CHƯƠNG 22: CHÚNG TA CHỈ CÓ THỂ LÀ ANH EM
Trên chiếc xe Cayenne xa hoa, Khánh lười biếng tựa vào ghế ngồi mêm mại nhắm mắt dưỡng thần , lành lạnh hỏi một câu, "Chuyện tra được như thế nào rồi?"
Trong lòng Nam Cung Thần rét lạnh, anh hiểu là cậu chủ đang nói tới tin tức không có thật trên cuốn tạp chí hôm kia.
"Tôi đã mua đứt toà soạn theo như ý của cậu, về phần người chụp hình đó, vẫn chưa tìm ra manh mối gì. Tôi đã sử dụng hết các loại uy hiếp dụ dỗ với tổng biên tập toà soạn, nhưng ông ta nói người cung cấp ảnh chụp là một người lạ.
Người đó gửi ảnh qua e-mail, vả lại không phải báo thù, điều kiện duy nhất là đăng tấm ảnh này lên báo, sau này người đó sẽ cung cấp nhiều chuyện bí mật của doanh nhân hơn. Tôi đã điều tra e-mail đó rồi, ID cùng với tên người dùng đều là giả, căn bản không biết nên xuống tay từ đâu."
"Tiếp tục điều tra, dù đào sâu ba thước cũng phải moi được người đó ra cho tôi, dám dùng loại chuyện không có thật để chửi bới tôi, đúng là chán sống!"Trong mắt Khánh bắn ra các tia hung dữ, mặc dù chuyện này không dẫn tới hậu quả nghiêm trọng gì, nhưng mà anh cũng phải giết gà dọa khỉ, cảnh cáo những đám người không an phận kia, anh Khánh không phải là dạng hiền lành gì!
Muốn đâm một nhát dao sau lưng anh, vậy còn phải xem người đó có can đảm hay không!
"Vâng, tôi đã hiểu." Nam Cung Thần gật đầu, người đắc tội với cậu chủ, tất cả đều không có kết quả tốt, đừng nói tới hành vi tiểu nhân đâm lén ở sau lưng người khác như vậy, không thể nghi ngờ là càng làm cho người khác căm tức.
Sau một hồi yên lặng, Nam Cung Thần đột nhiên nghĩ đến sáng nay Thẩm Bác Sinh gọi điện thoại tới, nói là buổi tối ngày mốt tại câu lạc bộ Tình Xuyên sẽ mở một bữa tiệc chính trị, đến lúc đó thị trưởng mới nhậm chức cũng sẽ tới, rất hân hạnh mời Nguyễn thiếu gia tới.
"Cậu chủ, sáng nay Thẩm Bác Sinh(sau nay là cha của my nhung My theo họ mẹ nha /) gọi điện thoại tới đây muốn mời cậu tham gia một bữa tiệc chính trị tại câu lạc bộ Tình Xuyên vào ngày mốt, anh ta nói. . . . . . Thị trưởng mới nhậm chức Quý Phạm Tây cũng sẽ tới."
Khánh đang chuẩn bị nói: "Không đi." Nhưng vừa nghe đến"Thị trưởng mới nhậm chức", anh lập tức nhíu mày, Thẩm Bác Sinh cũng này rất đúng là rất cố gắng, nhanh như vậy đã quen biết với thị trưởng mới?
"Quý Phạm Tây này có lai lịch thế nào?" Giọng điệu của anh hờ hững.
"Nghe nói anh ta xuất thân từ gia đình cán bộ cao cấp, vài năm trước đây vẫn luôn ở trong quân đội, sau này không biết vì sao mà rời khỏi đại đội Phi Ưng, chuyển sang làm quan, dựa vào khả năng và năng lực của mình leo lên đến vị trí ngày hôm nay." Nam Cung Thần trả lời.
Ngay từ lúc nhân vật như Phạm Quý Tây xuất hiện ở thành phố C thì anh đã nhanh chóng điều tra anh ta rõ ràng, tùy thời đều có thể trả lời câu hỏi của cậuc hủ.
