Chương 24
Trong Tiêu phủ, Khương phu nhân canh giữ trước giường đứa con, trong lòng vừa khó chịu vừa lo lắng, Tiêu Chiến tối hôm qua phát sốt một đêm, bệnh của hắn lần này càng nghiêm trọng, trên người lại phát thêm bệnh sởi, Khương phu nhân đau lòng không chịu nổi, ngồi một đêm bên người Tiêu Chiến.
Tiêu lão thái thái nghe tin cũng lại đây, sầu nói: "Đây là làm sao vậy? Bảo bối của ta, uống thuốc cũng không tác dụng, hay là bị lây cái gì?"
"Không biết đâu." Khương phu nhân đứng lên đỡ Tiêu lão thái thái ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Đang mùa xuân, sợ là dính phải phấn hoa cái gì, thái y cũng nói không rõ ràng, ta lau người cho hắn một lần, cũng không thấy tốt, sốt ngược lại giảm, chạm vào cũng không quá nóng."
Tiêu lão thái thái sốt ruột, đi đến trước giường sờ sờ đầu Tiêu Chiến, lại để sát vào nhìn bện sởi, cũng nói không được là xảy ra chuyện gì, nói: "Lại đổi một thầy thuốc đi, không được thì gọi Chiến nhi trở về, hắn hiện tại cũng có tiếng nói, làm hắn thỉnh một thái y đến đây...."
Khương phu nhân buông mi mắt nói: "Trong quân quản nghiêm, không dễ dàng truyền tin tức, nhìn nhìn lại đi."
Hai người đang nói chuyện quản gia bên ngoài đi đến, nói trong cung có chuyện nói, trong lòng Khương phu nhân trầm xuống, đi ra khỏi nội thất,hỏi: "Làm sao vậy?"
Quản gia khom người: "Sổ con đưa lên, trong cung Bích Đào uyển, chính là vườn ngự uyển thiếu gia làm nhiệm vụ, bên trong quản sự công công nói cho Vương gia biết, thương cảm thiếu gia, phái Chương thái y của thái y viện đến xem, hiện giờ đã đến."
Khương phu nhân trong lòng hoảng hốt, nói: "Ngươi đi nói, không dám làm phiền thái y, vẫn là mời trở về đi."
Quản gia sửng sốt, nói: "Thái thái, này chỉ sợ không thích hợp a....Thái y đã đến, làm sao lại thỉnh trở về?"
Tiêu lão thái thái ở bên trong nghe ngươi một lời ta một ngữ, nắm tay bọn nha hoàn đi ra, nói: "Nói cái gì đó? Mới vừa rồi còn lo không tìm được thái y, đây không phải là đến sao? Chương thái y này ta biết đến, viện phán thái y viện, trước kia chuyên vì Hoàng hậu nương nương bắt mạch, y thuật vô cùng tốt, thỉnh được không phải dễ dàng, nhanh mời người đến."
Khương phu nhân chỉ phải gật đầu: "Là, chính là ta sợ...vất vả thái y."
Quản gia cười cười: "Người vừa nói đã đến, dĩ nhiên vất vả."
Khương phu nhân thực loạn trong lòng, gật đầu: "Là, cũng là...." Nói xong gắt gao nắm chặt khăn tay đi vào nội thất.
Không bao lâu Chương thái y đến, Chương thái y hầu hạ hai đời thiên tử, hiện giờ đã có bảy mươi hai, tóc bạc mắt đen, cũng không thấy vẻ gài nua, Tiêu lão thái thái trước hàn huyên vài câu, Chương thái y cười cười: "Lão phong quân khách khí, trước hết cho ta nhìn xem Tiêu đại nhân đi."
Tiêu lão thái thái nhường quản gia dẫn lão thái y vào bên trong, lão thái y tinh tế chẩn mạch, đi ra nhẹ giọng hỏi: "Tiêu đại nhân gần đây có ăn thứ gì ngày thường không thường ăn hay không?"
Nha hoàn hầu hạ Tiêu Chiến nghĩ nghĩ lắc đầu nói: "Không, thiếu gia trở về ăn uống cũng không khác mọi khi."
