Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 43: Những Kỉ Niệm

- JONGSEONG À ~!!! - ông JongMin vừa chạy ào vào phòng JongSeong vừa gọi lớn, gương mặt hớn hở hết sức. 

-Gì vậy ba , mới sáng ? - JongSeong ngóc đầu dậy, gương mặt vẫn còn ngái ngủ thấy rõ.

- Hôm nay ba đi ký hợp đồng đấy! Vậy là xem như dự án đã hoàn thành , thấy ba tài giỏi ghê chưa - ông mỉm cười tít mắt.

-Con biết rồi, chúc ba thành công! - anh gật gù đáp rồi lại kéo chăn lên khỏi đầu, tiếp tục ngủ.

- Hôm nay con không đi học à? Đã 7h rồi đấy!!! - ông ngơ ngác nhìn anh, bình thường có bao giờ ngủ nướng thế này đâu.

-Cái gì? - JongSeong ngồi phắt dậy - 7h rồi sao báo thức không reo vậy? Chết con rồi!!! - anh bay nhanh xuống giường chụp lấy bộ quần áo trong tủ.

- Chà! Sao nay lại sợ trễ học vậy? Nhưng mới 7h, còn kịp mà! - Ông JongMin vẫn ngồi yên trên giường nhìn anh hối hả.

- Con còn phải sang đón bông gòn nữa!!! - anh trả lời 1 cách gấp gáp rồi lao về phía nhà tắm nhưng:

-Bông gòn là ai? - ông đứng chặn trước cửa, môi ông nhếch lên thành 1 nụ cười đầy ẩn ý.

- Hả?...- lúc này anh mới nhận ra là mình vừa mới nói cái gì, anh cười xòa - À...là bạn thôi!

- Không khai thật thì ba sẽ đứng đây luôn!!! - nhìn lên trần nhà, miệng huýt sáo, chân nhịp nhịp thong thả.

- Ba à ~ con mà đến trễ thì sẽ chết đấy! - anh nhăn mặt rên rĩ.

- Ui ~ bông gòn là ai mà có khả năng làm cho con trai tôi mất hình tượng thế này chứ, những hình ảnh vừa rồi mà được tung lên web trường chắc sập mạng luôn quá! - ông cầm cái điện thoại lên ngắm nghía mấy tấm hình vừa chụp, thật quá cao tay.

- Aish~ ba à, con không đùa đâu! - Anh đưa tay chụp lấy cái điện thoại từ tay ba nhưng ông đã nhanh tay hơn, nhét nó vào túi quần rồi.

- Bông gòn là con dâu dễ thương đáng yêu của ba đúng không? - ông mỉm cười tít mắt nhìn cậu con đang nhăn nhó như đầu sắp nổ tung lên vậy.

-Vâng ~ !!! - anh dài giọng ra đáp cho ông vừa lòng.

-AAAAAAAA~!!! Con trai của ta thật là giỏi quá xá!!!

- Ba à, ba mà còn ôm con thế này thì con dâu tương lai của ba sẽ chỉ là giấc mộng thôi đấy nhé! - anh mệt mỏi gỡ tay ông ra. Thật không thể tưởng tượng nếu JungWon bước vào nhà này làm dâu thì sẽ thế nào nữa.

- Ờ được rồi! Con đi đón con dâu nhanh đi! - Ông vội buông anh ra rồi nhấn anh vào nhà tắm, đóng rầm cửa lại rồi hớn hở chạy ra xe đi làm. Vậy là JongSeong vừa sắp được lên chức chủ tịch một công ty lớn vừa sắp có thêm cả con dâu nữa rồi. Ông chạy uống nhà bếp nơi mà HyeMin đang ngồi đó ăn sáng

- Anh hai không ăn sáng hả ba ?

- Không con - Ông ngồi vào chỗ cầm ly cafe lên nhâm nhi - À HyeMin con biết chuyện anh hai có người yêu chưa ? - ông hớn hở khoe với cô

- Biết lâu rồi

- Cái con bé này biết sao không nói ba sớm hả - Ông ký đầu cô một cái - Sao sao có dễ thương không - ánh mắt trong chờ

- Như con heo

- UII , cái con bé này thiệc tình

- Ba dạo này không đến trường àh ...ba cứ lo trong công ty , ba quên ba còn là hiểu trưởng sao

- Trường thì ba bàn giao lại cho người khác quản lý , ba chỉ lâu lâu đến xem tình hình học tập của các học sinh thôi , thôi ăn lẹ đi sắp trễ rồi đó

- Vâng

.

