Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

21

Ở không đọc mấy cuốn Light novel mãi cũng chán, thế là tôi quyết định nhờ Yoshida mang sách vở của cô ấy cho tôi xem, vì bị gãy tay phải nên tôi không chép được nhưng trước mắt thì cứ xem thôi đã.

Ấy thế mà ngược với kì vọng của tôi, có vẻ cô nàng không mấy khi chép bài, mà có chép thì cũng không hiểu gì cả, nên thành ra là một chuyện vô nghĩa

Thêm một lần nữa khiến tôi bất ngờ, người mang sách vở đến rồi còn chỉ cho tôi những chỗ không hiểu lại là "cô ta", thành thật mà nói, cô ta đúng là một người tài sắc vẹn toàn, chỉ tôi học sao mà dịu dàng quá, cũng rất nghiêm túc nưa. Nhưng chỉ có mỗi cái việc là câu chuyện gì gì hay lên kế hoạch mờ ám thâu tóm trái đất là có vấn đề thôi. Nếu cô ta mà như những lúc chỉ dạy tôi học thì tôi chắc đã đổ mất rồi.

Lần này cô ta cũng tiết lộ một phần kế hoạch cho tôi, nhưng Thông tin ít cực kì, ví dụ như là.

"Kì thi cuối học kỳ 1 này tôi muốn cậu đứng hạng 1."

"Hạng 1 cơ á? Đùa à?"

"Sao vậy, không làm nổi sao?" Cô ta nhếch mép cười tỏ vẻ thất vọng hay là khinh thường tôi, chắc là một trong hai cái đó.

Nghĩ tôi sẽ bị khiêu khích đơn giản vậy sao? Việc gì tôi thấy bản thân không làm được thì tôi sẽ không bao giờ làm, còn việc gì có thể tôi nhất định hoàn thành, nếu đã biết bản thân mình không làm được thì tôi không muốn cố làm gì cho mệt.

"Mà không cần phải lo, tôi sẽ giúp cậu chuẩn bị, dù sao thì thành tích cơ bản của cậu cũng rất ấn tượng."

Không biết có phải đang khen tôi không, nhưng mà có khen thật thì tôi cũng không thấy vui đâu, đồ ngốc.

"Chắc là làm nổi không?"

"Cậu đang hỏi tôi hay là tự giễu bản thân mình vậy? Với tôi không gì là không thể làm được cả."

Nghe cô ta tự tin tuyên bố thế thì chắc chắn là làm được rồi, đúng thật là cô ta có gì không làm được cơ chứ, đến cả việc tôi sống hay chết cô ta đều nắm được mà.

Vậy là nhiệm vụ bất khả thi ngay lập tức được thi hành.

===<>======<>=======<>===

Chẳng mấy chốc thời gian tôi rời khỏi bệnh viện cũng đã đến, sau khi được kiểm tra sáng nay thì tôi đã có thể về nhà vào sáng ngày mai, tôi nghĩ là nên nói chuyện này với Yoshida để mai cô khỏi đến nữa.

Mà giờ về thì tôi chắc vẫn chỉ ở nhà được thôi vì chân tôi vẫn chưa lành.
Chưa kể tôi chắc là phải học tối ngày để hoàn thành nhiệm vụ nữa.

Hôm nay Yoshida đến cùng với một máy chơi game cầm tay, sờ-tim deck hay gì đó, tôi không rành mấy cái này lắm.

"Cậu chơi thử cái này đi."

Vẫn nhìn vào màn hình mà nói câu đó một cách thật tự nhiên, chắc cô nàng quên tôi gãy một tay thì phải.

Đến khi nhìn ngước mặt lên nhìn tôi thì cô mới nhận ra bản thân đã phạm một sai lầm. Côi rối rít xin lỗi.

"Ah, xin lỗi, xin lỗi cậu nhiều, tớ quên mất, ehehe."

Vừa xin lỗi vừa cười dễ thương như vậy là không được đâu đó, làm như vậy sẽ khiến cho chiến tranh, bệnh tật trên thế giới biến mất đó, mà chuyện đó thì tốt mà nhỉ? Ra vậy, sự dễ thương là thứ có thể giải quyết mọi vấn đề, hay bất kì khó khăn trên thế giới này.

Nhưng đừng làm như vậy trước mặt tôi, không thì tôi vô thức đổ cô ấy mất, giữ những điều đó trong đầu, tôi mở lời.

"Sáng mai là tôi rời khỏi bệnh viện rồi, nên chiều cậu không cần phải đến nữa đâu."

