Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 11~Chương 15

Chương 11 Kiên cường, tương lai

"Hiện tại ngươi có thể hôn mũi chân của ta, nô lệ." Thanh âm Tuấn Khải trầm thấp mà giàu từ tính, trong ôn nhu mang theo uy nghiêm không thể cự tuyệt.

Vương Nguyên giật mình, sau đó gần như là bản năng mà quỳ xuống, cúi người hôn lên mũi giày của Vương Tuấn Khải.

Làm ra động tác như vậy xác thực tâm lý của y có chút kháng cự, nhưng kỳ quái là y lại không hề chán ghét, y cũng không chán ghét hướng nam nhân này làm ra động tác thần phục. Tâm lý kháng cự có lẽ bởi vì không quen.

Tuấn Khải dùng mũi giày nâng cằm Vương Nguyên khiến y ngẩng đầu ngưỡng mộ chính mình: "Ta cho ngươi ba ngày xử lý chuyện của mình, ba ngày sau đến đây, đến lúc đó ta sẽ dạy ngươi như thế nào làm một nô lệ."

Vương Nguyên đi ra Vương gia, gió đếm phất qua hai gò má của y len lỏi qua những sợi tóc bám dính một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng. Vương Nguyên không cảm thấy lạnh. Lần đầu tiên trong nhân sinh, y đi trong gió đêm lại không hề cảm thấy lạnh. Tay xoa dây xích bạch kia vừa mới mang, khóe miệng Vương Nguyên cong lên mỉm cười. Đối với một ít người mà nói đây là dấu hiệu giam cầm sỉ nhục, nhưng mà với y mà nói điều này nói lên y đã không còn một mình.

Trên đường trở về bước chân của Vương Nguyên thật nhẹ nhàng, y không muốn đánh thức Tiểu Húc, đứa nhỏ kia mới có 16 tuổi.

Không nghĩ đến Tiểu Húc lại nằm ngủ trên quầy bar.

Vương Nguyên có chút lo lắng đi qua vỗ vỗ vai cậu: "Sao lại ngủ ở đây?"

Tiểu Húc tỉnh lại, vẫn còn hơi ngái ngủ, nhìn trong chốc lát mới thấy rõ người đứng trước mắt là Vương Nguyên mới nói: "Lúc tối em thấy anh đi ra ngoài vẻ mặt không quá đúng, có chút lo lắng, cho nên em ở đây chờ anh."

Vương Nguyên là sát thủ, y sẽ thực khống chế cảm xúc của chính mình. Ngày thường ở trước mặt Tiểu Húc y luôn chú ý không để cho Tiểu Húc chú ý đến lệ khí sát phạt trên người của mình mà lo lắng phiền não. Không nghĩ đến hôm nay sơ sót lại làm cho tiểu tử này nhìn ra, còn lo lắng cho mình.

Vương Nguyên xoa đầu Tiểu Húc: "Tôi không sao, cậu về phòng ngủ trước đi."

"Ân, Nguyên ca, em lên trước đây."

Tiểu Húc biết Vương Nguyên là sát thủ, ngẫu nhiên cũng sẽ giúp Vương Nguyên xử lý đơn đặt hàng. Nhưng ở dưới sự bảo vệ của Vương Nguyên cậu đối sát thủ chỉ có khái niệm mơ hồ. Cậu không hề biết kia đại biểu cho bao nhiêu huyết tinh cùng dơ bẩn. Mặc dù cậu sớm trưởng thành, tuổi còn nhỏ đã quản lý gian quán bar này rất tốt, nhưng từ sâu trong xương tủy vô cùng ỷ lại vào Vương Nguyên, từ lúc Vương Nguyên vươn tay về phía cậu khi cậu sắp đói chết thì cậu đã đem Vương Nguyên trở thành nơi dựa vào trong cuộc sống.

Vương Nguyên đối quầy bar thở dài một hơi, y phải làm so đối Tiểu Húc nói chính mình phải rời khỏi?

Một đêm không ngủ, Vương Nguyên lục tục lo liệu mọi việc, y đem tài sản của mình đóng gói, đợi đến lúc đưa cho Vương Tuấn Khải. Lại tách ra một phần lưu lại cho Tiểu Húc, còn lại chờ đến lúc Tiểu Húc trưởng thành mới làm thủ tục, Tiểu Húc 16 tuổi, vừa vặn đến lúc pháp luật tán thành.

Vương Tuấn Khải cho y ba ngày, nhưng kỳ thật y không dùng nhiều đến vậy. Y cô độc, làm gì có nhiều thứ cần đóng gói? Duy nhất không bỏ xuống được chỉ có Tiểu Húc thì Tuấn Khải đã đáp ứng chiếu cố.

