jung .
Tà váy trắng bay bay, gió man man thổi nhẹ, Soo Jung im lặng ngước nhìn những tầng lá......tất cả đều rất nhẹ nhàng, thư thái hệt như một bức tranh thuỷ mặc đẹp đẽ.
"Xoạch,xoạt" - Một tiếng động phát ra, phá hỏng sự yên tĩnh của Soo Jung hiện giờ.
Đó là tiếng lá khô nát vụn dưới đế giày.
Và một bóng người dần hiện ra sau gốc phong đại thụ. Với áo pull đen, quần hộp đen, hai tay ung dung đút túi quần, người đó thờ ơ ngắm nhìn xung quanh đúng với phong cách kiêu hãnh, ngạo mạn . Và ngay giây phút nhận diện được khuôn mặt người đó, như một phản xạ Soo Jung vội đưa tay định kéo chiếc mũ vành rộng đang đội trên đầu chụp xuống nữa nhưng....
"Vù...Vù..." - Một làn gió mạnh bất chợt thổi từ phía sau cô , hất đám lá khô cùng chiếc mũ của cô về người đối diện. Vậy là càng tránh càng gặp, Soo Jung nhìn người đàn ông trước mặt mình rồi lại nhìn chiếc mũ trên tay người đó , Soo Jung đứng trân trân,bối rối không biết nên làm gì tiếp theo.
Khác với vẻ bối rối của cô người đàn ông đó chỉ chầm chậm tiến đến chỗ cô trả mũ rồi lại bước đi.Động tác rất nhanh và lãnh cảm. Khi người đàn ông đó lướt qua Soo Jung vừa mừng lại vừa vui, cô đã quên mất khuôn mặt mình giờ đã thay đổi đến mức nào, chỉ là cô có tật giật mình mà thôi. Nhưng chỉ mới đi được vài bước người đàn ông đó liền dừng lại, quay người, nhìn cô hỏi:
-Cô là pháp sư?
-Phải! - Soo Jung hơi giật mình nhưng cũng mau chóng trả lời: Nhưng làm sao anh biết?
-Pháp sư luôn nhận ra nhau nhờ huyệt pháp!
-Rồi sao?- Soo Jung nhíu mày, nếu chỉ có thế hắn có cần mất công hỏi như vậy không.
-Không! Chỉ là tôi muốn hỏi: Có phải chúng ta đã gặp nhau và từng quen nhau không?
Cổ họng cô bỗng chốc khô khốc, khẽ nuốt nước bọt Soo Jung lùi lại một bước. Chẳng phải cô đã thay đổi nhiều lắm sao? Sao hắn có thể nhận ra được? Nghĩ nhiều là thế nhưng cô nhìn hắn đầy cảnh giác, cái miệng tiếp tục phun ra những lời nói dối như một bản năng trốn chạy:
-Chúng ta chưa hề gặp nhau.......cũng không hề quen biết! - Để nói được câu nói này, Soo Jung đã rút hết sự can đảm của mình mà che giấu đi những biểu cảm sắp thể hiện trên khuôn mặt. Không đau sao được khi phải nói thế, bởi vì cô biết rất rõ cô vẫn còn yêu hắn nhiều lắm chỉ là bản thân vẫn đang cố gắng tự phủ nhận mà thôi.
-Vậy sao? - Khuôn mặt cùng ánh mắt của hắn hiện lên sự thất vọng rõ rệt, có lẽ hắn mắc bệnh hoang tưởng hoặc hy vọng quá nhiều. Nhưng như chợt nhớ ra điều gì, hắn liền rút ra trong ví bức ảnh kỉ niệm duy nhất, hỏi: Vậy..... cô có biết cô gái trong bức ảnh này không?
Khỏi phải nói Soo Jung đã kinh ngạc như thế nào, làm sao có thể tin hắn vẫn giữ bức ảnh này chứ? Hàng nghìn câu hỏi được đặt ra, nội tâm phân chia thành nhiều ý kiến. Một mặt cô muốn đối diện với hắn mà hỏi thẳng thừng chuyện năm xưa, một mặt lại e sợ, sợ chính miệng hắn thừa nhận. Cuối cùng Soo Jung chỉ hỏi:
-Cô gái đó là gì của anh?
-Không biết! - Hắn thở dài.
-Không biết? Vậy tại sao anh....?
-Tôi đang đi tìm cô ấy, dù không biết cô ấy còn sống hay đã chết nhưng tôi vẫn tìm, vẫn hy vọng sẽ có ngày gặp được cô ấy.
