Chương 57
Cuộc sống ở Trương gia trôi qua yên bình mà thoải mái. Sáng sớm sau khi Trương Nghệ Hưng ra cửa, Địch Lệ Nhiệt Ba sẽ tự đi thỉnh an Trương nãi nãi và Trương phu nhân, sau đó phụng bồi hai vị trưởng bối nói việc nhà. Lúc xế chiều, Trương Mộng Văn thường xuyên chạy đến viện của nàng tìm nàng nói chuyện. Trương Kinh Triết có lúc cũng sẽ cùng đến, Trương Diệp Triển ngược lại rất ít xuất hiện. Trương Mộng Văn khả ái, Trương Kinh Triết tự nhiên, thoải mái, Địch Lệ Nhiệt Ba đều có hảo cảm với hai người này. Về phần Trương Diệp Triển người không thường lộ diện, mặc dù chỉ là sơ giao, nhưng cũng không xa lạ.
Nếu không phải tin tức Địch Lệ Tâm Lan có thai truyền đến, thì cuộc sống của Địch Lệ Nhiệt Ba vẫn sẽ tiếp tục trôi qua trong nhàn nhã. Ngày đó, Địch Lệ Nhiệt Ba đang ở bên trong phòng cất chứa bảo vật của Trương Nghệ Hưng. Không sai, là bảo vật. Trước kia không thích Trương Nghệ Hưng cũng liền thôi, bây giờ tất nhiên là muốn tham gia vào tất cả của chàng. Địch Lệ Nhiệt Ba cũng không phải là muốn chiếm đoạt cất chứa của Trương Nghệ Hưng, chỉ là xem mà thôi. Dĩ nhiên, nếu như có cái gì nhìn vừa mắt, nàng cũng tuyệt sẽ không buông tha. Lấy không không phải là tác phong của Địch Lệ Nhiệt Ba. Mà mỗi lần nàng đều sẽ lấy của hồi môn của nàng ra đổi, bảo đảm Trương Nghệ Hưng chỉ lời chứ không lỗ.
"Tiểu thư, việc lớn không tốt." Tư Nguyệt vội vã chạy tới.
"Chuyện gì vậy? Tề Phong không để ý tới em?" Địch Lệ Nhiệt Ba vừa ra khỏi phòng cất chứa liền chạm mặt với Tư Nguyệt vẻ mặt lo lắng, buồn cười nói.
"Tiểu thư, ngài còn có tâm tư trêu ghẹo em. Là Địch Vương phủ..." Tư Nguyệt dậm chân, thở hỗn hển nói.
"Địch Vương phủ làm sao?" Nụ cười trên mặt Địch Lệ Nhiệt Ba trong nháy mắt tiêu tan.
"Em mới vừa ra cửa gặp Vương ma ma bên người Vương phi. Vương ma ma nói Nhị tiểu thư nàng... Nàng..." Tư Nguyệt đỏ mặt, không biết nên nói ra khỏi miệng thế nào.
"Địch Lệ Tâm Lan?" Vẻ mặt của Địch Lệ Nhiệt Ba hơi chậm lại, thong thả ung dung nói, "Có chuyện gì từ từ nói, không vội."
"Còn không vội sao? Nhị tiểu thư nàng ấy có thai, sao có thể không vội?" Thấy Địch Lệ Nhiệt Ba không thèm để ý, Tư Nguyệt trực tiếp tuôn ra tin tức kinh hãi.
"Có thai? Của ai?" Địch Lệ Nhiệt Ba theo bản năng nghĩ đến Trương Bân Bân. Hắn là đối tượng duy nhất có thể hoài nghi.
"Vương ma ma nói Nhị tiểu thư không chịu nói, nhưng là..." Tư Nguyệt muốn nói lại thôi. Từ lâu những lời nói nhảm cũng đã truyền đi xôn xao khắp phủ, hầu như người làm ai ai cũng biết Nhị tiểu thư cùng Thái...