Lúc mười một giờ, cuối cùng Tiểu Húc cũng rời giường. Vương Nguyên đem cậu kéo đến phòng khách ngồi xuống, bộ dáng thực trịnh trọng.

"Xảy ra chuyện gì?" Tiểu Húc chớp đôi mắt to nhìn Vương Nguyên.

"Tôi chuẩn bị sang tên quán cho cậu, buổi chiều sẽ làm."

"Vì sao? Nguyên ca. Anh muốn đi đâu?" Thanh âm Tiểu Húc đột nhiên đề cao, còn mang theo một tia khủng hoảng. Cậu không muốn Vương Nguyên đi, cậu không muốn! Vương Nguyên đi rồi cậu làm sao đây?

"Tiểu Húc, cậu không thể theo tôi cả đời, cậu phải có cuộc sống thuộc về riêng mình."

"Không, em sẽ theo Nguyên ca, chỉ cần theo Nguyên ca muốn em làm gì cũng được, Nguyên ca là sát thủ em cũng có thể làm sát thủ. Nguyên ca, anh đừng bỏ em lại."

Vương Nguyên khó thở, theo bản năng một bàn tay huy đi qua: "Cậu nghĩ rằng tôi mở quán bar này làm gì? Cậu cho là làm sát thủ thực vui vẻ sao? Cậu nghĩ rằng bản thân tôi muốn làm sát thủ? Lời này từ đây về sau tôi không muốn nghe cậu nói lần nào nữa!"

Cho đến bây giờ Vương Nguyên chưa từng nổi giận với Tiểu Húc, càng không đánh qua cậu, lần này thực đem Tiểu Húc cấp dọa. cậu nhìn Vương Nguyên có chút nghẹn ngào, nhưng lại không dám khóc ra, cậu chỉ có thể run rẩy nói: "Nguyên ca, anh đừng ghét em, đừng không cần em."

Vương Nguyên nhìn cảm thấy mềm nhũn. Đứa nhỏ này phỏng chừng cũng đem mình trở thành chỗ dựa vào của sinh mệnh đi. Nhưng là Vương Nguyên biết chính mình không thể gánh nhân sinh cùng hi vọng của Tiểu Húc. Chính mình nhìn thực vững chắc nhưng lại không hề kiên cường như tưởng tượng.

"Tiểu Húc, tôi không hề không cần cậu." Vương Nguyên sờ sờ đầu Tiểu Húc, "Nhưng là cậu phải học cách kiên cường khi chỉ có một mình, chúng ta sinh ra không được ngậm thìa vàng, cho nên phải học hỏi tự mình gánh vác cuộc sống. Tôi không phải chỗ cho cậu dựa vào, cũng không nghĩ sẽ biến thành nơi cho cậu dựa dẫm. Sau này nếu cậu có việc có thể đến tìm tôi, tôi sẽ giúp cậu, nhưng chỉ giới hạn như vậy. cậu không phải vật phẩm phụ thuộc vào tôi, cậu là chính cậu. Tiểu Húc, hiện tại trả lời tôi, cậu có thể sống một mình không? Cậu có thể để cho tôi yên tâm không?"

Tiểu Húc nhìn Vương Nguyên, nhấm nuốt từng lời nói của y, cuối cùng hấp hấp mũi gật gật đầu. Cậu không nghĩ làm cho Vương Nguyên lo lắng, cho nên cậu phải kiên cường.

"Vậy Nguyên ca là muốn đi đâu? Còn trở về sao?"

"Tôi mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi." Y muốn đem hết thảy giao cho Tuấn Khải, bao gồm sức nặng cuộc sống vẫn áp y thở không nổi, "Tôi hi vọng Tiểu Húc cũng có thể tìm được nơi nghỉ ngơi cho mình."

Chương 12, Đau đớn, quất

Vương Nguyên dùng một ngày hoàn thành mọi thứ lo lắng xong tất cả những thứ liên hệ giữa mình và thế giới này, còn lại hai ngày y bồi Tiểu Húc đi vòng vo xung quanh, xem như lưu lại ký ức cuối cùng. Mà hôm nay y đi đến Vương gia, mang theo gia sản y sở hữu.

Vương Tuấn Khải càn quét Tây khu thực thuận lợi, bởi vì trước đó đã làm đủ chuẩn bị cho nên trên cơ bản chỉ là vừa kịp thời. Hiện tại cần phải làm là chậm rãi kiểm kê, tiêu hóa hấp thu, chân chính đứng vững gót chân. Mà điều này có thể giao cho thủ hạ đắc lực đi làm, Tuấn Khải chỉ cần thường quan tâm một chút là có thể.