.

- Cám ơn cậu đã cho mình quá giang!!! - SungHoon mỉm cười nhìn JongSeong.

-Không có gì đâu! Từ nay cứ đi chung đi cho tiện! - anh cũng tươi cười đáp lại.

- Anh đừng có buồn nữa nhé! Lên lớp cứ tập trung học là được rồi! - JungWon chà chà 2 lòng bàn tay lên 2 cái má của SungHoon.

-Anh biết rồi!!! Thôi anh lên lớp đây!!! - SungHoon cười tít mắt rồi quay lưng đi, nếu như nhìn vào thì không thể biết được là nhóc con đang có tâm sự đâu. - "Từ lúc nào mà mình lại trở nên giả tạo như thế này chứ! JaeYoon ơi, mình thực sự đáng ghét lắm đúng không?"

- Tội nghiệp anh SungHoon quá! - JungWon thở dài nhìn theo dáng đi thất thểu của nhóc con.

-Những chuyện thế này thì chỉ có người trong cuộc mới có thể giải quyết thôi! - JongSeong cũng phải buông theo 1 tiếng thở dài, nhưng rồi anh nhanh chóng mỉm cười, xoay qua xoa đầu con heo - Lên lớp thôi!

- Uhm! - JungWon gật đầu.

-Đi thang bộ nhé! - anh nở nụ cười tươi rói đan tay mình vào tay con heo kéo đi.

- Không, thang máy cơ! - Nó nhíu mày kéo ngược anh sang chỗ thang máy.

- Aish ~ đi thang bộ để giảm cân mà! - anh không bỏ cuộc lôi nó lại thang bộ.

-Hồi sáng đến trễ còn chưa tính sổ đấy nhá! -nó bặm môi đưa tay nhéo lấy tai anh, xách ngược lên.

- A ~!!! - JongSeong đau đớn la lên, số anh chẳng lẽ phải chịu ức hiếp vậy sao? Biết vậy thì đừng tỏ tình với nó sớm quá, cứ để cho nó giả bộ dịu dàng như trước có phải tốt không? Khổ rồi.

.

.

SungHoon ủ rũ bước dọc hành lang, bất chợt nhóc con ngẩng lên, hình như là hắn, hắn đang ôm eo 1 cô gái đi phía trước, tiến về một góc khuất của dãy hành lang, không phải là SooYoung. Nổi giận, nhóc con bỗng nổi giận vô cớ, nhanh chân chạy ra chặn ngay trước mặt hắn.

-  JaeYoon!!! - SungHoon nhíu mày nhìn JaeYoon bằng đôi mắt giận dữ.

- Lại là cậu sao? - hắn mệt mỏi lên tiếng.

- Cậu đang làm cái gì vậy? Không phải cậu thích SooYoung sao? Vậy cô ta là ai chứ? - Nhóc con nhăn mặt chỉ thẳng vào mặt cô gái kia.

- Nè, chỉ chỏ gì đó! - ả đàn bà đó cắn môi hâm dọa, cả người muốn nhào tới chỗ nhóc nhưng đã bị hắn ghì lại.

-IM ĐI!!! - hắn lớn tiếng quát làm ả hậm hực đứng yên tại chỗ. Sau đó lại quay sang nhếch mép nhìn nhóc con - Chuyện này thì liên quan gì tới cậu?

- Lúc trước mình cứ nghĩ là cậu thích SooYoung nên không muốn chơi thân với mình nữa, nhưng mà không phải vậy, đây là cái vỏ bọc trước đây của cậu, cậu đang có chuyện gì đúng không? Nói cho mình nghe đi! Cậu đang buồn mà đúng không? - SungHoon nắm lấy cánh tay hắn, nhóc con giương đôi mắt đầy lo lắng nhìn con người trước mặt, nhóc tin rằng trực giác của mình là không sai.

