Chương 30 : Say Ở Nhà Người Khác
Lư Dục Hiểu đi cùng xe với mẹ tới, ngoại trừ điện thoại, cái gì cũng không đem theo, bị ôm ra đến cửa thang máy cô mới phản ứng lại, túm lấy cổ áo anh nói: "Để em xuống đi, trước mặt mọi người sao lại làm thế chứ?"
Thừa Lỗi nhìn cô từ trên cao xuống, đôi mắt giật một cái, nửa ngày sau anh mới hỏi: "Em có người đàn ông của mình rồi còn chạy tới đây xem mắt?"
Anh hỏi rất nhẹ nhưng vẫn có thể nghe ra được sự khó chịu.
Lư Dục Hiểu hơi vẫy chân, nói: "Em tưởng là một buổi tiệc bình thường, ai biết được lại là hẹn nhà họ Điền chứ."
"Phải không?" Thừa Lỗi hỏi lại.
Vừa đúng lúc cửa thang máy mở ra, Thừa Lỗi ôm cô đi vào, giờ này là giờ cơm trưa, trong Shangri-La có rất nhiều người, bản thân anh đã cao, bây giờ lại ôm theo một người phụ nữ, vào thang máy càng gây ra sự chú ý nhiều hơn, Lư Dục Hiểu đòi một hai phải xuống, Thừa Lỗi chỉ có thể thả cô xuống, hai người đứng song song nhau.
Sắc mặt anh lạnh nhạt, đẩy kính râm một cái.
Nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Rất nhỏ nhưng Lư Dục Hiểu vẫn có thể nghe được, cô cười ra tiếng, cho đến khi thang máy xuống đến lầu một, đôi chân dài của anh lập tức sải bước ra ngoài, Lư Dục Hiểu sờ mũi, cầm điện thoại đuổi theo.
Xe vừa lúc được nhân viên lái ra đến cửa, sau khi tới, Thừa Lỗi tiến lên mở cửa ghế phụ, lẳng lặng chờ cô.
Lư Dục Hiểu bước lên xe, cười nói: "Em tưởng anh sẽ trực tiếp lái xe đi luôn chứ."
Đáp lại cô là một tiếng "cạch ——", anh vòng qua đầu xe, ngồi vào ghế lái, sau đó khởi động xe, liếc nhìn cô một cái, Lư Dục Hiểu vừa cười vừa xoa lỗ tai nói: "Ấy....Em chưa thắt dây an toàn nữa."
Thừa Lỗi... Trầm mặc hai giây, tiến lại gần, kéo dây an toàn bên cạnh người cô sang thắt lại, Lư Dục Hiểu cười đến mắt cong cong nhìn anh.
Đến lúc thắt dây xong Thừa Lỗi cũng không nhìn cô, đưa tay đặt lên tay lái, đặc biệt tỏ vẻ cho cô thấy mình vẫn còn đang rất khó chịu.
Chiếc Hummer màu đen rời khỏi sảnh khách sạn Shangri-La, lái thẳng ra đường lớn, Lư Dục Hiểu lười nhác vươn vai nói: "Trưa nay em ăn không được no."
Thừa Lỗi trầm mặc.
Anh vẫn tập trung nhìn con đường phía trước.
Lư Dục Hiểu cố ý nói: "Em vẫn chưa no."
Thừa Lỗi : "Một bàn ăn như thế còn ăn chưa no?" Ngữ khí lạnh nhạt, Lư Dục Hiểu cười nói: "Vậy phải xem em ăn với ai chứ."
Thừa Lỗi : "....." Hừ.
"Với ai?" Anh đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, hỏi.
Lư Dục Hiểu : "Anh chứ ai. Ăn với anh cái gì cũng ngon."
Đầu ngón tay của Thừa Lỗi gõ nhẹ lên tay lái, khóe môi hơi cong lên.
Chiếc xe chuẩn bị đổi hướng, định đi về phía nhà hàng Nhã Trúc, nhưng khách sạn Shangri-La cách biệt thự nhà Tả Diệp khá gần, Lư Dục Hiểu nhìn ra ngoài đường, đột nhiên nói: "Khoan đã anh, hay là chúng ta đến nhà Tả tổng đi?"
Thừa Lỗi thả chậm chân ga, nhìn cô.
Lư Dục Hiểu cười nói: "Đến khu biệt thự Mộ Danh."
"Ừ."
Anh lại lần nữa quay đầu xe, đi về hướng khu biệt thự kia, Lư Dục Hiểu lấy điện thoại ra, gọi cho Ngải Mễ, Ngải Mễ cười nói: "Cậu tính cũng hay thật."