"Hừ! Mồm mép lừa người mà thôi, đồng ý, ngày mai sẽ đến gặp anh ta." Khánh hừ lạnh một tiếng, rốt cuộc trong lòng vẫn không để Quý Phạm Tây ở trong mắt, anh cảm giác anh ta cũng chỉ là ỷ vào trong nhà có quyền có thế mà bò lên đến vị trí ngày hôm nay.
Cho tới càng về sau, anh mới phát hiện thị trưởng Quý Phạm Tây này rất có năng lực, khiến cho anh không cách nào khinh thường!
Trong lòng Nam Cung Thần rõ ràng, lí do duy nhất mà cậu chủ đồng ý tới: Đó là vị thị trưởng mới nhậm chức. Chắc hẳn sau này hai người sẽ gặp mặt nhiều hơn, một bên là thương nhân, một bên là chính trị, ít nhiều gì cũng sẽ thường gặp mặt, dù sao đều cùng tồn tại trên một địa bàn, giúp đỡ lẫn nhau để hai bên cùng có lợi, phải tạo dựng mối quan hệ tốt mới được.
"Cậu chủ, vậy buổi tối hôm đó, bạn gái của cậu thì sao?"
"Trước kia tôi từng mang theo bạn gái qua sao?" Khánh lạnh lùng liếc mắt nhìn người nào đó ngồi phía trước một cái.
⊙﹏⊙ mồ hôi đổ như thác, trước kia cậu không có, nhưng tình huống bây giờ không giống nhau a!
"Không có, có điều cậu chủ có thể thử mang Trần tiểu thư hiện trong bữa tiệc, đồng thời tuyên bố thân phận của cô trước mặt mọi người, đến lúc đó tin đồn không cần tốn công cũng bị dẹp yên, tất cả mọi người sẽ hiểu người phụ nữ cậu sủng ái nhất ——là Trần tiểu thư." Nam Cung Thần trả lời một cách bình tĩnh tự nhiên.
Khánh hơi trầm ngâm, cảm thấy lời nói của Nam Cung cũng không phải không có lý, anh cũng không thích tham gia những buổi tiệc này, mỗi lần có thể miễn thì miễn, nếu thật sự từ chối không được thì dẫn theo Nam Cung cùng đi, để cho anh ta giúp mình xử lý những thứ oanh oanh yến yến kia nhào tới, miễn cho bản thân bị dìm chết trong mùi nước hoa nồng nặc nhức mũi!
Chỉ tưởng tượng thôi, anh đã cảm thấy rất buồn nôn, từ trong lòng liền bài xích những loại đàn bà này.
Nhưng mang theo nai con đi, có thích hợp không?Trong đầu Khánh chợt hiện ra một màn trong phòng ăn vừa rồi, ánh mắt chua xót buồn bã của nai con của tựa như một cây kim đâm vào trong lòng của anh, nhức nhối đến nỗi trong lòng anh rối một nùi, nhất là lúc cô nhìn chằm chằm mình bằng đôi mắt to ngập nước, anh chỉ muốn ôm cô vào lòng mà thương yêu.
Bỗng dưng nhớ tới câu hỏi của cô"Tôi. . . . . . Trong mắt anh, rốt cuộc. . . . . . Là cái gì?" , nhất thời trong lòng đã đưa ra quyết định, buổi tối hôm đó, anh sẽ chính thức mang cô dự tiệc, đến lúc đó sẽ công bố cho mọi người: từ đầu đến cuối anh chỉ có một người phụ nữ, đó chính là trần Khởi My, hơn nữa không cho phép bất luận kẻ nào làm phiền cô, nói xấu cô, môt khi bị anh phát hiện có ai dám ở sau lưng nói bừa hoặc gây bất lợi cho cô, anh sẽ khiến những người đó hiểu cái gì gọi là sống không bằng chết!
Phụ nữ của anh, chỉ có anh có quyền phê bình kín đáo, những người khác không có cái quyền đó, cũng không được cho phép sử dụng cái quyền đó!
Xe dừng lại ở trước khách sạn Nguyễn thị, Khánh lạnh lùng xuống xe, một loại khí chất tôn quý như thần hấp dẫn biết bao ánh mắt của nam nữ qua lại, không hổ là tổng giám đốc! Khí thế hào hùng, không gì sánh kịp!
