Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19 + 20 END

Chương 19:

Lúc Phác Xán Liệt tỉnh giấc thì bên cạnh đã không còn ai. Hắn hốt hoảng xuống giường đẩy cửa bước ra ngoài.

Tại sao cứ phải làm cho hắn bất an như vậy, hắn đã làm tất cả mọi thứ để được có cậu, chỉ cần một vật nào đó có thể ngáng đường giữa tình cảm của hắn và cậu hắn đều triệt để loại trừ, tất cả hắn làm chỉ vỉ muốn giam cầm cậu lại bên người mình...

Ngay cả Bạch Tô là huynh trưởng của Bạch Hiền , khi nhìn vào Bạch Tô hắn biết, con người này mang theo thứ tình cảm khác dành cho đệ đệ mình, hắn lo sợ, chính vì vậy hắn đã hạ chỉ bắt buộc Bạch gia phải đến Giang Nam nhậm chức, cũng để Bạch Tô cách xa Bạch Hiền ...

Nhưng tất cả nhửng gì hắn làm đều trong âm thầm, không hề cho Bạch Hiền biết, hắn sợ nếu cậu biết được, cậu sẽ rời xa hắn...

Rồi đến Lưu Huân, cái này chính là bức rào cản lớn nhất giữa hai người họ, chính vì hắn muốn vẹn cả đôi đường cho nên mới không làm quá tay, vốn muốn một mình giải quyết chuyện này, vì hắn sợ rằng cậu sẽ bị người hãm hại, nhưng có lẽ hắn đã sai lầm trong tất cả mọi chuyện, hắn làm cho cậu tổn thương, làm cậu thương tâm...

Giờ đây, khi không nhìn thấy Bạch Hiền , lòng hắn hoàn toàn rối loạn, vừa hoảng sợ vừa lo lắng, hình ảnh của cậu trong đêm trăng hôm đó vẫn luôn ám ảnh lấy hắn, làm cho hắn thấp thỏm không yên...

Hắn không muốn khi mở mắt ra, lại không nhìn thấy cậu đâu...

Hắn sợ cái cảm giác cô đơn , cùng mất mát đó...

Phác Xán Liệt chạy dọc theo hành lang mà tìm kiếm, sắp đến giờ lên triều hắn cũng không quan tâm, hắn muốn tận mắt nhìn thấy cậu lúc đó hắn mới có thể an tâm...

Vân Nhi trên đường mang nước ấm vào cho Phác Xán Liệt , lại nhìn thấy hắn biểu tình hốt hoảng đang chạy loạn khắp nơi.

Vừa thấy Vân Nhi, Phác Xán Liệt nhanh chóng tiến đến hỏi: "Ngươi có thấy Tiểu Hiền ở đâu không hả?"

Vân Nhi cúi người cung kính nói: " Biện công tử hiện đang ngồi ngoài đình viện, hoàng thượng cũng đã tới giờ..."

Câu nói còn chưa nói xong thì người đã chạy đi mất, Vân Nhi chỉ đành thở dài một cái, nói: "Nếu đã thực sự thích tại sao không cố gắng mà giữ gìn nó, để đến khi mất rồi mới không kịp hối hận, như vậy có phải là quá trễ hay không?".

Nói xong cô xoay người rời đi.

Phác Xán Liệt chạy nhanh đến đình viện, nhìn thấy Bạch Hiền đang ngồi nơi đó, bên ngoài chỉ khoác y phục mỏng manh, khuôn mặt nhợt nhạt đến đáng thương, dường như chỉ có mấy ngày không gặp mà cậu đã gầy đi rất nhiều, tối hôm qua ôm lấy cậu, hắn thật rất đau lòng...

Cởi lấy ngoại bào của mình, Phác Xán Liệt nhẹ nhàng tiến đến khoác lên cho cậu, đem cậu ủ vào trong vòng tay của mình.
"Ngươi sao lại mặc y phục mỏng manh như vậy mà ngồi ngoài gió lạnh thế này, rất dễ bị cảm đấy ngươi có biết hay không?"

Bạch Hiền bị người ôm đột ngột thì có chút giật mình, khi nhận ra hơi thở ấm áp kia là của ai, lòng cậu trầm hẳn đi.

"Hoàng thượng, giờ này sao người lại ở đây, giờ này người phải lên triều rồi chứ?". Bạch Hiền cố gắng bình ổn nhịp tim đang đập điên cuồng của mình vì người kia, lãnh đạm nói.

Cách nói chuyện xa lạ như vậy làm cho Phác Xán Liệt có chút không thích ứng, siết chặt lấy Bạch Hiền , tức giận nói: "Ta biết là ngươi rất giận ta, tất cả đều là do ta không đúng, nhưng ngươi có thể nghe ta giải thích tất cả mọi chuyện hay không?"

Bạch Hiền vẫn không nhìn Phác Xán Liệt , ánh mắt vẫn hướng về một nơi xa xăm, nhưng trong lòng lại giống như bị đảo lộn tất cả.

"Giải thích, ngươi còn gì giải thích, ta tận mắt thấy, chính tai nghe, ngươi còn muốn dối gạt ta đến khi nào, đến lúc nào ngươi mới chịu buông tha cho ta...". Bạch Hiền thầm nghĩ.

Nhưng tất cả đối với cậu sắp kết thúc rồi, hôm nay có lẽ là ngày cuối cùng...

Bạch Hiền có chút giãy giụa muốn thoát ra khỏi vòng tay ấm áp kia, cậu không muốn chỉ trong một giây phút xao động mà khiến cho bản thân mình bị nhấn chìm vào trong ngục tối nữa...

Nhưng cậu càng giãy giụa, Phác Xán Liệt lại càng siết chặt hơn, làm cho cậu có chút đau đớn.

"Hoàng thượng, người làm ta đau đó, ta thân phận thấp kém, không dám cùng ngài giải thích chuyện gì cả, mà có lẽ cũng không có gì đáng để giải thích". Bạch Hiền vẫn là một thái độ lãnh đạm như vậy.

Phác Xán Liệt phẫn nộ mà hét lên: "Ngươi im đi, rốt cuộc thì ta phải làm sao thì ngươi mới tin tưởng hả, ta không muốn ngươi gọi ta là hoàng thượng, ta muốn ngươi gọi ta là Xán như mọi khi, ngươi không còn nhớ đến lời thề của mình sao? Ngươi đã hứa là không bao giờ rời xa ta, cũng chính vì vậy ngươi đừng bao giờ mơ tưởng đến việc rời khỏi ta nữa bước, ta sẽ giam cầm ngươi tại nơi này, vĩnh viễn không bao giờ cho ngươi rời khỏi hoàng cung."

