Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 18 - Quỳ xuống và xin lỗi đi - 2

"Nỗi day dứt nơi lòng ngực cứ khiến em thao thức

Sao anh lại làm như thế?

Dù có hơi kì cục như em vẫn muốn hỏi

Em là gì trong lòng anh?

...

Phải chăng em là kẻ duy nhất rối bời tâm trí?

...

Em đang rất thật lòng, nhưng anh thì...

Hóa ra là thế, hóa ra là vậy

Em đã rất hạnh phúc nhưng anh có lẽ thì không

Đó chính là anh của ngày hôm qua

Em đã không biết rằng, chỉ mình em là kẻ ngờ nghệch

Nếu em biết rằng có một ngày chúng ta sẽ kết thúc

Lẽ ra anh không nên đưa em về nhà

Lẽ ra anh không nên ôm em như thế

Những lời ngọt ngào anh trao làm tim em xuyến xao cả đêm

Những lời đó, lẽ ra anh cũng đừng nên nói ra

Anh trốn tránh em như một kẻ hèn nhát

Em là một kẻ ngốc khi vẫn cứ mộng tưởng anh sẽ quay về

Ánh mắt âu yếm từng trao em cái nhìn lưu luyến

Em thật là ngốc khi chỉ có thế đã phải lòng anh rồi

Em đã chẳng biết sẽ có một ngày như thế này

Và giờ thì hóa ra là thế đấy..."

Mùi rượu nồng nặc, Nam Woohyun nằm dài trên bàn gỗ, tay quơ quào loạn xạ cũng chẳng biết là tìm kiếm cái gì, ví dụ như chụp được một cái chân gà cay liền cho vào miệng gặm, hay miếng dưa gang ướp lạnh, mấy hạt đậu phộng, vân vân và mây mây. Chỉ có điều tất cả những thứ đó đều bị cậu quậy phá rơi rãi hết ra ngoài dĩa sạch, dính vào nước rượu bị đổ trên bàn, thấm vào, nhất định trở thành thứ không phải là đồ ăn, nhưng Woohyun lại liên tục cho chúng vào miệng mà nhai ngon lành, Heechul cùng Jackson bao nhiêu lần ngăn lại cũng không xong.

E rằng sắp có người bị bội thực. Nhưng chắc chắn không phải vì đồ ăn kém chất lượng mà bội thực, Kim Heechul đương nhiên khỏi phải sợ cái chuyện sẽ bị kiện.

Mãi thì bỏ cuộc, Heechul và Jackson trở lại phục vụ những người khách kia, mặc cho Woohyun ngồi đó, dù sao cũng im lặng không làm rộn hay bày trò kì quái nào đó ảnh hưởng đến quán nên thôi cứ thây kệ cậu ta.

Cho đến khi, Nam Woohyun thèm hát. Đứng lên trên bàn, vỗ tay gây sự chú ý, cầm một chai rượu rỗng trên tay vờ như chiếc micro, Woohyun há miệng cất giọng câu hát đầu tiên.

Kì thực, không nên gọi là hát, chính xác hơn phải gọi là hét.

Phải, Nam Woohyun đang hét để giải tỏa nỗi lòng trong mình, bên cạnh đó có hai tên đang rất không hài lòng với màn trình diễn không mời của Woohyun. Kim Heechul mới bực bội gọi điện cho Sunggyu.

Đầu tiên là hát ca khúc Shoudn't Have mới ra của Bạch Nhã Nghiên, sau đó khi Kim Sunggyu vội vã từ bên ngoài chạy vào, đã thấy từ Bạch Nhã Nghiên chuyển sang TWICE. Woohyun rất hăng hái nhảy vũ điệu Cheer Up, đặc biệt động tác đẩy hông rất được Woohyun uyển chuyển thực hiện.