Hai bên công ty tiến hành bàn bạc vấn đề hợp tác vô cùng thuận lợi, hai bên cơ hồ nhất trí, rất coi trọng mục tiêu và sự phát triển về việc xâm nhập thị trường ở thành phố kế tiếp, hai công ty lớn mạnh cùng hợp tác sẽ đạt được kết quả rất khả quan, chớ nói chi là hai tập đoàn xuyên quốc gia cùng hợp tác.
Một buổi chiều cứ trôi qua nhanh như vậy, hai bên tán gẫu rất vui, rất sảng khoái ký kết hợp đồng.
Sau đó chuyện chính cần làm là thảo luận cụ thể về hạng mục công việc, kế hoạch công tác và triển khai kế hoạch, Khánh bảo Nam Cung Thần gửi tin thông báo mở cuộc họp vào ngày mai cho toàn thể nhân viên cao cấp nòng cốt của công ty, đồng thời còn mời Âu Tấn Hanh tiên sinh cùng dự họp và bàn bạc kế hoạch.
*****
Trên xe buýt, Khởi My chống cằm đầu nghiêng về ngoài cửa sổ, trong lỗ tai đeo tai nghe, một lần lại một lần vang lên bài hát cô thích nghe nhất ——Lolita – của Trác Á Quân.
Một ca khúc trong trẻo, nhàn nhạt đau thương, nhàn nhạt phiền muộn, đơn giản bình dị, làm cho cô lần đầu tiên nghe được bài hát này, đã rất thích rồi.
Cùng tôi khiêu vũ đi LOLITA
Bờ biển màu cát trắng
Tình yêu nên tiếp tục kéo dài
Vào mùa hè mười bảy tuổi năm ấy
LOLITA thích một người
Chỉ thích một ngày được không
Có lẽ chưa bao giờ yêu anh
Chỉ là yêu đồng thoại
Như những đoá hoa cúc dại nở bên cửa sổ
Rèm cửa sổ cuốn lấy tóc tôi
Tôi khẽ mang giày đỏ khiêu vũ
Không cần thiết LOLI-TA
Ruộng hoang vàng óng ánh LOLI-TA
Sân khấu đã chuẩn bị rất tốt
Chúng ta giống nhau sao LOLI-TA
Đối với cô đơn đã thành thói quen
Nếu như mà tôi không làm khán giả của chính mình
Tôi còn nghĩ rằng mình yêu anh
Tôi ngồi máy bay đến bờ biển tìm anh
Có bao nhiêu điên cuồng LOLI-TA
. . . . . .
Cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, đi theo tiết tấu âm nhạc, tưởng tượng thấy mình đang nhảy múa trong điệu nhạc, cô vẫn nhớ khi còn bé, cô từng mơ ước qua sẽ trở thành một vũ công, đứng trên sân khấu thuộc về mình, một người, lẳng lặng xoay tròn, lên xuống, nhảy múa. . . . . .
Vậy mà, cuối cùng mơ ước cũng không cách nào chiếu vào thực tế, hoàn cảnh gia đình khó khăn khiến cô chỉ có thể chôn nguyện vọng của mình vào sâu trong đáy lòng. Mỗi khi nửa đêm nằm mộng cô mới cho phép bản thân mơ ước.
Đã từng, vô số lần ở trong suy nghĩ cô muốn cùng bạn trai của mình đến bên bờ cát trắng ngoài biển khơi; ở đó nở đầy hoa cúc dại rực rỡ tươi đẹp; ở trên một sân khấu hình tròn được thiết kế độc đáo bị anh ấy kéo cùng nhau khiêu vũ.
Người kia, từng một lần bị cô tưởng tượng thành Diệp Thành Huân, nhưng trải qua khoảng thời gian này, cô kinh ngạc phát hiện tình cảm của mình dành cho anh cũng chưa phải là yêu, chỉ dừng lại ở mức một thiếu nữ say mê một vị vương tử.
Đúng như lời bài hát vậy, cho tới bây giờ mình cũng không có yêu anh, chỉ như yêu đồng thoại.