"Đúng lúc mình đang ở nhà, Tả Diệp đưa ba anh ấy đi ra nước ngoài rồi." Ngải Mễ tiếp tục nói, Lư Dục Hiểu cười: "Vậy thì mình sẽ đưa bạn trai tới."
Ngải Mễ cười hỏi: "Ầy, là người bạn trai mà mình nghĩ đó sao?"
Lư Dục Hiểu : "Đúng vậy."
"Đến đây đi, đã ăn cơm trưa chưa?"
"Chưa ăn nữa."
"Vậy đúng lúc, hôm nay có dì bảo mẫu ở nhà, chúng ta uống hai ly."
Lư Dục Hiểu : "Uống hai ly á?"
Cô cười nhìn về phía Thừa Lỗi : "Vậy thì uống hai ly."
Rất nhanh xe đã tới trước cửa biệt thự nhà Ngải Mễ, căn biệt thự này được ba của Tả Diệp mua tặng cho cháu gái, lúc trước hai người vẫn ở tại tiểu khu Kim Hải, ở đó vẫn tương đối thiếu, không có nhiều nơi để cho con đi chơi, hơn nữa còn muốn nuôi chó, cho nên trước hết dọn vào ở tạm trong căn biệt thự này. Hummer dừng ở trước cửa, Ngải Mễ mặc một chiếc áo khoác dài, đứng ở cửa đón bọn họ.
Lư Dục Hiểu tiến lên nắm tay Ngải Mễ, Thừa Lỗi không còn đeo kính râm, trầm mặc đi theo phía sau hai người, Ngải Mễ quay đầu nhìn anh một cái, ghé sát vào Lư Dục Hiểu nói nhỏ: "Nhìn lạnh lùng quá, giống y như hình trên mạng."
Nghĩ đến bộ dạng lúc anh say rượu, Lư Dục Hiểu cười nhẹ: "Để lát nữa uống hai ly rượu, cậu sẽ biết được có lạnh lùng hay không thôi."
"Hả?" Ngải Mễ hứng thú, mở cửa đi vào, Tiểu Nhã đang nằm bò trên thảm, quay đầu qua nhìn thấy mẹ vào nhà, bập bẹ kêu lên: "Mẹ ~ mẹ ~" từng tiếng không rõ, nước miếng chảy ra cả khóe môi, Lư Dục Hiểu bước lên bế Tiểu Nhã, cười tủm tỉm cọ vào gương mặt bé: "Gọi mẹ nuôi."
"nhuôi ~ nhuôi ~" từng chữ mềm mại, ngọng nghịu phát ra trong quá trình học nói, chữ 'mẹ' đằng trước cũng bị bé tự động lược bỏ.
Lư Dục Hiểu ôm bé ngồi xuống, sau đó vẫy tay với Thừa Lỗi, ý nói anh ngồi bên cạnh mình, Thừa Lỗi chào hỏi với Ngải Mễ, tiến lên ngồi bên cạnh Lư Dục Hiểu.
Vừa mới ngồi xuống, Tiểu Nhã liền nhào vào lòng anh.
Thừa Lỗi luống cuống tay chân đỡ lấy bé, Tiểu Nhã cọ đầu vào ngực anh: "ba ~ ba ~"
Ngải Mễ bưng trái cây ra tới, nghe được lời bé nói, nở nụ cười: "Sao lại kêu ba con ở đây...."
Thừa Lỗi : "....." Anh đỡ Tiểu Nhã, nhưng bé cứ muốn nhào vào lòng ngực anh, Thừa Lỗi chỉ có thể đưa tay ra, ôm lấy bé, nhìn cô bé mềm mại ở trong lòng mình, anh có chút cứng đờ, Lư Dục Hiểu cười, nựng nhẹ vào mũi Tiểu Nhã: "Có phải thấy ba nuôi đẹp trai lắm hay không? Muốn ba nuôi ôm con hả"
Thừa Lỗi nhìn về phía Lư Dục Hiểu : ".... Ba nuôi?"
Lư Dục Hiểu cười nói: "Đúng vậy, em là mẹ nuôi của bé, anh là ba nuôi, có vấn đề gì sao?"
"Không có gì." Thừa Lỗi càng thêm siết chặt vòng tay, cẩn thận mà ôm bảo bối nhỏ, Tiểu Nhã cứ ngọ nguậy trong ngực anh, bôi lên cổ áo anh một vệt nước miếng.
Lư Dục Hiểu và Ngải Mễ ngồi kế bên, nghiêng đầu nói chuyện phiếm, trong thế giới của phụ nữ, lời nói đặc biệt nhiều, nói về cái này cái nọ, cho đến khi nói đến việc Châu Dã bị đóng băng, Ngải Mễ cười: "Không biết là ai làm cô ta đóng băng nhỉ? Mình chỉ nghĩ đó là lời nói thôi chứ ai ngờ làm thật."