Lời thề sao? Chẳng phải ngươi cũng đã từng thề nói yêu thương ta, nhưng đến cuối cùng thì như thế nào, ngươi chỉ xem ta là một món đồ chơi...

Mà đồ chơi thì có thể thề hay sao? Thật là nực cười...

Bạch Hiền khẽ cười nhạo, cậu cười bản thân mình ngu ngốc, cậu cười Phác Xán Liệt quá tham lam, quá độc ác, cũng cười luôn cái cuộc đời bạc bẽo cay đắng này...

Nhìn Bạch Hiền như có như không mà lãnh đạm với hắn, tất cả đều thật xa lạ, lòng hắn thật hoảng sợ vô cùng, hắn không muốn mất cậu, hắn không muốn cậu biến mất khỏi vòng tay của hắn...

Hai mắt Phác Xán Liệt cay cay, siết chặt lấy Bạch Miên, yêu thương nói: "Tiểu Hiền , ngươi đừng như vậy có được hay không? Ngươi đừng đối xử với ta như vậy có được hay không? Ta thực..."

"Hoàng thượng..."

Câu nói của Phác Xán Liệt bị cắt ngang bởi một người.

Là Lưu Huân.

Phác Xán Liệt cùng Bạch Hiền Hiền đều hướng ánh mắt nhìn về phía người kia.

Lưu Huân không để ý đến ánh như muốn giết người của Phác Xán Liệt , một thân nhàn nhã đi đến chỗ hai người.

Bạch Hiền thật sự không muốn nhìn đến con người này, cậu gạt cánh tay đang ôm lấy mình của Phác Xán Liệt ra, cung kính nói: "Hoàng thượng, người cứ ở nơi này nói chuyện cùng Lưu đại nhân, ta xin phép rời đi trước."

Phác Xán Liệt còn chưa có giải thích xong với Bạch Hiền , hắn không muốn hai người cứ như vậy mà kết thúc, cho nên nhanh chóng giữ cậu lại, nói: "Ta và ngươi còn chưa nói chuyện xong".

Lúc này Lưu Huân mới cung kính hành lễ nói: "Hoàng thượng, giờ này các đại thần trong triều đang đợi ngài đó, mong hoàng thượng nhanh chóng đến đại điện."

Phác Xán Liệt lúc này thật sự rất muốn chửi thề, phẫn nộ mà hét lên: "Khốn kiếp, ngươi mau lui xuống ngay cho ta, còn bọn họ cứ để họ đợi thêm một lát đi."

Lưu Huân lần đầu tiên bị Phác Xán Liệt lớn tiếng như vậy, mà lại ở ngay trước mặt của Bạch Hiền , hắn có chút tức giận, không nói thêm lời nào, nhanh chóng phất tay áo, xoay người rời đi.

Nhưng trước khi đi không quên dành tặng cho Bạch Hiền ánh mắt đầy căm thù...

Bạch Hiền lúc này thật sự dở khóc dở cười, cái này không phải là cậu đang gây thù chuốc oán với hắn chứ.

Lại nhìn đến Phác Xán Liệt , Bạch Hiền thở dài một cái nói: "Hoàng thượng, có chuyện gì chúng ta sẽ nói sau, người bây giờ tốt nhất là nên thượng triều đi, không nên để các đại thần đợi lâu."

"Nhưng ta..." Phác Xán Liệt thực không muốn đi chút nào, hắn còn có chuyện cần giải quyết a, cái này liên quan đến hạnh phúc cả đời của hắn, mà mấy vị đại thần kia có ai có thể cho hắn loại hạnh phúc này được cơ chứ.

Bạch Hiền không để Phác Xán Liệt nói thêm lời nào, đã nhanh chóng đẩy người đi, nói: "Ngươi mà không đi thì cũng chỉ mang lại rắc rối cho ta mà thôi."

Phác Xán Liệt ngẫm lại cũng đúng, đành phải luyến tiếc nói: "Được, vậy sau khi thượng triều xong ta sẽ nhanh chóng đến đây, ngươi nhớ không được rời đi, phải đợi ta có biết hay không?"

Bạch Hiền chỉ gật đầu lấy lệ một cái, sau đó cũng xoay người rời đi...

Nhìn bầu trời trong xanh không một áng mây, gió thổi vi vu làm mát lạnh lòng người.

Bạch Hiền cùng Vân Nhi thư thả ngồi dưới vườn đào ăn chút bánh hoa quế, uống trà. Cả hai không ai nói gì, chỉ im lặng mà nhìn cảnh sắc xung quanh.

Thật khó có lúc nào mà được hưởng không gian yên bình như thế này...

Nhưng sự yên bình ấy cũng không giữ được lâu, một trận tiếng động xôn xao bên ngoài làm cho Bạch Hiền cùng Vân Nhi phải đứng dậy ra ngoài nhìn xem thử.

Lại là Lưu Huân...

Bạch Hiền nhìn người kia, trong lòng là mệt mỏi vô cùng...

Người này thật sự rất muốn gây chuyện với cậu, mà hắn hà cớ gì phải làm như vậy chứ, cậu đối với hắn cũng không có bất kì sự uy hiếp nào không phải sao.

"Ai nha, không ngờ Biện công tử cũng có nhã hứng ngồi uống trà ngắm cảnh nha." Lưu Huân cười trào phúng nói.

Bạch Hiền cúi người hành lễ, tao nhã nói: "Lưu đại nhân quá khen, chỉ là không có việc gì làm, có chút buồn chán nên mới ngồi uống trà mà thôi."

Lưu Huân không nói gì, chỉ dùng ánh mắt thâm trầm mà nhìn cậu.

Con người này chính là nguyên nhân khiến cho Phác Xán Liệt không còn yêu thương hắn nữa, nhưng phải thua dưới tay một con người thấp kém như vậy làm cho hắn không cam tâm.

Nói thực ra thì hắn cũng chẳng luyến tiếc gì Phác Xán Liệt , hắn là con người cũng chẳng phải chung tình gì cho lắm. Nếu cảm thấy có thể yêu được thì yêu, không được thì thôi, cũng có thể vui chơi trong nhất thời nhằm giải tỏa nhàm chán của bản thân.

Nhưng khi hắn biết được, Phác Xán Liệt lại thực sự yêu thương một con người một chút tư sắc cùng tài cán gì đều không có. Hắn thật phẫn nộ. Cũng cảm thấy có chút cô đơn.

Nếu như Phác Xán Liệt đã tìm được người để yêu thương, thì có phải hay không sẽ bỏ rơi hắn, hắn lại không muốn mất đi sự sủng ái mà Phác Xán Liệt dành cho hắn.

Hắn chính là con người tham lam ích kỉ như vậy, hắn muốn có tất cả...

