Chương 35: Buông tay
'Độc quyền Osen: Park Chaeyoung gặp tai nạn ở Trung tâm thương mại. Cảnh sát vào cuộc điều tra, nghi ngờ có kẻ muốn ám sát.'
[+7.679, -2.812] Ái chà chà, quả báo đấy.
[+5.072, -1.399] V** cô bé của tôi. Chaeyoung à, chị không sao chứ? ** là đứa nào thế hả? Chúng mày có còn là con người nữa không? Mong cảnh sát hãy điều tra kĩ vụ này và tống tù kẻ muốn gây hại cho xã hội.
[+1.792, -483] Mạnh dạn đoán là do thành phần quá khích nhà nào đấy gây ra. 🙂 Cảm thấy người nổi tiếng đáng thương thực sự. Yêu nhau thôi cũng bị chúng nó ám sát muốn giết. Cái đất nước này càng ngày càng kinh tởm đáng sợ.
[+3.276, -200] *** thật, hẳn là muốn giết cả cô bé ấy. Là đứa nào không có nhân tính vậy? Chaeyoung à, cô vẫn ổn chứ?
...
Bệnh viện Seoul.
Ba ngày nay, Park Chaeyoung vẫn luôn túc trực ở bên ngoài phòng bệnh của Park Chanyeol. Đứng từ sáng tới tối, từ tối tới đêm, ngay cả bữa ăn cô cũng không đếm xỉa tới. Chỉ một mực nhìn chăm chăm vào người đang ngủ yên trên giường bệnh...
Kang Seulgi nói cô là sao chổi, nói cô là điều đen đủi nhất mà Park Chanyeol gặp phải. Sau đó vì không muốn cô gây thêm tai họa cho anh nên Kang Seulgi đã không cho cô vào phòng bệnh của anh.
Ngày nào cũng đứng ở bên ngoài ngắm nhìn Park Chanyeol mà không thể chạm vào, nghĩ đến thật giống như cô và anh của hiện giờ, bị một bức tường ngăn cách, một bức tường dày kiên cố không thể nào vượt qua.
Đêm ba ngày trước, cô đã cùng Park Jimin nói chuyện, anh nói anh cho cô thời gian suy nghĩ, cho cô thời gian để buông bỏ hết mọi thứ. Sau đó anh giữ đúng những lời mình nói, không xuất hiện trước mặt cô. Ba ngày này, mặc cô có tự hành hạ bản thân mình thế nào, Park Jimin cũng không hề xuất hiện. Không còn những lời yêu thương chiều chuộng, không còn những lời quan tâm lo lắng từ anh. Nhưng như vậy thì thế nào? Trong trái tim của cô căn bản chưa bao giờ có Park Jimin, làm sao cô có thể thấy tiếc nuối nhớ nhung. Hơn nữa... làm sao bản thân cô có thể buông tay Park Chanyeol đây?
Park Chaeyoung cảm thấy mình thật đáng ghét. Cực kỳ đáng ghét!
Không rõ lập trường, tình cảm cũng không quyết định rõ ràng. Nếu yêu Park Chanyeol tại sao cô còn phản bội anh? Nếu yêu Park Chanyeol tại sao cô lại làm tổn thương anh? Còn Park Jimin, tại sao đã lựa chọn cùng anh ở bên nhau nhưng cô lại không chịu buông xuống mối tình đầu? Tại sao cô đã chọn Park Jimin lại khiến anh đau lòng chấp nhận một tình yêu cô đơn? Một sự do dự, một sự không quyết đoán của cô khiến hai người đàn ông tổn thương, khiến cả ba người bọn họ thương tích đầy mình không thể vãn hồi...
Đêm đen tĩnh lặng, bầu trời đầy sao lấp lánh, Park Chanyeol nằm trong phòng bệnh khẽ cử động. Ba ngày dài hôn mê, sau khi tỉnh lại anh liền cảm thấy khó chịu vô cùng, không gian lạ lẫm, mùi thuốc khử trùng nặng nề sộc vào mũi, còn có những cơ đau nhức từ đầu truyền tới...
Trước sự tỉnh lại của Park Chanyeol, Park Chaeyoung vui mừng không siết chạy đi tìm bác sĩ. Bệnh viện một đêm yên tĩnh chỉ vì cô mà náo loạn một hồi.
Sau khi kiểm tra, xác định Park Chanyeol đã ổn định không có vấn đề gì nguy hiểm gì, bác sĩ mới dặn dò cô vài câu trước khi rời đi.
Tiến tới bên cạnh Park Chanyeol, Park Chaeyoung rót một cốc nước đưa cho anh. Cô rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh nắm lấy bàn tay anh, dịu dàng lo lắng.
"Yeol, anh thấy thế nào rồi? Nếu cảm thấy khó chịu chỗ nào thì cứ nói với em. Em tìm bác sĩ giúp anh."
Trái ngược với Park Chaeyoung dịu dàng lo lắng, Park Chanyeol dứt khoát lạnh lùng. Rút lại bàn tay đang bị cô nắm lấy, anh nhìn cô bằng ánh mắt không có một chút cảm xúc, tình cảm.
"Cô là ai? Seulgi đâu?"
Lời nói lạnh nhạt xa cách, Park Chanyeol chỉ cần dùng năm chữ đã khiến Park Chaeyoung câm lặng.
"Tôi không quen để người lạ chăm sóc. Phiền cô gọi cho Kang Seulgi, nói cô ấy tới. Cảm ơn!"
Từng câu từng chữ của Park Chanyeol như những nhát dao sắc bén liên tục đâm vào trái tim Park Chaeyoung. 'Cô là ai?', 'Người lạ?', 'Cảm ơn' từ bao giờ anh lại trở nên khách sáo với cô như vậy? Từ bao giờ khoảng cách giữa cô và anh lại xa tới vậy?
Giọng nói run run, Park Chaeyoung sợ hãi nắm chặt lấy tay anh không buông: "Yeol, em là Chaeyoung, em là Park Chaeyoung."
Nhìn Park Chaeyoung đối diện, Park Chanyeol lạnh lùng: "Xin lỗi, tôi thật sự không biết cô. Có khi cô nhận lầm người?" Chợt nghĩ ra điều gì, Park Chanyeol đột nhiên nhìn cô mỉm cười rạng rỡ: "À... em là fan của anh sao? Lần sau muốn có chữ ký, thì có thể tới fanmeeting, anh cho em. Đừng tự ý xông vào đây. Như vậy có thể sẽ bị kiện."
"Không... em... Em không phải. Yeol, anh không nhận ra em sao? Em là Park Chaeyoung. Là Chaeyoung của anh."
Nụ cười rạng rỡ trên môi tắt hẳn, Park Chanyeol lần nữa dứt khoát thu tay về. Với lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn anh không do dự nhấn gọi.
"Quản lý Ahn, cậu đang ở đâu? Tôi đang bị một người phụ nữ quấy rối làm phiền. Cậu lập tức tới phòng bệnh giải quyết cho tôi."
Nước mắt đau đớn rơi xuống, Park Chaeyoung nắm chặt bàn tay, hít một hơi thật sâu, cô khó khăn nói. "Anh quên em rồi đúng không? Yeol, anh quên em rồi."
"..." Đáp lại cô chỉ là sự im lặng
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com