18. Phạm Anh Quân
Rất tiếc cho Thanh Pháp, Trần Đăng Dương cũng có suy nghĩ đó, và đương nhiên vì vậy hắn mới muốn chụp hình cùng cậu.
"Ngại gì chứ? Đi thôi!" Trần Đăng Dương thật sự vui vẻ, nắm chặt tay Thanh Pháp, lại ép cậu phải ngồi xuống ghế.
Những người có mặt ở đây đều không khỏi ngỡ ngàng, Trần Tổng lại đang cười? Thì ra những nụ cười trước đây mà họ thường thấy trên tạp chí đều chỉ là giả thôi, nụ cười này mới xuất phát từ chính trái tim hắn! Họ cảm nhận rất rõ sự vui vẻ của ngài ấy! Nụ cười này thật đúng là làm điên đảo chúng sinh mà!
Thợ chụp ảnh bấm nút chụp liên hồi, mọi cử chỉ và động tác của bọn họ thật là xứng đôi! Cậu trai nhỏ thẹn thùng cùng soái tổng vui vẻ cưỡng chế em người yêu. Thật tuyệt! Nhất định phải xin Trần tổng giữ lại hình đem trưng bày ở cửa tiệm của mình mới được!
Rốt cuộc, Thanh Pháp cũng chịu nghiêm túc ngồi ngay ngắn một lần, nhìn thẳng vào máy ảnh. Vừa đứng lên muốn đi ra ngoài, eo cậu liền bị cánh tay rắn chắc của Trần Đăng Dương giữ lại, kéo cậu vào người mình!
Đương nhiên, thợ chụp ảnh không bỏ sót phút giây tươi đẹp này, tiếp tục bấm máy!
Thanh Pháp đỏ mặt đẩy hắn ra, Đăng Dương vẫn không hề hấn mà còn thừa cơ hôn phớt một cái lên má cậu...
" Trần Đăng Dương! Anh dám..." Chưa kịp nói hết, tiếng cảm thán của thợ chụp ảnh vang lên khiến cậu cứng miệng:
"Quá tuyệt! Trần tổng, hôn sâu luôn đi! Ảnh chụp đẹp quá!"
Trần Đăng Dương đương nhiên vui vẻ, định kéo Thanh Pháp sát chặt mình hơn nữa, liền bị hai tay nhỏ nhắn của cậu che miệng mình lại.
Khuôn mặt vừa đỏ vừa tức giận! Hắn thức thời phân phó việc còn lại cho những người ở đây, sau đó nắm tay cậu đi ra ngoài. Đi ngang qua nơi trưng bày quần áo lúc nãy, còn tiện tay lấy một chiếc áo lông màu xám đen khoác lên người cậu.
"Đừng để bị lạnh!"
Thanh Pháp còn muốn dùng lời khó nghe với hắn, nghe hắn nói vậy đột nhiên mềm lòng, ngoan ngoãn cùng hắn lên xe, khuôn mặt vẫn đỏ lên trông thấy...
__________________________
Đăng Dương và Thanh Pháp đến nơi thì buổi tiệc cũng vừa mới bắt đầu. Hầu hết khách mời đều đã đến đủ, khi hai người họ bước vào, thành công khiến mọi người phải ngước nhìn.
Trần Tổng tham gia tiệc mừng đã khiến rất nhiều người mong chờ, hôm nay lại còn dẫn theo một người có vẻ đẹp phi giới tính và có khí chất như thế, đương nhiên không tránh khỏi lời xì xầm bàn tán. Trần Đăng Dương bình thường diện tây trang đã khiến phụ nữ thương nhớ, lần này lại một thân quân phục uy nghiêm, bọn họ thực sự rất muốn người đứng bên cạnh là mình!
Nhưng tình hình chắc chắn không được, bên cạnh ngài ấy là một chàng trai nổi bật như thế kia mà, vẻ đẹp này đương nhiên không là nổi bật nhất ở đây nhưng hai người họ đứng cạnh nhau thật sự rất là xứng đôi...
Vả lại, từ khi bước vào, cánh tay đặt trên eo cậu trai chưa bao giờ được buông xuống, cứ như Trần Tổng đang đánh dấu chủ quyền vậy!
Từ trước đến nay họ chưa bao giờ thấy Trần Đăng Dương như vậy bao giờ! Người ấy là ai mà có ngoại lệ như vậy?
