Part 40
Lộc Hàn hơi xấu hổ, bản thân cũng cảm thấy khác người, nhưng chỉ là mặc kệ. Ngô Thế Huân nhếch miệng cười cười, từ dưới giường cầm cái bô đi lên, vốn là sau khi phẫu thuật cần thông tiểu, Ngô Thế Huân sợ vợ anh còn đau, nên không cho, dù thế nào đi nữa có anh ở đây nên không cần phải lo.
Biết da mặt vợ mỏng, một tay vòng qua hông của Lộc Hàm , nhẹ nhàng nhấc lên, một tay đem bô đựng nước tiểu đưa vào dưới chăn. Cổ Lộc Hàm đều đỏ lựng, nhưng cũng không có nói gì, vấn đề sinh lý này không giải quyết sẽ phải nhịn chết.
Giải quyết xong rồi, Ngô Thế Huân lấy cái bô ra, vẫn không quên rút khăn giấy đưa đến cho vợ lau sạch sẽ, đi vào phòng vệ sinh đổ vào bồn cầu, rửa xong, cầm về đặt ở dưới giường như cũ. Xong xuôi mọi việc anh đổi ít nước nóng lúc nãy còn ở trong thau, vắt khô khăn lông, đứng ở bên giường.
"Vợ ơi rửa mặt đi, lau người một chút, tối qua em ra rất nhiều mồ hôi, như vậy mới dễ chịu......"
Miệng vừa nói xong đã khom lưng đem khăn lông ấm cho vợ rửa mặt lau người. Bình thường nhìn nam nhân này rất thô lỗ cục mịch lúc này lại thật tỉ mỉ, cẩn thận. Trán, hai má, cằm, phía sau tai, phía dưới cổ đều được đối xử giống như một tác phẩm nghệ thuật, rất cẩn thận.
Rửa mặt xong lại đổi nước, vẫn không quên đi khóa cửa, kéo rèm cho vợ anh lau người. Lộc Hàm mặc quần áo bệnh nhân trên người, áo choàng ngắn to lớn rộng rãi, vén áo rất tiện sợ cô hoảng sợ, vì vậy, lúc này đứng lau nên cũng dễ dàng.
Trước mặt, phía sau, trước ngực, cánh tay, nách....Không thiếu một chỗ, vấn đề mặt của Lộc Hàm không phải là đỏ, chỉ hơi bầm tím.
Lộc Hàm cảm thấy hơi kỳ quái, bình thường chỉ cần vừa vào cửa, bất luận là cửa nhà, phòng khách, phòng ngủ, phòng vệ sinh, thậm chí phòng bếp... người đàn ông này cũng có thể lập tức nhào tới đem cậu làm chuyện kia, không chọn nơi làm, giống như động vật vào thời kỳ động dục ở nơi công cộng.
Nhưng lúc này, anh chăm sóc cậu , có thể nói da thịt gần kề, gắn bó thân mật. Tay anh di chuyển mọi nơi trên người cậu , từ đầu đến cuối không hề lệch ra ngoài, hết sức kỳ quái! Thoáng cái liền biến đổi thành Liễu Hạ Huệ rồi sao, hơn nữa lúc này, anh đã lau đến phía dưới của cậu ......
Bên dưới Tây Tử mặc một cái quần bốn góc rộng thùng thình, vết thương ở trên bắp đùi, dù sao cũng phải thay thuốc, căn bản không mặc được quần. Ngô Thế Huân hết sức cẩn thận lau hạ thân cho vợ anh, thật đúng là làm khó Ngô Thế Huân . Chính vào thời kỳ trăng mật, dáng vẻ tham ăn như mèo của Ngô Thế Huân đâu rồi, xoa nắn vợ như vậy sao không hề có chút phản ứng nào.
