Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Dù đã trải qua một lần, nhưng đây là lần đầu tiên Đăng Dương thực sự trải nghiệm trách nhiệm của một đội trưởng.

Ngoại trừ Đăng Dương và Bảo Khang, 5 người còn lại đều kiệt sức. May là những người chọn bài hát này đã chuẩn bị tâm lý, họ được coi là những thí sinh tự tin nhất lớp.

Nhưng sau tất cả, Đăng Dương không đụng đến vũ đạo trong bảy năm, ngay cả khi cơ thể của Cậu có thể phản ứng, nhưng đầu óc Cậu không phản ứng kịp, không cách nào có thể giúp các thành viên.

Suy nghĩ một chút, Cậu chạy đi thỉnh giáo hai lão đại.

Lão đại chính là lão đại, bài hát của người khác cũng dễ dàng thành thạo.

Hải Đăng chậc lưỡi nói: "Dương, cậu không nhảy được cái này sao a, không thể nào." Lúc trước, Cậu đã nhìn thấy kỹ năng chuyên nghiệp của Đăng Dương, có kỹ năng khá tốt, nhảy ở mức đánh giá không tệ, vì thế mà Cậu đem đối phương trừ Quang Hùng ra cũng coi là đại đối thủ, ai biết được đối phương lại mắc kẹt ở nơi này.

Đăng Dương có chút phiền muộn xoa xoa tóc: "Không phải tớ không nhảy được, chính là tớ có thể tự mình theo tốc độ bình thường mà nhảy, tớ không thể giảm tốc độ để cho đồng đội xem, không biết phải xử lý những chi tiết nhỏ như thế nào."

"Dương, tớ biết cậu nghĩ gì." Hải Đăng giả vờ như hiểu lầm, ho nhẹ một tiếng, vặn người hướng về phía Đăng Dương, nháy mắt quay đầu lại chỉ xuống sàn nhà: "Người đang ngồi đều là rác, như vậy cần phải giảm tốc độ động tác lại."

Trần Đăng Dương: "..."

Ở chung chưa được hai tuần, Đăng Dương có thể nhìn ra rồi, ấn tượng về Hải Đăng đời trước đều là giả, cái gì mà thần tượng toàn năng, đội trưởng có trách nhiệm...Chỉ sau khi quen biết mới phát hiện, đây chính là một con xà tinh!

Nhưng thành thật mà nói, một Hải Đăng bằng xương bằng thịt như vậy được người yêu thích hơn so với hình ảnh thanh tao cùng hoàn hảo ở đời trước.

Đăng Dương liếc cậu một cái, ngữ khí không chút khách khí: "Cậu có làm được không? Không được thì cậu về đi. Du Nhiên, Ninh Chiêu, đi, chúng ta đi tìm Quang Hùng..." Nói xong liền xoay người như muốn rời đi.

Sáu thành viên được Đăng Dương chia thành ba đội, một đội giao cho Hải Đăng, một đội giao cho Quang Hùng, đội còn lại có Bảo Khang và Thành Minh, hai người họ đều có trình độ cao, được trực tiếp tập đội hình.

"Này? Cậu trở lại đây !" Hải Đăng giữ lấy Cậu, trừng hai mắt: "Tớ nói không làm được khi nào! Nhìn ca ca đây chỉ dẫn !"

Quang Hùng bên kia vừa đến, vào cửa liền nghe thấy động tĩnh ở đây, trên khuôn mặt bình tĩnh lãnh mạc của Anh có ý cười, đôi mắt đẹp cong cong: "Chúng ta cũng bắt đầu đi."

Xem Hải Đăng nhảy với các thành viên, Đăng Dương hì hục cầm hai chai nước chạy đến chỗ Quang Hùng, ân cần mở nắp chai rồi đưa qua, ngượng ngùng cười: “Hùng, uống nước đi.”

Quang Hùng nhìn Cậu cười, sau lại thu lại ý cười nghiêm túc gật đầu: “Thái độ phục vụ rất tốt, không tệ, cứ tiếp tục phát huy.”

