Chương 26
Vương Nguyên, Vũ, Tuyết nói chuyện phiếm một lúc rồi Tuyết và Vương Nguyên lên xe chuẩn bị đi ăn. Chiếc xe chuẩn bị lăn bánh thì phía trước có một chiếc xe đen chặn ngang lầm cậu khựng lại.
Nhưng mãi mà chiếc xe này không chịu di chuyển. Chỗ này không phải là đường quốc lộ bình thường nên chẳng có chuyện tắc nghẽn.
- Tuyết này. Ngồi đây đợi anh một lát. Đừng có đi đâu đấy. - Vương Nguyên quay sang Tuyết rồi mở cửa, ra khỏi xe.
Tuyết nghe lời Vương Nguyên, ngồi yên trong xe.
Vương Nguyên đến đứng trước cửa chiếc xe kia, liền bị kéo vào trong, miệng bị chụp một cái khăn...
Hơi bất ngờ, Vương Nguyên chuẩn bị ra đòn nhưng mà....
Chết tiệt! Khăn có tẩm thuốc mê.
Cố gắng chống cự nhưng cuối cùng cậu cũng thiếp đi. Chiếc xe đen liền chuyển bánh rời đi.
Tuyết thấy thế thì thở phào. Bụng cô reo âm ĩ cuối cùng cũng được ăn.
Nhưng...anh Nguyên đâu rồi? Sao không thấy anh ấy quay lại?
Tuấn Khải ở tán cây, định rời đi nhưng thấy Vương Nguyên biến mất lòng liền trở nên lo lắng.
Chạy nhanh tớ chỗ xe của Vương Nguyên, mở cửa xe rồi khởi động.
- Sao anh lại ở đây? - Tuyết bất ngờ hỏi.
- Nguyên bị bắt cóc rồi. Chỉ nên biết vậy thôi. Ta cần đuổi theo. - Ngau sau đó, chiếc phóng như tên lửa ở trên đường.
Dù đã cố gắng đuổi theo nhưng Tuấn Khải vẫn làm mất dấu chiếc xe đó.
- Em về đi. Tim thấy Nguyên anh sẽ gọi. - Tuấn Khải dừng xe cạnh vỉa hè, bảo Tuyết xuống.
- Mong nhận được tin của anh. - Tuyết xuống xe. Chờ Tuấn Khải đi khỏi, cố lấy điện thoại ra, gọi cho một số lạ.
- Anh cả mất tích rồi.
Đã hai ngày trôi qua, Tuấn Khải đã cho tìm khắp mọi nơi nhưng không có bất cứ thông tin nào của Vương Nguyên.
Còn Vương Nguyên, hiện tại cậu đang bị nhốt ở một căn nhà hoang trên núi. Thuốc ngủ lần này quá mạnh, cậu miên man hết cả một ngày, vừa mới tỉnh lại và bụng đang réo ầm ĩ.
- Đói sao? Ăn thịt mày không? - Một giọng nữa vang lên.
- Con chó đê tiện nào thế? - Vương Nguyên cười khẩy, bắt cóc là hành động cậu khinh nhất trong thế giới ngầm.
- Hỗn láo. Dám nói tứ trưởng thế sao? - Một giọng nam vang lên. Giọng nói đó càng ngày càng gần trước mặt Vương Nguyên. Người đó định vung tay lên thì khựng lại.
- Im miệng, tiếp tục đi. - Vương Nguyên ra lệnh. Đây là người của cậu, sao người con gái kia lại có được, còn được gọi là tứ trưởng.
Lẽ nào là Tuyết?
Không thể nào! Tuyết chắc chắn không phải người như vậy!
Chỉ còn có một người: Mĩ - em gái cậu, cũng là người có gương mặt y hệt Tuyết.
"Bốp!" - Người con trai kia ra tay nhưng người đó đánh vào tay mình chứ không đánh vào mặt Vương Nguyên. Cậu cười nhẹ, tỏ ý cảm ơn rồi quay mặt sang một bên như vừa bị đánh.
- Haha! Câu dẫn chồng của chị gái tao? Mày có gan lắm!!! Tao rất thích mày ở điểm này. - Mĩ lại một lần nữa đứng trước "máy quay " mà đóng kịch.
- Xin tha cho tôi. - Vương Nguyên giả vờ van xin
- Giết nó thẳng tay cho tao. Nó không đáng sống. - Mĩ đứng dậy nhìn xem cảnh cậu bị giết.
Nhưng....
Sao không có ai hành động gì cả? Lại có một tên đi lại cởi trói cho cậu nữa...
- Hey! Em gái! Còn gì muốn nói với anh không? - Vương Nguyên nhìn thẳng vào mắt Mĩ.
- Chúng mày còn đứng đó làm gì? Mau giết nó đi! - Mĩ càng thêm sốt ruột.
- Theo em, giữa lời của anh cả và tứ trưởng thì nên nghe theo ai? - Vương Nguyên cười lạnh.
- Mày...- Mĩ đứng bất động.
Không thể ngờ được, chuyện đến đây mà còn bị bỏ dở sao?
Hôm đó, Mĩ vào quán bar định uống một chút thì tất cả mọi người đều gọi cô là tứ trưởng. Cô rất ngỡ ngàng, cuối cùng cô biết rằng họ nhầm mình với một ai đó rất giống mình.
Chỉ có thể là Tuyết!
Bất ngờ kéo đến, nhưng Mĩ lại ung dung cười và lên kế hoạch giết Vương Nguyên.
Vậy mà...
- Đưa cô ta đi! - Vương Nguyên ra lệnh. Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, căn nhà lại trở nên trống vắng....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com