Chap 23-24
Chap 23
Park Chanyeol ở trong bóng đêm tỉnh táo lại, cảm giác thái dương hơi co rút đau đớn, tinh thần có chút hoảng hốt. Cách một hồi lâu, mới dần dần phục hồi lại tinh thần, nhớ tới chính mình nửa đường thế nào lại gặp thích khách, còn chưa kịp phản kháng, đã bị nhận một chưởng đến choáng váng, hoàn toàn mất đi tri giác.
Cho nên... hắn hiện tại hẳn là đã bị bắt cóc đi?
Park Chanyeol nhíu nhíu mày, trở mình ngồi dậy, nhìn xung quanh bốn phía, mới xác định chính mình đang ở trong một gian phòng xa lạ. Giường chiếu mềm mại lại bài trí đầy đủ, tựa hồ không có đối đãi hắn như tù nhân.
Trăm phương nghìn kế đem hắn mang tới, rồi lại như vậy lễ ngộ với hắn, chỉ sợ có thể là họ Do kia?
Nghĩ như vậy, cũng là không thế nào lo lắng, chỉ chậm rãi xoay người xuống giường, tùy tay sửa sang lại xiêm y, bước đi đến bên cạnh bàn.
Trên bàn có bày mấy khối điểm tâm tinh xảo.
Hắn cũng không sợ có độc, tiện tay cầm lên một khối ăn, lẳng lặng ở bên cạnh bàn chờ.
Một lát sau, quả nhiên có người đẩy cửa phòng ra, Do Kyungsoo cười dài đi tới - vẫn là một thân áo dài nguyệt sắc, bắt đầu từ trên trán một nửa khuôn mặt bị che khuất, dung nhan tuấn tú nho nhã xinh đẹp, biểu tình tựa tiếu phi tiếu. Duy độc khuôn mặt lại dẫn theo một cỗ tà khí, nhìn vào thật xinh đẹp kiều diễm, thật là hoặc nhân.
"Vương gia nhanh như vậy liền tỉnh?" Do Kyungsoo rất tự nhiên đến bên cạnh bàn ngồi xuống, nghiêng đầu cười hỏi "Thân thể không có gì trở ngại chứ?"
Hắn ngữ khí nhẹ nhàng mềm mỏng, căn bản không giống như người đã bắt cóc Park Chanyeol, ngược lại như là lão bằng hữu bình thường.
Park Chanyeol liền cũng theo ý cười cười, nhẹ nhàng chuyển động ngọc ban chỉ trên tay, nói: "Do công tử đem ta mang tới nơi này, không biết là có chuyện gì?"
"Do mỗ đã sớm muốn mời Vương gia quá phủ một lần, chỉ vì Vương gia không chịu, mới đành ra hạ sách này." Nói xong, động thủ châm chén trà đưa qua "Thật xấu hổ, đã làm cho Vương gia chê cười."
Park Chanyeol ngược lại không nhận chén trà kia, chỉ nói: "Ta không phải tiểu thất, Do công tử không cần phải hạ mũ, quanh co lòng vòng, có cái gì cứ nói thẳng là được."
"Vương gia quả nhiên là người thông minh." Do Kyungsoo cười cười, đột nhiên khuynh thân về phía trước, bỗng nhiên đem môi ghé sát đến bên tai Park Chanyeol, thổ khí như lan "Không biết Vương gia... nghĩ như thế nào về giang sơn này?"
Park Chanyeol tim khẽ đập mạnh, lập tức hiểu được ý tứ của hắn, con mắt đen chậm rãi nheo lại, âm thanh lạnh lùng nói: "Ta đối Hoàng Thượng trung thành và tận tâm, Do công tử không cần tốn nhiều nước bọt làm gì."
"Ách, Vương gia không suy nghĩ một chút xem? Ngươi cùng Hoàng Thượng nguyên là cùng một mẹ sinh ra, hiện giờ hắn đang cai quản giang sơn xinh đẹp này, ngươi thì lại làm một Vương gia nhàn tản như vậy, chẳng lẽ lại chịu cam lòng?"