"Đó là đương nhiên, hiện tại cậu chính là lão sư của tớ, cậu bảo tớ đi hướng đông, tớ tuyệt đối không đi hướng tây, cậu bảo tớ đánh Hải Đăng, tớ chắc chắn sẽ không đánh Bảo Khang."

Hải Đăng ở một bên không vui: "Được lắm, Đăng Dương, cậu còn muốn đánh tớ? Qua cầu rút ván đúng không."

Đăng Dương không quan tâm: "Ai bảo cậu nhảy nhanh như vậy làm gì ?”

Quang Hùng nhìn hai người, không khỏi bật cười, nhìn mái tóc mềm mại của Đăng Dương, tay Anh không khỏi ngứa ngáy, giơ cánh tay lên, tay buông rồi nắm thành quyền, có chút do dự.

Đăng Dương liếc mắt nhìn, lập tức hiểu ý Anh. Cậu cúi người xuống, tiến đến lòng bàn tay Anh, cười như con cún lớn ngoan ngoãn.

“Muốn vuốt thì cứ vuốt đi Hùng, giữa chúng ta có quan hệ gì, cậu không cần khách khí với tớ.”

Đỗ Hải Đăng: “…” Quan hệ gì? Con sen với con cẩu sao?

Mọi người đều biết nhau trong một ngày, không phải vì Quang Hùng đẹp mắt sao? Hừ.

Thế là, Quang Hùng thoải mái vuốt tóc.

Được Quang Hùng và Hải Đăng hỗ trợ, tuy đội Đăng Dương khi tập nhảy có chút khó khăn, nhưng rất may là hữu kinh vô hiểm, tiến độ buổi diễn tập thuận lợi hơn mong đợi. Cảm giác nhảy của Đăng Dương cũng đang dần khởi sắc, mọi thứ đều đi về hướng tốt.

“Ninh Chiêu, thắt lưng tiếp tục cúi xuống, phạm vi còn chưa đủ, lúc trước Hải Đăng chỉ dẫn cậu thế nào !”

“Lương Sâm, không đúng tư thế, nhìn vào gương đi, đừng có lúc nào cũng nhìn dưới chân, nếu như cậu va vào Bảo Khang trên sân khấu, đây chính là sự cố biểu diễn có biết không !"

"Thành Minh! Nhớ lời bài hát! Tớ đã nói mấy lần rồi! Nhớ lời bài hát! Chỉ có mấy câu tiếng Anh thôi, khó nhớ như vậy sao !!"

Thành Minh dừng lại than vãn nói: "Đăng Dương, đầu óc tớ không được tốt lắm..."

Mấy ngày nay, Đăng Dương cảm thấy mình gần như hóa thân thành chủ nhiệm thời cấp ba, việc này khiến Thành Minh và những người khác khi nhìn thấy Cậu liền run lên bần bật.

Nhưng ai cũng không muốn bị loại, mặc dù mỗi ngày đều khóc lóc kể lể, mồ hôi nhễ nhại, nhưng ai nấy đều cắn răng kiên trì. Mấy ngày sau, bảy người thường xuyên ở trong phòng luyện tập đến hai ba giờ sáng.

Cho dù có người mệt đến không chịu nổi cũng không chịu trở về giường, vẫn cắn răng kiên trì chờ đến khi Đăng Dương nói kết thúc, sau đó mọi người cùng nhau trở về, thật sự đem tinh thần đồng đội lên đến cực hạn.

Nhưng với cường độ tập luyện cao như vậy, bọn họ có thể đi lại dễ dàng.

Nhưng kết quả thật đáng mừng, bảy người thu được nước mắt của trưởng thành, bao gồm cả đội trưởng Đăng Dương.

Bảo Khang nằm trên mặt đất, thở hổn hển mà không ngừng cảm khái: “Cậu không biết cậu bây giờ cùng với cậu lúc trước khác biệt cỡ nào đâu.”

