Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 42

Chân tần vào cung chưa đến hai tháng đã có mang, nhanh như vậy khiến rất nhiều người đều có chút trở tay không kịp, hoàng đế tự nhiên cao hứng nhất, vài năm này, trong cung chưa từng có hoàng tử công chúa sinh ra, lúc này hoàng đế cũng không còn để ý quá nhiều lễ nghi, lập tức ban cho Chân tần một số trân bảo cùng thuốc bổ quý hiếm.

So với hoàng đế vui sướng, tươi cười của Thái hậu liền phai nhạt một ít, vừa có thêm một tôn nhi, nàng đương nhiên vui vẻ, nhưng duy nhất không vừa lòng chính là đứa bé này lại ở trong bụng nữ nhân Chân gia.

Thái hậu nở nụ cười: "Chân tần tuổi trẻ thân mình lại tốt, quả nhiên là người có phúc khí, ban thưởng Chân tần một đôi ngọc như ý." Lão thái hậu gọi Chân Tư đến, kéo tay nàng nhìn nhìn, cười nói: "Chân tần còn trẻ, vả lại là lần đầu mang thai, cẩn phải tự mình cẩn thận."

Chân Tư cũng vừa biết rằng chính mình mang thai, trong lòng vừa mừng vừa sợ, gật đầu cười nói: "Thần thiếp biết, thần thiếp sẽ cẩn thận mọi việc, không dám để thái hậu lo lắng."

Thái hậu vừa lòng gật đầu, quay sang nói với Lệ phi: "Thân mình Chân tần, nhớ rõ nói với mẫu thân ngươi, để nàng thường xuyên tiến cung bầu bạn."

Lệ phi cơ hồ nghiến răng, miễn cưỡng nở nụ cười, gật đầu: "Là, việc vui lớn như vậy, người nhà thần thiếp biết được sẽ rất vui sướng...."

Vương Nhất Bác nhìn sắc mặt Lệ phi, cười khẽ, gắp một khối điểm tâm ăn. Sau tiệc tối, hoàng đế đi Vĩnh Phúc cung, Thục phi Lệ phi trước tiên cùng Thái hậu trở về tẩm cung, sau khi đi ra Từ An điện, Thục phi cười mỉm chúc mừng Lệ phi một phen: "Nhà mẹ đẻ muội muội thật là có phúc khí, muội muội dựng dục hoàng tử không tính, hiện giờ Chân tần cũng có mang, có lẽ Chân phủ hiện giờ cũng vạn phần vui mừng đâu."

Lệ phi từ khi biết tin ở tiệc tối, chống được đến giờ đã là cực hạn, không còn bao nhiêu công phu cùng Thục phi đấu võ mồm, chỉ lạnh lùng nói: "Đương nhiên vui mừng, tỷ tỷ nhiệt tình như vậy, chờ ngày nào mẫu gia ta tiến cung sẽ thỉnh tỷ tỷ đến Lân Chỉ cung gặp một phen."

Lệ phi đè nặng lửa giận trở lại tẩm cung, cũng không tháo trang sức thay đổi trang phục, đã bộc phát. Lại ma ma bên người Lệ phi đến gần khuyên nhủ: "Nương nương, sớm đi nghỉ tạm đi, ngày mai lại đưa một ít hạ lễ đến Vĩnh Phúc cung, không tránh khỏi còn rất nhiều việc bận rộn cho bên kia đâu."

Lời nói của Lại ma ma giống như dao nhỏ đâm vào tâm Lệ phi, Lệ phi cắn răng, thấp giọng nói: "Tư nha đầu tự có thân mình, làm sao bổn cung lại phải thu xếp bận việc...."

Lại ma ma biết Lệ phi khổ sở trong long, chỉ phải ôn nhu khuyên giải an ủi: "Nương nương cứ cho là vì cháu ruột của mình đi, Chân tần nương nương cũng họ Chân, đều là vinh quang của Chân phủ chúng ta đâu, nương nương lại bao dung một chút...."

"Bao dung cái gì?! Bổn cung lại còn muốn tha thứ như thế nào?!" Lệ phi làm sao cũng không không chế được, vung tay áo đem gương đồng ném đi, ngoan giọng nói, "Chính vì vinh quang này của Chân gia, bổn cung xuất lực nhiều như vậy! Đến cuối cùng ngược lại đưa Chân Tư đến trên giường hoàng thượng, hiện tại lại hoài thai hoàng tự, bổn cung còn chưa đủ bao dung sao? Còn chưa đủ sao?!"

