Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1


Không có đốt pháo, không có lẵng hoa, cũng không có ai đến chúc mừng, quán của Vương Nguyên cứ như vậy mà khai trương. Tuy chỉ là một cửa hàng trà sữa nho nhỏ, thế nhưng ở Thanh Đảo này, muốn thuê được một căn để mở quán cũng đã tiêu hết tiền làm công mà cậu vất vả tích góp được bấy lâu nay.

Cậu không biết làm cái gì khác, trà sữa lại một năm bốn mùa đều có người uống, nguyên liệu cũng rất dễ mua, cửa hàng này vị trí gần khu trường học, bất luận nhìn thế nào cũng là nơi sẽ giúp cậu ổn định thu nhập. Quán rất nhỏ, Vương Nguyên đơn giản chuẩn bị một chút liền chính thức khai trương, một buổi sáng đã bán được kha khá, thậm chí có lúc đông khách còn làm cậu luống cuống tay chân.

Người đến mua đa số đều là học sinh sinh viên, có không ít cô gái vừa đỏ mặt nhìn cậu, vừa thì thầm to nhỏ với nhóm bạn đi cùng. Vương Nguyên mỉm cười đem trà sữa đưa cho khách, đổi lại còn phải nói tên mình cho họ biết.

Quả thực Vương Nguyên rất đẹp trai, trước đây cậu đã từng cho rằng ông trời cho mình một khuôn mặt dễ nhìn thì cuộc đời nhất định cũng sẽ tốt một chút, thế nhưng hiện thực so với tưởng tượng tàn khốc hơn rất nhiều. Nếu như vẫn còn đi học, bây giờ cậu đã là sinh viên rồi, cuộc sống có lẽ so với hiện tại cũng sẽ dễ thở hơn...

Đôi khi những lúc rảnh rỗi, cậu sẽ nhớ tới quãng thời gian trước, cậu cùng hắn như hình với bóng, đi đâu cũng không tách rời. Có nhiều lúc cậu tự hỏi hắn hiện giờ đang làm gì, có đang tiếp tục theo đuổi ước mơ làm diễn viên không? có hay không thực hiện được giấc mộng của mình?

Cậu năm đó mười bảy tuổi, bỏ học, bỏ lại gia đình đi theo người kia. Sau đó hai người chia tay, Vương Nguyên lao đầu vào bận rộn kiếm sống, mỗi ngày xong việc về nhà chỉ muốn ngã đầu ngủ say, căn bản không có thời gian chú ý đến showbiz, hoặc là nói cậu cũng chẳng còn sức lực mà để tâm.

Nhìn đồng hồ, bây giờ là 5h chiều, đã bận rộn cả một ngày, thế nhưng bên ngoài mặt trời vẫn còn chưa hạ nhiệt, nóng đến mức cậu có chút choáng đầu. Vương Nguyên xoay người muốn đi rót một ly nước đá, đột nhiên nghe được tiếng chuông gió ngoài cửa, có người đi vào.

Cậu vội quay người lại mỉm cười :

"Xin chào quý khách!"

Người tới vô cùng thu hút ánh nhìn, là một nam nhân xấp xỉ tuổi cậu. Ấn tượng đầu tiên của Nguyên Nguyên với người đó chính là vẻ ngoài rất đẹp trai. Vóc dáng rất cao, hơi gầy, da trắng, trang phục trên người đều thật thời thượng, còn đội mũ bucket, sau lưng đeo một cái túi hoạ tiết rằn ri, thế nhưng cái người đẹp trai này lại ôm riết trong ngực một con Simpson nhồi bông. Thấy đối phương im lặng, Vương Nguyên đành phải lặp lại một lần nữa, thế nhưng người kia vẫn không có ý định trả lời cậu, lúc này Vương Nguyên mới phát hiện...người này...hình như có chút khác thường.

"Quý khách! Ngài ... Muốn uống gì?"

Người đó mím mím miệng, đảo mắt một vòng quanh quán, sau đó chỉ chỉ hình nước dưa hấu trên menu. Vương Nguyên nhẹ gật đầu, quay người vào trong làm nước dưa hấu. Người đó đi tới bên quầy thanh toán, cầm lên mấy bịch bánh bích quy. Để tăng thêm thu nhập, rất nhiều cửa hàng trà sữa đều bán kèm thêm ít đồ ăn vặt, vừa vặn Nguyên Nguyên biết làm bánh, cậu bèn nướng một ít bánh quy hình thù dễ thương đặt gần quầy tính tiền, ai thích thì mua.

Trực tiếp xé mở gói bánh, người kia im lặng từ đầu đến cuối nhận lấy ly nước ép từ tay Vương Nguyên, bắt đầu quá trình vừa ăn vừa uống, nhưng không định trả tiền. Vương Nguyên nghĩ thầm người này không phải là có chút ngốc chứ, bình thường làm gì có một nam nhân nào từng này tuổi còn ôm theo thú bông ra ngoài đường. Cửa hàng của cậu vừa mới khai trương chẳng lẽ lại xui xẻo gặp phải tên ăn quỵt này?

Bánh ăn xong, nước cũng đã uống hết, nam nhân kia liền đứng tại chỗ loay hoay Simpson trong lồng ngực mình, Vương Nguyên nói chuyện cùng anh, anh cũng không để ý tới. Ngay lúc cậu đang không biết làm sao thì tiếng chuông gió lại vang lên, có một người gấp gáp tiến vào.

" Karry ! Mẹ tìm con khắp nơi, thì ra là ở đây, làm mẹ sợ muốn chết!"

Nguyên Nguyên nhìn qua phụ nữ trung niên vừa vào quán, bà giữ chặt cánh tay "tên ăn quỵt", giọng nói đầy lo lắng, đại khái là đã tìm thật lâu mới thấy.

Bà thở dài một hơi rồi xoay người nói với Vương Nguyên: "Thật xin lỗi, đã làm phiền cháu, đứa nhỏ này còn chưa trả tiền đúng không ..."

"À... Vâng, cháu có nói chuyện với cậu ấy nhưng cậu ấy không trả lời, lẽ nào cậu ấy nghe không được?"Vương Nguyên có chút hiếu kì, người phụ nữ trả tiền xong sau đó lắc đầu thở dài: "Lỗ tai nó nghe thấy, nhưng trong lòng không thể nghe."

Vương Nguyên không hiểu lắm, nhưng cậu cảm thấy thật tiếc cho cái người tên Karry này, đẹp trai như vậy lại bị khiếm khuyết, cả một quãng thời gian dài đều không cảm nhận được cuộc sống tươi đẹp này.

Mẹ Karry cảm ơn Vương Nguyên xong, hai người cùng đi ra ngoài, sau khi ra cửa, Karry còn ngoái lại nhìn bảng hiệu thật lâu, đến khi được mẹ kéo tay mới chịu rời khỏi.

Vương Nguyên thở dài một hơi, tốt nhất là về sau không nên gặp lại vị khách này nữa, nếu còn gặp lại, câu quả thực không biết nên xử lý như thế nào.

