Chương 89: Hạ lưu vô sĩ
Kim Thái Hanh và Điền Chính Quốc náo loạn một trận ở nhà mới rồi mới chạy về trường học. Cả hai chỉ phải đi bộ khoảng mười phút là ra tới đường lớn thênh thang, vừa tiện lợi lại an toàn.
Lớp 11, 12 phải đi học các buổi chiều chủ nhật. Lúc này, đã có rất nhiều ô tô dừng đỗ ở cổng trường, tất cả đều là xe của cha mẹ đưa con em tới trường. Kim Thái Hanh vốn đang nắm tay Điền Chính Quốc, thấy nhiều người như vậy, cậu lập tức rút tay ra theo bản năng.
Nhưng cậu mới chỉ rút ra một chút, ngón tay đã bị siết chặt lại rồi.
Điền Chính Quốc chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ đang mưu đồ bỏ trốn của cậu, giấu vào túi áo, bước chân không khỏi nhanh hơn.
Kim Thái Hanh: "!"
Kim Thái Hanh cậu đường đường là Hoàng đế hai lớp Vật lý và Toán học, lại còn là nhân vật đại ca trường nghe tiếng cũng phải sợ hãi đi đường vòng, thế mà chỉ đành mất hết tôn nghiêm, mặc cho Chủ tịch Điền kéo đi, dọc đường còn phải lo lắng nhìn ngó khắp nơi, băn khoăn có nên cởi khăn quàng cổ xuống để buộc tay cho đỡ lộ hay không.
Cứ thế lén lút đi lên lầu bốn, cuối cùng Kim Thái Hanh cắn răng, bất chấp tất cả rút tay về. Cậu lườm Điền Chính Quốc bằng ánh mắt đầy hung dữ, ý bảo "em vào trước anh vào sau" rồi khôi phục vẻ hùng dũng hiên ngang, lạnh lùng bước vào lớp học.
Trong lớp vang lên những tiếng chào hỏi thưa thớt: "Chào Kim thần!"
"Kim thần, đã phải nộp bài tập Toán chưa?"
"Cấp cứu cấp cứu, tôi mượn chép phát!"
Đối mặt với sự nhiệt tình của mọi người, Kim Thái Hanh cảm thấy vô cùng sung sướng, vừa định nói "tôi chưa làm", "không phải nộp đâu" thì đám bạn mới vừa hoan nghênh cậu đã phát ra những tiếng "wow~" đầy trêu ghẹo.
Điền Chính Quốc đeo cặp một bên vai, lười nhác bước vào lớp.
Kim Thái Hanh đỏ mặt, chỉ cảm thấy bốn phương tám hướng đều là những ánh mắt trêu đùa. Sải chân đi về vị trí của mình, cậu lập tức lấy điện thoại ra, nhắn tin hỏi tội.
Kiếm thánh Vật lý: Có phải anh vừa nhìn trộm em không?
LEVIATHAN: Trước giờ anh luôn nhìn vợ mình một cách quang minh chính đại, không trộm cũng chẳng cướp.
Kiếm thánh Vật lý: Thế bọn nó xôn xao cái gì?
LEVIATHAN: Vì em là bạn trai anh, chúng ta lại vừa vặn xuất hiện trong cùng một khung hình?
Kim Thái Hanh tức đến đấm ngực giậm chân.
Kiếm thánh Vật lý: Cái gì gọi là vừa vặn xuất hiện trong một khung hình [Miêu Miêu ngửa mặt lên trời kêu to.gif]
Kiếm thánh Vật lý: Rõ ràng em bảo anh chờ em vào một lúc rồi hãy vào, thế mà em vừa vào cửa anh đã lập tức xuất hiện phía sau, bọn nó không muốn nghĩ nhiều cũng không được.
Kiếm thánh Vật lý: Anh đi nhanh như thế làm gì!
LEVIATHAN: Vì bạn trai anh ở phía trước vẫy gọi anh.
LEVIATHAN: Trái tim có một đôi chân, cách trời cách biển vẫn về tìm em.
Kiếm thánh Vật lý: Sao lúc này rồi mà anh vẫn còn có thể ngâm thơ [người da đen dấu chấm hỏi.jpg]
Kiếm thánh Vật lý: Từ nay anh đi cửa trước, em đi cửa sau.
LEVIATHAN: Anh chỉ đi cửa sau thôi.