Park Chanyeol không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn thẳng vào Do Kyungsoo, đột nhiên nói: "Ngươi đang cố gắng muốn dùng biện pháp châm ngòi ly gián, là vì báo thù sao? Park..."
Một chữ cuối cùng vừa mới nói ra, chỉ thấy Do Kyungsoo sắc mặt đại biến, nguyên bản khuôn mặt thanh tú nháy mắt đã trở nên dữ tợn, nghiến răng nói: "Ta họ Do, đối với Park gia các người đều không có chút quan hệ."
"Chính là cha ngươi..."
"Cha ta đại nghịch bất đạo, ý đồ mưu phản, sớm đã bị lăng trì xử tử ." Hắn lúc nói ra những lời này biểu tình đã khôi phục lại như thường , bên môi thậm chí còn dẫn theo ý cười nhợt nhạt.
Park Chanyeol đốn giác lạnh hết cả sống lưng, hồi lâu mới nói: "Lạc Hoa cung thật to gan lớn mật, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng dám ám sát, là ngươi cố ý giật dây Tiểu thất cướp ngôi vị hoàng đế, là muốn mượn cơ hội này đoạt lấy giang sơn này sao?"
"A, ta cũng không có giống như người cha ngu ngốc ấy đâu." Do Kyungsoo ha ha cười rộ lên, mâu trung xinh đẹp càng lộ thêm vẻ mê hoặc, ôn nhu nói "Cho dù muốn báo thù, việc chiếm đoạt ngôi vị hoàng đế không phải là điều không thể. Giống như bây giờ đây, ta rõ ràng có đủ bản lĩnh để lấy đi tính mạng của tên cẩu hoàng đế kia, nhưng lại cố tình chuyện gì cũng không làm, chính là làm cho các ngươi ngày đêm lo lắng rằng ta khi nào thì sẽ đi trả thù. Sau đó tái làm cho hắn chính mắt xem một chút, những đứa con này của hắn bỗng dưng trở mặt thành thù, tự giết lẫn nhau ."
Hắn vừa nói vừa cúi đầu nhìn bàn tay của mình, chậm rãi nắm lại thành quyền, đáy mắt lộ vẻ tàn nhẫn.
Park Chanyeol thân thể run lên, thầm nghĩ người này quả thực ngoan độc, trên mặt lại bất động thanh sắc, từ từ thở dài: "Lúc trước là cha ngươi chính mình tự đi vào đường cùng, Hoàng Thượng đã mình vì tình cảm huynh đệ, nhưng cũng không bảo được hắn Ngươi biết vì sao không?"
"Đều đã là chuyện cũ năm xưa, không cần phải nhắc lại ." Do Kyungsoo khinh miêu đạm tả - nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu, hơi hơi cười "Ta hiện tại chỉ hỏi một câu, Vương gia có chịu hay không đứng ở bên này với ta?"
"Ngươi đã biết đáp án ."
"Xem ra là không chịu." Do Kyungsoo ngón tay khẽ gõ xuống mặt bàn, ánh mắt ở trên người Park Chanyeol đảo một vòng, khẽ thở dài "Nhiếp hồn đại pháp của ta đối Vương gia đại khái là không có tác dụng gì, bất quá có chút ít còn hơn không, thử xem cũng tốt."
Park Chanyeol lắp bắp kinh hãi, lúc này liền muốn trốn đi.
Do Kyungsoo thấp cười ra tiếng, không mất nhiều sức đã chế trụ được cổ tay hắn, chậm rãi đẩy ra mái tóc đen của mình ra, lộ ra một nửa khuôn mặt còn lại.
Park Chanyeol chỉ mới liếc mắt một cái, liền nhất thời sững sờ, không thể động đậy.
