Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 16 - Có hàng xóm mới - 1

Cũng được vài ngày kể từ khi ở Everland về. Mọi hoạt động đều diễn ra như thường lệ, Woohyun sáng đi học, Sunggyu sáng đi làm, thi thoảng anh đưa cậu đi, thi thoảng anh bận mà nhờ tài xế.

Thay đổi duy nhất chỉ có ở đây là bầu không khí. Trước Everland thì lúc nào cũng ảm đạm, màu sắc lưng lưng, không lên cũng không xuống. Sau Everland, đột nhiên một màu hồng kéo cao chót vót, ngập tràn cả căn nhà.

Tất cả người giúp việc, ông quản gia, rồi đến chú tài xế đều chụm đầu vào nhau, đem gương mặt đáng suy ngẫm ra nhìn cặp vợ chồng son nọ. Vài ngày nay, đi đến đâu dính đến đó, không rời nửa bước, ăn nói dịu dàng, người tung người hứng, hay cười và va chạm thân mật với nhau hơn.

Mấy cô giúp việc miệng đàn bà, bàn ra tán vào là chuyện đương nhiên, dạo gần đây có chuyện để tám thì vui khôn siết. Chỉ có ông quản gia tuổi già, nhìn thấy chúng nó thân nhau hơn thì có chút vui, riêng chú tài xế - người duy nhất biết đến bản hợp đồng - nhất thời rùng mình.

Như buổi trưa ngày hôm nay là một điển hình. Kim Sunggyu cư nhiên tan sở sớm hơn mọi hôm, Woohyun cũng vậy. Cả hai đi trên con xe sang về nhà, tuy mặt mày lạnh tanh, nhưng tay ai tay kia vẫn nắm rất chặt.

Đi vào trong nhà, Woohyun mệt mỏi ngả lưng xuống ghế sofa, giày còn chưa kịp tháo, đã rút điện thoại từ trong túi ra nhắn tin cho Hoya. Kì thực tên này cũng tốt, ngoài tính nói nhiều ra thì tất cả đều khiến Woohyun thoải mái khi ở cùng, thuộc tuýp người ấm áp, chăm lo cho người khác.

Nội dung tin nhắn cũng không có gì đặc biệt, Hoya sốt sắng khi vừa thăng cấp thành Lieutenant General, một loại cấp bậc khá cao, chí ít là cao hơn Colonel của cậu. Hoya rất điêu luyện trong trò Sudden Attack, cậu tình cờ tìm thấy điểm chung này khi trò chuyện với Hoya, song nếu lập team với tên này mà nói, có thể bất khả chiến bại cũng nên.

Woohyun cứ hí hoáy nhắn tin, không biết giày mình đã được Sunggyu tháo ra từ khi nào, chỉ biết khi mắt cậu rời khỏi điện thoại, đã thấy Sunggyu cau có khoanh tay đối diện.

"Sau này nhớ tháo giày rồi mới đi vào nhà, nghe chưa?"

Trên chân còn mang đôi vớ trắng, Woohyun khó chịu với "bà mẹ già" Sunggyu kia, liền đưa chân chỉ về mặt Sunggyu chu mỏ: "Vậy thì sau này anh làm nô tì cho em, cứ tháo giày ra cho em là được, chứ để não em nhớ mấy thứ đó, thật tình không vô"

Song nhe răng cười cười, mặc cho Sunggyu đã sớm muốn phi dép vào cậu, Woohyun bật dậy đứng trên sofa, thật ra, cậu đứng như vậy vì có thế cái chiều cao thấp bé của cậu mới với được đến cổ Sunggyu.

Quấn tay vòng qua cổ anh, Woohyun mỉm cười: "Anh xã! Anh xã đáp ứng em một thứ được không?"

Sunggyu lập tức tối mặt, hắc tuyến trên trán kéo dài: "Anh xã?" - Đưa tay ho khan: "Vài giây trước còn bảo anh làm nô tì cho em, vài giây sau đã bá cổ thân thiết người ta gọi là anh xã. Này Woohyun, em thuộc kiểu người như thế sao?"

Woohyun không quan tâm, cứ giả vờ làm nũng, đem mắt cún long lanh ra nhìn: "Anh xã...anh xã, nói đi, đáp ứng một thứ cho em đi"

Bất đắc dĩ, Sunggyu nheo mày: "Thứ gì?" - Liếc mắt nhìn Woohyun một cái.

Cậu nghe vậy vui mừng, liền phấn khởi thỉnh cầu: "Thẻ game! Anh xã cho Hyunie thật nhiều tiền đi mua thẻ game nạp xu đi! Hyunie cần mua súng mới!"

Lần này, màu sắc gương mặt Sunggyu còn hơn cả đen, nhọ nồi sánh không bằng, chỉ vì thái độ trẻ con kia của Woohyun.

