11.
- Sao cơ???? Em đã lấy được mảnh giấy và phát hiện chính thằng nhóc Junghwan là người đang giữ nó à???
Park Sunghoon phụt đống nước đang uống dở từ trong miệng ra khi nghe Kim Sunoo kể tất cả mọi chuyện.
- Vâng, chính em cũng không biết tại sao cậu ấy lại có nó.
- Tìm hiểu sau đi, đưa mảnh giấy đây cho tôi xem nào!
Sim Jaeyoon bắt đầu bẻ tay, bóc lấy một cây kẹo mút cho vào miệng rồi nói. Việc tiếp theo anh làm là tiến ra tấm bảng trắng dựng ở phòng khách, tường thuật là nguyên si nội dung trong giấy cho mọi người có thể nhìn được.
SOEU
ATUN
CSAS
VUNJ
- WTF??????
Anh cảnh sát họ Park buột miệng thốt lên một câu chửi thề sau khi chẳng tiếp thu được gì từ dòng thông điệp trên.
- Lại là 4x4 nữa à?
Park Jongseong nhanh nhẹn nhận ra.
- Nhưng bây giờ thì chúng ta đã cầm đằng chuôi rồi, cứ theo trật tự như cái bài ma phương ấy mà làm thôi.
Lee Heeseung giải đáp trong khi tay vẫn lấy giấy bút triển khai theo quy luật mà trước đó cậu sinh viên luật đã từng làm.
- Chính xác đấy anh, chúng ta cứ xem những con chữ này giống như thứ tự sắp xếp từ 1 đến 16, rồi chuyển đổi theo quy luật của Durer là xong.
Sau khi giải thích cặn kẽ xong, dứt lời, Heeseung và Jaeyoon đều chia ra làm hai góc cùng làm bước cuối cùng. Cả hai quyết tâm, bằng mọi giá hôm nay phải tìm cho ra bằng được kết quả. Chỉ sau khoảng năm phút, cũng là cả hai người đều quay lại đập lên bàn với mảnh giấy có nội dung y chang nhau, con chữ sau cùng đã sắp xếp sẽ như thế này.
JEOV
ASAN
CTUS
UNUS
Chàng trai sát thủ có một chút nghi hoặc, anh đánh mắt nom thái độ họ Sim như thế nào. Nhưng biểu cảm của người được mong đợi lại im lặng một cách khó khăn, Sim Jaeyoon sau khi trầm ngâm một lúc cũng buông một câu ngắn gọn.
- Thực ra...
Rồi đột nhiên đôi mắt anh bỗng dưng sáng lên vì phát hiện mới.
- Nó là... chữ Latin!!!
Sim Jaeyoon đưa mắt nhìn ma trận chữ cái, xem xét lại nội dung. Hoàn toàn đúng! "JEOVA" là từ mà anh trước đây hay bắt gặp được trong các tài liệu tiếng Do Thái cổ, tiếp tục liếc xuống tất cả các chữ còn lại, bản thân viết tất cả ra một hàng ngang với nội dung như sau:
"JEOVA SANCTUS UNUS"
- Nghĩa nó là gì?
Lúc này cả gã thần bài lẫn anh cảnh sát đều sốt ruột, Kim Sunoo thì đã đứng ngồi không yên.
- Cụm từ này xuất hiện rất nhiều trong các bản dịch hiện đại của kinh văn Do Thái. Chúa của người Do Thái được biết đến với tên gọi "jeova", cụm từ này có nghĩa là... "ĐỨC CHÚA ĐÍCH THỰC"!!!!
Jaeyoon ngẩng mặt lên cao, đập tay xuống mặt giấy nói trong sự hưng phấn.
- Là Đức Chúa đích thực???
Sunoo như dần dần ngờ ngợ ra điều gì đó.
- Em suy nghĩ được gì rồi sao nhóc?
Park Jongseong ngồi cạnh bên, nhìn thấy khuôn mặt với biểu cảm nghi ngờ cũng đốc thúc cậu nhóc tăng tốc.