Một tuần sau.

Nguyên Nguyên đang bận không ngừng tay, mấy nữ sinh chen chúc tại quầy thanh toán, một bên thảo luận về cậu một bên chờ lấy trà sữa của mình, lúc này người gọi Karry kia lại đến.

Vương Nguyên nhìn thấy anh, trong lòng lộp bộp một tiếng.

Đám nữ sinh thấy một anh trai anh tuấn cao lớn đi vào càng thêm hưng phấn, ánh mắt đều sáng cả lên. Bên kia, đối mặt với nhiều người lạ như vậy Karry lại có chút bối rối, đem Simpson trong ngực siết thật chặt. Vương Nguyên vội vàng đem trà sữa đặt vào tay khách, vui vẻ chào tạm biệt các cô, sau đó đi về trước.

"Karry ...?"

Vương Nguyên mở miệng xong liền hối hận, Karry căn bản vẫn không quan tâm gì đến cậu, thật sự là xấu hổ mà. Vương Nguyên kéo một cái ghế qua, ra hiệu, Karry nghe lời ngồi lên, mắt còn dán chặt vào mấy bịch bánh quy hôm trước đã ăn. Vương Nguyên thấy vậy bèn lấy một gói đưa cho anh:

"Muốn ăn sao? Cho cậu nè."

Karry đem Simpson để qua một bên đưa tay nhận lấy bánh bích quy, vụng về mở bao. Vương Nguyên thấy được trên túi xách của Karry có dán một dòng "Vương Tuấn Khải – Karry – địa chỉ – số điện thoại", xem ra anh đúng là không có năng lực hành vi rồi, đã lớn như vậy gia đình còn sợ đi lạc.

Một lát sau mẹ của Karry tìm đến, nhìn thấy con trai ở chỗ của Vương Nguyên có ăn có uống, bà mới thở phào an tâm.

"Hôm nay lại làm phiền cháu rồi. Đứa nhỏ này thường xuyên thích cái gì thì lấy cái đó, lại không biết phải trả tiền, làm cho người khác mỗi lần nhìn thấy liền đuổi nó đi. Có lần ta dẫn nó đi mua đồ người ta cũng không muốn bán, chỉ có mình cháu không đuổi nó, còn cho nó ăn... Thật sự cảm ơn cháu nhiều lắm."

"Cái này ... Không cần khách khí đâu ạ, thế nhưng, mỗi lần cậu ấy đi lung tung, làm sao cô tìm được?"

"Trong điện thoại di động của Karry có gắn định vị, đứa nhỏ này có bệnh tự kỷ, nếu không dẫn nó ra ngoài nó sẽ buồn bực nhốt mình trong phòng quăng ném đồ đạc, dẫn ra ngoài thì lại tự mình chạy lung tung, lúc còn bé thì không sao... hiện tại... cũng đã 23 tuổi rồi."

Vương Nguyên nghe được ba chữ "bệnh tự kỷ" trong lòng liền toả ra một trận lạnh buốt, trách không được mẹ Karry từng nói anh lỗ tai nghe thấy nhưng tâm thì không, ai cũng không thể tiến vào thế giới nội tâm kia, cũng không có khả năng lý giải hành vi của anh.

"A, không có ý doạ cháu đâu, bệnh này đúng là ..."

"Không có ... Cháu chẳng qua là cảm thấy tiếc quá, Karry cùng cháu không hơn kém nhau mấy tuổi ..."

"Gia đình đã từng dẫn nó đi nước ngoài trị liệu một thời gian rất dài, lúc ở Mỹ gọi nó bằng tên Karry, nó liền có chút phản ứng, thế nên từ đó về sau cả nhà đều gọi nó như vậy, rất ít gọi tên thật. Cũng hơn 20 năm rồi...À cậu bé, cháu năm nay bao nhiêu tuổi? Đang làm thêm ở cửa hàng này sao?"

"Cháu năm nay 21, cửa hàng này là cháu mở buôn bán, không phải làm thêm."

"Còn nhỏ tuổi hơn Karry a. Tuổi này hẳn là phải học đại học chứ, làm sao sớm như vậy liền mở tiệm?"

Vương Nguyên trầm mặc không đáp.

Cậu thực sự cũng rất muốn được học đại học, nhưng mà cậu là bồng bột bỏ nhà đi, giờ không còn mặt mũi nào nhìn bố mẹ nữa, lại còn chưa tốt nghiệp cấp 3, mà dù là có học hết đi chăng nữa lên đại học tiền học phí lại rất cao cậu không đủ sức gánh vác, mà thôi đi, bây giờ coi như mình cũng có nghề nghiệp, không lông bông như lúc trước đã là tốt lắm rồi. Nếu như nói đối với thành phố này cậu còn có cái gì quyến luyến, thì đó chính là những kỉ niệm cậu đã từng cùng người nào đó trải qua, cả hai tay trong tay đi qua rất nhiều con phố, cùng nhau ăn những món rất ngon, cùng nhau tưởng tượng về tương lai tươi sáng sau này, bây giờ tất cả đều đã chôn vùi trong lòng, thành những mảng kí ức vụn vỡ.

Mẹ Karry biết mình giống như đã nói sai gì đó vội vàng xin lỗi, Vương Nguyên lúc này mới kịp phản ứng đáp lời: "Không sao, cháu nghĩ không học đại học cũng có thể làm việc khác mà, không làm việc xấu là được. Hơn nữa cháu ở đây cũng không có bạn bè người thân, mở cửa hàng cũng cảm thấy bớt cô đơn."

"Cháu là từ nơi khác tới?"

"Vâng, quê cháu ở rất xa nơi này."

Karry đã ăn xong, phủi sạch vụn bánh trên tay, sau đó uốn người đứng lên khiến cho mẹ anh cùng Vương Nguyên đang nói chuyện giật nảy mình. Karry đứng yên tại chỗ, rất lâu sau mới nói ra hai chữ: "Cảm ơn".

Mẹ Karry trên mặt không nén được mừng rỡ, bởi vì Karry rất ít khi mở miệng, đừng nói đến lời nói lịch sự như thế này. Thanh âm của Karry rất êm tai, nghe có chút ngây thơ, nhưng cũng khó trách, anh bây giờ trong thế giới của mình chỉ sợ vẫn là một đứa bé.

Mẹ Karry kéo cánh tay anh, Karry nói ra được hai chữ này, bà vừa kiêu ngạo lại vừa thật vui mừng.

"Xem ra Karry rất tín nhiệm cháu, nếu không ta nghĩ nó cũng sẽ không chạy xa như vậy tìm đến đây. Hôm nay ta vốn định dẫn nó đi dạo ở một khu khác."

"Nếu như Karry thích thì cứ thường xuyên đến chơi cũng được."

"Như vậy sao được, sẽ ảnh hưởng đến việc làm ăn của cháu đó. Còn những món thằng bé đã ăn nữa, để ta thanh toán cho cháu."

"Không cần đâu ạ, cứ xem như cháu mời Karry một bữa vậy."

