Chương 4
Vì cũng không phải lần đầu nấu nướng gì cả nên cả hai đứa cậu nấu cũng nhanh. Tuy chủ biết nấu một số món dân dã nhưng nhìn mà phát thèm.
Đúng 11 giờ, bữa cơm đã được dọn lên với những món đủ vị mặn, ngọt,... Bọn anh ngạc nhiên lắm, tưởng rằng là thiếu gia một nhà dòng dõi như vậy mà cũng biết nấu ăn. Thế là may cho người giúp việc, bọn cậu không biết nấu thì chỉ có mà tung nhà bếp.
- Ê! Có định ăn không thì bảo? Đói rồi đấy! - Vương Nguyên xoa xoa tay trước mặt Tuấn Khải.
- Chủ ngữ đâu? - Tuấn Khải càu nhàu.
- Đây. Kiểu này thì đi khám mắt đê! Chí Hoành nhể? - Vương Nguyên quay qya Chí Hoành đang cười tươi roi rói!
Thiên Tỉ ôm lấy Chí Hoành. Chí Hoành chỉ có thê giãy giụa mà hét:
- Bỏ ra. Dê xồm vừa thôi!
- Trật tự. - Thiên Tỉ nói nhẹ nhàng bên tai mà Chí Hoành dựng hết cả tóc gáy lên.
- Thôi ăn cơm. - Thiên Tỉ nói
Bốn người ăn cơm trong không khí khá vui vẻ nhưng cũng khá " đen tối". Bọn anh ăn mà thấy ngon không thể tả. Có lẽ vì ăn sơn hào hải vị nhiều quá rồi bây giờ ăn một số món có phần dân dã thế này thì lại có một hương vị mới. Bọn anh ăn ngấu nghiến làm bọn cậu phát hoảng.
12 giờ đúng. Bữa cơm cũng kết thúc. Đống bát đũa, xoong chảo được chuyển hết cho người giúp việc. Bọn cậu thì hí hửng đi xem tivi. Bọn anh lắc đầu, ngồi cạnh.
Chiều đến, bọn anh lại phải đến công ty. Vì chuẩn bị cho buổi sáng mà phải gác núi công việc lại. Đến tối muộn bọn anh mới vác xác về. Người nào về phòng người nấy.
Giờ Chí Hoành đã ngủ. Thiên Tỉ nhẹ nhàng bước vào phòng, tắm rửa xong rồi leo lên giường ôm Chí Hoành ngủ. Hôm nay giường có thêm người nên anh ấy cảm thấy rất ấm áp!
Phòng Tuấn Khải, Vương Nguyên thì đèn vẫn sáng. Vương Nguyên đang đọc sách. Cậu rất thích sách, truyện, tiểu thuyết. Cậu cũng mơ ước rằng mình có một tình yêu đẹp như vậy. Thấy Tuấn Khải mở cửa, Vương Nguyên đứng dậy, nhẹ nhàng hỏi:
- Anh về rồi sao? Ăn chưa tôi..... à em dọn cho mà ăn. - Vẫn ngượng mồm nói em lắm. Vừa nói Vương Nguyên vừa xách cặp vào cho Tuấn Khải.
- Ừ! Mới về. Ăn bên ngoài với Thiên Tỉ rồi. - Tuấn Khải mệt lắm nhưng nghe cậu quan tâm như vậy lại nổi hứng trêu cậu tí.
Nói xong, Tuấn Khải ôm Vương Nguyên bế lên giường.
- Quan tâm anh rồi sao nhóc? - Giọng mờ ám.
- Ê ê! Tránh tôi ra cái, nóng. Mà anh định làm gì tôi? - Vương Nguyên hơi cãi lại.
Dứt lời thì anh hôn cậu. Vương Nguyên cố đẩy ra nhưng không được. Mãi một lúc anh mới bỏ cậu ra, cậu thở hổn hển.
- Lại tôi. Sự trừng phạt lần đầu nhẹ nhất cho em! - Tuấn Khải khá vui, nói.
- Rồi rồi. Bây giờ xin anh tránh ra cho em đi ngủ. Đi tắm đi.
- Được haha. Mặt em hồng nhìn yêu lắm! - Tuấn Khải cười to rồi vào nhà tắm.
Vương Nguyên đỏ mặt. Đáng ghét mà! Cậu phải chuồn nhanh không chết dở. Vương Nguyên mang một cái gối xuống phòng cho người giúp việc ngủ. Họ thấy cậu chủ xuống thì cuống cuồng đứng dậy chào. Cậu cười thân thiện, chào họ như một người bạn. Một lúc cậu lên tiếng:
- Cho em ngủ đây một hôm với nhá! Đi mà các chị!
Họ giật mình. Chẳng lẽ cậu chủ bị thiêua gia ăn hiếp. Bây giờ cho cậu chủ ngủ ở đây thì thế nào cũng đắc tội với thiếu gia nhunge không cho thì lại đắc tội với cậu chủ. Làm sao bây giờ?
- Cậu chủ à? Bọn em e rằng thiếu gia sẽ mắng bọn em rồi đuổi việc bọn em mất. Cậu chủ về phonhf ngủ đi ạ! - Các cô thi nhau nói.
- Yên tâm. Em xin phép rồi, cho em ngủ ở đây đi! - Vương Nguyên nũng nịu. Chẳng ai có thể nhịn được khuôn mặt dễ thương chết người này của cậu được.
- Vâng. Vậy có gì cậu chủ nói với thiếu gia một tiếng không thì chết bọn em. Mà cậu chủ đừng xưng em gọi chị nữa. Bọn em không dám ạ! - Một cô gái giúp việc rụt rè lên tiếng.
- Được. Vậy thì gọi em là Nguyên đi. Đừng gọi cậu chủ. Em không thích.
- Vâng, Nguyên. - Tất cả lên tiếng.
Tất cả mọi người lên chiếc giường ấm áp. Họ nói nhiều chuyện lắm, chuyện vui có, chuyện buồn có, rồi từ từ họ chìm vào giấc ngủ êm đềm.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com