"Nhưng mà cái gì? Nhưng là trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ có đúng hay không?" Xem ra, Địch Lệ Tâm Lan muốn bay cao trước thời gian. Chẳng qua là, nàng sao có thể để cho Địch Lệ Tâm Lan sống tốt như vậy đây? Đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, Địch Lệ Nhiệt Ba xoay người từ từ đi về phía gian phòng của mình.
"Tiểu thư, ngài sao có thể làm như không có chuyện gì như vậy? Chuyện như vậy vạn nhất truyền ra ngoài, mặt mũi của Địch Vương phủ bị mất không nói, chuyện Nhị tiểu thư vào phủ Thái tử cũng là chuyện đã định. Nhưng một khi Nhị tiểu thư thượng vị, đến lúc đó ngài nhất định sẽ thua thiệt." Đây mới là chuyện khiến Tư Nguyệt lo lắng. Địch Lệ Tâm Lan mang thai không phải vấn đề, nhưng nếu trong bụng của nàng ta hoài chính là Long chủng, tất cả liền không dễ nói rồi.
"Tư Nguyệt, đừng quên chúng ta bây giờ đang sống ở Trương gia. Chuyện của Địch Lệ Tâm Lan, chúng ta chỉ có thể xem từ xa, không thể tham dự." Cảm giác được Tư Nguyệt chân thành lo lắng, Địch Lệ Nhiệt Ba nhẹ giọng giải thích.
"Vậy chúng ta liền thật sự cái gì cũng không làm?" Tư Nguyệt có chút ủ rũ. Trước khi Quận chúa gả vào Trương gia, Vương phi đặc biệt bảo Vương ma ma dạy nàng rất nhiều biện pháp giữ mình. Vì Quận chúa, nàng ghi tạc toàn bộ vào trong lòng.
Nhưng là bây giờ, gặp phải chuyện, nàng lại phải ngồi chờ chết. Loại cảm giác này, giống như bị một chậu nước lạnh giội xuống, lạnh thấu tim gan.
"Vậy Tư Nguyệt nói xem, chúng ta phải làm cái gì?" Địch Lệ Nhiệt Ba dừng bước lại, nhìn Tư Nguyệt.
"Thân phận của Nhị tiểu thư tuyệt đối không thể làm được Thái tử phi, nhiều nhất cũng chỉ là thị thiếp. Nhưng là thị thiếp của Thái tử tương lai cũng có thể làm phi, đây mới là điều phiền toái, chúng ta không thể không phòng." Vương ma ma nói, đấu đá trong trạch phủ cũng giống như tranh đấu trong hậu cung, nhất định phải phòng tai nạn cùng chưa xảy ra.
"Vì sao Tư Nguyệt lại khẳng định Địch Lệ Tâm Lan nhất định sẽ vào phủ Thái tử như vậy?" Nghe đươc ba chữ "Thái tử phi", Địch Lệ Nhiệt Ba càng cười rực rỡ hơn. Chuyện còn chưa thành định cục, Địch Lệ Tâm Lan có thể thượng vị hay không cũng chưa nói trước được. Vì mẫu phi, khi tất yếu dùng chút thủ đoạn nàng cũng không tiếc.
"Ý của tiểu thư là đứa bé trong bụng Nhị tiểu thư không phải của Thái tử? Không phải đâu!" Tư Nguyệt cảm thấy có chút lẫn lộn. Tuy nói Địch Lệ Tâm Lan có chút tâm kế, nhưng là nàng ta nên biết giữ mình trong sạch mới chính là kế sách vẹn toàn chứ?
"Ta cái gì cũng chưa nói." Địch Lệ Nhiệt Ba lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước, lưu lại một mình Tư Nguyệt vẫn còn đang mờ mịt suy nghĩ.
Ban đêm, Trương Nghệ Hưng nghe xong chuyện này không nói một lời, chỉ bình tĩnh nhìn Địch Lệ Nhiệt Ba.
