Chương 4:
Khánh lạnh lùng liếc người nào đó một cái, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa, yên ổn tựa vào ghế ngồi, giống như mọi chuyện vừa xảy ra không tồn tại.
Cũng trong lúc đó, đèn xanh sáng, tài xế lái xe rời đi, Nam Cung Thần mất mặt sờ lỗ mũi, trong lòng buồn bực: vừa rồi rõ ràng ánh mắt cậu chủ nhìn Lương tiểu thư lộ ra chút quan tâm mà!
Bằng nhãn lực của bản thân, không có khả năng đoán sai! Chẳng lẽ. . . . . . Anh liếc nhìn người nào đó đang nhắm mắt dưỡng thần, lại nhìn bóng lưng mỏng manh dần dần đi xa, mày nhăn lại, trầm tư.
"Tối nay tìm cho tôi một người phụ nữ." Trong buồng xe yên tĩnh, Khánh thình lình thốt lên một câu, làm Nam Cung Thần sợ tới mức giật mình một cái, kinh ngạc ngẩng đầu, "Tìm phụ nữ làm gì?"
Hoàn toàn chưa suy nghĩ đã thốt ra khiến Nam Cung Thần thật muốn cắn lưỡi tự sát, tìm phụ nữ còn có thể làm gì? Đương nhiên là "này nọ í é í é" "này nọ í é í é" đó!
Xem ra sau tối hôm qua, Đằng thiếu không còn chán ghét phụ nữ nữa, đúng là một chuyện tốt, đoán chừng mấy thục nữ danh môn của thành phố C sẽ điên cuồng chen nhau muốn lên giường với Đằng thiếu.
Không khí lạnh lẽo trên đầu khiến Nam Cung Thần mất tự nhiên nặn ra một nụ cười rực rỡ, "Cậu chủ yên tâm, tối nay bảo đảm khiến cậu hài lòng."
Lúc này Khánh mới nheo mắt lại không nhìn anh nữa, bóng dáng cô gái nhỏ vừa rồi, đáng chết, vẫn còn lúc ẩn lúc hiện trong đầu anh, làm lòng anh phiền loạn, đưa tay kéo cà vạt, miệng thở ra một hơi.
Anh không tin chỉ có cô gái kia mới có thể mang cho anh cảm giác, tối nay, phải thử nghiệm một phen!
*****
Tinh thần của Khởi My hoảng hốt đi về trường học, dọc theo đường đi bị người chỉ trỏ, cô coi như không nhìn thấy cũng không nghe thấy, vào kí túc xá đi đến bên giường, quần áo cũng không thay liền chui vào trong chăn.
"Cậu làm sao vậy? Bị bệnh sao? Không khỏe chỗ nào?" Quỳnh Anh liên tiếp hỏi, trong lúc vô ý lại thấy trên mặt Khởi My có năm dấu tay đỏ tươi, nhất thời giọng nói cao lên vài phần.
"Đây là bị tên khốn khiếp nào đánh? Chán sống sao lại dám ra tay đánh người! Xem mình trừng trị nó thế nào!"
Cô và Khởi My học chung một trường hồi trung học, mặc dù lúc đó có biết nhau nhưng không thân lắm, từ khi lên đại học, được xếp vào cùng một lớp, ở chung trong kí túc xá, hai người mới phát hiện có loại tiếc hận không thể gặp sớm hơn, không chỉ hiểu nhau mà còn rất ăn nhịp.
Còn hai người khác, một là cô gái sảng khoái, hoạt bát đến từ Sơn Đông; còn lại là một cô gái dịu dàng, thanh tú đến từ Huy Châu.
Bởi vì mới ở chung nửa học kỳ, giữa bốn người vẫn tồn tại chút khoảng cách, chưa hoàn toàn mở lòng với nhau.
"Không có việc gì. . . . . ." giọng nói của Khởi My nhẹ nhàng mà buồn bực, bây giờ cô không muốn nói chuyện, một chút cũng không muốn nói, bao gồm cả với người bạn tốt nhất Quỳnh Anh.
Chỉ muốn làm đà điểu che dấu bi thương của bản thân. Quỳnh Anh nhíu mày nhìn bạn tốt co thành một đống, chỉ cần là người có mắt liền nhìn ra được —— cô, rất, không, ổn, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi!
Sao chưa đến một ngày, đã xảy ra chuyện rồi? Bình thường Khởi My không kết thù với ai mà? Đến tột cùng là tên khốn khiếp nào ra tay tàn nhẫn như vậy? Để cô biết được tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt!
Hừ! Quả thực là không bằng cầm thú!
........
Tại bệnh viện, trong một phòng bệnh.