-Để làm gì chứ? - Soo Jung cố ngăn dòng lệ sắp sửa trào ra.
-Tôi muốn hỏi: vì lí do gì mà cô ấy không ở bên tôi nữa?
-Ha ha! Anh thật đáng thương! Vì lí do gì mà anh nghĩ tôi là cô ấy chứ?
-Đôi mắt cô.....rất giống cô ấy! Chưa thấy cô cười nhưng chắc hẳn người tôi tìm kiếm khi cười cũng rạng rỡ như vậy! Rất giống với ấn tượng của tôi với cô ấy trong giấc mơ!
Tiếng thở dài, im lặng hoà lẫn cùng nhịp điệu của gió.
Hai con người đang hướng về nhau, hai trái tim cũng chung sự thổn thức, hai ánh như xoaý lấy đối phương: nghi ngờ, đầu tranh, hận thù, đau xót nhưng nồng nàn và nhớ nhung. Chỉ là hai con người đó không đủ can đảm, đủ dũng khí để bước qua giới hạn của cái tôi mà tìm đến sự thật. Người đàn ông : mơ hồ, lạc lõng, cô độc rồi hoá thành hoài nghi, mất đi sự tin tưởng vào người đời nhất là ....một cô gái xa lạ. Người đàn bà : đau khổ, hận thù, tổn thương rồi hoá thành căm thù cuộc sống, phỉ báng tình yêu. Đúng là bi kịch!
-Tại sao có ảnh của cô ấy anh lại không biết tên? Đó là gì mà anh phải tìm? - Soo Jung quanh co, trốn tránh sang vấn đề khác .
-Tôi.....bị mất trí nhớ,mọi kí ức đều bị mất sạch! Vì là kỉ niệm nên dĩ nhiên sẽ rơi vào dĩ vãng, nhưng dòng chữ đằng sau bức ảnh đủ khiến tôi hiểu: cô ấy đối với tôi là quan trọng nhất và hơn hết tôi thật sự muốn biết cô ấy có còn nhớ tôi? - Nói xong câu này, như đã đến thời điểm giới hạn, và đã hết sự mở lòng dành cho kẻ xa lạ, hắn cất bức ảnh, quay người, tiếp tục cho tay vào túi quần và bước đi với điệu bộ quen thuộc vốn dĩ.
Từ đằng sau, Soo Jung chợt run lên từng đợt, bờ vai nhỏ yếu đuối cứ từng đợt mà rung lên:
-Cô gái đó......đã nhớ anh lắm! Thật sự là nhớ đến phát điên! Chỉ có điều đối với anh cô ấy chỉ là người thừa mà thôi! - Soo Jung nghẹn ngào nói trong nước mắt. Cô không biết tại sao Seung Hyun lại không còn kí ức nhưng giờ cô nói ra cái gọi là quá khứ kia thì thay đổi được gì không? Chắc chắn là không đâu bởi vì Seung Hyun có thể mất trí nhớ nhưng không có nghĩa là Seung Hyun không đẩy cô xuống vực!
Câu nói ấy thật sự khiến Seung Hyun sững lại nhưng chỉ là trong vài giây thôi rôi những tiếng loạt xoạt lại phát ra liên tiếp: " Không phải là em đúng không? Hai lần, đã hai lần tôi hy vọng đó là em nhưng thứ tôi nhận được chỉ là sự thất vọng. Nếu đó là em thì em đã tiến đến và nắm tay tôi, nói cho tôi mọi chuyện đúng không? Nếu đó là em thì em sẽ không bỏ mặc tôi, mặc kệ tôi với sự giả dối và nỗi cô độc đến thấu tâm gan này đúng không? Hay là đó đúng là em nhưng ngay cả em cũng bỏ mặc tôi và không cần tôi nữa?
Tình yêu thật mong manh trước những thử thách và càng trở xa vời hơn khi hai con người đều thiếu sự can đảm và lòng tin. Yêu hết mình, tin hết mình, sẽ không ngại mà bảo vệ, không ngại mà hy sinh, không ngại tất cả - đó là những lời thề thốt khi yêu nhưng con người ta chỉ biết những điều đó là thật sự khó khi tự mình trải qua. Thế nên hãy học cách hy sinh, chịu đựng, tin tưởng và kiên nhẫn khi yêu một ai đó, dù ai có nói đó là sự mù quáng quá thái thì hãy nên hiểu rằng một khi đã yêu thì không còn cái gọi là minh mẫn! Thế nên những nút thắt đầy rối rắm kia cần lắm thời gian và những bài học của những người đang yêu. Gỡ hay rối còn phải chờ sự chủ động từ hai phía.