"Nhưng... cháu mở tiệm buôn bán cũng không dễ dàng gì."

Bà muốn lấy tiền ra trả, thế nhưng đều bị Vương Nguyên từ chối: "Cô à, cô cũng đã lâu rồi mới thấy Karry vui vẻ như vậy mà, cho nên chút tiền ấy không đáng đâu."

"Ài, đứa nhỏ này, thật là, cám ơn cháu. Ta cùng Karry đi về nhé, có thể hôm nào đó nó sẽ còn tới quấy rầy cháu..."

"Không sao mà, cô đi về cẩn thận."

Mẹ Karry lôi kéo anh đi ra ngoài, thế nhưng Karry không hề nhúc nhích, anh vươn tay ra bắt lấy cổ tay Vương Nguyên, nắm thật chặt. Mẹ Karry sợ anh làm gì cậu liền đến ngăn cản: "Karry, nghe lời, chúng ta về nhà thôi."

Karry ánh mắt không còn vô hồn như trước, trong đó lấp lánh như còn nhiều điều muốn nói, Vương Nguyên vỗ nhè nhẹ mu bàn tay anh: "Karry, về nhà đi, anh muốn đến lúc nào cũng đều có thể mà."

"Karry về nha ..."

Karry từng chữ nói ra, sau đó buông lỏng tay, cùng mẹ anh đi ra khỏi cửa hàng. Vương Nguyên vuốt vuốt cổ tay mình, nhỏ giọng: "Khí lực thật là lớn ..."

Vương Nguyên quay người muốn thu dọn đồ đạc, đột nhiên thấy được Simpson của Karry, cậu cầm Simpson ra ngoài tìm thì hai người đã đi mất rồi, cũng không biết như thế nào lại đi nhanh như vậy. Vương Nguyên thở dài đem Simpson đặt trên quầy tính tiền, cậu nghĩ ngày mai hoặc là hôm nào đó Karry sẽ liền tìm tới mang nó về.

Buổi chiều, sau khi dọn dẹp xong Vương Nguyên lên mạng tìm chút tư liệu về bệnh tự kỉ, trong đầu liên tưởng đến dáng vẻ của Karry, cậu cảm thấy trong lòng có phần không thoải mái. Xem cả một hồi lâu, ngoại trừ các nghiên cứu, định nghĩa, giải thích khó hiểu còn lại đều phương pháp trị liệu, tất cả đều vừa vất vả vừa lâu dài, khó trách mẹ của Karry mặc dù nhìn qua rất xinh đẹp nhưng trong mắt đều là mỏi mệt.

Vương Nguyên đưa tay sờ sờ đầu Simpson, nó nhìn cậu ngơ ngác, thật giống Karry. Vương Nguyên đem nó để lại ngay ngắn, Karry chắc ngày mai sẽ đến mang nó về, dù sao nó cũng là đồ chơi anh rất thích mà.

Kết quả đợi đến hơn một tuần vẫn không thấy Karry, Vương Nguyên nhìn Simpson ngốc nghếch bị bỏ quên bên quầy một hồi, sau đó nói với nó: "Karry sao lại không đến tìm mày chứ?"

Nguyên Nguyên đột nhiên nhớ tới cậu đã từng thấy địa chỉ nhà Karry, tuy rằng không nhớ rõ số nhà, nhưng tên đường thì rất quen tai, cậu quyết định ôm lấy Simpson: "Karry không đến thì chúng ta đi tìm Karry thôi!"

Bán xong ly trà sữa cuối cùng, Vương Nguyên đặt Simpson vào giỏ, bỏ thêm mấy túi bánh quy, sau đó đóng cửa hàng.

Sau khi mở bản đồ trong điện thoại ra nghiên cứu hướng đi một chút, Vương Nguyên liền bắt xe bus rời đi. Lúc ngồi trên xe cậu mới nhận ra cái địa chỉ kia quen thuộc như vậy là bởi vì nó nằm trong khu biệt thự rất nổi tiếng của thành phố này, giá một căn nhà ở chỗ này đắt đến dọa người luôn.

Xe đến trạm, Vương Nguyên bước xuống đi bộ, nghĩ nghĩ số nhà, làm sao cũng không nhớ nổi, còn ấn sai liên tiếp mấy lần.

Cậu lúng túng đỏ bừng mặt, lại ấn chuông một nhà nữa, mở cửa là một bác gái, cậu cảm thấy khả năng lại sai rồi, rất không có sức nói:

"Chào bác, cháu tìm Karry ... Không, cháu tìm Vương Tuấn Khải ..."

"Thiếu gia cùng phu nhân đều không ở nhà ... Cháu có chuyện gì không?"

Vương Nguyên nghe nói như thế hai mắt đều sáng lên, xem ra là tìm đúng nơi rồi, nhưng Karry lại không ở nhà. Vương Nguyên không biết phải giải thích thế nào, với tình hình của Karry mà nói mình là bạn của anh thì ngay cả quỷ cũng không tin nổi.

"A... kh..không có gì, anh ấy không ở nhà vậy hôm khác cháu lại đến."

Vương Nguyên hơi cúi người chào tạm biệt bác gái rồi quay người đi ra, trong lòng loạn một đoàn, mình vội vã chạy tới đây đến cùng là vì cái gì cơ chứ, vì con thú bông thôi sao? Nghĩ đi nghĩ lại cậu đều cảm thấy đầu óc chắc bị mặt trời chiếu nhiều quá nên hỏng rồi.

Vương Nguyên vừa đi vừa suy tư, đi một lúc cũng ra khỏi khuôn viên của khu biệt thự. Đột nhiên có một chiếc xe dừng ngay trước mặt cậu, người từ trên xe bước xuống chính là Karry. Cửa sổ xe dần dần hạ xuống, cậu thấy mẹ của Karry ngồi bên trong mỉm cười:

"Cậu bé, sao lại tới đây?"

"Chào cô ... Karry để quên đồ ở chỗ cháu, lâu quá không thấy anh ấy đến lấy, nên cháu mang đến cho Karry. Vừa vặn hai người đều không ở nhà, cháu liền phải trở về."

-TBC-

Simpson nhổi bông của Karry:))
Vương Tuấn Khải nghe nói Vương Nguyên muốn trở về liền vội vàng kéo tay cậu lại: "Đi nhà Karry ...", cứ thế Vương Nguyên mơ mơ hồ hồ bị kéo lên xe.

"Karry chưa bao giờ mời người khác cả, mà nếu mời, khách cũng đều không dám tới, cháu không ngại chứ?" Mẹ Vương Tuấn Khải quay đầu lại đối với Vương Nguyên nói như vậy, cậu lắc đầu, vốn dĩ là cậu cũng muốn đi mà.

Xe chạy vào sân nhà, Vương Nguyên vừa xuống xe đã bị Karry giữ chặt. Mẹ Karry lo cậu bị doạ sợ, liền tới ngăn Vương Tuấn Khải

"Karry, không nên một mực lôi kéo người ta ... Người ta là khách, con phải lịch sự hơn chứ." Sau đó quay qua Nguyên Nguyên hỏi "Cậu bé, cô còn chưa có hỏi, cháu tên là gì?"

