Part 18
Hôm nay vẫn rất buồn ,nhưng nghĩ lại hk thể dừng fic đc ,mỗi fic đều là tâm huyết cùng hy vọng của mk .iu nhau có thể chia tay ,kết hôn có thể ly hôn, HunHan vẫn mãi là HunHan còn Lộc Hàm chỉ là một cái tên hán ngữ, quan trọng sao?. Xong fic này nếu mình có làm fic mới thì sẽ là SeHun- LuHan hk có Huân- Hàm nào hết .
---------------------------------------
Quân Tường bị Mộ Thanh kéo đi vào mà hồn cứ trôi lơ lửng nơi đâu. Ngô Thế Huân hơi nghiêng đầu đến bên lỗ tai Lộc Hàm nói: "Thế nào? Thật sự là người tình cũ! Một người hung dữ như cậu , không nghĩ tới thực sự có người muốn?"
"Không cần bới móc, có chuyện gì thì nói thẳng, tôi không có thời gian pha trò với anh."
Đột nhiên Lộc Hàm liếc hai mắt đến anh đang ở bên cạnh: "Không phải là anh đang ghen chứ?"
"Ai? Ai ghen? Ghen vì cậu sao, cắt, cậu nghĩ cậu đẹp, cậu cũng không soi gương đi, người như cậu, trên đướng vẫy tay một cái, có thể gọi đến một xe."
Ngô Thế Huân nói mấy câu đó rất nhanh, càng có vẻ ngây thơ chột dạ, có điều may mà Lộc Hàm không thèm để ý, cũng không muốn để ý tới.
Ngô Thế Huân bỗng nhiên cảm thấy bản thân sao lại bực tức. Ở trước mặt nhóc con này bất kể miệng lưỡi có bản lĩnh như thế nào vẫn không chiếm được một chút tiện nghi nào.
Cho dù nói như thế nào, tiệc cưới có kinh động không nguy hiểm, hỗn loạn đã qua. Đến tối, trong tân phòng chỉ còn lại 'vợ ' chồng son và mấy người Phác Xán Liệt, mấy người Tử Trình, còn một vài tên nhóc xấu xa, coi như mấy tên nhóc xấu xa ở trong đại viện đều đến đông đủ, đâu lường trước được.
Mấy người Phác Xán Liệt biết Ngô Thế Huân cưới vợ là giả, nhưng mấy anh em Tử Trình lại không biết! Tiết mục dâm dục ngắn này, từng người từng người một, phát kẹo, thắp hương, ăn táo... Sai bảo mấy người lúc trước ra ngoài, Lộc Hàm miễn cưỡng đối phó cho qua, nhưng cậu cảm thấy mấy người kia cực kỳ phiền phức.
Đặc biệt là Kim Chung Nhân , trong lòng còn nhớ nửa đêm hôm đó Ngô Thế Huân chạy tới nhà anh, quẳng ra những lời nói cay độc, bây giờ để cho Ngô Thế Huân thoải mái vượt qua mới là lạ. Nháy mắt ra hiệu với nhóc Trình, Tử Trình hiểu ý, ra ngoài không đến một phút, không biết xách ở đâu nửa thùng nước đá đi vào, cười ha ha: "Hôm nay chúc mừng anh Huân, dù thế nào chúng ta cũng phải như cá gặp nước!"
Ngô Thế Huân cũng tốt hơn so với mấy người này không được bao nhiêu, trước kia đã từng chỉnh không ít người mới. Vừa thấy cảnh này, còn có gì không rõ, khóe miệng nhỏ không thể phát hiện được gì, trong lòng thật là có vài phần chờ mong.
Miệng của cậu bé kia, tối hôm đó anh chạm phải một cái, không ngờ trong lúc anh say mèm nhưng mùi vị thơm mát mềm mại đến hôm nay vẫn chưa tan.