Chính vì vậy hắn mới tìm cách mà hại Bạch Hiền , muốn độc chiếm lấy sự yêu thương kia...

Lưu Huân đưa tay chạm lên má của chính mình, nơi này chính là nơi bị Phác Xán Liệt đánh vào tối qua, giọng nói lạnh lùng, tàn nhẫn cất lên: "Hừ! ngươi có lẽ biết tối hôm qua Nghệ đã đánh ta, chắc hẳn giờ này trong lòng ngươi cũng quá mãn nguyện đi, sáng nay hai người còn thân thiết ôm nhau như vậy..."

Bạch Hiền có chút kinh ngạc, Phác Xán Liệt đánh Lưu Huân, chuyện này có thể xảy ra hay sao?

Còn chưa hết kinh ngạc, mặt cậu đã bị giáng ngay một cái tát mạnh mẽ, đau đớn lan truyền khắp mặt, Bạch Hiền lảo đảo mà ngã về phía sau.

Vân Nhi nhìn thấy Bạch Hiền bị đánh thì có chút hốt hoảng chạy đến đỡ lấy cậu: "Tiểu Hiền , ngươi không sao chứ?"

Bạch Hiền bị đánh một cái, mặt đã có chút sưng lên, khóe miệng cũng chảy ra một ít máu. Cái đánh này quả thật không nhẹ.

Lưu Huân ánh mắt lạnh lùng tiến đến gần Bạch Hiền nói: "Hừ! cái đánh này xem như trừng phạt ngươi, vì ngươi mà ta bị Xán đánh một cái, dù sao ta cũng sẽ không ở lại nơi này, mà trước khi đi, có lẽ ta nên dạy cho ngươi một bài học thật thích đáng."

Bạch Hiền từ đầu đến cuối đều không có phản kháng lại. Mà Vân Nhi đứng ở một bên nhìn thấy Lưu Huân sắp sửa đánh tới Bạch Hiền một lần nữa, quá lo sợ, cô nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu cầu khẩn: "Lưu đại nhân, mong ngài rộng lượng không chấp nhất, tha cho Tiểu Hiền một lần này."

Lưu Huân dùng chân đá Vân Nhi sang một bên, nói: "Hừ! cẩu nô tài nhà ngươi, ngươi có quyền gì mà mở miệng cầu xin cho hắn hả, hay là ngươi và hắn ta có tư tình gì với nhau."

Nhìn Vân Nhi bị Lưu Huân đánh, lại còn bị sỉ nhục như vậy, lửa giận bùng cháy trong lòng Bạch Hiền , cậu quả thật không muốn làm lớn chuyện, chỉ muốn im lặng mà sống an ổn, nhưng có vẻ như tất cả không như cậu mong đợi, nếu như đánh cậu sỉ nhục cậu như thế nào cũng được nhưng tuyệt đối không được đụng đến những người mà cậu yêu thương nhất...

Bạch Hiền đứng dậy, lấy tất cả sức lực của mình mà đẩy Lưu Huân ra, bàn tay giơ lên cao tát cho Lưu Huân một cái.

Cậu đứng phía trước Vân Nhi, ánh mắt tức giận nhìn Lưu Huân nói: "Ta nói, ngươi muốn làm gì ta đều được, nhưng đụng đến những người ta thương yêu thì ta liều mạng với ngươi đấy. ta đây chỉ thật sự muốn an ổn mà sống, tại sao các ngươi cứ bám lấy không chịu buông tha cho ta chứ, tất cả ta đều trả cho ngươi đó, ngay cả Phác Xán Liệt kia ta cũng trả cho ngươi đó, ta không cần bất cứ một thứ gì cả, chỉ cần các ngươi để ta sống an ổn mà thôi."

Lưu Huân bị Bạch Hiền đánh một cái, có chút sửng sờ mà nhìn cậu. Hắn cứ tưởng rằng cậu yếu đuối không dám phản kháng, nhưng không ngờ đến cậu dám đánh hắn một cái đau như vậy...

Không cam lòng, Lưu Huân vươn tay, muốn đánh cậu...

Bạch Hiền cam chịu vẫn đứng nguyên một chỗ mà không nhúc nhích...

Bàn tay giơ lên cao bị người mạnh mẽ nắm lại không thể hạ xuống...

Một giọng nói trầm thấp mang đầy phẫn nộ cất lên: "Các ngươi đây là đang làm cái trò gì hả?"

Lưu Huân, Bạch Hiền cùng Vân Nhi có chút kinh ngạc mà nhìn người vừa mới tới kia, là Phác Xán Liệt ...

Phác Xán Liệt vì muốn nhanh chóng giải thích cho Bạch Hiền nên đã cho bãi triều sớm, nhưng khi vừa đến nơi, cảnh tượng trước mắt làm cho hắn có chút sửng sốt cùng phẫn nộ...

Nhìn khuôn mặt Bạch Hiền đỏ ửng, lại có máu nơi khóe miệng, mà Lưu Huân cũng đồng dạng trên mặt cũng có vết đỏ ửng...

Phác Xán Liệt hất cánh tay của Lưu Huân ra, căm tức nói: "Ngươi đang làm cái trò gì ở đây hả, không phải ta đã cảnh cáo ngươi rồi hay sao?"

Mà Lưu Huân cũng không nói gì, chỉ đưa tay xoa xoa trên mặt sau đó xoay người sang hướng khác.

Phác Xán Liệt tiến đến gần Bạch Hiền đưa tay ra muốn chạm vào mặt cậu. Nhưng Bạch Hiền lại gạt đi tay hắn.

"Ngươi tránh ra đi." Tất cả phẫn nộ cùng tức giận của Bạch Hiền đều bộc phát ra. Cậu đã chịu đứng quá đủ rồi, tại sao tất cả đều phải do một mình cậu chịu đựng chứ, cậu rốt cuộc đã làm sai cái gì.

"Tiểu Hiền , ta...". Phác Xán Liệt kinh ngạc nhìn cậu.

Bạch Hiền lúc này không kiêng nể bất cứ điều gì nói: "Hoàng thượng, ta muốn rời khỏi hoàng cung này, cầu người thả ta đi."

Nghe Bạch Hiền nói, Phác Xán Liệt sắc mặt tái nhợt hẳn đi, hắn phẫn nộ mà nói: "Không được."

"Không được, ngươi không để ta đi, ngươi giữ ta lại trong này làm gì, ngươi đùa giỡn như vậy vẫn chưa đủ thỏa mãn sao. Ta hôm nay nói cho ngươi biết, Phác Xán Liệt , ta căm thù ngươi, ghét ngươi vô cùng, ngươi giữ một người hận ngươi như vậy làm cái gì? Ngươi giữ ta thì được lợi ích gì hả?"