"A Huân, con lấy đâu ra tiền viện phí phẫu thuật vậy? " Đây là câu nói đầu tiên của Diệp Lan sau khi tỉnh lại hỏi.
Diệp Thành Huân rất hiểu rõ tính tình của mẹ mình, cho nên đã sớm nghĩ xong cách giải thích, "Mẹ, đừng lo lắng, đây là tiền lương công ty ứng trước cho con, về sau mỗi tháng trừ hai ngàn, cho đến khi trừ hết mới thôi."
"Con không gạt mẹ phải không?" Diệp Lan không tin cho lắm hỏi lại, bây giờ làm gì có công ty tốt như vậy, chịu cho một nhân viên bình thường ứng trước một số tiền lớn tới vài chục vạn như vậy.
"Mẹ, đó là bởi vì con trai của mẹ xuất sắc! Được công ty xem trọng, hơn nữa số tiền kia con ký hợp đồng, thì cũng giống như đi vay, bây giờ công ty lớn đều đầu tư cho người mới, chút tiền này đối với bọn họ mà nói chả là gì đâu." Diệp Thành Huân cười ha hả giải thích.
Anh không phải muốn nắm tất cả công lao ở trên người mình, chỉ là tôn trọng sự lựa chọn của em gái, nhất định cô không muốn cho mẹ biết số tiền kia từ đâu mà có, nếu không mẹ vĩnh viễn sẽ sống trong sự tự trách, khẳng định trong lòng MyMy càng khó chịu.
Sai lầm lần thứ nhất không thể có sai lầm lần thứ hai, MyMy, anh sẽ thay em giữ bí mật này.
"Thằng quỷ này, sao không hề biết khiêm tốn, nếu công ty xem trọng con như vậy, nên cố gắng làm việc cho tốt đó!" Diệp Lan cười yếu ớt, trong ánh mắt đều là cưng chiều.
Ngay sau đó nhìn sắc trời bên ngoài, Diệp Lan lo lắng hỏi: "Tiểu My đâu? Còn chưa tan học sao? Nó biết mẹ phẫu thuật thành công chưa?"
"Biết, hôm nay MyMy có khá nhiều tiết học, tối nay mới có thể đến." Diệp Thành Huân an ủi mẹ, trong lòng chỉ chờ đợi MyMy có thể nhìn thấy tin nhắn, sau đó chạy tới bệnh viện.
Bằng không anh cũng không biết giải thích với mẹ như thế nào.
"A, đứa nhỏ này số khổ, con làm anh phải quan tâm nhiều đến em gái biết không?" Diệp Lan nhìn con trai trách móc.
"Mẹ, thật sự đó là em gái duy nhất của con, con không thương nó thì thương ai?" Diệp Thành Huân cợt nhã nói, trong lòng cũng đang đau khổ vì một cái tát hồi sáng, chẳng lẽ lúc đó mình bị điên? Sao có thể xuống tay được? Nếu như bị mẹ biết, đoán chừng sẽ hung hăng đánh mình một trận, haizz. . . . . .
"Mẹ, mẹ vừa làm giải phẫu xong, nằm nghỉ ngơi trước đi, con ra ngoài gọi điện thoại." Diệp Thành Huân đứng dậy đắp chăn cho mẹ rồi mới xoay người rời đi, lúc xoay người rời đi đôi lông mày nhíu lại.
Diệp Lan như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng con trai, cảm thấy nó có chuyện gì gạt mình.
Trên hành lang ngoài phòng bệnh, Diệp Thành Huân không biết làm sao nhìn điện thoại di động, rốt cuộc con bé ngốc này đi đâu vậy? Có trở về ký túc xá hay không? Vẫn tắt máy thật làm cho người ta lo lắng mà!
Thật may là có số điện thoại của ký túc xá, vội vàng nhấn số gọi.
*****
Trong phòng 520 ở ký túc xá, điện thoại riêng đột nhiên vang lên, Cát Xuyến đang rửa mặt "Vèo" một cái vọt qua, ngọt ngào nhận điện thoại, bởi vì mỗi ngày lúc này là thời gian nấu cháo điện thoại cố định của cô.
"Đồ quỷ, sao hôm nay sớm năm phút đồng hồ?" Đây là tên gọi thân mật mà Cát Thiến dành cho bạn trai.
Đầu dây bên kia sắc mặt Diệp Thành Huân đơ cứng vài giây, khoé môi run lên, rất nghi ngờ mình có gọi lộn số điện thoại không, xác nhận số một lần nữa, không sai!
Nhưng tiếng làm nũng này thật sự làm cho anh khó có thể ăn tiêu. . . . . . Hít thở thật sâu một hơi "Xin hỏi, trong ký túc xá của các cô có ai tên Lương MyMy không?"
..............