"A, cháu là Vương Nguyên, đây..." Tên của cậu khi đọc ra rất dễ bị hiểu nhầm, Nguyên Nguyên bèn tìm thẻ căn cước đưa cho bà xem, mẹ Karry nhìn thoáng qua sau đó cười nói

"Nguyên Nguyên, Karry có chút lỗ mãng, nhưng nó không có ác ý, cháu đừng sợ."

"Không có chuyện đó đâu cô."

Vương Nguyên nhìn quanh đánh giá toàn bộ khu nhà, ở đây mỗi buổi sáng ngủ dậy mở cửa sổ liền có thể nhìn thấy trong vườn tràn đầy hoa cỏ, trong lòng sẽ thật dễ chịu nha.

Còn không đợi cậu nhìn đủ, Vương Tuấn Khải đã kéo cậu đến cửa trước. Mặc kệ mẹ anh ở phía sau hô "Mau buông tay, Karry, lôi kéo người khác là không lễ phép."

Vương Nguyên chưa từng bước vào căn nhà nào lớn như vậy, mặc dù Vương Tuấn Khải bị bệnh làm cậu rất thương anh, thế nhưng gia cảnh thế này thật đúng là khiến cho người ta hâm mộ. Vương Tuấn Khải lắc lắc cổ chân đem giày đá qua một bên, tay lại một mực kéo cậu không buông, kém chút đem cậu đang cúi người cởi giày kéo ngã xuống đất. Mẹ Karry chạy lại, ánh mắt rất nghiêm khắc: "Karry! Mau buông tay ! Nguyên Nguyên bị con kéo sắp ngã rồi kìa."

Vương Tuấn Khải buông tay cậu ra, đầu cũng cúi gằm xuống, mặc dù không nói gì, nhưng bộ dạng chính là một đứa nhỏ làm sai đang nhận lỗi. Trái lại thì mẹ anh rất vui vẻ. Bình thường Vương Tuấn Khải vẫn không thèm đếm xỉa đến giáo huấn của bà, hôm nay bỗng dưng ngoan ngoãn nghe lời đến lạ.

"Cô à, Karry cũng không phải cố ý, cô đừng trách anh ấy."

"Cô không nghĩ Karry hôm nay lại nghe lời. Mọi lần nói gì với nó cũng là vô ích. Có thể là một tuần qua trị liệu đã bắt đầu có hiệu quả... "

Một tuần đều đi làm trị liệu?Khó trách Vương Tuấn Khải không có tới a. Simpson mà anh thích nhất còn có thể bỏ quên, Vương Nguyên còn cho là anh cũng không nhớ rõ cậu nữa.

"Nguyên Nguyên, cháu mau lại ngồi đi, cứ tự nhiên nhé, nhà hơi bừa bộn. Karry lúc nào cũng bày đồ đạc khắp nơi."

"Không có đâu cô, nhà rất ngăn nắp, cũng rất sạch sẽ."

"Ài, đây đều là người làm theo giờ đến dọn dẹp cả, cũng sắp tới giờ cơm rồi, Nguyên Nguyên ở lại ăn cùng hai mẹ con cô nhé."

"Cái này ... không cần đâu cô..."

Nguyên Nguyên nghĩ vốn là đến đây trả đồ, đồ đưa xong rồi thì nên về thôi, tuy rằng từ chối ý tốt của mẹ Vương cũng làm cậu ngại ngùng nhưng cậu lại chưa chuẩn bị quà để cảm ơn bữa cơm này. Mấy bịch bánh bích quy cho Karry nếu tính là đáp lễ thì thật không tốt lắm. Hơn nữa cậu cùng Vương Tuấn Khải cũng không phải rất thân thiết. Vương Nguyên càng nghĩ càng cảm thấy hôm nay đầu óc mình nhất định là có vấn đề rồi, Anh ta để quên đồ chỗ mày mấy ngày còn chưa lo, vậy mà mày đã vội vội vàng vàng tìm tới nhà người ta rồi. Nhà người ta còn giàu có như vậy, nếu có người nghĩ mày có mục đích khác thì thảm rồi.

"Có cái gì không tiện, đã đến đây rồi, cứ ở lại ăn cơm đi."

Người lớn đã có ý, Vương Nguyên cũng không nên cự tuyệt. Nhớ tới mình còn có đồ muốn đưa cho Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên liền đem túi xách mở ra, lấy Simpson và bánh quy cho anh. Cậu cho tới bây giờ chưa từng thấy Vương Tuấn Khải cười, lúc này mặc dù là cười nhạt, nhưng Vương Tuấn Khải đúng là đang đối cậu mỉm cười. Mẹ anh nhìn thấy vừa vui mừng lại vừa có chút tiếc nuối nói với Vương Nguyên.

"Karry rất ít cười, cô không biết điều gì mới có thể khiến nó vui vẻ, nếu như biết được ... Ai, không nói nữa, cám ơn Nguyên Nguyên, lại hại cháu tốn kém rồi."

"Không có gì, cháu cũng có chút lỗ mãng mà đến... Cháu nhìn thấy Karry luôn mang theo Simpson kia bên người, anh ấy hẳn rất thích nó, còn có bánh bích quy mà anh ấy chắc cũng thích ăn."

Bà gật gật đầu "Karry, đi thay quần áo đi con, Nguyên Nguyên, cháu lên xem chừng nó giúp cô một chút, cô vào bếp, dọn bàn xong sẽ gọi hai đứa xuống ăn."

Vương Tuấn Khải nghe mẹ dặn đi thay quần áo, một tay ôm hết đồ của mình vào trong ngực một tay lôi kéo Vương Nguyên một đường đi thẳng lên lầu hai.

Phòng của Vương Tuấn Khải bên trong bày đủ loại Simpson to to nhỏ nhỏ, trong ngực anh ôm con Simpson kia chỉ là cỡ trung, trong nhà thật có rất nhiều, rất nhiều Simpson.

"Nhiều Simpson như vậy, anh thật đúng là rất thích nhân vật này a ..."

Vương Nguyên nói rất nhỏ, còn nghĩ là Vương Tuấn Khải không để ý, nhưng Vương Tuấn Khải lại gật gật đầu, trả lời ngắt quãng: "Thích... Bánh... bích quy cũng thích ..."

Vương Tuấn Khải vui vẻ đem tất cả những thứ được Nguyên Nguyên cho ném lên giường, giống như một đứa trẻ đem bảo tàng mang về nhà mình vậy. Lúc Vương Tuấn Khải bỏ mũ ra, Nguyên Nguyên mới phát hiện anh đã đổi kiểu tóc rồi, tóc cắt ngắn hai bên, còn có mái ngang trên chân mày, rất đẹp trai, còn thật đáng yêu.

Vương Tuấn Khải mở tủ quần áo, đem đồ bên trong bới loạn một hồi, ném ra mấy cái, sau đó chọn lấy một cái áo có hình Simpson. Vương Nguyên lắc đầu, giúp anh nhặt quần áo dưới đất, xếp lại cho chỉnh tề, một bên cất lại vào tủ một bên hướng anh nói: "Karry, về sau quần áo không được vứt lung tung, phải xếp gọn lại."

