Chap 17 - Buổi hẹn hò đầu tiên - 1
Người gửi – Kim Sunggyu: [Woohyun, hôm nay anh về trễ một chút nên không thể đón em, em về trước thì thay sẵn quần áo, hôm nay anh sẽ đưa cả hai đi ăn tối – xem như buổi hẹn hò đầu tiên của chúng ta]
Trạng thái – Đã xem.
Trạng thái thật: Hồn lìa khỏi xác.
Nam Woohyun sau khi xem tin nhắn được gửi từ nửa tiếng trước, nửa tiếng sau, vẫn hồn lìa khỏi xác.
"Này em kia! Em có tôn trọng giờ giảng của tôi không hả? Cái kiểu há hốc mồm, trợn mắt nhìn tôi đã 30 phút là thái độ gì đây?"
Lập tức, toàn thể sinh viên trong hội trường đều dồn mắt về tên vừa được thầy vinh hạnh nhắc nhở.
Vì ở đại học, giáo viên hiếm khi để ý đến ai ngoại trừ kẻ đó làm mất trật tự ảnh hưởng đến người khác, còn tình huống của Nam Woohyun, tuy không gây ồn, tuy không gây ảnh hưởng đến người khác, nhưng được cho là sỉ nhục bậc trưởng bối a!
"Nam Woohyun, cậu có nghe thầy nói gì không?"
Bất quá, Hoya quay sang đập vào trán Woohyun một cú rất mạnh, đến mức có thể triệu hồi được linh hồn của Woohyun quay trở về với thể xác. Lee Hoya, cậu sau này có thể làm thầy đồng!
Woohyun ngậm mồm lại, đưa tay xoa xoa hai bên má mấy cái, từ lúc nhận được tin nhắn cũng đã 30 phút trôi qua, trong 30 phút cứ há hốc mồm như vậy hiển nhiên bị mỏi cơ, phải cần xoa xoa để có thể trở lại bình thường.
Nhưng vẫn không sao giảm được nổi tức giận trong thầy, thầy vẫn cho rằng Woohyun sỉ nhục mình và không hề có chút tôn trọng nào. Cứ thản nhiên massage cho cái má của cậu ta, lời nói của thầy xem như Woohyun bỏ lơ qua, thậm chí xin lỗi cũng không có.
Hoya sớm nhận ra biểu hiện của thầy, lập tức muốn giúp ích gì đó. Vì từ trước đến giờ việc mà Hoya làm cho Woohyun chỉ có mời ăn khô bò, gánh team hộ trên Sudden Attack, ngoài ra không có gì to tác hơn. Trong khi đó Woohyun đã chỉ dạy cho Hoya cách kết bạn, nhờ vậy mà Hoya đã tìm được một vài mống. Cái đó thật sự rất to tác đi.
Cho nên lúc này đây.
Lee Hoya đột nhiên đứng dậy gây sự chú ý, ưỡn ngực dõng dạc hô to: "Haha...em xin lỗi thầy, Woohyun vừa nhận được tin bà nội nó sinh em bé nên không kiềm chế được sự ngạc nhiên trong mình ạ"
Vâng, bà nội sinh em bé.
Lee Hoya, mày quá thông minh, quá nhanh trí, một cái cớ giúp bạn mình quá hoàn hảo.
Sau đó, Lee Hoya dùng khóe môi cười của mình ra vẻ vừa cứu được Woohyun.
Rất tự hào. Lee Hoya hôm nay đã nếm được cảm giác làm anh hùng.
Nhưng, đáng lí ra theo tính toán của Hoya thì phải là một tràn trầm trồ và Nam Woohyun ngước mắt cún nhìn Hoya tỏ lòng biết ơn hay đại loại giống như vậy.
Thế mà thành ra một câu chuyện đáng nhớ cho khoa công nghệ thông tin hôm đó. Thay vào những tràn trầm trồ chính là một trận cười đau ruột, toàn thể sinh viên lăn bò lộn trên bàn, đến cả thầy giáo cũng chỉ biết câm nín ho khan.
Duy chỉ có Nam Woohyun, từ tâm trạng vui vẻ vì nhận được tin nhắn hẹn hò của Sunggyu, nhờ Hoya nhúng miệng vào mà trở thành một buổi thảm hại sau đó cho đến tận tốt nghiệp đại học, Woohyun đi đến đâu cũng nhận được câu hỏi "Năm nay dì mày chuẩn bị vào lớp một chưa?" hay "Con bà nội mày mới sinh được nhiêu tuổi rồi?"
