Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

(Part2)Cậu chủ, cậu đừng về nhà cùng em được không!?

“… Cậu chủ nhà cậu đúng thật là…”. Quá khốn nạn, quá biết hưởng thụ rồi! Nếu trong nhà có một đống cậu bé ăn mặc như thế này thì còn hơn thịt rượu ê hề ấy chứ. 

“Lên xe, về nhà”. Hắn tức giận mở cửa xe, nhét cậu chàng ngốc nghếch ăn mặc kiểu hầu nam vào. 

Hắn ngồi vào ghế lái, đang tính cài dây an toàn thì phát hiện bộ dạngcủa cậu như một học sinh tiểu học đi chơi xuân vui vẻ ngó nghiêng cái xe, “Cậu vui cái gì thế hả?”. 

“Tôi thấy xe anh không sao thì cảm thấy trong lòng rất đỗi vui mừng thôi!”. Xem ra không bao lâu nữa cậu có thể trả hết nợ cho hắn rồi. 

“Cài dây an toàn vào”. 

“Không sao không sao, cảnh sát sẽ không phát hiện ra tôi đâu, tôi có mang cái này”. Cậu vỗ vào cái túi Doraemon, dây đeo chéo giống như dây an toàn vắt ngang ngực, phía trên túi còn có mấy chữ to nạm thủy tinh chói cả mắt – Phục vụ cậu chủ, sứ mệnh quang vinh mà thần thánh. 

“Thế nào! Rất thông minh phải không? Dù sao còn lâu mới hết tắc đường,đi với tốc độ rùa bò thế này còn cần cài dây an toàn làm gì chứ!”. 

Chẳng ra sao cả! Thiên Tỉ cau mày phủ định. 

Cậu ngồi trên xe hắn, thế mà còn muốn phục vụ cho cái tên cậu chủ bạo ngược kia à? Còn sứ mệnh quang vinh mà thần thánh nữa chứ. Hừ! 

“Tôi không muốn cảnh sát nghĩ rằng chất lượng dây an toàn tôi chọn quá tệ!”. Hắn trợn mắt, đưa tay gỡ cái túi tầm thường này ra, tiện tay quăng ra ghế sau, cài dây an toàn cho cậu, “Tôi không thích loại người làm gì cũng lười. Hiểu chưa?”. 

“Ờ… ừm”. Hắn thích hay không thì liên quan gì tới cậu? Cậu chớp mắt nghi hoặc. 
Xe khởi động lăn bánh, trong giây lát, trong xe im ắng. 

Vương Nguyên lúng túng liếc trộm Thiên Tỉ đang lái xe, kính xe anh phản quang ánh sáng đèn đường. 

Thấy cậu nhìn mình đầy vẻ đề phòng, Thiên Tỉ cười khẽ, nói, “Cậu sợ ngồi xe của đàn ông lắm à?”. 

“Không, không có mà. Tôi bình thường vẫn ngồi xe của cậu chủ mà”. 

“Thế ngoài cậu chủ nhà cậu ra thì sao?”. 

“À…”. Hình như lần nào đi xem mắt, ngồi xe của đàn ông cậu cũng rất… sợ. 

“Trong thâm tâm cậu không coi cậu chủ nhà cậu là đàn ông à?”. 

“Không phải! Cậu chủ nhà tôi rất man đó!”. Gợi cảm tới mức khiến người ta không hít thở bình thường được! Sao lại không phải đàn ông chứ! Mỗi lần ở bên cậu chủ, cậu cũng khó thở, tim đập mạnh như tất cả những người trai gái mộng mơ hâm mộ cậu chủ, bị hor­mone nam tính của cậu ấy hấp dẫn vô cùng, về điểm này, cậu đúng thật là người hầu không làm tròn trách nhiệm, chìm đắm trong hormone cậu chủ phóng ra. 

“Thế người vợ cậu chủ rất man nhà cậu cưới về như thế nào?”. 

“Sặc! Ấy… chuyện… chuyện này…”. 

Thấy mắt cậu láo liên, mập mà mập mờ, Thiên Tỉ nheo mắt dò hỏi,“Đừng nói với tôi cậu căn bản chưa thấy cô chủ của mình… hay nên nói, cái người kia căn bản chưa từng tồn tại?”. 

Đây là cái bẫy, bẫy to đó! 

Chẳng trách phó tổng Dịch đột nhiên tốt tính muốn đưa cậu về nhà, hóa ra là muốn khai thác thông tin từ cậu. 

“Cô chủ nhà tôi… đương nhiên là tôi thấy rồi! Cậu ấy với cậu chủ kết hôn rồi, theo lẽ thường phải sống cùng nhà với nhau chứ. Tôi về nhà còn phải phục vụ cậu ấy đấy.” 

