(29+30)
Sau khi tất cả hoàn thành xong 500 cái bánh ngọt thì trời cũng vừa sáng, đem bánh cho vào hợp đóng lại thì cũng là 6:40 phút sáng rồi, thế là tất cả điều có một đem không ngủ, quên luôn việc ăn uống cứ thế mà cấm đầu vào làm bánh, cuối cùng cũng hoàn tất, tất cả điều thở phào nhẹ nhỏm.
Cậu cùng Hoài Vỹ và Diệc Hàng đi giao bánh, cho hai nhân viên kia nghĩ một bữa, dù sao hôm nay cũng đã vất vã nhiều rồi.
Khi đến nơi Diệc Hàng chịu không nỗi mà đã ngủ gục trên xe rồi, Liên Hoài Vỹ định đưa tay gọi thì bị cậu ngăn lại cậu nghĩ Tôn Diệc Hàng dù sao cũng là thiếu gia chịu như vậy cũng đã quá sức rồi, cậu cười nói với Liên Hoài Vỹ “Đừng gọi cậu ấy để cho cậu ấy ngủ một chút đi dù sao cũng đã thức đã đêm rồi!” Liên Hoài Vỹ gật đầu vòng qua chỉnh lại tư thế thoải mái cho Diệc Hàng rồi cùng cậu đem bánh vào trong. Địa chỉ giao bánh chính là một khách sạn năm sao, cậu vừa bước vào đã bị choáng ngợp trước vẻ hoành tráng của khách sạn.
Sau khi giao bánh xong cậu và Liên Hoài Vỹ cùng đi ra ngoài, cậu cảm thấy thật vui vẻ, đúng như lời Diệc Hàng nói vì khách này đã trả gấp ba lần số tiền bánh lại còn được tặng thêm tiền hoa hồng đúng là rất hào phóng, cậu thấy một ngày vất vả này thật xứng đáng, trên miệng cậu từ lúc đi từ khách sạn ra tới giờ vẫn luôn treo một nụ cười tươi rối.
Cậu quay qua nói với Liên Hoài Vỹ “Này bạn thân, cảm ơn sự hỗ trợ của cậu nha, không có cậu sẽ không hoàn thành nhanh như vậy a” Liên Hoài Vỹ toả vẻ bất mãn nói“ chỉ có vậy thôi sao, tôi giúp cậu nhồi bột, đánh trứng đến tay cũng sắp gãy ra luôn rồi này” Nói xong còn quơ quơ hai tay trước mặt cậu. Cậu đẩy Liên Hoài Vỹ qua một bên , biết là Liên Hoài Vỹ đang diễn, đánh trứng thì điều đã có máy đánh thì làm gì mà mệt đến như vậy được, nhưng vẫn cười nói“ Tớ biết công của cậu là lớn nhất, hôm nào tớ sẽ khao cho cậu và Diệc Hàng một bữa thịnh soạn” Liên Hoài Vỹ chu mỏ “Sao không phải là bây giờ vậy?? ” Cậu ggỏ đầu Hoài Vỹ một cái “Ngu ngốc!! Bây giờ tất cả điều mệt chết rồi cậu còn sức ăn sao, tôi đây có lòng tốt cho cậu bồi dưỡng lại sức khỏe để có sức mà ăn cho nhiều a”
Liên Hoài Vỹ ngẩm nghĩ sau đó sáp lại khoát tay lên vai cậu, vừa đi vừa nói“ Đúng a, Tiểu Thiên à cậu suy nghĩ thật chu đáo, tớ và Tiểu Hàng sẽ về hảo hảo mà nghĩ ngơi để lấy sức sau đó sẽ đến ăn cạn túi tiền của cậu a”
Hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ nên không để ý vẫn có một ánh mắt nhìn về phía hai người....!
Cô ta nhìn số ảnh mà người của cô ta vừa mới gửi đến thì khoé môi lộ một nụ cười thật tươi, cô ta chuẩn bị đồ rồi đi đến nhà anh, thực ra tối hôm qua sau khi anh tức giận rồi lên lầu thấy đồ cũng không có ở nhà mà là đi đến nhà cô, cũng có biết được là Dư Cảnh Thiên không có nhà, nên định sáng nay lấy cớ mua đồ ăn sáng qua cho anh nhưng thực chất là cô muốn đến để xem kịch, gần tới nơi thì có ta nhìn điện thoại sau đó lại lấy một tài khoản khác mà gửi số ảnh này qua cho anh.