Cô đã không còn là cô gái ngu ngốc mười bảy tuổi năm ấy, nếu như đổi thành bản thân lúc đó, nói không chừng cô sẽ điên cuồng một lần nữa, ở phi trường tỏ tình với anh trai, cam kết sẽ luôn chờ đợi anh trở lại.
Nghĩ như vậy, khóe miệng không khỏi nâng lên thành một nụ cười giễu, đúng là suy nghĩ ấu trĩ mà! Bây giờ dù như thế nào cô cũng không thể làm như vậy được, thậm chí ở trong lòng cô còn mong mỏi anh trai đi càng xa càng tốt, tránh cho bị dính líu tới mình lần nữa, bị ác ma ra tay ngoan độc.
Cũng được, từ nay về sau, những kỉ niệm trước đây đều tan thành mây khói đi!
*****
Buổi tối, một nhà ba người ngồi ở trên bàn ăn, Diệp Lan vừa ăn vừa rơi nước mắt, bà chỉ có một đứa con trai, bây giờ lại muốn đến Argentina, đó chính là nơi cách Trung Quốc xa nhất!
Làm sao bà có thể yên tâm đây?
Diệp Thành Huân cầm đũa, dịu dàng gọi một tiếng: "Mẹ, con cũng đâu phải là ra chiến trường, sao mẹ lại khóc đến giống như là mãi mãi không còn gặp lại con vậy."
"Hừ Hừ Hừ! Cái thằng nhóc này, không cho nói cái gì mà mãi mãi không gặp được, sao có thể nói lung tung như vậy được!" Diệp Lan vội vàng trách cứ, quả nhiên con lớn đều xa mẹ! Vẫn chỉ có con gái là đỡ lo.
"Dạ, con biết rồi mà..., mẹ, mẹ yên tâm đi, con là ra nước ngoài phát triển sự nghiệp, đến lúc thành nghiệp lớn trở về, có phải mẹ sẽ rất tự hào không." Diệp Thành Huân vẫn cười nói như cũ, ngay cả anh cũng có chút không nỡ, nhưng một khi đàn ông quyết định, thì sẽ không bao giờ quay đầu lại, nhất là loại người xuất thân giống như anh, nếu không nỗ lực bò lên trên, thì khi nào mới có người nâng mình lên?
"Mẹ thà rằng con sống bên mẹ cả đời, cũng không muốn đi xa như thế để phấn đấu vì sự nghiệp! Kiếm được nhiều tiền là được rồi sao?"
Diệp Lan lau nước mắt, bà vẫn không thể hiểu được suy nghĩ của con trai, nhìn con trai bà rất ôn hoà, nhưng thật ra thì tính tình rất bướng bỉnh, giống y như người chồng đã mất của bà, đúng là lì lợm!
Khởi My cúi đầu ăn cơm, lúc này cô cũng không biết nên nói cái gì, tâm trạng của mẹ Diệp cô có thể hiểu được, đó là tình cảm của một người mẹ dành cho con trai của mình.
Mà anh trai, chỉ sợ rằng thời gian trước bị chút đả kích, hơn nữa còn chuyện chia tay với Thẩm Quân Nhã, chắc hẳn khiến cho anh rất mệt mỏi khó chịu, cho nên mới vội vã muốn biểu hiện mình, chứng minh bản thân như vậy, không tiếc xin được điều đến nước ngoài.
"Mymy, sao em cứ lo ăn cơm vậy? Không có gì muốn nói với anh sao?" Diệp Thành Huân cố ý nói sang chuyện khác, nhìn sang em gái bên cạnh rồi lên tiếng, anh không muốn cãi nhau với mẹ, hai thế hệ căn bản có khoảng cách quá lớn, căn bản không có cách nào vượt qua.
"A. . . . . . hôm nay mẹ Diệp làm thức ăn ngon quá, anh à, anh đã quyết định rồi, em và mẹ có nói gì cũng không thể làm thay đổi quyết định của anh! Cho nên yên lặng là được rồi" Khởi My dí dỏm cười nói.
