1
Hôm nay thực sự là một ngày hè đẹp trời, cũng có lẽ là bởi tâm tư người nào đó đang tỏa nắng rực rỡ. Barcode - một cậu bé mười tám tuổi trong sáng chưa trải sự đời - sẽ lần đầu tiên lên thành phố. Một người dì của Barcode dưới quê đã làm quản gia cho nhà Satur khoảng sáu năm, Bar mồ côi từ nhỏ, nói về quan hệ thân thích có lẽ chỉ còn mỗi người dì ấy thôi. Vì thế, cậu đã xin dì cùng lên đây để làm giúp việc cho nhà chủ.
Sau một quãng đường khá dài tuy có chút mệt mỏi nhưng trong lòng Bar cũng dâng lên niềm hạnh phúc khó tả. Một cuộc sống mới sẽ bắt đầu từ đây. Bar bước vào nhà theo sau dì Sun, cậu được phân việc làm ở trong bếp cùng vài người nữa, có trách nhiệm đi chợ, nấu cơm, rửa chén đĩa, phục vụ nhu cầu ăn uống của nhà Satur.
Chuẩn bị bữa trưa là công việc đầu tiên của Bar. Khi cậu đang bưng thức ăn ra bàn, chợt nghe tiếng hỏi:
- Ai vậy, người mới à?
- Dạ, đây là cháu trai tôi thưa cậu chủ, nó mới từ quê lên. Tôi cho nó theo làm giúp việc ở đây.
Người cất tiếng hỏi vừa rồi là con độc của nhà Satur - một gia tộc nổi tiếng sở hữu chuỗi các khu nghỉ dưỡng, nhà hàng, khách sạn đặt tại những khu du lịch bậc nhất Thái Lan. Anh tên Jeff. Anh nhìn cậu từ đầu tới chân, miệng cười nhếch mép, thầm nghĩ: con trai gì mà trắng quá vậy, cái mặt thì baby cute, người thì bé bé xinh xinh, định dụ anh đây phạm tội hả.
- Cậu mấy tuổi rồi?
- À, dạ, em mười tám rồi ạ.
- Mười tám rồi á, hack tuổi kiểu gì hay thế, *nhìn ngon đấy*
Bar không dám nói thêm câu nào nữa. Đây là giờ ăn của nhà Satur và cậu chỉ được phép đứng chờ lệnh phục vụ thôi.
Nói thêm về Jeff, anh hai mươi hai tuổi rồi, đang giữ chức giám đốc tập đoàn và đang lăm le đợi lệnh xâm phạm đến ghế chủ tịch bố anh sắp trao cho. Tuy số lần vào bar và tỉ lệ trêu gái khá cao nhưng gái chỉ để trêu còn tình yêu thì mặc mẹ nó. Thế nên cho dù nhiều cô sân si đến quyến rũ anh nhưng chắc số anh sinh ra vốn đã không dành cho chơi gái còn chơi gì thì chưa ai biết. Hôm nay nhìn thấy Bar anh lại có hứng thú trêu đùa, dù sao cũng là con trai, chắc không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Nghĩ thế, Jeff đã cố tình rắc thính cho em đớp, cho em phê thính một xíu là xong.
Đấy là nghĩ thì nghĩ thế chứ anh cũng bận việc tối mặt tối mũi, tài liệu, bản kế hoạch của công ty xem mấy đêm chưa hết, lấy đâu ra thời gian mà thính với chả đớp, cứ thế cũng quên đi.
Sáng nay sau cuộc họp lúc 9h, anh rảnh rỗi lái xe về nhà, ngang đường nhìn thấy Bar đang xách mấy túi đồ chà bá vừa từ siêu thị về. Anh dừng xe:
- Có cần đi nhờ không?
- A, cậu chủ, chào cậu, không sao ạ, sắp tới nhà rồi. Cậu đi trước đi.
Anh giật túi đồ trên tay Bar, cúi sát mặt cậu:
- Nặng vậy mà vẫn muốn về một mình à?
Bar mặt cúi gằm cảm nhận hơi thở anh ngay kề bất giác đỏ mặt. Anh cười ghé sát tai cậu thầm thì:
- Lên xe đi, chúng ta về.
Cậu chậm chạp lấy lại bình tĩnh bước lên xe anh. Cái xe sang trọng tới vậy cũng dành cho người giúp việc như mình hả. Ngồi một chút chắc không bị bù vào lương đâu ha. Nếu có thì đồng lương ba cọc ba đồng của mình tính sao đây.
- Nghĩ gì vậy, để tôi thắt dây cho.
Anh ở đúng tư thế giúp người thắt dây an toàn nhưng gần quá rồi.
- Ưm...
Anh lợi dụng hôn cậu, cũng không phải hôn, chỉ là thơm lên môi một chút thôi mà. Tách ra, anh cười nham hiểm.
- Sau này sẽ cho em tận hưởng nhiều hơn.
Xe chạy, phút chốc đã tới nhà.