Kiếm thánh Vật lý: [người da đen dấu chấm hỏi.jpg]
Kiếm thánh Vật lý: [ba ba không cần mi nữa.gif]
Chẳng biết có phải ảo giác hay không, cậu cứ cảm thấy sau khi Điền Chính Quốc được tháo xích chân... à không, là sau khi được rửa sạch hàm oan, cả người hắn đều tỏa mùi dê cụ.
Điền Chính Quốc biến thành dê còn chưa tính, bạn bè xung quanh cũng chẳng làm cậu bớt lo.
Hoắc Tư Minh cầm di động, quay đầu lại: "Anh Phong hỏi tao hôm nay mày và lớp trưởng có ngoan không."
Kim Thái Hanh vả cho mặt cậu ta quay lại hướng ban đầu: "Đừng có hỏi tao mấy chuyện như này trên lớp!"
Trương Lượng ngửa đầu lên bàn cậu, ngước mắt hỏi: "Make love với lớp trưởng có cảm giác gì?"
Kim Thái Hanh rút bút lông đen vạch lên cổ đối phương: "Tao thịt mày giờ!"
Phác Chí Mẫn cũng mạo hiểm dựa sát lại: "Lão Kim trâu bò quá, chỉ trong một tuần mà số lượng đồng nghiệp văn gắn tag #song_thần trên Tieba đã vượt xa cp Điền Lan rồi. Hai đứa mày sắp bị học sinh trường Trung học Nam thành phố đuổi đi lập Tieba khác rồi!"
Kim Thái Hanh nhìn lướt qua, chỉ thấy nhóm tác giả nhiệt tình thiếp lập cho họ đủ loại ngành nghề, thời gian, không gian sinh sống. Nhưng dù bối cảnh hay thiết lập thế nào thì đến cuối cùng vẫn là các loại play.
Cướp điện thoại trên tay Phác Chí Mẫn, Kim Thái Hanh gào lên: "Xóa hết cho tao!"
Thẩm Thư Ý nở nụ cười, đẩy nhẹ gọng kính viền vàng: "Kim thần, cậu phản ứng hơi thái quá."
Kim Thái Hanh rút bút lông đen, lạnh lùng chỉ vết mực trên cổ Trương Lượng: "Cậu cũng muốn giống cậu ta à?"
Thẩm Thư Ý ngoan ngoãn quay đi.
Kim Thái Hanh hung hăng thổi đầu bút lông, dọa nạt: "Tôi sẽ thịt cậu trong vòng 3 ngày!"
Thẩm Thư Ý nhịn cười, giơ tay gõ bàn học của Điền Chính Quốc: "Mày không quản à?"
Còn tiếp tục như vậy, hai nhóm bốn người bọn họ tổng cộng tám cái miệng ăn, tất cả đều bị Kim thần giết sạch rồi.
Kim Thái Hanh đứng dậy, đi lên bục giảng thu bài tập Toán. Điền Chính Quốc cười, liếc cậu, nói: "Quản chứ."
Lý Ngộ vừa vào lớp đã bị Kim Thái Hanh giục nộp bài. Alpha cao to đứng trên bục giảng mở cặp sách, gian nan lôi vở Toán ra: "Ôi lão Kim, có phải mày với anh Điền đang hẹn hò không?"
Hai hàng bạn học đang xếp hàng nộp bài trước bục giảng đồng loạt ngẩng mặt lên, để lộ ánh mắt cực kỳ cực kỳ hóng hớt.
Bọn họ đã nghe Điền thần tuyên bố một lần, nếu Kim thần có thể khẳng định thêm lần nữa, vậy thì thật là hoàn mỹ!
"Không!" Kim Thái Hanh đáp rất hung hăng.
Mọi người kinh ngạc nhìn nhau, hay là Điền thần yêu đơn phương, thực tế vẫn chưa tán được Kim thần?
Chỉ có Lý Ngộ kẹp vở vào giữa cằm và cổ để rảnh tay đóng cặp, miệng còn lẩm bẩm: "Tôi đã bảo mà, "thích" mà anh Điền nói trong lễ chào cờ chắc chắn không phải kiểu thích đó. Nhưng khắp Tieba đều đang lan truyền scandal của hai người kìa."
Kim Thái Hanh cảm thấy Lý Ngộ thực sự là con người thành thật duy nhất còn sót lại trên đời, nhất định phải bảo vệ hắn: "Đừng tung tin đồn, cũng đừng tin lời đồn."