Phác Xán Liệt nghe Bạch Hiền nói, trái tim hắn trở nên đau đớn vô củng, tất cả lời nói của cậu tựa như con dao mà đâm thẳng vào tim hắn, khóe mắt cay cay, Phác Xán Liệt cứ như vậy nhìn chằm chằm Bạch Hiền .

Cậu nhìn Phác Xán Liệt cười trào phúng nói: "Ngươi cũng thấy đấy, ngươi mà giữ ta lại, có khi ta sẽ làm điều gì đó độc ác hơn đối với người yêu thương của ngươi thì sao? Ta nói trong cuộc đời này của ta, ta chưa từng biết hận một người nào, nhưng bây giờ người ta hận nhất là ngươi đó, Phác Xán Liệt ."

"Không đúng là ngươi nói dối có phải hay không?". Phác Xán Liệt ánh mắt thất thần nhìn vào Bạch Hiền .

"Ta nói dối ngươi thì được lợi ích gì hả, ngươi nghĩ có người nam nhân nào cam tâm tình nguyện nằm dưới thân cho nam nhân khác thượng hay không? Ta thân là một nam nhân, ta phải có hạnh phúc riêng của mình." Bạch Hiền vẫn không thể giữ nổi bình tĩnh, tất cả những lời khó nghe nhất cậu đều thốt ra. Nhưng cũng không phải dễ dàng gì, nói ra những điều đó, nhìn bộ dáng đau đớn của Phác Xán Liệt lòng cậu cũng đau không kém.

Trong thâm tâm không ngừng gào thét: " Xán , tất cả là ta nói dối đó, ngươi đừng tin, đừng có tin."

" Xán , hãy để ta đi có được hay không?". Bạch Hiền cắn răng nói ra lời đau lòng nhất.

Phác Xán Liệt như người bừng tỉnh giữa cơn mê, phẫn nộ mà tiến lên nắm chặt lấy hai tay của Bạch Hiền , nói: "Không được, ta không cho phép ngươi rời khỏi ta một giây phút nào cả".

"Ngươi như vậy chỉ làm cho ta càng hận ngươi mà thôi"

"Ngươi câm miệng cho ta". Phác Xán Liệt phẫn nộ hét lên, nghiến răng nói: "Ta nói cho ngươi biết, tất cả những người trên đời này đều có thể hận ta, có thể ghét ta, nhưng chỉ riêng mình ngươi là không được, ta không cho phép điều đó xảy ra, ngươi có biết hay không?"

"Chát...".

Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, những người ở đó đều kinh ngạc mà nhìn Bạch Hiền , Phác Xán Liệt dùng ánh mắt không thể tin được mà nhìn cậu.

Bạch Hiền nhìn bàn tay của mình, sau đó có chút run rẩy mà nhìn Phác Xán Liệt , cái đánh này chắc chắn rất là đau, cậu thật muốn đưa tay lên xoa dịu cái đau trên mặt hắn, nhưng cậu lại sợ Phác Xán Liệt sẽ vì cái đánh này mà ghét cậu...

Nghĩ đến đó, Bạch Hiền sợ hãi mà xoay người chạy đi...

Phác Xán Liệt muốn đuổi theo, nhưng nghĩ đến ánh mắt sợ hãi vừa rồi của cậu, hắn đành phải buông bỏ ý nghĩ này, có lẽ hắn nên nhanh chóng giải quyết tất cả mọi chuyện. Mà người gây ra tất cả chuyện chính là tên Lưu Huân kia...

Mà không biết Lưu Huân đã rời đi từ lúc nào...

Phác Xán Liệt cũng xoay người rời đi...

Đến khi trời tối, sau khi giải quyết tất cả mọi chuyện, Phác Xán Liệt quay lại Lân cung.

Nhưng khi bước vào Lân cung không khí im lặng này làm cho hắn cảm thấy vô cùng sợ hãi...

Nhanh chóng mà chạy vào trong phòng của Bạch Hiền , chỉ còn lại một căn phòng trống rỗng...

Cậu đã thực sự bỏ hắn mà đi rồi...

Trái tim Phác Xán Liệt lúc này đây giống như có gì đó bóp chặt lấy, đau đớn đến mức khiến hắn phải ôm lấy ngực mình. Trong lòng thật trống trải, tất cả đối với hắn dường như đã sụp đổ hoàn toàn...

Phác Xán Liệt đau đớn đến uất nghẹn, nước mắt không tự chủ mà chảy ra, hắn ôm lấy tim mình mà hét lên cái tên làm cho hắn yêu cũng làm cho hắn hận: "Tiểu Hiền , Tiểu Hiền , ngươi mau quay về đây cho ta. Tại sao ngươi lại bỏ rơi ta...tại sao..."

Trong khi đó, một chiếc xe ngựa đang nhanh chóng chạy ra khỏi cửa thành, Bạch Hiền vén lên màn xe ngựa nhìn ra bên ngoài, nước mắt chảy xuống, cậu khẽ thì thầm: " Xán , xin lỗi, ta đã không thể giữ nổi lời hứa của mình, tạm biệt ngươi, Xán ..."
.
.
.
.
.
Chương 20:

Tiểu Trụ Tử nhìn Phác Xán Liệt đang ngồi thất thần nhìn về khoảng không trước mặt, trong lòng cảm thấy hắn thật đáng thương.

Mang danh là vua của một nước, địa vị đứng trên tất cả, nắm quyền sinh sát trong tay, phải nói muốn gì được nấy, ai cũng phải quỳ dưới chân hắn nhưng mà có ai biết được hắn cũng là người cô độc nhất...

Tất cả mọi thứ hắn đều có thể tự định đoạt, nhưng tình cảm thì hắn không thể nào mà định đoạt cho chính bản thân mình...

Yêu một người, nhưng người đó lại chỉ vì chơi đùa cho thỏa mãn niềm vui, đem hắn dày vò suốt bao nhiêu năm trời. Đến khi tìm được con người mà mình chân chính yêu thương, muốn nắm giữ lấy người đó, thì người đó lại không từ mà biệt, ra đi để lại mình hắn một mình cô đơn trong hoàng cung lạnh lẽo này...

Từ ngày mà Bạch Hiền rời đi, cũng đã qua mấy ngày, Phác Xán Liệt dường như hóa điên mà ra sức tìm kiếm. Hắn gần như là lục tung cả cái kinh thành này lên, không những vậy còn cho người đến tận Giang Nam mà tìm người nhà của Bạch Hiền tra hỏi, nhưng tất cả đều trở nên vô vọng...

Mấy ngày nay Phác Xán Liệt dường như không ăn, không ngủ chỉ ra sức lao vào tìm kiếm, nhưng đối với hắn tất cả thật mong manh...