Ba anh em Kim Chung Nhân, Phác Xán Liệt và Kim Tuấn Miên vừa nhìn thấy anh như thế, cũng không nhịn được cười thầm, tâm tư này của Ngô Thế Huân, mắt nhìn đã không giấu được, nước miếng đã chảy dài ba mét rồi.
Lộc Hàm nhìn Tử Trình, cậu cũng không hiểu, làm sao một nhóm người ăn chơi trác táng lại có nhiều trò như vậy, cả ngày không có chuyện gì làm, mà trong đầu chỉ nghĩ đến những thứ này thôi!
Cậu vừa nhíu mày, Tử Trình liền cợt nhả nói: "anh dâu, hôm nay là ngày vui lớn của anh Huân, nhíu mày không vui là điềm xấu."
Kỳ thật Tử Trình cũng khá lo sợ. Người khác không biết nhưng hắn biết, cậu vợ này của anh Huân không phải dễ trêu chọc, lúc tức giận cho dù người khác có cố gắng đến mức phát bực cũng không còn cách nào. Vì vậy, phải nói lời ngon ngọt với người trước, thế nào anh dâu này cũng thật thà làm theo.
Lộc Hàm liếc mắt nhìn nước đá, âm thầm hít ngụm khí, ngồi ở trên giường, dáng vẻ như tráng sĩ nắm cổ tay thật mạnh không đếm xỉa đến dùng bao nhiêu sức lực, trực tiếp hỏi: "Thế nào là như cá gặp nước?"
Tử Trình cười ha ha: "Đơn giản, đơn giản thôi, anh dâu ngậm cục đá này trong miệng, sau đó hôn miệng với anh Huân, đợi cho băng trong miệng tan thành nước không phải như cá gặp nước rồi."
Lộc Hàm hít một ngụm khí lạnh, mấy người trước mặt miễn cưỡng cho qua, cậu cũng không bị thiệt thòi gì, như cá gặp nước cái này không phải cho cậu hôn môi với Ngô Thế Huân sao, còn không phải giống như loại đụng chạm môi kia sao.......
Cậu không nhịn nổi liếc mắt nhìn Ngô Thế Huân ở bên kia. Không biết có phải Lộc Hàm ảo giác hay không, cậu có cảm giác, trong mắt Ngô Thế Huân tỏa ra ánh sáng vùn vụt, lóe sáng.
Cậu không thể không trừng mắt nhìn anh, ý này là, anh em của anh, anh đến mà xử lý. Ngô Thế Huân đương nhiên biết ý cậu trừng mắt với anh là gì, cũng thật biết điều nói một câu tình cảm: " Được rồi, được rồi, cũng bình thường thôi! Da mặt 'vợ' tôi rất mỏng, nếu không thì bỏ qua tiết mục này..."
"Anh Huân, anh còn chưa vào động phòng, mới bắt đầu được một nửa đã mềm lòng rồi, này làm sao được! Em sẽ không dùng đến những trò trêu chọc gây hại, chỉ là hôn môi, không phải đến tận bây giờ ngay cả miệng nhỏ của anh dâu anh Huân cũng chưa từng hôn......."
Lừa gạt... Mấy thằng nhóc cười ha hả, sắc mặt Ngô Thế Huân có phần ửng đỏ, không biết là nôn nóng hay là tức giận, đưa tay cầm lấy cục nước đá nhét vào miệng, Lộc Hàm chưa kịp phản ứng, đã bị anh giữ gáy, có thứ gì đó mềm mại trên môi........Á.......
Lộc Hàm ngạc nhiên chớp mắt, đã bị Ngô Thế Huân mạnh mẽ cạy mở răng môi, mùi rượu pha trộn lạnh giá, xông vào trong khoang miệng........ Cậu theo bản năng giơ tay đẩy anh, lại bị Ngô Thế Huân nhanh tay lẹ mắt bắt được, cơ thể áp sát, trực tiếp đè Lộc Hàm lên giường, hai người lăn lộn ở trên giường........