Nhưng căn bản trong đầu Ngô Thế Huân không có ý này, anh vừa nhìn thấy miếng băng gạc trên đùi vợ, liền nhớ lại tối hôm qua trong phòng giải phẩu vết thương này đầy máu. Da thịt cả người vợ anh đều mềm mại, bình thường anh vô cùng khao khát, mỗi một tấc đều quý giá giữ gìn. Lần này lại biến thành như vầy Ngô Thế Huân đâu còn tâm tư nào khác, chỉ sợ không cẩn thận đụng đến vết thương của vợ sẽ làm cậu đau. Cẩn thận, tinh thần tập trung cao độ, bên trong đang tập trung, chuyện kia liền vứt lại ở đằng sau.
Ngô Thế Huân lau từ đầu đến chân cho cậu lần nữa, thay quần áo mới bắt đầu cho cậu cho ăn cơm. Thật ra thì Lộc Hàm bị thương ở chân, nhưng Ngô Thế Huân đối đãi với cậu giống như cả người đều bị liệt. Lộc Hàm nhiều lần muốn cầm lấy chén cơm tự mình ăn đều bị Ngô Thế Huân từ chối không cho, cứ đút từng miếng cho Lộc Hàm ăn.
Ăn một bát cháo, uống nửa bát canh chim bồ câu, Lộc Hàm liền lắc đầu. Ngô Thế Huân ăn vài miếng Lộc Hàm còn để lại, liền đến thời gian bác sĩ vào kiểm tra .
Đi vào là bác sĩ chủ nhiệm người tối qua làm phẫu thuật cho Lộc Hàn , còn có viện trưởng, phó viện trưởng, thư ký... có thể nói là tất cả lãnh đạo đều tới đông đủ. Nhìn thấy Ngô Thế Huân người nào cũng khách khí nhiệt tình, nói trắng ra là, vị thiếu gia này chính là tôn Phật phải hầu hạ cẩn thận, người ta không muốn phô trương nhưng coi như là người nhà của bệnh nhân, lãnh đạo trong viện cũng phải đi theo.
Vội vàng đi tới hỏi thăm tình hình, nhìn vẻ mặt yên tâm của Ngô Thế Huân mới rời đi. Xuất thân là lính, thể lực của Lộc Hàn khỏe hơn người bình thường rất nhiều, bị thương nặng như vậy, mấy hôm đầu có hơi sốt giờ đã bình thường rồi. Một nhóm người khí phách đi ra ngoài, Lộc Hàm liếc nhìn Ngô Thế Huân :
"Công việc của anh cũng rất bận, sao không đi làm đi? Ở đây chỉ cần thuê người tới chăm sóc là được......"
Lộc Hàm chưa dứt lời Ngô Thế Huân đã trừng mắt: "Em là vợ anh, để người khác chăm sóc, em vui nhưng anh không thích đâu. Em bị như vậy anh đâu còn tâm trí đi làm. Giờ thì thế nào? Vợ, em ghét bỏ anh sao?"
Lộc Hàm liếc anh một cái: "Anh ở đây, từ bác sĩ thực tập đến y tá cũng sẽ không được tự nhiên, gây thêm phiền toái cho người ta."
"Thôi đi! Anh ở đây là vinh dự cho bọn họ rồi. Vợ, em đừng để ý đến những thứ linh tinh này nữa, để anh ở đây chăm sóc, nhân cơ hội cũng để anh nghỉ ngơi một chút."
Lộc Hàm là có ý tốt, sao với người đàn ông này, cái gì nói từ miệng anh cũng thay đổi cả. Mặc dù bạn phá hỏng nó nhưng lại thấy được tình cảm nồng nàn.
Lúc mấy người Phác Xán Liệt đến đây, Ngô Thế Huân đang cắt móng tay cho Lộc Hàm , dáng vẻ giống một nhà nghệ thuật điêu khắc vĩ đại. Ngồi ở trên giường, phía dưới đặt một bát nhỏ, cắt bỏ rất khéo léo, dùng cái giũa cẩn thận cọ sát trên móng, giũa ra một cái vòng tròn hình cung, suy nghĩ một hồi thật lâu, làm đến khi hài lòng mới cắt xong một ngón......
