Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Part 25

Ngô Thế Huân mới đặt di động xuống chưa bao lâu thì Lộc Hàm đã bước ra từ cửa nhà tắm. Dĩ nhiên là vừa mới tắm xong, tóc còn ướt nhẹp, trên người mặc một chiếc áo T shirt, ở dưới thì mặc một chiếc quần thun rộng thùng thình. Nói thật, khi ở nhà nhóc con này không hề có chút hấp dẫn nào, thậm chí còn không bằng lúc cậu mặc cảnh phục, ít nhất khi đó eo ra eo, mông ra mông.

Nhưng dáng người khuất sau bộ quần áo thùng thình này quả thực không tồi, lửa nóng trong lòng Ngô Thế Huân không tự chủ được lại bốc ra, không khỏi âm thầm thở dài, tiếp tục như vậy, anh sẽ trở thành một tên biến thái mất.

Lộc Hàm đi tới ngồi xuống, mở tờ chi phiếu trong tay ra, đặt ở trên khay trà: "Trong này có một vạn rưỡi, sáng mai tôi sẽ đi lấy nốt hai ngàn trả cho anh......"

Lộc Hàm còn chưa nói xong, lửa nóng trong người Ngô Thế Huân vèo một cái biến thành lửa giận nhóc con này nhất định muốn ngăn cách rõ ràng với anh vậy sao, thật sự không muốn thân thiết với anh như thế hả? Dù sao thì bây giờ hai người bọn họ cũng đã trở thành vợ chồng, hơn nữa có câu, một đêm vợ chồng trăm năm ân ái, thế mà nhóc con này một chút ân ái với anh cũng không có.

Sắc mặt Ngô Thế Huân  trầm xuống, nhìn qua khá nham hiểm, bắt đầu nóng nảy, nhặt tờ chi phiếu trên khay trà lên, xé 'roẹt' tờ chi phiếu làm đôi, đi tới góc nhà quẳng vào trong thùng rác, quay người mở cửa, vào phòng ngủ chính, xong đóng sầm cửa lại.

Từ đầu tới cuối không hề nói với Lộc Hàm  một câu nào, Lộc Hàm  sửng sốt thật lâu, cúi đầu suy nghĩ. Chẳng lẽ mình phân chia rõ ràng với ta là không đúng sao? Dù sao hai người cũng không phải là vợ chồng thật sự, nói trắng ra, thì chính là đắp lửa sống qua ngày, đêm đó......

Lộc Hàm nghĩ đến buổi tối hôm đó, đột nhiên cảm thấy mặt hơi nóng không giải thích được, đủ để thấy rõ, cậu cũng chỉ là một người bình thường, cũng sẽ bị kích thích ở phương diện này, kí ức về nó không sâu sắc, nhưng cũng không dễ dàng quên đi.

Lộc Hàm đứng lên đi vào trong phòng của mình, nằm ngửa ở trên giường, mới vừa nhắm mắt lại, trước mắt thoáng hiện lên dáng vẻ của Ngô Thế Huân khi anh xuất hiện ở đội 17. Thực ra chuyện này không lớn nhưng trong lúc cậu gặp khó khăn, không biết phải xử lý như thế nào, thì Ngô Thế Huân chợt xuất hiện khiến cậu cảm thấy rất yên tâm, cảm giác có chỗ để dựa dẫm vào, thật sự rất kỳ diệu.

Hơn nữa thông qua chuyện này, cậu đã thay đổi cách nhìn về anh. Anh rất lý trí rất trầm ổn, làm cho người khác tin tưởng và nghe theo. Vốn dĩ cậu tưởng rằng anh sẽ dùng thân phận Phó Cục trưởng của anh gây áp lực để giải quyết, nhưng không, anh chỉ tự mình giải quyết, cũng không làm lớn chuyện. Không thể không nói Ngô Thế Huân xử lý như vậy rất hợp ý Lộc Hàm.

Trên thực tế, cậu rất không ưa hành vi phách lối của mấy kẻ con nhà giàu, cũng bởi vì chút thành kiến vốn có này mà cậu không có cảm tình với Ngô Thế Huân.

Lộc Hàm không hề phát hiện ra, Ngô Thế Huân đang từ từ từng chút từng chút một thay đổi quan niệm của cậu, cái đó gọi là con đê ngàn dặm bị hủy bởi tổ kiến, đoán rằng Ngô Thế Huân chưa cần dùng tới nước chảy đá mòn, không sớm thì muộn anh cũng sẽ thu phục được cậu vợ nhỏ của anh.