"Chắc chắn tôi sẽ không đi nói lung tung. Cậu cũng không phải Omega, làm gì có Omega nào như cậu chứ. Cậu và anh Điền chỉ có thể là thứ tình yêu Alpha – Beta không được dung thứ, một tình yêu dị dạng không giống bình thường."
Lý Ngộ nộp vở, đeo cặp lên vai định rời đi.
Đúng lúc ấy, anh Điền của hắn cầm chén nước thong thả đi lên bục giảng, nhưng chỉ hững hờ lướt qua người hắn.
Lý Ngộ ai oán nhìn Điền Chính Quốc, cảm thấy mình ngày càng thất sủng: "Hôm nay tao đến rủ mày đi học, sao mày lại không có ở nhà?"
"Đến trung tâm Sức khỏe Tâm thần." Dứt lời, Điền Chính Quốc vô cùng tự nhiên mà nghiêng người, mổ nhẹ vào má Kim Thái Hanh, sau đó đi xuống như chẳng có chuyện gì.
Một loạt động tác cực kỳ trôi chảy, tựa như đó là lẽ dĩ nhiên.
Kim Thái Hanh: "!!!"
Lý Ngộ "!!!"
Học sinh lớp 8: "A a a a a a a a a a a a!"
Người thành thật Lý Ngộ trợn tròn mắt, có vẻ còn cảm thấy kinh hoàng hơn cả việc Điền Chính Quốc hôn chính mình: "Vì sao anh Điền lại hôn cậu?!"
Kim Thái Hanh giơ đống vở trên tay lên che mặt: "Đừng nói nữa!"
Kết thúc giờ tự học buổi tối, Điền Chính Quốc khoác cặp lên vai, đi tới bên cạnh Kim Thái Hanh: "Anh đưa em về."
Hôm nay hắn đã tới phòng giáo vụ để xóa bỏ trạng thái cách ly cấp 2, có thể tự do tiếp xúc với Kim Thái Hanh. Sáng sớm cả hai đã thống nhất, từ nay về sau, hắn sẽ đưa đón cậu đến trường.
Đón nhận ánh mắt khác thường của người xung quanh, Kim Thái Hanh cuống quýt chuồn khỏi lớp học.
Điền Chính Quốc chậm rãi theo ở phía sau.
Kim Thái Hanh xuống lầu, hắn cũng xuống lầu.
Kim Thái Hanh tới nhà để xe, hắn cũng tới nhà để xe.
Kim Thái Hanh nhấc chân trèo lên xe đạp, Điền Chính Quốc vươn tay, dễ dàng tóm lấy baga xe đạp.
"Anh làm gì thế?" Dưới ánh đèn, ánh mắt Kim Thái Hanh cực kỳ sáng. Cậu hung hăng nhếch miệng, tức giận đến muốn cắn người.
"Anh về nhà." Điền Chính Quốc nghiêng người, nhấc mông ngồi lên gác baga, để hai cẳng chân thẳng dài ở một bên, thản nhiên chống lên mặt đất. Trên tay còn cầm một quyển từ đơn, hắn nói: "Anh nhớ, nhà của chúng ta ở cùng một chỗ. Kim thần có thể chở anh một đoạn không?"
Kim Thái Hanh buông tay, bướng bỉnh khoanh trước ngực: "Không chở nổi!"
Tên khốn này, đã hôn cậu trước mặt mọi người, giờ còn đòi ngồi xe của cậu?!
Hơn nữa ngồi một bênlà có ý gì?!
Đẹp chết cmnl!
Cậu vừa nói không chở được, Điền Chính Quốc lập tức đưa một chiếc Snickers qua.
Tiểu Kim hừ lạnh: "Anh có cho em ăn Snickers, em cũng không chở được!"
"Thế cho em ăn cái gì mới được?"
Kim Thái Hanh nhìn người nọ bằng ánh mắt khó tin: Chẳng lẽ tại cậu xem phim X nhiều quá hả? Vì sao cậu cứ cảm thấy Điền lão cẩu luôn bốc mùi khiêu dâm?!
"Em không muốn chở anh." Kim Thái Hanh tỏ ra nghiêm túc: "Giờ em đang rất giận, anh biết không?"
Điền Chính Quốc đứng dậy khỏi gác baga, bóc một cái Snickers, đưa tới bên miệng cậu: "Anh chở em. Em ngồi sau ăn vặt nhé, đừng giận nữa."