"Nha đầu nghịch ngợm này!" Trong mắt Diệp Thành Huân tràn đầy cưng chìu cười, cô nhóc trước mắt thoáng cái đã lớn trở thành một cô gái, không biết từ lúc nào, cô càng xinh đẹp động lòng người, nhất là lúc cười, lộ ra hai lúm đồng tiền vô cùng đáng yêu.
"Mymy nói rất đúng, thằng nhóc này đưa ra quyết định gì cũng không hỏi ý kiến người nhà, lập tức đồng ý đến một chỗ xa như vậy, qua lại một lần cũng đủ làm con mệt chết rồi!" Diệp Lan không nhịn được ai oán nói.
"Mẹ, con chỉ có thể cô gắng hết sức bảo đảm nửa năm trở về một lần, bởi vì công việc tùy thời cũng sẽ có tình huống đặc biệt xảy ra, cho nên. . . . . ." Trong lòng Diệp Thành Huân vô cùng áy náy, nhưng dù tiếc đến đâu anh cũng phải đi, bỏ lỡ cơ hội hiếm có lần này, chỉ sợ lần sau sẽ không còn nữa.
Anh rất sợ những người bình thường thuận theo tự nhiên không có chí cầu tiến, cả đời chỉ có thể làm một nhân viên nhỏ trong công ty, hễ một chút sẽ bị người khác tính kế, tựa như lần trước vậy, cái loại cảm giác vô lực đó đã kích thích ý chí muốn vươn lên của anh rất nhiều.
"Ai. . . . . ." Diệp Lan thở thật dài, bà có thể nói cái gì? Nói thì có ích sao? Tính cách con trai bà thế nào bà là người rõ ràng nhất.
Mắt thấy không khí trên bàn càng ngày càng thương cảm, Khởi My vội cười gặp một cục thịt kho anh trai thích anh nhất vào bát anh, "Nhanh ăn đi, chờ anh đến Argentina muốn ăn món ăn do mẹ Diệp nấu cũng không ăn được, hình như nhà mình có hộp giữ ấm, có muốn mang theo một nồi thịt qua đó hay không?"
"Nha đầu này, em dám chọc anh!" Tâm tình Diệp Thành Huân rất tốt cười nói, chỉ cảm thấy cục thịt em gái gắp này rất ngon, cho tới sau khi anh đi Argentina, mỗi lần nhớ tới bữa ăn tối ấm áp lại thương cảm này, anh cảm khái rất nhiều, người mà anh nhớ nhiều nhất không phải là cô gái nhỏ Thẩm Quân Nhã anh yêu, mà là em gái thanh thuần đáng yêu này.
Bởi vì tiếng cười thanh thuý như hoàng anh của Khởi My, không khí trong phòng ăn sôi nổi hẳn lên, một nhà ba người vừa nói vừa cười ăn xong bữa cơm này.
Mười giờ tối tại sân bay, cơm nước xong một nhà ba người liền ngồi xe taxi đi tới phi trường, mắt thấy con trai sắp lên máy bay rồi, nước mắt của Diệp Lan tựa như nước sông không ngừng rơi, ôm cổ con trai thất thanh khóc rống, trong lòng trống trải khó chịu.
Nhìn mẹ Diệp khóc đến đau lòng như vậy, trong lòng Khởi My cũng dâng lên một tia nhàn nhạt đau thương, anh trai phải đi thật rồi, những say mê như đồng thoại trước đây, cô cũng nên hoàn toàn buông xuống.
"Mymy, trong khoảng thời gian anh không ở nhà này, em phải chăm sóc mẹ thật tốt, bình thường không có giờ lên lớp thì về nhà với mẹ, cũng đừng để bản thân quá cực khổ, biết không?" Diệp Thành Huân dặn dò em gái.
"Ừ, em hiểu rồi, anh, anh hãy yên tâm đi!" Khởi My gật đầu một cái, sau khi anh trai rời đi, nhất định mẹ Diệp sẽ rất cô đơn, cô là con gái của mẹ, nên ở bên cạnh mẹ nhiều hơn mới được, ác ma này, sẽ phải đồng ý thôi.
Anh chỉ không thích mình tiếp xúc với anh trai quá nhiều, về phần mẹ Diệp, anh sẽ không ác độc như vậy chứ?
