Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 19

Lộc Hàm và Ngô Thế Huân thật sự chưa nghĩ tới cái gì mà chuyện tuần trăng mật sau hôn nhân này, dù sao hôn nhân của hai người bọn họ cũng chỉ mang tính hình thức mà thôi. Nhưng bố già tài phiệt với thái hậu Ngô còn hết sức nhiệt tình tích cực hơn hai vợ chồng son bọn họ.

Thái hậu Ngô nghe người ta nói, vợ chồng trẻ mới kết hôn nên thay đổi địa điểm, càng dễ dàng thụ thai hơn, nói không chừng, khi trở về từ tuần trăng mật còn có thể mang thai cục cưng. Bà đã trông mong tin tức cháu trai bảo bối nhiều năm nay, lại không biết, hai người bọn họ căn bản không có chuyện đó, vậy cháu trai bảo bối ở đâu ra?

Bố già tài phiệt lại cảm thấy, con trai bảo bối của chính mình kết hôn khó khăn, không thể bị oan ức. Nhà người ta có con cái, ông cũng có, mục đích hai bên ba mẹ khác nhau, lại có chung một đích đến, thúc giục hai người nhanh chóng ra ngoài hưởng tuần trăng mật. Vốn đề nghị bọn họ đi Maldives, nhưng Lộc Hàm không vừa ý, cảm thấy quá phiền phức.

Trong lòng thì lại nghĩ cái nơi trời xanh biển mát như thế người đẹp như mây, vây quanh người công tử bột Ngô Thế Huân như thế có gì hay. Nói không chừng, khi trở về con mắt Ngô Thế Huân kia đều sẽ mù một nửa, bị người đẹp bên bờ biển đánh trúng. Cho nên nói, hình tượng Ngô Thế Huân trong lòng Lộc Hàm của chúng ta, thật sự không có điểm gì tốt.

Bố già tài phiệt của Lộc Hàm tin Phật, thành kính cỡ nào không cần nói ra, nhà ở quê còn cố ý để ra một gian phòng trống, cung phụng mời Phật về nhà, mỗi ngày ba nén nhang. Lộc Hàm không tin, nhưng nhân cơ hội này ra ngoài, thay ba bái Phật cũng rất tốt, ít nhất có thể phù hộ thân thể ba cậu khỏe mạnh, cũng coi như là lòng hiếu thảo của cậu.

Vì thế Lộc Hàm cùng Ngô Thế Huân liền bàn đi Thừa Đức, lúc đầu Ngô Thế Huân thật không nghĩ tới cậu đi bái Phật, cho rằng cậu muốn đến trang trại nghỉ hè thưởng ngoạn đập nước thảo nguyên, cũng không phản đối.

Vì đi gần nên cũng không có lập kế hoạch gì cho hành trình, ngày hôm sau, trực tiếp lái xe đi. Vốn Ngô Thế Huân nghĩ muốn đi trang trại nghỉ hè, cũng sử dụng chút bản lĩnh, tạo ra chút lãng mạn gì đó, cứu vãn hình tượng chính mình trong lòng Lộc Hàm.

Ai biết được vừa mới đến thành phố Thừa Đức, Lộc Hàm đã bắt đầu chỉ huy anh: "Rẽ bên này. . . . .Qua cầu. . . . .Rẽ trái......Đi xuống dọc bờ sông......"

Đến nơi, Ngô Thế Huân nhìn trên cổng chào có mấy chữ vàng, mới biết được nhóc con này muốn đến chùa Phổ Ninh. Nói thẳng không phải là được rồi sao, cần phải sai bảo anh như cháu mình mới được à. Nhưng mà nơi này có vẻ không phải là nơi thích hợp để hưởng tuần trăng mật, huống chi lại ở ngay bên cạnh chùa.

Ngô Thế Huân xách hành lý của hai người, đi theo Lộc Hàm thạo đường nhanh chóng dẫn vào nhà trọ bên cạnh. Lộc Hàm thuê luôn hai phòng, trong đó quăng thẳng một thẻ phòng cho anh sau đó tự mình lấy hành lý của mình rời đi. Ngô Thế Huân nhìn thẻ phòng trong tay, ngây ngốc một lúc lâu.