"Trương ngốc tử, giúp thiếp một chuyện." Vốn định thừa nước đục thả câu, nhưng bị Trương ngốc tử nhìn như vậy, Địch Lệ Nhiệt Ba không nhịn được mở miệng nói.
"Nói." Cầm sổ sách trên bàn lên, Trương Nghệ Hưng cúi đầu.
"Trương Nghệ Hưng, không cho phép xem sổ sách ở trong phòng của ta! Muốn xem thì tới thư phòng mà xem!" Dùng sức vỗ lên bàn, Địch Lệ Nhiệt Ba phẫn nộ quát. Vốn đã đủ bận bịu, lại còn dám mang sổ sách về phòng. Cố ý khiến nàng không thoải mái đúng không?
Ánh mắt Trương Nghệ Hưng tối sầm lại, kéo bàn tay vỗ đến hồng của Địch Lệ Nhiệt Ba qua, mặt không đổi sắc xoa nhẹ.
Thấy Trương Nghệ Hưng không nói lời nào, Địch Lệ Nhiệt Ba hơi sợ. Cẩn thận nhớ lại những lời vừa nói, một ý niệm bất khả tư nghị hiện lên trong đầu. Không thể nào? Không thể nào chứ? Cúi đầu, dí sát mặt vào mặt Trương Nghệ Hưng, Địch Lệ Nhiệt Ba cười vẻ mặt gian trá: "Phu quân..."
"Thật sự ghen?" Giọng của Địch Lệ Nhiệt Ba mềm nhũn mang theo nhẹ nhàng thử dò xét, sự vui vẻ hiện lên giữa hai đầu lông mày.
Nghe vậy gương mặt tuấn tú của Trương Nghệ Hưng đỏ bừng, không được tự nhiên quay đầu sang chỗ khác.
Thật sự rất đáng yêu! Cố nén xúc động muốn nhào tới, Địch Lệ Nhiệt Ba thu liễm vui vẻ, dương cao thanh âm, cố làm ra vẻ bất mãn nói: "Trước đây là ai nói sẽ đúng chuyện không đúng người? Còn nhớ rõ một vị công tử văn nhã để giành được nụ cười của mỹ nhân, mà đoạt vòng ngọc của người ta đây? Bây giờ ngược lại lại ăn dấm chua không có nguyên nhân rồi hả?"
Địch Lệ Nhiệt Ba tự nhận mình không phải là người có lòng rộng lượng, khoản nợ của Hạ Nguyệt kia, nàng vẫn luôn ghi tạc trong lòng. Cũng không phải là canh cánh trong lòng, chỉ là có chút khó chịu mà thôi.
"Tiểu Địch, nàng..." Thấy Tiểu Địch nói tới lần đầu gặp mặt, Trương Nghệ Hưng có chút quẫn bách. Trong lòng biết rõ giữa Tiểu Địch và Trương Bân Bân không có gì, chẳng qua là Tiểu Địch để ý chuyện Địch Lệ Tâm Lan muốn gả đến phủ Thái tử như vậy khiến cho hắn không khỏi có chút không vui. Bất luận là Trương Bân Bân, hay là Cao Vỹ Quang, cho dù lần nữa nhắc nhở mình không cần để ý, nhưng thật ra thì... vẫn sẽ để ý.
"Mặc dù rất cao hứng khi phu quân vì thiếp thân ghen, nhưng vẫn là không thể không nói rõ ràng. Để ý Địch Lệ Tâm Lan gả đến phủ Thái tử không phải là vì Trương Bân Bân, mà là vì mẫu phi của thiếp. Ngày sau một khi Địch Lệ Tâm Lan vào cung làm phi, nương của nàng ta tự nhiên sẽ mẫu bằng nữ quý. Đến lúc đó địa vị của mẫu phi ta sẽ rất lúng túng. Cho dù là phụ vương của ta, cũng không thể nhúng tay vào trong đó." Tới lúc đó, Địch Lệ Tâm Lan đầu tiên là phi tử của Hoàng thượng, sau mới là thứ nữ Địch Vương phủ. Lễ nghi giữa quân thần, cả Địch Vương phủ đều phải tuân theo. Cho nên nàng không thể để Địch Lệ Tâm Lan vào phủ Thái tử, tuyệt đối không được.