Vương Nguyên cất xong mới phát hiện lời của mình vừa rồi kia xem như nói vô ích, Vương Tuấn Khải còn không biết đang cầm gói bánh nghiên cứu cái gì. Cậu quan sát phòng của Vương Tuấn Khải một chút, trên mặt bàn ở gần tủ áo có một hộp trang sức, bên trong đều là các loại dây chuyền cùng khuyên tai phi thường bắt mắt, lại nhìn nhìn kiểu cách quần áo Vương Tuấn Khải mặc trên người, cậu trong lòng thầm đánh giá người này dù nhìn thế nào cũng là một soái ca nha.

Vương Tuấn Khải dùng tay định xé mở gói bánh, muốn ăn, Vương Nguyên vội ngăn lại: "Karry, sắp ăn cơm rồi, ăn cái này sẽ không ăn cơm được."

"Ăn cơm ... Nguyên Nguyên ăn cơm."

"Được, em cùng anh ăn cơm. Cái này cất đi, ngày mai ăn nha."

"Karry ngày mai ăn."

Vương Tuấn Khải ngoan ngoãn đem bánh để lên tủ đầu giường, Vương Nguyên đưa tay xoa đầu anh, giọng điệu ngọt ngào như dỗ trẻ con.

"Karry thật ngoan."

Một lát sau mẹ Vương Tuấn Khải gọi cả hai xuống ăn cơm, Vương Tuấn Khải không để ý bất luận cái gì xung quanh, ngồi xuống liền cầm lấy đũa bắt đầu gắp, còn không thèm ngẩng đầu lên nhìn, trái lại Vương Nguyên ngồi trước một bàn lớn đầy đồ ăn, trên mặt lộ ra mấy phần lúng túng, Mẹ Vương Tuấn Khải ngồi đối diện cậu lên tiếng hỏi: "Nguyên Nguyên, cháu còn ngồi đó nhìn cái gì, mau ăn đi."

"Cô ơi... Nhiều món như vậy ..."

"Cháu đừng để ý, đây là bởi vì Karry mấy ngày trước không chịu ăn, cho nên hôm nay làm nhiều món nó yêu thích để nó chọn."

"A ... Dạ..."

Nghe bà nói như vậy Vương Nguyên mới yên tâm động động đũa, quả nhiên đồ ăn thật là ngon, khó trách dáng vẻ ăn uống của Vương Tuấn Khải hôm nay chăm chú như vậy. Mẹ Vương còn kể: "Mỗi lần đi bệnh viện, nó đều giận dỗi bỏ ăn, trong lòng rất chán ghét bị người khác xem là bệnh nhân. Nhưng mà cũng không còn cách nào khác..."

" Đã trị nhiều năm như vậy bệnh của Karry không đỡ chút nào sao?"

"Khá hơn một chút, thỉnh thoảng sẽ đối với người khác có chút phản ứng, tựa như hôm nay với cháu vậy. Trong lòng nó biết ai tốt ai xấu, biết ai thích ai ghét mình. Nó có lẽ đã xem cháu là bạn rồi."

"À, cháu dù sao ở đây cũng không có bạn bè, nếu không ngại thì cô cứ để Karry đến chỗ cháu chơi, mặc dù quán hơi nhỏ, nhưng cháu đảm bảo Karry đều được ăn uống đầy đủ."

"Sao lại nói chuyện khách sáo như vậy, cháu mỗi khi rảnh cũng có thể tới đây chơi với nó mà."

Vương Tuấn Khải căn bản không để ý tới mẹ cùng Vương Nguyên đang nói cái gì, chỉ lo ăn cơm ăn cơm, ăn no rồi thì lôi kéo cổ tay Vương Nguyên: "Đi chơi ..."

"Karry, Nguyên Nguyên còn chưa ăn xong, chờ một lát."

"A ... Cháu ăn no rồi, không sao."

Cậu bị Karry kéo vào phòng khách, bát cơm cũng phải bỏ lại trên bàn ăn. Sau đó Vương Tuấn Khải chạy lên lầu, lát sau lại chạy xuống, ôm theo đủ loại Simpson lớn nhỏ khác nhau, thả vào trên ghế salon chỗ Vương Nguyên đang ngồi.

Vương Nguyên giật nảy mình, thật là có nhiều lúc không hiểu Vương Tuấn Khải muốn làm gì mà. Nhưng cậu không xem Vương Tuấn Khải là người bệnh, cũng không có đem anh xem như một người khách quen ngày ngày tới tìm mình. Trong lòng cậu, anh là một người bạn, cậu muốn ở bên cạnh anh. Thế nhưng nghĩ đến một ngày nào đó Vương Tuấn Khải hoàn toàn bình phục có thể sẽ quên mất luôn đoạn thời gian ở bên người bạn này, tâm cậu lại cảm thấy trống trải thật nhiều.

Vương Tuấn Khải đem Simpson xếp thành một hàng từ nhỏ đến lớn, sau đó chọn một con đưa tới trước mặt Vương Nguyên, cậu còn chưa cầm, hắn lại đưa một con khác nói: "Cho em."

"Cho em? Chẳng phải anh đều rất thích bọn chúng sao?"

"Karry thích ... Cảm ơn Nguyên Nguyên ... Nguyên Nguyên cũng thích."

Quen Vương Tuấn Khải đã nhiều ngày, đây là lần đầu tiên cậu nghe hắn nói nhiều chữ như vậy, thế nhưng Vương Nguyên nghe không hiểu lắm, đại khái hẳn là Vương Tuấn Khải muốn cảm ơn cậu nên tặng cậu quà.

Vương Nguyên có chút ngượng ngùng lấy con nhỏ nhất, là móc chìa khóa, cậu cầm nó đưa trước mặt Vương Tuấn Khải lắc lắc.

"Em lấy cái này nha. Cảm ơn anh." Nói xong còn treo luôn lên túi xách của mình.

Mẹ Vương Tuấn Khải dọn dẹp bàn ăn xong đi lên, nhìn thấy cảnh này thì nói với Vương Nguyên: "Nguyên Nguyên, cháu thích cái nào thì cứ lấy đi, trong phòng Karry còn nhiều lắm... Chơi không hết nhưng lần nào thấy nó cũng đòi mua."

"Không được đâu, cháu lấy cái móc khóa thôi, đã không báo trước tới ăn cơm còn cầm đồ của Karry... Như vậy không được."

"Không có gì, chỉ cần cháu xem Karry là bạn là tốt rồi, bạn bè tặng quà cho nhau cũng là điều bình thường mà."

Vương Nguyên nhẹ gật đầu, cậu muốn chuyển đề tài câu chuyện nên hỏi mẹ Karry: "Cô ơi, chú không ở nhà sao?"

"A, chú công việc rất bận rộn, thường xuyên đi công tác không có ở nhà, chỉ có cô ở nhà chăm sóc Karry."