Phác Xán Liệt ở ngay dưới tầng lầu nhà Ngô Thế Huân , anh là người rõ ràng nhất đối với từng thay đổi nhỏ của Ngô Thế Huân , vì vậy lúc nhìn thấy cảnh này cũng không cảm thấy lạ. Nhưng Kim Cung Nhân với Kim Tuấn Miên không giống vậy, hơn nữa Kim Tuấn Miên , trước đây không lâu đã nghe Ngô Thế Huân nói đời này tuyệt đối không được một lòng một dạ. Lúc này mới mấy ngày, nhìn người ta chăm sóc vợ, nói thật, trông khá buồn nôn. Mặt vợ cậu ta khá không kiên nhẫn, nói chuyện không ngừng, dáng vẻ thúc giục, vậy mà cậu ta còn từ tốn chạm trổ hoa văn ở đằng kia.
Kim Chung Nhân chau mày, trong lòng thầm nghĩ Ngô Thế Huân nói những thứ mạnh miệng kia với anh, lúc này phải trả lại. Người ta không mồm miệng độc ác sao, lúc này anh đều giống ba tên kia.
Đầu tiên Kim Chung Nhân đẩy cửa đi vào, nhìn Lộc Hàm cười cười, đặt hoa trong tay ở trên bệ cửa sổ bên kia, cười như không cười nhìn Ngô Thế Huân nhạo báng:
"Huân , nhìn rất tỉ mĩ nha, có thể mở cửa hàng nhỏ sơn móng tay rồi đó, sau này chỉ cho mình, về nhà mình cũng sẽ phục vụ Khánh Thù giống như thế."
Đã như vậy rồi, mặt Ngô Thế Huân vẫn bình tĩnh như cũ, cười ha ha giả ngu: "Mình đã nói là không cần các cậu đến, sao giờ lại tới đây?"
Phác Xán Liệt cười: "Em dâu nhập viện, chúng mình không tới thăm sẽ không yên tâm. Chúng ta là bạn bè thân thiết không cần giả bộ, muốn cái gì cứ nói thẳng."
Ngô Thế Huân vừa nhìn thấy vợ anh hà hơi, đánh giá được cậu đã mệt, liền hậ thấp giường bệnh xuống, chỉnh thân cho Lộc Hàm , sờ mặt của cậu , nhỏ giọng nói: "Trước tiên em hãy ngủ một giấc, anh theo bọn họ đi ra ngoài nói chuyện, chờ em ngủ dậy, anh sẽ đọc báo cho em nghe."
Lộc Hàm mơ mơ màng màng ừ một tiếng thật nhỏ liền nhắm mắt lại. Ngô Thế Huân kéo chăn đắp lên, đi ra ngoài với mấy anh em, bốn người không đi xa, chỉ đứng ở ngoài cửa.
Kim Chung Nhân khẽ liếc vào trong phòng một cái, nhỏ giọng nói: "Việc của quân nhân đều rất vất vả, công việc này của vợ cậu quá nguy hiểm, không được cũng phải thu xếp cho được, nếu không thì xin vào làm ở cục hộ tịch đi, nhẹ hơn nhiều."
Ngô Thế Huân thở dài: "Tôi cũng muốn vậy! Mấy cậu cũng không phải không biết vợ mình, xuất thân là cảnh sát, tư tưởng tiến bộ nhiệt tình, khi tham gia quân đội cũng đã từng u mê như vậy. Cũng may bây giờ đã hòa bình hơn chục năm, nếu là thời kỳ chiến tranh, cậu ấy có thể xông lên làm nổ lô-cốt. Thôi, chuyện này mình sẽ từ từ suy tính!"
Phác Xán Liệt phì cười, ánh mắt lóe lên, vỗ vai của anh: "Bình thường cậu rất mưu trí sao bây giờ lại ngốc như vậy. Khi đó Tiểu Bạch nhà mình, nhớ không, lúc ấy như con thiêu thân chạy thẳng vào trong núi hẻo lánh, cuối cùng cũng phải theo mình trở về sống qua ngày đấy thôi. Tuy nói khổ nhục kế này là gặp may, nhưng quan trọng vẫn là con cờ tốt nhất của mình, đó mới là phép màu chiến thắng."