Chương thái y gật đầu, lại hỏi: "Vậy Tiêu đại nhân từ nhỏ có bị dị ứng thứ gì? Như là phấn hoa gì đó, hoặc các loại da lông, hay là thịt trâu thịt dê linh tinh?"
Sắc mặt Khương phu nhân trắng nhợ, còn chưa kịp trả lời Tiêu lão thái thái đã nói trước: "Đứa nhỏ này cái khác hoàn hảo, chỉ là không ăn được hạnh nhân, trong nhà cũng biết, chưa bao giờ cho hắn đụng tới, lại nói đứa nhỏ này khi còn bé ăn hạnh nhân cũng chỉ phát sốt, cũng chưa từng nổi sởi a."
Chương thái y cười cười: "Lão phong quân có điều không biết, người nếu không chịu được vật gì, lây dính ít cùng lây dính nhiều đều sẽ có chứng bệnh khác nhau, Tiêu đại nhân thế này, sợ là vô ý dùng hạnh nhân."
Tiêu lão thái thái nghe xong giận dữ, la lên: "Gọi đầu bếp lên cho ta, mấy ngày nay là ai quản việc ăn uống của hắn?!"
Chuyện trong nhà người khác Chương thái y không muốn nhiều lời, chỉ nói: "Lão phong quân an tâm, bệnh này thoạt nhìn dọa người nhưng không nghiêm trọng, ta viết ra phương thuốc, dùng thuốc hai ngày thì tốt rồi, chính là ẩm thực cần phải cẩn thận chút, mấy ngày này cũng cần ăn kiêng, thịt dê rượu mấy thứ này không thể dùng, mỗi ngày uống chút cháo hoa liền tốt."
Nghe nói không có gì đáng ngại Tiêu lão thái thái mới có chút yên tâm, gật đầu: "Vất vả thái y."
Chương thái y viết phương thuốc, lại dặn dò một ít mới yên tâm bước đi, Khương phu nhân sai người đưa tiễn, trong lòng lo sợ bất an.
Trong cung, sau khi Vương Nhất Bác thảo luận chính sự đi ra từ đại sảnh, Nguyên Mộ Hàn nghênh đón đem kết luận mạch chứng Khương thái y biết tốt đưa lên, Vương Nhất Bác tinh tế nhìn, mày kiếm nhíu lại, ẩm thực không tốt, dị ứng....Đây là làm sao vậy?
Việc Tiêu Chiến không thể ăn hạnh nhân Vương Nhất Bác cũng biết đến, liền vì vậy điểm tâm bình thường cẩn thận rồi lại tỉ mỉ, sợ ra sai lầm, trong trù phòng của Bích Đào uyển căn bản là không dùng hạnh nhân, Vương Nhất Bác chính mình cũng rất để tâm, không thể nào Tiêu Chiến lớn lên trong Tiêu phủ lại dính phải cái đường rẽ này.
Vương Nhất Bác hướng chỗ tệ nhất mà nghĩ, là có người có ý định hại Tiêu Chiến? Là Lệ phi hay vẫn là Vương Nhất Dương?
Không đúng, nếu là những người đó ra tay không thể nào chỉ là hạnh nhân, hạc đỉnh hồng, đoạn trường tán đều là nhẹ, chính mình nhìn người thật nghiêm, bọn họ cũng không có chỗ để xuống tay, huống hồ không phải là người bên cạnh cũng sẽ không biết Tiêu Chiến không ăn được hạnh nhân, không phải người mình đắc tội thì phải là người Tiêu phủ....
Vương Nhất Bác tra qua, Tiêu Minh hiện nay cũng không có tiểu thiếp thông phòng, không có tranh giành chính vị, tính tình Tiêu Chiến cũng nhuyễn, trong nhà hẳn là không đắc tội với ai, vậy thì có thể là ai?!
Vương Nhất Bác chậm rãi đi về Bích Đào uyển, trong đầu dem người có thể nghĩ ra xem xét một lần, Nguyên Mộ Hàn đi theo ở phía sau cẩn thận nhìn sắc mặt chủ tử, nhẹ giọng nói: "Vương gia không cần quá mức sầu lo, không phải Chương thái y cũng nói sao, bệnh này không nghiêm trọng."