Vương Tuấn Khải đưa Vương Nguyên đến một biệt thự tư nhân, nơi biệt thự này không có nhiều người cùng thủ hạ như ở Vương gia, chỉ có một lão quản gia cùng bộ chat webcam bảo trì liên lạc cùng Vương gia.

"Trong hai tuần tới ta muốn ở trong này đánh vỡ ngươi." Vương Tuấn Khải đứng ở nơi đó, phát ra uy nghiêm thuộc về chủ nhân. Vị trí hiện tại của bọn họ là một phòng chơi thuộc lầu hai, rèm cửa màu rượu đỏ che ở tất cả cửa sổ lộ ra vài tia ái muội, mà một cái ròng rọc dựng đứng ở góc phòng trung thực kể ra công dụng của căn phòng này.

"Hiện tại thoát quần áo của ngươi, toàn bộ."

Vương Nguyên bắt đầu giải nút thắt. Y cởi áo sơ mi, cởi bỏ dây lưng, rốt cuộc đến hạ khố y hơi do dự một chút. Theo như vừa mới bắt đầu, ánh mắt của Tuấn Khải vẫn luôn đặt trên người y không hề rời đi, cái loại ánh mắt này giống như ngọn đèn trên vũ đài làm Vương Nguyên nhịn không được xấu hổ run rẩy. Y cảm thấy có chút quẫn bách, chính mình sắp sửa cả người trần trụi đứng trước mặt một nam nhân ngăn nắp. Nhưng y chính là do dự một chút, liền cởi bỏ khố. Nếu đã chuẩn bị đem chính mình hoàn toàn giao cho nam nhân này, thì còn gì mà phải thẹn thùng?

Tuy Vương Nguyên hơi gầy, nhưng rèn luyện hàng nắm khiến cho dáng người của y vô cùng cân xứng. Cơ bắp cường kiện hữu lực, trên người mặc dù có chút ít vết sẹo nhưng màu da đồng cổ nổi bật lại càng thêm dụ hoặc. Mà thứ tượng trưng cho nam tính dưới thân y cũng vô cùng xinh đẹp.

Vương Tuấn Khải nhìn xem thực vừa lòng.

"Nguyên, hôm nay là lần đầu tiên. Ta cần phải biết điểm mấu chốt của ngươi ở nơi nào. Cho nên hôm nay ta cho ngươi một lần cũng là duy nhất cơ hội kêu ngừng, lúc ngươi chịu không nổi có thể kêu ta dừng lại."

"Vâng, chủ nhân." Vương Nguyên dưới ánh mắt hắn cung kính nói.

Vương Tuấn Khải đem hai tay Vương Nguyên giơ lên cao buộc vào xiềng xích, làm cho Vương Nguyên chỉ có thể miễn cưỡng dùng mũi chân chạm đến mặt đất. Còng tay bỏ thêm lớp đệm, cũng không sợ cọ xát làm xước da.

Ngay một khắc hai tay bị giam cầm Vương Nguyên theo bản năng cảm thấy khẩn trương. Điều này cùng nam nhân trước mắt không quan hệ. Y là sát thủ, y từng bị ngược đãi tra tấn qua, cũng chịu qua huấn luyện tra khảo. Đối với nhà tù, đối với hình phòng thân thể y đã muốn hình thành một loại phản ứng theo bản năng.

Vương Tuấn Khải cầm trường tiên làm bằng da trâu đứng phía sau Vương Nguyên cũng không có lập tức động thủ. Hắn đang đợi, một khắc cơ bắp Vương Nguyên thả lỏng.

Vương Nguyên từ ban đầu run rẩy dần dần thả lỏng xuống, đúng lúc này tiếng gió gào thét hỗn loạn của trường tiên ở trên người y lưu lại một đạo vết máu.

"Ân." Đau đớn đột nhiên từ phía sau vỡ ra, Vương Nguyên không tự chủ phát ra một tiếng kêu rên từ sâu trong cổ họng.

Đau! Thật sự rất đau! Trường tiên vô cùng khó khống chế ở trong tay Tuấn Khải lại giống như linh xà bình thường, phía sau, cổ, cánh tay, bụng, đùi, ở trên người Vương Nguyên vẽ ra từng đạo hồng ngân.