"Sao cô không tìm bảo mẫu cho đỡ vất vả?"

"Lúc Karry còn bé thì có, nhưng bây giờ nó lớn thế này muốn tìm người chăm sóc cũng khó. Mấy năm nay nó cũng ít nhiều có phản ứng với lời người khác nói, cho nên một mình cô cũng vẫn xoay sở được."

"Cô vất vả rồi, nếu như cô có việc gì bận thì cứ dẫn anh ấy đến quán trà sữa, cháu chơi với anh ấy."

Mẹ Karry đối với Vương Nguyên trong lòng tràn đầy cảm kích, đã nhiều năm như vậy Vương Tuấn Khải một người bạn đều không có, dù xem là vì tiền tới gần cũng không.

Vương Tuấn Khải vừa nghe nói Vương Nguyên chơi với mình, cao hứng quăng tất cả Simpson lên cao, Simpson to to nhỏ nhỏ cứ thế bay lên rồi rơi xuống, Vương Tuấn Khải cười ngây ngô cảm thấy trò này thật vui lại chơi thêm lần nữa. Mẹ Vương rất lâu rồi không thấy con trai mình vui vẻ, không nghĩ tới hôm nay lại cười nhiều như vậy.

Hai người vui vẻ chơi đến tối khuya, đèn đường ngoài kia đều đã sáng hết, Vương Nguyên nhìn đồng hồ, hẳn là nên trở về thôi, nhà cậu cũng không phải gần đây. Nghĩ vậy cậu liền đứng dậy chuẩn bị tạm biệt mọi người. Vương Tuấn Khải cau mày, dáng vẻ rất không vui, anh còn chưa muốn cậu rời đi đâu nha. Mặc kệ mẹ Vương có nói gì, Vương Tuấn Khải cũng không để ý, ôm đống Simpson kia đi lên lầu giận dỗi. Vương Nguyên nhìn dáng vẻ hắn chạy đi có chút không đành lòng, thế nhưng cậu không thể ở lại đây chơi với hắn mãi được. Mẹ Vương cũng không biết làm sao, chỉ có thể thay con trai giải thích: "Xin lỗi, lại để cháu khó xử rồi."

"Không có sao, chờ Karry bớt giận cô cứ dẫn anh ấy đến chỗ cháu. Cháu về trước, chào cô."

"Để cô bảo tài xế đưa cháu về, cũng đã trễ như vậy rồi."

"Không cần, không cần đâu ạ. Bên ngoài không khí mát mẻ, để cháu đi bộ cho thư thả."

"Đi đường cẩn thận."

"Cảm ơn cô."

Vương Nguyên cúi đầu chào mẹ Vương, sau đó đi về phía cửa lớn. Lúc ra ngoài sân cậu còn cố ý hướng phía phòng Vương Tuấn Khải quan sát, hi vọng anh sẽ nhanh chóng vui vẻ trở lại.

Vương Tuấn Khải ở trong phòng phụng phịu, đem Simpson ném tới ném lui, mẹ anh phải đi lên dỗ cả nửa ngày mới nguôi giận, sau đó liền ôm con Simpson to nhất úp mặt vào tường, không nói gì.

Vương Nguyên ra khỏi khu biệt thự. Tầm này đã không còn chuyến buýt nào, cậu đứng hơn nửa giờ cũng không đợi được chiếc xe taxi nào đi ngang qua... Vương Nguyên thở dài. Cuối cùng cũng có xe dừng ở trước mặt cậu, bất quá không phải taxi mà là xe riêng. Vương Nguyên thấy lạ, vừa định nhìn một chút thì có người mở cửa xe bước xuống.

Chính là hắn.

Là người mà cậu đã từng bao ngày mong nhớ, người mà cậu đã giấu vào tận sâu đáy lòng, đem hắn cất thật kĩ càng vào một góc nhỏ của trái tim thẳng đến khi biến thành hồi ức.

"Nguyên Nguyên, là em sao?"

Hắn một thân âu phục, so với khi xưa thành thục hơn rất nhiều. Thanh âm hắn vẫn tràn ngập từ tính, Nguyên Nguyên từng cảm thấy giọng hát của người này là ngọt ngào nhất trên đời. Nguyên Nguyên cũng nhớ mỗi lần hắn thì thầm bên tai cậu, âm thanh như ma chướng thấm sâu vào tận trái tim.

Đã rất lâu rồi cậu không nghĩ tới hắn nữa, cũng không còn tưởng niệm bất kì hồi ức nào giữa hai người. Giờ phút này gặp lại, trong nháy mắt, tất cả đều như sóng cuộn trở về.

" ... Vũ Thành ..."

Lời vừa ra nói ra Vương Nguyên liền hoảng hốt đưa tay che miệng chính mình. Trần Vũ Thành và cậu trước đây sinh hoạt cùng một câu lạc bộ nghệ thuật. Hắn là một trong những người chủ chốt của đội, cậu gọi hắn là anh Vũ Thành, là đại sư huynh. Vương Nguyên lúc vừa vào câu lạc bộ từng được giao đóng cặp với Trần Vũ Thành trong một vở kịch. Vì khuyết thiếu kinh nghiệm, cậu chủ động tìm hắn nhờ giúp đỡ. Về sau hai người dần trở nên thân cận, thường xuyên hẹn nhau trao đổi diễn xuất, hắn còn dạy cậu làm bài tập. Vở kịch chung của hai người sau khi công diễn được đánh giá rất cao, bọn họ nhờ vậy càng mặc sức tưởng tượng mà vẽ ra tương lai tươi sáng sau này.

Có một lần diễn tập phân đoạn tình cảm, Vương Nguyên động tâm, đôi con người màu hổ phách của Trần Vũ Thành lộ ra tình cảm chân thành, trái tim cậu như bị ai đánh trúng rồi ngọt ngào tan ra. Hai người đồng thời đỏ mặt. Kịch bản đã diễn xong, nhưng Trần Vũ Thành lại lặng lẽ cầm tay cậu siết chặt, sau đó đôi môi liền dán lên. Tình cảm của cả hai cứ như vậy mà bắt đầu.

"Nguyên Nguyên ... Em ... Lâu rồi không gặp, em đã đi đâu?"

"Tôi vẫn luôn ở nơi này, bất quá thành phố này quá lớn..."

"Đúng vậy, hai năm rồi."

"Ừ ..."

Vương Nguyên gật đầu, bọn họ cùng một chỗ hai năm, chia tay cũng đã hai năm. Năm ấy Trần Vũ Thành nhận được lời mời đóng phim của một vị đạo diễn ở Thanh Đảo bèn hỏi cậu có muốn đến đó sống cùng hắn không. Vương Nguyên không suy nghĩ nhiều đã ngốc nghếch mà bằng lòng. Cả hai thuê một phòng trọ nho nhỏ. Cậu đi làm công kiếm tiền sinh hoạt còn hắn thì đến phim trường đóng phim. Buổi chiều cậu tan làm sẽ luôn về nấu cơm chờ hắn, mà hắn mỗi khi vào nhà cũng không bao giờ quên đặt lên môi cậu một nụ hôn. Cuối tuần rảnh rỗi hai người nắm tay nhau đi qua các con đường nhộn nhịp, ngồi một quán nhỏ gọi hai bát mì. Cuộc sống cứ trôi qua ngọt ngào như vậy, cho đến khi phim được phát sóng, hắn cũng theo đó mà được nhiều người biết đến, dạ tiệc, giải thưởng hắn cũng góp mặt nhiều hơn. Không biết từ khi nào giữa cả hai đã phận định rõ ràng thành hai thế giới.

