Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 9

Về đến nhà, Jun nhanh chóng ôm Myungho vào lòng hỏi han vô vàng thứ khiến cậu không kịp trả lời nhưng trong lòng lại thấy ấm áp vô kể. Jihoon thấy Myungho về thở phào nhẹ nhõm, quay qua Soonyoung thì thầm:

"Cá với anh một điều chắc chắn Jun thích Myungho "

Soonyoung liếc xuống nhìn người con trai thấp hơn thản nhiên nói 1 câu:

"Giờ mới biết à, tôi biết từ thuở nào rồi"

Jihoon nghe Soonyoung nói như vậy thì cảm thấy thất thố, lấy tay kẹp cổ Soonyoung lại, kéo anh xuống vừa tầm mình, gằng giọng:

"Anh cứ cạnh khoé tôi như vậy là sao hả, tức muốn chết"

Soonyoung không hề cao giọng cãi nhau với Jihoon, chỉ vỗ nhẹ vào tay cậu nói:

"Buông ra, Jihoon. Cậu cứ cáu kỉnh như vậy, ai làm người yêu cậu chắc tức chết"

Thế là cả 2 người lại cãi nhau, Seungcheol đứng 1 bên nhìn cảnh tượng này, 1 bên ân cần hỏi han, 1 bên cãi nhau chí choé, trong lòng anh vừa buồn lại vừa vui. Vui vì những đứa em của mình vui vẻ, hạnh phúc và an toàn. Còn buồn vì khung cảnh hiện tại làm anh nhớ lại quãng thời gian anh và Jeonghan ở bên nhau, cũng có cãi nhau, cũng có giây phút ân cần chăm sóc cho nhau như vậy.
------------------

Ngày hôm sau, từ sáng sớm Seungcheol đã đi ra khỏi nhà, một mình anh đến chỗ Jeonghan. Anh cố gắng tạo liên thông với Jeonghan nhưng hình như cậu đã ngắt kết nối hoàn toàn với anh. Anh cố gắng tạo năng lượng đi xuyên qua kết giới để kết nối với Jeonghan nhưng hoàn toàn không thể. Năng lượng tạo ra kết giới này thật sự quá mạnh. Chính anh cũng không thể nghĩ ra được rằng Jeonghan có thể tạo ra 1 kết giới như thế.

Không có cách nào để liên lạc, căn nhà vẫn yên bình như thể nó vẫn như vậy. Seungcheol lùi lại 3 bước, đánh một tia sét mạnh vào kết giới hi vọng sẽ thu hút được sự chú ý của Jeonghan. Nhưng hoàn toàn không, ra tiếp đón anh là Seokmin và Jisoo, 2 người nhìn anh với cái nhìn không chút thiện cảm nào. Seungcheol trầm giọng nói:

"Tôi muốn gặp Jeonghan "

Jisoo từ tốn đáp lại anh:

"Jeonghan không muốn gặp anh. Anh đã suy nghĩ về lời đề nghị của cậu ấy chưa? Anh có thể để lại câu trả lời, chúng tôi sẽ truyền nó đến Jeonghan giúp anh"

Seungcheol vẫn luôn là con người cứng đầu vầnh luôn làm mọi cách để đạt được nguyện vọng của mình. Seungcheol lắc đầu cười lạnh lùng trả lời:

"Tôi sẽ chỉ nói quyết định của mình khi gặp được Jeonghan "

Dường như 2 người không có chút sợ hãi nào đối với ánh mắt đe doạ của anh, Seokmin kéo sát Jisoo vào bên mình, nhếch mép trả lời:

"Vậy rất tiếc xin chia buồn với anh"

Nói rồi Seokmin và Jisoo định quay vào trong kết giới. Seungcheol nắm chặt tay lại, khuôn mặt tối lại, lạnh lùng nói:

"Nếu các người không gọi cậu ấy ra đây tôi sẽ phá nát cái kết giới này và đưa cậu ấy đi"

Bước chân của cả 2 dừng lại, Jisoo quay đầu chuẩn bị tư thế tấn công nói:

"Vậy thì không được rồi. Chúng tôi cũng đâu phải bù nhìn đâu mà anh có thể nói thế"

Ánh mắt của Jisoo tràn ngập sự tức giận. Cậu bật lên, lao về phía Seungcheol tặng cho anh một đấm, Seungcheol né được, Seokmin cũng lập tức tham chiến. Kĩ năng chiến đấu của cả 2 rất tốt. Seungcheol phải thừa nhận điều đó. Nếu đấu tay đôi, anh không chắc có thể thắng được cả 2 nếu anh chỉ dựa vào tấn công vật lý thông thường. Điều này được chứng minh ngay chỉ vài phút sau, Seokmin cho anh vài đấm liên tiếp vào bụng và Jisoo bật lên ngay sau Seokmin tặng cho anh 1 cú đá đầy uy lực vào mặt khiến anh văng vào kết giới mà bật ra.