2:Khánh lạnh lùng liếc người nào đó một cái, nhắm mắt lại không nói thêm gì nữa, yên ổn tựa vào ghế ngồi, giống như mọi chuyện vừa xảy ra không tồn tại.
Cũng trong lúc đó, đèn xanh sáng, tài xế lái xe rời đi, Nam Cung Thần mất mặt sờ lỗ mũi, trong lòng buồn bực: vừa rồi rõ ràng ánh mắt cậu chủ nhìn Lương tiểu thư lộ ra chút quan tâm mà!
Bằng nhãn lực của bản thân, không có khả năng đoán sai! Chẳng lẽ. . . . . . Anh liếc nhìn người nào đó đang nhắm mắt dưỡng thần, lại nhìn bóng lưng mỏng manh dần dần đi xa, mày nhăn lại, trầm tư.
"Tối nay tìm cho tôi một người phụ nữ." Trong buồng xe yên tĩnh, Khánh thình lình thốt lên một câu, làm Nam Cung Thần sợ tới mức giật mình một cái, kinh ngạc ngẩng đầu, "Tìm phụ nữ làm gì?"
Hoàn toàn chưa suy nghĩ đã thốt ra khiến Nam Cung Thần thật muốn cắn lưỡi tự sát, tìm phụ nữ còn có thể làm gì? Đương nhiên là "này nọ í é í é" "này nọ í é í é" đó!
Xem ra sau tối hôm qua, Đằng thiếu không còn chán ghét phụ nữ nữa, đúng là một chuyện tốt, đoán chừng mấy thục nữ danh môn của thành phố C sẽ điên cuồng chen nhau muốn lên giường với Đằng thiếu.
Không khí lạnh lẽo trên đầu khiến Nam Cung Thần mất tự nhiên nặn ra một nụ cười rực rỡ, "Cậu chủ yên tâm, tối nay bảo đảm khiến cậu hài lòng."
Lúc này Khánh mới nheo mắt lại không nhìn anh nữa, bóng dáng cô gái nhỏ vừa rồi, đáng chết, vẫn còn lúc ẩn lúc hiện trong đầu anh, làm lòng anh phiền loạn, đưa tay kéo cà vạt, miệng thở ra một hơi.
Anh không tin chỉ có cô gái kia mới có thể mang cho anh cảm giác, tối nay, phải thử nghiệm một phen!
*****
Tinh thần của Khởi My hoảng hốt đi về trường học, dọc theo đường đi bị người chỉ trỏ, cô coi như không nhìn thấy cũng không nghe thấy, vào kí túc xá đi đến bên giường, quần áo cũng không thay liền chui vào trong chăn.
"Cậu làm sao vậy? Bị bệnh sao? Không khỏe chỗ nào?" Quỳnh Anh liên tiếp hỏi, trong lúc vô ý lại thấy trên mặt Khởi My có năm dấu tay đỏ tươi, nhất thời giọng nói cao lên vài phần.
"Đây là bị tên khốn khiếp nào đánh? Chán sống sao lại dám ra tay đánh người! Xem mình trừng trị nó thế nào!"
Cô và Khởi My học chung một trường hồi trung học, mặc dù lúc đó có biết nhau nhưng không thân lắm, từ khi lên đại học, được xếp vào cùng một lớp, ở chung trong kí túc xá, hai người mới phát hiện có loại tiếc hận không thể gặp sớm hơn, không chỉ hiểu nhau mà còn rất ăn nhịp.
Còn hai người khác, một là cô gái sảng khoái, hoạt bát đến từ Sơn Đông; còn lại là một cô gái dịu dàng, thanh tú đến từ Huy Châu.
Bởi vì mới ở chung nửa học kỳ, giữa bốn người vẫn tồn tại chút khoảng cách, chưa hoàn toàn mở lòng với nhau.
"Không có việc gì. . . . . ." giọng nói của Khởi My nhẹ nhàng mà buồn bực, bây giờ cô không muốn nói chuyện, một chút cũng không muốn nói, bao gồm cả với người bạn tốt nhất Quỳnh Anh.
Chỉ muốn làm đà điểu che dấu bi thương của bản thân. Quỳnh Anh nhíu mày nhìn bạn tốt co thành một đống, chỉ cần là người có mắt liền nhìn ra được —— cô, rất, không, ổn, nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi!
Sao chưa đến một ngày, đã xảy ra chuyện rồi? Bình thường Khởi My không kết thù với ai mà? Đến tột cùng là tên khốn khiếp nào ra tay tàn nhẫn như vậy? Để cô biết được tuyệt đối sẽ không có kết quả tốt!
Hừ! Quả thực là không bằng cầm thú!
.............
Tại bệnh viện, trong một phòng bệnh.