“À? Thế hả?”. Thì ra là con trai à. Anh kéo dài giọng nghi ngờ, “Thế cậu nói cho tôi nghe chút coi, cậu ấy là người như thế nào?”. 

“Cậu ấy… cậu ấy… cậu ấy…”. 

“Không nói được à?”. Lần trước xem chương trình phỏng vấn của đài truyền hình thấy quái quái, hơn nữa tự dưng còn làm hiệu ứng làm mờ hình ảnh, hắn cảm thấy có chỗ kì lạ, cậu chủ kia sao lại không muốn vợ của mình xuất đầu lộ diện, trong chuyện này nhất định có âm mưu gì đó. 

“Sao lại không nói được chứ!”. Bị Thiên Tỉ từ từ áp sát, Vương Nguyên quýnh lên, lớn giọng nói bừa, “Cô chủ nhà tôi là một đại mỹ nhân đó! Cậu ấy quen cậu chủ ở nước Anh, đã yêu nhau ở nước ngoài lâu rồi, lần này cùng về nước với cậu chủ! Cậu ấy đoan trang đứng đắn, nhã nhặn lịch sự vô cùng, đối xử với người hầu bọn tôi vừa tốt vừa thân thiện, bình thường đều ở nhà ít khi ra đường, đúng là tiêu chuẩn cao nhất của một người vợ hiền nha! Cậu chủ nhà tôi thích cậu ấy muốn chết luôn đó!”. 

Ông trời ơi, ông đang bận cái gì đó? Cũng không mở to mắt nhìn cậu đáng thương bao nhiêu, khổ sở cỡ nào, tự thổi mình thành một con thú hiếm có trong sách đỏ, cậu cũng chê mình không đủ tiêu chuẩn… 

Nhưng nếu để tổng giám Dịch biết cậu chủ cưới một cậu trai  mềm yếu, nịnh nọt, ngay cả việc dọn bàn cũng dọn lộn xộn chẳng ra sao, hình tượng uy nghiêm của cậu chủ sẽ bị hủy hoại chỉ trong giây lát. 

Vương Nguyên hao tâm tổn trí đem cô chủ tưởng tượng thành một chàng trai gần như hoàn mỹ, nhưng phó tổng không thèm để ý tới, “Hừ. Tôi thực sự không tưởng tượng được cục băng kia sẽ thích một chàng trai như thế nào”. 

“Đó là vì cậu chủ nhà tôi chỉ yêu một người lại si tình, trong mắt chỉ có duy nhất cô chủ nhà tôi, anh cũng không biết ánh mắt cậu ấy nhìn cô chủ say đắm thế nào đâu, với cậu chủ nhà tôi, sự tồn tại của cô ấy là đặc biệt đó!”. 

“Đối tượng lợi dụng tiện nhất thì có”. Hắn cười nhạt, chọc thủng huyễn tưởng tuyệt vời của cậu ngay lập tức. 

“…”. 
“Để có được sự đồng ý của chủ tịch, để mau chóng thừa kế gia sản, tùy tiện cưới một chàng trai về che mắt mọi người”. Thiên Tỉ kết luận chắc chắn. 

“…Cậu chủ không phải…”. 

Cậu há miệng phản bác, muốn bênh vực cậu chủ, nhưng có chút lực bất tòng tâm. 

Xe dừng lại, cậu mới phát hiện đã tới cửa nhà, cậu vội vàng muốn xuống xe thoát khỏi cảnh khốn đốn này, lại bị Thiên Tỉ kéo lại. 

“Cậu chột dạ? Muốn trốn hả?”. 

Vừa nghe thấy thế, cậu ngồi lại trong xe, ngẩng đầu nhìn trời vờ như không có chuyện gì, “Tôi không có. Tôi đâu có chột dạ?”. 

Hắn khẽ cười, cũng không vạch trần, móc thứ gì đó trong túi quần ra nhét vào tay cậu. 

“Đây là cái gì?”. Cậu tập trung nhìn, đó là một chiếc di động khá to. Cậu nhìn phó tổng Dịch nghi hoặc. 

Hắn hất cằm, “Không phải di động của cậu bị hỏng à?”. 

“Vâng… bị hỏng rồi”. 

“Dùng cái này trước đi”. 

“Hả?”. 

“Hả cái gì? Tôi sợ không tìm được cậu, cậu ôm nợ chạy luôn”. 

“Nhưng… nhưng mà, di động của anh tặng tôi rồi, anh lấy gì dùng?”. Như thế được sao? 

Hắn bực bội hừ một tiếng, dù sao hắn cũng có hai cái di động cho công việc và cá nhân, vứt cho cậu cái cá nhân, chẳng ảnh hưởng gì, “Không phải tặng. Màu cái di động này tôi không thích, không cần nữa”. 

Cậu lật máy nhìn, máy màu trắng rõ ràng rất đẹp rất hợp mắt lại là loại đang mốt, có lẽ phó tổng không thích màu trắng nhỉ. 