Phác Xán Liệt ngồi trước thư bàn, hai mắt hắn giờ đây đả đỏ ngầu lên vì thiếu ngủ, khuôn mặt lại tiều tụy đi rất nhiều.

Chỉ có vài ngày mà hắn đã như vậy, nếu thật sự mà không tìm kiếm được Bạch Hiền thì hắn sẽ như thế nào đây...

Tiểu Trụ Tử thật sự vì hai ngươi này mà đau lòng...

Đang ngồi thẩn thờ trước thư bàn, đột nhiên Phác Xán Liệt đứng bật dậy chạy nhanh ra bên ngoài. Hắn không tin cậu sẽ hoàn toàn biến mất mà không có chút dấu vết nào...

Chắc hẳn là do có người nào đó cố ý giấu cậu đi...

Mà hắn đã tìm hết những người mà hắn nghi ngờ nhưng đều không thể tìm thấy, vậy thì chỉ còn một người mà thôi.

Là Lưu Huân...

Phác Xán Liệt nhanh chóng ra khỏi hoàng cung, đến phủ của Lưu Huân, hắn một đường tiến thẳng vào bên trong, đứng giữa đại sảnh mà hét lên.

"Lưu Huân, ngươi ở đâu, mau ra đây cho ta."

Lưu Huân nhàn nhã từ bên ngoài bước vào, bộ dáng vẫn nhàn nhã phong lưu như vậy, bên tay còn ôm lấy eo của một nữ tử sinh đẹp...

Phác Xán Liệt không hề kiêng nể gì mà lao tới tóm lấy cô áo Lưu Huân phẫn nộ mà nói: "Ngươi, là ngươi có phải không? Ngươi giấu Tiểu Hiền của ta ở nơi nào hả? mau trả Tiểu Hiền lại cho ta"

Lưu Huân nhẹ nhàng gạt ra bàn tay của Phác Xán Liệt , thư thả đi vào bên trong, nói: "Ta giấu con chuột nhắt của ngươi làm gì chứ, ta cũng chẳng hứng thú gì với hắn ta."

"Ngươi nghĩ ngươi nói vậy là ta tin sao? Ta đã tìm kiếm tất cả những người mà ta thấy nghi ngờ đều không thấy, chỉ có ngươi...". Phác Xán Liệt nghiến răng nói.

Nhìn bộ dáng hung ác cùng phẫn nộ của Phác Xán Liệt , Lưu Huân cảm thấy trong lòng có chút nhói đau. Chính bản thân hắn cũng không ngờ đến có một ngày, Phác Xán Liệt sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt như vậy...

Có lẽ cũng là do hắn quá ích kỉ, quá cố chấp má tạo ra bao nhiêu hiểu lầm như ngày hôm nay, có lẽ hắn cũng nên học cách từ bỏ, học cách cho đi chứ không phải chỉ biết nhận...

Nhìn vào Phác Xán Liệt cùng Bạch Hiền yêu thương nhau như vậy, trong thâm tâm hắn cũng rất mong muốn sẽ có một người yêu thương mình thật lòng, nhìn vào hai người họ, hắn có chút ghen tị vì thứ tình cảm đó...

Nhưng có lẽ đối với hắn đã là quá muộn, bởi vì chính tay hắn đả hủy hoại đi tất cả...

Có lẽ hắn nên từ bỏ con người trước mắt này, mà có lẽ hắn cũng đã từ bỏ từ lâu rồi...

Chỉ là vì ghe tị nên mới nghĩ ra cách chia rẽ họ mà thôi...

Nhưng hôm nay nhìn Phác Xán Liệt vì con người kia mà biến mình thành người tàn tạ như vậy, hắn thật có chút hối hận cùng không đành lòng...

" Phác Xán Liệt , ta biết ta có nhiều hiềm khích với con chuột kia, nhưng ngươi cũng biết tính ta, tuy có gian xảo nhưng tuyệt đối không nói dối ngươi. Ta nói, ta không có bắt con chuột kia đi, nghĩa là không có, cho dù ngươi có giết ta thì cũng vô dụng, hơn nữa, ta cũng không còn luyến tiếc gì ngươi nữa rồi, một cái tát của ngươi dành cho ta đã là quá đủ." Lưu Huân lúc này thực sự nghiêm túc mà nói ra tất cả.

Phác Xán Liệt nhếch mép cười, nhưng nụ cười lại vô cùng khó coi, cả khuôn mặt hắn méo xệch, rồi cứ như vậy mà cười thành tiếng, nụ cười chứa đầy thê lương cùng bi ai mà hét lên: "Ha hả, ngươi nói chuyện cũng quá thật dễ dàng, ngươi từ trước đến nay chỉ luôn xem ta như món đồ chơi mà xoay vòng vòng, ta không chấp nhất, ngươi rõ ràng cũng không phải yêu thương sâu đậm gì với ta, ta biết, cho nên ta từ bỏ ngươi, nhưng tại sao vậy? ngươi rõ ràng biết ta là thực tâm yêu Tiểu Hiền , ta muốn toàn tâm toàn ý mà đối đãi với hắn, không giống những vị phi tần trước kia, vậy tại sao ngươi lại có thể hủy hoại tình cảm của ta như thế?"

"Ta biết ngươi không phải vì yêu thương ta mà sinh ra đố kị với Tiểu Hiền , ta cũng không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của ngươi, cho nên ta mới không có làm gì quá đáng, nhưng tại sao ngươi lại có thể nhẫn tâm ra tay với người mà ta yêu."

"Ngươi có biết ta sống cô độc trong cung bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới có người thực lòng yêu thương, nhưng chỉ vì ngươi, chỉ vì ngươi mà tất cả đều biến mất khỏi tầm tay của ta, ngươi có biết ngươi hủy hoại nó đi thì thật dễ dàng, nhưng để ta tìm lại thì khó khăn bao nhiêu ngươi có biết hay không?"

Từng giọt, từng giọt nước mắt nóng hổi không thể kiềm chế mà rơi ra, Phác Xán Liệt hắn cũng không quản, gì mà nam nhi thì không được khóc, danh dự, tự tôn, hắn không cần, hắn chỉ cần một mình Tiểu Hiền của hắn...

Nếu như có thể, hắn nguyện ý đổi cả giang sơn này chỉ mong được nhìn thấy cậu, được ở bên cạnh cậu an nhàn mà hạnh phúc tới già...

Lưu Huân nhìn Phác Xán Liệt khóc trong đau đớn, thống khổ, trái tim của hắn như nghẹn lại, không nỡ nhìn, hắn đành quay đầu đi hướng khác...