Anh sau khi thức dậy cũng chỉ uống một tách cà phê sau đó thì ngồi ở phòng khách xem tin Tức, bỗng điện thoại từ trên bàn rung lên, hiện lên tin nhắn của một số lạ anh nhíu mày, số của anh rất ít người biết được, khả năng người lạ biết là con số không, anh đưa tay cầm điện thoại mở tin nhắn lên xem thì hàng lông mày càng nhíu chặt hơn, cả mắt cũng đỏ ngầu, thể hiện anh thực sự đang rất tức giận, tay anh siết chặt chiếc điện thoại trong tay cơ hồ muốn bóp nát nó. Anh gọi lại số máy này nhưng đã khóa máy rồi, anh không thể nào hỏi rõ được.
Anh nghe bên ngoài có tiếng chuông cửa thì buông điện thoại xuống điều chỉnh cảm xúc rồi đi ra ngoài mở cửa.
Người đến chính là Giai Hân anh để cô vào nhà“ Em đến đây làm gì?” Cô ta tỏ ra không biết chuyện gì vừa mới xảy ra đưa túi thức ăn đến trước mặt anh “Em là muốn đem đồ ăn sáng đến cho anh, em sợ là anh Cảnh Thiên không về kịp để làm đồ ăn sáng nên đã cố tình mua những món anh thích đến cho anh này, để em đi đem thức ăn ra nha” Cô ta nói xong thì tự nhiên đi vào trong bếp.
Cậu sau khi hoàn tất mọi việc thì như trút hết sức lực lười biếng mà bắt xe về nhà cũng phải thôi nguyên ngày hôm qua cậu có ăn gì đâu, cậu muốn về nhà để bổ sung lại năng lượng a, mắt cậu cũng sắp mở hết lên rồi đây.
Về nhà cậu thấy xe anh vẫn còn ở nhà, anh vẫn chưa đi làm sao?? Cậu vào nhà thì thấy anh vẫn còn ngồi ở phòng khách trầm mặt, sắc mặt anh không được tốt thì phải có vẻ đang rất tức giận.
Anh đứng dậy nhìn cậu nói“ Cậu đi đâu từ hôm qua đến giờ thế hả?” Cậu nhìn anh chẳng phải cậu có gửi lại lời nhắn cho anh sao chẳng lẽ anh không đọc được chăng!
“Em hôm qua có việc bận mà chẳng phải đã để lại lời nhắn cho anh rồi sao?” Anh cười chăm chọc “Bận sao...!!” Anh còn định nói gì đó thì cô ta chạy trong phòng bếp ra nói “Anh Cảnh Thiên anh về rồi sao, hay là chúng ta cùng nhau ăn sáng đi”
Cậu khá bất ngờ vì sự xuất hiện của cô ta, nhưng cũng lịch sử từ chối mà nói “không cần đâu tôi bây giờ hơi mệt muốn lên phòng nghĩ ngơi một chút” Nói xong lại muốn lướt qua hai người để đi lên lầu thì lại bị một lực mạnh kéo hai vai cậu lại khiến cho cậu phải quay lại nhìn anh, anh dùng đôi mắt có chút khinh thường mà nhìn cậu nói“ Mệt sao!! Cậu và tên đàn ông đó đã làm gì sau lưng tôi hả, hưng phấn đến nỗi mà kiệt sức sao?? Hả!!” Anh nói mà như gầm lên tay đặt trên vai cậu cũng siết chặt khiến cậu đau đớn mà nhăn mặt.
Anh tự dưng lại tức giận vô cớ cậu cũng không biết vì lý do gì, nhưng ánh mắt của anh lạnh lẽo đến mức làm cậu cảm thấy sợ hãi. Cậu cố thoát ra gọng kiềm của anh nhưng không được nên tức giận nói“ La Nhất Châu anh lại nói hươu nói vượn cái gì thế??” Anh nhếch mép chế nhiễu một tiếng “Nói hươu nói vượn sao, nếu cậu không làm gì thì tại sao lại sợ hãi như vậy” Cậu đang cố hiểu những gì anh đang nói nhưng cậu không thể nào biết được là anh muốn nói điều gì cả!