"Ách." Vương Nguyên hô hấp ngày càng nặng, mồ hôi lạnh thuận theo làn da mà tuôn rơi. Toàn thân y đều nhiễm một tầng màu đỏ mất tự nhiên, tựa hồ như có như không vết tiên.

Muốn đến cực hạn sao? Vương Nguyên chống đỡ mơ hồ nghĩ. Đã muốn phân không ra làm sao lại đau, toàn thân hỏa lạt giống như thiêu đốt, hai chân không thể đứng vững bắt đầu hơi rút gân, đầu óc trống rỗng, trước mắt không ngừng ẩn hiện bạch quang xinh đẹp. Nhưng là Vương Nguyên cũng không muốn cho roi dừng lại, đau, đau mới tốt, đau đến làm cho y quên hết thảy mới tốt.

"Ngươi xác định không cần kêu ngừng?" Vương Tuấn Khải dừng roi lại, ánh mắt phức tạp nhìn Vương Nguyên. 50 roi, không phải là con số mà người bình thường có thể thừa nhận. Cho dù Vương Nguyên chịu qua huấn luyện chuyên nghiệp cũng đã sắp đến cực hạn. Hắn không thể không dừng roi lại xác định Vương Nguyên vẫn thanh tỉnh.

"Không có việc gì, chủ nhân. Tiếp tục đi." Gian nan phun ra âm tiết từ miệng, Vương Nguyên ngẩng dầu lắc lắc mái tóc ẩm ướt, khiến cho chính mình có thể nhìn thấy Tuấn Khải.

Lúc này cả người Vương Nguyên là vết roi, thân mình bị treo giữa không trung run nhè nhẹ mang cho người ta một loại mỹ cảm mị hoặc nói không nên lời. Mà Vương Tuấn Khải từ ánh mắt Vương Nguyên thấy được khát cầu cùng kỳ vọng. Cổ tay hắn run lên lại một tiên kéo dài từ bụng phải đến vai trái của Vương Nguyên.

Chương 13 Phủ đầy bụi, nội tâm

Vương Nguyên không biết khi nào thì mình hôn mê. Lúc y tỉnh lại chỉ cảm thấy cả người đau đớn lại mang theo một tia thanh lương, xem ra đã được thoa thuốc.

Y vừa mới mở to mắt, trước mắt liền tối sầm lại, mặt bị đại lực đá đến một bên, một mảnh đau rát.

Vương Tuấn Khải không chút lưu tình cho y một bàn tay.

"Ta không tin ngươi không phán đoán ra cực hạn của bản thân."

Thanh âm rất lạnh, làm cho người ta theo bản năng mà sợ hãi. Vương Nguyên biết khí tràng của Vương Tuấn Khải đủ cường đại, lại không nghĩ rằng Vương Tuấn Khải chân chính tức giận lại làm cho người ta sợ hãi như vậy. Y nắm chặt tay, có chút không biết làm sao để biểu đạt cảm giác của chính mình. Phải, y biết cực hạn của chính mình ở nơi nào. Nhưng y không nghĩ làm cho Tuấn Khải dừng roi lại, y chỉ hi vọng đau một chút lại đau thêm một chút, làm cho roi này đem mình đánh nát mới tốt. Thật giống như sự hủy diệt y vẫn luôn chờ mong.

"Ngươi là đồ vật của ta, không có sự cho phép của ta không ai có thể tổn thương ngươi, chính ngươi cũng không được." Tuấn Khải niết cằm của Vương Nguyên, khiến cho y ngẩng đầu nhìn chính mình, "Ta mặc kệ ngươi có bao nhiêu muốn chết, nếu như ngươi lại tùy ý muốn chết, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết."

Vương Tuấn Khải siết thực mạnh, Vương Nguyên cảm thấy có chút hít thở không thông, Ngay tại lúc y cảm thấy trước mắt biến thành màu đen thì Vương Tuấn Khải buông y ra, Vương Nguyên liền kịch liệt ho khan.

Vương Tuấn Khải đứng ở một bên nhìn, đợi hô hấp của Vương Nguyên không dồn dập nữa mới mở miệng nói chuyện.

"Ngươi vì cái gì mà ký kết phần khế ước kia với ta?"

Vì cái gì? Vương Nguyên có chút nghi hoặc, không phải ngươi muốn ta sao?

"Hẳn là không phải do ta lý giải sai lầm đi, ngươi ký liền có nghĩa ngươi tin tưởng ta."

Ánh mắt Vương Tuấn Khải bức lại, Vương Nguyên theo bản năng gật gật đầu. Đúng vậy, y tin tưởng hắn.

"Vậy nói cho ta biết khi ngươi té xỉu đã nghĩ gì?"

