Chương 26.1: Không có tư cách
Hoàng Đức Duy đứng nhìn cô y tá tiêm thuốc hạ sốt cho Nguyễn Đức Anh mà khẽ thở dài. Vốn dĩ đêm nay gã thức ở đây là vì lo cho hai đứa bé sẽ có chuyện trong lúc ngủ, gã ôm cả tài liệu lẫn laptop tới đây để làm việc. Quả nhiên tới giờ này, Nguyễn Đức Anh bỗng dưng bị sốt.
Trong khi chờ y tá tiêm thuốc cho bé trai, gã mệt mỏi nhìn ra ngoài cửa, bỗng nhiên lại bắt gặp một gương mặt mà đã quá lâu gã không được nhìn thấy.
"Nguyễn.. Quang Anh?"
Đúng vậy, không thể nào sai được, gương mặt ngoài cửa đang nhìn chằm chằm vào trong này chính là gương mặt của người ấy, gã không thể nào nhìn lầm được.
Là Nguyễn Quang Anh, Nguyễn Quang Anh của gã.
Hoàng Đức Duy vội vàng mở cửa ra, cậu cũng vì thế mà giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ của mình.
Vì quá mải mê nhìn bé con mà cậu quên mất rằng gã Hoàng có hiện diện trong căn phòng ấy và gã cuối cùng đã phát hiện ra cậu đang đứng ngoài cửa. Giây tiếp theo, khi cậu kịp nhận ra điều ấy thì gã cũng đã nhận ra cái chết của cậu là giả, cả hai đứng nhìn nhau, bốn mắt vô cùng kinh ngạc nhưng không hề né tránh, nhìn thẳng vào đối phương.
"Đúng là em rồi..thực sự là em rồi..."
"Chết tiệt..mình lơ đãng quá..."
"Thực sự là em rồi, đúng là em bằng da bằng thịt rồi."
Hoàng Đức Duy không giấu được sự sung sướng liền lao tới ôm cậu, hai tay siết chặt lấy thân ảnh nhỏ bẻ ở trong lòng, cả trái tim gã lẫn toàn bộ cơ thể đều đang run lên vì hạnh phúc, Nguyễn Quang Anh của gã vẫn còn sống.
Trái lại với phản ứng này của gã, cậu chỉ nhàn nhạt đẩy gã ra, trên gương mặt xinh đẹp khẽ nhăn lại, thậm chí trong đôi mắt tròn của cậu còn hằn lên rất nhiều tia khó chịu.
"Đây là bệnh viện, anh tự trọng chút đi."
Hoàng Đức Duy nghe cậu nói vậy liền cười trừ, đứng lùi lại một bước, thế nhưng trên mặt gã tổng tài vẫn không thể thu lại cái nét cười ngu ngốc si mê hiện tại, còn cậu vẫn giữ nguyên một nét mặt lạnh lùng, hai mắt thậm chí đã thôi không còn nhìn gã nữa mà lo lắng phóng vào bên trong phòng bệnh. Lúc này y tá cũng đã xong việc của mình nên đã quay trở ra cùng với chiếc giá đựng đồ, cô cẩn thận dặn dò hai người đàn ông vài câu rồi quay trở về quầy trực. Nguyễn Quang Anh sau đó cũng không còn kiêng nể gì nữa mà trực tiếp bước vào phòng bệnh, dịu dàng lại gần vuốt ve má đứa con trai nhỏ.
"Xin lỗi em vì đã để chuyện này xảy ra với con em..."
Gã dịu giọng. Cậu im lặng không đáp lại nhưng trong lòng cũng đã thầm chấp nhận lời xin lỗi ấy, chỉ là đối với cậu hiện tại, bé con chính là báu vật nên mặc kệ gã nói gì cậu cũng không quan tâm.
"Quang Anh, có thể nói chuyện với tôi 1 chút được không?"
"Chúng ta có gì để nói sao?"
Vừa mân mê bàn tay nhỏ mập mập của con trai, cậu vừa lạnh nhạt trả lời gã. Hoàng Đức Duy cũng cảm thấy có chút chột dạ nhưng rồi lại lấy hết can đảm của mình, hít một hơi thật sâu rồi thâm thúy nhìn cậu.