- Sunghoon, em chắc chắn rằng anh đã bỏ sót một nơi trong nhà em, mà đó chính là chỗ đã cất giữ cái mà cha em đang cất giấu...
Đôi chân mày Park Sunghoon xô lại vào nhau như muốn cân nhắc lại xem mình đã bỏ qua ngóc ngách nào, anh bần thần nhìn Sunoo như muốn cậu nhóc hãy gợi ý địa điểm đó trong nhà là ở khu nào, nghiêng nghiêng đầu xoa xoa vầng trán.
- Không có thời gian để nghĩ đâu, tới đó sẽ rõ.
Cuối cùng vẫn là Lee Heeseung đánh nhanh rút gọn, anh đập hai bàn tay vào nhau đưa ra quyết định rồi sốt sắng đứng dậy với áo khoác, ra hiệu mọi người hãy cùng tới đó.
Không lâu sau trong tiết trời về đêm thế này, cả bọn kéo nhau lên chung cư thanh vắng không một bóng người, anh cảnh sát duy nhất trong đám dùng đèn pin rọi khắp nơi sau khi đã gỡ bỏ hết băng dải niêm phong ra. Hiện lên trước mắt của Kim Sunoo là cả một thước phim quay chậm ngày trước, hoang tàn quá đỗi...
- Nào, đừng xúc động vậy chứ! Chỉ bọn anh xem nhóc biết chỗ nào?
Lee Heeseung tinh ý, vòng tay qua vai cậu nhóc rồi nhỏ nhẹ dỗ dành.
Sunoo ngước lên bàn thờ Chúa Jesus ra dấu thánh giá trong nước mắt, lẩm bẩm cầu nguyện điều gì đó không rõ, rồi cậu đi thẳng một mặt dưới nhà, bê chiếc ghế đẩu cao cao ra, bắc lên và lôi bức tượng Chúa Jesus xuống.
- Thì ra...
Jaeyoon ngắt quãng giọng nói của mình khi có âm thanh gì đó rơi xuống.
- Một chiếc đĩa mềm!!!
Sunghoon trợn tròn mắt reo khi nhặt chúng lên.
- Ông Kim đã nhét chúng trong cái bức tượng Chúa Jesus, vì ông ta nghĩ Chúa sẽ giúp ông che chở và dẫn đường cho con trai mình tìm đến nơi mà mình muốn giấu. Những tên muốn lấy chiếc đĩa mềm với mục đích bất lương sẽ không bao giờ...
Miệng đang phân tích chặt chẽ nhưng Sim Jaeyoon lại đột nhiên im ắng.
- Làm sao thế hả Jaeyoon?
Lúc này Lee Heeseung mới chịu nheo mắt lại, cả tâm tình như chấn động khi phát hiện có một nòng súng của ai đó đang chĩa ngay sau gáy cậu sinh viên ngành luật. Nhưng ánh sáng le lói từ cây đèn pin của Sunghoon vẫn không đủ để cả bọn nhận ra đó là người nào, trừ khi cây đèn của hắn chịu tố giác chủ của nó.
Hắn ta vẫn khoan thai, khẽ khàng nở nụ cười hoang dại rồi bật cây đèn pin của mình lên, dần dần chuẩn bị cho mọi người biết mình là ai...
Không khí xung quanh như đông cứng lại, mọi tiếng động đều trở nên im bặt, đến nỗi người ta còn nghe thấy rõ tiếng gió nhẹ thổi đưa ngang qua những kẽ hở của tòa chung cư bỏ hoang. Ngay cả khi ánh sáng từ cây đèn pin ấy thấp
thoáng cho ra hình ảnh người đang uy hiếp mạng sống của Sim Jaeyoon dần dần lộ ra, Park Jongseong lẫn Park Sunghoon cũng chưa từng bắt gặp hắn ta vào diện tình nghi nào cả. Lee Heeseung thì lại cảm thấy ở tên này có một chút gì đó rất quen, nhưng có lẽ Kim Sunoo là người rõ hơn ai hết về tên bí ẩn này.