Sau khi Ngô Thế Huân tắm rửa xong, ngồi ở trên giường vẫn còn hờn dỗi, nhóc con này đúng là người  khó khăn nhất trên thế giới. Anh đối xử tốt với cậu thì cậu hoài nghi anh có tâm địa bất chính. Anh tốn chút tiền vì cậu, cậu lại một mực phân chia rõ ràng với anh. Ba vợ anh nói rất đúng, bướng bỉnh đến chết. Nhưng nhóc con này đâu chỉ bướng bỉnh, quả thật là có thể tức chết anh. Nhưng Ngô Thế Huân phát hiện ra, anh cũng thật đê tiện, cậu càng bướng bỉnh, anh càng yêu thích.

Ngày hôm sau là Thứ hai, hai người cùng trả phép đi làm, ăn một miếng bánh sống qua ngày, rất nhiều chỗ cần thích ứng, buổi trưa buổi tối có thể ăn ở cơ quan hoặc bên ngoài, nên bữa ăn sáng cũng không cần thiết lắm.

Trước kia lúc Lộc Hàm  sống một mình, đều xuống dưới lầu mua bánh rán và sữa đậu nành. Nhưng Ngô Thế Huân không thế, anh rất coi trọng bữa sáng. Lộc Hàm cũng không để ý đến anh, dù sao sau khi ngủ dậy, xuống lầu ra khỏi chung cư là cậu có thể tùy tiện giải quyết, đi làm dễ dàng hơn, thời gian đi trên đường đủ để ăn bữa sáng.

Nhưng Ngô Thế Huân không biết trúng gió cái gì, lúc Lộc Hàm vẫn còn mơ màng, anh đã tới gõ cửa, gõ mấy cái, Lộc Hàm không thèm để ý tới, bắt đầu đập cửa rầm rầm, rất cố chấp.

Lộc Hàm  mở mắt nhìn đồng hồ, vẫn chưa tới bảy giờ, tức giận xuống đất kéo cửa ra, Ngô Thế Huân một thân áo mũ chỉnh tề đứng trước cửa nhìn cậu cười: "Ăn sáng, ăn xong rồi anh đưa em đi báo danh, ngày đầu tiên đừng để tới trễ "

Lộc Hàm ngẩn người một lúc, thật lòng có chút không muốn phụ lòng tốt của anh, cũng không lên tiếng, đi vào rửa mặt thay quần áo, vào phòng ăn, trên bàn ăn bày rất nhiều món, cháo thịt nạc, bánh bộn mỳ, bánh bao hấp, còn có mấy món ăn nhẹ nữa, đầy đủ sắc hương vị.

Lộc Hàm trợn tròn hai mắt, chỉ chỉ: "Đây là anh làm?"

Ngô Thế Huân đi tới giúp cậu kéo ghế, ngược lại rất thành thực: "Không phải, dì trên nhà Phác Xán Liệt làm......"

Lộc Hàm  vừa nhét cái bánh bao nhỏ vào miệng, thiếu chút nữa phun ra, vài hớp nuốt xuống: "Bữa sáng của người ta mà anh cũng lấy đi, người ta làm sao bây giờ?"

Ngô Thế Huân húp một hớp cháo: "Không có chuyện gì, bây giờ Biện Bạch Hiền đang nghén, ăn cái gì cũng không ngon miệng. Phác Xán Liệt là nô dịch của vợ nó, vợ nó ăn không vô nó cũng không nuốt trôi. Tiểu Hạo Kỳ cũng không ở đó, rất lãng phí, vừa lúc có lợi cho chúng ta rồi."

Lộc Hàm nhìn chằm chằm anh, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi. Ngô Thế Huân  gắp cá dầu muối và bánh bột mỳ đặt vào trong cái đĩa trước mặt cậu: "Ăn a! Nhìn anh thì có thể ăn no sao......"

Lộc Hàm buồn bực! Không phải người ta đều nói vật hợp theo loài, người phân theo nhóm sao? Theo như cậu thấy thì ba người kia chính là những người anh em tốt nhất của Ngô Thế Huân, thực ra họ đều là những người đàn ông tốt, có trách nhiệm, yêu thương vợ mình.

Ăn xong bữa sáng hai người cùng nhau xuống lầu, Lộc Hàm cũng không nói nhiều trực tiếp ngồi lên xe của Ngô Thế Huân. Ngô Thres Huân còn đang muốn nói hôm nay cậu bé này rất hiểu chuyện, nào nghĩ đến, trên đường ra khỏi chung cư, Lộc Hàm liền mở miệng: "Đến ga tàu điện ngầm tôi sẽ xuống xe."