"A Huân, con lấy đâu ra tiền viện phí phẫu thuật vậy? " Đây là câu nói đầu tiên của Diệp Lan sau khi tỉnh lại hỏi.
Diệp Thành Huân rất hiểu rõ tính tình của mẹ mình, cho nên đã sớm nghĩ xong cách giải thích, "Mẹ, đừng lo lắng, đây là tiền lương công ty ứng trước cho con, về sau mỗi tháng trừ hai ngàn, cho đến khi trừ hết mới thôi."
"Con không gạt mẹ phải không?" Diệp Lan không tin cho lắm hỏi lại, bây giờ làm gì có công ty tốt như vậy, chịu cho một nhân viên bình thường ứng trước một số tiền lớn tới vài chục vạn như vậy.
"Mẹ, đó là bởi vì con trai của mẹ xuất sắc! Được công ty xem trọng, hơn nữa số tiền kia con ký hợp đồng, thì cũng giống như đi vay, bây giờ công ty lớn đều đầu tư cho người mới, chút tiền này đối với bọn họ mà nói chả là gì đâu." Diệp Thành Huân cười ha hả giải thích.
Anh không phải muốn nắm tất cả công lao ở trên người mình, chỉ là tôn trọng sự lựa chọn của em gái, nhất định cô không muốn cho mẹ biết số tiền kia từ đâu mà có, nếu không mẹ vĩnh viễn sẽ sống trong sự tự trách, khẳng định trong lòng My My càng khó chịu.
Sai lầm lần thứ nhất không thể có sai lầm lần thứ hai, My My, anh sẽ thay em giữ bí mật này.
"Thằng quỷ này, sao không hề biết khiêm tốn, nếu công ty xem trọng con như vậy, nên cố gắng làm việc cho tốt đó!" Diệp Lan cười yếu ớt, trong ánh mắt đều là cưng chiều.
Ngay sau đó nhìn sắc trời bên ngoài, Diệp Lan lo lắng hỏi: "Tiểu My đâu? Còn chưa tan học sao? Nó biết mẹ phẫu thuật thành công chưa?"
"Biết, hôm nay My My có khá nhiều tiết học, tối nay mới có thể đến." Diệp Thành Huân an ủi mẹ, trong lòng chỉ chờ đợi My My có thể nhìn thấy tin nhắn, sau đó chạy tới bệnh viện.
Bằng không anh cũng không biết giải thích với mẹ như thế nào.
"A, đứa nhỏ này số khổ, con làm anh phải quan tâm nhiều đến em gái biết không?" Diệp Lan nhìn con trai trách móc.
"Mẹ, thật sự đó là em gái duy nhất của con, con không thương nó thì thương ai?" Diệp Thành Huân cợt nhã nói, trong lòng cũng đang đau khổ vì một cái tát hồi sáng, chẳng lẽ lúc đó mình bị điên? Sao có thể xuống tay được? Nếu như bị mẹ biết, đoán chừng sẽ hung hăng đánh mình một trận, haizz.
"Mẹ, mẹ vừa làm giải phẫu xong, nằm nghỉ ngơi trước đi, con ra ngoài gọi điện thoại." Diệp Thành Huân đứng dậy đắp chăn cho mẹ rồi mới xoay người rời đi, lúc xoay người rời đi đôi lông mày nhíu lại.
Diệp Lan như có điều suy nghĩ nhìn theo bóng lưng con trai, cảm thấy nó có chuyện gì gạt mình.
Trên hành lang ngoài phòng bệnh,Diệp Thành Huân không biết làm sao nhìn điện thoại di động, rốt cuộc con bé ngốc này đi đâu vậy? Có trở về ký túc xá hay không? Vẫn tắt máy thật làm cho người ta lo lắng mà!
Thật may là có số điện thoại của ký túc xá, vội vàng nhấn số gọi.
*****
Trong phòng 520 ở ký túc xá, điện thoại riêng đột nhiên vang lên, Cát Xuyến đang rửa mặt "Vèo" một cái vọt qua, ngọt ngào nhận điện thoại, bởi vì mỗi ngày lúc này là thời gian nấu cháo điện thoại cố định của cô.
"Đồ quỷ, sao hôm nay sớm năm phút đồng hồ?" Đây là tên gọi thân mật mà Cát Thiến dành cho bạn trai.
Đầu dây bên kia sắc mặt Diệp Thành Huân đơ cứng vài giây, khoé môi run lên, rất nghi ngờ mình có gọi lộn số điện thoại không, xác nhận số một lần nữa, không sai!
Nhưng tiếng làm nũng này thật sự làm cho anh khó có thể ăn tiêu. . . . . . Hít thở thật sâu một hơi "Xin hỏi, trong ký túc xá của các cô có ai tên Khởi My không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com