Chương 5
Là một người bình thường, Hoàng Tuấn Tiệp tự nhiên không thể có bản lĩnh hàng yêu phục ma; nhưng người bình thường có phương thức giải quyết của người bình thường, Hoàng Tuấn Tiệp nói muốn thu thập tiểu quỷ kia thật ra cũng không phải là việc gì qua khó khăn. Hết thảy chỉ cần chuẩn bị xong xuôi đạo cụ thích hợp là tốt rồi. Tỷ như, món bánh bao thanh thái hương cô mới ra lò này đây.
"A... bánh bao bánh bao..." Quỷ phiêu ở bên người Hoàng Tuấn Tiệp, ánh mắt như muốn nuốt chửng bánh bao nóng hổi trên tay y.
Hoàng Tuấn Tiệp bất động thanh sắc thổi thổi một chút, cử chỉ ưu nhã đưa đến bên khóe miệng, sau đó chậm rãi cắn hạ một miếng nhỏ: "Ân ~ mùi vị quả nhiên không sai!" Không uổng công y từ sáng sớm đã chạy đi mua! Quỷ đôi mắt giật giật, hai tay cố níu lấy Hoàng Tuấn Tiệp, nghiêng đầu nhìn nhìn bánh bao trắng nõn, sau đó hút hút mũi, đáng thương ngắm Hoàng Tuấn Tiệp chậm rãi ăn uống. Hoàng Tuấn Tiệp trong bụng cười đến co thắt, trên mặt vẫn cố tỏ ra nghiêm trang, cắn bánh bao từng miếng từng miếng sung sướng hưởng thụ.
Quỷ nhìn động tác của y, sau đó miệng vô thức khép mở, một cái lại một cái vô vọng nhai nhai. Động tác của Hoàng Tuấn Tiệp từ từ dừng lại: Bộ dáng của cậu ta thật sự là quá ngu ngốc, ngu ngốc đến nỗi Hoàng Tuấn Tiệp đều không nhẫn tâm tiếp tục khi dễ, chỉ đành hai ba miếng vội vàng nuốt trọn nửa cái bánh bao còn dư lại —— trong lúc vội vành còn bị bánh bao cực nóng làm bỏng đầu lưỡi.
"Bánh bao..." Quỷ mắt ngấn nước nhìn chằm chằm bàn tay Hoàng Tuấn Tiệp, ngũ quan cũng nhanh biến thành chiếc bánh bao trắng tròn.
Oán khí trong lòng Hoàng Tuấn Tiệp lập tức tiêu biến, ngược lại cảm thấy ân hận tràn trề: "Mình tại sao lại có cảm giác bản thân đang khi dễ một đứa trẻ nhỉ?" Tiểu quỷ trước mặt nhìn mặc dù trẻ tuổi, nhưng trẻ tuổi thì trẻ tuổi cũng tuyệt đối không trẻ đến mức có người coi hắn như tiểu hài tử nha.
"Chẳng lẽ khi biến thành quỷ sẽ ảnh hưởng đến trí lực?" Hoàng Tuấn Tiệp trong lòng đoán mò, chờ khi xe buýt tới bến, bỏ lại ánh mắt u oán của quỷ kia, nhanh chóng chạy mất.
Sau khi lên xe, Hoàng Tuấn Tiệp hiếm khi may mắn lại chiếm được một chỗ ngồi sát cửa sổ. Y theo thói quen nhìn về phía trạm thai: Quỷ kia vẻ mặt đưa đám, đứng ở phía dưới trạm bài rũ rượi than thở. Vì vậy tâm tình Hoàng Tuấn Tiệp đột nhiên trở nên rất tốt —— không phải là cái loại hả hê tầm thường, mà là cảm giác vui vẻ thập phần mềm mại, hòa cùng một chút thương tiếc từ tận đáy lòng.
"Ngày mai... sẽ không khi dễ cậu ta đi?"
Bởi vì quyết định như vậy, Hoàng Tuấn Tiệp mỉm cười hủy bỏ kế hoạch trả thù, cũng bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ đến việc đối với tên giống như tiểu hài tử kia hòa hoãn một chút. Đáng tiếc, quỷ lại một chút cũng không chịu phối hợp.