Vương Nhất Bác khe khẽ lắc lầu, không nói đến làm Tiêu Chiến bị thương một chút hắn cũng không thể chịu, chính là lần này là may mắn, lần sau thì sao? Vương Nhất Bác không thể mặc kệ bên người Tiêu Chiến có cái nguy hiểm tiềm tàng như vậy.
Cho nên nói, Vương Nhất Bác phiền nhất chính là hưu mộc của Tiêu Chiến, tất cả mọi chuyện có thể thoát ly khỏi không chế, đều làm cho Vương Nhất Bác vô pháp dễ dàng tha thứ, nếu không sợ làm Tiêu Chiến bi thương hắn thật muốn vĩnh viễn đem Tiêu Chiến giữ lại bên người!
Vương Nhất Bác tính tình đạm bạc, sau khi trọng sinh đối với rất nhiều việc đều biết rõ, trong lòng lại càng không dễ dàng nổi gợn sóng, mấy lần tức giận đều bởi vì Tiêu Chiến, chính là Tiêu Chiến có loại năng lực này, cho dù không ở bên người cũng có thể dễ dàng tác động tâm tình của mình.
Nếu không phải sợ gây chú ý lên người Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thậm chí nghĩ hiện tại liền xuất cung một chuyến đi Tiêu phủ, tận mắt nhìn xem Tiêu Chiến rốt cuộc là làm sao vậy, Vương Nhất Bác trong lòng có chút hối hận, ngày ấy mềm lòng làm chi, cho hắn trở về thì tốt rồi, hà tất phải cho phép hắn ở nhà qua một đêm.
Nguyên Mộ Hàn nhìn ra trong lòng Vương Nhất Bác có lửa, dâng một ly trà lại đây, thăm dò nói: "Vương gia... thân mình Tiêu đại nhân vốn khỏe mạnh, lại đang tuổi này, còn không phải rất nhanh khỏe lại sao, chờ Tiêu đại nhân tốt tự nhiên trở về cung."
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng lắc đầu: "Ta là lo lắng có người.... thôi, hắn ở Tiêu phủ chưa chắc là chuyện tốt."
Nguyên Mộ Hàn sửng sốt, nói: "Tiêu đại nhân được Vương gia xem trọng, nghĩ đến người trong Tiêu phủ cũng là biết ơn, như thế nào sẽ không tốt đâu." Nguyên Mộ Hàn nhìn sắc mặt Vương Nhất Bác nhẹ giọng khuyên nhủ, "Vương gia, không là lão nô lắm miệng, Tiêu đại nhân nếu được Vương gia ân sủng, ngày sau tất nhiên... tất nhiên sẽ gặp chút khó xử, Vương gia không có khả năng thời thời khắc khắc đều ở bên người Tiêu đại nhân, tự nhiên phóng khoáng tâm mới tốt, Tiêu đại nhân tuy rằng còn nhỏ, nhưng nô tài xem xét, Tiêu đại nhân cũng là người có tâm huyết, tính tình cứng rắn, chính là tính tình tốt không lộ rõ, người như vậy, chịu không nổi đại ủy khuất...."
Vương Nhất Bác đậy nắp chén trà, này đó hắn đương nhiên biết, cho nên hắn mới cho Tiêu Chiến tư ấn của mình, một phần là vì dỗ Tiêu Chiến vui vẻ, còn lại là Vương Nhất Bác sợ thời điểm có việc gấp chính mình lại không ở bên cạnh hắn, ấn kia một phần có thể bảo hộ Tiêu Chiến....
Vương Nhất Bác trong lòng vừa động, vòng trang sức kia....
Vương Nhất Bác trong lòng cười lạnh, nói: "Công công xuất cung một chuyến, thay bổn vương nhìn xem Tiêu Chiến rốt cuộc là bị bệnh gì."
Nguyên Mộ Hàn sửng sốt, bật cười: "Lão nô làm sao có thể lợi hại hơn Chương thái y? Chỗ nào nhìn ra đâu?"
Vương Nhất Bác cười khẽ: "Không tất, ngươi ấn theo bổn vương phân phó đi nói nói mấy câu, chỉ sợ so với phương thuốc của Chương thái y còn tốt hơn."
