40. Điều tra
Thanh Pháp bị đánh thức bởi ánh sáng len lỏi vào trong căn phòng. Cậu rất nhạy sáng, mỗi buổi tối dù mệt và buồn ngủ đến thế nào cậu cũng không quên kéo rèm cửa sổ phòng ngủ lại, nếu không cậu sẽ phải bị đánh thức vô cớ.
Tối hôm qua đến căn phòng này như thế nào cậu còn nhìn không rõ đừng nói là kéo rèm cửa lại.
Thanh Pháp bực dọc thức dậy, hôm qua quá mệt mỏi, bây giờ thì hay rồi, đau nhức khắp người đặc biệt là vùng eo, vậy mà cũng không thể ngủ trễ thêm một chút.
Trần Đăng Dương nằm bên cạnh vẫn đang ngủ, nhưng như vậy cũng không khiến sự nghiêm nghị của hắn giảm bớt, mà càng làm cho người khác có cảm giác hắn như một pho tượng lạnh lùng và cao quý.
Thanh Pháp ngắm hắn xong thì chọc chọc ngón tay vào người hắn, phá cho hắn tỉnh giấc. Đùa? Cậu không được ngủ nướng, ai cho hắn có cơ hội đó!
Trần Đăng Dương bị chọc cho tỉnh, nhưng vẫn lười mở mắt, nắm lấy ngón tay cậu, sau đó cắn nhẹ...
Thanh Pháp giật mình rút tay về, lớn giọng nói:
"Anh dậy đi, không muốn đi làm nữa sao?"
Lúc này khóe miệng Trần Đăng Dương mới nhếch lên:
"Chẳng phải còn có em sao?"
Thanh Pháp trợn to mắt, nghe hắn nói cứ có cảm giác như cậu sẽ luôn bên hắn vậy, hắn sẽ lệ thuộc vào cậu?
"Em bị nhạy sáng à? Lần sau tôi sẽ nhớ kéo rèm."
Trần Đăng Dương nhìn đồng hồ của mình rồi lại nhìn khắp phòng, không gian yên tĩnh như thế mà cậu lại dậy rất sớm trong khi tối qua cuồng nhiệt như thế, chỉ có khả năng là cậu bị ánh sáng mặt trời đánh thức mà thôi.
Thanh Pháp bất ngờ nhìn hắn, tim đập mạnh lên một cái rõ ràng, Trần Đăng Dương nói câu nào là khiến cậu bất ngờ câu đó... Chỉ sợ ở chung lâu ngày cậu sẽ bị hắn dắt mũi mất!
Sau khi cả hai làm vệ sinh cá nhân xong, phục vụ cũng được gọi để đưa thức ăn sáng đến.
Đây có lẽ là bữa sáng đặc biệt nhất từ trước tới nay của Thanh Pháp, ăn sáng trong một căn phòng xa hoa bậc nhất - căn phòng tối qua nóng như lửa, bên cạnh lại là người đàn ông trong mơ của các cô gái, cậu muốn quên bữa ăn này cũng khó!
Còn Trần Đăng Dương ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì, nhưng tâm trạng lại tốt vô cùng. Trước đây hắn cũng không có cảm xúc đặc biệt như thế khi ăn cùng gia đình, có lẽ gia đình thượng lưu luôn thiếu một cái gì đó gọi là sự ấm cúng.
Nhưng cậu thì khác, người này là người hắn yêu, mặc dù cậu vẫn không thèm để ý đến hắn, chỉ lẳng lặng ngồi ăn nhưng lại mang đến cho hắn cảm giác thân thuộc.
Cách cậu ăn rất thoải mái, không phải tùy tiện như hổ đói mà ăn trong rất ngon miệng, động tác cũng không phải từ tốn và quy củ như giới quý tộc nhưng lại rất tự nhiên, khiến người khác có cảm giác gần gũi.
Cậu không phải chỉ chăm chút phần ăn của mình, từ ban đầu đã sắp xếp thức ăn trên bàn rất hợp lý cho hắn. Cậu biết hắn không thích ăn rau mùi, liền gắp nó sang một cái dĩa khác, hắn thích uống rượu, cậu liền nhờ phục vụ mở nắp sau đó rót một ít cho hắn rồi nhờ phục vụ mang đi - dẫu sao sáng sớm uống rượu cũng chẳng tốt gì!
Chỉ là những hành động rất nhỏ nhưng khiến hắn càng nhận định về cậu, có mấy ai lại được như người trước mặt này đây...
__________________________
"Phu nhân, đây là tài liệu về thư ký của thiếu gia!"
Người phụ tá cung kính đưa hồ sơ mà mình đã điều tra được cho Trần Phu Nhân.
Bà ta gật đầu rồi phất tay ra hiệu cho ông ta ra ngoài.
Trần Phu Nhân thở dài một cái sau đó mới mở ra xem.
Ngay khi vừa nhìn bức hình của Thanh Pháp bà đã có dự cảm không mấy tốt lành...
Chàng trai này... Dù đã qua bức hình nhưng đôi mắt sắc bén này vẫn không che giấu nổi tâm tư âm hiểm của cậu ta. Người này chỉ mới 25 tuổi nhưng lại có đôi mắt giảo hoạt như thế?
Đúng là ngũ quan xinh đẹp, đường nét hấp dẫn, nhưng dáng vẻ không che nổi sự đắc ý của bản thân!
Trong hồ sơ có nói đây là một người có gia cảnh bình thường, một nhà sống liêm chính, ba và mẹ trước giờ đều chưa làm chuyện gì xấu xa trái pháp luật, cậu trai này cũng thế. Có điều từ nhỏ đã thông minh lanh lợi, đoạt rất nhiều giải thưởng từ khi đi học.
