Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

28. Mộng xuân ( H+ )

Thanh Pháp đứng trước vòi sen lạnh, để nước chảy từ đỉnh đầu mình xuống dưới thân, hòng muốn cho mình tỉnh táo lại.

Đây chỉ là phản ứng nhất thời mà thôi, cũng bởi vì vừa mới cùng Trần Đăng Dương trải qua loại chuyện kia nên dư âm vẫn còn lại, mới khiến cho cậu có những suy nghĩ và cảm giác không đứng đắn như thế.

Chỉ cần sau này đừng tiếp xúc quá gần hắn, cũng không nghĩ về chuyện này nữa thì sẽ ổn thôi...

Tại sao tối qua lại để mình say khướt đến vậy? Nếu bản thân tự biết kiềm chế hoặc là không đồng ý nhận nhiều rượu như vậy thù đã không xảy ra chuyện này rồi! Đúng là khốn khổ mà...

Làm như cậu không gọi tên Phạm Anh Quân thì hắn sẽ không ăn cậu vậy! Mà giả như có gọi thật thì có cần phải tức giận không? Ai bảo trên đời này phụ nữ là khó hiểu nhất, Thanh Pháp cảm thấy Trần Đăng Dương mới là khó hiểu nhất!

__________________________

"Trần Đăng Dương! Dừng lại!" Thanh Pháp vừa hét vừa dùng những chiếc gối nhỏ xung quanh ném tới tấp vào người hắn.

Trong căn phòng xa lạ, Trần Đăng Dương trên người đã không có một mảnh vải, hai mắt có chút mờ ảo nhưng vẫn vô cùng sắc bén mà nhìn vào cậu. Mắt hắn là đang hướng đến đôi chân thon dài đang lộ ra sau lớp đồ ngủ mỏng manh của cậu.

Thanh Pháp giật mình muốn dùng chăn che lại, một tay cũng đang đưa lên che trước ngực, chỉ sợ bộ đồ ngủ này sẽ làm lộ ra thân thể của mình.

Trần Đăng Dương thấy thế thì sải bước nhanh đến, kéo mạnh hai tay cậu đặt lên đỉnh đầu, ép cậu sát vào thành giường, sau đó lập tức hôn lên gáy cậu, rồi lại đến cổ, còn mút mạnh một cái. Tuy động tác chậm rãi nhưng Thanh Pháp lại thấy giống như bị hắn tấn công dồn dập, cả người bắt đầu rạo rực, sức lực để vùng vẫy cũng không có.

Bàn tay của Trần Đăng Dương tham lam, bắt đầu dò tìm ngực cậu, rất nhanh, trước ngực đã bị hắn xoa nắn đến đủ mọi hình dạng.

Thanh Pháp vì không chịu nổi kích thích mà cả cơ thể hơi run rẩy, người trước ưỡn lên cao vì bị hắn làm cho khó chịu, ai ngờ như thế càng làm Trần Đăng Dương nhiệt tình hơn, hắn nhanh chóng xé toang bộ đồ ngủ gợi cảm, đè cậu nằm xuống giường, ngón tay từ ngực nay đã di chuyển xuống "cậu nhỏ", nhẹ nhàng vuốt ve...

"Aa... Dừng lại... aa..."

Thanh Pháp không ngừng rên rỉ, Trần Đăng Dương càng tà ác hơn mà dùng ngón tay ra vào liên tiếp trong cúc huyệt, tốc độ nhanh vô cùng. Cậu vì quá kích thích mà hét lên một tiếng, mật dịch bên dưới tuôn trào ướt đẫm tay hắn.

Trần Đăng Dương dùng chất dịch đang dính trên tay mình mà bôi lên lên vật nóng của hắn, nhân lúc Thanh Pháp vừa đạt cao trào vẫn đang vô lực trước mặt hắn mà đưa cự vật của mình tiến vào trong cậu...

"Aa..."

Hoa huyệt cậu bị cự vật xâm chiếm liền co rút lại, ép chặn hắn đến không thể di chuyển, Trần Đăng Dương liền dùng tay đánh một phát vào mông cậu, buộc cậu nghe lời.

Hoa huyệt cậu bị cự vật xâm chiếm liền co rút lại, ép chặn hắn đến không thể di chuyển, Trần Đăng Dương liền dùng tay đánh một phát vào mông cậu, buộc cậu nghe lời.