Nghe được Địch Lệ Nhiệt Ba giải thích, Trương Nghệ Hưng quay đầu, vẻ mặt áy náy: "Tiểu Địch, thật xin lỗi."
"Giữa ta và chàng còn phải nói từ này sao? Nếu phu quân có thể ra tay giúp giải quyết chuyện này, thiếp thân vô cùng cảm kích." Địch Lệ Nhiệt Ba nhân cơ hội nói yêu cầu. Lúc tính kế người không có Trương ngốc tử trợ trận, nàng sợ làm hỏng mất.
"Nàng định làm gì?" Trương Nghệ Hưng không trực tiếp đáp ứng, ngược lại hỏi ý định của Địch Lệ Nhiệt Ba.
"Chuyện này thiếp không nên ra mặt, tốt nhất là tạm thời mẫu phi cũng đừng nhúng tay vào. Đối phó Địch Lệ Tâm Lan, có người càng thích hợp hơn chúng ta." Địch Lệ Nhiệt Ba không có ý tốt cười. Loại thời điểm này, Cao Thục Trân nhất định sẽ có tác dụng. Dĩ nhiên, Lạc Thấm Nhi bên kia cũng nhất định phải thông báo. Tuy nói tạm thời Lạc Thấm Nhi còn chưa ngồi lên cái vị trí kia, nhưng cũng là chuyện sớm hay muộn. Huống chi, Trương Bân Bân đến nay cũng chưa có con trai. Nếu như Địch Lệ Tâm Lan thật sự sinh ra long tử thì sẽ mẫu bằng tử quý, bị uy hiếp cũng không phải chỉ có Địch Vương phủ nàng.
"Nếu nương tử đã có chủ ý, buông tay đi làm là được, xảy ra chuyện đã có vi phu chịu trách nhiệm. Tọa sơn quan hổ đấu, nương tử chỉ cần lúc nào cũng nhớ kỹ ngồi thu ngư ông đắc lợi." Trương Nghệ Hưng cũng không hoài nghi sự thông minh của Tiểu Địch, có thể nghĩ đến một chiêu này ngay cả Trương Nghệ Hưng cũng thấy ngoài ý muốn.
Lấy được khẳng định của Trương Nghệ Hưng, Địch Lệ Nhiệt Ba càng thêm yên tâm. Trong mắt lóe lên tia sáng kì dị, ý chí chiến đấu nhất thời dâng cao chưa từng có.
Ngày thứ hai, Lạc Thấm Nhi và Cao Thục Trân gần như trong cùng một lúc biết chuyện Địch Lệ Tâm Lan mang thai.
Bút trong tay Lạc Thấm Nhi run lên, trên giấy Tuyên Thành xuất hiện một giọt mực lớn. Một bức tranh hoa sen mùa hè đẹp đẽ cứ như vậy mà bị phá hủy. Có thai long tử sao? Nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, Lạc Thấm Nhi như có điều suy nghĩ.
Còn Cao Thục Trân lại là giận dữ, bình hoa rơi vỡ đầy đất. Vốn tưởng rằng trừ được Địch Lệ Nhiệt Ba là có thể vô tư. Không nghĩ tới Địch Lệ Tâm Lan mới chính là nữ nhân âm hiểm nhất. Hôm thất tịch đó nàng cũng đã thấy được tâm cơ và sự vô sỉ của Địch Lệ Tâm Lan, lúc này mới phát hiện kia mới chỉ là một góc nhỏ mà thôi, hoàn toàn không đáng giá được nhắc tới. Long tử? Vậy cũng phải xem ngươi có bản lĩnh giữ được hay không?