Ngô Thế Huân đột ngột dẫm phanh xe, cả người Lộc Hàm nghiêng về phía trước, thiếu chút nữa đụng vào. Ngô Thế Huân ngoặt tay lái dừng xe ở ven đường, nghiêng người mở cửa xe, nghiến răng nói: "Không phải em muốn đi tàu điện ngầm sao, anh cũng không muốn làm việc khiến cho người ta chán ghét, xuống xe."

Lộc Hàm mới vừa nhảy xuống xe, xe vèo một cái biến mất, tên khốn này vui giận thất thường. Lộc Hàm mặc kệ anh, bước lên vỉa hè, đi về phía trạm xe điện ngầm.

Ngô Thế Huân dừng xe ở đầu đường trước mặt, vuốt vuốt tóc, vẫn không nhịn được liếc nhìn vợ anh qua kính chiếu hậu. Nếu anh không phải là người kiên nhẫn, thì không biết một ngày nào đó anh có bị cậu làm cho tức chết hay không, nhìn thấy vợ bước vào trạm xe điện ngầm, Ngô Thế Huân mới kéo cần gạt, lái đi.

Lộc Hàm cũng chỉ là người mới đối với công việc này, quả thật cậu không biết chi tiết của đại đội trưởng Lưu Hán Bân của đội 17. Chỉ nhìn qua hồ sơ của anh ta là biết được anh ta đã làm việc trong lực lượng vũ trang quân đội năm năm. Phải nói là tư liệu của hắn trong đội cảnh sát hình sự khá bí ẩn, những hạng mục kiểm tra đánh giá thành tích đều rất tốt, nhân tài như vậy, cũng có thể vào được tổ trọng án rồi. Nơi này của bọn họ nói dễ nghe thì là đội cảnh sát hình sự, chứ bình thường đại đa số các tình huống cũng chỉ là bắt trộm mà thôi. Bên trong khu trực thuộc không phải không có cướp bóc, bắt cóc, giết người những vụ án lớn, nhưng thực sự là rất ít.

Con người Lưu Hán Bân này rất ngay thẳng, năm nay bốn mươi tuổi rồi nhưng cũng không thăng tiến nữa. Cũng bởi vì con người anh ta không chịu luồn cúi, bất cứ người nào tới đội 17 cũng được đối xử bình đẳng, cũng sẽ không có ai cố ý đi tìm hiểu lai lịch của bạn, chính vì danh tiếng của vị đại đội trưởng này nên Ngô Thế Huân mới để vợ anh ở dưới quyền của anh ta.

Ban đầu Ngô Thế Huân nghĩ, vợ anh là người rất khiêm tốn, nên để cho cậu làm ở chỗ này là thích hợp nhất, nếu là chỗ khác, có một người đột nhiên nhảy vào đội, ai cũng sẽ đi nghe ngóng lai lịch của cậu mà thôi, nếu bị thăm dò, thì chuyện Lộc Hàm là con dâu nhà họ Ngô đâu thể giấu được nữa.

Ngô Thế Huân đã suy nghĩ rất ổn thỏa, nhưng anh ngàn tính vạn tính sẽ không tính đến chuyện tên Lưu Hán Bân này rất thích trọng dụng người có tài, giỏi về việc dụng người tài. Có một vụ án lớn anh ta dám phái vợ của anh đi điều tra. Đợi đến khi xảy ra chuyện Ngô Thế Huân mới cảm thấy hết sức hối hận, nhưng đây là chuyện sau này, trước hết chưa đề cập tới.

Lộc Hàm  vừa mới vào đội 17, hôm qua trực ban đã giải quyết xong chuyện của Kỳ Kỳ. Sau khi giao ban, Lộc Hàm trực tiếp đi tới phòng làm việc của đội trưởng để báo cáo.

Lưu Hán Bân là một người theo chủ nghĩa hiện thực, không giảng giải mấy thứ hại đầu hại não gì đó, lại càng sẽ không trông mặt mà bắt hình dong. Điều anh coi trọng chính là năng lực làm việc. Tuy rằng đã xem qua hồ sơ nhưng khi Lộc Hàm đẩy cửa đi vào, Lưu Hán Bân vẫn cảm thấy căn phòng làm việc bỗng nhiên sáng sủa hẳn lên. Cậu bé này cũng không phải rất ưu tú  nhưng bộ cảnh phục cậu mặc trên người, hiên ngang mạnh mẽ đứng trước mặt anh. Vừa nhìn đã biết xuất thân từ lính, người đứng thẳng tắp, giơ tay lên chào theo nghi thức quân đội, rất tiêu chuẩn .