Nguyên lai nửa khuôn mặt Do Kyungsoo được che đi bởi mái tóc đen, đúng là gồ ghề, khủng bố đến cực điểm. trên mặt kia da thịt cổ quái xoắn vẹo, có chỗ sưng lên, lại có chỗ lõm xuống, quỷ dị ghê tởm không nói nên lời. Nhưng chính con ngươi đen kia mới thật là đáng sợ nhất, đáy mắt che kín tơ máu đỏ sậm, da thịt chung quanh khóe mắt mới thật khủng khiếp, thật sự vạn phần làm cho người ta kinh hãi.
Chỉ là Park Chanyeol như vậy đã kinh qua nhiều sóng gió, cũng hận là không thể lập tức xoay đầu đi. Đáng tiếc là tay của hắn đang bị nắm giữ, không chỉ có cơ thể không thể nhúc nhích, mà ngay cả tầm nhìn của mắt cũng không thể dời đi dù là một chút.
"Như thế nào? Có phải hay không thực đáng sợ?" Do Kyungsoo thấy trong mắt hắn hiện lên hoảng sợ, nhưng lại cực vui vẻ cười rộ lên, nói "Năm đó sau khi cha ta bị giết, ta cùng với các thị vệ hộ tống ở bốn phía chạy trối chết mới trốn thoát, cuối cùng vô tình bị trúng kịch độc, tuy rằng bảo trụ được một cái mạng, nhưng độc tố toàn thân đều bức ở ngay tại trên khuôn mặt này."
Bán khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ, bán khuôn mặt bừng tỉnh quỷ mị.
Park Chanyeol chỉ là nhìn vào bộ dạng này của hắn, cảm giác mồ hôi lạnh túa ra, cúi đầu khẽ nói: "Khó trách ngươi hiện giờ một lòng muốn báo thù ."
Do Kyungsoo liền chớp chớp đôi mắt mình, khẽ vẽ lên nụ cười ở trên bán khuôn mặt tuyệt diễm của mình, thực sự xinh đẹp động lòng người, nhẹ nhàng nói: "Kỳ thật việc chữa khỏi khuôn mặt cũng này không tính là việc khó, nhưng ta lại cố tình để lại, mỗi lần ngăm nhìn nó lại là một lần nhắc nhở ta..."
Dừng một chút, bán khuôn mặt kinh khủng kia chợt trở nên đáng sợ, dữ tợn hơn, từng chữ từng chữ một nói: "Ngay cả huynh đệ máu mủ ruột thịt cũng sẽ có ngày tự diệt lẫn nhau, cho nên trên đời này trừ bỏ chính ta ra, ai cũng đều không thể tin tưởng."
Nghe vậy, Park Chanyeol chỉ cảm thấy cả người hỗn loạn , trong đầu trống rỗng.
Hắn biết được là nhiếp hồn đại pháp đang có tác dụng, nhưng lại không có cách nào thoát khỏi, đang trong lúc nguy cấp, bên ngoài đột nhiên truyền tới một trận đập cửa.
Do Kyungsoo nhướn mày, buông tay Park Chanyeol ra, quay đầu hỏi: "Ai?"
"Công tử, mau ra điểm sự, có ngoại nhân xông vào."
"Ác? Để ta ra xem." Do Kyungsoo có chút do dự, rốt cuộc vẫn là đứng dậy, một lần nữa dùng tóc đen che đi nửa gương mặt, bước nhanh ra cửa.
Park Chanyeol lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, toàn thân hư nhuyễn vô lực, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Hắn từ trước đã biết rằng Do Kyungsoo cực kỳ khó đối phó, hiện tại mới biết như thế thật đáng sợ, xem ra hôm nay rất khó thoát thân. Bất quá, vừa rồi nghe người ta nói có ngoại nhân xông vào, chẳng lẽ ...có người tới cứu hắn?
---------------
Chap 24
Nghĩ như vậy, phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng động nhỏ, ngay sau đó chợt nghe có tiếng người nhẹ nhàng gọi: "Vương gia!!."