“Anh nói vậy là sao, em không hiểu gì cả!” Anh lại dùng lực mà kéo cậu lại gần anh hơn “Không hiểu gì sao, cậu giả vờ cũng hay thật đấy!” Cậu hoang mang nhìn anh.
“Đê tiện!!” Anh khẽ nói một câu mà làm cậu như đứng hình, anh đẩy cậu ngã xuống sàn nhà, vì bây giờ cậu cũng không còn bao nhiêu sức mà để chống đỡ lực của anh “Đê tiện, tôi thật ngu ngốc nên đã không biết cậu ở bên ngoài cấm cho tôi bao nhiêu cái sừng rồi nữa!” Anh ngồi xổm xuống dùng tay bóp chặt cằm cậu ép cậu nhìn lên anh. “Dư Cảnh Thiên tôi thật sự đã xem thường cậu rồi, sao cậu lại có thể đê tiện mà làm chuyện không biết xấu hổ như vậy chứ?? ”
Cậu không tin mà nhìn anh, anh nói cậu đê tiện, cậu đã làm gì sau sao, không có!! Sao anh lại đối xử với cậu như vậy,cậu cảm thấy tim mình thật đau, anh là đang khinh thường cậu sao??Cậu không kiềm được mà rơi nước mắt, nước mắt cũng rơi vào nơi tay anh đang giữ cằm cậu, khi chạm vào nước mắt của cậu bất giác anh cảm thấy nơi tim mình đang đập rất nhanh. Anh hất tay ra sau đó đứng dậy nắm lấy cánh tay của cô ta mà kéo đi, bỏ lại cậu vẫn còn trong sự hoang mang đau đớn....!
Sau khi cậu kịp hoàn hồn thì hai người kia đã lên xe rồi, không được cậu cần phải làm rõ chuyện này chắc là nhất thời anh hiểu lầm gì đó thôi, cậu bất chấp chân trần mà chạy ra bên ngoài vỗ cửa kính xe của anh mong anh có thể nghe cậu nói, nhưng chỉ đổi lại là ánh mắt lãnh đạm từ anh, sau đó anh cũng khởi động xe mà chạy đi.
“Nhất Châu.....Nhất Châu......!” Cậu không từ bỏ vẫn đuổi theo xe anh, gọi thật to tên anh, nhưng không may chân cậu lại vấp phải tảng đá mà té xuống, đầu gối cũng bị té đập đến ra máu, cậu chỉ có thể nhìn theo xe anh khuất xa, cậu cảm thấy cơ thể mình không còn sức lực nữa, mọi chuyện là sao đây, còn có những lời anh nói khi nảy, cậu thực sự không biết gì cả!!!
Cậu cứ ngồi ở đó khóc đến thương tâm, mặc cho gió rét cứ càng quét qua cơ thể nhỏ bé của cậu, cậu vẫn ngồi bất động như thế, cậu muốn cho mình tĩnh táo một chút....!
_____________
(30)
Anh khi thấy cậu té xuống thì tim cũng theo đó mà nhói một nhịp, anh muốn ngừng xe để chạy đến xem cậu, nhưng không được lí trí anh không cho phép anh cố nhấn mạnh chân ga để chạy đi thật nhanh, tay đặc trên vô lăng cũng nắm lại thật chặt.
Cô ta thì không khỏi thấy vui trong lòng, xem như bước đầu đã rất thuận lợi, cô ta giả vờ quan tâm anh mà nói “Nhất Châu, anh đừng tức giận nữa, anh Cảnh Thiên chắc là không cố ý đâu mà” Cô ta càng nói càng chăm dầu vào lửa, anh lạnh nhạt mà nói “Sao anh phải tức giận vì một người như cậu ta chứ, là cậu ta đã phản bội anh, em đừng nói giúp cho cậu ta” Anh cảm thấy càng tức giận hơn khi nhớ lại những hình ảnh khi nảy, là gì chứ!!! Chính là cảnh cậu và tên đàn ông kia đang vui vẻ mà đi ra khỏi khách sạn còn thân mật mà khoát tay lên nhau, còn có cả nụ cười tươi đó của cậu nữa, anh lại thấy thật chướng mắt, sao cậu lại có thể làm chuyện như vậy chứ, càng nghĩ càng khó chịu, anh nhấn chân ga chạy nhanh đến công ty .