Trời sinh đã có một khuôn mặt trẻ con, trắng noãn, lộ ra đôi mắt dưới làn tóc mái, sao có thể long lanh đến vậy, cùng bạch ngọc được khảm trên bảo thạch màu đen, trong sáng mà có hồn.

Mặc dù trên lý lịch của cậu bé này đã viết rất rõ ràng, nhưng Lưu Hán Bân cũng không thể không hoài nghi, một cậu bé da thịt trắng mịn như thế này, có thể chịu đựng được sự huấn luyện trong quân đội hay sao?

Đội trưởng Lưu suy nghĩ một chút, quyết định trước hết cứ hỏi rõ ý tứ của cậu đã: "Chúng ta là đội 17? Nói là đội cảnh sát hình sự, nhưng bình thường có không nhiều vụ án lớn. Nếu cậu muốn làm những công việc dân sự, tôi cũng có thể sắp xếp cho cậu một công việc nội vụ, chủ yếu là nghe ý kiến của cậu."

Lộc Hàm vừa nghe xong, mày nhỏ nhíu lại: "Báo cáo đội trưởng, nếu đã được điều tới đội cảnh sát hình sự thì không phải để làm mấy công việc nội vụ. Chỉ cần không phải là công việc nội vụ, tôi đều sẽ nghe theo sự bố trí của lãnh đạo."

Ngược lại Lưu Hán Bân vui vẻ, cậu bé này đối lập hoàn toàn với suy nghĩ của anh, lanh lẹ, thẳng thắn, cho nên anh cũng không quanh co lòng vòng: "Đã như vậy, tôi cũng sẽ nói thẳng với cậu, đội 17 chúng ta quản lý một khu phố, có một thị trường kinh doanh rất lớn, cũng có vài nơi ăn chơi đàn điếm, hiện nay đang làm việc ở hai phương diện, một trộm cắp, hai là nạn chơi gái. Nếu không thì trước tiên cậu đến tổ bắt trộm cướp học tập một chút?"

Suy nghĩ của Lưu Hán Bân là, Lộc Hàm này vừa mới tới, khuôn mặt trời sinh lại trẻ con, nếu đóng giả làm người bình thường, câu cá cũng sẽ dễ dàng hơn, nói không chừng lần này có thể bắt được những tên trộm kia rồi.

Lộc Hàm không ngờ được, cậu mới tới đã để cho cậu đảm nhiệm vị trí quan trọng như vậy. Vì hưng phấn nên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hồng lên, giơ tay lên chào quân lễ: "Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ." Lưu Hán Bân cười, để cho tiểu Lưu dẫn cậu đi làm quen với môi trường làm việc bên tổ bắt trộm cướp.

Ngày thứ nhất của Lộc Hàm trôi qua rất phong phú, tổ bắt trộm cướp tổng cộng có sáu người, hai người một tổ,  tổ trưởng Trương Hải dẫn dắt cậu. Lúc đầu Trương Hải còn rất không vui, miễn cưỡng dẫn cậu đi, đi "câu cá" ở chợ buôn gần đây, thật sự không coi Lộc Hàm như lính của mình.

Nói là "câu cá" chính là mặc quần áo bình thường giả làm người đi đường, thu hút mấy tên trộm cắp tới mắc câu. Quả thật không lâu sau, khi Lộc Hàm mặc quần áo bình thường xằng bậy ở khu buôn này một vòng, lúc ra đến cửa liền bị một tên trộm theo dõi, tên trôm là một người mười bảy mười tám tuổi.

Tay mới vừa đưa vào trong túi xách của Lộc Hàm, thì Lộc Hàm  nhanh nhẹn hô lên một cái, bắt lấy cánh tay của tên trộm một đẩy một kéo, hơi nghiêng khuỷu tay, liềm đem tên trộm đè trên mặt đất, hai cánh tay của tên trộm bị bẻ gập ra sau lưng, cạch một tiếng còng tay tên trộm lại, hành động vô cùng lưu loát và đẹp mắt, động tác còn lưu loát hơn cả tổ trưởng Trương Hải.





Lâu rùi hk ngoi lên , dạo nỳ nhìu chuyện hk vui wa .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #ngọc994