Chương 26.2: Không có tư cách
Nguyễn Thanh Pháp quay lại phòng bệnh của hai đứa bé đúng lúc người lớn đang đầy đủ nên chỉ nhàn nhạt lên tiếng chứ không mảy may quan tâm tới không khí quỷ dị của ba người nọ. Hoàng Đức Duy thấy bác sĩ đã lên tiếng như vậy thì liền túm lấy tay cô kéo đi, để lại hai đứa trẻ với Nguyễn Quang Anh trong phòng.
"Sao ba mẹ Hân lại đi rồi ạ?"
"À, ba mẹ con cần đi gặp bác sĩ một chút đó, ngoan ở đây chơi với chú và Đức Anh nhé? Lát nữa ba mẹ con sẽ quay lại. Đức Anh cũng phải cho bạn chơi chung với đấy nhé."
"Dạ vâng."
Hai đứa trẻ ngoan ngoãn cười đến là rạng rỡ khiến cậu cũng không tự chủ được mà mỉm cười ôn nhu.
***
"Anh rốt cuộc là ở khoa nào vậy?"
"Câu hỏi rất hay đấy, và đáp án là đa khoa."
"Đa khoa cũng không có nhảy linh tinh như anh đâu, ở khoa sản cũng gặp anh, khoa nhi cũng gặp anh, rốt cuộc anh là bác sĩ chuyên gì thế hả?"
"Tôi là bác sĩ đa khoa, tôi đã nói rồi mà. Cậu bất mãn cái gì? Có tin ngay cả ở nhà cậu cũng có thể gặp tôi không hả?"
"Anh trai cậu, tôi ưng lắm đấy."
Bỏ qua tiết mục tranh cãi đến là đặc sắc của gã với bác sĩ Nguyễn, Hideko nhanh chóng hỏi thẳng vào vấn đề, lúc này mới thấy Nguyễn Thanh Pháp nghiêm túc hơn, ra dáng một bác sĩ hẳn.
"Mặc dù cô bé chỉ bị trầy xước nhẹ nhưng từ biểu hiện của vết thương cho thấy, Hân đang mắc phải chứng rối loạn đông máu."
"Dạ? Ý bác sĩ là..."
"Máu cô bé sẽ khó đông hơn máu người bình thường, nếu không kịp cầm máu trong những trường hợp khẩn cấp có thể sẽ dẫn tới lượng máu bị mất đi là khá nhiều."
Hoàng Đức Duy và Hideko đều vô cùng bàng hoàng.
"Khác với nhóm máu khác, nhóm O chỉ nhận được của O nhưng lại có thể cho đi rất nhiều, điều này cũng là một điều bất lợi đối với cô bé. Giả sử lúc đó không có đủ nhóm máu O trong kho, thì chúng tôi hoàn toàn không thể cấp cứu kịp."
"Nhóm...máu O sao?"
Hideko nghe tới đây thì như chột dạ, thấy Hoàng Đức Duy ngập ngừng hỏi bác sĩ Nguyễn như vậy, trong lòng cô cũng đã run lên bần bật.
Nguyễn Thanh Pháp đẩy nhẹ gọng kính.
"Vết thương khi nãy của cô bé đương nhiên không phải trường hợp khẩn cấp, tôi chỉ đang nhắc nhở trước như thế thôi, hai người không cần lo."
"Anh nói Minh Hân nhóm máu O sao?"
"Vâng thưa Hoàng tổng, cậu sao phải bất ngờ như vậy? Con mình cùng nhóm máu mình, bản thân cậu không biết điều ấy sao?"
Trái với vẻ bất ngờ của gã thì anh có vẻ thản nhiên vô cùng, thậm chí trên môi anh còn vẽ lên một nụ cười quỷ quyệt hơn rất nhiều, ánh mắt khiêu khích của anh lập tức chĩa về phía người phụ nữ đang ngồi bên cạnh gã.
"Hay là, đó không phải con anh?"
"Đủ rồi!!!"
Hideko vội đứng bật dậy, cô gần như quát ầm lên khiến cả Hoàng Đức Duy và Nguyễn Thanh Pháp đều bất ngờ vô cùng, nhưng biết làm sao đây..
"Có tật giật mình rồi sao..."