"Này, em rõ đã 22 tuổi, cư xử cho đúng một chút đi"

Con người rõ nhàm chán.

Woohyun nhăn mặt, bĩu môi ra tỏ vẻ: "Anh làm như 22 tuổi thì không được chơi game? Nói cho anh nghe, tiền bối của em năm nay tròn 37 vừa lấy vợ mà vẫn hăng hái chơi đấy nhé!"

"Vậy thì sau này em muốn 37 tuổi mà vẫn chơi cái trò ấu trĩ đó? Tuy không biết vợ của tiền bối của em ra sao, nhưng đổi lại anh thật tình chịu không được, làm vợ anh thì ba cái trò ấu trĩ đấy phải vứt hết!"

Xem kìa, rốt cuộc cậu đang trò chuyện với chồng, hay đang trò chuyện với bà mẹ già đây? Mà tính ra, mẹ cậu còn không quá đáng đến như vậy, con trai tuổi còn chưa tốt nghiệp cấp 3, có là đại học thì vẫn cắp sách đi đấy thôi, nghiện chơi game là một thứ hiển nhiên trên đời này, chỉ có Kim Sunggyu từ dưới đất chui lên, sống chẳng giống người gì cả.

Hất mạnh người Sunggyu ra, Woohyun phịu mặt ngồi phịch xuống ghế, cả người ngứa ngáy cứ làm mấy trò loăng quăng, trong miệng lẩm bẩm: "Xí, không thèm tiền anh, tôi tự đi về xin thằng Myungsoo. Mà hết 5 tháng thì hết vợ chồng, sợ gì anh không cho tôi chơi chứ"

Nhưng đáng tiếc ở đây, tất cả lời lẩm bẩm đó đã một cách hoàn hảo nào đó mà đi lọt vào tai Sunggyu, hoặc không giọng Woohyun quá to, hoặc không cậu cố tình nói to để cho ai kia nghe thấy.

Thay vì Sunggyu nghe thấy sẽ thương cảm cho cậu tiền mua thẻ game, ngược lại anh ta vô cùng tức giận, đem ánh mắt trách móc ra nhìn cậu, quát to: "Em nói cái gì mà 5 tháng?! Dẹp bỏ cái đó sang một bên đi!"

"Gì...gì vậy trời?" - Woohyun ngu mặt nhìn anh, nửa chữ cũng không hiểu được hàm ý của Sunggyu là thế nào, chỉ đăm đăm nhìn Sunggyu bỏ đi vào bếp: "Anh ta có tiền sử bệnh tâm thần hả?"

Lắc cái đầu qua trái, lắc cái nữa qua phải, Woohyun vắt nát óc nghĩ cũng không ra, liền chán nản bỏ sang một bên như lời Sunggyu nói ban nãy. Cậu hít một hơi, tung tăng hai chân chạy vào bếp, luôn miệng gọi vang nhà: "Anh xã...anh xã giận hả? Woohyun nấu cơm anh xã ăn nhé?"

Cô giúp việc thứ nhất tóc ngắn đang lau tay vịn cầu thang, đem cả hai đôi mắt trố ra nhìn, cô giúp việc thứ hai tóc buộc đang mang đồ vừa phơi khô đi vào, nghe xong cũng thiếu chút bật ngửa ra té.

Ngoài ra có bác quản gia thì chậm rãi đọc báo gần đó, đôi mắt nheo lại ý cười, và lại chỉ có chú tài xế ngồi đối diện bác quản gia, mặt mày đổ mồ hôi, đưa tay vuốt vuốt yết hầu, trong lòng thầm nghĩ không biết có nên đi về báo cáo cho ông bà chủ biết tin hay không...

"Thôi đi, tránh cái mông đi nơi khác" - Sunggyu đem áo vest ngoài cởi ra, từ tốn xắn tay áo sơmi trắng lên: "Em mà có nấu ăn, chỉ tổ làm cho anh tốn thêm mớ tiền sửa sang lại cái bếp. Còn nhớ chứ hả?"

Woohyun chưa kịp cầm nồi cầm chảo đã bị Sunggyu đẩy ra, cậu ngây người, sau khi nghe Sunggyu nói vậy, cậu càng thêm ngây người, bản thân dần dần trôi ngược trở về ngày hôm đó, ngày mà Nam Woohyun này một thân nhỏ con đại phá gian bếp biệt thự của Kim Sunggyu.

Phải, chính là như vậy.

Người ta đường đường là vua một nước - Nguyễn Huệ, lên ngôi lấy hiệu Quang Trung. Một con người hành động mạnh mẽ, quyết đoán cùng trí tuệ sáng suốt và nhạy bén, có tài dụng binh như thần, ý chí quyết thắng, tầm nhìn xa trông rộng. Dưới sự lãnh đạo của ông, một tay điều binh đại phá quân Thanh. Lập công cho nước nhà, mang về bao nhiêu thắng lợi và niềm tự hào, một tấm gương vô cùng sáng.