"Cheer up babe. Cheer up babe ~"

"Cái kia..." - Kim Sunggyu đứng đối diện ngước nhìn vợ của mình, may là chưa quấn thêm mấy dải băng lố bịch nào đó như trong phim, Woohyun còn nguyên vẹn quần áo bình thường, chỉ có động tác đẩy hông khiêu gợi đang mời gọi mấy tên gay xung quanh. Sunggyu nghiếng răng: "Nam Woohyun!"

Sungyeol vừa vào liền không ngừng cười, cười đến mức tưởng chừng không thấy Tổ quốc ở đâu. Ôm bụng há há lên mấy tiếng: "Trời đất, bữa nay nó lên tận Queer làm trùm rồi!"

Nửa tiếng trước còn đứng ở bệnh viện lo sốt vó cho ai đó, không ngờ rằng ai đó vẫn còn lành lặn và không có dấu hiệu nào cho thấy rất tổn thương sau khi nhìn thấy cảnh đáng ghét giữa Sunggyu và Park Jaekyung. Ngoài uống rượu ra, thông thường trong phim sẽ đau khổ kể lể, cuối cùng Woohyun lại dùng cách khác để khống chế tổn thương trong mình.

TWICE chính là cách hiệu quả nhất. Lên xuống, lên lên rồi lại xuống, lên tiếp tục xuống, lên lên rồi xuống nữa.

Nam Woohyun đột nhiên cảm thấy bên dưới nháo nhào, ai nấy đều bàn tán ra vào xầm xì, còn đem ánh mắt chú ý lên cậu, bởi vậy mới khiến bộ não bị tẩm rượu nặng đi quá giới hạn của sự tưởng tượng: "Các khanh bình thân!" - Giơ hai tay lên cao, giở cái giọng hoàng thượng.

Thật sự, làm trùm rồi.

"Nam Woohyun, mau xuống đây, cẩn thận không té" - Kim Sunggyu không mấy để tâm, chỉ biết bây giờ Woohyun đứng trên bàn lại còn say quắc cần câu, không cẩn thận liền có thể té nhào, chân chưa gì đã đứng không vững: "Woohyun, lại đây anh đỡ xuống!"

"Gyu..."

"Ừ, Kim Sunggyu đây"

"Gyu...đầu bò! Mẹ nó, thằng khốn nạn!"

Nên nhớ, hiện tại nó là trùm.

Nam Woohyun chống hông, cười khanh khách mấy cái rất ra dáng của một vị hoàng thượng hùng mạnh: "Tôi không biết đâu, ánh mắt của anh cứ giả vờ ngây thơ thế kia. Anh khiến tôi vui rồi lại khiến tôi buồn, tôi thấy muốn phát điên rồi! Tôi là dế chắc? Để anh quay mòng mòng như vậy!"

Trong lúc Woohyun không ngừng dùng lời hát của bài Up & Down mắng rủa Sunggyu. Sungyeol nhích sang bên cạnh Heechul ghé vào tai thì thầm: "Nó uống bao nhiêu chai rồi?"

"Sáu chai Tequila pha chanh, độ cồn 40. Tuy vậy Woohyun cũng không phải tửu lượng cao nên sáu chai đã đi quá giới hạn" - Heechul nhướn mày.

"Cái gì?! Loài gì lại uống Tequila đến sáu chai, chết thật đấy!"

"Sáng mai sẽ không tìm thấy chính mình"

"Hiện tại đã mất cả chính mình rồi!"

Quay lại với Nam Woohyun gương mặt đỏ au, thỉnh thoảng nấc cục mấy cái, dáng vẻ như mấy tên bợm nhậu: "Đúng là quái vật mà!" - Mạnh dạn giơ ngón tay giữa ra, Nam Woohyun khinh thường phỉ nhổ: "Gyu đầu bò, tôi với anh hôm nay sẽ sống chết cùng nhau!"

Lập tức nhảy bổ xuống khiến Sunggyu mất thăng bằng liền ngã nhào cả hai.

"Chúng ta có nên ngăn lại?" - Heechul lo sợ nhìn Sunggyu bị cục mỡ đè.