- Thầy Yeonjun... Thầy ... làm gì ở... đây thế ạ????
- Ddeonu đáng yêu của thầy vẫn chưa rõ lý do tại sao thầy lại xuất hiện ở đây sao?? Thầy đến là để lấy cái đĩa này đấy.
Ánh mắt của vị khách không mời mà đến hất thẳng vào thứ bé nhỏ đang nằm trên tay của anh chàng cảnh sát họ Park, nụ cười của thầy vẫn tươi rói trên môi như mọi lần. Nhưng trong tình trạng hiện tại thì nó đã không còn nụ cười trong ấn tượng đã từng của cậu nữa rồi. Nụ cười ấy vô cùng đáng sợ, như đang hăm dọa bất cứ ai ngáng đường của chủ nhân nó.
- Để... làm gì ạ?
- Xem ra đã tới tiết mục kể chuyện cho em nghe rồi nhỉ? Nào, ngồi xuống đi, ngồi hẳn xuống đất mà nghe đi nào!!!!
- ...
- TẠO BẢO CHÚNG MÀY NGỒI XUỐNG MAU!!!!!
Hắn vừa hét lên như một con dã thú, vừa chúi mũi súng dí vào đầu Jaeyoon xuống khiến cả bọn mau chóng làm theo. Được một lúc, nụ cười cộp mác Choi Yeonjun lại tiếp tục xuất hiện, hắn cứ dùng bộ mặt thiên thần ấy và say sưa kể chuyện.
- Sunoo biết không? Thật ra giáo viên chỉ là nghề tay trái của thầy thôi, chứ nhiệm vụ chính của thầy là phải tìm và huỷ chiếc đĩa này. Hoặc những ai biết nội dung bên trong chiếc đĩa này là thầy dẹp sạch hết. Cách đây vài tháng, một nguồn tin đã cho hay rằng cái đĩa đang lưu lạc bởi một tên nào đó... ừm, lúc đó rất khó để tìm ra tung tích nó thật đấy...
Nói đặng, hắn ta dừng lại ra ngắm nghía khuôn mặt của nhân vật chính trong lời kể của mình. Lee Heeseung không cảm thấy sợ hãi, trái lại anh còn đáp lại hắn bằng ánh mắt phẫn nộ.
- Nhưng rồi, thầy lại phát hiện ra lão già Kim Taeho lại có được nó. Well well well... trong giới giang hồ này có thằng nào lại đút đầu gây chiến với anh đại đâu chứ?? Lão ấy bảo dạo này cảm thấy một chút phiền muộn khi cánh tay phải đắc lực của lão muốn có một cuộc sống riêng tư. Và tất nhiên, lão ta không muốn mất đi người đó.
Yeonjun nghỉ một đoạn rồi lại nhìn tiếp chằm chằm vào Heeseung.
- Là mày đúng không???
- Không trả lời cũng được, cứ cho là thế đi nhé! Rồi thì, lão ấy bảo tao là nếu muốn có cái đĩa mềm ấy thì hãy kiếm mày mà đòi lại, lão muốn xem vở kịch này ai sẽ thắng, là tao hay thằng sát thủ nghiệp dư này haha...
Nụ cười ranh mãnh vang lên chát chúa giữa bầu không khí im ắng nhưng tràn ngập tức giận, Lee Heeseung trong vô thức nắm chặt hai bàn tay đang nổi lên gân xanh của mình, hàm răng đưa qua lại nghiến ken két.
- Nhưng ngày hôm đó, tao đã giao nhiệm vụ cho bọn đàn em đến để thanh toán mày thì chúng lại vô tình vào nhầm nhà của đôi vợ chồng xấu số kia. Ặc tiếc thật đấy!!
Nói đến đây, hắn ta ngừng lại vài giây tiếc rẻ và thành công trong việc thổi bùng ngọn lửa căm thù trong lòng Kim Sunoo.