"Anh diễn kịch tệ thật nhóc con nhỉ? Nhưng biết làm sao đây, anh sợ lắm, thực sự rất sợ có 1 ngày em sẽ xảy ra chuyện mà anh không thể làm gì giống như đối với mẹ anh vậy! Thế nên, xin lỗi em, đau một lần như vậy thôi là đủ rồi!" - Hắn lặng người nhìn nhóc con một hồi lâu rồi bất chợt giựt phắt tay lại, nhếch mép 

- Ha ~ đang đi chơi với tình nhân mà bảo là buồn à? Cậu cũng lạ thật đấy! Bộ tôi thích SooYoung là lúc nào cũng phải đi chung với cô ấy sao? Tôi không thể vì 1 người mà bỏ qua tất cả người đẹp trên thế giới đâu! - hắn quay sang nâng cầm ả kia lên.

- Cậu đừng như vậy nữa mà, đã bỏ nó xuống được rồi thì đừng mang lên nữa. Cái vỏ bọc này chỉ làm cho cậu đau hơn thôi,... nghe lời mình đi JaeYoon! - nhóc con nắm lấy tay hắn giật phăng ra khỏi cái cằm dơ bẩn kia.

-NÀY ~!!! - hắn vùng tay ra khỏi tay nhóc con - Cậu đúng là phiền phức thật đấy, tôi nói cho cậu biết, đối với cậu tôi chỉ là đùa giỡn qua đường mà thôi. Cái gì mà vỏ bọc, ở cạnh cậu chính là vỏ bọc của tôi đấy, có biết mang nó mệt mỏi thế nào không? Cậu chỉ là một đứa ngu ngốc thôi, con người trước khi gặp cậu và con người bây giờ cậu nhìn thấy mới đúng là tôi,con người tôi là như thế có hiểu không? - hắn lớn tiếng quát vào mặt nhóc con.

- Cậu là Sim JaeYoon, con người cậu không phải như vậy mà! - nhóc con cũng gào lên, 2 mắt lại rưng rưng - "JaeYoon à, làm ơn nói với mình là cậu đang nói dối đi!"

- Nói chuyện với cậu thật mệt mỏi quá! - Hắn thở hắt ra rồi quay đi hướng khác, đơn giản là vì không muốn bị những giọt nước mắt kia làm cho dao động - Cảm phiền đi dùm cho!

- Mình không đi! - SungHoon quẹt nước mắt rồi cắn môi kiên quyết đứng nguyên tại chỗ.

- Cậu...!!! - hắn quay lại nhìn cậu khó chịu - "Nhóc con à, sao em lại bướng bỉnh thế hả?"

- Thôi được rồi, cậu không đi thì cứ đứng đó, nhưng không ai tiếp đâu, tôi bận rồi! - hắn vừa nói vừa xoay người, đưa tay lên ôm eo ả đàn bà kia kéo sát vào người mình và bắt đầu mút mát môi ả. Bàn tay hắn từ từ đưa xuống xoa bóp cái mông tròn trĩnh kia, trong khi ả đàn bà trơ trẽn thản nhiên đưa tay lên tháo cúc áo hắn ra.

-JaeYoon à, cậu... định làm gì? - SungHoon mở to mắt nhìn hắn, hắn lại bày trò gì nữa đây.

- Làm gì? - hắn ngừng lại rồi nhếch mép nhìn cậu - Làm chuyện người lớn đấy! Nếu không ngại thì cứ đứng đó mà học hỏi!

- Cậu cố tình làm vậy để đuổi mình đi thôi chứ gì? Mình sẽ không đi đâu! - SungHoon mím môi nhìn hắn.

Hắn không đáp, chỉ lại nhếch mép rồi tiếp tục quay lại với ả tình nhân đang mỉm cười đắc ý của mình. Hắn vừa hôn lên cổ ả vừa nhanh chóng đưa tay tự cởi áo mình ra rồi quăng về phía SungHoon - "Đi đi, nhóc con!"

-JaeYoon à ~!!! - SungHoon gọi hắn, giọng nhóc con đã bắt đầu run lên vì sắp khóc.

Hắn không để tâm đến nhóc con nữa, kéo vai áo của ả xuống, hắn tiếp tục mút mát hõm vai của ả, bàn tay không ngừng chu du khắp nơi . Tuy đây là chỗ rất ít người qua lại nhưng chẳng lẽ hắn lại định làm chuyện đó ngay cả ở đây sao?

-JaeYoon~!!! - nước mắt nhóc con đã lăn dài trên gương mặt ửng đỏ, cả người nóng ran và trái tim chợt thắt lại lần nữa.

Im lặng, một sự im lặng đến tàn nhẫn. Hắn đưa tay xuống và bắt đầu tháo thắt lưng của mình ra.