"Em không thèm!" Tiểu Kim cậu là người có thể dỗ dành chỉ bằng một chiếc Snickers sao? Nghĩ cậu là ai hả?
Dứt lời, cậu nhảy lên xe đạp, chuẩn bị đạp đi.
Vài bạn học trong lớp 11.8 đi ngang qua, thấy Điền Chính Quốc xuất hiện ở nhà để xe thì sôi nổi chào hỏi: "Ô, Điền thần!"
"Muộn thế rồi, sao Điền thần còn chưa về nhà?"
"Lớp trưởng, xe của cậu đâu?"
Điền Chính Quốc không học nội trú, bình thường cứ tan học là sẽ rời đi. Hơn nữa, hắn được đưa đón bởi một chiếc Bentley, cực kỳ thu hút sự chú ý.
Tan học hay tắc đường, nhưng các xe khác đều nhường đường cho hắn, vì nghe nói đụng nhẹ một phát cũng sửa mất bảy, tám chục vạn.
Thế nên, trông thấy Điền Chính Quốc ở nhà để xe thực sự là một việc nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Học sinh lớp 8 nhìn Điền Chính Quốc, ánh mắt lướt tới Kim Thái Hanh đang chuẩn bị đạp xe đi. Vẻ mặt cả đám từ lơ mơ dần chuyển thành bừng tỉnh, cuối cùng là đầy thâm ý.
Điền Chính Quốc vẫn duy trì vẻ lịch sự như một thói quen, gật đầu với bạn học: "Tôi đưa người y..."
Một bàn tay nhanh chóng vươn tới bịt miệng hắn.
"Định nói nhăng nói cuội đấy à?" Tiểu Kim đen mặt ghé đầu vào vai hắn để tay bịt chặt hơn.
Học sinh lớp 8: "..."
Điền Chính Quốc là Alpha hàng đầu với chỉ số Alpha đột phá giới hạn 150. Những Alpha thông thường thậm chí còn không dám chạm vào hắn.
Dù Hạc Vọng Lan muốn thò vuốt lên vai Điền Chính Quốc cũng phải xem xét hôm nay tâm trạng của hắn thế nào.
Những nam sinh bình thường khác, cho dù không nhạy bén như Alpha vẫn có thể cảm nhận được áp lực mà Điền Chính Quốc mang lại.
Hắn quá ưu tú, lại lạnh lùng, trưởng thành hơn nhiều so với các bạn cùng lứa tuổi, khí chất rất rõ nét.
Vậy nên khi ở những nơi công cộng, chẳng ai dám tiếp xúc da thịt với Điền Chính Quốc.
Hành động vừa rồi của Kim Thái Hanh trong mắt những người xung quanh không thể miêu tả bằng từ nào khác ngoài "ra tay trên đầu ông giời".
Không hổ là bạn trai chính quy!
Kim Thái Hanh thấy mặt ai cũng lộ ra vẻ hóng hớt liền chửi thầm thói đời hiện nay đã không còn chân chất như trước, có mỗi chuyện hai nam sinh che miệng nhau thôi mà người đời cũng liên tưởng tới mức như sắp đẻ con đến nơi rồi.
Cậu ghé lại, nói vào tai Điền Chính Quốc: "Em buông anh ra, nhưng anh đừng có nói linh tinh nữa."
Hơi thở mang theo mùi tuyết phả vào mặt, Alpha ngoan ngoãn chớp mắt.
Nhưng Kim Thái Hanh vừa rút tay lại, Điền Chính Quốc đã há miệng.
Kim Thái Hanh đành phải che tiếp.
"Được rồi được rồi!" Kim Thái Hanh nghiến răng nghiến lợi, đầu hàng nhận thua: "Em và anh cùng về nhà! Anh không cần nói nữa!" Nói rồi, cậu cướp lấy Snickers, nhét vào miệng hắn.
Điền Chính Quốc ngậm một miệng đồ ngọt, không nói thêm gì nữa.
Kim Thái Hanh cầm lấy tay lái, bước nhanh về phía trước, Điền Chính Quốc không coi ai ra gì đuổi theo phía sau, thì thầm sau lưng cậu, mặc kệ mọi người nghĩ gì: "Em giận à? Vừa rồi anh không định nói gì đâu, anh chỉ định hít một hơi thôi."
Giọng điệu thỏ thẻ, lộ rõ vẻ tủi thân.