Lúc này, nếu như có thể quay ngược lại tất cả, Lưu Huân, hắn sẽ thật tâm mà chúc phúc hai người, không bao giờ làm ra những trò ngu xuẩn như thế kia nữa...

Nhưng có lẽ tất cả đã quá muộn, bởi vì người kia đã đi mất rồi...

Trong đại sảnh chìm vào trong yên lặng...

Đột nhiên Tiểu Trụ tử từ bên ngoài chạy vào, cũng không kịp hành lễ với Phác Xán Liệt mà gấp gáp nói: "Hoàng thượng, hoàng thượng, tam vương gia đến, nói là đã có tin tức của Biện công tử rồi..."

Phác Xán Liệt vừa nghe xong, không để ý đến bất cứ điều gì mà nhanh chóng chạy đi...

Lưu Huân nhìn theo bóng dáng dần dần biến mất của Phác Xán Liệt mà thở dài một cái: "Có lẽ giữa chúng ta nên có một cái kết thúc rồi, có lẽ là nên chấm dứt từ đây..."

Trong khi đó ở một đại trạch lớn tại Giang Nam.

Bạch Tô cùng Vân Nhi nhìn Bạch Hiền đang ngồi ngoài đình viện kia chỉ biết thở dài một cái.

Bọn họ vốn tưởng rằng nếu như họ mang Bạch Hiền rời xa hoàng cung, rời xa Phác Xán Liệt thì có thể cậu sẽ quên được đau khổ mà sống vui vẻ như trước kia, nhưng từ khi về đây cậu đã không còn cười như trước nữa...

Tuy trước mặt bọn họ cậu vẫn như thường ngày, cười cười, nói nói, nhưng như vậy chỉ khiến bọn hắn đau lòng hơn mà thôi, nụ cười của cậu đối với mọi người thật sự quá gượng gạo...

Mà mỗi đêm, khi hắn đến phòng Bạch Hiền thì đều nghe tiếng khóc nghẹn ngào của cậu...

Lúc này đây, Bạch Tô cùng Vân Nhi có chút hối hận, không biết việc đưa Bạch Hiền ra khỏi cung là đúng hay sai.

Nhìn cậu càng ngày càng gầy đi, tinh thần thì sa sút nghiêm trọng, mọi người thực sự là lo đến sốt ruột.

Bạch Hiền ngồi ngoài đình viện, nhìn hồ nước trong xanh phẳng lặng, tâm trí không hiểu sao lại một mực nhớ đến người kia...

Nhớ đến những lúc hắn cưng chiều cậu, nhớ hắn luôn ủ ấm cậu trong vòng tay của mình, nhớ đến mùi đàn hương thoang thoảng luôn tản mát từ trong người hắn làm cho cậu thật yên tâm, làm cho trái tim cậu loạn nhịp...

Cậu cảm thấy bản thân của mình thật quá cố chấp, rõ ràng đã nói là sẽ quên, tại sao lại luôn nhớ đến...

Đối với cậu, yêu, quả thật là một loại thống khổ vô cùng...

Bạch Tô cùng Vân Nhi nhìn Bạch Hiền ngồi thất thần nơi đó, nhưng cũng không thể nói lời nào an ủi, hai người đành xoay người bước vào trong. Nhưng khi tới đại sảnh cả hai lại vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy người mà họ nghĩ sẽ không bao giờ nhìn thấy...

Là Phác Xán Liệt ...

Tại sao hắn có thể tìm ra nơi đây, rõ ràng bọn hắn đã tính toán rất kĩ mới có thể đưa Bạch Hiền giấu đến nơi này, không ngờ tới hắn có thể tìm đến nhanh như vậy...

Bạch Tô cùng Vân Nhi quỳ xuống hành lễ nói: "Nô tài tham kiến hoàng thượng..."

Phác Xán Liệt nhìn hai người, sau đó túm lấy Bạch Tô, phẫn nộ nói: "Hừ! khá khen cho 2 người các ngươi, dám đem Tiểu Hiền của ta giấu đi đến tận nơi này, các ngươi đây là muốn tìm cái chết hay sao?"

Bạch Tô biết mọi chuyện đến đây là kết thúc, hắn cũng biết rõ, một khi Phác Xán Liệt tìm được đến nơi này có nghĩa là hắn sẽ vĩnh viễn mất đi Bạch Hiền ...

"Hoàng thượng, người nói người yêu Tiểu Hiền , nhưng hoàng thượng có biết tuổi thơ của nó đã chịu bao nhiêu đau khổ hay không, khi sống trong cung, nó bị người bỏ rơi, nó đã đau khổ như thế nào người có biết không? Hoàng thượng, người đừng vì sự ích kỉ của mình mà làm Tiểu Hiền tổn thương thêm nữa, hãy tha cho đệ ấy, hãy để đệ ấy sống một cuộc sống an bình đi."

"Ngươi nói điên khùng cái gì vậy hả? ta yêu Tiểu Hiền , ta sẽ mang lại hạnh phúc cho cậu ấy, cho dù Tiểu Hiền không thích ta, ta cũng sẽ giữ lấy cậu ấy bên người, ta sẽ làm cho cậu ấy thích ta, còn cái quá khứ đau khổ kia, ta sẽ làm cho nó hoàn toàn biến mất, đối với cậy ấy ta chính là quá khứ, cũng chính là tương lai, trong cả cuộc đời này, cậu ấy vĩnh viễn sẽ có ta mà thôi."

"Nhưng hoàng thượng, người có bảo đảm rằng người sẽ mang lại hạnh phúc cho đệ ấy, trong khi ngài là một bậc đế vương..."

"Hừ! đế vương thì sao, đế vương không phải là con người, ngươi nói ta không thể mang lại hạnh phúc cho cậu ấy, vậy ngươi nói xem là ai? Không lẽ là ngươi sao?"

Một câu nói như đánh trúng vào tâm của Bạch Tô...

Hắn biết, trong cuộc đời này hắn sẽ không bao giờ có được cậu, cho dù hắn có yêu thương cậu như thế nào thì trong lòng cậu, hắn vẫn chỉ là một người ca ca không hơn không kém. Không những vậy, trái tim của cậu giờ đây cũng chỉ hướng về một người. Từ lúc nhìn cậu cùng Phác Xán Liệt ôm nhau trong đình viện, lúc ấy hắn đã biết, hắn không bao giờ thắng được Phác Xán Liệt cả...

Từ lúc Bạch Hiền vào cung, hắn đã nói rằng, hắn không sợ Phác Xán Liệt yêu Bạch Hiền , mà điều hắn sợ nhất chính là Bạch Hiền đáp lại phần tình cảm ấy. Và điều hắn sợ nhất đã thực sự xảy ra...

Hắn hoàn toàn thua cuộc, cậu đã không bao giờ thuộc về hắn...