Một cậu bé xinh đẹp lại tài giỏi đương nhiên ở trường sẽ không tránh nổi sự ghen ghét. Có nhiều nữ sinh rất thích gây chuyện với Thanh Pháp, nhưng ai động đến cậu ta liền nhận được một bài học thích đáng!
Cậu ta chơi lại bọn họ ngay trước mặt bạn bè cùng giáo viên, là đợi cho họ gây sự trước bản thân mới có cớ mà phản lại. Rất thông minh, cũng rất ngoan độc!
Đến khi đi làm cũng thế, ban đầu làm một nhân viên bình thường ở DOMIC người nào dám động đến Thanh Pháp đều không có kết cục tốt.
Đúng là người này không chủ động hại ai, nhưng xử đẹp người ta như thế cũng khiến bà chẳng có hảo cảm tốt!
Tài liệu chỉ có nhiêu đây, chủ yếu là quá khứ của Thanh Pháp, hiện tại từ khi lên làm thư ký cho con trai bà thì chỉ có vỏn vẹn vài chữ: Chuyên nghiệp - Tài giỏi!
Chuyện này có phải cũng quá có vấn đề rồi không? Không thể nào có ít thông tin như thế được!
__________________________
Trần Phu Nhân chỉ cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ, nhưng vẫn không nghĩ là con mình sẽ có tình cảm thật lòng với Thanh Pháp.
Đàn ông luôn coi sự nghiệp là trên hết, cho nên dù có lấy vợ cũng sẽ tìm một người môn đăng hộ đối với mình mà lấy. Huống hồ hôn nhân không phải chỉ là chuyện hai người, gia tộc chắc chắn sẽ không đồng ý cho nó qua lại với người thấp kém.
Con bà chỉ là muốn tìm một người giải sầu, qua lại vài lần như những người lần trước mà thôi.
Nhưng chàng trai lần này thật chẳng yên phận, bà không thể để cậu ta có thêm lợi lộc gì từ con trai bà!
Trần Phu Nhân gấp gáp gọi cho Trần Đăng Dương, rất lâu sau đầu dây bên kia mới có người bắt máy.
Trần Đăng Dương vẫn luôn giữ một giọng lạnh lùng xa cách như thế:
"Có chuyện gì?"
Trần Phu Nhân thở dài, chỉ cần nghe giọng con trai đã khiến bà cảm thấy đau đớn, dù gì thì gì, bà vẫn phải nói rõ chuyện này:
"Nghe nói bên cạnh con có một cậu thư ký tên là Nguyễn Thanh Pháp?"
Trần Đăng Dương cười lạnh:
"Bà đã điều tra cả rồi thì còn hỏi làm gì?"
Trần Phu Nhân hơi run nhẹ, thật không ngờ nó đều biết cả rồi:
"Vậy chắc con cũng đã biết nguyên nhân mẹ gọi cho con rồi chứ! Cậu bé đó không nên ở bên cạnh con, tâm cơ quá sâu!"
"Bà nên nhìn lại những người xung quanh mình thì hơn! Bà quen biết họ lâu như thế mà còn không hiểu họ có bao nhiêu mục đích vậy mà chỉ qua một tấm hình, một tờ giấy đã vội kết luận người của tôi rồi!" Thật hiếm khi Trần Đăng Dương nói với người nhà bằng một câu dài như vậy.
"Con... Con nói vậy là có ý gì?" Trần Phu Nhân gấp gáp, tâm trạng bực bội vô cùng, bà sống đến từng tuổi này còn không biết ai thật ai giả dối sao?
"Nguyễn Thu Trà chứ gì? Tôi đang muốn tập đoàn Little Tea đây!"
Trần Phu Nhân ở đâu dây bên này cũng nghe được tiếng cười trầm thấp đầy nguy hiểm của Trần Đăng Dương, sống lưng bà ta bỗng lạnh toát, nhất thời không nói được câu nào.
"Bà không biết câu "trăm nghe không bằng một thấy" sao? Nguyễn Thu Trà như thế nào, Thanh Pháp như thế nào thì chỉ khi bà có mặt ngày hôm đó mới thấy rõ mà thôi!"
"Được... được rồi, mẹ sẽ không đá động đến Thanh Pháp nữa, con cũng đừng động vào gia đình Thu Trà, tội nghiệp!"
Có cái gì vô lý bằng việc con gái nhà người ta chỉ tới tìm nó có một lần mà nó đã ngứa mắt muốn hủy hoại cả nhà họ không? Huống hồ nhà họ Matsumoto cũng rất thân với nhà bà, vì cớ gì mà nói hủy là hủy chứ? Sau này bà biết ăn nói thế nào với người ta đây!
"Đừng có mà ra lệnh cho tôi, tôi muốn làm gì cũng không ai ngăn cản được!"
Trần Đăng Dương nói thầm một câu trong lòng: Nếu là Thanh Pháp thì được!
"Được, mẹ biết rồi!" Trần Phu Nhân xoa xoa thái dương của mình, mỗi lần nói chuyện với Trần Đăng Dương bà như sụp đổ đến nơi vậy! Quá ngang ngược!
"Cũng đừng có mà tìm một người nào đến thay thế cậu ta nữa! Tôi đã nói đừng xen vào chuyện của tôi rất nhiều lần rồi, tốt nhất bà đừng nghĩ tôi chỉ nói chơi!"
"Nhưng Trần Đăng Dương à, con cũng đã 30 tuổi rồi, cũng nên thành gia lập thất rồi!"
"Đây là lần cuối tôi nhắc nhở bà đấy!"
Nói rồi hắn trực tiếp ngắt máy, để lại Trần Phu Nhân vẫn đang bàng hoàng ngồi đó!
Con trai bà, bà hiểu, nó tuyệt không nói hai lời!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com