Các nhân viên trong công ty hôm nay lại cảm thấy có dự cảm không lành nhưng lại không biết lý do là gì, cho đến khi tổng giám đốc cao cao tại thượng của chúng bước vào công ty thì đáp án đã có, tất cả nhân viên điều đứng hình cả thở cũng không dám thở mạnh mà nhìn theo bóng dáng của anh, anh đang đi bỗng nhiên dừng lại quét mắt về bốn phía “Tất cả không cần làm việc nữa sao?” lời anh nói quét tới đám nhân viên lạnh như ở bắc cực, mọi người hoàn hồn mà nhanh chóng chạy đi việc ai náy làm, anh đi đến thang máy lên phòng làm việc, cô ta cũng nhanh chóng đi theo sau.
Còn cậu sau khi anh đi vẫn cứ ngồi ở đó, lại cố suy nghĩ rốt cuộc mình đã làm gì lại khiến anh ấy tức giận như vậy, kết quả là không có, cậu nghĩ mình không làm gì cả!!
Cậu cố đứng dậy đi vào nhà, vì ngồi ở ngoài lâu nên tay chân cậu cũng bị lạnh đến tê cứng hết rồi, cậu vào nhà quyết định gọi cho anh,cậu muốn hỏi anh những chuyện khi nảy là gì.
Cậu nhấn nút gọi cho anh, nhưng chờ thật lâu cũng không thấy ai bắt máy, cậu quyết định gọi lại...
Anh sau khi vào văn phòng không được bao lâu thì có chuông điện thoại nhìn màng hình hiển thị là cậu gọi đến thì nhíu chặt mày lại, quyết định mặc kệ mà không nghe máy, nhưng nó vẫn cứ reo liên tục, anh nhíu mày mà đưa tay nghe máy...
“Gọi cho tôi làm gì?” Anh lạnh nhạt mà hỏi cậu
-Nhất Châu anh nói cho em biết vì sao anh lại tức giận như vậy không, em đã làm gì khiến anh không vui sao?'
Nghe cậu hỏi như không biết gì thì anh lại càng thấy bực hơn “Tức giận, tôi có thể vì một người không biết xấu hổ như cậu mà tức giận sao, chuyện cậu đã làm thì cậu biết đừng giả vờ nữa, thật kinh tởm” Anh không thương tiếc mà sĩ nhục cậu.
Tay cậu cầm điện thoại bất giác run lên kinh tởm sao, cậu đã làm gì khiến anh phải kinh tởm chứ, cậu muốn anh nói rõ mọi chuyện “Nhất Châu em....”
Anh không có kiên nhẫn mà nghe cậu nói nên vội xen vào lời cậu “Không cần nói gì nữa, tôi không muốn nghe thấy giọng cậu nữa!! ” Anh nói xong thì cúp máy, nén điện thoại qua một bên.
“Nhất Châu...Nhất Châu” Cậu gọi anh mong anh nghe cậu giải thích nhưng không ngờ ngày cả nói chuyện anh cũng không muốn nghe thì còn nói gì được đây!! Cậu mệt mỏi mà lê từng bước đi lên lầu, mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm cho cậu mơ hồ không hiểu gì cả....!
Cậu thức dậy thì đã là buổi chiều rồi, cậu bị đánh thức bởi cái bụng trống rỗng, cậu mệt mỏi ngồi dậy vệ sinh sau đó xuống lầu kiếm chút gì đó ăn.
Cậu vào phòng bếp thấy đã có sẵn vài món ăn trên bàn, chắc là lúc sáng cô ta đã đem đến cho anh nhưng lại chưa kịp ăn, cậu cũng không nghĩ nhiều mà đem đồ ăn đi hâm nóng lại để ăn. Cậu bây giờ đã rất đói rồi không còn thời gian mà nấu ăn nữa đâu!!.
Sau khi ngủ một giấc và đã được lấp đầy bụng đói thì tinh thần cũng đã có sức sống một chút, nhưng vừa nghĩ đến những lời anh nói với cậu lúc sáng thì lại thấy thật mệt mỏi.