“Ngày nào cậu cũng phải bật máy, đừng để tôi không tìm được cậu, nghe chưa?”. 

“… Vâng, khi nào nhận tiền lương, nhất định sẽ báo cho anh biết, anh không cần lo đâu!”. 

“Tôi về nhà đây. Phó tổng , chào anh”. 

Cậu xuống xe, nhìn phó tổng quay đầu xe, biến mất trong màn đêm. 

Vương Nguyên lấy di động cậu chủ tặng ra, rồi lại nhìn chiếc di độngbên tay trái do phó tổng tặng, trong đầu toàn dấu chấm hỏi. 

Đây là cái người ta gọi là – ngàn vàng tan hết lại quay lại sao? 

Hay nên nói, gần đây đang mốt trò tặng di động? 

Nhưng mà, phó tổng không nói không thể nhớ số của người khác, cậu có thể dùng di động này ghi số của người khác, không cần lãng phí đầu óc đi nhớ số nữa. Phó tổng đúng là người tốt. 

Cậu vào nhà, cậu chủ không ở nhà, cậu không cần phục vụ bèn tắm rửa sớm rồi lên giường ngủ, ngày mai còn phải đi làm nữa. 

Đương lúc mơ màng, cậu nghe tiếng cửa phòng mình khẽ vang lên, ánh sáng bên ngoài hắt vào phòng. Có ai đó đi vào phòng, tới bên giường cậu. 

Mùi nước hoa bay vào mũi, cậu nhăn mũi xoay người, kéo chăn lên che mũi mình. 

Nhưng người đó không chịu để cậu quay lưng về phía mình, đưa tay phá cậu. 

Ngón tay có vết chai di chuyển trên mặt cậu, vén tóc mái của Vương Nguyên, lướt qua mũi, cuối cùng cọ nhẹ lên môi cậu vô cùng thân thiết, đầu lưỡi Vương Nguyên nếm thấy vị chan chát của kim loại, cái lạnh xẹt qua trong lòng. 

“Ừm, Syl, mày đừng có nghịch”. 
“Còn chạm vào miệng tao là tao cắn đó”. 

“…”. 

“Mùi nước hoa phụ nữ trên người mày hôi chết đi được”. 

“…”. 

Mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng, cậu sắp xếp xong xuôi mới gõ cửa phòng cậu chủ, nhưng phát hiện cậu chủ đã không còn ở trong phòng từ lâu. Cô vội vàng chạy đi báo cáo cho tổng quản bảo mẫu biết cậu chủ đã đi đâu mất, nhưng tổng quản bảo mẫu lại nói với cậu như thế này. 

“Cậu chủ? Sáng sớm đã đi rồi”. 

“Cậu chủ, cậu ấy… đi rồi?”. 

“Phải! Cậu chủ mới tiếp quản khách sạn, lại muốn làm cho mấy vị giám đốc không vâng lời phải phục cậu ấy, nhiều việc bề bộn lắm! Tiểu Nguyên này, không phải ta nói cậu đâu nhé. Ta phát hiện gần đây cậu càng lúc càng chẳng ra gì. Làm gì có người hầu nào ngủ nhiều hơn cả cậu chủ chứ. Cậu chủ vất vả như thế, đi sớm về khuya, bận bịu tới mức quên cả chăm sóc bản thân, cậu làm việc ở khách sạn phải chăm sóc tốt cho cậu chủ, có nghe không hả?”. 

“… Con còn không được chạm mặt, chăm sóc cái khỉ gì chứ”. 

“Cậu lẩm bẩm gì đó?”. 

“Không ạ, tổng quản bảo mẫu, con đi làm đây”. 

Cậu bực bội tránh những lời dặn dò dài dòng của tổng quản bảo mẫu, lấy túi rồi đi làm bằng tàu điện ngầm. 

Chen chúc trong tàu điện ầm ĩ, rung rung lắc lắc, khiến tâm trạng vốn dĩ đã bất an của cậu lại càng hoang mang hơn nữa. 

Tại sao cậu chủ không chịu đi làm cùng với cậu? Tại sao phải đi trước?Cậu khó coi như thế à? Anh ấy sợ người ta phát hiện quan hệ giữa hai người đến thế sao? Tại sao lúc về lại có mùi nước hoa phụ nữ nồng nặc trên người? Cậu thực sự là vợ của cậu ấy sao? Cậu có thể mở miệng hỏi sao? Cậu có tư cách à? 

Hôn nhân bí mật* chết tiệt, chẳng vui chút nào! 

* Kết hôn bí mật – dùng để chỉ những người làm thủ tục kết hôn theo đúng pháp luật, nhưng ở nơi công cộng phải giấu giếm người bạn đời và sự thực đã kết hôn, cũng là cái người ta gọi là tình ngầm hợp pháp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com