"Không nên, Woohyun hiện tại trong lòng đầy ắp những cách nghĩ của chính mình thì sẽ không nghe được tiếng lòng của người khác. Kim Sunggyu lại phát hiện được mình sai, dám chịu khổ thì khổ một hồi, không chịu khổ thì khổ cả đời"

"Nói nghe hay"

"Trước kia môn văn chưa dưới 8 điểm" - Sungyeol vênh mặt.

"Đồ chết tiệt!" - Woohyun ngồi dậy, tức giận đá vào chân Sunggyu một cái, cậu khoanh tay nhìn Sunggyu cũng dần đứng lên, bất quá anh vẫn cao hơn cậu, trông một mét bảy sáu lúc này chẳng oai phong gì cả, bởi vậy mới mím môi ra lệnh: "Kim Sunggyu..."

"..."

"Sắp bùng nổ rồi..." - Sungyeol và Heechul, Jackson bên cạnh cẩn thận quan sát.

"Quỳ xuống và xin lỗi đi"

"Quả thật, Tequila rất biết cách"

"..."

Kim Sunggyu lại lâm vào tình trạng não không hoạt động, biết mình sẽ chịu khổ nhưng không ngờ mức độ lại cao đến như vậy. Quỳ xuống và xin lỗi, không hổ danh là Nam Woohyun. Nhưng Sunggyu, từ bé đến lớn, ngoại trừ lần ông ngoại mất ra, anh chưa quỳ với ai bao giờ.

Sungyeol khoanh tay cười rất thõa mãn: "Không phải Tequila. Là Nam Woohyun và Tequila. Tính khí thằng nhóc vốn không phải dạng dễ dãi hay hiền lành, cũng đanh đá không ít, có rượu vào càng thêm tăng cao cái tính khí ngạo mạn đó"

"Phải, Lee Sungyeol văn chưa bao giờ dưới 8 điểm" - Heechul gật gù chẹp miệng.

Nam Woohyun nhếch khóe môi cười, ánh mắt mập mờ đầy mê hoặc dưới ánh đèn vàng nhạt, cậu hít thở một hơi thật dài ảo não: "Làm sao được nhỉ? Kim Sunggyu đời nào lại quỳ xuống và xin lô..."

Ngay tắp lự khi cậu chưa kịp kết câu, đằng đối diện đã đổ ào xuống, con người đang mặc âu phục đen lịch lãm, tóc vuốt ngược rất ra dáng người mang địa vị cao, hiện tại đang quỳ trước cậu, đầu gối tì xuống sàn gạch một cách hối lỗi.

Kim Sunggyu quỳ trước Woohyun, mím môi rất lâu mới bật một tiếng: "Xin lỗi"

Nếu sự việc đáng phải làm, thì tận lực làm cho tốt. Chịu khó một chút, sau này có thể đem lại hạnh phúc về sau thì chẳng có gì phải ngừng ngại. Mặc cho bao nhiêu người xung quanh sớm ồ lên, Sunggyu vẫn quỳ đó không dám đứng dậy sau lời xin lỗi, chờ đợi sự cho phép mới dám.

Sungyeol, Heechul cùng Jackson ôm nhau mồm chữ A mắt chữ O. Cái kia thật sự đã đi quá dự đoán của ba người, không thể tin được rằng Sunggyu đã quỳ xuống và nói xin lỗi. Đó ắt hẳn không phải Kim Sunggyu, ai đó nhập nó rồi!

"Này này...nghe không rõ" - Nam Woohyun ban đầu còn tròn xoe mắt nhìn, lúc sau thì run vai cười lớn, tiếp tục với thú vui của mình: "Nói lớn nữa hơn, chân thành một chút, phải dùng cả ánh mắt diễn tả"

Rồi, làm đúng bài bản Woohyun đề nghị, Sunggyu chân thành cùng ánh mắt hối lỗi dõng dạc hô to: "Nam Woohyun, anh xin lỗi!"

Sau đó là một khoảng thời gian ngắn cả thế giới chìm trong im lặng. Cả đám người không ngoại trừ khách trong quán đều đổ dồn để chăm chú lắng nghe sự diễn biến tiếp theo sẽ như thế nào, hấp dẫn ra sao.