Mà hắn cũng không đủ can đảm để vượt qua cái rào cản đạo đức của xã hội mà có thể ở bên cậu đến hết cuộc đời được, hắn không thể mang đến hạnh phúc cho cậu...

Nhưng Phác Xán Liệt thì có thể, hắn có thể nhìn ra Phác Xán Liệt yêu thương cậu như thế nào, chỉ là do hắn quá cố chấp mà không chịu tiếp nhận sự thật mà thôi...

Bạch Tô thở dài một cái, nói: "Tiểu Hiền hiện tại đang ngồi một mình ngoài đình viện."

Phác Xán Liệt nhìn thẳng vào hai mắt Bạch Tô, hắn biết hắn đã thắng, bỏ lại tất cả, Phác Xán Liệt nhanh chóng chạy đến đình viện, hắn nhớ cậu đến sắp phát điên rồi...

Nhìn thân ảnh gầy yếu cậu cậu ngồi cô đơn một mình nơi đó, trái tim Phác Xán Liệt đau đớn không thôi, hắn không bao giờ muốn nhìn thấy những giọt nước mắt của cậu, cũng không muốn nhìn thấy ánh mắt u buồn kia, hắn muốn nhìn cậu cười, nụ cười như ánh nắng mùa xuân làm ấm áp trái tim của hắn...

Nhẹ nhàng tiến đến, Phác Xán Liệt nghẹn ngào thốt ra cái tên mà mình mong nhớ bấy lâu: "Tiểu Hiền ..."

Thân mình Bạch Hiền khẽ run lên, thanh âm trầm ấm quen thuộc này, là Phác Xán Liệt ...

Bạch Hiền quay đầu nhìn người kia, cố gắng giữ thái độ lãnh đạm mà đối mặt, nhưng nỗi lo lắng, kinh hỷ trong mắt cậu thì không thể giấu được...

"Nghệ đã gầy đi nhiều quá, là do tìm kiếm ta sao? Là do nhớ ta sao?". Nhìn thân ảnh tiều tụy của Phác Xán Liệt , Bạch Hiền đau lòng không thôi.

"Tiểu Hiền , ta nhớ ngươi lắm, ngươi hãy mau chóng quay về bên cạnh ta đi, chuyện ta với Lưu Huân chỉ là do ngươi hiểu lầm mà thôi, là do Lưu Huân bày trò phá hoại mà thôi.". Phác Xán Liệt nói lại muốn tiến lên ôm lấy Bạch Hiền .

Nhưng Bạch Hiền lại tránh ra khỏi vòng tay của hắn, xoay mặt bước đi, nói: "Ta không muốn nghe bất cứ điều gì cả, ta không muốn nhớ lại, ngươi hãy mau chóng quay về đi, ta không muốn trở lại hoàng cung nữa..."

Phác Xán Liệt nhanh chóng nắm chặt lấy tay của Bạch Hiền , tha thiết nói: "Tiểu Hiền , rốt cuộc ta phải làm sao để cho ngươi tin tưởng ta, ta thực sự rất yêu ngươi a."

Bạch Hiền cố gắng giãy dụa ra khỏi bàn tay của Phác Xán Liệt , mà hắn không muốn làm cho Bạch Hiền bị đau, cho nên cũng buông lỏng bàn tay của mình.

Bạch Hiền vừa giãy ra khỏi tay của Phác Xán Liệt , thuận tiện dùng lực đẩy hắn một cái.

Mà Phác Xán Liệt đã mấy ngày không ngủ, khi nghe có tin tức của Bạch Hiền thì nhanh chóng lên đường đuổi theo đến tận đây, hắn lúc này thật sự không còn chút sức lực nào. Bị Bạch Hiền xô ngã về phía sau, hắn có chút lảo đảo, không đứng vững được mà ngã thẳng xuống dưới hồ nước.

Bạch Hiền nhìn thấy Phác Xán Liệt ngã xuống hồ, trong lòng không khỏi hốt hoảng, cậu không ngờ đến Phác Xán Liệt khỏe hơn mình mà lại có thể bị mình xô ngã.

Bạch Hiền nhanh chóng chạy đến bên cạnh bờ hồ, lo lắng mà nói: " Xán , ngươi không sao chứ, mau lên bờ ngay đi, nước hồ buổi sáng lạnh lắm, ngươi sẽ bị cảm mất...".

Phác Xán Liệt nhìn Bạch Hiền , sau đó vẫn đứng im dưới hồ nước không chịu lên, ngang ngược nói: "Ngươi không chịu tha thứ cho ta, ta không lên, chừng nào ngươi đồng ý quay về cùng ta, ta mới lên."

Bạch Hiền thật tức đến nghẹn họng, trong lòng cậu thì đang lo đến sốt ruột cả lên, còn hắn thì đứng dưới đó mà uy hiếp cậu, Bạch Hiền trừng mắt, nói: "Được a, ngươi muốn uy hiếp ta sao? Ngươi muốn ở dưới nước chứ gì? Vậy người cứ ở dưới đó mà ngâm mình đi, ngâm đến chết luôn đi, cho khỏi chướng mắt của ta, ta nói rồi, ta không muốn quay về cùng ngươi nữa."

Phác Xán Liệt nhìn cậu, không nói gì, vẫn bướng bỉnh mà đứng ngâm mình dưới nước. Ủy khuất nói: "Được, nếu ngươi muốn như vậy , thì ta sẽ đứng dưới này đến chết luôn, lúc đó ngươi đừng có hối hận a."

Bạch Hiền khóe miệng giật giật, tên này, tên này thật ngang ngược mà, cậu cười gượng nói: "Được a, nếu ngươi muốn thì cứ đứng đó, còn ta thì không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa."

Bạch Hiền nói xong liền xoay người rời đi. Trong lòng thì rối như tơ vò, nước hồ lúc này thực sự rất lạnh a...

Ách xì...

Bạch Hiền vừa nghe tiếng ách xì kia, hai chân lập tức đứng khựng lại. Trong nội tâm tranh đấu một hồi mãnh liệt, rốt cuộc nhanh chóng xoay người chạy lại...

Cúi người xuống bờ hồ, Bạch Hiền đưa bàn tay của mình ra, hai mắt rưng rưng , giọng nói đầy lo lắng, nói: "Được rồi, ngươi mau lên đi, chuyện này chúng ta sẽ nói sau có được hay không?"

Phác Xán Liệt vươn tay nắm lấy bàn tay của Bạch Hiền , dùng lực một chút liền lôi cả người Bạch Hiền xuống hồ, ôm lấy cậu thật chặt trong vòng tay của mình...