Tại cung điện Shine
- Gain ! Mày vẫn theo sát Seung Hyun đấy chứ? - Tsura chống cằm tra hỏi.
- Cha không cần phải lo!
- Đương nhiên tao chẳng cần phải lo bởi vì......tuần sau ....vào thời điểm này nó sẽ trở thành một hồn ma!
Nghe thấy vậy Gain thất thần nhìn lão cha nham hiểm, bỗng dưng ả thấy sợ, thấy lo:
- Ý cha là gì?
- Hừ, thằng đó là một mối hoạ, nếu để lâu e rằng bọn pháp sư ngu ngốc sẽ lấy nó làm lí do đó để lật đổ ta , đến lúc đó e rằng sẽ có loạn. Giết nó là giải pháp tốt nhất. Mày nên trông chừng nó thật tốt, đừng để nó phát hiện ra điều gì!
- Cái gì? Chẳng phải cha nói là.......
- Đó là trước đây! Còn bây giờ thì.....ra ngoài đi!
Gain nuốt bọt, sợ hãi quay đầu chạy nhanh ra khỏi đại điện. Nói thẳng ra là ả đang muốn chảy trốn, phải khó khăn lắm ả mới được gần gũi Seung Hyun , ả sẽ không để truyện đó xảy ra, không bao giờ!
- Xia ! Nếu Gain dám phản bội hãy cho con bé đi thanh thản! - Tsura nói khàn khàn, bộ râu rậm che đi nụ cười thâm hiểm.
-------------------------
Gió nhẹ và nắng ấm là thời tiết ngày hôm nay.Seung Hyun thư thái nghe nhạc và nhâm nhi giai điệu nhẹ nhàng. Đôi mắt sâu nhắm hờ khiến người khác không khỏi nghĩ anh đang ngủ.
Tiếng bước chân của Gain dồn dập lại gần, Seung Hyun nghe thấy rõ mồn một nhưng không phản ứng. Gain vừa nhìn thấy anh liền đột ngột dừng lại, hơi thở rõ ràng rất gấp gáp, cô ả run rẩy quỳ thụp xuống bên cạnh Seung Hyun , bàn tay khẽ tiến tới mong được chạm đến khuôn mặt cương nghị như bức tượng tuyệt mĩ kia nhưng rồi bàn tay đó ngập ngừng rồi cuối cùng co rụt lại kèm theo một tiếng thở dài xót lòng. Gain ôm mặt, khóc như mưa:
- Xin lỗi! Thật sự xin lỗi anh rất nhiều!
Seung Hyun vẫn im lặng, chờ đợi những câu nói tiếp theo.
- Em đã từng ước anh mất trí nhớ nhưng bây giờ em muốn anh nhớ lại và trở về như xưa: một chàng trai kiêu hãnh, lạnh lùng, tàn nhẫn . Nhưng mà thật đáng tiếc thuốc giải lại nằm trong tay Sehun mà em đã mất dấu kẻ đó lâu rồi. Giờ em phải làm sao?
- Vậy hãy đưa tôi đến một nơi! - Seung Hyun mở mắt, nhổm người dậy.
Khỏi phải nói Gain đã ngỡ ngàng như thế nào. Thế nhưng cô ả không phủ nhận những điều mình vừa nói. Chỉ nhìn vào mắt Seung Hyun và hỏi :
- Anh muốn đi đâu?
- Shamans! - Seung Hyun không ngại nói thẳng. Dù cho Gain có nói cho lão già Tsura anh cũng không sao, ngày hôm qua - ngày 15 - 9 hắn đã hoàn tất đội quân của mình, chỉ một câu nói của anh bây giờ cũng đủ khiến lão già đó phải húp cháo tù. Nhưng theo Seung Hyun biết ông ta còn có mật đạo thoát thân vì thế không thể manh động quá sớm . Thế nên về Shamans và lựa lời moi móc thông tin của Gain là kế hay nhất!
-------------------------------------
Tại Shamans
Ngôi truờng nổi tiếng ngày nào giờ chỉ còn là dĩ vãng, cả quần thể trường đã bị bỏ trống, pháp sinh đã bị đuổi, giáo pháp đã bị giết chết toàn bộ. Không gian yên tĩnh và một màu ảm đạm phủ lên những lớp dãy học. Tất cả yên ắng đến đáng sợ.