Anh đứng dậy, lau đi giọt máu trên môi, mỉm cười đầy khúc khích:

"2 người được đào tạo rất tốt. Nhưng rất tiếc, đối đầu với hai người là 1 pháp sư cấp S. Các người sẽ không thắng được đâu"

Jisoo nhanh chóng triệu hồi năng lực bao quanh cơ thể, rồi tập trung năng lượng bắn 1 đòn mạnh về phía Seungcheol. Seokmin cũng nhanh chóng làm điều tương tự.

Seungcheol ban đầu chỉ cần dùng 1 tay là có thể tạo ra nguồn năng lượng ngang với Jisoo rồi nhưng anh không nghĩ rằng khi Seokmin yểm trợ thì sức mạnh nó lại tăng cao như vậy.

Một suy nghĩ hiện lên trong đầu anh, năng lượng tương thích. Khá hiếm những trường hợp như vậy. Nó là trường hợp 2 người có những năng lượng thuộc các hệ bổ trợ cho nhau hoặc là khi 2 người kết hợp với nhau, trở thành 1 phần của người còn lại thì năng lượng của cả 2 sẽ hoà làm 1 với nhau tạo thành dòng năng lượng chung. Khi cả 2 cùng giải phóng năng lực thì chúng sẽ sinh ra cộng hưởng, tạo ra sức công phá lớn hơn rất nhiều khi đặt riêng biệt.

Tuy vậy, cấp S vẫn nắm trong tay lợi thế hơn, Seungcheol đẩy năng lực của bản thân lên cao nhất, ánh mắt anh chuyển bạc, bầu trời đang tràn đày nắng ấm thì đen nghịt lại, sấm sét nổ đùng đùng trên bầu trời, bão tố đang dần kéo đến. Seungcheol nhắm mắt lại, mọi nguồn năng lượng trong không gian được tạo ra tập trung vào 2 lòng bàn tay của Seungcheol chờ anh giải phóng. Mọi thứ đã sẵn sàng, Seungcheol nở 1 nụ cười đáng sợ, giải phóng toàn bộ năng lượng. Một vụ nổ lớn nổ ra. Dư chấn của nó khiến anh suýt không đứng vững. Cây cối xung quanh đổ rạp xuống. Lúc này trước mặt anh là 1 đám khói lớn đen nghịt. Seungcheol gậ mình đứng chết lặng nhìn khung cảnh phía trước mặt mình. Đòn vừa rồi 2 người kia hứng trọn lấy nó, vậy khả năng sống sót có lẻ bằng không. Không ai có thể sống sót khi chịu 1 đòn đó của anh cả. Anh đã từng tiêu diệt cả 1 đội quân xâm lược chỉ với 1 đòn này thôi.

Seungcheol điều khiển 1 luồng gió tới làm tan hết khói trước mặt mình đi. Khung cảnh hiện ra khiến anh bất ngờ.
--------------------------

Jeonghan ở trong kết giới nhìn ra ngoài, khung cảnh giao chiến trước trước mặt chả để lại cho Jeonghan chút cảm xúc nào cả. Seungcheol vẫn cứng đầu y như xưa vậy. Jeonghan thở dài, quay đầu định đi vào. Đúng lúc này, bầu không khí xung quanh kết giới bỗng tràn đầy sát khí, Jeonghan chạy vội ra xem, mặt trời bị những đám mây của Seungcheol che kín hết, Seungcheol đang biến đổi, cả cơ thể anh phát ra sáng, anh sắp đánh ra đòn cuối cùng của mình. Jeonghan không còn đủ thời gian để suy nghĩ, nhanh chóng vẽ 1 bùa chú triệu hồi trang phục chiến đấu của mình, dùng sức mạnh nâng bản thân mình bay đến chỗ của Jisoo và Seokmin, nhanh chóng tạo 1 khiêng chắn, Seokmin nhanh chóng ôm Jisoo lại ở phía sau lưng Jeonghan.