Cằm gác trên vai cậu, Phác Xán Liệt tham lam mà hít lấy hương thơm ngọt ngào khiến hắn say mê từ lâu.

Bạch Hiền bị người kéo xuống nước, toàn thân đều ướt hết, hơi lạnh của nước làm cho cậu rùng mình một cái, đánh nhẹ vào lưng Phác Xán Liệt , Bạch Hiền hơn dỗi nói: "Ngươi đang làm cái trò gì vậy hả? dám lôi ta xuống nước như vậy..."

Câu nói còn chưa nói xong, miệng cậu đã bị chặn lại bởi một đôi môi ấm áp, nụ hôn nồng cháy của Phác Xán Liệt làm cho cả người cậu đều như mềm nhũn, đầu óc đều trở nên mơ hồ...

Cậu quả thật cũng nhớ con người này đến phát điên mất rồi...

Những ngày qua luôn mang theo khuôn mặt tươi cười giả tạo, trong lòng thì đau đớn mà nhớ người kia, cậu quả thật như sắp phát điên, giờ đây lại được ôm chặt trong vòng tay của người mình yêu thương, biết những chuyện trước kia là hiểu lầm, làm sao cậu không hạnh phúc cho được...

Nhưng cậu vẫn không quên là hai người đang ở dưới hồ nước lạnh ngắt a, cũng không thể dễ dàng tha thứ cho Phác Xán Liệt được...

Bạch Hiền cố gắng đẩy Phác Xán Liệt ra, nhưng không hiểu sao lúc này hắn lại mạnh như vậy, đẩy thế nào cũng không ra. vậy tại sao lúc nãy cậu chỉ đẩy có một chút mà hắn đã ngã xuống hồ rồi?

Ưm...ư...

Bạch Hiền muốn mở miệng nói, lại bị Phác Xán Liệt lợi dụng mà đưa đầu lưỡi vói vào trong. Bên trong khoang miệng ấm áp, Phác Xán Liệt ra sức mà khuấy đảo, nụ hôn sâu này làm cho đầu óc Bạch Hiền trở nên mơ hồ, toàn thân lại nóng như thiêu đốt...

Cậu thực sự là chịu thua với tên này rồi, xem như là hắn thắng đi, cái gì mà tức giận, cậu đều vứt bỏ hết, đưa tay ôm chặt lấy Phác Xán Liệt , Bạch Hiền cũng bắt đầu đáp trả cái hôn của Phác Xán Liệt .

Được cậu đáp trả, giống như được cổ vủ tình thần, Phác Xán Liệt ra sức mà càn quấy, bàn tay không chịu yên phận mà vói vào bên trong vạt áo của Bạch Hiền mà vuốt ve...

Phác Xán Liệt rời ra đôi môi đỏ mọng kia, thì thào nói: "Tiểu Hiền , ngươi có biết ta nhớ ngươi như thế nào không, ta muốn ngươi a."

Bạch Hiền giữ lấy bàn tay đang vuốt ve kia, thở dốc nói: " Xán , không được, nơi này là bên ngoài a. ngươi không được làm bậy"

Phác Xán Liệt khẽ cười, ôm chặt lấy Bạch Hiền : "được rồi, ta sẽ cố nhịn a, nhưng khi nào về tới hoàng cung, ta sẽ đòi lại gấp bội a."

Bạch Hiền bĩu môi nói: "Hừ! ai thèm về cung với ngươi chứ, ta còn chưa có đồng ý a."

"Ngươi không chịu, ta cũng sẽ xích lấy ngươi, bắt ngươi về a, ai bảo ngươi dám lấy cắp tâm của ta, bây giờ có muốn trả lại cũng không được." Phác Xán Liệt hôn nhẹ lên mũi của cậu một cái, yêu thương nói.

Bạch Hiền trong mắt tràn đầy nhu tình, nhìn Phác Xán Liệt , đưa tay vuốt ve khuôn mặt của hắn, nói: " Xán , ngươi gầy đi nhiều quá, lúc trước ta đánh ngươi, ngươi có đau hay không a?"

Phác Xán Liệt lắc đầu: "Không đau, không đau một chút nào hết, từ lúc ngươi rời đi, ta còn chưa có ngủ lần nào, suốt ngày tìm kiếm ngươi, ta thực sự vô cùng mệt mỏi. Tiểu Hiền hãy hứa là không bao giờ rời xa ta có được hay không, quá khứ như thế nào chúng ta sẽ cho nó qua đi, ta, chỉ cần một mình ngươi là đủ rồi, ngươi là sinh mạng của ta đó có biết hay không? Ta yêu ngươi nhiều lắm, Tiểu Hiền à."

Những lời nói đầy yêu thương cùng tình ý, giống như làn nước ấm trải khắp cả người Bạch Hiền , lúc này đây tất cả đối với cậu dường như đều chưa bao giờ phát sinh, đau khổ, lo lắng, hoảng sợ, tất cả đều biến mất sau cái ôm ấm áp cùng lời nói yêu thương này.

Cứ xem như là một cơn ác mộng đi...

Mà đã là ác mộng thì lúc tỉnh giấc nó cũng sẽ qua đi...

Lúc này cũng như vậy, tất cả đều đã qua...

Bạch Hiền ôm chặt lấy Phác Xán Liệt , hôn lên môi hắn, nói: " Xán , ta cũng yêu ngươi rất nhiều, ta nhớ ngươi nhiều lắm, ngươi phải hứa không bao giờ được bỏ rơi ta lần nữa..."

Hôn lên môi cậu như một lời thề, Phác Xán Liệt nói: "ta, Phác Xán Liệt xin thề, cả cuộc đời này chỉ yêu mình ngươi, sẽ không bao giờ làm ngươi khóc, nếu có nữa lời giả dối thì trời tru đất diệt..."

Bạch Hiền hạnh phúc đến rơi nước mắt, đưa môi mình áp lên môi hắn, bắt đầu cho một cái hôn sâu...

Không cần thề, cậu cũng sẽ tin tưởng hắn...bởi vì cậu yêu hắn...

Bạch Hiền , Cả giang sơn này, ta chỉ yêu mình ngươi, nếu như có thể đánh đổi tất cả chỉ để đổi lấy nụ cười của ngươi, ta đây cũng nguyện ý từ bỏ tất cả, chỉ mong nụ cười của ngươi mãi mãi thuộc về ta...

--Chính Văn Hoàn--

Hoàn rồi này. Hoàn rồi. Còn 1 extra nha. Thật xin lỗi. Hẹn trưa ra chap luôn mà tại buổi họp báo của bạn Phàm Bếu nên HQ về tới tấp. Bạn ngắm trai đầu trọc ý mà.. =))

Lát ta sẽ cho ra luôn extra. Cám ơn các cậu đã theo dõi..❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com