Ngô Thế Huân  suy nghĩ, mình đã kết hôn... tuần trăng mật này... đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại gặp phải nhóc con Lộc Hàm không hiểu chuyện thú vị như thế này? Chạy tới nơi này nghe trống chiều chuông sớm? May mà mặc dù căn phòng đơn giản nhưng cũng coi như đầy đủ tiện nghi, cũng sạch sẽ, dù sao đi theo cậu nhóc Lộc Hàm kia cũng đừng nghĩ đến chuyện muốn hưởng thụ cái gì là hạnh phúc, chỉ cần cậu không liều mạng giày vò anh thì niêm Phật đi! Năng lực thích ứng của Ngô Thế Huân cũng coi như rất mạnh rồi.

Trong phòng tắm, Ngô Thế Huân quấn một cái khăn tắm lớn, vừa đi ra liền thấy Lộc Hàm đang ngồi trên giường anh. Đừng nói, trong nháy mắt đó trái tim trong lồng ngực Ngô Thế Huân không có tiền đồ liền thình thịch lên xuống vài cái.

Trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ cậu nhóc kia nghĩ thông suốt, thực sự muốn cùng anh biến chuyện này thành sự thật. Nếu thật sự như vậy, anh cũng không phản đối, cố gắng ỡm ờ chấp nhận thôi. Nhan sắc cậu nhóc này cũng bình thường, lại rất hung dữ, đoán cũng không có người đàn ông nào yêu thích.

Ý nghĩ Ngô Thế Huân vừa mới xoay chuyển, bỗng nhiên cảm thấy, sinh lực nhiệt huyết sôi trào tiêu tán nhiều năm nay dâng lên vù vù, theo phản xạ của đại não đập thẳng lên mặt......

Lộc Hàm mở to mắt nhìn Ngô Thế Huân như vậy, bỗng nhiên dựng lều trại thật cao trong lòng. Không cần đoán cũng biết, trong đầu tên khốn này đang nghĩ cái gì. Lộc Hàm đứng lên, đi tới cửa, cầm tay nắm cửa, xoay người lại nói: "Ba tôi gọi điện đến, nói buổi tối sẽ qua, tôi tới báo cho anh một chút, còn có. . . . ."

Ánh mắt Lộc Hàm đảo qua phía dưới anh, có vài phần ghét bỏ: "Đồng chí Ngô Thế Huân, lớn nhỏ cũng coi như cán bộ quốc gia, mặc dù suy nghĩ trong đầu bẩn cũng không có cách nào, nhưng tối thiểu, thân thể cũng nên kiềm chế một chút, không lại ảnh hưởng tới hình tượng cán bộ."

Cửa đóng lại, Ngô Thế Huân cúi đầu nhìn, không khỏi lắc đầu thở dài, đã lớn như vậy, chưa từng bị người nào ghét bỏ như vậy. Nhưng mà đệ đệ nhà anh lại cứ không tốt, tại sao lại không có tiền đồ như vậy, vừa nhìn thấy cậu nhóc kia cứ như ăn phải xuân dược, nhanh nhẹn đứng nghiêm chào.

Cho dù là năm đó lúc mười mấy tuổi cũng chưa từng bị kích thích như vậy. Xem ra công năng vẫn còn trong trạng thái tốt, mài luyện nhiều năm, vậy mà không hề uể oải, ý chí chiến đấu vẫn sục sôi như cũ......Trong đầu không tự chủ được nhớ tới buổi tối ngày hôm qua, lúc đặt cậu nhóc Lộc Hàm kia ở dưới người, cảm giác đó......

Ặc. . . .Ngô Thế Huân đã cảm thấy trướng lên khá đau, xoay người lại đi vào phòng tắm. Vào làm gì, tôi không nói rõ, tóm lại, khi trở ra đệ đệ anh đã thực sự ngừng công kích rồi.

Trước khi bố già tài phiệt đến, Lộc Hàm liền đem hành lý của mình chuyển vào phòng Ngô Thế Huân. Mặc dù biết cậu nhóc kia sẽ không để cho anh làm gì nhưng Ngô Thế Huân lại giống như lúc mười mấy tuổi, giống như thanh thiếu niên chưa ăn qua thức ăn mặn, rất kích động.

Hết sức nhiệt tình đem hành lý Lộc Hàm vào sắp xếp ổn thỏa, lại rót nước, lại lấy dép lê, dáng vẻ chân chó ân cần, không thể không khiến Lộc Hàm hoài nghi anh lòng lang dạ thú.