Tình cảm dần lạnh nhạt. Trần Vũ Thành bận rộn trên con đường trở thành ngôi sao, Vương Nguyên lẳng lặng mỗi đêm đều chờ hắn trở về, chờ suốt mấy đêm cũng không chờ được người yêu. Cậu cảm thấy mối quan hệ này căn bản đã không thể tiếp tục được nữa rồi.

Một ngày mưa nặng hạt, Vương Nguyên nói chia tay, Trần Vũ Thành không đáp lời, chỉ im lặng tiếp tục xem kịch bản. Cậu một mình đi dưới mưa, rời khỏi ngôi nhà nơi mà cả hai dự định sẽ sống hạnh phúc suốt cuộc đời. Cậu đổi số điện thoại, chỉ khác với hắn một con số. Tất cả những mộng tưởng trước đây dần nhoè đi.

Hai người nói được mấy câu, còn lại đều là im lặng, tựa như đang nhớ lại khoảng thời gian tươi đẹp có tồn tại hình bóng đối phương. Trên xe đột nhiên bước xuống một người khác, đi đến bên cạnh Trần Vũ Thành, người này cũng mặc âu phục, nhưng mặt mũi lại nhìn như thiếu niên.

"Đại sư huynh, đây là ai?"

"A, đây là Nguyên Nguyên, Vương Nguyên." Hắn lại quay sang cậu nói "Đây là Lương Bằng văn, là tiểu sư đệ trong công ty của anh."

"Em chào anh." Lương Bằng văn nói xong còn cười tít mắt, bộ dáng em trai quốc dân một trăm phần trăm ngoan ngoãn ai nhìn cũng thích.

"Ra là đồng nghiệp của đại sư huynh à."

Cậu là theo bản năng gọi hắn đại sư huynh. Điều đáng sợ nhất của con người chính là thói quen, Trần Vũ Thành lúc trước rất thích cậu gọi hắn như vậy, là vì che giấu mối quan hệ giữa hai người, Vương Nguyên trước mặt người khác luôn gọi hắn ba tiếng đại sư huynh, tựa như bạn bè thân thiết.

Cậu nói xong liền ngẩn người nhìn hắn chằm chằm. Trần Vũ Thành cuối cùng mở miệng phá tan yên lặng.

"Nguyên Nguyên, bây giờ anh với Bằng văn về khách sạn. Em muốn đi đâu ? Anh chở em đi."

Vương Nguyên vội vàng khoát tay từ chối.

"Không cần, tôi đi taxi là được rồi."

Giây phút gặp lại người yêu cũ trong lòng Vương Nguyên như nổi sóng. Bọn họ đã từng yêu nhau, cũng từng làm khổ nhau, cuối cùng là chia tay nhau. Trên đời này sẽ không như phim truyền hình, chia tay xong cứ coi như bạn cũ lâu ngày gặp lại, còn hỏi thăm rồi tiện đưa nhau về.

Trần Vũ Thành không nói nữa. Lần này lên tiếng là Lương Bằng văn.

"Anh Nguyên Nguyên, tối rồi chưa chắc sẽ có xe đâu. Anh cứ lên xe đi. Em mới tới nơi này, cũng muốn đi một vài vòng cho biết Thanh Đảo."

Nguyên Nguyên không muốn dây dưa với Vũ Thành, nhưng cũng không thể tỏ ra bất lịch sự với lòng tốt của Bằng văn.

"Vậy làm phiền hai người đưa tôi về đường Lâm Giang đi ..."

Lương Bằng văn chớp chớp đôi mắt to, xoay người mở cửa xe, lôi kéo Nguyên Nguyên ngồi ghế sau với mình.

Trần Vũ Thành mặc âu phục, chuyên chú cầm tay lái, mị lực tỏa ra bốn phía. Vương Nguyên không biết hắn lúc nào thì học lái xe, hai người bọn họ lúc còn bên nhau mỗi ngày đều chen chúc trên tàu điện ngầm hoặc xe bus. Lương Bằng văn lấy điện thoại di động ra chụp Trần Vũ Thành một tấm, còn lẩm bẩm: "Anh Vũ Thành, anh lúc lái xe thật là đẹp trai nha! Hôm nay chụp ảnh em nghe fan anh la hét muốn bể lỗ tai luôn, tại sao em cũng mặc âu phục mà không đẹp bằng anh chứ... Thật đau lòng."

"Anh khác em khác. Anh là đàn ông trưởng thành, em có hiểu không hả, cậu bé?" Trần Vũ Thành một bên đắc ý, một bên trêu chọc Lương Bằng văn.

"Cậu bé cái gì? Em đã 20 tuổi!" Bằng văn tính tình còn trẻ con, vừa nói vừa chu môi.

Vương Nguyên ngồi một bên xem hai người đùa nghịch, cảm giác hai người rất xứng. Trần Vũ Thành người này vô luận là làm cái gì cũng thật đẹp mắt, hoàn mỹ đến chói mắt. Lương Bằng văn thì giống mình năm đó, cả ngày đi theo sau lưng Trần Vũ Thành cười nói vui vẻ. Cậu cảm thấy trong lòng có chút lạc lõng, người mới lúc nào cũng tốt hơn người cũ, bạn bè cũng vậy, mà người yêu lại càng như vậy. Cậu ôm chặt lấy ba lô của mình, nhìn đến móc khóa Simpson đang cười ngốc ngốc, trong lòng đột nhiên nghĩ đến Vương Tuấn Khải. Cậu bây giờ chỉ có Vương Tuấn Khải là bạn, không biết anh đã thực sự xem cậu là bạn chưa.

"Nguyên Nguyên, bây giờ em đang làm cái gì? Nguyên Nguyên?"

"A? Sao?" Nguyên Nguyên bị kéo khỏi dòng suy nghĩ của mình.

"Em hiện tại làm công việc gì?"

"Tôi mở một cửa hàng, hiện tại rất tốt."

Trần Vũ Thành trong mắt lộ ra cảm xúc phức tạp. Lương Bằng văn cảm thấy không khí có chút xấu hổ, suốt đường đi đều tự hỏi quan hệ của hai người này là thế nào. Trần Vũ Thành lái xe đến đường Lâm Giang, thế nhưng chỗ này nhà cửa chen chúc, cũng không biết Vương Nguyên ở chính xác nhà nào. Hắn vừa định hỏi thì Vương Nguyên nói: "Ngừng xe, đến rồi"

Chờ đến khi xe đã an ổn đỗ lại, Nguyên Nguyên mới mở cửa bước xuống, cũng xoay người cảm ơn hắn.