Lại ma ma không nghĩ đến Lệ phi lại giận dữ như vậy, chỉ đành không ngừng an ủi: "Nương nương khổ sở trong lòng nô tỳ biết, nương nương có thể nhẫn nhịn đến hôm nay đã không dễ dàng, nương nương...."

Lệ phi nhìn căn phòng hỗn độn, ngã ngồi trên tháp, thấp giọng nguyền rủa: "Lúc trước, như thế nào lại đi sai một nước cờ, không đem nàng đưa đến cho độc xà Vương Nhất Bác kia, đều do bổn cung không đủ nhẫn tâm...."

Lại ma ma thấy Lệ phi càng nói càng không đúng, vội vàng cho cung nhân lui xuống, chính mình cùng vài cung nữ tâm phúc hầu hạ Lệ phi rửa mặt chải đầu.

Sáng sớm hôm sau Tiêu Chiến trở về cung, không giống với thường ngày, lần này Tiêu Chiến trở về Bích Đào uyển còn chưa kịp đổi bài tử đã vội vã đi tìm Vương Nhất Bác.

Nguyên Mộ Hàn tự mình đem Tiêu Chiến đưa đi, cười cười: "Tiêu đại nhân ở nhà một ngày tốt sao?"

"Rất tốt, hôm qua còn làm phiền Nguyên công công đưa ta trở về." Tiêu Chiến quy củ vấn an Nguyên Mộ Hàn, hiện giờ chức vị của Nguyên Mộ Hàn cũng không cao hơn hắn, nhưng đối với những lão nhân hầu hạ bên người Vương Nhất Bác, hắn vẫn thực cung kính, trong lòng Tiêu Chiến có việc, trực tiếp hỏi, "Vương gia đâu?"

Nguyên Mộ Hàn mỉm cười: "Đi tiền điện nghe báo cáo cùng giải quyết sự tình, hiện giờ Tứ hoàng tử trở lại, thuế má phía Nam cũng có cái đưa qua cho Hộ bộ, nghe chừng rất vội vàng, ngau cả ngọ thiện cũng chưa chắc có thể trở về cung ăn, lúc Vương gia đi còn dặn dò, nếu Tiêu đại nhân trở lại cứ trước đi nghỉ ngơi là được, bên cạnh Vương gia có người, Tiêu đại nhân không cần qua."

Tiêu Chiến nghe thế cũng biết không có cách, gật đầu nói: "Tạ công công chiếu cố, ta... rồi sẽ nói sau."

Nguyên Mộ Hàn gật đầu rời đi.

Tiêu Chiến cầm đồ đạc của mình trở lại trong tẩm điện, nhìn túi ôm trong lòng lại lo sợ bất an.

Hôm qua Trung Thu, người hầu cận bên cạnh Tiêu Minh cũng trở về nhà một chuyến, thay Tiêu Minh thỉnh an Tiêu lão thái thái, đưa quà cho vài người trong nhà, ngoài ra còn một túi cho Tiêu Lãng.

Khi gia nô đưa túi đến cho Tiêu Lãng, Tiêu Chiến vừa lúc đang trong phòng Tiêu Lãng, Tiêu Lãng cũng không lảng tránh hắn, trực tiếp mở túi ra, bên trong bất quá là vài bộ quần áo cũ, Tiêu Lãng cầm lên xiêm y, một phong thư thật dày từ bên trong rớt ra, Tiêu Chiến nhặt lên vừa thấy, không khỏi hoảng sợ.

Trong phong thư là một chồng ngân phiếu, Tiêu Chiến nhìn lướt qua, cư nhiên lại có hơn hai vạn hai!

Bên trong còn có một phong thư ngắn, là Tiêu Minh cao thấp chuẩn bị, dặn dò Tiêu Lãng lấy cầu tấn chức.

Tiêu Minh ở nơi xa, tin tức không linh thông bằng trong kinh thành, còn không biết chuyện Tiêu Lãng đã làm phò mã, Tiêu Lãng Tiêu Chiến hai huynh đệ nhìn một xấp ngân phiếu này trong lòng không khỏi suy nghĩ, từ lúc Tiêu Minh đi Nhâm Thượng, riêng bạc đưa về nhà đã có bao nhiêu?