Cuối cùng lại thêm một cái đổ ào khác. Nam Woohyun khịt mũi toe toét cười chính xác được 3 giây liền ngã vào trong người Sunggyu, ánh mắt mệt mỏi kèm theo tiếng ngáy the thẻ đã cho thấy Nam Woohyun hiện tại đi giao du với Chu Công rồi.

Kết thúc chương trình.

"Hết rồi, trùm cuối dễ knock out vậy sao?" - Sungyeol hụt hẫng ra giọng, bĩu môi: "Còn cứ tưởng sẽ có một màn "anh em đường ai nấy đi" mấy tháng chứ, hóa ra quỳ và xin lỗi là xong rồi à?"

"Thế anh muốn bức em?" - Sunggyu nhăn mặt nhìn Sungyeol.

Sungyeol vênh mặt như lẽ đương nhiên: "Phải rồi, xem lỗi mà em làm ra, quỳ và xin lỗi đã xứng đáng chưa?"

"Em sẽ dốc hết sức đền bù lại" - Sunggyu vô tư chọt vào má Woohyun, sau lại xoa rối tóc cậu: "Thật kì lạ, khi em nhìn Park Jaekyung đột nhiên lại cứ hiện ra gương mặt của Woohyun"

"Vì họ giống nhau, chẳng phải đó lí là do em chọn Woohyun sao?"

"Không phải, ý em là, lúc đó em chỉ nghĩ đến mỗi một mình Woohyun ngay cả khi trước mặt em là Park Jaekyung, cảm thấy vô cùng có lỗi vì ở đây gặp gỡ người yêu cũ trong khi Woohyun đang chờ em"

"Vậy vì sao lúc Park Jaekyung hỏi có nên bắt đầu lại hay không, em không trả lời dứt khoát?"

"Có mà"

"Có cái gì?"

*Flashback*

Park Jaekyung đột nhiên mỉm cười ôm lấy gương mặt của Sunggyu, nhẹ nhàng như dỗ dành một đứa trẻ: "Em biết mà, em biết anh vẫn còn yêu em. Kim Sunggyu, chúng ta có thể bắt đầu lại không?"

"..."

Kim Sunggyu im lặng, sau đó nheo mắt cười rời khỏi vòng tay của cô, dịu dàng đem ánh mắt nghĩ đến một ai đó, giọng nói vô cùng vui vẻ đáp: "Park Jaekyung, em hiểu sai ý anh rồi. Anh đã vì em mà không thể yêu nổi một ai khác, chỉ trong khoảng thời gian đó thôi, lúc này thì khác rồi. Đến tận bây giờ anh không thể quên được em, bởi vì em là người con gái đầu tiên bước vào đời anh và để lại vết sẹo hờ, rốt cuộc nó cũng lành đi. Anh không hận cũng không ghét, bởi vì em không xứng, nó chỉ tổ phá hỏng con người anh. Chúng ta vĩnh viễn không thể quay lại, anh cũng không nên ở cạnh em thế này, anh xin lỗi, có người đang đợi anh, người đó có lẽ cần anh hơn em rất nhiều"

Park Jaekyung để lộ vẻ mặt bất ngờ của mình, nhưng sau đó chỉ nhẹ nhàng nói: "Không sao, có thể em ôm anh lần cuối?" - Cô dang rộng hai tay, cố gắng che giấu sự đau khổ của mình đi, vinh hạnh nhận lấy Sunggyu miễn cưỡng đi vào lòng mình.

Sunggyu thở dài: "Anh xin lỗi" - Để mặc cho Park Jaekyung xoa tóc mình, lần cuối cùng, xem như làm một cái kết chính thức cho câu chuyện này.

Đây chính là thứ "đôi co gì đó" giữa Sunggyu và Park Jaekyung mà Woohyun không buồn cho vào tai, kì thực nó lúc nào cũng là phần quan trọng hơn hết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com