Anh đặc biệt dự tính trước kìm hai chân cậu gây rắc rối, tay giữ gáy nhanh chóng trượt xuống, nắm lấy cánh tay cậu, lưỡi cuốn lấy lưỡi, quấy động, dây dưa......
Thật ngọt! Cục đá lạnh dần dần hóa thành nước, trong miệng cậu vị rượu nho nhàn nhạt, khiến Ngô Thế Huân gần như hận không thể say trong nụ hôn này........
Nếu Lộc Hàm thật sự phán kháng, cũng sẽ không thua Ngô Thế Huân, nhưng cậu rất rõ ràng trường hợp hiện tại, nếu ngay buổi tối đầu tiên đã trình diễn toàn bộ vai người 'vợ vũ phu', chuyện cậu và Ngô Thế Huân kết hôn giả sẽ bị đưa ra ánh sáng, cậu không thể để cho lão ba giàu có phải lo lắng cho cậu.
Với lại, lúc này Lộc Hàm đột nhiên phát hiện, có lẽ Ngô Thế Huân cũng không vô dụng như cậu nghĩ. Bản lĩnh của người đàn ông này khẳng định không kém, tốc độ, phản ứng, kết hợp với việc anh nằm ở trên thân mình, bắp thịt cường tráng đàn hồi. Rõ ràng anh không phải kẻ vô tích sự. Có lẽ người đàn ông này không dễ trêu chọc giống như cậu nghĩ trước đây...
Nụ hôn và con người của anh hoàn toàn trái ngược, ngang ngược, bá đạo, không cho phép cự tuyệt, tiến quân thần tốc, căn bản không sẽ không qua loa rồi ngừng lại. Mà kỹ xảo quá tốt, ít nhất người ngây ngô như Lộc Hàm rất nhanh hơi không theo kịp, môi lưỡi quấn quýt, dường như dính vào một chỗ, ướt át, mất hồn...
Nhiệt độ lên cao, viên đá tan ra, tên cũng giống nghĩa 'như cá gặp nước'... Lúc Ngô Thế Huân buông Lộc Hàm ra, khóe miệng còn đọng lại chút nước, anh vẫn còn chưa thỏa mãn liếm liếm, dáng vẻ này có vẻ vẫn chưa vừa ý, căn bản chỉ làm được một con mèo ăn nửa con cá.
Phác Xán Liệt không nhịn được nở nụ cười, mấy thằng nhóc Tử Trình coi như cũng được mở rộng tầm mắt. Ánh mắt nhìn Ngô Thế Huân đã có cả thích thú lẫn sùng bái. Nụ hôn vừa rồi của anh Huân thật sự là băng lửa dung hòa! Một đám bọn họ đứng bên cạnh nhìn đều cảm thấy được máu nóng sôi trào, huống chi là hai người trong cuộc.
Lộc Hàm bị Ngô Thế Huân kéo dậy, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn không thể nói rõ là đen, là hồng hay vẫn là xanh, ánh mắt nhìn chằm chằm Ngô Thế Huân, không hề chớp một lần.
Kim Tuấn Miên thấy tình huống không tốt, vội vàng đứng lên hòa giải: "Được rồi, được rồi, đã không còn sớm, chúng ta không thể làm chậm trễ chính sự của Huân. Rút lui! Mau rút lui! Hôm nay tôi làm chủ, mời mấy anh em đi đến hội quán vui vẻ, đi thôi, đi thôi......"
Kim Tuấn Miên lên tiếng, mấy người Tử Trình cũng không đáp lại, phút chốc đã tản đi hết, trong phòng tân hôn chỉ còn lại hai 'vợ' chồng son bốn mắt nhìn nhau: "Ngô Thế Huân, anh nói thật cho tôi, vừa rồi có phải là anh cố ý không?"