Khoé miệng Diệp Thành Huân lộ ra một màn nụ cười ấm áp, đưa tay ôm em gái vào trong ngực, chặt như vậy, hình như mang theo một loại tư thái quyết tuyệt, ghé vào bên tai cô nói nhỏ: "Mỗi tháng anh sẽ đưa cho em đủ tiền sinh hoạt, nếu như mẹ ngã bệnh cần tiền thì gọi điện thoại cho anh, anh sẽ nghĩ biện pháp. Về sau, đừng đi tìm người kia nữa, em là một cô gái tốt."
Khởi My nghe câu nói phía sau thì cơ thể không tự chủ được run lên, trong lòng lạnh lẽo một tấc một tấc lan tràn ra, thì ra là anh trai biết, anh nhất định đã phát hiện từ chuyện kia.
Trong nháy mắt, khủng hoảng, vô dụng, bi thương tầng tầng lớp lớp xâm nhập vào cô, giống như là bão táp hung hãn, thổi quét lên người cô, không cách nào bình phục.
Diệp Lan đứng ở một bên nhìn hai nam nữ ôm nhau như vậy, đột nhiên cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi, trong đầu không khỏi thoáng hiện qua một suy nghĩ to gan, nếu Huân nhi và Mymy có thể ở cùng nhau, vậy thì gia đình ba người bọn họ vĩnh viễn không bao giờ chia lìa, nhưng, hai đứa bé này chịu không?
"Ừ. . . . . ." Khởi My không nói ra được gì, không đi tìm người kia, có khả năng sao? Tiễn anh trai đi xong cô còn phải trở về biệt thự của người kia, đã không có cách nào thoát khỏi.
Rất lâu, một bước sai, tất cả đều không thể cứu vãn.
Từ lúc cô tìm tới ác ma, cô đã mất đi quyền lợi lựa chọn.
"Mẹ, Mymy, con đi đây, bảo trọng." Diệp Thành Huân xách hành lý vẫy tay với hai người, xoay người cũng không quay đầu lại lên máy bay.
Chờ ngày anh trở về, nhất định sẽ công thành danh toại, anh sẽ khiến mọi người rửa mắt mà nhìn, anh Diệp Thành Huân không phải thứ hèn nhát!
Nhìn bóng lưng càng ngày càng xa, cho đến khi biến mất không thấy gì nữa, trong lòng Khởi My nói: Anh trai, anh phải sống thật tốt, anh phải hạnh phúc rất hạnh phúc, sớm ngày tìm được người trong lòng.
Mà em, đã cách anh ngày càng xa.
Cứ như vậy đi, chúng ta —— vĩnh viễn chỉ là anh em.
Một đường trở về, Diệp Lan đều âm thầm rơi nước mắt, Khởi My không biết nên an ủi bà ra sao mới phải, trong lòng mình cũng đang rất rối rắm, cô chỉ có thể nắm tay của mẹ Diệp thật chặt, nói cho mẹ biết: mẹ còn có con đây.
"Mymy, mẹ Diệp không có chuyện gì, sau này là tốt rồi." Diệp Lan sợ con gái lo lắng, ngược lại vỗ vỗ bàn tay của cô.
"Dạ, con hiểu mà." Cô dịu dàng mở miệng.
Về đến trong nhà, Diệp Lan rửa mặt liền nằm dài trên giường ngủ, bà hi vọng tối nay có thể mơ thấy chồng mình, cầu xin ông ấy phù hộ con trai lên đường bình an, sớm ngày trở về nước.
Trong phòng khách, Khởi My có chút đứng ngồi không yên, nhìn mẹ Diệp đau lòng như vậy, cô thật sự không muốn rời đi, ác ma đáng ghét còn bắt tối hôm nay mình phải trở về, chuyện này. . . . . .