Kim Thái Hanh liếc hắn: "Thế mà em không làm anh ngạt thở luôn ấy nhỉ!"
"Thật hung dữ." Điền Chính Quốc sánh vai cùng cậu, hơi nghiêng đầu sang: "Có phải em chán ghét anh rồi không?"
Kim Thái Hanh thiếu chút nữa đã thốt ra "Anh hâm à, chúng ta là người yêu còn gì", nhưng nghĩ vẫn đang trong thời gian dạy dỗ đối phương nên cậu nuốt lại lời định nói: "Tự anh nghĩ xem mình có tội gì đi."
Điền Chính Quốc nghĩ ngợi một cách nghiêm túc: "Hôn bạn nhỏ nhà mình một cái, đòi lại 594 cái hôn còn đang nợ?"
"Anh hôn thôi ấy hả?" Kim Thái Hanh cảm thấy Điền Chính Quốc biến chuyện to thành bé, thái độ nhận lỗi rất không ổn: "Anh tình tứ với em trước mặt mọi người, không hề để ý đến hoàn cảnh địa điểm!"
Điền Chính Quốc hơi nhướn mày, điềm đạm nói: "Bạn trai anh thông minh xinh đẹp, dù ở chỗ nào anh cũng không nhịn nổi."
Từ sau khi Điền Chính Quốc tháo xích cổ chân, lúc nào Kim Thái Hanh cũng trong trạng thái mơ màng, cả người mềm nhũn. Lúc này, những đốm sáng trong mắt Alpha như hóa thành biển sao giữa đêm đen ập vào người cậu, khiến làn da Kim Thái Hanh nóng bừng như phát sốt.
Kim Thái Hanh không thể cãi nổi với hắn, chỉ biết sải bước thật dài, đẩy xe đi nhanh về phía trước.
Nan hoa xe đạp quay tròn.
Ban đầu cậu đang cãi nhau với đối phương, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng mấp máy, nhưng giờ thua chẳng nói lại được, Kim Thái Hanh liền mím chặt môi, bóng đêm bỗng nhiên trở nên tĩnh lặng.
Alpha lùi lại phía sau lưng cậu, nhẹ nhàng nói: "Anh không phải loại người đã có Omega còn che che giấu giấu."
"Hiện giờ anh chỉ muốn tuyên bố khắp thiên hạ, em là của anh."
Điền Chính Quốc đưa cậu đến dưới nhà: "Muốn mời anh lên gác ngồi một lúc không?"
Kim Miêu Miêu lập tức dựng lông: "Không cần!"
Cậu vốn tưởng Điền Chính Quốc và mình kẻ tám lạng người nửa cân, không sợ đối phương trêu đùa lưu manh mà không đáp trả được. Nhưng ai ngờ, Điền Chính Quốc vừa được tháo xích cổ chân, Kim Thái Hanh đã lập tức nhận ra hai người chênh lệch quá xa.
Nếu ví trình độ của cậu ngang với học sinh tiểu học, vậy khả năng của Điền Chính Quốc đã ngang với viện sĩ viện hàn lâm. Cửa vừa mở, hổ dữ đã lao ra khỏi chuồng, vấn đề nan giải lập tức xuất hiện.
Điền Chính Quốc nhìn cậu sợ gần chết, bật cười: "Sáng mai anh tới đón em đi học."
Kim Thái Hanh lập tức biểu diễn meme chú mèo nhỏ gào khóc: "Em không cần!"
"Anh cần."
Kim Thái Hanh nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Điền Chính Quốc, bỗng nhiên hiểu ra. Alpha có phản ứng tâm lý rất mạnh với Omega.
Ham muốn độc chiếm, ham muốn xâm lược, ham muốn bảo hộ, ham muốn phá hủy, ham muốn sắc dục... Tuy Điền Chính Quốc không có giai đoạn nhạy cảm, nhưng như hắn từng nói, đây là cảm xúc bình thường giữa người với người, hắn cũng từng nói, ham muốn ấy sẽ kéo dài cả đời.
Tuy bản thân Kim Thái Hanh là người tùy tiện, nhưng theo bản năng, cậu không muốn làm những chuyện rất khác người, thu hút cái nhìn của người khác, vậy nên cậu tránh việc show ân ái như tránh tà. Ngược lại, Điền Chính Quốc nhìn có vẻ lạnh lùng lại cực kỳ khoe khoang và nồng nhiệt.