"Không chỉ đơn thuần là muốn đóng băng cô ta đâu." Nhắc đến người phụ nữ này, Lư Dục Hiểu một lời khó nói hết.
"Cậu xích mích với cô ta à?" Ngải Mễ cầm hộp thuốc nhìn nhìn, hỏi, Lư Dục Hiểu đưa mắt nhìn qua bên cạnh, Thừa Lỗi bị Tiểu Nhã làm cho luống cuống tay chân khiến anh không thể ôm được cô bé, cô thấp giọng chuyện hôm qua với Ngải Mễ, Ngải Mễ nắm chặt gói thuốc: "Thật không chứ? Đến như vậy luôn hả?"
Lư Dục Hiểu cười lạnh.
Ngải Mễ suy nghĩ lại, nắm lấy tay Lư Dục Hiểu, nhìn Thừa Lỗi, hỏi: "Cậu với anh ta, chưa phát sinh quan hệ đúng không?"
Lư Dục Hiểu : "Anh ấy bận muốn chết, sao có thời gian chứ?"
"Bây giờ có thời gian nè."
"...... vậy...ừm."
Thừa Lỗi ôm Tiểu Nhã.
Yên lặng mà nghe hai người phụ nữ nói chuyện, không có một chút giấu diếm, bàn chuyện làm sao để ngủ với anh.
Bên tai hơi đỏ lên, bàn tay nhỏ của Tiểu Nhã đưa lên, nắm lấy lỗ tai anh, kéo kéo xuống, Thừa Lỗi ngoan ngoãn cúi đầu, tùy ý Tiểu Nhã lôi kéo, tuy rằng mặt anh không có biểu cảm gì nhưng vẫn mặc kệ cho cô bé trêu chọc mình, trong lòng cảm thấy mềm mại, Lư Dục Hiểu nhìn thấy lỗ tai anh đỏ lên, cười nói với Ngải Mễ : "Cậu nhìn anh ấy kìa, ngây thơ quá, lỗ tai đỏ lên hết."
Ngải Mễ : "Chứ không phải bị Tiểu Nhã nhéo à?"
"Không phải, cậu nhìn lỗ tai còn lại của anh của anh ấy xem."
"Thấy rồi, hầy hầy, rất kỳ diệu nha. Nếu lỗ tai của Tả Diệp có thể hồng được một chút như thế, mình nhất định cứ thế mà làm anh ấy."
Lư Dục Hiểu : "Làm như thế nào? Chẳng lẽ lần đầu tiên hai người cứ trong xe mà làm?"
Thừa Lỗi : "......."
Tiểu Nhã trong lòng ngực lại vùng vẫy.
Anh lấy điện thoại ra, một tay ôm Tiểu Nhã, một tay gõ chữ.
【 Lỗi : Các cô ấy đang nói chuyện làm sao để ngủ với tôi. 】
【 Triệu Lí:...... Tại sao cậu lại muốn nói cho tôi cái này? 】
【 Lỗi :...... Tâm sự. 】
【 Triệu Lí: Không có đâu, cậu nghĩ nhiều rồi. 】
【 Lỗi : Ừ. 】
【 Triệu Lí: Cậu còn nhiều chuyện không nói cho tôi lắm đấy. 】
【 Lỗi : Không có đâu, anh nghĩ nhiều rồi. 】
【 Triệu Lí:......】
Triệu Lí: Tôi thèm vào.
Tiểu Nhã lăn lộn trong ngực Thừa Lỗi rất vui vẻ, vừa lúc cô bảo mẫu nấu xong đồ ăn, bé không chịu đi ngủ, cứ nhất quyết ăn vạ trong ngực Thừa Lỗi, Ngải Mễ duỗi tay bế bé, bé cũng không cần, trực tiếp trốn khỏi tay mẹ, vẻ mặt ghét bỏ, Lư Dục Hiểu cười nói: "Vậy để mẹ nuôi ôm con được không?"
Cô tiến tới, duỗi tay.
Tiểu Nhã đẩy tay cô ra, xoay người nắm lấy cổ áo Thừa Lỗi, nhích sát vào lòng ngực anh.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Thừa Lỗi ôm Tiểu Nhã ngồi vào bàn cơm, Lư Dục Hiểu và Ngải Mễ tự mình ăn, Lư Dục Hiểu xé thịt đùi gà, cứ một miếng lại một miếng đưa cho Thừa Lỗi, tay Thừa Lỗi vẫn đang ôm Tiểu Nhã không có cách nào khác đành nghiêng người, quay đầu qua cắn miếng thịt gà, Tiểu Nhã vươn cánh tay nhỏ sờ tới ly rượu.