Đương nhiên Đăng Dương biết, Cậu nằm xuống bên cạnh Bảo Khang, lúc mới tới đây Cậu chỉ muốn gây rối nhưng hiện tại thì khác. Cậu muốn fans nhìn nhận một bản thân tốt hơn, Cậu cũng muốn gánh vác trách nhiệm của đội trưởng như Hải Đăng đã nói.

Vốn dĩ Cậu lo lắng không làm được, giờ xem ra nỗi lo lắng của Cậu giống như là thừa, dù là đồng đội hay bạn cùng phòng cũng đều là trợ giúp đắc lực cho Cậu.

Khi ngày biểu diễn đến gần, xếp hạng bài hát chủ đề cuối cùng cũng đáp ứng được yêu cầu của khán giả.

Một nhà bốn người Khải Phong đúng giờ ngồi trước TV. Dù chưa từng tận mắt chứng kiến phiên bản qua chỉnh sửa nhưng Khải Phong vẫn cảm thấy mình nên cùng khán giả xem. Một bên nhìn con trai, một bên nhìn những hiệu ứng đầy màu sắc kia mới có thể cảm nhận được vui sướиɠ từ trong ra ngoài.

Vừa mở TV lên, một lúc liền nhìn thấy con trai ngốc đang ngoan ngoãn ôm chân ngồi, dù cho trước mắt có 98 chàng trai dung mạo đẹp đẽ đến cỡ nào, vẫn có cảm giác con trai của ông có một loại kim diễm lạ thường.

Vì Đăng Dương quên lời nên Cậu không có bất kỳ màn ảnh nào trong bài hát chủ đề. Cậu chỉ thể hiện vũ đạo của mình trong khúc dạo đầu. Cậu buộc một chiếc áo khoác bên ngoài quần đùi, việc này khiến Cậu gọn gàng cùng soái khí hơn các nam nhân khác, vũ đạo chuẩn lại có loại tùy ý nước chảy mây trôi, rất vui tai vui mắt.

Nhưng ngay sau đó đã bị cắt và chuyển tới thí sinh khác.

Khải Phong đen mặt, ông chỉ muốn nhìn con trai của mình thôi.

Fans cũng phát cuồng "Ahhhhh, chết mất thôi, Tiểu Dương đẹp quáa, anh ấy phải làm đại diện giá trị nhan sắc cho <Anh Trai Say Hi> a !"

"Tiểu Dương! Ma ma yêu anh !"

"Tiểu Trần tổng !“

Một giây sau, góc máy đột ngột thay đổi, trong màn ảnh có mặt của Quang Hùng, fans nhan sắc, fans thực lực mang theo tiếng mắng chửi: "Định mệnh tổ chương trình! Rõ ràng Tiểu Dương thiên về vũ đạo, lại cho anh ấy hát rồi chiến với đội Quang Hùng thực lực top 2, tập này lại không cho màn ảnh !"

"Tổ chương trình có tình người chút đi, đây là muốn kéo Tiểu Dương của chúng ta làm bia đỡ đạn đúng không."

Trần Fan spam màn hình như vậy, mấy người khác đều không vui.

"Trần Fan có bị ảo tưởng không? Không cho màn ảnh chính là để làm bia đỡ đạn sao ?"

"Có 98 thí sinh tham gia chương trình, dựa vào cái gì phải cho các người màn ảnh? Các người nói anh ta trình diễn tốt, vậy Quang Hùng Hải Đăng không trình diễn tốt sao? Các người nói như vậy liền hạ bậc Quang Hùng.”

Tiếng chửi rủa ầm ĩ, tổ chương trình nghe thấy yêu cầu của fans liền đem màn ảnh về trên người Đăng Dương. Lúc này, Cậu đang quên lời, ngay khi đoạn nhạc đệm dừng lại ở đoạn cuối, Cậu liền tiếc nuối co quắp ngồi xuống.

Màn ảnh lại cắt đến năm đạo sư.

"Thật đáng tiếc, lại quên lời..."

"Thường thì khá tốt..."

"B..."

Các fan im lặng như gà trong giây lát, những lời trào phúng liền chiếm thế thượng phong.