Bởi vì bản thân hắn cần rất nhiều sự quấn quýt, cũng khát cầu nhiều cảm giác an toàn hơn, như vậy mới có thể thỏa mãn tình yêu say đắm vô vàn trong tim hắn.
Thấy Kim Thái Hanh mãi không lên tiếng, Điền Chính Quốc tiến lên, đặt một nụ hôn chúc ngủ ngon dịu dàng mà mãnh liệt lên trán cậu: "Anh sẽ coi như em đồng ý."
Kim Thái Hanh nhắm mắt, thả lỏng vai đón nhận nụ hôn ấy. Khi Điền Chính Quốc hôn xong, cậu nhanh chóng ôm xe đạp chạy lên gác, nhanh như một cơn gió.
Không phải cậu không thích, chỉ là cậu vừa cảm thấy rối bời, lại vừa thẹn thùng.
Dù là con trai, nhưng đây là lần đầu tiên của cậu.
Biết nhiều lý thuyết trên sách vở hơn cũng vậy, trong thực tế, cậu vẫn là một đứa ngốc.
Dù có hơn mấy cậu trai nhìn thấy người trong mộng liền xoắn xuýt không nói nên lời, nhưng khi thấy Điền Chính Quốc, Kim Thái Hanh vẫn sẽ nói năng hung dữ để che giấu sự ngượng ngùng của mình như một bản năng, chẳng thể làm được gì hơn.
Hiện giờ chẳng những bọn họ đã thật sự hẹn hò, mà giữa cả hai đã không còn sự ngăn cách vô hình nữa.
Cậu hoàn toàn không thể ngờ sau khi cởi xích cổ chân, Điền Chính Quốc sẽ đáng sợ như vậy, làm tay chân cậu luống cuống, không biết nên phản ứng thế nào cho phải.
Kim Thái Hanh sờ soạng tìm chìa khóa trong bóng đêm để mở cửa, nhưng tìm một lượt từ trong ra ngoài vẫn không thấy.
Cậu thẫn thờ, lật úp cặp lại nhưng vẫn không thấy.
Kim Phong mới nhắn tin cho cậu, hắn đã ký hợp đồng xong, chính thức bước vào kỳ huấn luyện đặc biệt theo phong cách quân đội.
Cậu không mang chìa khóa, vậy thì sẽ không thể vào nhà được.
Mà đã muộn như vậy rồi, không biết có kịp quay lại trường nữa không.
Kim Thái Hanh khóa xe đạp ở cầu thang, cầm cặp sách bước xuống dưới.
Vừa bước chân ra hiên nhà, như có linh cảm, cậu thu chân về, đưa mắt nhìn con ngõ nhỏ phía trước.
Cậu và Kim Phong ở phía sau quán bar, chỉ có một con ngõ nhỏ để đi ra ngoài. Bóng đêm thăm thẳm, ánh đèn đường màu vàng rọi xuống không đủ sáng, chỉ lờ mờ thấy bóng túi rác phía sau quán bar cùng một chú mèo hoang đang lục tìm đồ ăn.
Mặt phố phía trước vô cùng ồn ào, có người nhảy disco, trêu đùa, cãi nhau, say rượu, làm đủ loại chuyện dung tục trên đời.
Nhưng con ngõ phía sau lại vô cùng yên tĩnh, là nơi đáng thương bị bỏ quên, chẳng ai để tâm.
Ở nơi đó, chỉ có duy nhất một đốm lửa đỏ có ý đồ quậy phá, mấp mé ẩn hiện giữa ranh giới của sáng và tối.
Đốm lửa nho nhỏ, tỏa ra hơi khói mờ mịt, mang tới cho con ngõ nhỏ chút hơi ấm.
Điền Chính Quốc đang đứng ở đó.
Quần áo trên người hắn lúc nào cũng sạch sẽ, cử chỉ đúng mực, khí chất thanh cao, lạnh lùng, không ai dám lại gần.
Là tấm gương học sinh mẫu mực.
Nhưng hiện giờ, hắn lại đang lười biếng dựa vào vách tường, một chân đạp tường, một chân nghiêng nghiêng chạm đất, ánh đèn dìu dịu rọi xuống, chiếu sáng nửa bên mặt của hắn.
Sống mũi rất cao, khuôn mày hơi thấp so với người bình thường, hốc mắt sâu, bờ môi căng đầy. Hắn ngửa mặt lên, để lộ yết hầu gợi cảm dưới cổ áo.