Lại qua tay hai người đưa bạc đến hiếu kính Vương Nhất Bác, chỉ là bao nhiêu đó đã khiến Tiêu Lãng kinh hãi, hiện tại nhìn lại, không chừng không chỉ là con số này a!

Nguyên bản Tiêu Minh liên tiếp gửi bạc về đã khiến Tiêu Lãng thực bất an, hiện giờ lại thêm này đó, ngay cả Tiêu Chiến cũng nhìn ra chuyện.

Tính tình Tiêu Minh hai huynh đệ vẫn biết ít nhiều, Tiêu Lãng nghĩ qua lấy ngân phiếu khác tìm phong thư bỏ vào, lại bỏ thêm một ít từ ngân phiếu Vương Nhất Bác cấp, Tiêu Lãng đem toàn bộ giao cho Tiêu Chiến, khiến hắn cần phải làm cho Vương Nhất Bác nhận lấy.

Tiêu Minh đi Nhâm Thượng mới có nửa năm liền tham này đó, Tiêu Lãng cùng Tiêu Chiến đều có chút luống cuống.

Hiện giờ biện pháp duy nhất là đem bạc hiếu kính cho Vương Nhất Bác, cấp trên của Tiêu Minh là thủ hạ Vương Nhất Bác, trước tiên cùng Vương Nhất Bác nói nói một chút, nếu ngày sau xảy ra chuyện, van cầu Vương Nhất Bác không chừng có thể giúp Tiêu Minh giữ lại một cái mạng.

Tiêu Chiến đem vốn riêng Vương Nhất Bác cho toàn bộ lấy ra, hai huynh đệ tổng cộng có năm vạn hai, toàn bộ để Tiêu Chiến mang vào cung.

Tiêu Chiến cầm một bao bạc phỏng tay không biết làm như thế nào cho phải, trong lòng lại lo lắng phụ thân về sau gặp chuyện không may, lại đối với sự trọng dụng của Vương Nhất Bác cảm thấy hổ thẹn, trong nhà mình xảy ra loại sự tình này lại làm Vương Nhất Bác khó xử, Tiêu Chiến sốt ruột không bình tĩnh được, cố tình hôm đó Vương Nhất Bác lại thực bận rộn, ngọ thiện đã không trở về, ngay cả bữa tối cũng không thấy thân ảnh hắn, thẳng đến giờ Tuất đã điểm đoàn người Vương Nhất Bác mới trở về.

Hôm nay Vương Nhất Bác đã đem việc ở Hộ bộ thanh lý đại khái, trong lòng rất thư thả, thấy Tiêu Chiến an an ổn ổn trở lại sắc mặt càng tốt, cười khẽ: "Ta về trễ, đã ăn chưa?"

Trong lòng Tiêu Chiến có việc, ngọ thiện vãn thiện đều chưa ăn bao nhiêu, thấy Vương Nhất Bác hỏi cũng chỉ lung tung gật đầu, do dự một lát mới nói: "Điện hạ, thần có chuyện quan trọng...."

Vương Nhất Bác cảm thấy buồn cười, Tiêu Chiến có "chuyện quan trọng" đâu, Vương Nhất Bác để người xung quanh lui ra, chính mình lôi kéo Tiêu Chiến vào trong tẩm thất, cười khẽ: "Có chuyện gì, hôn sự của ca ca ngươi sao?"

Tiêu Chiến lắc đầu, còn chưa nói gì gương mặt đã quẫn bách đến đỏ lên, do dự một lúc lâu, quỳ xuống nói: "Thần thay gia phụ đến điện hạ thỉnh tội, gia phụ, hắn...."

Vương Nhất Bác bật cười: "Làm sao vậy, đứng lên, chuyện gì mà lại như thế, chậm rãi nói cho ta...."

Tiêu Chiến đem bạc đã chuẩn bị tốt đưa cho Vương Nhất Bác, đem suy nghĩ một ngày đều nói với hắn, cuối cùng đỏ hốc mắt, giọng nói khàn khan: "Gia phụ cô phụ tâm trọng dụng của điện hạ, còn thỉnh điện hạ... thu hồi chức quan của gia phụ, để hắn hảo hảo an dưỡng tuổi già."

Tiêu Minh có thể bình an ở trong nhà, Tiêu Chiến cùng Tiêu Lãng đã rất thoả mãn.