Trần Vũ Thành móc ra điện thoại, rất tự nhiên cười nói :

"Nguyên Nguyên, cho anh số của em."

"Cái này ... Ừm... cũng được."

Vương Nguyên thấy trong xe còn có Lương Bằng văn, nếu từ chối hắn trước mặt người khác cũng không tốt lắm. Lại nghĩ dù sao hắn cũng sắp quay phim mới, về sau hẳn là bề bộn nhiều việc, người trong ngành giải trí làm sao có thời giờ để ý đến dân thường như cậu.

Vương Nguyên bấm số xong liền trả lại điện thoại cho hắn. Trần Vũ Thành vui vẻ nhếch miệng, nếu như không phải có Lương Bằng văn trên xe, hắn còn muốn cùng Vương Nguyên trò chuyện thêm chút nữa, thế nhưng nhóc trên xe đã sớm buồn ngủ đến ngáp không ngừng rồi. Vương Nguyên lúng túng khoát khoát tay: "Tôi đi trước, cám ơn anh."

"Anh quay phim xong sẽ tìm em."

Vương Nguyên nhìn Trần Vũ Thành, ánh mắt của hắn dưới ánh sáng đèn đường bật ra một điểm mong đợi. Vương Nguyên đã từng thích nhất ánh mắt này, mắt hắn đẹp và có thần đến rung động lòng người, cũng đã từng rất tự hào rằng người này chính là của cậu. Hiện tại ánh mắt đó vẫn cuốn lấy Vương Nguyên, nhưng mong đợi ngọt ngào trong lòng đã bị thay thế bởi hố sâu vạn trượng, là vực thẳm không lối thoát.

Vương Nguyên xoay người, bước thật nhanh, chẳng mấy chốc thân ảnh đã biến mất ở trong màn đêm, hết yêu rồi thì còn chờ mong cái gì, lần sau gặp mặt coi như không xấu hổ, cũng tuyệt đối phải rõ ràng với hắn.

Vương Nguyên về đến nhà, cảm thấy cả một ngày buôn bán cũng không mệt mỏi bằng mấy phút gặp Trần Vũ Thành. Đã bỏ lỡ nhau hai năm rồi, vì cái gì ông trời còn an bài cho họ gặp lại? Một người bây giờ áo gấm vinh quy, bên cạnh còn có người mới. Cậu thì vẫn một mình cô độc, điểm thay đổi duy nhất có lẽ là đã mất đi nét ngây thơ ngày ấy. Vương Nguyên tắm rửa thay quần áo, nằm xuống giường nhưng không tài nào ngủ được. Dù gì đó cũng là người cậu từng yêu tha thiết, nếu như nói gặp nhau không chút cảm xúc nào thì đều là giả. Cậu đột nhiên cảm thấy hơi tiếc, Vương Tuấn Khải cho cậu chọn nhiều Simpson như vậy, đáng ra nên lấy một con nhồi bông thật to, để những lúc như bây giờ còn có thể ôm vào lòng.

Bên kia Lương Bằng văn đã không nén được nội tâm nghi ngờ bắt đầu truy hỏi: "Đại sư huynh, người đó là ai vậy, bạn cũ của anh à?"

"Trước đây bọn anh sinh hoạt cùng câu lạc bộ nghệ thuật, cậu ấy là sư đệ của anh. Về sau có nhiều chuyện xảy ra, anh không gặp cậu ấy nữa..."

"Hai người quan hệ rất tốt sao?"

"Ừ ..." Trần Vũ Thành nghiêm túc gật đầu, Lương Bằng văn tiếp tục truy vấn, nắm lấy tay Trần Vũ Thành: "Có giống như em với anh bây giờ không?"

"Đừng lộn xộn, anh đang lái xe!"

"Bất công, chỉ nhớ rõ sư đệ ngày xưa không để ý tới sư đệ hiện tại!"

"Anh cùng cậu ấy lâu ngày không gặp đương nhiên là có nhiều điều muốn tâm sự, còn em với anh ngày nào cũng gặp nhau, muốn nói cái gì mà chẳng được."

Lương Bằng văn trề môi ngồi ở một bên im lặng, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như lời hắn nói.

Trần Vũ Thành đã quen thuộc thói tuỳ hứng của đứa trẻ này. Trước đây Nguyên Nguyên trong trí nhớ của hắn so với Bằng văn càng thích nũng nịu chơi xấu hơn. Thế nhưng cậu của hiện tại đã không còn một chút dáng vẻ nghịch ngợm nào, cũng không còn nụ cười ngây thơ như trước. Trần Vũ Thành vừa nhìn ngày tháng hiển thị trên màn hình, vừa nghĩ chắc chừng hai tuần nữa sẽ quay xong phim. Đến lúc đó hắn nhất định sẽ đi tìm cậu.

Sáng hôm sau, Vương Nguyên như thường lệ mở cửa hàng, nhưng trong lòng lại có chút bồn chồn không yên, sợ điện thoại đột nhiên vang, sợ Trần Vũ Thành gọi tới. Sau đó cậu mới chợt nhớ ra chẳng phải Trần Vũ Thành đang quay phim sao, studio bề bộn nhiều việc, đoán chừng còn không có thời gian rảnh chứ đừng nói đến việc gọi điện tìm mình.

Vương Tuấn Khải, ngược lại so mọi lần, tới thật sớm, mũ bucket mọi khi đổi thành mũ lưỡi trai, gương mặt trời sinh vô luận đội kiểu mũ nào cũng vô cùng đẹp mắt. Anh thậm chí còn đeo khuyên tai, xem ra là đã lựa chọn trang phục rất tỉ mỉ. Phong cách rất khác, chỉ có một điều duy nhất không thay đổi, chính là trên tay Vương Tuấn Khải vẫn luôn ôm con Simpson kia. Nhìn thấy Nguyên Nguyên anh liền hưng phấn chào hỏi: "Nguyên Nguyên ... Karry ... Tìm em chơi."

"Karry, sao anh lại đi một mình? Mẹ anh đâu rồi?"

"Đây, mẹ đây. Karry chạy nhanh quá, nó rất mong gặp cháu đó. Buổi sáng hôm nay nó dậy rất sớm, đánh răng rửa mặt xong liền tới phòng thay đồ, thử tới thử lui cả buổi mới chịu đi ra ngoài."

Mẹ Karry vừa thở vừa đưa tay lau mồ hôi do đuổi theo con trai. Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải ăn mặc như vậy, liền khen anh hôm nay rất đẹp trai. Vương Tuấn Khải cúi đầu xuống ngượng ngùng cười. Mẹ Vương lấy lại hơi thở xong, đối với Vương Nguyên nói: "Nguyên Nguyên, giúp cô trông nó một chút được không? Cô có một vài thứ muốn đi mua. Nếu như hôm nay có làm trễ nải việc buôn bán của cháu, cô sẽ trả phí tổn thất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #kaiyuan