Cho đến thế kỉ 21 này, ở tại Hàn Quốc cũng có một mống, sinh viên năm 2 tên Nam Woohyun, lấy hiệu Nam Ú. Một con người ngoài cái xác ra thì tất cả đều vô dụng như nhau, tài lanh là nhất, ở nhà có người giúp việc lại không muốn, tự muốn đi nấu cho mình bữa tối ngon miệng.

Song kết quả cho thấy, Kim Sunggyu đã phải tiêu tốn "khá" là nhiều tiền cho việc sửa sang lại một phần hai gian bếp của mình đã được vị sinh viên năm 2 Woohyun đại phá chỉ vì muốn...chiên một cái trứng ốp la.

Mà nếu như cái trứng ốp la đó thật hoàn hảo, đẹp nguyên vẹn thì Sunggyu cũng không mấy làm tiếc. Đằng này nó vừa đen vừa khét, nghe toàn mùi khói bốc lên, lần đầu tiên thấy món...trứng xông khói cộp mác Nam Woohyun - chẳng khác gì đống phân chó.

Nói vậy có hơi quá đáng, như Sunggyu đã xác nhận, nó là phân chó!

Cuối cùng cầm đĩa "trứng chiên" hay "trứng xông khói" gì đó lên, hình dạng méo mó, teo lại như phân chó mà bị táo bón. Sunggyu phải nói trong 28 năm qua, chưa có kẻ nào mang khả năng khiến anh khổ sợ đến vậy, đúng năm nay gặp được một kẻ, bề ngoài tầm thường, nhưng bên trong không phải dạng vừa, đích thực là tổ tông của anh.

Đã muốn đi vứt cái thứ ngay cả khoa học chứng minh không phải thức ăn kia, vậy mà tổ tông của anh lại muốn giữ lại xem như thành quả đầu tiên, nhất định phải nếm qua. Sunggyu thật tâm cũng lo lắng cậu ăn vào sẽ lăn đùng ra chết, nên mới thay cậu cho hoa cỏ nó ăn, liền đi ra sau vườn nói: "Mang làm phân bón cho cây, thành quả đầu tiên của em, như vậy cũng coi đã tự hào rồi nhỉ?"

Nhưng mà có mang đi làm phân bón, Sunggyu cũng run tay, vì bao nhiêu cây hoa hàng ngoại nhập về của anh rất đắt tiền và quí hiếm, hấp thụ thành quả của Woohyun chỉ sợ chúng héo hon rồi chết thôi...

Kết thúc hồi tưởng, Woohyun trở về thực tại, khịt mũi mấy cái quay sang nhìn Sunggyu: "Anh xã...cái món trứng kia, anh còn chưa thử, em còn chưa nếm, làm sao biết nó tệ chứ?"

Sunggyu vừa mang tạp đề vào, nghe cậu hỏi liền đáp: "Không cần thử hay nếm, nhìn bề ngoài của nó đã chứng minh bản chất bên trong rồi. Cũng giống như vị nào đó đã làm ra nó đấy"

"Vậy là ý anh nói..." - Woohyun mím môi: "Ngoài trong gì của em, đều như một cục phân chó, không hơn không kém?"

"Hiểu nhanh rồi đấy, dạo này não em hoạt động tốt nhỉ?"

Woohyun hắc tuyến, hận không thể vơ lấy cây dao sắc bén nào đó rồi ghim vào đầu Sunggyu luôn. Đành phải lủi thủi đi ra bàn ăn ngồi, cậu tựa cằm mình lên cánh tay, lặng nhìn Sunggyu cao to phía kia đeo tạp đề màu cam đung đưa nấu ăn.

Cái tạp đề màu cam đó...ngoài màu cam ra, thì có hình một con gấu Rilakkuma nữa. Giờ nói xem, ai u trĩ hả?

"Sao anh không để cô giúp việc nấu đi?"

Sunggyu chăm chú nấu ăn: "Hôm nay đặc biệt anh sẽ nấu cho em ăn, để cho em thấy mình có người chồng tài giỏi thế nào"

"Đang tự luyến đó hả?"

"Tùy em nghĩ"

"Xì"

"..."

Kết thúc cuộc đối thoại chẳng đâu vào đâu, đâm xỏ nhau là nhiều. Woohyun tiếp tục nằm dài trên bàn nhìn Sunggyu, nhìn anh đặc biệt nấu cho cậu ăn, sự im lặng tiếp tục kéo dài được 4 phút là hết mức.

"Anh xã..." - Giọng Woohyun nghe như ngái ngủ.

"Sao?"

"Em hát cho anh nghe nhé?"