Vương Nhất Bác nhìn bộ dáng lo sợ bất an của Tiêu Chiến cười khẽ, đem người ôm vào trong ngực, nhẹ giọng dỗ dành: "Thật đem Vương gia ngươi trở thành người mù? Phụ thân ngươi ở Nhâm Thượng làm cái gì, ta sẽ không biết sao?"

Tiêu Chiến sửng sốt, Vương Nhất Bác đã biết cả sao?

Vương Nhất Bác ôm lấy Tiêu Chiến, ở mi tâm hắn hôn hôn, nói: "Trong lòng ta đều có tính toán, tuần phủ phía trên phụ thân ngươi là người của ta, này đó ta đã sớm biết, những cái gì thiếu hụt đã sớm điền đủ, làm sao còn chờ đến hai huynh đệ các ngươi đưa đến?"

Tiêu Chiến nghẹn họng: "Vương gia, vẫn luôn giúp đỡ gia phụ che giấu?"

Vương Nhất Bác chỉ cười không nói, ánh mắt Tiêu Chiến đỏ hồng, nước mắt lập tức đi ra.

"Khóc cái gì... càng lớn càng không có tiền đồ." Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến vào trong ngực, không đành lòng nhìn Tiêu Chiến cảm kích mà xấu hổ, ai cũng không biết, Tiêu Minh có thể bốn phía vơ vét của cải, sau lưng Vương Nhất Bác đã trợ lực một phen.

Tiêu Chiến cùng Tiêu Lãng vẫn còn rất trẻ, không hiểu quan trường, dựa vào một cái phủ trị nho nhỏ như Tiêu Minh, nếu đều có thể tham này đó như vậy, thiên hạ này có lẽ đã sớm bị tham quan ép khô.

Bắt đầu từ khi Tiêu Minh đi đến Nhâm Thượng, thủ hạ Vương Nhất Bác đã chậm rãi, dẫn Tiêu Minh vào cái bẫy mà hắn đã thiết kế từ trước, hiện giờ Tiêu Chiến kinh hồn táng đảm nhìn tham ngân, bất quá là một ít tài sản riêng của Vương Nhất Bác thôi.

Lúc trước chuyện xảy ra đã khiến Vương Nhất Bác đề phòng điểm này của Tiêu Minh, thay vì để cho Tiêu Minh ở Nhâm Thượng bốn phía vơ vét tài sản phá huỷ đại sự lại làm phiền hà Tiêu Chiến, không bằng Vương Nhất Bác chính mình thiết một cái cục, làm ra biểu hiện giả dối cho Tiêu Minh tiến vào đi, mặc hắn tưởng tham làm sao thì tham.

Đương nhiên trong đó còn có mục đích Vương Nhất Bác giấu diếm không nói ra, như vậy không chỉ bảo toàn Tiêu Minh, cũng khiến cho Tiêu Lãng cùng Tiêu Chiến càng một mực khăng khăng với mình không phải sao, dù sao hiện tại nắm quyền sinh sát lão tử nhà người ta trong lòng bàn tay đâu.

Có thể làm cho Tiêu Chiến cảm kích lại xấu hổ như vậy, cảm giác cũng không tệ lắm, bất quá nhìn hắn bị doạ thành như vậy, Vương Nhất Bác vẫn cảm thấy đau lòng.

Vương Nhất Bác lấy qua khăn lụa vội lau mặt cho Tiêu Chiến, nhịn không được trêu đùa: "Nga, người lớn bao nhiêu mà còn yêu khóc, hoặc là theo ta làm nũng đâu? Ân?"

Tiêu Chiến đỏ mặt, lắc lắc đầu, hai ngày này trong lòng hắn chuyển biến rất nhiều, hiện giờ biết được Vương Nhất Bác đã sớm chuẩn bị tốt mọi việc, trong lòng vừa cảm kích vừa khó chịu, nhịn không được ôm sát vào Vương Nhất Bác, đem mặt chôn ở hõm vai hắn, rõ ràng không muốn khóc, vừa lên tiếng vẫn là nghẹn ngào: "Điện hạ quá tốt với thần, thần hổ thẹn trong lòng... điện hạ...."

Vương Nhất Bác bị một tiếng gọi "Điện hạ" bảy phần thẹn thùng hai phần ỷ lại một phần uỷ khuất của Tiêu Chiến làm cho tâm đều mềm nhũn, Vương Nhất Bác đem âm u trong lòng đều che đi, ôn nhu an ủi Tiêu Chiến, hưởng thụ Tiêu Chiến toàn bộ ỷ lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com