Vụ nổ lớn tạo ra khi có sự va chạm giữa 2 nguồn năng lượng lớn, đó là khiêng chắn của Jeonghan và năng lượng của Seungcheol. Một đòn của Seungcheol rất mạnh, nhưng chừng đó có thể giết người khác nhưng Jeonghan cũng là 1 pháp sư cấp S, những đòn như thế này chỉ có thể tạo chút áp lực nhỏ lên cậu mà thôi. Hơn nữa, sức mạnh của Jeonghan đã phục hồi hoàn hảo sau khi được Jisoo và Seokmin giúp đỡ nên đỡ 1 đòn này không khó. Thậm chí tạo cho Jeonghan chút kích thích.

Làn khói bay đi, thân ảnh Jeonghan hiện ra trước mắt Seungcheol. Cậu vẫn mạnh và lạnh lẽo như vậy. Nhìn thấy Seungcheol, Jeonghan nở 1 nụ cười xã giao nhất mà cậu có thể tạo ra, nhẹ nhàng nói:

"Có vẻ ngài Choi đây rất nóng tính nhỉ. Mới sáng sớm ra đã giết người của tôi rồi. "

Seungcheol có chút bối rối, vội vã đáp:

"Chúng ta cần nói chuyện"

Jeonghan nhướn mày:

"Ngài Choi muốn nói chuyện, được thôi"

Jisoo lo lắng cầm tay của Jeonghan, Jeonghan quay ra nở nụ cười tươi như muốn an ủi 2 người, nhẹ nhàng nói:

"Em không sao, Seokmin Jisoo, 2 người vào nhà trước đi. Yên tâm đi anh ta không làm gì em đâu. Dù gì em cũng là pháp sư cấp S cơ mà, muốn bắt hay giết em cũng không phải chuyện dễ dàng"

Seungcheol nhìn cảnh tượng trước mặt mà lòng nhộn nhạo. Trong lòng anh giằng xé giữa 2 cảm xúc. Anh có chút bất ngờ xen hạnh phúc khi được nhìn thấy nụ cười vui vẻ, tràn đầy sức sông của Jeonghan như ngày xưa, nhưng lại xen lẫn ghen tị khó chiuh khi nụ cười ấy không dành cho anh mà dành cho những người khác. Dù vậy anh cũng hiểu được, Jisoo và Seokmin đã ở bên Jeonghan suốt quãng thời gian mà anh rời bỏ cậu mà đi.

Jisoo và Seokmin biến mất sau kết giới, Seungcheol chậm rãi tiến về phía Jeonghan, nhẹ nhàng nói:

"Chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện"

Jeonghan không trả lời, chỉ gật đầu rồi đi cùng Seungcheol, cả 2 cùng nhau đi bộ. Hai thân ảnh 1 trắng 1 đen đi dưới ánh nắng ấm áp của vùng đất chết vừa đối lập vừa bổ sung hoà hợp với nhau. Cả 2 ngồi trên 1 mỏm đá nhô ra, từ đây có thể nhìn thấy gần như toàn bộ vùng đất chết. Năm xưa, chính Jeonghan và Seungcheol tìm ra con đường đến đây.

Lâu không đến đây, con đường bắt đầu xuất hiện những quái thú cấp thấp và trung, các oán hồn cũng bay lơ lừng xung quanh như sẵn sàng hút lấy năng lượng sống của bất cứ ai đi qua đây. Seungcheol nhíu mày giải phóng pháp thuật trấn áp, đẩy tất cả những mối nguy hiểm xung quanh 2 người đi. Ngồi trên mõm đá Jeonghan mở lời trước:

"Đã bao lâu rồi chúng ta chưa tới đây, Seungcheol nhỉ"

Seungcheol chăm chú quan sát vẻ mặt hưởng thụ của Jeonghan, nhỏ giọng nói:

"Anh xin lỗi"

Jeonghan thu lại biểu cảm của mình, chỉ để lại nét mặt lạnh lùng như trước "

"Xin lỗi, vì điều gì, tôi chỉ muốn anh làm 1 điều duy nhất thôi. Nói hội đồng phép thuật thả mẹ tôi ra. Tôi chỉ cần thế thôi không cần bất kì lời xin lỗi nào của anh cả"

Seungcheol vòng tay ôm Jeonghan vào lòng, tham lam hít lấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể cậu, mặc cho cậu cố đẩy ra, vẫn xiết chặt lấy, xúc động nói:

"Anh xin em đấy, quay về với anh đi. Anh đã tìm đủ bằng chứng để có thể đưa mẹ em ra khỏi đây rồi. Quay lại đi, ở lại bên anh đi. Bây giờ, anh tin anh đủ sức bảo vệ em và những người xung quanh em"