Tim Sunggyu khẽ giật thót: "Anh lo cho em, sợ em lên báo với tin "Vợ sát hại chồng bằng giọng ca sư phụ Chain", như thế sau này chẳng ai chịu cưới em đâu"

"Không đâu, em thật sự hát hay, lần trước hát chỉ là muốn hại anh thật"

Sunggyu nhướn mày: "Vậy lần này có hại anh không?"

"Không, em hát nhé?"

"..."

"Im lặng xem như đồng ý đó"

"..."

Vậy là cho phép rồi. Woohyun tủm tỉm cười, ngồi thẳng người dậy chuẩn bị tư thế như một ca sĩ chuyên nghiệp, chỉnh giọng lại một chút, cậu bắt đầu với thanh âm gió nhẹ nhàng.

"Em tin vào tình yêu mà anh dành cho em

Tin vào tất cả những gì anh làm

Yêu anh...Yêu anh

..."

Đột nhiên đến câu tiếp theo, giọng Woohyun chợt ngừng lại, âm điệu vẫn còn vương trong không khí trôi dạc.

"Sao lại dừng?" - Sunggyu bất an quay người lại, nhìn Woohyun ngây ra như phỗng.

Cậu lắc đầu, cười tươi: "Không có...em quên lời mất rồi, chỉ thế thôi. Hay không? Giọng em hay mà phải không?"

Sunggyu bật cười, nửa đùa nửa thật: "Cũng tạm, chịu khó nghe thì hay"

"Xì" - Lại xụ mắt xuống như bánh bao chiều, Woohyun thở dài.

Nói quên lời thì nói thế thôi, chứ đây là bài tủ cậu thích, quên làm sao cho được. Chẳng qua vu vơ muốn hát nó cho anh nghe, nhưng tình cờ nhận ra ý nghĩa bài hát giống với tất cả những thứ cậu giấu trong nội tâm của mình, đang rất muốn bày tỏ với Sunggyu, nhưng lại sợ, cho nên bài hát đó, tốt nhất không nên hát nốt.

Mãi tưởng chừng như ngủ gật đi, Woohyun đã được đánh thức bởi mùi thức ăn thơm lừng. Cậu vội ngồi dậy dụi đôi mắt nặng trĩu, phấn khích nhìn mấy đĩa thức ăn đầy đủ màu sắc, bụng lập tức kêu gọi cồn cào.

"Đây là anh nấu hết đó sao? Tuyệt thật!"

Cậu không ngừng tấm tắc khen ngợi, đem cầm đôi đũa lên, nhào vào ăn ngay miếng thịt to nhất đầu tiên.

Xem ra, hồi mới về nhà chồng còn e ngại xấu hổ này nọ đủ điều. Sau khi tỏ tình xong, còn xem Sunggyu không bằng nô tì, cư xử thoải mái, muốn ăn là ăn, dòm ngó trên dưới làm gì cho phiền.

"Woa! Ngon lắm nha, anh học nấu ăn ở đâu vậy? Em nhất định phải đi một khóa!"

Sunggyu tự tin: "Không có đi học, tự mò"

Nghe mà khó tin, nấu ăn ngon như vậy, tuổi còn trẻ, chưa qua 30 là còn trẻ, nhưng đã nấu ăn ngon như thế này, sau này có rèn luyện thêm một chút, lấy tiền mở nhà hàng, kèm theo gương mặt đẹp trai, trở thành đầu bếp nổi tiếng luôn không chừng.

Woohyun lườm: "Xạo bò riết quen, thôi tự luyến bản thân mình, lo ăn đi, được dịp người ta hỏi lấn tới" - Nói xong, gắp thêm mấy miếng thịt nữa cho vào miệng nhai chóp chép.

Sunggyu lại cười khổ, không có lời để nói với thằng nhóc đối diện, anh tiếp tục ăn.

Kì thực tài nấu ăn của anh không phải nói dối, anh chưa từng học qua khóa học nào, chỉ toàn mày mò ở trong sách và trên mạng là chính, xem mấy thực đơn và cách nấu, rồi đi mua nguyên liệu về tự thực hành thế thôi.

Cũng được gần 10 năm kể từ khi anh tự nấu ăn, hồi trước sống bên Mỹ, chỉ toàn ở trong kí túc xá không về nhà nửa bước, căn bản cũng không có gia đình bên đấy, nên phần lớn thức ăn đều do anh nấu.

Trước giờ anh sống cũng không có chuyện thuê người giúp việc trong này, tuy nhà giàu nhưng sống một mình ở Mỹ đã lâu, anh cũng không có dựa dẫm vào ai. Về đây cũng vậy, mấy bửa đầu anh tự nấu, sau khi cưới Woohyun thì bất đắc dĩ thuê giúp việc theo như bản hợp đồng để chăm lo cho cậu. Thế thôi.

Đangăn, đột nhiên chuông cửa vang lên...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com