Chương 9
Trong nháy mắt, ta với Kim Mẫn Khuê đã cùng nhau trải qua mười năm, hắn năm nay vừa hay đã mười bảy, đại hội tuyển đệ tử lần tiếp theo cũng sắp đến, lần này ta nhất định sẽ thu thêm một đệ tử nữa đưa cho Kim Mẫn Khuê dẫn dắt,. Hắn có việc để làm rồi sẽ trở nên bận rộn, làm gì còn thời gian mà ngày ngày bám dính làm phiền ta nữa. Tuyệt vời ông mặt trời!
Nhưng trước khi làm chuyện này, có một vấn đề khác cần phải giải quyết, đồ lót của ta gần đây không hiểu tại sao lại liên tục biến mất.
Bởi lẽ, tuy rằng tu chân giới có thuật thanh tẩy, nhưng đối với một người hiện đại trước đây ngày nào cũng tắm rửa như ta mà nói, đi tắm vẫn là thoải mái nhất. Vậy nên, hàng ngày ta đều sẽ dùng nội lực đun nước nóng tắm gội, Kim Mẫn Khuê chịu ảnh hưởng của ta, hắn ngày nào cũng sẽ đi tắm.
Về quần áo, nếu thời tiết tốt, chủ yếu ta sẽ đem ra phơi nắng, khi mùa đông tới, trời lạnh, quần áo không thể khô được, đến lúc đó ta sẽ phải dùng nội lực hong khô.
Hiện tại thời tiết rất tốt, cho nên quần áo của ta đang phơi ở bên ngoài, nhưng mà sao đồ lót của ta cứ như mới ấy nhể?
Ta cực kỳ hoài nghi bản thân, liệu có phải mình nhìn nhầm rồi lấy lộn quần áo của Kim Mẫn Khuê đem mặc không? Nhưng sao mà như thế được, quần áo của ta với hắn cũng nào có phơi ở cùng một chỗ đâu.
Móa nó quá đáng thiệt cơ chứ, không lẽ tông môn có tên biến thái nào có sở thích đi trộm quần áo của người khác à?
Vì để đề phòng, ta đặc biệt thiết lập thuật truy tung, ẩn trên quần áo đang phơi, chờ kẻ trộm tự mình lao đầu vào bẫy.
Bình thường ta đều đi ngủ rất sớm, tuy nhiên tối nay ta cố ý không ngủ chính là vì muốn xem xem rốt cuộc có phải có thằng chóa nào dám lấy quần áo của bố mày hay không!
Đêm đến, xung quanh gần như trở nên yên tĩnh hoàn toàn, ta cẩn thận cảm nhận vị trí của truy tung thuật trên bộ đồ kia, cuối cùng lần theo dấu vết mà bước tới trước cửa phòng đồ đệ.
Ngay lúc ta lúc đó, trong lòng ta giật thót một cái, ta ngỡ ngàng trong hoảng loạn, ta đứng đó mà ngơ ngác, cảm xúc ngổn ngang kinh hãi thì đột nhiên một giọng nói trầm thấp đè nén từ trong phòng truyền ra: "Sư tôn."
Ta vô thức trả lời: "Có chuyện gì thế, ta ở đây".
Người tu hành có thính giác rất nhạy, Kim Mẫn Khuê khẳng định đã nghe thấy!
Chết tiệc, sắp bị phát hiện rồi! Phải làm sao, phải làm sao?
Ngay lúc ta đang hoang mang, luống cuống, không biết nên làm thế nào, Kim Mẫn Khuê y quan xộc xệch không chỉnh tề, nhếch nhác vội vàng chạy ra mở cửa, trong tay thậm chí còn đang cầm một bộ quần áo, nếu không nhìn nhầm thì có lẽ đó chính là kiện quần áo mà ta đã hạ pháp thuật.
"..." Người trộm quần áo của ta hóa ra chính là Kim Mẫn Khuê!
Kim Mẫn Khuê nhìn thấy ta ở ngoài cửa, ngay lập tức chạy đến trước mặt ta quỳ xuống: "Sư tôn, người đều nghe thấy hết rồi phải không?"
Nghe thấy cái gì cơ? Nếu như suy đoán của ta không sai thì hình như ngươi đang dùng y phục của ta làm cái gì gì đó có nội dung không phù hợp với trẻ em đúng không?
Ta im lặng không nói, nhưng thực ra trong lòng đang sốc, không dám tin luôn á!
Kim Mẫn Khuê thấy ta không nói lời nào, quyết định đánh bạo, lấy hết dũng khí nói: "Sư tôn, thật ra đệ tử sớm đã ngưỡng mộ..."
"Đủ rồi! Không cần nói nữa!" Ta đã có thể đoán được những lời tiếp theo mà Kim Mẫn Khuê muốn nói, nhanh chóng ngắt lời hắn.
"Sư tôn..."
"Mẫn Khuê, ngoan, tối nay sư tôn sẽ xem như cái gì cũng không nghe thấy.".
"Sư tôn, người rõ ràng đã biết hết rồi, tại sao lại còn muốn trốn tránh?"
Không đúng, đại ca, ngữ khí của ngươi hung hăng bức người như vậy không nói, nhưng mà có thể đừng dùng ánh mắt đáng thương vô tội đó nhìn ta được không má.
"Cái này..." Ta thật sự không biết nói gì cho phải.
Cuối cùng, ta đánh nói: "Chuyện này... để mai hãy nói. Ngươi nhanh chóng quay về phòng đi!"
"Vâng, sư tôn!" Kim Mẫn Khuê trên mặt ngập tràn hài lòng, vui vẻ mà đồng ý!
Đuỵt mọe nó, một ông già xấu xí ghê tởm như vậy mà hắn cũng có thể xuống tay được.
Kim Mẫn Khuê, khẩu vị của ngươi cũng quá mặn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com