Jeonghan đẩy Seungcheol ra, ánh mắt đầy châm biếm:

"Anh có đủ khả năng bảo vệ em, nhưng bây giờ em lại không cần sự bảo vệ ấy nữa, em đủ khả năng để khiến hội đồng pháp thuật phải đưa em vào diện tội phạm nguy hiểm, có nghĩa là em đủ mạnh để không ai có thể làm hại em được nữa. Chỉ là em không còn đủ tin tưởng để ở bên cạnh anh Seungcheol. Xung quanh anh có quá nhiều sự bận tâm. Hơn nữa bây giờ em còn là tội phạm nguy hiểm ở bên anh chỉ gây cản trở cho anh thêm thôi. Vậy xin anh Seungcheol. Tìm cách cứu mẹ giúp em. Đó là lời cầu xin cuối cùng em dành cho anh. Em sẽ ở nơi này với mẹ đến già, em có thể sống 1 cuộc sống bình dị không ai biết, trả lại sự yên bình cho khu trung tâm. Em sẽ không còn là 1 điều đáng sợ mỗi khi được nhắc đến nữa. "

Seungcheol ngắt lời Jeonghan:

"Jeonghan à"

Cậu mặc kệ anh, trên môi vẫn nở 1 nụ cười tươi, như thể tiếp tục câu chuyện của mình:

"Anh biết không, cái lúc em nhind thấy lũ trẻ ở nhà của Hyungwon hyung, em đã rất ngạc nhiên và lo lắng. Em không biết chúng sẽ nghĩ gì khi thấy em ở bộ dạng đáng sợ như thế này. Nhưng cuối cùng, Soonyoung tấn công em, em rất đau lòng. Em chẳng thể nghĩ được gì ngoài việc làm sao để biến mất khỏi đó nhanh nhất có thể. Em cảm thấy xấu hổ khi đối mặt với chúng. Nhất là Myungho. Thằng bé đã luôn ở bên cạnh em suốt tuổi thơ của nó. "

Thở dài 1 tiếng Jeonghan tiếp tục:

"Ngày mà chúng đến chỗ em, trên người Soonyoung còn vẻ sát trận, em cảm thấy trái tim mình như thắt lại, càng đánh em càng đau, em hận gia tộc các anh, em hận anh, nhưng em vẫn thương nó. Cho dù em có tồn thương chúng nó như thế nào thì em cũng rất đau nhưng em không thể dừng lại. Giây phút em nhận ra rằng, Soonyoung và Myungho không có chút kí ức nào về em cả, anh biết em cảm thấy gì không? Nhẹ nhõm, hụt hẫng, đau buồn, vô vàng cảm xúc không tên hiện lên trong lòng em. Nó như ngàn mũi dao đâm vào trái tim em vậy. Giống hệt như 6 năm trước, giây phút anh bỏ em mà đi. "

Seungcheol lần nữa ôm Jeonghan lại, gằng giọng:

"Đừng nói nữa, xin em đó"

Jeonghan không nói nữa, gục khóc trên vai Seungcheol, giọt nước mắt đầu tiên sau 6 năm trời dài đằng đẳng. Seungcheol nói:

"Em không muốn ra khỏi đây. Vậy cũng được, giải quyết xong việc này anh sẽ trở lại đây với em. Nhưng hiện tại em phải giúp anh một việc, em là người duy nhất biết rõ mọi việc năm xưa. Coi như chúng ta trao đổi, anh sẽ cứu mẹ em ra, em sẽ làm chứng cho việc họ hàng nhà anh dàn dựng vụ việc, giết hại gia đình em và đưa mẹ em vào tù. Anh muốn họ phải trả giá cho việc tự ý quyết định cuộc đời của anh và gia đình anh suốt bao năm qua. Họ chưa từng cho anh sự tự do, luôn cố gắng tách anh ra khỏi bố mẹ anh, đưa anh vào những cuộc đào tạo khắc nghiệt để đẩy sức mạnh anh lên cao nhất. Họ muốn vị thế của gia tộc. Họ tham lam quyền hành. Anh muốn trả thù họ. Tất cả bọn họ. Vì cả em và cả anh. Giúp anh 1 lần đi được không? Anh thề với cả tính mạng của mình, sẽ bảo vệ em an toàn khỏi hội đồng pháp thuật.

Jeonghan ngập ngừng rồi thở dài:

"Tôi cần phải suy nghĩ "

Seungcheol gật đầu rồi đưa Jeonghan quay lại nhà của cậu
---------
End Chap 9



Hôm qua bị bệnh nên không up được. Hôm nay up bù.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com