Lộc Hàm cầm cốc nước uống một ngụm, mắt liếc nhìn anh, bắt đầu ra lệnh: "Ba tôi sẽ ở lại hai buổi tối, đêm nay anh ngủ giường, tôi ngủ trên mặt đất."

Ngô Thế Huân cười hắc hắc: "Giường lớn như vậy, có cần thiết sao? Yên tâm, tôi đảm bảo không chạm vào người cậu. Cậu cũng không phải người đẹp tuyệt trần gì, không cần phải đề phòng tôi như phòng kẻ trộm vậy?"

Lộc Hàm cười châm chọc: "Mang anh so sánh với kẻ trộm thì oan uổng kẻ trộm nhà người ta quá, ít nhất kẻ trộm vẫn còn là người."

Ngô Thế Huân bị cậu làm cho nghẹn thiếu chút nữa không nói nổi, nghiến răng nói: "Ý cậu là tôi không tính là người?"

"Lời này tôi không nói, nhưng mà, hành động việc làm của anh, theo tiêu chuẩn của người có vài phần không giống. Anh không thấy vậy sao?" Lộc Hàm nói xong, lại vẫn có vài phần ngụ ý, quét mắt nhìn phía dưới của anh.

Ngô Thế Huân liền có tư tưởng xấu, khóe môi bỗng nhiên cong lên, lộ ra một nụ cười lưu manh: "Vợ, em đang nói oan cho anh, đây là phản ứng sinh lý bình thường của đàn ông. Không phải em tham gia quân ngũ nên u mê chứ, cả chuyện này cũng không biết. Có lẽ em cũng không thường xuyên duỗi duỗi lưng mỏi, cũng không vươn vai, còn phải khai thông khai thông, bằng không, không có lợi cho thể xác và tinh thần khỏe mạnh được, hiểu không?"

Miệng Lộc Hàm lợi hại, đấy là do Ngô Thế Huân có lòng để cho cậu nói. Nếu anh thật sự sử dụng tư tưởng xấu trong bụng anh, mười Lộc Hàm cũng không phải đối thủ. Hơn nữa trên phương diện này, Ngô Thế Huân anh không sợ gì. Anh nói những tiết mục đồi trụy ngắn này, đoán chắc cậu nhóc kia cũng chưa từng nghe. Nếu bại bởi một nhóc con, về sau anh cũng không cần phải lăn lộn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lộc Hàm liền đỏ lên, muốn cãi lại hai câu, nhưng lại không tìm được từ thích hợp, liền trừng mắt nhìn anh, giận dỗi. Cậu nhóc này thật sự tức giận, khuôn mặt trẻ con hồng hồng. Trong lòng Ngô Thế Huân ngứa ngáy, nhưng ngứa kệ ngứa, Ngô Thế Huân biết, nhìn thấy phải thu lại ngay.

Không phải do cậu nhóc này nói khiến anh bực bội, anh cũng sẽ không hồ đồ đùa giỡn với cậu, cho dù có chơi xấu thế nào cũng là vợ anh. . . . Ngô Thế Huân bỗng nhiên cảm thấy, có cậu vợ như vậy cũng rất tốt, ít nhất ngày qua ngày có người nói chuyện, thỉnh thoảng đùa một chút, như vậy cuộc sống rất thú vị. Nếu buổi tối ở đây có thể hài hòa càng tốt hơn nữa. . . . .

Không chừng, còn khiến chuyện này thành sự thật, cái gì mà mang tính hình thức, dù sao trên hộ khẩu nhà anh tên vợ là Lộc Hàm , không thể sai được.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Ngô Thế Huân, làm như thế nào mới đúng như suy nghĩ? Ngô Thế Huân dùng ánh mắt kia nhìn Lộc Hàm , Lộc Hàm không tự chủ được rùng mình một cái, ấp úng nói: "Anh, anh nhìn tôi như vậy làm gì, kỳ quái khiếp sợ?"

Ánh mắt Ngô Thế Huân sáng lên, đặt mông ngồi bên cạnh Lộc Hàm , dáng vẻ vô lại, bắt đầu ăn nói khép nép dỗ vợ anh: "Vừa rồi anh không đúng, đừng giận, anh có bạn mở một nhà hàng ở bên cạnh, rất ngon, buổi tối cùng anh và ba đi nếm thử đi......"

