Chương 40: Vô Hạn Cưng Chiều
Buổi sáng sau khi say rượu tất nhiên là không dễ chịu, Biện Bạch Hiền vừa mở mắt đã cảm thấy đầu như búa bổ. Quan trọng nhất là tại sao thân thể lại còn đau? Mặc dù có chút mơ hồ, nhưng cậu có thể cảm giác được, hơn nữa...lại đau ở chỗ cậu khó mở miệng nhất. Biện Bạch Hiền chớp mắt, quay đầu lại đã nhìn thấy đôi mắt xanh đen của Phác Xán Liệt đang nhìn mình. Trong cái nhìn đó ngập tràn dịu dàng và cưng chiều, nhìn thấy cậu tỉnh, lại tặng một nụ cười khó thấy: "Hiền Hiền, buổi sáng tốt lành."
Biện Bạch Hiền lặng lẽ quay đầu lại, nhìn thấy anh cậu liền nhớ ra chuyện đã xảy ra vào tối hôm qua. Cậu ở dưới thân anh tùy tiện rên rỉ, người này lại còn ép buộc cậu nói những lời mắc cỡ kia...
Biện Bạch Hiền gương mặt nhanh chóng chuyển sang màu đỏ, thật sự là ...quá dâm đãng rồi, cậu vẫn không thể tin người đó lại là chính mình!
Nhìn thấy cậu không nói lời nào, Phác Xán Liệt cũng biết rằng cậu đang xấu hổ, một tay ôm lấy chiếc đầu nhỏ nhỏ của cậu vào ngực mình, tâm tình của anh rất tốt, hôn bẹp lên mặt cậu một cái: "Xấu hổ?"
Cái này không phải là nói nhảm sao, không nhìn thấy mặt cậu cũng đã phát sốt rồi sao? Cậu phát hiện hứng thú của người này càng ngày càng tệ hại rồi! Nhưng vì sao cậu lại phải thẹn thùng? Đây là nhà của cậu, giường của cậu, huống chi đây là việc hai người cũng làm, cũng không phải chỉ mỗi mình cậu, vì sao chỉ có mình cậu phải ngượng ngùng? Hơn nữa, cho dù có xấu hổ, cậu cũng phải nghẹn trở lại, không thể trước mặt người này lộ ra ngoài!
Nghĩ tới đây, Biện Bạch Hiền chợt thấy có thêm khí thế, cậu ngẩng đầu liếc nhìn Phác Xán Liệt, chọt chọt lồng ngực kiên cố của anh: "Từ nay về sau anh chính là người của em rồi đó."
Nhìn bộ dáng cố làm ra vẻ bá đạo của cậu Phác Xán Liệt thiếu chút nữa cười ra tiếng, gương mặt ửng hồng còn chưa tan hết lại muốn giả bộ bá đạo sao, nhưng lúc này ngàn lần vạn lần không thể làm mất mặt mũi của cậu, nếu không lần khai trai sau chẳng biết lại đợi đến bao giờ!
Phác Xán Liệt không hổ là người lăn lộn trên thương trường, chỉ cần mấy giây đã đem mọi sự lợi hại phân tích rõ ràng thông suốt.
Anh gật đầu một cái, cầm bàn tay đang chọt loạn của cậu, hùa theo lời của cậu: "Anh là người của em."
Thế này còn được, Biện Bạch Hiền vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của Phác Xán Liệt, bày tỏ Biện đại nhân đây rất hài lòng, Tiểu Xán Xán cũng rất tức thời. Cậu khẽ cử động một chút, cái chăn che ở trước ngực liền vén lên, ánh mắt khép hờ của Phác Xán Liệt thoáng có thể nhìn thấy cảnh xuân tươi đẹp trước ngực cậu, ánh mắt của Phác Xán Liệt trở nên sâu thẳm, chuyện này...Vẫn nên tính là do cậu chủ động thôi.
"Bạch Hiền..." Phác Xán Liệt đè thấp giọng nói, sáng sớm trên giường nghe thấy có vẻ cực kỳ mập mờ, Biện Bạch Hiền nghe thấy liền nổi cả da gà, "Cái gì...làm gì?"