"Sao anh cứ ôm eo tôi thế hả?" Thanh Pháp vẻ mặt vẫn tươi cười, nhưng trong lòng thì lại không như vậy, cánh tay của Trần Đăng Dương rất là không yên phận!
"Em là bạn nhảy của tôi, đương nhiên tôi phải đánh dấu chủ quyền rồi." Đăng Dương tiện tay nhận ly rượu từ phục vụ, đưa cho Thanh Pháp.
Thanh Pháp vô thức nhận ly rượu của hắn, có chút khó hiểu:
"Sao chứ?" Cậu nghĩ mình đi theo hắn với thân phận thư kí thôi chứ, giờ thành bạn nhảy là sao?
Trần Đăng Dương không trả lời, Thanh Pháp thấy giám đốc Happy Sundays đang đi đến chỗ họ, chắc là định bắt chuyện nên cũng không hỏi hắn nữa, nở một nụ cười nhẹ với ông ta. Ông ta cũng cười đáp trả họ, đưa tay chào hỏi Trần Đăng Dương :
" Trần Tổng, thật vinh hạnh cho chúng tôi!"
"Khách sáo rồi Hầu tổng." Đăng Dương bắt tay thân thiện với ông ta, sau đó lại cụng ly với ông ta.
Hầu tổng thấy Thanh Pháp trên tay cũng có ly rượu, nên cũng cụng ly với cậu, lại còn cười cười nói:
" Trần Tổng, lâu lắm rồi mới thấy anh dắt theo "bạn" đi cùng nha!"
Thanh Pháp không định uống rượu nhưng ông ta đã khách sáo như thế, cậu cũng nên đáp lễ, liền uống một ngụm, cho nên không thể phản bác ông ta, Trần Đăng Dương thừa cơ hội, nhanh chóng trả lời:
"Khó khăn lắm cậu ấy mới chịu đi với tôi đấy!"
Anh đang nói cái quái gì vậy hả Trần Đăng Dương!
"Ha Ha... Tôi chưa thấy Trần Tổng coi trọng ai nào như vậy đâu, cậu phải nhớ giữ anh ấy thật chặt đấy!" Hầu tổng vui vẻ nói, Thanh Pháp hai mắt bắt đầu nổi đom đóm, Trần Đăng Dương đương nhiên không cho cậu cơ hội phản bác, tay hắn siết chặt eo cậu hơn như một lời cảnh cáo.
Thanh Pháp nhíu mày nhìn hắn, hắn lại không để ý, chào ông ta một cái rồi đi nơi khác, Thanh Pháp dù có muốn giải thích cũng không được nữa.
Từ khi bọn họ có mặt nơi này, không ít người chưa rời mắt khỏi họ nửa bước. Trần Đăng Dương quả là 'soái' chết bọn họ rồi!
Chưa kể đến khuôn mặt như được tạc từ tượng ra, chỉ riêng thân hình cực chuẩn cùng bộ quân phục mặc trên người đã có thể khiến các cô gái gào thét xin được hắn ban cho một ánh nhìn rồi!
Vả lại chẳng phải nói Trần Tổng rất là máu lạnh vô tình hay sao? Bọn họ nào có thấy như vậy? Trần Đăng Dương luôn rất... dịu dàng cơ mà!
Ánh mắt khi nhìn người bên cạnh thật là ngọt đến mức sắp kéo ông bướm đến thưởng thức luôn rồi! Đôi lúc còn thấy hắn chỉnh lại áo khoác lông giúp người kia nữa! Thật là hạnh phúc quá đi!
Thật ra bọn họ đều không biết, Trần Đăng Dương chỉnh áo khoác cho cậu một phần là sợ cậu lạnh, một phần nữa là không muốn em yêu của mình lộ những đường cong nóng bỏng cho người khác xem!
Đúng ra hắn phải cho cậu chọn trang phục truyền thống của Hàn Quốc mới đúng! Quân nhân đứng cạnh nhìn cũng tốt, vẫn uy nghiêm như thường!
" Trần Tổng, có thể cho phép em làm quen không ạ?"
Một vị tiểu thư xinh đẹp e thẹn từ đâu xuất hiện trước mặt bọn họ. Cô gái này cũng quá là tiểu bạch thỏ đi, nhìn vào đúng là ngay lập tức muốn nhào ra bảo vệ! Đôi mắt to tròn rất đáng yêu, đáng người nhỏ bé như thiếu nữ 15, trên người là một bộ kimono xòe ngắn được cách tân hiện đại.