Ngày đó Nguyên Mộ Hàn mang theo vài tiểu thái giám xuất cung đi Tiêu phủ, trong phủ vừa nghe nói là Tổng lĩnh thái giám trong cung Đại hoàng tử đến đều luống cuống, Tiêu Minh cùng Tiêu Lãng đều không ở, Tiêu Chiến còn nằm trên giường, Tiêu lão thái thái vội vàng kêu vài gia môn nhi trong nhà đi ra đón, Nguyên Mộ Hàn thực khách khí, cười nói: "Không dám không dám, chúng ta chính là đến xem Tiêu đại nhân, Tiêu đại nhân bị bệnh, Vương gia thực lo lắng, không dám kinh động người của quý phủ, chúng ta chỉ nhìn qua một cái, cũng trở về báo cáo kết quả."
Mọi người thấy Nguyên Mộ Hàn không nóng không lạnh, vội vàng mời vào bên trong, Nguyên Mộ Hàn nhìn trên mặt Tiêu Chiến loang lô điểm đỏ liền thổn thức: "Đây là nói như thế nào... Ai u, Tiêu đại nhân chịu tội."
Tiêu lão thái thái mới vừa tự mình đút dược cho Tiêu Chiến, đứng dậy cùng Nguyên Mộ Hàn hàn huyện vài câu, Nguyên Mộ Hàn cúi xuống nhìn, nhẹ giọng nói: "Tiêu đại nhân còn ngủ?"
Tiêu lão thái thái lắc đầu: "Mới vừa tỉnh trong chốc lát, uống thuốc lại ngủ rồi, vất cả công công chạy một chuyến này, chờ hắn tỉnh làm cho hắn trở về dập đầu tạ ơn Vương gia."
"Không dám, chúng ta cũng là thay Vương gia đến xem." Nguyên Mộ Hàn đã là lão thành tinh, quét mắt nhìn quanh nội thất, nhìn thấy Khương phu nhân sắc mặt tái nhợt trong lòng cũng đại khái hiểu ra, chậm rãi nói, "Lão phu nhân không biết, Vương gia là người biết tiếc nhân tài, hai vị Tiêu đại nhân trong phủ đều là người Vương gia về sau muốn trọng dụng, chỗ nào có thể không lo lắng."
Nguyên Mộ Hàn nhìn sắc mặt Khương phu nhân nhẹ giọng nói: "Vương gia còn nói là, nếu Tiêu đại nhân còn không tốt, vậy Vương gia chỉ có thể tự mình đến xem...."
Khương phu nhân nghe vậy thân mình hơi thoáng lung lay.
Tiêu lão thái thái vội vàng nói: "Không dám không dám."
Nguyên Mộ Hàn cười khẽ: "Lão phu nhân khách khí, Vương gia ân đức, chúng ta cũng chỉ có thể tạ ơn, sắc trời không còn sớm, chúng ta không thể ở lại, trễ hơn cũng không thể trở về trong cung."
Mọi người ra cửa, Nguyên Mộ Hàn từ tạ nửa ngày đi rồi.
Trong một ngày Đại hoàng tử phái hai nhóm người đến xem, ân uy cũng làm ra, Khương phu nhân chỉ phải nhường Tiêu Chiến hết bệnh, ngày thứ hai Tiêu Chiến liền hết sốt, ngày thứ tư bệnh sởi trên người cũng lui, bảy ngày sau Tiêu Chiến triệt để hết bệnh, khỏe mạnh như trước, ngày đó trở về Bích Đào uyển.
Trận này Vương Nhất Bác cùng Khương phu nhân âm thầm đánh cờ, Tiêu Chiến không thể nào biết được, chỉ cho là mình ăn lầm cái gì mới làm chậm trễ thời gian, Vương Nhất Bác tự nhiên cái gì cũng sẽ không nói với hắn, tâm tư của Khương phu nhân Vương Nhất Bác đều hiểu, hắn cũng biết Khương phu nhân lo lắng cái gì, chỉ là có những thứ hiện tại hắn có nói thì cũng vô dụng, hắn sẽ làm Khương phu nhân yên lòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com