Không thể chịu đựng được nữa rồi, SungHoon òa khóc nức nở rồi chạy vù đi, những giọt nước mắt theo cơn gió bay ngược về phía sau, phía mà nước mắt của hắn cũng đang chảy ngược vào trong tim. - "Con người trước đây của anh là như vậy đấy! Anh rất ghê tởm đúng không nhóc con?"

Hắn ngừng lại, rồi cứ đứng yên bất động như vậy mặc cho ả đàn bà kia không ngừng vuốt ve khuôn ngực rắn chắc và hôn ngấu nghiến lên môi mình cho đến khi SungHoon khuất bóng, nhanh chóng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, hắn rời khỏi môi ả.

- Mình đến khách sạn nhé cưng!!! - Ả sáp lại mò mẫm cơ bụng của hắn trong khi hắn đang cho tay vào túi quần để lôi cái ví ra.

Quăng cho ả vài tờ tiền, hắn không nói thêm gì mà lạnh lùng bỏ đi.

- YAH ~ ANH XEM TÔI LÀ GÌ HẢ? - ả đàn bà đó gào lên, quăng tiền ngược về phía hắn.

Không đáp, hắn vẫn đều bước đến nhặt cái áo lên mặc vào và bỏ đi. Con người trước đây và bây giờ...khác nhau mà.

Cùng lúc đó, tại biệt thự của Sim JaeHa, ông ta đang ngồi chễm chệ xem mấy đoạn phim do thám tử tư của lão gửi đến mà nhân vật chính không ai khác ngoài con trai lão.

- Chà, JaeYoon tiến bộ nhỉ, dám làm chuyện đó ở chỗ sáng sủa vậy à? Nhưng rất tiếc chỉ là đóng kịch thôi! - lão nhếch mép đắc ý.

- Ông chủ à, bước tiếp theo phải làm gì đây ạ? - tên tay sai của lão cúi người lên tiếng.

- Cứ tiếp tục theo dõi nó đi! - lão vẫn dán mắt vào màn hình laptop.

- Vậy còn Park SungHoon?

- Park SungHoon! - lão bật cười nham nhở - Nhóc con này ngon phết, nhìn là muốn nhỏ vãi rồi, nhưng rất tiếc lại không thể đụng vào. Aish ~!!! - lão thở hắt ra tiếc nuối.

-Tại sao vậy ạ? Chúng ta chỉ việc......

- Không được! - lão lắc đầu rồi lại mỉm cười, một nụ cười tàn độc - Chỉ cần làm cho JaeYoon hoàn toàn khuất phục ta là được rồi, không nên động vào người của nó, chọc giận con cọp con này không khéo nó lại quay sang cắn chúng ta thì không đỡ nổi đâu!!!

- Vậy tha cho nó vậy sao ạ?

-Tất nhiên là không, lúc JaeYoon chống đối ta thì nó sẽ là vũ khí bí mật đấy!!! - ánh mắt lão dán chặt vào cơ thể nhóc con đang hiện trên màn hình.

"JaeYoon đang nói dối thôi, cậu ấy không phải là người như vậy, chắc chắn là cậu ấy có chuyện gì khó nói rồi!" - SungHoon ngồi bên bờ hồ cắn môi suy nghĩ, nhóc con không còn khóc nữa, nhóc con tin tưởng hắn.

- SungHoon~!!!

-Anh HeeSeung? - SungHoon quay phắt lại nhìn anh.

- Anh đã nói gì rồi, có chuyện gì thì phải lên phòng anh chứ sao lại ngồi đây? - anh mỉm cười nhẹ ngồi xuống cạnh nhóc con, nụ cười không còn tươi tắn như trước đây.

SungHoon không đáp, nhóc con cũng nở 1 nụ cười không thua kém anh là mấy rồi lại đưa mắt nhìn đi xa xăm.

Họ cứ ngồi như vậy, không khí yên tĩnh bao trùm lấy cả 2 con người đang vấn vương 1 nỗi đau không muốn chữa lành.

- Anh HeeSeung à, rốt cuộc thì JaeYoon là người như thế nào vậy ạ? - nhóc con bất chợt hỏi anh.

HeeSeung quay phắt lại nhìn nhóc rồi cũng mỉm cười trở về tư thế cũ, nhóc con không nhìn anh, con người đang ngồi ngay cạnh anh đây, dù có gần gũi thế nào chăng nữa thì cũng vẫn mãi mãi không nhìn anh.

