C44 : Xảy Ra Tai Nạn
Lâm Vỹ Dạ tắm xong mặc quần áo đi ra ngoài, Trường Giang thấy cô bước ra liền gấp máy tính lại, đưa cho cô một ly sữa.
- "Vỹ Dạ, dạo gần đây chứng đau đầu của em thế nào rồi? Lại đây uống ly sữa đi."
Cô gật đầu, cầm lấy ly sữa:"Anh đang làm việc sao?"
- "Không hẳn, lát nữa anh có việc ra ngoài, em nhớ đi ngủ sớm nhé."
Vỹ Dạ uống ly sữa:"Được."
Cô bật máy tính rồi lên mạng xem tình hình bên anh, nhìn gương mặt anh qua màn hình mà cô cau mày. Mặt của anh bị sao vậy? Tại sao lại giống như mới đánh nhau?.
Nghe những lời anh nói mà cô có chút xót, phải, anh nói đúng, anh đã làm một lỗi mà không bao giờ sửa được.
Đêm nay, một đêm trôi qua một cách thật yên bình đối với cô nhưng đối với anh lại trôi qua rất lâu.
Tiền bồi thường đã chi trả hết, hiện tại chỉ còn vấn đề giá cả cổ phiếu của công ty anh đang giảm mạnh.
Sáng hôm sau....
Thế Vinh đưa người thiết kế của công ty anh đang trốn bên Mỹ về, cô ta bị đưa vào phòng làm việc của anh.
- "Tiểu tử, tôi tóm được người rồi, xử lí cô ta cho tốt vào."
Trấn Thành nhắm mắt lại, cả đêm qua anh không ngủ được giờ có chút mệt, anh nói:"Không cần trốn nữa, tôi sẽ không làm gì đâu, chỉ cần cô kể ra tại sao lại làm như vậy."
Cô ta nước mắt ngắn dài nhìn anh:"Huỳnh tổng, tôi nhất thời ngu ngốc nên mới nghe theo lời nói của cô ta, tôi lúc đó thật sự đang gặp khó khăn nên mới làm vậy."
- "Cô ta của cô nói có phải là Lâm Vỹ Dạ."
Cô ta gật đầu:"Vâng, vâng ạ."
- "Về đi, từ giờ không cần làm việc ở đây nữa, yên tâm, chúng tôi sẽ không làm gì cô."
Anh mở mắt ra nhìn Thế Vinh :"Xuống phòng kế toán chuyển lương cho cô ấy, gấp hai lần số lương bình thường."
Một thiết kế của tập đoàn lớn, lương cơ bản đã rất nhiều tiền, cô ta lại làm việc lâu năm ở đây thì số tiền nhận được đã rất cao, nay lại được gấp đôi.
- "Cậu bỏ qua vậy sao?" Thế Vinh nói.
Trấn Thành đi về tủ lấy một chai rượu ra:"
- "Ra ngoài đi, tôi muốn một mình."
Lâm Vỹ Dạ tỉnh dậy vệ sinh cá nhân rồi ra ngoài, cả đêm hôm qua Trường Giang không về khách sạn, cô cau mày, trước nay anh chưa từng như vậy.
Cô bật tivi lên để theo dõi tin tức từ anh, sau buổi họp báo tin tức này cũng đã lắng xuống, nhưng tin tức của cô và Trường Giang lại càng nổi hơn.
Trong thân tâm của cô, Lâm Vỹ Dạ không hề muốn anh hiểu lầm mình, nhưng đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi.
Bên kia, Trấn Thành nhìn chằm chằm vào dòng tin tức chói mắt ấy, nơi trái tim của anh đau tột cùng. Anh nghĩ mình nên từ bỏ rồi, để cho cô hạnh phúc cùng hắn ta, còn anh, anh sẽ im lặng chờ đợi những gì cô ban tặng.
Lâm Vỹ Dạ thay quần áo rồi ra ngoài, sắp tới vài nữa sẽ là một bữa tiệc quan trọng của công ty Maison, bữa tiệc được tỏ chức trên du thuyền nên cô cũng cần phụ giúp Trường Giang một số việc.
Thư kí Trần đã ra ngoài cùng Trường Giang từ đêm qua đến giờ vẫn chưa quay về, không còn cách nào khác cô đành phải bắt taxi đến đó.