"Cố ý cái gì?" Đến lúc này,Ngô Thế Huân cũng chỉ có thể trợn trắng mắt nói láo, biết rõ còn cố hỏi. Lộc Hàm cắn cắn môi, gương mặt không tự chủ được lại đỏ lên, bắt cậu phải trực tiếp hỏi ra như vậy, cậu thật không mở miệng được.
Lộc Hàm liếc anh một cái, đứng lên đi về phía cửa, Ngô Thế Huân vội vàng kêu to: "Cậu đi đâu?"
Lộc Hàm đứng ở cửa xoay người lườm anh: "Cục phó Ngô, nếu anh thật sự cảm thấy đêm xuân vắng vẻ, tự mình đi tìm một tiết mục giải trí không phải là được sao, tôi nhìn thấy, vừa rồi thú tính của anh đã bộc phát!"
Cạch... Cửa phòng tân hôn đóng sập lại, bản thân Ngô Thế Huân cũng không nhịn được lắc đầu nở nụ cười. Đúng vậy, chẳng lẽ anh lại trông đợi vào cậu bé Lộc Hàm sẽ cùng chung đêm xuân với anh thật sao, những mà mùi vị của cậu bé kia cũng khá tốt.......
Ngô Thế Huân duỗi eo, trực tiếp ngã xuống giường, miệng lẩm bẩm, cậu bé kia trẻ trung non nớt, vừa rồi lúc anh hôn cậu, rõ ràng là bị kích động, vừa nhìn đã biết là không hề có kinh nghiệm và kỹ xảo. Kết luận này khiến khóe miệng Ngô Thế Huân cong lên, cong lên, xoay người lại, ôm chầm lấy chiếc gối lớn ôm vào trong ngực, coi như đó là vợ!
Lộc Hàm bước vào phòng sát vách, trực tiếp nhảy vào phòng tắm đánh răng, soàn soạt vài lần, súc miệng bằng nước súc miệng vẫn cảm thấy trong miệng không được thoải mái, hình như vẫn còn mùi vị của tên Ngô Thế Huân vô lại.
Lộc Hàm vô tình nhớ tới Quân Tường, trước kia khi học đại học còn có thời gian ở chung một chỗ, về sau vào bộ đội, thời gian gặp ngày càng ít đi. Doanh trại quân đội của hai người cũng không ở cùng một nơi, muốn gặp mặt cũng phải vào lúc hai người đều có thời gian nghỉ ngơi, mỗi lần gặp mặt đều vội vàng. Khi nhận nhiệm vụ huấn luyện, dài hơn một tháng, thậm chí mấy tháng không gặp nhau là chuyện bình thường.
Trong lòng cậu Quân Tường vĩnh viễn là người khiêm tốn, nụ hôn đầu tiên của hai người là lúc còn học đại học, ở dưới ký túc xá khẽ chạm môi nhẹ nhàng rồi lập tức rời đi. Lúc ấy trái tim cậu nhảy loạn, giống như có mười người đánh trống ở trong lòng, rốt cuộc nụ hôn đó có mùi vị gì cậu cũng không nhớ.
Về sau, Quân Tường luôn luôn cẩn thận hôn cậu, giống như cậu là thủy tinh dễ vỡ, hoàn toàn không giống với Ngô Thế Huân, nụ hôn của anh ngang bướng không cho phép từ chối, còn nữa, kỹ thuật.......
Lộc Hàm vỗ hai má bốp bốp.......Không nể nang vỗ vào khuôn mặt của chính mình vài cái: "Lộc Hàm, mày suy nghĩ linh tinh gì chứ, đấy là tên đàn ông xấu xa, không biết đầu lưỡi thối nát hôn qua bao nhiêu người. Nếu không, làm sao có thể luyện được kỹ thuật hôn tốt như vậy. Ghê tởm chết đi." Lộc Hàm nghĩ vậy, bỗng nhiên cảm thấy hết sức chán ghét, bóp kém đánh răng, lại bắt đầu đánh răng.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com