"Trần Fan đừng mắng, không thấy được sao? Tổ chương trình là quân đội bạn. Thực lực thần tượng của các người như vậy, cho màn ảnh mới hại anh ta a !"

"Một số người không có thực lực chính là không có thực lực, dù có thổi phồng thế nào thì cũng là không có thực lực. Thật không biết fans lấy tự tin ở đâu."

Một lúc sau, fans phản ứng lại nhanh chóng cứu vãn.

Sau một trận tiếc hận, họ tổ chức một nhóm để bày tỏ lòng cảm tạ chân thành đến năm đạo sư và blog chính thức của chương trình, đồng thời xin lỗi vì thần tượng đã phụ kỳ vọng của các đạo sư, ngoan ngoãn giống như người vừa rồi tức giận mắng tổ chương trình không phải là họ. Sau đó vội vàng quay lại club Đăng Dương, tập trung vào Cậu, điên cuồng cổ vũ.

Đêm đó, tiêu đề <Trần Đăng Dương phát huy thất thường> nằm trong top 10 tìm kiếm nóng nhất.

Biểu hiện thiếu nhất quán của fans đã bị chỉ trích cùng chế giễu bởi nhiều Đỗ Fan cùng Lê Fan, một số người qua đường không khỏi trào phúng Đăng Dương.

Nhưng ai bảo Trần Fan nhiều người đoàn kết lại có tiền, những bình luận sôi nổi đi lên. Ngay sau đó, những đề đứng đầu đều trở thành sân khấu của Đăng Dương, trở thành một nhà Trần fan cuồng hoan, còn ma xui quỷ khiến vô tình hút rất nhiều fans.

Sau khi bài hát chủ đề được đánh giá cao, một vài thí sinh được phỏng vấn trong phòng chuẩn bị.

"Tôi thật sự bị hù chết rồi." Đây là một thí sinh trong lớp D.

"Ai nha, mọi người biết không! Đúng là, vừa ra sân đầu óc liền trống rỗng !" Đây là một thí sinh lớp A.

"Kỳ thực có một số thí sinh đã chuẩn bị rất kỹ, chẳng hạn như Đăng Dương. Nhiều người trong lớp của chúng ta được cậu ấy dạy bảo, ví dụ như tôi." Thành Minh, người được chuyển đến lớp C nói: "Từ nhỏ, đầu óc tôi đã không được tốt..."

Nhân viên đối diện giống như muốn nói gì đó, Thành Minh phì cười: "Tôi nói thật đấy, đầu óc tôi thực sự không tốt, từ nhỏ tôi học toán rất tệ, các bạn cùng lớp giảng cho tôi đều có thể bị tôi làm tức chết... Khi Đăng Dương giúp tôi tập nhảy, tôi lo lắng sẽ mất thời gian của cậu ấy, gọi cậu đi tập nhảy thì cậu ấy nói, cậu ấy có trí nhớ rất tốt, đã sớm nhớ rồi, kết quả là..."

Thành Minh có chút thấp thỏm: "Tôi cảm thấy mình rất có lỗi với cậu ấy..."

Sau đó anh phát liên tiếp năm đoạn clip Đăng Dương đang ngồi xổm xuống, giữ đầu trong tuyệt vọng.

Trên màn hình...

"Mẹ kiếp, nam nhân này đầu óc không tốt. Mọi người đều là học bá, còn anh ta là người thiểu năng ?"

"Hhhhhhh, đại sư trí nhớ Đăng Dương, đầu óc không tốt Thành Minh, sợ là chung một thuyền."

"ĐM ha ha ha, chính thức nhổ nước bọt, tôi đột nhiên không cảm thấy tội nghiệp Tiểu Dương, trái lại rất muốn cười..."

"Tôi có thể nghĩ đến hình ảnh đó a, Tiểu Dương said phàm nhân các ngươi sao có thể sánh với ta, lãnh khốc bá đạo tổng tài, nam nhân, anh thành công thu hút sự chú ý của tôi, haha haha, trí nhớ của tôi rất tốt... kết quả là...hahahahahaha."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com