"Đức Anh là con em đúng không?"
"Đừng hỏi điều hiển nhiên như vậy."
"Thằng bé cũng là con tôi đúng không?"
"Ừ."
Một chữ "ừ" đầy lạnh lùng cùng vô tâm nhưng nó lọt vào tai gã, đâm vào tim gã một nỗi niềm hạnh phúc thật khó tả. Việc này còn khiến gã hạnh phúc hơn cả khi Minh Hân con gái gã chào đời. Cũng đúng, người mình yêu chưa chết mà còn sống rất khỏe mạnh, lại còn thêm cả con trai mình nữa, ai có thể không cảm thấy hạnh phúc cho được.
"Quang Anh, có thể nào để anh giúp em chăm sóc con, có được không?"
"Anh không cảm thấy lời đề nghị này quá là muộn màng rồi sao?"
Cậu mỉm cười rồi thâm thúy nhìn gã, trong ánh mắt đem theo biết bao nhiêu là oán trách cùng chán ghét.
"4 năm trước, cái ngày anh nhẫn tâm nói với tôi những lời như vậy, sao anh không nghĩ tới bản thân sẽ có ngày hôm nay?"
"Tôi..."
"Trong suốt 4 năm qua..khi tôi phải khổ sở hậu sinh con, khi Đức Anh phải chạy chữa phẫu thuật này phẫu thuật nọ, thì anh đang ở đâu? Hiện tại anh có tư cách gì mà muốn được chăm sóc cho thằng bé?"
"Quang Anh, em nghe tôi nói..."
"Tôi đã phải chịu đựng những gì anh có biết không? Đức Anh của tôi phải trải qua những gì anh có biết không?"
"Quang Anh, tôi biết mình là tên khốn, nhưng em hãy cho tôi cơ hội, tôi nhất định..."
"Nếu chăm sóc con của anh nghĩa là gửi tiền trợ cấp đều đặn hàng tháng thì tôi không cần, Đức Anh cũng không cần. Tôi chưa bao giờ cần tiền của anh, và con trai tôi thì càng không."
"Quang Anh, em hiểu nhầm ý tôi rồi. Thực ra..."
"Đức Anh là con tôi. Con của một mình tôi. Anh không có tư cách để làm bố thằng bé."
***
Trong căn phòng bệnh im lặng, một thân hình mảnh mai ngủ gục bên giường bệnh, một thân ảnh cường tráng hơn lại ngồi trên ghế cách đó một quãng, đôi mắt đầy đau lòng nhìn người đang ngủ say.
Hoàng Đức Duy không thể ngừng nghĩ về những câu nói của cậu, nó khiến tim gã như vỡ tan ra, vết rách rỉ ra cả một cỗ máu, toàn bộ cõi lòng đều quặn thắt lại. Cậu nói gã không có tư cách, cậu nói Đức Anh là con của một mình cậu, Hoàng Đức Duy cũng không dám phản bác.
Suốt 4 năm trời, những khó khăn cậu trải qua quả thực không hề có gã bên cạnh, ngay cả lúc cậu ngàn cân treo sợi tóc trên bàn mổ để sinh con, gã cũng là nguyên nhân chứ không phải người ở bên san sẻ. Tưởng tượng tới cảnh một thân hình bé nhỏ ấy của cậu phải chịu đựng những đau đớn mà một người con trai phải chịu khi cố gắng sinh ra một đứa nhỏ, trái tim gã không ngừng run lên vì đau.
Thực sự, Hoàng Đức Duy đúng là không có tư cách. Nguyễn Quang Anh đã nuôi nấng Nguyễn Đức Anh suốt 4 năm bằng một tay mình, một mình làm ba đong đầy tình thương gia đình cho thằng bé, hiện tại gã lại xuất hiện, muốn giúp cậu một tay, điều đó có khác nào nhổ vào mặt cậu rằng cậu không thể nuôi con một mình?
Mệt mỏi ngửa đầu ra sau chiếc ghế da cao cấp của giám đốc, Hoàng Đức Duy không ngừng nghĩ tới cậu và đứa con trai của mình.