Châm chước hồi lâu, cầm điện thoại di động lên đi ra ngoài hành lang, đóng kín cửa, bấm số điện thoại của ác ma.Trong hộp đêm "Hoàng triều thịnh yến", bên trong phòng bao "Hoàng cung" xa hoa, Khánh ngồi ở trên ghế sa lon hút thuốc, thỉnh thoảng uống hai ngụm rượu, bộ dáng lười biếng mê say không tiếng động tản mát ra sức mê hoặc trí mạng, cố tình anh còn ưu tú như vậy, phong thần tuấn lãng như thế, khi giơ tay nhấc chân, đều mang khí phách và sự tà mị y hệt bậc Đế Vương.
So sánh với sự lạnh lùng bên anh, trên ghế sa lon bên phải náo nhiệt hơn rất nhiều, một người đẹp lộng lẫy ngồi trên đùi Âu Tấn Hanh tiên sinh, bên cạnh còn chen lấn một vài người đẹp duyên dáng, tranh nhau đút hắn uống rượu, ăn trái cây.
Nam Cung Thần ngồi đối diện với anh, bên cạnh cũng kèm theo hai người đẹp, đây là lần đầu tiên anh tán gái ngay trước mặt cậu chủ! Mặc dù mới đầu có chút không được tự nhiên, có điều rất nhanh đã tốt hơn.
"Trời ơi! Chúng ta chơi trò chơi đi, để làm dịu bầu không khí im ắng này đi, trò chơi rất đơn giản, đổ xúc sắc so lớn nhỏ, ai nhỏ nhất thì thua, bên thua phải đồng ý vô điều kiện bất cứ yêu cầu gì của bên thắng, haha, sao nào? Có phải rất kích thích hay không đây? A Khánh, anh cũng tới chơi đi!"
Ngồi ở bên trái Khánh là Trọng thành đang cười híp mắt nói, anh bị bạn tốt cố ý gọi tới bồi chơi, chỉ vì anh luôn luôn là cao thủ điều hoà không khí, mà loại trường hợp này, thiếu nhất chính là thứ người như anh vậy.
Mặc dù Nam Cung Thần cũng rất hài hước khôi hài, nhưng ngồi chính diện với cậu chủ, khí thế của anh ta khó tránh khỏi bị giảm xuống.
Trọng thành lại khác, da mặt anh rất dày, lại lắm miệng, tựa như luôn có chuyện nói không hết, quan trọng nhất là anh có thể kề vai sát cánh với Khánh, thậm chí xưng anh em, lúc bên nhau cũng sẽ không cảm thấy có bất kỳ trói buộc.
Trong lòng Khánh rất rõ ràng tình huống này, biết rõ mình không giỏi giao tiếp, liền gọi điện thoại kêu bạn tốt đến, có anh ta và Nam Cung chơi với Âu Tấn Hanh, vậy là đủ rồi.
Cho nên, đang nghe Tronie muốn kéo mình đi vào trò chơi thì anh khó chịu liếc nhìn cậu ta một cái, bao hàm ý cảnh cáo, dường như muốn nói: tự cậu chơi, đừng kéo tôi vào!
"Ngô thiếu, anh xấu nhất rồi, nếu thắng thì nhớ nương tay nha!" Một người đẹp cười duyên nói, giọng nói yếu ớt kia quả thật làm người ta ngán chết, khiến cho người khác nghe đến cả người đều nổi da gà.
"Oanh Ca Nhi có trò gì mà chưa thử đâu! Còn giả vờ với Ngô thiếu?" Trọng thành cười đến cực kỳ mập mờ.
"Ngô thiếu, anh chỉ thích vạch trần em thôi." Người đẹp Oanh Ca Nhi che miệng cười nham nhở nói.
"Bắt đầu đi." Âu Tấn Hanh không kịp chờ đợi tuyên bố bắt đầu, tuy cách chơi rất bình thường, nhưng tiền đánh cuộc cũng không nhỏ, nghe thì rất kích thích người khác, quấy nhiễu khiến máu trên người hắn cũng sôi trào.
Khánh có chút không ngồi yên, đối với trò chơi này, anh luôn luôn không có hứng thú, vừa mới chuẩn bị đứng dậy, điện thoại di động liền vang lên, nhìn tên hiển thị trên màn hình, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt, nhộn nhạo mê người.