Thừa Lỗi đưa tay ra, cầm lấy ly rượu, bên trong chỉ còn khoảng nửa ly.
Tiểu Nhã ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn anh, cười tủm tỉm, miệng nói không rõ từ: "Uống ~~ uống ~~"
Thừa Lỗi yên lặng đưa ly rượu ra xa.
Ngay lập tức Tiểu Nhã không vui, vùng vẫy đôi chân nhỏ, cánh tay đầy đặn thịt túm lấy cổ áo anh, Thừa Lỗi hôn lên trán trấn an cô bé, miệng Tiểu Nhã vẫn tiếp tục ê a.
"Uống ~~ uống ~~"
Thừa Lỗi chần chờ một lúc.
Tiểu Nhã lại giãy giụa muốn anh uống, gương mặt múp míp trông rất đáng yêu, Thừa Lỗi nhìn cô bé trong lòng, dường như anh thấy được hình bóng một cô bé khác cột tóc đuôi ngựa ngồi trước mặt anh, là lúc Lư Dục Hiểu bảy tuổi, mặt cô... vẫn có nét mập mạp của trẻ con, trùng hợp hôm nay Ngải Mễ còn gắn cho Tiểu Nhã một cái kẹp tóc.
Thừa Lỗi : "......."
Tiểu Nhã: "Uống ~~ uống ~~"
Khoảng mười lăm phút sau, Lư Dục Hiểu và Ngải Mễ ngẩng đầu nhìn lên, thấy tình hình không ổn.....
Lúc này Thừa Lỗi đã uống say.
Mặt anh vẫn còn thanh tỉnh, tay vẫn ôm chặt Tiểu Nhã, nhưng miệng lại gọi: "Hiểu Hiểu."
Ngải Mễ : "......."
Lư Dục Hiểu : "......."
Cái miệng nhỏ của Tiểu Nhã cười đến toe toét, trông vô cùng sáng lạn.
Bàn ăn trầm mặc hai giây.
Ngải Mễ : "Say rồi hả?"
Lư Dục Hiểu : "Chắc là say rồi....khi say sẽ gọi Hiểu Hiểu."
Thừa Lỗi ôm chặt Tiểu Nhã, đôi môi hôn lên trán cô bé: "Mặc chiếc váy ngủ kia được không....."
Nghiễm nhiên đem Tiểu Nhã coi thành Lư Dục Hiểu, Ngải Mễ : "Ấy ấy ấy... con bé là con gái nuôi của anh đó." Cô ấy chạy chóng đứng dậy, đem Tiểu Nhã từ trong lòng ngực Thừa Lỗi bế đi.
Tiểu Nhã gào khóc.
Lư Dục Hiểu đi qua đỡ lấy Thừa Lỗi, kết quả Thừa Lỗi lại trở tay nắm lấy tay cô, đem cô đặt lên đùi mình, giữ chặt cổ cô, lập tức cúi xuống lấp kín môi cô, trằn trọc hôn.
Ngải Mễ : "......"
Bảo mẫu: "......"
Tiểu Nhã: "......" Cô bé ngừng khóc.
Lư Dục Hiểu bị anh ôm không thể cử động được, anh xoa eo cô, cắn môi cô, thấp giọng nói: "Anh nghe được em nói, em nói muốn ngủ với anh."
"Đúng vậy, anh đã muốn ngủ với em từ sớm rồi."
Lư Dục Hiểu : "......." Cô thấp giọng nói: "Anh say rồi."
"Không say, lại uống thêm hai bình nữa."
Lư Dục Hiểu : "Vậy cho anh luôn một thùng rượu được không?"
Thừa Lỗi : "Được."
Ngải Mễ đột nhiên cười ầm lên: "Ha ha ha ha ha, anh ấy say đáng yêu thật."
Tiểu Nhã: "..... Cạp cạp cạp."
Cô ấy nói với bảo mẫu: "Dọn dẹp phòng cho khách dùm tôi."
Bảo mẫu: "Vâng." Xoay người lên lầu, Ngải Mễ ôm Tiểu Nhã đi đến bên cạnh Lư Dục Hiểu, nói: "Ngủ lại đây đi, phòng còn nhiều."
Lư Dục Hiểu : "Được."
Vì thế đứng dậy đỡ Thừa Lỗi đi, nói: "Đi, đi ngủ."
Thừa Lỗi chặn ngang bế cô lên: "Ừ, ngủ thôi."
Thừa Lỗi V: T. T
"Kết hợp cái biểu cảm với chuyện này, anh say rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com