Lee Hoya, tôi sẽ khắc cốt ghi tâm cậu hôm nay.
Lee Hoya, cậu sẽ là thằng mà tôi nhớ nhất cho đến khi chết.
"Lee Hoya, từ nay về sau chúng ta chấm dứt tình bạn"
Đó là câu nói cuối cùng cho đến khi tan học của Woohyun. Cậu tối sầm mặt bỏ đi, tức giận cũng không nên, chỉ tổ tổn hại sinh khí của mình, thà rằng chia tay thằng ôn dịch kia từ đây để khỏi phải rước họa vào thân thêm lần nào nữa.
Hoya thơ thẩn đứng nhìn Woohyun rời khỏi trường, đưa tay vờ níu kéo nhưng khoảng cách dần kéo dài quá xa, chạm mãi cũng không đến.
Đâu đó nhạc Sơn Tùng M-TP vang lên làm nền: Hyun đi xa quá, Hyunie đi xa Đại quá...
Chắc ai đó sẽ về...thôi.
Hoya nheo mày, đem khắn giấy chấm chấm nước mắt.
...
Vứt bỏ cái balo sang một bên, Woohyun ngả lưng xuống giường nằm nghỉ ngơi một chút.
Hôm nay Sunggyu không đón cậu, cảm giác có chút lạ lạ nhưng cũng không ảnh hưởng lớn. Căn bản trước kia đi học cậu toàn dùng xe đẹp hoặc đi xe buýt, thỉnh thoảng vẫn có lúc Sunggyu không đón cậu vì bận tăng ca đó thôi, dù sao vấn đề này hoàn toàn bình thường.
Woohyun rút điện thoại ra xem thời gian, Sunggyu nói có về trễ một chút nhưng chắc cũng không trễ được bao nhiêu, còn bảo cậu thay sẵn quần áo trước, chắc hẳn anh sẽ chóng về.
Mở cửa tủ quần áo, cậu chống nạnh ngó quanh mấy bộ, một bên đầy đủ màu sắc với những loại quần áo trẻ trung dành cho tuổi sinh viên như cậu, một bên lại tối om vì những bộ veston cậu dự trữ để có dịp trang trọng nào đó mà lấy ra dùng.
Tóm lại rất mẫu thuẫn. Woohyun lẩm nhẩm: "Hẹn hò...hẹn hò...rốt cuộc đi đâu để còn lựa đồ đây?"
Cuối cùng Woohyun lôi điện thoại ra, gửi cho Sunggyu một tin nhắn: [Sunggyu a, anh nói chúng ta đi hẹn hò mà ở đâu mới được chứ? Em cần phải chọn trang phục cho phù hợp ( ̄ 3 ̄)]
Cũng không quên kèm theo một cái icon chuẩn phong cách của cậu. Woohyun nhắn xong thì quẳng cái điện thoại xuống giường, lội vào trong nhà tắm kì rửa cho sạch sẽ, gần nửa tiếng sau mới trở ra với cái khăn bông chùm toàn phần, đơn giản hiện tại không có quần áo gì hết a.
"Gì vậy? Còn chưa hồi âm?"
Cảm thấy kì lạ, Woohyun cầm điện thoại trên tay lục hộp thư gửi đến nhưng không có thư nào mới, tưởng rằng điện thoại bị trục trặc liền khởi động lại, đợi một chút rồi tiếp tục mở hộp thư ra nhưng kết quả vẫn như cũ: Không có thư mới.
"Điện thoại Gyu đầu bò bị hết pin sao?"
Ờ, có lẽ vậy.
Nhưng tính đến thời gian cậu từ trường về nhà, lăn lộn, ngắm tủ quần áo và đi tắm thì có thể cho hơn 40 phút đi, gần một tiếng đồng hồ rồi mà Sunggyu vẫn chưa về, tin nhắn thì không hồi âm.
"Hay Gyu đầu bò gặp chuyện?"
Woohyun cắn môi mình suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng đưa ra kết luận: Thay gấp quần áo xách xe chạy đi tìm Gyu đầu bò!
À không, nhờ chú tài xế đưa đến công ty Gyu đầu bò mới thực tế.
"Chú Hwang, chú Hwang!"
Woohyun gấp rút chạy từ trên cầu thang xuống, có thể gọi là phóng cũng được, với tốc độ nhanh suýt chút đâm đầu vào người chú Hwang – tài xế riêng của Kim Sunggyu.