Điền Chính Quốc chăm chú nhìn con mèo nhỏ đang lục tìm đống rác, mí mắt khép hờ.
Dưới ánh đèn, đôi mắt đen như phát sáng, mờ mờ ảo ảo như con thuyền đi về phía ngọn núi giăng đầy sương giữa màn mưa bụi.
Tình thơ ý hoạ.
Kim Thái Hanh chạy ngược về, tránh trong hiên nhà, tim đập nhanh như sắp nhảy khỏi lồng ngực.
Điền Chính Quốc không hay hút thuốc, nhưng dáng vẻ hơi nhếch khóe miệng, để đôi môi đầy đặn ngậm lấy điếu thuốc kia trông thật điêu luyện.
Cậu sống cùng Kim Phong ở sau quán bar, có ấn tượng sâu sắc và hiểu rất rõ về những người nghiện thuốc.
Khi đầu thuốc đỏ lên, khói thuốc giăng kín, đó là lúc họ có cảm giác thỏa mãn không thể tả.
Người ta hút thuốc khi trong lòng có tâm sự, nhưng dù ni-cô-tin có thể xoa dịu về mặt thể chất, những thứ trong tâm trí vẫn còn đọng lại. Mỗi lần thở ra, những ngổn ngang trong lòng lại cuộn trào.
Điền Chính Quốc có tâm sự gì, sao nửa đêm vẫn đứng dưới nhà cậu không về?
Hắn muốn ở đó bao lâu?
Hắn đã ở đó bao lâu?
Hương thuốc lá lảng vảng đến hiên nhà.
Dường như sau khi phân hoá, mũi cậu trở nên nhạy bén hơn, ngửi rõ cả hương khói nhẹ như vậy, còn cảm nhận được những dục niệm cứ thế xuất hiện không kiểm soát, những dục niệm chất ứ không nói thành lời, khiến người ta cảm thấy áp lực.
Bỗng nhiên, Kim Thái Hanh không dám bước ra ngoài.
Cậu muốn chơi thật vui cùng Điền Chính Quốc, nhưng tình yêu Điền Chính Quốc trao cho cậu lại nóng cháy, vô cùng trưởng thành, vượt xa quy định.
Mối tình đầu trong tưởng tượng của cậu, chỉ đơn thuần là lặng lẽ cầm tay, cõng nhau rồi thơm lên mặt. Cho dù có tưởng tượng tới những cảnh tình sắc hơn nữa, cũng chỉ dừng ở mức đơn thuần mơ mơ màng màng.
Nhưng Điền Chính Quốc thì khác, hắn sẽ mong muốn ở chung với cậu, mong muốn đặt cậu lên tường để hôn, muốn hiện thực hóa tất cả những gì hắn dám cũng như không dám nghĩ tới.
Điền Chính Quốc đứng bên ngoài hút hết một điếu thuốc, Kim Thái Hanh cũng lặng lẽ ở bên hắn.
Con hẻm nhỏ vang lên tiếng bước chân, từ gần ra xa.
Kim Thái Hanh nhẹ nhàng thở ra, ôm chặt cặp sách.
Đã quá muộn, cậu không thể quay lại trường học tìm chìa khóa, giờ cứ đi ra ngoài, thuê một phòng khách sạn ở tạm một đêm, nếu không thì tới nhà Phác Chí Mẫn ngay gần đây tá túc.
Cậu sải bước.
Nhưng mới vừa chui ra khỏi hiên nhà, cậu đã đụng ngay phải một người.
Nếu không phải hắn dừng lại kịp, cậu suýt chút nữa đã đập mặt vào ngực hắn.
Bộ đồng phục ngày nào cậu cũng mặc, bộ đồng phục cậu đã nhìn tới quen mắt, giờ lại khiến cậu sợ tới mức lùi về phía sau.
Hương thuốc lá chất chứa u buồn, bực bội khó diễn tả bằng lời quanh quẩn trong không gian bỗng nhở nên nhẹ nhàng thanh thoát, tựa như hơi thở mùa xuân mê đắm lòng người, nhiệt tình quấn quanh người Kim Thái Hanh, khóa chặt cậu lại.
Giọng Alpha khàn khàn vang lên trên đầu cậu, đầy vẻ trêu đùa không đứng đắn: "Em đi đâu nào?"
Mũi chân hắn khẽ nhích, chắn hết đường đi của cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com