Thanh Pháp lại không có cảm giác đau khi hắn đánh mông mình, nhưng rất ngoan ngoan mà thả lỏng để hắn di chuyển.

Mỗi đợt ra vào của hắn là cậu lại rên lên thành tiếng, nhìn cơ thể nam tính của Trần Đăng Dương, bản thân có một cảm xúc khó tả vô cùng, dường như là say mê, dường như cũng là khát cầu...

__________________________

"A..."

Thanh Pháp mở to mắt ra, thở hổn hển, nhìn thấy trước mắt là phòng ngủ của mình, nhưng toàn thân đều là mồ hôi.

Bây giờ trời vẫn tối mịt, lúc này Thanh Pháp mới nhận thức là mình vừa nằm mơ... Theo như người ta hay nói thì đó là.... Mộng xuân!

Xúc cảm trong mơ dường như còn tồn tại cho đến tận bây giờ, cả người Thanh Pháp vẫn chảy nhiều mồ hôi, hơi thở cũng nặng nề, bên dưới lại có chút khó chịu...

Cậu thử kiểm tra xem nó là gì, không ngờ lại có chất dịch dính trên tay mình....

Thanh Pháp tức tối, chiếc gối ôm bên cạnh cũng ném thẳng đi thật xa, rất muốn hét lên thật to để vơi đi nỗi bực tức này nhưng lại sợ ba mẹ còn ở dưới lầu, chỉ e là chạy lên tìm cậu đòi mạng mất!

Cậu vò đầu bức tóc, tự mắng bản thân mình đúng là điên mất rồi, bây giờ lại còn gặp mộng xuân!

Cậu không lẽ rất ham thích loại chuyện này sao? Sao lại dễ dàng mơ thấy nó được chứ?

Lại còn là với Trần Đăng Dương!

Thanh Pháp ngay lập tức nguyền rủa tên này, lôi ba đời tổng tông nhà hắn ra mà hỏi thăm cho hả cơn bức bối.

Đến khi tâm trạng bình tĩnh hơn thì không tàu nào ngủ nổi, vả lại nếu ngủ chỉ sợ lại gặp mộng xuân!

__________________________

Thanh Pháp đến sáng vẫn một tâm trạng cực kì không tốt, cậu không suy nghĩ mà chọn ngay bộ đồ công sở màu đen.

Chiếc áo sơ mi hoàn toàn một màu đen tuyền, chất liệu không mỏng, mặc lên người lại toát lên vẻ quyền thế cùng cứng rắn, lại thêm tâm trạng Thanh Pháp không tốt, trên mặt không có lấy một nét cười, càng làm cậu trong vô cùng quyền lực và mạnh mẽ.

Chiếc quần âu ôm sát đôi chân dài quyến rũ, làm tôn thêm dáng người hoàn hảo, thêm đôi giày đế cao vừa vặn, càng làm cậu nổi bật lên chiều cao của mình. Kết hợp tất cả thật giống như một vị thư ký cường nhân vô cùng kiên cường, không một ai dám xem thường mà còn phải nhường bước.

Ông bà Nguyễn đang ngồi ăn sáng cũng bị đáng vẻ và khí thế của cậu làm sững người, chỉ sợ đã có ai chọc giận con trai yêu của họ nên nó mới nhìn đáng sợ như thế!

Thanh Pháp chào họ một câu, chỉ uống một cốc sữa nóng lót dạ rồi đi làm, trên gương mặt vẫn không một ý cười...

"A...Thanh Pháp !" Thúy Quỳnh vốn chỉ tranh thủ thời gian mà dặm lại chút phấn trên mặt mình, nghe tiếng động quay lại thì thấy Thanh Pháp một thân đen tuyền đi tới. Cô ta hơi sợ hãi mà lắp bắp gọi cậu.

Tại sao Thanh Pháp hôm nay lại trong đáng sợ như vậy? Người ta còn chưa liếc nhìn đến cô mà cô đã có cảm giác bị áp bức như vậy rồi! Thúy Quỳnh thầm mắng bản thân thật không có tiền đồ, cũng ước mình có được một chút thần thái như thế...

"Tiếp tục đi, đừng quan tâm đến tôi!" Thanh Pháp không vào phòng làm việc của hắn như thường ngày mà tiến đến ngồi ở một bàn gần Thúy Quỳnh.

Ở mỗi khu thư kí đều được bố trí thêm bàn như thế, để những người đến báo cáo công việc có cần gì cũng có thể chỉnh sửa dễ dàng.