Đêm hè tại thành phố không thể nói lạnh, vì vậy ghế dài nơi trạm thai đôi lúc sẽ bị mấy người lang thang biến thành giường ngủ. Hoàng Tuấn Tiệp cũng gặp qua vài lần, có chút quen thuộc. Tối hôm đó y từ trên xe bước xuống, liếc thấy có người ngồi trên ghế dài cũng không có cảm thấy kỳ quái.
Nhưng khi nhìn kỹ xem người nọ đang làm gì, Hoàng Tuấn Tiệp lập tức nhíu mi: Hắn chậm rãi cởi giày, ngồi xếp bằng trên ghế dài, vô cùng vui vẻ —— khu chân. Loại hành vi này Hoàng Tuấn Tiệp cũng không phải là chưa từng làm qua, nhưng hành động của y dù sao cũng đều là tại nhà, hơn nữa vẫn luôn chọn lúc chỉ có một mình mà thôi; bây giờ đột nhiên ở nơi công cộng nhìn thấy người khác làm như vậy, cho dù là buổi tối không có người, Hoàng Tuấn Tiệp vẫn cảm thấy không thoải mái —— nhất là người nọ thỉnh thoảng còn đưa bàn tay vừa khu chân xong lên mũi ngửi ngửi...
Hoàng Tuấn Tiệp đen mặt quay ra đi đường vòng. Nhưng y mới vừa nhấc chân, quỷ đã trộm bay lại gần. Cậu ta phiêu ở giữa không trung, bắt chiếc người kia co co chân, sau đó xoát một cái cởi luôn đôi giày thể thao —— đôi giày cũng theo quỷ trôi lơ lửng trên không, trông vô cùng quái dị.
Khoảng cách giữa hắn với Hoàng Tuấn Tiệp vô cùng gần, gần đến nỗi đôi chân kia tưởng như sắp chạm vào mũi y đến nơi. Hoàng Tuấn Tiệp không biết hắn muốn gì. Mặc dù lý trí liên tục cảnh báo y, mặc kệ quỷ kia làm ra cái trò gì, tốt nhất là giả vờ không nhìn thấy, sau đó trực tiếp đi xuyên qua hắn, thế nhưng Hoàng Tuấn Tiệp vẫn chần chờ không quyết, bởi lẽ, y rất rất không muốn làm vậy. Xuyên qua thân thể tiểu quỷ kia, tuyệt đối không muốn nha!
Cho nên Hoàng Tuấn Tiệp chỉ có thể đứng đó. Chỉ thấy quỷ kia vẻ mặt nghiêm trang, chậm rãi, khu chân.
"Ba!" Hoàng Tuấn Tiệp rõ ràng nghe được trong đầu mình có cái gì đó vỡ vụn. Đánh mất lý trí, Hoàng Tuấn Tiệp liền quên luôn việc khống chế thân thể, y cứng ngắc lui lại hai bước, đem cả tứ chi co lại thành đoàn.
"Hắc hắc..." Một tràng cười tê lạnh phát ra từ sau lưng y.
Hoàng Tuấn Tiệp theo bản năng quay lại —— vừa quay đầu, liền nhìn thấy một đôi mắt hắc bạch rõ ràng. Quỷ nở nụ cười vô cùng chói lóa, gương mặt toát lên vẻ cổ quái âm hiểm.
"Cư nhiên thiếu chút nữa bị ngươi lừa gạt." Tay của hắn mạnh mẽ bóp chặt cổ đối phương.
Hoàng Tuấn Tiệp không động.
Quỷ hướng y nhe răng, lộ ra bạch nha lạnh lẽo. Hoàng Tuấn Tiệp nhìn nhìn bạch nha trước mặt, gian nan mà nuốt xuống một ngụm nước miếng. Thấy đối phương mặt mũi tái xanh, mục đích dường như đã đạt được, quỷ gật đầu tỏ vẻ hài lòng, sau đó vừa nghiến răng vừa trách móc: "Anh gạt tôi! Anh, rõ, ràng, là, nhìn, thấy, tôi!" Hoàng Tuấn Tiệp khóe mắt giật giật, bất tri bất giác hồi đáp: "Cậu có chú nha (răng sâu)..."
Một trận gió thổi qua, đại thúc khu chân khẽ hắt hơi một cái. Quỷ bi phẫn chỉ vào mũi Hoàng Tuấn Tiệp, sau đó tức giận mắng: "Nếu tôi mà đụng được vào người anh, tôi nhất định sẽ bóp chết anh!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com