Seung Hyun chầm chậm bước vào sân trường trải đầy lá rụng, những cơn gió đầu thu cứ phũ phàng cuốn phăng vài chiếc là lác đác trên các cành khẳng khiu. Những bức tường đẹp đẽ xưa kia đã phủ một màu rêu, mạng nhện bị bám đầy nhưng chẳng còn ai để quét dọn nữa.
Gain khó hiểu, rụt rè hỏi nhẹ:
- Sao anh lại biết nơi này?
- Không cần phải diễn kịch nữa! Cứ tự nhiên. - Seung Hyun khàn giọng nói bâng quơ nhưng đủ khiến Cho Gain run rẩy.
Đột ngột Gain cầm lấy tay Seung Hyun kéo anh đi. Cô sẽ tận dung chút thời gian cuối để nắm lấy bàn tay này, Gain biết rõ một khi Seung Hyun nhớ lại anh sẽ chẳng thèm đoái hoài chứ đừng nói là nắm tay.
Bãi tập phía Tây hiện ra dưới mắt hai con người với sự tiêu điều và lộn xộn. Số vũ khí trong kho đã không cánh má bay, trên nên đất chỉ còn vài mũi tên bị gãy.
Phản ứng đầu tiên của Seung Hyun là ngạc nhiên vì hành động của Gain. Sau đó bất chợt Seung Hyun nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt đầu. Lại cái cảm giác ấy, cái cảm giác kéo theo cơn đau khủng khiếp dội đến. Trong phút chốc hàng nghìn những mảnh ghép li ti của quá khứ kéo về .
"Nè! Anh vừa phải thôi. Có thật là anh biết cưỡi ngựa không đấy?"
"AAAAAAAAAA, dừng lại ngay"
Cứ thế, kí ức cứ dội về như một thước phim quay chậm. Seung Hyun thở dốc, lảo đảo.
- Cận thận! - Gain đỡ lấy Seung Hyun , lo lắng: Cứ từ từ, đừng vội!
Lần đầu tiên Seung Hyun cảm nhận được sự chân thật trong câu nói của Gain . Vì lí do gì mà thái độ của cô ta lại thay đổi nhanh đến vậy?
- Làm sao anh biết mình đã từng ở Shamans? - Gain một lần nữa hỏi với thái độ dò xét.
- Có người nói!
Sau câu nói này dù là một kẻ ngốc Gain cũng sẽ nhận ra Seung Hyun đã biết từ lâu những việc lừa dối mà cô cùng gia đình làm sau lưng anh .
- Vậy chắc anh đã nghe kể về Soo Jung rồi hả?
- "................."
- Cô ấy xinh lắm, cô ấy mang một vẻ đẹp rất thánh thiện! - Gain cười nhạt đau khổ, đã đến lúc phải chấp nhận thôi, cố níu giữ cũng chẳng được gì. Nhớ kĩ lại đây là lần đầu cô kể về con nhỏ đó bằng giọng điệu thật lòng, không mỉa mai, không ghen tỵ: Khi cô ấy cười, mọi thứ xung quanh đều biến thành một màu vàng, màu vàng rực rõ và ấm áp . Điều đó đã khiến em phát điên vì ghen tức, ngôi vị hoa khôi năm nào cũng bị cô ấy dành mất, cô ấy là tâm điểm của sự chú ý và là người duy nhất có được tình yêu của anh!
- Giờ cô ấy ở đâu? - Seung Hyun ngồi xuống chiếc ghế đá bị vỡ phần tựa, chầm chầm hỏi.
- Em không biết! Nhưng có lẽ đã chết rồi!
Im lặng. Tất cả đều im lặng, rồi như muốn chuyển đề tài Seung Hyun đành mở lời:
- Cô có muốn nghe một câu chuyện không? Tôi nghĩ nó hợp với cô!
Gain mở to đôi mắt, cứ ngỡ khi Seung Hyun biết trước giờ cô luôn nói dối anh, thì anh sẽ chẳng thèm nhìn mặt cô nữa. Ai dè Seung Hyun lại có thể thản nhiên nói một câu như thế với cô ,Gain bất giác mỉm cười:
- Tất nhiên!