-JaeYoon .......- Heeseung bắt đầu kể.

----Flashback-----

Sân trường BigHit buổi chiều tà thật rộng lớn quá, tất cả học sinh đã ra về chỉ còn lại lác đác vài đứa nhóc ham chơi đang chạy đuổi theo quả bóng tròn.

Quả bóng bất chợt lăn đến chân của một cậu nhóc chừng 11 tuổi đang lặng lẽ đứng nhìn chúng nó nãy giờ đã khá lâu. Cúi người xuống nhặt lên, cậu bé đưa nó cho một thằng nhóc trạc tuổi vừa mới chạy đến, nhìn lanh lợi hơn rất nhiều.

- Cám ơn cậu! - thằng nhóc nở nụ cười tươi rói, đưa tay cầm lấy quả bóng.

- Không có gì! - cậu bé cũng mỉm cười đáp lại.

- Hình như cậu là học sinh mới đúng không? - thằng nhóc nhíu mày săm soi khuôn mặt của cậu bé.

-Uhm! - gật gật.

- Vậy cậu có muốn chơi chung với tụi mình không? - thằng nhóc gợi ý.

-Được sao? - khuôn mặt cậu bé có phần phấn khởi.

- Tất nhiên! Mình là Sim JaeYoon, còn cậu? - thằng nhóc tự vỗ vào ngực mình giới thiệu.

-Mình là Park JongSeong! - cậu bé cũng nở nụ cười thật tươi, đây là người bạn đầu tiên của cậu kể từ khi đặt chân vào ngôi trường này khi HyeMin vẫn còn ở nhà

- Để mình giới thiệu với cậu với 1 người nữa! - JaeYoon mỉm cười tinh nghịch rồi quay lại đám nhóc đang đứng đợi đằng kia - ANH HEESEUNG À! LẠI ĐÂY NHANH LÊN!!!

Lại thêm 1 đứa nhóc chạy đến.

- Đây là anh HeeSeung, hội trưởng hội học sinh đấy! - JaeYoon giới thiệu HeeSeung với JongSeong rồi quay lại - Còn đây là JongSeong, bạn mới của chúng ta!

-Chào JongSeong, rất vui được gặp em! - vỗ mạnh lên vai JongSeong xem như 1 kiểu chào hỏi

.

.

-JONGSEONG ƠI !!! - JaeYoon đứng lấp ló trước cửa lớp JongSeong vẫy tay gọi cậu thật khẽ.

JongSeong tròn mắt nhìn nó 1 hồi rồi quay lên nhìn bà cô đứng trên bục giảng, sau đó cậu lén ngồi xuống đất rồi bò nhanh ra ngoài.

- Chuyện gì vậy JaeYoon ? - JongSeong tò mò nhìn JaeYoon.

- Đi đá banh đi! Giành lại sân với đám thằng thắng mập ! - JaeYoon choàng vai JongSeong kéo đi nhưng cậu chợt ghì lại.

-Bây giờ sao?

- Uhm, rủ cả anh HeeSeung nữa! - JaeYoon nhếch mép rồi lôi tuột JongSeong đi.

Phòng hội trưởng.

'RẦM' - 2 đứa đẩy mạnh cửa rồi chạy vào tấn công HeeSeung đang ngồi chăm chỉ làm bài tập. 1 đứa kẹp cổ, 1 đứa ôm chặt cứng lấy người anh.

- Huh~ cái gì vậy? - anh giật mình ngó hai đứa bạo động kia.

- Anh ~ đá banh!!! - JaeYoon mè nheo trên cổ HeeSeung.

- Không được, đang giờ học mà! - cố tách 2 đứa nó ra.

- Cúp 1 bữa có sao đâu ạ! - JongSeong ngẩng lên nhìn - Em cũng vậy mà!!!

- Nhưng anh là hội trưởng đấy!

- Hội trưởng thì sao? Bộ anh muốn sân banh của bọn mình rơi vào tay bọn thắng mập hả? - JaeYoon chu mỏ lên nói.

-Cái gì? Nó lại giành sân của mình à? - HeeSeung bỗng đứng bật dậy làm 2 đứa ngã nhào ra đất.

- Đúng rồi đó anh! Phải giành lại cho bằng được! - JongSeong đứng lên phủi mông.