- "Lâm Vỹ Dạ..." Khi cô đang đứng ở bên đường thì Trấn Thành bước đến, ánh mắt anh đỏ hoe, người nồng nặc mùi rượu.
Lâm Vỹ Dạ thấy anh thì ngạc nhiên:"Anh? Tại sao anh lại ở đây."
Trấn Thành mỉm cười chua xót, thật ra anh đã biết cô ở khách sạn này từ lâu rồi, còn cả tin cô và Trường Giang chung phòng anh cũng biết. Nhưng bây giờ anh mới có can đảm đến nói chuyện với cô.
- "Lâm Vỹ Dạ, anh rất vui vì bây giờ em đã thay đổi." Anh nói, cô không còn yếu đuối như trước, anh nghĩ sau này cô và anh không còn liên quan gì đến nhau nữa thì anh cũng yên tâm về cô.
Anh lại lần nữa mỉm cười chua xót, anh với vốn không liên quan gì nhau, chỉ là do suy nghĩ của anh thôi.
Lâm Vỹ Dạ nhìn anh, nơi lồng ngực có chút khó thở.
Trấn Thành bước đến, ôm nhẹ lấy cô.
- "Vỹ Dạ, cho anh ôm em một lát thôi, chỉ là một lát thôi, anh sẽ không cần thêm gì đâu."
Nơi hốc mắt cô dần nóng lên, anh vuốt nhẹ tóc cô:"Anh rất nhớ em, thật sự rất nhớ."
- "Huỳnh Trấn Thành, anh đừng như vậy, đây là giữa đường nếu bị phóng viên phát hiện..."
Trấn Thành ngắt lời cô:"Em sợ Trường Giang sẽ biết sao?"
Cô gật đầu:"Phải."
Anh tuyệt vọng....
Trấn Thành bất lực thả cô ra, đến cuối cùng cô vẫn không thuộc về anh. Anh cố chấp nói:"Nhưng nếu anh yêu em, anh muốn giữ em bên cạnh mình thì em sẽ thế nào?".
Lâm Vỹ Dạ lùi về sau:"Nếu anh thật sự làm như vậy, tôi sẽ chết trước mặt anh."
- "Lâm Vỹ Dạ, tại vì sao? Tại vì sao em vẫn còn hận anh đến như vậy, em vô tình lắm, em biết không?"
Lâm Vỹ Dạ ôm lấy ngực mình, cô sợ bản thân mình còn nói chuyện với anh nữa sẽ thật sự mềm lòng mất.
Cô nói:"Tôi vô tình? Anh thì làm sao? Huỳnh Trấn Thành, thời gian có thể thay đổi đi tất cả, chính thời gian ở cùng anh đã khiến tôi vô cùng hận anh, vì thế anh hãy buông tha cho tôi đi. Không phải từ đầu anh đã không muốn nhìn thấy tôi sao?"
Nói rồi cô mặc kệ đèn đỏ mà đi qua đường.
- "Lâm Vỹ Dạ..."
Lúc này phí trước có một chiếc xe chở hàng đang đi đến, Trấn Thành hoảng sợ lao đến đẩy cô sang một bên.
- "Cẩn thận." Đấy là hai từ cuối cô nghe được sau khi lau nước mắt.
"Rầm" Một tiếng động vang lên nhanh chóng thu hút mọi người.
Cô tiếp đất đau đớn, đến lúc quay người lại, cảnh tượng trước mắt khiến cô tim cô đau đớn đến rỉ máu.
Anh đang nằm đó.....
Im lặng nằm đó, cô thấy khóe miệng anh nâng lên nhè nhẹ, như thể đây là điều rất mãn nguyện
Một dòng chất lỏng màu đỏ chảy ra từ cơ thể anh, cô bất lực chạy đến.
- "Không..không thể..."
Tại sao vậy? Tại sao anh lại ngốc nghếch đến như thế. Cô đưa tay ôm lấy đầu anh.
- "Thành, anh đừng làm em sợ...." Nước mắt cô rơi lả chả.
Người đàn ông này vẫn im lặng, mắt nhắm nghiền lấy. Cô nhìn những người xung quanh.
- "Mau....cầu xin mọi người hãy cứu lấy anh ấy..."
Tobe continued
Mộc Vân đâu mất tiu rùi ta ?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com