Nhìn đồng hồ cũng đã tới giờ chuẩn bị cơm cho anh rồi vì thế cậu nhanh chóng dọn dẹp sau đó bắt tay vào nấu ăn, cậu đợi khi nào anh về sẽ hỏi rõ lại mọi chuyện.
Nhưng khi cậu điều chuẩn bị xong hết, cũng đã đến giờ anh về nhà nhưng lại không thấy bóng dáng anh của đâu,cậu nhìn đồng hồ đã là 8 giờ rồi, cậu lấy điện thoại gọi cho anh.
Đã kết nối nhưng bên kia lại không có tiếng trả lời, nên cậu nói trước “Anh hôm nay không về nhà sao!!”
Rất lâu sau đó anh mới trả lời -Đúng vậy, tôi đang bận nếu không có việc gì thì đừng gọi đến làm phiền tôi nữa!!” Cậu định nói gì đó thì nghe bên kia phát ra giọng của một người nữa.
-Nhất Châu ai gọi cho anh vậy'
-Không có gì đâu, em đừng quan tâm, màu đi lâu khô tóc đi kìa' Lại nghe anh trả lời nhưng giọng nói anh lại rất dịu dàng mà trả lời cô ta, khác xa một trời một vực với giọng điệu khi nói chuyện với cậu. Cậu đã làm gì lại khiến cho anh chán ghét như vậy!! Cậu biết người vừa mới lên tiếng khi nảy là Giải Hân không thể sai được, thì ra anh đang ở cùng cô ta, cậu che miệng ngăn lại tiếng nấc nghẹn ngào mà vội cúp máy.
Anh bên kia nghe thấy tiếng đã ngắt kết nối thì không khỏi giận dữ, anh là cố tình muốn cho cậu biết bên cạnh anh đang có người khác, anh tỏ ra quan tâm cô ta nói qua điện thoại cho cậu nghe, vậy mà cậu cũng không hỏi anh đang làm gì cứ như vậy mà cúp máy, đây là ý gì, chính là cậu đang không quan tâm anh làm gì ở với ai sao, thực nực cười cậu chính là không đặt anh vào mắt, nếu đã vậy thì anh cũng mặc kệ cậu!!.
Đã gần 1tháng nay anh không về nhà, cứ thế lao đầu vào công việc, có khi làm đến sáng ngày mai công việc cũng không nhiều nhưng anh lại muốn tìm thật nhiều việc để làm để không phải nghỉ đến điều khác nữa. Anh chỉ nghĩ cho mình mà quên đi những người còn lại trong công ty. Tội nhất vẫn là cấp dưới của anh nếu xếp đã tăng ca thì làm sao nhân viên bọn họ dám về sớm được chứ. Còn chuyện khủng khiếp nhất chính là La tổng đại nhân lại bất ngờ kiểm tra lại các bản kế hoạch của mấy tháng trước mà đem ra xem xét, nếu không vừa ý chắc chắn sẽ bị ném mà bắt làm lại. Nói chung gần một tháng qua nhân viên trong La thị phải sống trong một bầu không khí ảm đạm nhất. Một số người còn lén đặc biệt danh cho anh là “Tổng tài cuồng việc” “Tổng tài băng lãnh” “.... vvv.... ” Những cái tên được mọi người tán thành nhiều nhất và được gọi nhiều nhất chính là “Tổng tài ác ma”
Anh ngồi trên bàn làm việc vô thức lại cầm điện thoại lên mở vào thư viện ảnh, mà nhìn vào tấm hình của cậu, đây là tấm hình anh đã chụp lén cậu lúc ở cô nhi viện, nhìn nụ cười của cậu còn rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời nữa, anh cũng bất giác mà cong khoé môi, nhưng lại giật mình nhíu mày, anh muốn ấn nút xóa đi tấm hình này, nhưng do dự một hồi thì tắt điện thoại quay lại tiếp tục làm việc vẫn là trong tâm trạng không tốt như cũ....!
Một tháng qua cậu thật sự rất nhớ anh, cậu muốn gọi điện cho anh nhưng lại nghĩ đến việc sẽ nghe được giọng nói đầy chán ghét của anh thì không còn can đảm để gọi nữa, cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại đôi khi lại thất thần, vì thế hay bị Tôn Diệc Hàng gõ đầu, nói là mất tập trung đến khách gọi mấy tiếng cũng không nghe.....!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com