Hồi 18
Nam tử y phục màu xanh đó tiến về phía đình nghỉ mát nơi Kim Kiến Thành đang ngồi. Cậu đã tinh mắt tia được đó là 1 soái ca, một soái ca đó.
Nam nhân đó vừa thấy Kim Kiến Thành đã vui vẻ chạy vào đình:
- Kiến Thành. Là huynh sao? Lâu lắm rồi mới gặp!
Kim Kiến Thành cười khan hai tiếng. Mỹ nam ơi. Chúng ta quen nhau sao? Lại còn gọi tên thân mật như thế nữa chứ. Rốt cuộc nam nhân này là ai?
Nam tử y phục xanh lục thấy biểu cảm đó của Kim Kiến Thành thì nhíu mày, ngồi xuống chiếc ghế đối diện:
- Kim Kiến Thành, huynh sao vậy? Bị tam hoàng huynh nhốt lâu quá nên quên mất thần đệ rồi sao?
-...- Trên mặt Kim Kiến Thành hiện một dấu hỏi chấm to tướng. Chắc chủ nhân thân thể này rất thân thiết với mỹ nam trước mặt này đây. Oa, thân chủ này sướng thật, quen với toàn mỹ nam.
Nam nhân đối diện khóe môi co giật. Huynh ấy bị nhốt lâu quá hóa ngốc rồi sao? Mình hỏi mà không thèm trả lời. Đã thế... đã thế còn nhìn mình bằng ánh mắt thèm khát như muốn ăn tươi nuốt sống mình vậy.
Nam nhân tự xưng là thần đệ đỏ mặt. Dù gì hắn cũng là thiếu niên chưa vợ, để người khác nhìn chăm chăm như vậy cũng thấy ngạị. Hắn hằng giọng:
- Kim Kiến Thành. Huynh nhìn đủ chưa? Ta biết là ta đẹp rồi nên huynh không cần nhìn chằm chằm như thế.
Kim Kiến Thành nhận thấy sự thất thổ của mình, vội vàng ngồi ngay ngắn lại, nở nụ cười vô tội. Cậu thầm đánh giá nam tử trước mặt.
Hắn rất rất đẹp trai. Không phải vẻ đẹp lạnh lùng như Bách Bác mà người hắn toát ra khí chất dịu dàng. Hắn có đôi nét giống với Bách Bác. Kim Kiến Thành gượng gạo một tiếng:
- Th...thần... đệ...
Nam nhân đó hớn hở:
- Cuối cùng huynh cũng chịu mở miệng. Ta còn tưởng huynh bị câm cơ.
- Ha.. ha...ha - Kim Kiến Thành cười khan. Cậu đang rất tò mò về thân thế của người này. Nhưng từ cách cư xử của hắn, có thể thấy hắn rất thân thiết với chủ nhân thể này. Nên cậu ngại mở miệng sợ bị lộ tẩy.
Còn đang nghỉ cách thì một giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Hai người đang nói chuyện gì mà vui vậy?
Cậu giật nảy mình, quay đầu lại thì thấy Bách Bác đang đi đến, đằng sau là Tiểu Lệ đang bưng trà và điểm tâm.
Nam nhân ngồi đối diện cậu vui vẻ đứng lên, gọi:
- Tam hoàng huynh.
Cậu nhăn nhó mặt mày, mãi mới ý thức được hai chữ "hoàng huynh" vừa phát ra từ miệng mỹ nam là gọi Bách Bác. Mà gọi là hoàng huynh...
Cậu quay đầu nhìn lại nam nhân kia một lần nữa. Chẳng nhẽ... người này là Tứ vương gia?
Bách Bác sãi những bước chân thật dài đi vào đình, ngồi xuống cạnh Kim Kiến Thành. Tiểu Lệ vội vàng bày biện trà và điểm tâm rồi ngoan ngoãn cúi đầu lui ra khỏi đình.
Bách Bác âm hiểm nhìn trà và mấy đĩa điểm tâm tinh xảo trên bàn rồi quay qua nhìn Kim Kiến Thành:
- Lại còn chuẩn bị cả trà và điểm tâm nữa sao?
Kim Kiến Thành cứng họng, không biết giải thích như thế nào thì mỹ nam trước mặt cười cười lên tiếng:
- Tam hoàng huynh, huynh đừng hiểu lầm.
Bách Bác nhíu mày nhìn người vừa lên tiếng.
- Bách Lãnh Thần. Đệ còn chưa chịu về sao?
Tứ vương gia thè lưỡi:
- Đệ cũng đang định về thì tình cờ thấy Kim Kiến Thành đang ngồi ở đây. Mà lâu lắm cũng chưa có gặp huynh ấy nên tiến lị nói vài câu.
Bách Bác nhắc nhở:
- Thần đề nên gọi Kim Kiến Thành là tam hoàng tẩu đi.
Nói xong hắn cầm tay Kim Kiến Thành lôi ra khỏi đình. Lãnh Thần vội vàng nói với theo:
- Tam hoàng huynh. Đừng giận mà.