- Những người nghiệp dư thì sẽ tự động lòi ra ngay tung tích chiếc đĩa, chúng nó chỉ dọa giết thôi chứ nào dám động đậy tay chân? Chủ yếu là đem chiếc đĩa kia về thôi, ấy mà hai ông bà chống đối quyết liệt quá. Bọn đàn em của tao không còn cách nào khác. Chậc chậc, sorry Ddeonu của thầy nhé.
- Đồ khốn nạn!!!
Một câu cảm thán dữ dội vang lên bất ngờ khiến tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn lên Sunoo. Người ngạc nhiên nhất có lẽ là Lee Heeseung và Choi Yeonjun.
- Sunoo à, đừng kích động thế chứ em! Suỵt, nghe thầy kể tiếp nè. Chúng nó thấy cuốn sổ của ông già đó, và dĩ nhiên, điều gì có thể là manh mối đều được tịch thu đem về bên thầy, nhưng rất tiếc là thời gian không đủ để chúng nó xới tung thi thể của cha mẹ em lên. Chúng nó ra về với vỏn vẹn một mật mã ngu ngốc và không hề có bất cứ một lời giải thích nào hơn nữa.
- Tại sao Shin Junghwan có tờ giấy đó?
- A haaa, Junghwan, còn Junghwan nữa nhỉ? Nhắc mới nhớ, thầy cũng trân trọng Junghwan lắm đấy. Thằng nhỏ được việc quá mà!! Tất cả những gì nó muốn là điểm số, điểm và điểm mà thôi. Trong một lần vô tình phát hiện ra thằng bé ăn cắp đề thi trong hộc tủ, khi đã nắm thóp được Junghwan, nó sẽ làm bất cứ điều gì thầy sai bảo thôi. Hôm nọ làm rơi mảnh giấy, tức mình bảo thằng nhóc quay lại tìm mà không thấy đâu...
Đột nhiên tông giọng của hắn ta chuyển đổi, không còn giễu cợt như trước nữa mà từ từ hóa sói.
- Aishhh thằng chết dẫm đó!!! Manh mối duy nhất mà cũng bị mất, thế nên không còn cách nào khác ngoài việc rình ở đây nãy giờ. Haizzz poor me!!!
- Vậy là từ việc chơi khăm tôi cho đến cuộc thi bắn cung cũng là thầy bắt bạn ấy làm sao?
- À há, ra là em cũng biết rồi à???
- Vậy không ai khác, cái người ở tầng thượng hôm cuộc thi đó, chĩa súng vào tôi là...
- Là thầy đây.
Nụ cười ghê rợn vang lên sau câu đính chính không chút liêm sỉ hay ngại ngùng gì, không những Sunoo và Heeseung, ba người còn lại cũng đang như nổi bão tố trong lòng.
- Cơ mà thầy nghĩ bây giờ mọi chuyện sắp xong rồi, cái đĩa bây giờ đã là của thầy, vì mọi người ở đây vẫn chưa biết bên trong đó có gì. Trước mắt cứ giam lỏng đã nhỉ???
Dứt lời, từ đâu ra có bốn tên tướng tá vạm vỡ tiến vào trói tất cả lại với bàn tay xăm trổ kín mít. Sunoo ngờ ngợ ra điều gì đó, cậu gần như muốn thốt lên.
- Suỵt Sunoo, đừng tỏ ra biết chúng!!
Một cú huých tay nhẹ của Heeseung kịp thời trấn an cậu nhóc.
- Bốn tên đó, là cơ-rô-chuồng-bích, là bốn tên mà em và anh đã bắt gặp tại trại mồ côi tuổi hồng nơi có thằng nhỏ Ni-Ki phải chứ? Nhưng sao chúng lại ở đây?
Lời thì thào chỉ đủ cho hai người nghe.
- Anh cũng không biết bằng cách nào chúng lại thoát ra được, nhưng chúng ta cứ vờ như không quen bọn nó đi.
- Chúng mày làm gì mà bây giờ mới tới?
Choi Yeonjun quay ra quát nạt thằng đầu to nhất đám.
- Con mẹ nó, ngồi mòn đít tàu hoả hai tiếng rưỡi mới tới đó đại ca.