"Anh là của em...." Nói xong, lật đè cậu xuống dưới thân, cắn lỗ tai của cậu nỉ non:
"Cho nên, mau tới đây hưởng dụng anh đi!"
Thân thể Biện Bạch Hiền run lên, toàn thân dường như muốn bốc khói, cái người này, ngay cả lời như vậy cũng có thể nói, còn biết xấu hổ hay không vậy hả?!
Phác Xán Liệt mặc kệ cậu nghĩ thế nào, muốn làm liền làm, rất nhanh đã đem tay đến thăm dò nơi bị đau của cậu. Biện Bạch Hiền cả kinh, hai chân nhất thời kẹp tay anh gắt gao, đẩy đẩy lồng ngực của anh: "Phác... Phác Xán Liệt, anh tránh ra, em...em đau."
"Ngoan, ướt liền hết đau." Anh nâng đùi cậu lên, nhanh chóng thoát khỏi kìm kẹp của cậu, quen cửa quen nẻo đi vào nơi tiêu hồn kia, sờ tới, vê lui, nắn bóp một chút.
"Ân..." Biện Bạch Hiền cắn môi, nhưng vẫn khiến một tia yếu ớt rớt ra bên ngoài. Phác Xán Liệt cứng đờ, ngay sau đó thế công càng thêm mãnh liệt, trong phòng nhanh chóng vang lên âm thanh đứt quãng của Biện Bạch Hiền.
Thời điểm Phác Xán Liệt đang chuẩn bị đi vào, Biện Bạch Hiền chợt tìm về một tia lý trí:
"Không...không được, đi làm...đi làm."
Nhẫn nại của Phác Xán Liệt đã đến cực hạn, mặc kệ cậu kháng cự, phần hông đong đưa tiến vào, lại ghé vào lỗ tai cậu nói: "Không sao, công ty của mình!".
Biện Bạch Hiền đang còn muốn nói, đã bị từng cái từng cái thế công mãnh liệt của anh đâm vào, chỉ có thể mặc kệ anh.
Tuy nói làm tình ban ngày là một chuyện không tốt, nhưng mà đóng cửa, ai cũng không nhìn thấy đúng không? Huống chi mỹ nhân trong ngực, ai còn có thể quan tâm đến thứ khác!
Vì vậy, hai con người trong chăn bỏ lỡ điểm tâm, chỉ đuổi kịp chuyến xe cuối của bữa trưa, Phác Xán Liệt ôm Biện Bạch Hiền đến phòng tắm, sau đó nhanh xuống lầu mua cơm trưa. Thật sự anh không muốn để cậu tắm một mình, nhưng lại sợ ngộ nhỡ đang tắm lại tăng thêm khẩu vị, như vậy cậu nhóc nhà anh sẽ nổi điên mất, cho nên vẫn nên sáng suốt một chút mới tốt.
Biện Bạch Hiền ngâm mình trong nước ấm, từng cảnh từng cảnh đêm qua và sáng nay xẹt qua trước mắt, không nhịn được bĩu môi mắng một câu:
"Cầm thú!" trên mặt lại mang theo một tia ngọt ngào, bọn họ rốt cuộc cũng bước đến bước cuối cùng, mặc cho tương lai như thế nào, ai cũng không thể đoán trước, nhưng nếu cậu đã giao mình cho anh, sẽ toàn tâm toàn ý tin tưởng anh. Hai kiếp, cậu chỉ có một mình anh, mặc dù anh không biết, nhưng chỉ cần trong lòng cậu hiểu rõ là được rồi.
Trên người mặc dù có chút không thoải mái, nhưng cũng không đến mức bước đi không nổi, cậu biết anh nhất định sẽ hết sức dịu dàng, mới có thể khiến cho cậu sau khi trải qua lần đầu tiên vẫn có thể hoạt động như bình thường, sự tỉ mỉ dịu dàng như vậy vốn không thuộc về anh, nhưng anh lại vì cậu mà có thể như vậy, có lẽ cậu may mắn, mặc dù lúc này chỉ còn có mình cậu.