Tiếng nói kia nghe thật trong trẻo nhưng cũng thanh lãnh, thật là quen tai.
Park Chanyeol nháy mắt nghĩ đến chính mình xuất hiện ảo giác, quay đầu nhìn lại, quả nhiên trông thấy hắc y thanh niên đang cung kính quỳ gối ở bên chân, trước sau như một cúi đầu, lộ ra chiếc cổ trắng nõn mịn màng, bộ dáng nhẹ nhàng lại tĩnh lặng.
Park Chanyeol chấn động, cảm giác ngực như đập mạnh hơn, sau một lúc lâu mới có thể lấy lại được bình tĩnh: "Xiumin?"
Xiumin thân thể vi chấn, chậm rãi ngẩng đầu lên khẽ nhìn Park Chanyeol một cái, rồi lại nhanh chóng cúi đầu xuống, tiếp tục quỳ như vậy mặt không chút thay đổi.
Chỉ là ánh mắt chạm nhau mà thôi.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đen đẹp đến động lòng người kia, Park Chanyeol đáy lòng lại dường như nổi lên những trận đau đớn ê ẩm, tất cả tương tư dường như muốn trào ra, rốt cuộc không thể đè nén được nữa. Hắn liền dang hai tay, vội quỳ xuống mặt đất nhanh chóng kéo Xiumin vào trong lồng ngực, chặt chẽ ôm lấy không buông.
Xiumin vẫn là như vậy, ngoan ngoãn mặc cho hắn ôm, không chút nào giãy dụa.
"Ngươi như thế nào lại đến đây?" Park Chanyeol một bên vuốt ve mái tóc đen dài của Xiumin, một bên hỏi.
Xiumin vẫn là cúi đầu, trên mặt biểu tình không hề biến hóa, thành thành thực thực trả lời: "Thuộc hạ phải bảo vệ Vương gia."
Vẫn là đáp án này.
Park Chanyeol từ trước ghét nhất là những lời này, mỗi nghe thấy lại là một lần ngực sẽ đau không thôi, nhìn người trong lòng vì bảo hộ hắn mà quên đi mạng sống của bản thân, nguyên nhân lại chính là do cái nhiếp hồn đại pháp chết tiệt kia, thử hỏi làm sao có thể không đau?
Nhưng khi ở trong tình cảnh này thì hắn lại không thể tức giận được nữa, chỉ là cẩn thận dùng tay nâng cằm Xiumin lên, nhìn chắm chắm vào y.
Gương mặt bình thường không chút biểu tình, đôi mắt đen sâu thẳm như nước.
Người này đối với chính mình không có tình ý...
Người này lúc nào cũng có thể ra tay lấy đi tính mạng của mình...
Người này...
.
.
.
Park Chanyeol hít sâu một hơi, biết rõ là đó là điều không nên, nhưng vẫn muốn cứ tiếp tục, liền như vậy hung hăng hôn lên môi Xiumin.
Quên đi chuyện trước kia.
Bỏ qua chuyện sau này.
Bất kể là do nguyên nhân gì, mặc kệ hậu quả sẽ như thế nào, hắn chỉ cần có giờ khắc này thôi.
Hai người gắn bó dây dưa, lưu luyến triền miên hồi lâu, Park Chanyeol mới chậm rãi buông ra, lấy tay vỗ về hai má Xiumin, nghe như có tiếng thở dài: "Thôi vậy, nếu là chết ở trong tay của ngươi, cũng là không tính quá xấu đi."
"Vương gia?" Xiumin ngh không rõ lời hắn nói, nhất thời có chút run sợ.
Park Chanyeol lại cũng không nhiều thêm nữa, chỉ khẽ cười cười, khuất khởi ngón tay khẽ đánh vào trán y rồi hỏi: "Nơi này hẳn là phòng giam giữ được bảo vệ nghiêm ngặt, ngươi như thế nào có thể lẻn được vào đây?"