Vào lúc này, cao hứng nhất không thể nghi ngờ chính là Địch Lệ Tâm Lan, thân thể khó chịu sớm đã bị ném lên chín tầng mây. Mấy ngày nay, nàng vẫn cảm thấy ghê tởm, ăn không được này nọ. Nương nói hẳn là có, nàng kinh hãi biến sắc. Nữ tử chưa xuất giá đã có thai, chuyện đồi phong bại tục cỡ nào? Vương phi chắc chắn sẽ đuổi nàng ra khỏi nhà. Cũng may ma ma nhắc nhở nàng, trong bụng của nàng chính là Long chủng. Cho dù là Vương gia cũng không dám đụng đến một cọng lông của nàng, huống chi là Địch Vương phi.
Nghĩ như vậy, Địch Lệ Trường Nhạc không do dự nữa, trực tiếp sai người đưa tin cho Thái tử ca ca. Chẳng qua là không nghĩ tới, trong Vương phủ không giấu được nhất chính là bí mật. Tin tức nàng vừa truyền ra, hầu như là mọi người bên trong Vương phủ ai ai cũng biết. Vương gia và Vương phi tạm thời còn chưa thấy hành động, hình như là nhất trí giữ yên lặng.
Ngay cả Tiểu Vương gia mấy ngày nay nhìn thấy nàng cũng bắt đầu đi đường vòng. Địch Lệ Tâm Lan không khỏi bắt đầu lâng lâng. Chỉ đợi Thái tử ca ca tới đón nàng vào phủ, ngày nàng trở mình sắp tới..
Nhận được tin tức Địch Lệ Tâm Lan phái người đưa tới, trong lòng Trương Bân Bân ngũ vị tạp trần. Hài tử sao? Mẹ đẻ của Trưởng tử của hắn là một thứ nữ chưa xuất giá? Đừng nói là hắn, phụ hoàng và mẫu hậu cũng sẽ không cho phép.
Nếu là Trưởng nữ, lại nhớ tới Trắc phi năm đó mẹ đẻ của Trưởng công chúa, Trương Bân Bân có chút phiền muộn. hắn vốn chỉ muốn cho Tâm Lan làm thị thiếp, bây giờ lại có một loại cảm giác bị buộc không có cách nào. Nếu là Trắc Phi, thì nhất định phải lấy được sự đồng ý của phụ hoàng. Việc đã đến nước này, thật chẳng lẽ phải đi cùng mẫu hậu trình báo chuyện này sao? Cứ như vậy, sợ là Nhiệt Ba không bao giờ có thể đến bên cạnh hắn nữa.
Lúc nhận được lời nhắn từ trong cung truyền đến, Địch Vương phi vẻ mặt trấn định, nhưng trong lòng cảm thấy buồn cười vạn phần. Địch Lệ Tâm Lan đây là muốn tạo phản sao? Nếu Hoàng hậu nương nương định ra mặt, bà cũng muốn xem kết cục sau này của Địch Lệ Tâm Lan như thế nào.
Bà còn nhớ, tháng này ngự y còn chưa tới Vương phủ, cũng không biết Địch Lệ Tâm Lan lấy đâu ra tự tin rằng nàng ta nhất định là có. Có hay không, cũng chỉ là một câu nói mà thôi. Đến tai Hoàng hậu trước, sợ là sẽ khó coi đây?
"Vân tỷ tỷ, đã sớm muốn gặp tỷ để nói những lời trong lòng ra. Chuyện Nhiệt Ba gả thấp, là Hoàng thất chúng ta có lổi, thật xin lỗi đứa bé kia." Địch Vương phi mới vừa ngồi xuống, Hoàng hậu liền tràn đầy áy náy nói.
Hoàng thất? không phải là Thái tử sao? Địch Vương phi cười lạnh không dứt. Làm tỷ muội nhiều năm như vậy, nhưng khi dính đến nhi nữ của chính mình, ta và ngươi đều lộ ra bản tính ích kỉ. Nếu không phải Cảnh Văn cầu được Trưởng công chúa giúp một tay, sợ là Nhiệt Ba chỉ có thể ủy khuất gả thấp. Cũng may Trưởng công chúa nhớ tình bạn cũ giúp Nhiệt Ba cầu được phong hào Công chúa, cuối cùng để cho Nhiệt Ba có một thân phận trong Hoàng thất.