Thật kì diệu. Nguyễn Quang Anh quả thực là một người con trai bình thường, thậm chí nếu là trai thẳng cậu còn có thể dễ dàng có được một cô vợ xinh đẹp. Nhưng số phận đã định thế nào lại an bài cậu là người yêu của gã, chia tay xong lại vì vài lần phát tiết của gã mà mang thai, chưa đầy 9 tháng 10 ngày sau đã phải sinh gấp bé con của cả hai người, cả hai ba con đã trải qua những giây phút thập tử nhất sinh mới có thể khỏe mạnh sống đến ngày hôm nay.
Còn gã? Gã tiến vào cuộc đời cậu rồi bất đắc dĩ phải rời đi, sau đó lại cư xử như một tên khốn nạn, đẩy cả người mình yêu lẫn cốt nhục của mình vào đường cùng, suýt nữa khiến hai ba con mất mạng. Hoàng Đức Duy chưa làm được gì nhiều cho hai ba con cậu nhưng đã gây ra cả một kiếp đầy tội lỗi, gã đúng là một tên khốn.
"Vậy mà mày còn mặt dày muốn được nuôi Đức Anh sao? Haha...hết thuốc chữa mày rồi Hoàng Đức Duy.."
Tự trách mình xong, gã lại lao đầu vào làm việc bởi chỉ khi đầu óc bị các số liệu cùng các dữ án lấp đầy, gã mới thôi không nghĩ về cậu.
Công việc của Hoàng Thị thì chưa bao giờ là ít, vấn đề phát sinh cũng vậy, Hoàng Đức Duy có nguyên một ngày làm việc không ngừng nghỉ với đống rắc rối đó và cả một đêm hôm trước chưa ngủ vì túc trực ở bệnh viện nên cuối ngày, cơ thể gã như một cỗ máy hết pin, sập xệ quay trở về nhà.
Chưa kịp qua khỏi sảnh chính đã thấy Hideko lao như bay xuống cầu thang, gương mặt cô hớt hải đầy lo lắng. Gã không có ý định giữ cô lại vì nghĩ cô đang có việc gấp riêng, bản thân gã cũng đã đủ mệt mỏi rồi nên gã chỉ muốn lên tầng đi ngủ. Chỉ thật không ngờ, việc gấp của cô lần này cũng chính là việc gấp của gã, bé con của họ ở viện xảy ra vấn đề rồi.
"Sao con bé lại bị ngã tới chảy máu được?"
"Bác sĩ nói là con bé muốn ra công viên của bệnh viện nên đã đòi hộ tá đưa ra đó cho bằng được, cả Đức Anh cũng ở đó. Có lẽ tại vì bong gân nên con bé đi không vững."
Cuộc hội thoại tuy ngắn ngủi nhưng cũng đủ để làm tim cả người bố và cả người mẹ đều run rẩy lên vì lo lắng. Gã đạp ga, nhanh chóng đưa cả cô và mình tới bệnh viện. Vội vàng chạy ngay tới phòng bệnh của con gái, gã nhìn thấy hai đứa nhỏ đang vui vẻ ngồi trong phòng bệnh với nhau, còn có cả Nguyễn Quang Anh đang ngồi đó, vô cùng dịu dàng nhìn hai đứa trẻ ăn bánh.
"Nguyễn...Nguyễn...Nguyễn..."
Hideko bất ngờ trong khi Hoàng Đức Duy chỉ thở dốc vì mệt. Tạ ơn trời đất vì Hân của gã vẫn cười rất tươi, con bé thậm chí còn không nhận ra sự có mặt của bố mẹ mình ở đó.
"Nguyễn Quang Anh?"
"Chào cô Satoshi, lâu rồi không gặp, hình như là 4 năm đi? Cô trông càng ngày càng xinh đấy."
"A, ba mẹ, ba mẹ tới chơi với Minh Hân sao?"
"Con chào cô chú."
Căn phòng ngập tiếng trẻ con líu lo, ba người lớn còn lại hoàn toàn im lặng như thể họ bị đông cứng vậy, không ai nói với nhau một lời nào, những ánh mắt phức tạp tự trao đổi trong thầm lặng.
"A, gia đình của công chúa Minh Hân đây rồi, tới phòng làm việc của tôi một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com