"Dương đông kích tây." Xiumin thản nhiên nói ra mấy chữ. "Nơi đây không nên ở lâu, Vương gia vẫn là mau cùng thuộc hạ chạy đi."
"Hảo." Park Chanyeol thẳng đến lúc này mới buông lỏng tay ra.
Xiumin liền rút ra bội kiếm bên hông, dừng mắt xem xét xung quanh một vòng, bước đi lên trước để bảo vệ cho Park Chanyeol. Tuy nhiên chưa đi được nửa bước, ống tay áo đã bị kéo lại.
Nguyên lai Park Chanyeol đang chặt chẽ nắm lấy tay y, mười ngón cùng đan vào nhau, mới hướng y cười một cái, nói: "Đi thôi."
Xiumin ngây người, mở to hai mắt, nhất thời có chút hoảng thần, một hồi lâu mới tỉnh lại, vẻ mặt nghiêm túc đem kiếm đặt ở phía trước, kéo Park Chanyeol hướng về phía cửa ra.
Bên ngoài tất nhiên là có người canh gác, bất quá Xiumin võ nghệ cao cường, trong hai ba chiêu đã đem đám người kia giải quyết hết, tiếp tục đi lên phía trước.
Park Chanyeol đi theo Xiumin chạy một lúc, mới phát hiện nơi này thật sự ký quái, một hành lang thật dài thất quái bát loan, một gian phòng này liền thông với phòng khác, căn bản không biết đường ra ở nơi nào.
Nơi này chính là hang ổ của Lạc Hoa cung sao? Quả thực không hề đơn giản.
Xiumin dường như biết đường, nhưng bởi vì có cả Park Chanyeol, tốc độ như thế nào cũng không thể nhanh hơn được, không mất quá lâu, liền bị một đám Hắc y nhân nhanh chóng đuổi theo .
Mấy Hắc y nhân kia đã huấn luyện có tổ chức, phối hợp cực ăn ý, cùng với thích khách tầm thường cũng không giống nhau. Xiumin lại không chút nào kích động, tùy tay đem Park Chanyeol đẩy mạnh vào một gian trong phòng bên cạnh, đinh đinh đang đang cùng mấy người kia đánh nhau một hồi.
Park Chanyeol mắt thấy ở bên ngoài phòng đao quang kiếm ảnh, trong lòng sợ hãi bất an, vô cùng lo lắng, chợt thấy giá sách phòng trong chậm rãi mở, Do Kyungsoo từ trong mật đạo bước ra, cười khanh khách nói: "Vương gia, chúng ta lại gặp nhau."
Park Chanyeol trừng mắt nhìn lại, nói: "Do công tử thật đúng là âm hồn không tiêu tan mà."
"A, xem ra Vương gia là không muốn giúp ta rồi." Do Kyungsoo bạc thần khinh mân, giống như tiếc nuối thở dài "Quên đi, dù sao họ Park trên đời này còn rất nhiều, thiếu Vương gia cùng tiểu thất, ta còn có thể đi tìm người khác mà."
Thanh âm hắn vô cùng ôn nhu, trong mắt đã có những mũi lãnh ý lóe ra.
Park Chanyeol tâm trung cả kinh, biết người này đã động sát ý. Chính hắn thật không sợ hãi, chính là lo lắng an nguy của Xiumin, bật thốt lên nói: "Ta tốt xấu gì cũng là thúc thúc của ngươi."
Do Kyungsoo nghe vậy giật mình, nghiêng đầu cười, liền rất thân thiết mà gọi: "Hảo thúc thúc, ngươi cứ việc yên tâm, ta rất ít khi tự mình động thủ giết người. Ta thích nhất ... Chính là đem nhân tra tấn tới sống cũng không bằng chết a."
Nói xong, nhẹ nhàng vỗ vỗ bàn tay.
Bên ngoài, tiềng đao kiếm lập tức ngừng lại.