Kim Chung Nhân cũng gật đầu: "Lời này của Phác Xán Liệt rất có lý, coi như mình đã hiểu. Họ có thể hung dữ với đàn ông nhưng với con của mình thì cho dù có tức giận cũng lập tức biến mất, có nổi giận hừng hực cũng có thể kìm chế lại được."
Kim Tuấn Miên thở dài: "Tìm lý do hợp ý vợ không dễ dàng gì, làm vợ phải làm tròn bổn phận với gia đình nhà chồng. Không phải mẹ cậu cũng đang trông mong có cháu sao, cậu hãy nhanh lên kiếm một đứa con đi...."
Sau khi ba người đi về, Ngô Thế Huân càng nghĩ càng thấy sinh một đứa con đây là kế hay. Nếu có một đứa con với Lộc Hàm , cậu sẽ vì đứa bé sẽ suy nghĩ cho bản thân mình, trong lòng Ngô Thế Huân chợt có chút mất mát. Không thể không thừa nhận, trong lòng vợ anh, trước kia anh như kẻ thù đối lập, hiện nay xem như có một chút vị trí, nhưng vị trí kia giống như bị lui về phía sau.
Rạng sáng ngày hôm sau Tiểu Kỳ lại tới. Tiểu Kỳ sợ hết hồn, lúc đi dượng cũng có dặn cậu bảo cậu gặp Anh họ, nếu có chuyện gì thì phải thông báo ngay lập tức. Vai trò tiểu đặc vụ này của cậu đương nhiên sẽ có lời, tiền tiêu vặt nhận không ít, chủ yếu Anh họ cậu là người kín miệng, mở miệng chỉ kể chuyện tốt không nói chuyện xấu. Bây giờ anh bị trúng đạn nhập viện cũng không nói cho cậu biết một tiếng, nếu không phải do cậu gọi điện thoại cho anh giờ còn chưa biết!
Tiểu Kỳ ngồi ở bên trên giường oán trách: "anh họ, chuyện lớn như vậy, sao chị không nói cho em biết?"
Lộc Hàm liếc mắt nhìn cậu : "Nói cho em biết có ích gì? Không phải em là đang học thêm môn tiếng Anh sao? Muốn ra nước ngoài phải học giỏi tiếng Anh đã, chuyện của anh đây cũng không phải vấn đề lớn gì?"
"Còn không phải là chuyện lớn hả! Cũng bị thương rồi."
"Em không hiểu đâu, làm lính mà chưa từng bị thương sẽ rất tiếc nuối."
Tiểu Kỳ ục ục miệng: "Cái gì tiếc nuối? Nói cho em biết đi, em cũng vậy muốn tới đây chăm sóc tốt!"
Ngô Thế Huân cười: "Em chăm sóc tốt bản thân là được rồi, Anh em ở đây đã có anh?"
Tiểu Kỳ cười ha ha, giơ lên ngón tay cái: "Anh rể, anh đúng là người chồng mẫu mực. Nói thật, theo em lúc anh với Anh em mới vừa kết hôn, em còn tưởng rằng anh là công tử đào hoa nữa đó?"
Thiếu chút nữa làm Lộc Hàm phụt nước, buồn cười nhìn qua Ngô Thế Huân một cái. Đừng thấy cậu bé Tiểu Kỳ ngốc nghếch, mắt rất xuất sắc, nói chuyện sắc sảo. Tử Trình đi vào.
Vừa liếc mắt nhìn thấy Tiểu Trình , mắt không tự chủ được sáng lên. Hôm nay cậu bé này mặc đồ tươi sáng, phối đồ xanh trắng, phía trên áo T shirt màu xanh da trời, phía dưới quần trắng ôm xác , hiện rõ cái mông căng tròn đầy .
Phía dưới là một đôi giày đế bằng,, tóc nấm ngố bóng mượt hơi rợn sóng , hợp với nước da trắng nõn, mắt sáng to, trước mắt làm người mặc tôn lên vẻ xinh đẹp. Tử Trình chợt cảm thấy trái tim như đá mã não, rơi phịch xuống...
Đột kích rạng sáng, tui hk ngủ đc nga T^T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com