- Tôi quen một người đàn ông rất thông thái. Ông ta luôn dành thời gian ngắm nhìn những con vật bé nhỏ mặc dù bản thân ông ta rất bận. Vì hiếu kì tôi đã hỏi ông ta rốt cuộc tại sao ông ta lại phí thời gian vào việc vớ vẩn như vậy, và rồi câu trả lời của ông ta đã khiến tôi ngỡ ngàng. Ông ta nói ông ta thông thái là nhớ vào các con vật bé nhỏ kia, ví dụ như buổi sáng hôm đó ông ta ngắm nhìn một con kiến tha lá trên sân trong vòng 1 giờ. Nó phải đối mặt với rất nhiều trở ngại trên đường đi của mình nhưng đều tìm cách vượt qua và nhất quyết không chịu buông chiếc lá. Ông ta bị thu hút bởi sự khéo léo của nó với phép lạ của sự sáng tạo. Một bộ não nhỏ xíu biết khám phá, phát hiện và khắc phục. Cuối cùng chú kiến cũng đến một cái lỗ nhỏ, là lối vào "ngôi nhà" của nó dưới lòng đất. Nhưng cái lá quá lớn và không thể tha vào trong. Sau tất cả sự khéo léo để vượt qua rắc rối, khắc phục các vấn đề trên đường đi, con kiến bỏ qua chiếc lá và bò về tổ. Ông ta nói từ đó mà ông ta nhận ra trong cuộc sống này, con người luôn lo lắng và khao khát vật chất , quyền lực , vị thế trong gia đình, tình yêu,.....nhưng đừng để nó chi phối cuộc sống của mình. Con người chúng ta có thể phấn đấu, nổ lực đạt lấy mục tiêu nhưng đương nhiên cũng nên biết đón nhận mọi kết quả. Có thể sự phấn đấu, nổ lực đều vô ích, thất bại và chẳng đem lại kết quả gì nhưng đó chưa phải là dấu chấm hết, nó là nền móng cho sự thay đổi. Nghe những lời ông ta nói tôi nhận ra không phải cái gì ta cố gắng đều có thể đạt được, quan trọng là bản thân ta có chịu chấp nhận hay không mà thôi. Cô hiểu những gì tôi nói chứ Gain ? Cô thật ra không xấu, chỉ là cô không biết được điểm dừng và cách chấp nhận. Nếu làm được điều đó cô đã hạnh phúc biết bao!
- Thật đáng tiếc là bây giờ em mới nhận ra! - Gain lại khóc, đưa tay quệt vội hạt lệ vương trên má, cô rút ra một tờ giấy rồi đưa cho Seung Hyun : bản đồ mật đạo của cha em đấy! Có cái này anh sẽ chẳng còn gì vướng bận phải không? Chỉ xin anh, đừng giết ông ấy! Cho dù ông ấy có độc ác thế nào thì cũng là bố em, có thể chon lực tất cả nhưng đâu thể chọn lựa bố mẹ đúng không?
- Tôi sẽ suy nghĩ! - Seung Hyun đứng dậy cầm lấy tấm bản đồ rồi bước sâu vào rừng.
Gain nhìn theo, rồi lặng lẽ bước bên cạnh. Xem ra việc từ bỏ cũng không khó khăn như cô nghĩ! Có điều Gain vẫn chưa hoàn toàn thật lòng đâu, cô biết rõ một điều: Soo Jung vẫn còn sống, chỉ là cô không đủ can đảm để xin lỗi . Nhưng mà cô biết cái ngày gặp lại Soo Jung sẽ là không xa: "Cả em và người ấy :
• Đều là con gái....
• Đều đủ đầy mạnh mẽ lẫn mong manh...
• Đều đủ đầy mơ ước về một tình yêu trọn vẹn...
♥ Nhưng em và người ấy :
• Chỉ khác nhau ở chỗ...
• Đó chính là cách thể hiện nỗi đau của mỗi người...
• Em ích kỷ - cố chấp ...
• Còn cô ấy chân thật - Yếu mềm...
• Em giấu nước mắt - Cười cô độc...
• Còn cô ấy hạnh phúc"
Níu kéo 1 người không yêu mình
_Cũng như đưa tay ôm lấy cây xương rồng vậy
_Càng ôm chặt càng làm bản thân đau đớn
.
_Cũng như đưa tay ôm chặt cục nước đá
_Lạnh giá và tê buốt,nó tan chảy thành nước
_Đến khi nó thấm hết qua bàn tay
.
Cuối cùng thứ mà mình nhận lại chỉ còn là nước mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com