Nguyễn Thanh Pháp bật cười rồi xua tay làm hòa, bản thân dễ dãi nói ra ba chữ "Tôi đùa thôi" rồi khéo đuổi hai vợ chồng này về vì sắp tới giờ hẹn hò của anh với Trần Đăng Dương rồi, lâu lắm mới có thể hẹn hò, anh không thể để drama của vợ chồng này phá hỏng buổi hẹn của mình được.
Rời khỏi phòng làm việc riêng của Nguyễn Thanh Pháp với mỗi người một tâm trạng, sự im lặng đến quỷ dị trùm lên hai người khiến hô hấp của Hideko dần trở nên nặng nề hơn. Cô hết cắn môi rồi lại tới bứt ngón tay, bộ dạng vô cùng chật vật cùng khổ sở, như thể mới có ai đó rạch rách bí mật động trời mà cô đã cất giấu vậy. À mà đúng như vậy mà.
"Những gì Nguyễn Thanh Pháp nói..là thật sao?"
Gã lên tiếng, cô giật mình, phản ứng ấy đương nhiên được Hoàng Đức Duy trọn vẹn thu vào mắt. Thế nhưng Hideko vẫn phải cố gắng bình tĩnh nhất có thể, cô bật cười, thản nhiên nhìn gã như thể lời nói của bác sĩ Nguyễn thực sự chỉ là một trò đùa có "chút" tai hại.
"Đương nhiên là không rồi, anh ấy bảo anh ấy đùa mà, anh đừng căng thẳng như thế."
"Tôi nhóm máu AB."
"Tại sao con bé lại mang nhóm máu O?"
"Đức Duy à, bác sĩ Nguyễn chỉ đùa thôi mà, anh đừng..."
"Tôi ngay lập tức có thể đem tóc của tôi và con bé đi xét nghiệm DNA, cô muốn tự mình nói hay để khoa học chứng minh cho cô thấy?"
Hideko nhìn gã, đôi mắt của gã hiện tại như một cái hầm băng lạnh lẽo, nó không ngừng phóng về phía cô những cái gai bằng băng buốt lạnh lại sắc nhọn, đâm chọc cho cô đau đớn tới không nói thành lời. Bí mật của cô không thể nào lại có thể dễ dàng bị phát hiện đến như vậy, suốt 4 năm qua khó khăn lắm cô mới có thể trói được Hoàng Đức Duy bên mình, dù gã chưa có yêu cô nhưng ít nhất, gã cũng đã chịu thừa nhận rằng cô đã là con dâu của Hoàng gia, là vợ hợp pháp của gã.
Cô không thể để mọi chuyện đổ bể dễ dàng như vậy.
"Hideko..."
"Duy..."
"Minh Hân có phải con tôi không?"
***
Chờ hai đứa nhỏ ăn bánh xong cậu còn dỗ ngọt cho chúng chịu đi ngủ, hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm nay ở viện với bé con. Khẽ khàng vuốt ve mái tóc mềm mềm của Hoàng Minh Hân rồi lại sờ lên má mềm của cậu con trai nhà mình, Nguyễn Quang Anh im lặng ngắm nhìn hai đứa trẻ đang say ngủ, trong lòng gợn lên một làn sóng yên bình, môi cũng bất giác cười lên.
"Hai nhóc ngốc nghếch, ngủ ngon."
Hôn lên trán bé con nhà mình rồi lại dịu dàng hôn lên cả trán Hân, cậu cẩn thận thu dọn đồ rời khỏi phòng, trước khi đi còn không quên ngoái lại kiểm tra xem hai đứa nhóc đã được đắp chăn cẩn thận chưa. Chắc chắn không có bất ổn gì cậu mới rời đi.
Nguyễn Quang Anh vốn rất thích trẻ con nên dù đó có là con của Hoàng Đức Duy với người khác đi chăng nữa, cậu cũng sẽ đối xử với bé con rất tốt. Đứa trẻ đâu có tội đâu.
Nghĩ tới gương mặt sáng lạn của hai đứa nhỏ khi ăn bánh của cậu làm, hai cái mỏ thi nhau chí chóe khi cậu ở đó, trong lòng cậu không khỏi cảm thấy ấm áp, đến độ bước chân đang đưa mình tới gần bầu không khí ảm đạm đến chết chóc cậu cũng không nhận ra.
"Tôi nói cô không đủ tư cách, cô nghe không hiểu sao, thưa cô Satoshi Hideko?"
End chương 26.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com