"Vậy sao?"

Cô hỏi tôi, đôi tay nãy giờ đang chơi game bỗng dừng lại, mặt cúi xuống, giọng hơi run và buồn.

Nhưng rồi cô ngước mặt nói, nói với giọng hơi cuống và run.

"Vậy, vậy cho tớ xin địa chỉ liên lạc của cậu đi."

Tôi không biết nên vui hay buồn nữa, đây là lần đầu tiên có ai đó xin địa chỉ liên lạc của tôi, hơn nữa là con gái nếu là một thằng con trai bình thường thì chắc đã nhảy cẫng lên vì vui sướng mất, hoặc là sẽ nghĩ rằng "cô ấy thích mình rồi sao?". Nhưng thêm một lần nữa tôi xin khẳng định tôi sẽ không có bất kỳ tình cảm đặc biệt gì với cô ấy.

Tôi đọc cho cô số điện thoại của tôi, trông cô có vẻ vui, cô nói điều này một cách thật tự nhiên.

"Đây là lần đầu tiên tớ có số liên lạc của một người bạn đó."

Ôi nghe cô đơn quá, tự nhiên tôi cảm thấy buồn cho cô, một người dễ thương nói chuyện nhiều như thế này lại không muốn tiếp xúc với người khác nên không có nhiều bạn, đáng thương làm sao.

"Địa chỉ nhà cậu thì sao?"

"Cậu không cần đâu, mà cậu biết để làm gì chứ chúng ta có ở gần nhau đâu?"

"Để chúng ta có thể chơi game chung với nhau."

Một lý do ngây thơ hết sức dễ thương, nhưng đáng tiếc thay, không ai có thể vào cấm địa của tôi cả.

"Chúng ta ở chung lớp nên có thể chơi chung ở trường mà."

"Vậy à, ừ chơi chung ở trên trường cũng được đó."

"Hai chúng ta chung lớp mà."

"Ừm, vậy thì hẹn gặp cậu trên trường nhé."

"Ừ." Tôi đáp lại ngắn gọn.

Như mọi ngày, đã đến lúc cô trở về nhà, chào tạm biệt tôi, cô tiến về phía cách cửa rồi trước khi về hẳn còn vẫy tay, tôi cũng dùng tay không bị gãy của mình vẫy lại.

Như vậy một ngày nữa đã kết thúc, mai tôi sẽ rời khỏi nơi này, sẽ là nói dối nếu tôi nói tôi không nhớ nơi này, nhưng thực tế thì chỉ cần không phải làm gì, lười biếng thì chỗ nào tôi cũng thích hết.

Tôi lặng lẽ ngắm nhìn hoàng hôn, những ánh sáng chiếu qua cửa sổ tan biến dần và màn đêm hiện ra.

===<>======<>======<>===

[Một ngày nhắn tin giữa Yoshida Haruko và ----------]

<<Này xem cái này đi, có buồn cười không?>>

[Có.]

<<Đừng trả lời chỉ với hai chữ chứ, ít nhất cũng nên thêm cái biểu cảm gì chứ.>>

[Rất buồn cười xin cảm ơn🐧]

<< Kinh quá.>>

[Này đừng chỉ có dùng hai từ như thế kia thôi chứ.] (Đã đọc)

===<>======<>======<>===

Từ khi về đến nhà, có vẻ thấy tôi đã ổn nên mẹ tôi đã bắt đầu đi làm thường xuyên hơn, thế là tôi gần như ở với "cô ta" mọi lúc.

Thêm một lần nữa tôi phải công nhận cô ta, lần này thì về chuyện nữ công gia chánh, đúng chuẩn một người vợ luôn.

Cô chăm sóc tôi cẩn thận cực kì, có vẻ là do cảm giác trách nhiệm vì đã đẩy tôi vào cảnh này chăng?

Mà, nghĩ đến cảm giác chúng tôi là người yêu nhau là thấy rợn người rồi chứ đừng nói đến việc cưới nhau.

Trở về từ bệnh viện đến giờ tôi chẳng lười biếng được một chút nào, phải học lấy học để phục vụ nhiệm vụ bất khả thi kia.

Cảm giác như tôi là một tên nô lệ văn phòng vậy. Việc càng làm càng không hết chính là định nghĩa của "công việc" và việc học cũng tương tự, câu học nữa học mãi cũng chỉ là để mô tả một tên nô lệ văn phòng mãi mãi không hoàn thành công việc thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com