- Tất nhiên! - ánh mắt HeeSeung đầy giận dữ.

- Vậy thì đi thôi! - JaeYoon cũng đứng phắt lên nắm 2 đứa bạn chạy đi thật nhanh.

- Không đá thi gì hết! Sân này là của tụi tao! - thằng nhóc mập nhất đám kia lên tiếng thị uy.

- Sân này là của tụi tao từ lâu rồi nhá! - JaeYoon, đứa nhỏ nhất trong 3 đứa đứng ra hất mặt.

- Bằng chứng đâu! - thằng mập bật cười khinh bỉ.

- Bằng chứng gì, điều đó quá rõ ràng mà! - HeeSeung bước lên đẩy mạnh JaeYoon ra sau làm cậu mém té ngửa may mà có JongSeong đỡ kịp.

- Không cần biết! - nó chu mỏ lên lớn tiếng, cầm lon nước quăng về phía 3 đứa làm nó bắn ra đầy chân tụi nó rồi kéo cả bọn ra chơi tiếp.

-Mày chết chắc rồi mập! - JaeYoon nghiến răng xoắn tay áo nhào lên nhưng đã bị JongSeong níu lại.

- Cái gì cũng phải chơi chung chứ! - JongSeong nhếch mép và rồi....

- Lý do? - thầy giám thị cầm cái cây đi qua đi lại trước mặt 3 thằng nhóc đang quỳ tàu bay.

- Nó gây sự trước mà thầy! - JaeYoon phụng phịu nói.

- Nhưng không phải cái gì cũng có thể giải quyết bằng bạo lực! - ông thầy cúi xuống nhìn tụi nó nhăn nhó - Các em nhìn xem có công bằng không, các em có 3 đứa trong khi bọn thắng mập... - ấp úng đứng lên lẩm bẩm đếm.

- 9 đứa thầy! - HeeSeung nhanh nhảu trợ giúp.

- Ờ...cám ơn em!- ông thầy gật gù nhưng rồi - Này~ em còn dám nói, em là hội trưởng hội học sinh đấy nhé! Lại còn ăn theo 2 đứa này đánh người ta gãy răng, xịt máu mũi, có biết lỗi chưa hả? - thầy nhấp nhấp cái cây trước mặt HeeSeung.

- Thầy coi chừng hủy dung nhan của ảnh thì thầy không toàn mạng với ba mẹ anh ấy đâu đó! - JongSeong với lên níu tay ông thầy lại.

-Này~ - thầy giám thị gào lên tức tối và - 3 ĐỨA ĐI QUÉT SẠCH SÂN TRƯỜNG CHO TÔI!!!!! - đó hình phạt duy nhất có thể dành cho tụi nó vì tất cả đều là con cưng trong nhà, có mời phụ huynh thì cũng vô ích thôi.

-Vâng!!! - cả 3 hớn hở đồng thanh rồi chạy vù đi, tiếng cười vang vọng khắp hành lang làm thầy giám thị tức muốn ọc máu.

Tuổi thơ tươi đẹp là thế nhưng chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến:

-JaeYoon à! - HeeSeung và JongSeong chạy đến nhà JaeYoon ngay khi nghe tin mẹ cậu mất.

JaeYoon đang ngồi co ro trên giường, đôi mắt ráo hoảnh nhìn vào khoảng không vô định, không để ý gì đến mọi việc xung quanh.

-JaeYoon à, nói chuyện với bọn anh đi, em không sao chứ? - HeeSeung lo lắng lay lay người JaeYoon nhưng tuyệt nhiên cậu không hề có phản ứng.

-JaeYoon à! Đừng làm bọn mình sợ mà! - JongSeong cũng chột dạ lắm rồi.

-Đi đi! - JaeYoon lên tiếng, giọng nói nhỏ xíu như 1 làn gió thoáng qua.

-JaeYoon à!!

-TÔI NÓI LÀ ĐI ĐI!!! - JaeYoon gào lên, nước mắt lại giàn ra khắp khuôn mặt đáng yêu, tay liên tục vớ lấy mọi thứ trong tầm tay phóng tới tấp vào người HeeSeung và JongSeong khiến 2 đứa bất đắc dĩ phải rời khỏi đó mà không hề biết rằng chúng vừa phải rời khỏi đứa bạn hồn nhiên, tinh nghịch ấy...mãi mãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com