Thanh Pháp khi cần làm việc với cấp dưới cũng thường xuyên ngồi bên ngoài, và hôm nay cậu quyết định sẽ ngồi ở đây! Chỉ sợ ngồi gần Trần Đăng Dương cậu sẽ không thể tập trung được!

Vậy mà hôm nay đến gần trưa rồi mà Trần Đăng Dương vẫn chưa đến cậung ty, thật hiếm thấy. Có điều cậu lại thấy mừng vì điều đó, không có hắn ở công ty không khí thật thoải mái biết bao, đương nhiên không ai dám trì trệ công việc nhưng tâm trạng bọn họ đều rất thoải mái, không chừng hiệu suất sẽ càng tăng thêm ấy chứ!

Thanh Pháp có một vài tài liệu cần xử lý ở chỗ Đỗ Hải Đăng nên đến chỗ hắn lấy. Gặp cậu thái độ của hắn cũng như đối với bao người khác, rất cợt nhả:

"Hôm nay Trần Tổng không đến chắc cậu buồn lắm nhỉ?"

Thanh Pháp nhận tập tài liệu từ tay hắn, còn cười mỉa:

"Chuyển lời đến hắn là tôi rất mừng vì điều đó!"

Hải Đăng trợn mắt há mồm, lắp bắp không tin nổi:

"Cậu không sợ cậu ta sao?"

"Có chứ! Tùy trường hợp!"

Nói rồi cậu không chào mà liền đi ra khỏi phòng làm việc của hắn, còn Đỗ Hải Đăng nhìn bóng cậu đi mà trong miệng cứ lẩm bẩm:

"Quên ghi âm rồi.... Quên ghi âm rồi..."

__________________________

Trên tầng làm việc cao nhất lúc này lại xuất hiện một cô gái nhìn vô cùng dịu dàng và hiền lành, trên người lại mặc một bộ trang phục đắt tiền làm cô ta toát lên vẻ quý phái, thật sự rất giống một làn gió mùa xuân ấm áp, khiến người ta muốn gần gũi.

Thanh Pháp thầm khinh bỉ, vẻ mặt không cảm xúc nhưng nội tâm lại chán ghét vô cùng, tại sao lúc nào cậu không có ở đây cũng đều xuất hiện những nhân vật kiểu này đến tìm Trần Đăng Dương vậy?

Cậu tự hỏi tiếp tân ở dưới kia làm việc kiểu gì mà họ có thể vào dễ như vậy, cậu nhớ tiếp tân đều là nữ kia mà, đâu phải nam, vậy mà cũng bị mê hoặc sao?

"Tiểu thư à, thật sự xin lỗi, Trần Tổng nếu có khách đều báo trước với chúng tôi, cô không có hẹn trước thì thật khó cho tôi quá!" Vũ Thúy Quỳnh ăn nói rất có chừng mực, cũng không muốn chuyện như lần trước lại xảy ra nữa.

"Tôi là bạn của anh ấy, anh ấy sẽ không nổi giận đâu!" Vị tiểu thư gương mặt vẫn vô cùng hòa nhã, không có vẻ gì là khó chịu.

"Tôi... Thanh Pháp !" Thúy Quỳnh đang không biết dùng lời gì để nói nữa thì nhìn thấy Thanh Pháp đang đi đến, có chút mừng rỡ mà gọi tên.

Thanh Pháp gật đầu, mỉm cười với vị tiểu thư kia:

"Chào tiểu thư, tôi là Thanh Pháp, là trưởng thư kí ở đây, không biết cô cần gì?"

"Tôi là Nguyễn Thu Trà, là bạn của Trần tổng, tôi muốn gặp anh ấy nhưng lại chưa báo trước, mọi người có thể để tôi ngồi chờ không?"

Nguyễn Thu Trà nhìn Thanh Pháp rất có phong thái chuyên nghiệp, lại không có cảm giác nguy hiểm như tình địch, trong lòng hơi thở phào...

Thanh Pháp gật đầu, còn đưa tay chỉ đường cho Nguyễn Thu Trà:

"Mời tiểu thư đi theo tôi!"

Cô ta vui vẻ gật đầu chào Vũ Thúy Quỳnh rồi đi theo Thanh Pháp, còn Thúy Quỳnh thì nhìn theo khó hiểu... Hướng đó đâu phải là hướng phòng chờ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com