"Mấy người chơi đi, tôi đi trước." Dứt lời, liền đứng dậy rời đi, đi nhanh cứ như đang chạy trốn.
"Này! A Khánh anh. . . . . . Đúng là mất hứng!" Trọng thành trừng mắt liếc bóng lưng vội vàng rời đi của bạn tốt, trong miệng mắng.
Đúng là hết thuốc chữa! Xem ra nhất định A Khánh sẽ thua trên tay con nai kia, ôi. . . . . .
*****
Trên ban công Diệp gia.
Điện thoại"Tút tút tút" vang lên ba mươi lăm giây, vẫn không có người nhận, ác ma đi đâu rồi sao? Trong lòng Khởi My không nhịn được nói xấu.
Thật vất vả mới có người bắt máy, đầu dây bên kia ồn ào, giọng nam giọng nữ chói tay, vô cùng hỗn loạn, nghe không rõ, chẳng lẽ. . . . . . đang ở quán bar?
Trong đầu không tự chủ được nhảy ra tin vịt nghe ở trường hôm trước, trong lòng càng thêm khẳng định chứng chán ghét phụ nữ của ác ma đã khỏi, bằng không sao anh lại tới chỗ đó? Nói ra cũng không có ai tin tưởng.
【 Nói chuyện! 】
Khánh có chút không vui khi không nghe thấy âm thanh ở đầu dây bên kia, cô gái đáng chết, mỗi lần gọi điện thoại cho anh, luôn yên lặng không nói lời nào!
"Tôi... tối nay tôi có thể ở nhà không? Mẹ Diệp. . . . . . Mẹ rất đau lòng, tôi lo lắng cơ thể mẹ sẽ không chịu nổi, cho nên muốn ở nhà chăm sóc mẹ một đêm, có được không?"
Khởi My cẩn thận nói từng chữ từng câu, chỉ sợ nói sai một chữ sẽ chọc giận ác ma, vậy thì chết mất.
【 Không được. 】
Vốn tưởng rằng cô gọi điện thoại cho mình để nói đã về đến nhà, hỏi anh sao chưa trở về, kết quả. . . . . . lại làm cho anh thất vọng, tâm tình mong đợi lập tức bị đánh tan, thật lạnh thật lạnh.
"Cầu xin anh đấy, tối nay mẹ Diệp rất đau lòng, tôi chỉ ở nhà chăm sóc mẹ đêm nay thôi, ngày mai học xong tôi lập tức tới chỗ anh, được không?" Khởi My nhỏ nhẹ van xin, nếu như tối nay cô rời đi, chỉ sợ là đả kích không nhỏ đối với mẹ Diệp.
Nghe được giọng nói mềm mại của nai con cầu xin mình, anh có chút mềm lòng, cũng không biết tại sao, tối nay anh rất muốn gặp đến cô, muốn ôm lấy cơ thể mảnh mai của cô, một chút cũng không muốn cô chăm sóc mẹ của cái tên Diệp Thành Huân kia!
【 Đợi bà ta ngủ, tôi đến đón em. 】
Giọng nói của anh bá đạo không cho phép từ chối, trong lòng hừ hừ thầm nghĩ: bà ta cần em an ủi bầu bạn, chẳng lẽ tôi không cần sao? Dung túng em lần này, ngày sau còn có lần thứ hai, lần thứ ba. . . . . .
Cho nên, kiên quyết không cho phép!
Trong lòng Khởi My không tiếng động thở dài: ác ma chính là ác ma, quả nhiên một chút lòng cảm thông cũng không có, thật xấu xa! Cô thật hận không thể ném điện thoại xuống lầu, nhưng cần gì phải làm vậy? Cũng không thay đổi được gì!
Hơn nữa điện thoại di động của cô mới mua không bao lâu, đập nát cũng là lãng phí tiền của mình, không được mà còn mất.
Hít vào một hơi thật sâu, cố gắng áp chế giọng nói thật bình tĩnh, "Được."
Thật may là ác ma còn cho cô ít thời gian, không bắt cô đi ngay lập tức, nếu không cô thật muốn đi mua kim đâm anh, quá bá đạo.
Quá kiêu ngạo rồi !
Không có chút tính người!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com