"Chú mau đưa cháu đến Woollim, gấp gấp lắm ạ!"
Trong lúc chú Hwang còn ngẩn ngơ ra đó đã sớm bị Woohyun lùa ra khu giữ xe, miệng không ngừng hối thúc chuyện gấp này chuyện gấp nọ, khiến cả chú Hwang cũng luống cuống như ngồi trong chảo dầu bỏng mặc dù chẳng biết chuyện gì sắp xảy ra.
Trên con đường lớn đến Woollim, Woohyun mãi ngồi không yên, cứ loay hoay qua lại, mặt mày biến sắc, ôm khư khư cái điện thoại trên tay thỉnh thoảng gọi điện cho Sunggyu nhưng vẫn thuê bao.
"Chú Hwang...chú có thể nhanh hơn một chút?"
"Hiện tại mưa rất lớn nên mặt đường trơn trượt, nếu chúng ta tăng tốc độ tôi e rằng..."
"Không sao đâu ạ, cứ tăng tốc đi chú Hwang!" – Woohyun nóng vội cắt ngang cả lời chú tài xế.
Xe dần tăng tốc hơn trên con đường lớn với trận mưa ồ ạt bên ngoài. Mưa tạt vào kính xe mỗi lúc càng mạnh, tiếng động cơ xe ầm ầm pha trộn với rào rạt của mưa, những thứ đó càng khiến tâm trạng Woohyun thêm trùng xuống, nặng nề khi phải nghĩ đến Sunggyu đang gặp chuyện gì đó.
Cuối cùng dừng trước Woollim. Woohyun không màng mưa gió bên ngoài mà trực tiếp mở cửa xe đi ra, cậu chạy nhanh trên từng bậc thang ướt đẫm nước mưa, trơn trượt và nguy hiểm, nhưng không hề hấn gì đối với Woohyun.
"Hộc...hộc" – Woohyun từ xa đã thấy Jessi – cô thư kí của Sunggyu. Không khỏi lo lắng kéo tay cô ta lại hỏi: "Jessi, Sung...Sunggyu đã về chưa?"
Mong rằng là chưa...mong rằng là chưa...
"Chưa, chủ tịch còn ở trên văn phòng tiếp khách, cậu vì sao lại ướt mem thế này hả?" – Jessi cũng lo lắng không kém khi nhìn thấy Woohyun thân gầy gòm chỉ với chiếc áo thun mỏng bên ngoài, từ đầu đến chân ướt không chỗ chừa, đôi môi chuyển sang tím ngắt càng thêm khiến lo.
"Không có gì, phòng của Sunggyu ở đâu?"
Jessi nheo mày, song khẩn trương đáp: "Tầng cao nhất ở hành lang bên phải, phòng cuối cùng"
"Cảm...cảm ơn!"
Cố gắng nói được từ "cảm ơn", Woohyun vội vàng cuối đầu chào Jessi rồi ba chân bốn cẳng chạy thẳng đến chỗ thang máy. Mặc cho Jessi hét lớn nói cái gì đó phía sau nhưng cũng không vào được tai Woohyun, tất cả đều bị cậu bỏ lơ qua.
"Nhưng Woohyun a! Chủ tịch đang tiếp khách!"
Jessi nhảy cẩng trên đôi giày cao gót của mình, gãi đầu nhớ lại, trước giờ tan làm đột nhiên có một người đến tìm chủ tịch mà lại không hẹn trước, nếu là thông thường sẽ bị từ chối gặp mặt nhưng không ngờ rằng ở đây, chủ tịch đã trực tiếp mời người đó đến tận phòng làm việc của mình, còn dặn không được phép cho ai vào hay làm phiền.
Vì chủ tịch chưa bao giờ mời ai đến phòng làm việc của mình để trò chuyện nếu như chủ đề không phải về công việc, nhưng ở đây, người tìm chủ tịch là vì chuyện cá nhân, một người hoàn toàn lạ hoắc mà Jessi chưa từng gặp qua.
Cô thầm nghĩ bụng, chuyện lạ nhất mà cô thấy là: Chủ tịch vừa mới về nước cách đây không lâu, càng không có bạn bè nơi này, huống hồ có Woohyun làm vợ vậy mà người khách không mời mà đến kia tự nhận mình là người yêu, hỏi xem có thể tin được?
Jessi hướng về phía thang máy đã sớm chạy đến tầng cao nhất. Woohyun là người quan trọng như vậy, chắc sẽ vào được phòng chủ tịch mà không bị cho là làm phiền.
...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com