Xe dừng trước cổng, Bar cầm vội túi đồ muốn lao một mạch ra ngoài thế nhưng cuộc sống mà, dây an toàn còn chưa kéo, hai tay hai túi cửa chưa kịp mở đã bị anh công tóm lại. Một sự thật phũ phàng. Bị ghì chặt trên ghế, mặt Bar như sắp khóc, lộ rõ vẻ bối rối và sợ sệt:
- Cậu chủ, muộn rồi. Em còn phải mang đồ ăn vào cho các chị nấu nữa.
Đáp lại lời em thụ dễ thương là phong cách bẻ lái sang chảnh sặc mùi sến súa của anh công.
- Em thơm lắm, đúng kiểu baby anh thích.
- Em...không biết baby là gì hết, em không biết tiếng nước ngoài.
Jeff phì cười, đáng yêu thật, cũng đáng hôn nữa. Lần này cái hôn trở nên mạnh bạo hơn, phần lấn lướt của anh công thì khỏi bàn rồi. Bar chưa từng hôn, không có kinh nghiệm gì hết, cứ để bị chiếm hữu hết ngoài lại vào trong. Chiếc lưỡi nhỏ run rẩy né tránh sự ve vãn nhưng lại giống như kéo người kia hôn sâu hơn nữa. Âm thanh chụt chụt vang lên trong xe. Lúc lâu sau thả ra, hai người gần như hết dưỡng khí. Lần này thực sự là một cái hôn. Jeff muốn nhiều hơn nữa, chẳng hạn như được sờ hay mò mẫm gì đó nhưng anh biết chưa phải lúc nhưng cũng sắp đến lúc rồi.
Bar dần tỉnh lại sau nụ hôn sâu, loay hoay mở dây an toàn đẩy cửa chạy vào nhà thật nhanh, cậu đã thực sự sợ nhưng cũng thấy bồi hồi. Cảm giác lạ lắm nhưng nghĩ lại thì đó là cậu chủ, mình là người giúp việc, thân thế hình như không phù hợp cho lắm, nếu kết hôn sẽ không hay. A, nghĩ gì vậy, chưa gì đã đi xa thế, bình tĩnh đi Bar, đừng nghĩ nữa, tẩy não nào.
- Em đi gì mà lâu thế. Không có đồ ăn thì sẽ bị đuổi việc đó nha. Làm gì mà chậm như rùa.
- Em xin lỗi, em không biết mình đi lâu thế. Để em giúp cho nhanh.
- Thôi, tránh ra, biết gì mà làm. Ra dọn bàn ăn, chuẩn bị bát đĩa đi.
- Vâng.
Jeff bước vào nhà là một hàng dài ra nghênh đón. Làm gì mà dữ vậy trời. Mà mắt của anh lại chỉ chú ý đến tiểu mỹ thụ kia thôi. Chỉ nhìn thôi cũng nổi hứng trêu đùa rồi, thấy em bối rối lại càng muốn khiến em bối rối hơn, khiến em lúc nào cũng chỉ chú ý tới mình anh thôi.
Bar, mang cho tôi một ly cafe lên phòng.
- Dạ. À, vâng, có ngay đây ạ.
Tại sao lại là mình chứ. Mình cũng đâu có rảnh rỗi gì đâu nhưng mà... nhưng ừ đúng rồi, mình là người của nhà bếp, phục vụ chuyện ăn uống là trách nhiệm mà.
Bar lịch sự gõ cửa thì Jeff đã đợi sẵn từ lâu.
- Vào đi.
- Em mang cafe lên cho cậu chủ đây ạ.
Vừa đặt tách cafe xuống bàn, Bar đã bị kéo ngược ra sau, lọt thỏm trong lòng của anh. Cậu tỏ vẻ hết hồn, bối rối và sợ sệt vùng vẫy thoát khỏi cái ghì chặt của anh. Hai người đang đua sức bền hay gì, nếu thế thì Jeff thắng chắc rồi, cậu làm gì có cửa.
- Ngồi im nào, anh có làm gì em à?
- Cậu chủ không thể như vậy. Bữa trưa...em còn chưa dọn bàn xong, các chị sẽ mắng cho mà xem.
- Hôn một cái sẽ được đi.
- Em không thể.
Tay anh còn không tự chủ luồn vào áo sờ lưng cậu làm cậu một phen hoảng hồn. Anh sờ gì chứ, đồ háo sắc không biết xấu hổ. Giờ thì còn trốn kiểu gì, hay hôn đại đi cho rồi. Lúc cậu đang bối rối mếu một nửa thì anh buông tay.
- Tôi cho em nợ, sau sẽ trả mà trả thì phải trả gấp đôi, gấp ba. Xuống bếp đi, trưa rồi.
- Dạ, vâng. Em đi ngay đây ạ.
Nói xong là chạy bán sống bán chết, mặt đỏ hết lên rồi. Rốt cuộc là sao đây, sao cậu chủ cứ làm vậy, muốn mình đau tim mà chết hả.
Mong mn ủng hộ và bình chọn cho mình
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com