Khi Biện Bạch Hiền đang bôi sữa tắm, âm thanh Phác Xán Liệt đã vang lên bên ngoài, mang theo một chút lo lắng khó phát giác: "Bạch Hiền, còn chưa tắm xong sao?"
"A, cũng sắp xong rồi." Chợt nghe thanh thanh âm của anh trầm xuống, nhịp tim lập tức liền tăng nhanh, Biện Bạch Hiền vừa trả lời, vừa tăng nhanh động tác của mình.
Bỗng nhiên, cửa phòng tắm răng rắc vang lên, Biện Bạch Hiền kinh hoảng xoay người lại, phát hiện Phác Xán Liệt lại đang đi vào.
Chuyện này...có thể đừng khiến cho chịu cậu kích thích lớn nhất như vậy chứ? Có thể hay không?
"Anh...anh vào làm gì?" Biện Bạch Hiền che ngực lại, khuôn mặt có chút kinh hoảng, run rẩy không biết phải làm sao, dáng vẻ hoang mang sợ hãi nhìn anh khiến Phác Xán Liệt thật sự buồn cười. Anh chau chau mày đi tới trước mặt cậu, mở vòi sen, vô tội nói: "Đương nhiên là tắm."
Tắm thì cũng đợi lát nữa không được sao? Cậu cũng sắp tắm xong rồi! Nhưng khi nhìn thấy sự chế nhạo trong ánh mắt của anh, biết anh đang cố ý đùa mình, Biện Bạch Hiền tức giận đến ngứa răng, quá ghê tởm! Ăn sạch sành sanh lại còn dám lớn lối như vậy!
"Anh tránh ra! Em lập tức đã tắm xong rồi!"
"Không sao, em cứ tắm." Nói xong Phác Xán Liệt ôm ngực nhìn Biện Bạch Hiền, bày tỏ dáng vẻ chuẩn bị đứng nhìn cậu tắm.
Biện Bạch Hiền vừa tức vừa xấu hổ, quả thật là không biết phải làm sao. Phác Xán Liệt nhìn cậu tức giận đến sắp khóc, cũng biết không thể quá mức, điều chỉnh lại vòi sen, bắt đầu giúp cậu tắm rửa bọt xà phòng trên người, dĩ nhiên, trên thực tế tâm tư muốn chiếm tiện nghi là hơn phân nửa.
"Được rồi, được rồi, không đùa em nữa, thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, tắm xong liền đi ăn, đợi lát nữa bị lạnh lại không tốt."
Biện Bạch Hiền cúi đầu nhìn dáng vẻ nghiêm túc của anh, cũng không tiện nói cái gì nữa, chỉ là phẫn hận đá anh một cước, dù sao cũng không phải là chưa nhìn, chưa sờ qua, vấn đề cũng chỉ là số lượng, lại nói, chính anh cũng đang trần truồng, cậu sợ cái gì. Nghĩ như vậy, Biện Bạch Hiền trở nên bình tĩnh, bắt đầu trợn to mắt ăn đậu hũ của Phác Xán Liệt.
Phác Xán Liệt đối với hành động của cậu có chút dở khóc dở cười, thật ra anh đã sớm biết cậu nhóc nhà anh rất ưa thích cơ bụng của mình, mắt cũng đang nhìn dính lên trên bụng của anh: "Có muốn sờ một cái không?"
"Muốn!" Biện Bạch Hiền nhìn đến quên hết mọi chuyện, vừa nghe thấy đề nghị của Phác Xán Liệt lập tức theo phản xạ trả lời. Sau khi phản ứng kịp, gương mặt nhanh chóng bốc cháy, Phác Xán Liệt vuôt cuốt chiếc đầu nhỏ ướt nhẹp của cậu, cầm lấy bàn tay cậu đặt lên cơ bụng rắn chắc của mình.
"Thích?"
Dù sao cũng bị đoán được, Biện Bạch Hiền như chiếc vò đã sứt mẻ, thoải mái gật đầu thừa nhận: "Thích."
Còn không sợ chết nói thêm một câu: "So với Ngô Ngạn Tổ giống nhau như đúc."