"Ta biết trong lòng tỷ nhất định là oán ta. Chẳng qua là Trưởng công chúa cầu xin tứ hôn, ta cũng không có biện pháp nhúng tay vào. Tỷ cũng biết, từ trước đến nay Hoàng thượng đối với Lạc gia hậu đãi. Lần này sau khi trở về, Trưởng công chúa đã vượt qua người phía trên lấy được thánh sủng, còn hơn cả Tiên hoàng." Nghĩ tới khoảng thời gia này trong cung gió mây biến sắc, trong lòng Hòng hậu liền giận dữ không thôi. Lạc Tử Nghiên, không nghĩ tới sau khi ngươi chết nhiều năm như vậy lại còn có thể lần nữa ngóc đầu trở lại, giúp nữ nhi của ngươi giành được sự yêu thương của Hoàng thượng. thật đúng là tức cười! Trong cung nhiều Hoàng tử cùng Công chúa như vậy, tất cả đều bị coi như không tồn tại. Nữ nhi của ngươi lại được Hoàng thượng cưng chiều, cao cao tại thượng?
"Hoàng hậu nương nương nói quá lời. Nhờ ơn của Hoàng thượng, Nhiệt Ba mới có thể được tứ phong làm Công chúa. trên dưới Địch Vương phủ lúc nào cũng ghi khắc Hoàng ân mênh mông cuồn cuộn." nói tới Trưởng công chúa, là đã liên quan đến tranh đấu trong hậu cung Địch Vương phi không muốn nhúng tay vào trong đó, cung kính trả lời.
"Thôi thôi. GIữa tỷ muội chúng ta còn nói những chuyện làm mất hứng này làm gì. Ngược lại chuyện của Địch Lệ Tâm Lan, sợ là phải làm phiền tỷ tỷ cho cái phương tiện." Bất kể là con trai Trưởng hay là Trưởng nữ, chung quy cũng vẫn là hậu duệ của Hoàng thất, không thể mặc cho nó bị lưu lạc ở bên ngoài.
"Phương tiện? Sao Hoàng hậu nương nương lại nói như vậy?" Nhiệt Ba nói chuyện của Địch Lệ Tâm Lan bà tạm thời không cần lo, cuối cùng sẽ có người giúp bà giải quyết. Bây giờ nhìn lại, quả thật như thế. Hãy để cho Địch Lệ Tâm Lan cùng Hoàng thất tự mình giải quyết đi!
"Này.." không nghĩ tới Địch Vương phi lại giả vờ không biết, Hoàng hậu không thể làm gì khác hơn là nhắm mắt nói rõ, "Địch Lệ Tâm Lan trong bụng hoài Long chủng, Vọng Vân tỷ tỷ giơ cao đánh khẽ, đưa Địch Lệ Tâm Lan vào phủ Thái tử."
Địch Vương phi là mẹ cả của Địch Lệ Tâm Lan, tất nhiên là có quyền quyết định chung thân đại sự của Địch Lệ Tâm Lan. Bất quá, đưa đến phủ Thái tử? Địch Vương phi nhìn về phía Hoàng hậu, hỏi: "Lặng lẽ đưa? Hay là quang minh chính đại đưa?"
"Chưa xuất giá đã có thai, tất nhiên nhất định là không muốn người khác biết." trên mặt Hoàng hậu nhìn không ra hỉ giận, thản nhiên nói.
"Hiểu." Địch Vương phi gật đầu. Đưa Địch Lệ Tâm Lan đi với bà cũng không phải là một chuyện xấu, chỉ cần không phải là gặp chuyện không may ở Địch Vương phủ thì mọi chuyện đều thuận lợi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com