Ngô Thế Huân cầm tinh con chó, biến đổi một hồi, nhưng sao Lộc Hàm cứ cảm thấy trong lòng người này chắc chắn có chủ ý hư hỏng gì đó. Mặc dù cậu biết anh ta là tên háo sắc, nhưng lúc này nhìn ánh mắt kia thế nào cũng giống như hồ ly, tràn ngập mưu kế.

Cậu nào biết Ngô Thế Huân đã thay đổi mục đích, lúc trước là vì lừa gạt hai người già ở nhà, hiện giờ thật sự nghĩ muốn đem cả da lẫn xương Lộc Hàm nuốt vào trong bụng. Theo lời Kim Chung Nhân nói, nước miếng tham ăn kia đã chảy dài ba mét rồi.

Đừng nhìn Ngô Thế Huân bình thường rất lắm lời, rất vô lại, nhưng thật sự những chuyện anh muốn trong lòng, không gì là không làm được. Cho tới hôm nay, những chuyện anh muốn, không có chuyện gì không thành. Cho nên nếu anh đã hạ quyết tâm để mắt tới Lộc Hàm, đừng nói là Lộc Hàm muốn chạy qua cửa, ngay cả một khe hở cửa sổ cũng đừng hòng.

Chỉ là cần phải có thời gian, nhưng Ngô Thế Huân không sợ tốn thời gian. Cậu là vợ anh, chính là miếng thịt cạnh miệng anh, anh cũng không nóng vội, việc này còn phải tiến hành có chất lượng, coi trọng phương thức, Ngô Thế Huân đều biết rõ những điều này.

Trước kia là Ngô Thế Huân đùa giỡn với Lộc Hàm, xen nhiều việc vào cuộc sống. Hiện tại không giống trước, trong mắt Ngô Thế Huân, Lộc Hàm chính là cậu vợ thật sự của anh, cho dù không có việc gì sự thật vẫn là vậy. Ánh mắt kia, thái độ kia, tâm tư kia, đều đã thay đổi.

Buổi chiều, bố già tài phiệt đến Thừa Đức. Ngô Thế Huân mới nhậm chức con rể, hầu hạ người lớn tuổi kia vô cùng thoải mái, mở miệng một tiếng là ba. Buổi tối vốn nói muốn đến nhà hàng bạn Ngô Thế Huân nếm một chút, nhưng bố già tài phiệt nói, sáng mai còn bái Phật, không ăn thức ăn mặn. Ngô Thế Huân không nói một lời liền xác định đi tới một nhà hàng đồ ăn chay cách đó một dặm.

Ăn xong rồi vẫn ra dáng người con hiếu thảo đi theo ông dọc theo sông Vũ Liệt tản bộ nói chuyện phiếm. Ông muốn nghe gì, anh liền nói cái đó. Không phải là ông tin Phật sao? Một miệng Ngô Thế Huân kia nói ra một đống chuyện xưa về kinh Phật, dông dài từ câu chuyện Bộ Bộ Sinh Liên cắt thịt nuôi chim ưng, từ Thích Ca Mâu Ni đến Tông Khách Ba, từ Tông Khách Ba lại liên hệ tới Thương Ương Gia Thố*.....(*Những vị Đạt Lai Lạt Ma của Tây Tạng)

Đừng nói bố già tài phiệt không có văn hóa, ngay cả Lộc Hàm ở bên cạnh đều nghe đến mức choáng váng, dùng ánh mắt kỳ quái quỷ dị thỉnh thoảng quan sát đánh giá Ngô Thế Huân. Đây là Ngô Thế Huân đầu óc phế liệt hủ bại sao? Người này đột nhiên.... rồi đó.


Thật sự chỉ còn LuHan của quá khứ , hiện tại Luhan trong fic của mk chính là LuHan trong quá khứ ,một LuHan iu thương, bảo vệ SeHun ,hk để SeHun buồn cũng hk quên lời hứa , hk như người hiện tại đã có tình iu của ng khác hk cần tình iu của chúng ta nữa ......

Lộc Hàm a vô tình đến mức một tiếng "chỉ vậy " là xong sao .....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ngọc994