Kim Kiến Thành bị Bách Bác lôi đi thì xụ mặt. Cậu còn chưa ngắm mỹ nam đã đâu nha.
Nhưng cái vẻ mặt đó của Kim Kiến Thành rơi vào mắt Bách Bác lại thành cậu đang buồn. Hắn dừng bước, tức giận nhìn cậu:
- Sao? Không được ở với đệ ấy buồn đến thế sao?
Tiểu Lệ đi theo đằng sau một khoảng thấy vương gia tức giận thì thầm than. Vương phi của nàng hôm nay toi rồi.
Kim Kiến Thành tức giận, trợn mắt nhìn nam nhân trước mặt:
- Ngươi có biết như nào là phí phạm không hả? Điểm tâm vừa mới mang lên, ta còn chưa ăn được miếng nào đâu. Vậy mà ngươi đã lôi ta xồng xộc đi mất rồi. Phí chết đi được.
Bách Bác hít một ngụm khí lạnh. Thì ra là y tiếc mấy đĩa điểm tâm kia. Sự lạnh lùng tức giận lập tức tiêu tan hết, hắn cười cười nhìn cậu rồi phân phó cho Tiểu Lệ quay lại lấy điểm tâm.
Kim Kiến Thành còn chưa hết tức đã cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm chạm vào môi mình. Khi định thần lại thì đã thấy khuôn mặt mỹ nam được phóng to ngay trước mắt. Bách Bác... hắn vậy mà hôn cậu rồi?
Bách Bác ngẩng lên nhìn cậu cười.
Kim Kiến Thành tức giận, trợn mắt, tay đánh vào lồng ngực rắn chắc của hắn:
- Bắt đền ngươi đấy. Nụ hôn đầu của ta.
Bách Bác cười nhăn nhở, cúi xuống nhìn cậu:
- Vậy ngươi hôn lại ta coi như hòa nha. - Nói rồi hắn nhắm mắt lại chờ cậu.
Khóe môi co giật liên hồi. Trong đầu cậu lập tức hiện lên hai chữ vô sỉ. Aaaaa cậu muốn giết người.
Kim Kiến Thành mặc kệ Bách Bác, quay mặt hướng Kim Uyển viện đi đến.
Mãi không thấy cậu có động tĩnh gì, Bách Bác khẽ mở mắt thì đã thấy cậu đi xa rồi. Hắn vội vàng đuổi theo:
- Kim Kiến Thành, ngươi không cần bồi thường nữa sao? Đợi ta với.
Sau khi Bách Bác đi được một đoạn, phía sau hòn giả sơn bước ra một nữ tử. Nàng nhìn theo bóng dáng nam nhân đã đi xa dần. Lưu Vân vò nát bông hoa trong tay:
- Kim Kiến Thành. Ngươi cứ đợi đấy!
-----
Tiểu Lệ dâng trà, hí hửng kể những chuyện mà mình nghe được trong vương phủ cho vương phi đỡ chán.
- Vương phi. Hôm nay nô tì nghe Song Song bên Vân Uyển viện kể rằng tháng trước vương gia đến Vân Uyển viện đã to tiếng với Trắc phi nên một tháng qua vương gia không hề đến đó.
Kim Kiến Thành vui vẻ:
- Em có biết vì sao họ lại to tiếng không?
- Thấy Song Song bảo nàng ta không biết rõ. Chỉ biết liên quan đến minh châu.
Kim Kiến Thành cười đắc ý. chợt nhớ ra một chuyện, cậu hỏi:
- Vậy... nam nhân hôm qua là?
Tiểu Lệ chớp chớp mắt:
- Đó là Tứ vương gia Bách Lãnh Thần đấy ạ. Vương phi không nhớ sao?
Cậu cười khan, nhớ được chết liền. Cậu lại hỏi:
- Quan hệ của ta và vị Tứ vương gia đó là như thế nào?
- À... Hồi bé vương phi luôn bám theo Tam vương gia. Mà trong tất cả các hoàng tử thì Tam vương gia thân thiết với Tứ vương gia nhất. Vì thế đương nhiên vương phi cũng rất thân thiện với Tứ vương gia rồi.
Kim Kiến Thành ồ lên một tiếng. Chẳng trách hắn lại gọi cậu thân mật như vậy.
- Nhưng... tại sao Tứ vương gia lại xuất hiện trong tam vương phủ vào sáng sớm như vậy? Bộ hắn không phải lên triều sớm sao? - Cậu vẫn rất thắc mắc điều đó.
Tiểu Lệ mở miệng than vãn:
- Vương phi kính mến của nô tì, người nghĩ lúc đó mà còn sớm sao? Lúc đó cũng gần đến giờ Tỵ ba khắc rồi đấy ạ.
Kim Kiến Thành le lưỡi cười hì hì, lại nghe Tiểu Lệ nói tiếp:
- Tứ vương gia không thích tham dự triều chính, ngài ấy chỉ thích du ngoạn sơn thủy thôi ạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com