Mấy cô gái ở đây liền nhìn đến tâm điểm này, định xem phải ứng của Trần Đăng Dương như thế nào, kết quả... Bọn họ lạnh quá!
Vừa rồi một giây trước Trần Đăng Dương vẫn còn ân cần lấy một miếng bánh ngọt đưa cho cậu trai bên cạnh kia. Vừa thấy tiểu bạch thỏ đến chào hỏi, hắn liền nhìn xuống người ta với ánh mắt lạnh lẽo đến cực điểm! Thật sự khiến tiểu bạch thỏ kia run rẩy.
"Cô có tư cách?" Trần Đăng Dương cất giọng lạnh đến âm độ, nội dung lời nói cũng thật là... Vô tình quá rồi!
Cô gái kia ngây người, khuôn mặt nhăn nhó đỏ lên trông thấy, bên tai còn nghe tiếng cười khúc khích cười nhạo của đám con gái kia, liền bưng mặt khóc chạy ra ngoài.
Lúc này mọi người mới ngỡ ra rằng, Trần Đăng Dương chỉ dịu dàng với mỗi người bên cạnh thôi! Cậu ấy thật ra là ai mà có sức hấp dẫn như vậy?
Xem ra tối nay chẳng có cơ hội thân cận với Trần tổng rồi! Thà đi 'soi' những người khác còn may ra.
"Nước..." Thanh Pháp ăn bánh ngọt thôi mà cũng bị nghẹn, lập tức muốn tìm đồ uống, ly rượu lúc nãy đã bị cậu uống cạn rồi còn đâu.
Trần Đăng Dương nghe vậy liền đưa ly rượu của mình cho cậu, còn lấy tay vỗ nhẹ lên lưng cậu mấy cái...
Thanh Pháp ngay lập tức cầm lên uống sạch một hơi, sau đó mới cảm giác được rằng mùi vị của nó quá nồng rồi...
"Hử... Đây là rượu mà!" Tửu lượng cậu không cao đâu, đây đã là ly thứ hai rồi đấy!
"Em nghĩ trên tay tôi cầm gì? Không phải rượu không lẽ là nước lọc?" Hắn không có thói quen đó.
Thanh Pháp nhìn hắn một cái sau đó lại xìu xuống, là tại cậu không nhìn kĩ còn trách ai!
Mà vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy nhỉ? Lúc nãy cậu nghe tiếng bàn tán ở xung quanh, đo bánh ngọt ngon quá nên cậu chỉ tận tâm thưởng thức mà thôi.
"Pháp Kiều!"
Thanh Pháp cùng Trần Đăng Dương đều quay sang hướng phát ra tiếng nói, thì thấy đó là một người đàn ông mặc vest đen lịch lãm, nụ cười trên mặt vẫn chưa tắt, đang đi về phía họ.
"Phạm Anh Quân ?" Thanh Pháp bất ngờ thốt lên, xem ra anh ấy cũng được mời đến bữa tiệc này
Phạm Anh Quân hoàn toàn lơ đẹp vị quân nhân cường thế bên cạnh Thanh Pháp, vui vẻ mà kéo cậu ôm vào lòng:
"Lâu quá không gặp! Em khỏe chứ?"
Thanh Pháp cũng nhiệt tình ôm hắn một cái, khuôn miệng cười tươi thân thiết:
"Khỏe khỏe, đẹp trai ra nha~"
Nhìn cảnh hai người ôm ấp, sắc mặt Trần Đăng Dương ngày càng lạnh, dù không cho thấy biểu hiện gì nhưng nhìn vào liền biết lúc này ai dám động đến hắn, nhất định người đó sẽ nhanh chóng được gặp diêm la vương!
Dường như Thanh Pháp cảm thấy lạnh' liền buông Phạm Anh Quân ra, cười cười nhìn boss mình mà giới thiệu:
"Trần Tổng, đây là bạn tôi Phạm Anh Quân",
"Anh Quân, đây là sếp của em!"
Anh Quân ? Thân quá nhỉ?
Phạm Anh Quân tâm trạng đang trên mây, nào để ý Trần Đăng Dương rất đang muốn giết người, vô tư đưa tay ra làm quen:
"Chào Trần Tổng! Rất hân hạnh được gặp ngài, tôi là bạn rất thân của Kiều!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com