- Sắp xếp thế nào rồi?
- Hàng họ đang trong quá trình đóng gói ạ.
- Canh chừng cái lũ này cẩn thận nghe chưa? Tao có việc cần đi một lát.
- Vâng tuân lệnh, đại ca đi thong thả ạ.
Cánh cửa đóng sầm lại, bốn thằng đầu to đó hí hửng lôi bộ bài tây ra chơi đủ kiểu. Chúng nó uống rượu, thuốc lá, cả ma tuý nữa. Đến khi cả bốn thiếp đi vì phê thuốc, Sim Jaeyoon quay sang nói với mọi người.
- Chiếc đĩa đã bị huỷ, nhưng không vì thế mà chúng ta mất hết hoàn toàn, anh có nghĩ như tôi không Heeseung?
- Tìm cách thoát khỏi đây và tới cảng Busan ngay lập tức!!
- Nhưng tại sao lại phải tới đó?
Cậu nhóc út ít trong bọn thắc mắc. Đột nhiên không có chuyện gì xảy ra mà phải đến Busan cả...
- Em không nghe ban nãy bốn thằng ngu kia nói gì với thầy giáo của em à?
Park Sunghoon hỏi vặn lại.
- Em... em chưa rõ lắm.
- Ngồi xe lửa hai tiếng rưỡi đồng hồ, nếu tính từ trung tâm thành phố thì có lẽ Busan là nơi thích hợp nhất, vả lại...
Ông anh thần bài đang nói lững câu rồi hất đầu sang Jaeyoon, ý là yêu cầu giải thích nốt phần còn lại.
- Nhưng mà!..
Cả họ Sim và họ Lee đều đồng thanh lên tiếng.
- Còn chuyện gì nữa sao ạ?
Heeseung và Jaeyoon mỉm cười nhìn nhau, cả hai cùng nói điều mình nghĩ ra cùng một lúc.
- Yang Jungwon đó, thật ra là gì của Choi Yeonjun?
- Là một học trò... ơ, nhưng mà...
Kim Sunoo trả lời ngắt quãng, chợt cậu nhận ra một điểm bất thường nằm ở chuỗi sự việc này. Jungwon luôn luôn nhúng tay vào mọi kế hoạch của Yeonjun, thế thì tại sao bạn lại không bị Yeonjun làm gì cả? Ngay khi biết được mũi súng đó chĩa vào người Sunoo là từ họ Choi, Jungwon vẫn giương mắt ra nhìn hắn ta một cách đầy khiêu khích và thách thức. Yang Jungwon biết rõ con người của hắn ta đến vậy, nhưng Yeonjun thì luôn phải nhượng bộ.
Phân tích đến đây, Sunoo buông ra một câu nghi vấn.
- Lẽ nào... Jungwon có thể khống chế được thầy Choi?
- Chính xác hơn là Yang Jungwon có tầm ảnh hưởng với tên cáo già họ Choi kia.
Park Sunghoon chốt lại lời phân tích của cậu.
Tiếng cửa một lần nữa kẽo kẹt mở ra, trời cũng tờ mờ sáng rồi, cậu thấy bóng dáng ai đó gầy guộc đứng trước lối ra vào. Mấy thằng nghiện bài kia cầm đèn pin chiếu vào thằng nhỏ đang đội chiếc mũ trắng quay chiếc lưỡi nón ra đằng sau, chúng nó phát hiện ra người quen rồi lại bình thản tiếp tục với thú vui riêng của mình.
Thằng nhỏ bước vào, đứng trước mặt cả bọn với đôi mắt láu lỉnh, ánh mắt nó dừng lại khi nhìn Lee Heeseung.
- Ni... Ni-ki?
Sunoo ngạc nhiên, thốt lên lí nhí trong cổ họng. Thằng bé nhếch mép tạo ra nụ cười đa chiều rồi đưa ngón tay trỏ ra hiệu im lặng, khẽ hé miệng chào hỏi.
- Lâu rồi không gặp Lee Heeseung, anh khỏe chứ???
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com