Lời vừa dứt liền cảm thấy một làn gió lạnh lẽo từ phía trên, cả người cũng phát run, lúc này mới nhận ra mình đã nói lời không nên nói.
"Ngô Ngạn Tổ?" Phác Xán Liệt nghiến răng, vợ của anh lại đang từ thân thể của anh nghĩ đến người đàn ông khác? "Em thích hắn?"
Chống đỡ với cơn thịnh nộ của Phác Xán Liệt, Biện Bạch Hiền liên tục lắc đầu, ra vẻ vô tội: "Không có, không có, em chỉ thích một mình Xán Xán thôi."
"Hả?" Phác Xán Liệt chọn môi, sự kiên cường trên mặt lại trở nên vô cùng âm tà: "Anh sao lại có cảm giác là em đã vô thức nói ra lời thật lòng?"
Biện Bạch Hiền bị anh bức đến phía tường, nhìn thấy sắp va vào, cậu cắn răng một cái, chụp khăn tắm trên kệ nhanh chóng quấn lên người, nhanh chóng liếm lên môi Phác Xán Liệt, nhân lúc anh còn sững sờ, giở hết sức lực chạy như một làn khói thoát ra khỏi phòng. Cho đến khi đóng lại cửa phòng tắm mới có thể thở dài một hơi, phù, cuối cùng cũng an toàn!
Phác Xán Liệt bất đắc dĩ lắc đầu sờ sờ môi mình, sức ảnh hưởng của cậu đối với mình quá lớn, một nụ hôn nho nhỏ cũng khiến mình bị mê hoặc rồi. Thôi, theo cậu vậy, dù sao cũng có lúc buộc cậu phải nói thật, mình mới không quan tâm nhiều như vậy, nghĩ vậy, lòng Phác Xán Liệt trở nên nhẹ nhõm, tốc độ tắm cũng nhanh hơn, anh muốn cùng ăn cơm với cậu nhóc của mình, cậu rất thích náo nhiệt, ăn cơm một mình sẽ rất cậu đơn.
Kết quả là nguyên một ngày hôm nay Phác Xán Liệt đùa qua, Biện Bạch Hiền giỡn lại, hai người đã ở nhà suốt một ngày, thật không cảm thấy vô vị. Đến buổi tối, Biện Bạch Hiền cảnh giác đem toàn bộ thân mình bao bọc thân chặt, dù sao ngày mai cậu còn phải đi làm, không thể tiếp tục để anh làm xằng làm bậy.
Nhưng mà, khi tắt đèn, Phác Xán Liệt chỉ hôn lên trán cậu một cái, nói ngủ ngon xong liền nằm xuống, nghe lời đến nghi ngờ, trong lòng Biện Bạch Hiền mặc dù cảm thấy kỳ quái, nhưng cậu không thể làm gì khác bởi vì anh cũng không có làm gì hơn, như vậy cứ dần dần ngủ thiếp đi, đến khi xác nhận cậu thật sự đã ngủ thiếp, Phác Xán Liệt mới mở ra đôi mắt sắc bén.
Tay anh lưu luyến trên gương mặt cậu, cảm giác làn da bóng loáng nhẫn nhụi của cậu: "Em là của anh, chỉ một mình anh...".
Phác Xán Liệt đem cậu nhóc đang ngủ ngon ngọt ôm nhẹ vào trong ngực, nhỏ giọng lẩm bẩm. Cảm giác được lấp đầy trong ngực, anh cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Phác Xán Liệt cuối cùng vẫn là Phác Xán Liệt, mặc kệ ở trước mặt Biện Bạch Hiền có bao nhiêu dịu dàng, bao nhiêu cưng chiều, sự cố chấp bá đạo trong anh vẫn không một chút thay đổi, chẳng qua khi đưa mặt về pháo người mình yêu, anh đã đem gương mặt trong bóng tối ẩn giấu đi mà thôi. Nếu có một ngày, có việc dụ ra con dã thú ẩn giấu trong lòng anh, thì đó tuyệt đối là rất đáng sợ.
- Hết chương 40 -
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com