Xiumin mạnh mẽ phá cửa mà vào, cũng không liếc mắt nhìn Do Kyungsoo một cái, chỉ thẳng hướng đến bên người Park Chanyeol, hỏi: "Vương gia, ngươi có bị thương hay không?"
Park Chanyeol lắc lắc đầu, vừa muốn mở miệng nói, lại thấy Do Kyungsoo xinh đẹp cười, cúi đầu niệm ra một chữ: "Dạ."
Kia tiếng nói mềm nhẹ khàn khàn, dẫn theo ý tứ nồng đậm hấp dẫn hàm xúc.
Xiumin vừa mới nghe thấy, thân thể lập tức liền cứng lại, rất chậm rất chậm quay đầu.
'Dạ'... là tên trước kia của Xiumin.
Park Chanyeol tâm niệm thay đổi thật nhanh, đã hiểu được là chuyện gì xảy ra, vội nói: "Xiumin, đừng nhìn vào ánh mắt hắn!"
Nhưng là quá muộn rồi.
Xiumin vừa trông thấy ánh mắt của Do Kyungsoo, cả người liền bất động dừng lại, gương mặt nguyên bản không chút biểu tình dần dần trở nên méo mó, con ngươi đen nặng nề âm trầm, giống như đang phải chịu nhiều đau đớn, thống khổ.
Do Kyungsoo thấy y như vậy, không khỏi đắc ý dào dạt cười cười, nói: "Dạ, còn có nhớ hay không nhiệm vụ ta đã giao cho ngươi?"
Xiumin cắn cắn môi dưới, nắm tay nắm chặt lại buông ra, thanh âm trầm thấp: "Giết!"
"Rât tốt." Do Kyungsoo cười, khuôn mặt phong tình vạn chủng, thật sự động lòng người "Ngươi liền thay ta đem tên họ Park này giết đi. Nhớ rõ là phải đem hắn chặt ra thành từng miếng một, ngàn vạn lần đừng để cho hắn chết một cách thống khoái."
"... Vâng "
Xiumin nhẹ nhàng trả lời một tiếng, nắm chặt kiếm trong tay, quay người lại mặt hướng tới nhìn Park Chanyeol. Y giờ phút này gương mặt đã khôi phục lại biểu cảm giống như chưa hề thay đổi, con ngươi đen trầm lặng, trên mặt vô cảm, làm cho so với bình thường càng thêm quỷ dị.
Duy độc tay cầm kiếm cũng là cực ổn, không chút lưu tình mà hướng tới Park Chanyeol .
Park Chanyeol vẫn chưa bị điểm trụ huyệt đạo, hắn rõ ràng tùy thời đều có thể né tránh, nhưng lúc này lại cố tình không thể động đậy, chỉ là lẳng lặng cùng Xiumin đối diện.
Sớm đã dự đoán được kết cục này.
Trước mắt giờ đây là sát thủ lãnh cảm vô tình, thật đó mới chính là Xiumin.
Nhưng ... vì sao ngực lại đau vô cùng đến như vậy?
Biết rõ tình ý này không được hồi đáp, tương tư này là sai lầm, nhưng lại vẫn chỉ yêu mỗi y.
Park Chanyeol nhìn đôi mắt Xiumin không có chút cảm xúc kia, cảm giác thân thể từng trận vựng huyễn, cơ hồ đứng thẳng không được. Một kiếm kia tuy chưa đâm đến trên người, nhưng hắn trong lòng sớm đã đau tới chảy máu rồi.
Đau đớn đến tận xương.
Nhưng mà, ngay tại một khắc mũi kiếm ở trên vai Park Chanyeol, trong đôi mắt đen của Xiumin thoáng chốc có chút biến hóa, tay trái đột nhiên nâng lên, huy chưởng, không lưu tình chút nào mà hướng về phía cánh tay phải của mình, liền đánh bay thanh kiếm ra ngoài.
End chap 23-24
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com