"Ta..." Vương Nguyên muốn nói gì đó, nhưng khi đến yết hầu lại không biết biểu đạt như thế nào. Thật giống như trong tiềm thức tung ra một chiếc lưới, đem tất cả những gì y muốn nói đều ngăn lại ở trong.

Vương Tuấn Khải thở dài ngồi xuống bên giường. Hắn vươn tay vỗ vỗ vai Vương Nguyên: "Ta cần phải biết ngươi suy nghĩ gì mới có thể dẫn đường cho ngươi. Ta không cần món đồ chơi thuần túy để ta ngược đãi, ta muốn là một nô lệ có thể tín nhiệm. Nguyên, ngươi có thể làm được sao?"

"Ta..." Vương Nguyên muốn nói ta có thể, nhưng y làm sao cũng không phát ra được âm thanh, tâm của y đã phong bế lâu lắm, thậm chí chiếc khóa phủ đầy bụi kia cũng đã gần như đã khóa chết, ngay cả y cũng mở không ra.

Vương Tuấn Khải không bỏ qua cảm xúc trong mắt Vương Nguyên. Hắn biết Vương Nguyên không phải không muốn nói, mà là nói không nên lời.

"Còn nhớ rõ những tư thế ta dạy ngươi vào ngày đầu tiên không? Hiện tại làm hình thức cáo giải."

Hình thức cáo giải. Nô lệ quỳ trên mặt đất, đầu gối cùng vai chạm đất, mông nhếch lên, đem mặt chôn ở giữ hai tay, như vậy chủ nhân sẽ không nhìn đến cảm xúc trên mặt của nô lệ, nô lệ có thể nói bất kỳ điều gì.

Ngày hôm qua vừa trải qua một hồi quất roi cường độ cao, phải làm ra tư thế như vậy cũng không dễ dàng, Vương Nguyên vẫn là làm được, tuy rằng thắt lưng của y có chút run rẩy.

"Nói cho ta biết, khi đó ngươi suy nghĩ cái gì?" Vương Tuấn Khải vừa chạm vào hạ thân Vương Nguyên vừa hỏi.

Vương Nguyên đem mặt chôn ở giữa hai cánh tay, y không nhìn thấy Vương Tuấn Khải, thanh âm của Tuấn Khải lại thật sự xuyên vào màng tai y. Khiêu khích có kỹ xảo nơi hạ thân khiến cho dục hỏa của y nhanh chóng bùng lên.

"Nguyên, ngươi có thể nói cho ta biết. ta sẽ không tổn thương ngươi, ta sẽ cho ngươi vui vẻ."

Vương Nguyên cảm giác được sự ôn nhu của Vương Tuấn Khải. Ngày hôm qua mặc dù y bị roi đánh đến ngất đi, nhưng trên người không có một chỗ chảy máu. Trường tiên vốn là khó có thể khống chế lực, Vương Tuấn Khải có thể làm đến vậy hiển nhiên đã tốn không ít tâm tư. Y cũng muốn tín nhiệm Tuấn Khải, hoặc là nói y đang không ngừng thuyết phục chính mình phải tin Tuấn Khải. Nam nhân này vô luận nhìn ở góc độ nào cũng đáng giá để mình thần phục. Nhưng là y vô pháp đem chiếc khóa trong lòng mở ra, y theo bản năng cự tuyệt bất luận kẻ nào muốn tiến vào trong tâm của y, đó là chướng ngại an toàn cuối cùng y muốn thiết lập cho mình, nếu như ngay cả điều này cũng mất đi y sẽ thực sự chỉ còn hai bàn tay trắng.

Vương Tuấn Khải vuốt ve làm cho Vương Nguyên có được khoái cảm thật lớn, nhưng không làm cho Vương Nguyên phát tiết. Hắn luôn dừng lại ngay thời điểm mấu chốt, chờ một lát lại tiếp tục một vòng vuốt ve mới.

Vương Nguyên bị khoái cảm thật lớn bên dưới cùng không thể phát tiết làm cho buồn bực đến sắp phát điên. Đầu óc của y dần dần không thể nghĩ được nhiều chuyện, tư duy đều tập trung tại hạ thân.

"Nói cho ta biết, ngươi suy nghĩ cái gì?" Vương Tuấn Khải lại hỏi một lần.

Vương Nguyên mở miệng, y nghĩ trả lời, y nghĩ đem hết thảy nói cho Vương Tuấn Khải, y cần một người gánh vác cùng y, hắn cần người để dựa vào. Nhưng là vì cái gì y lại nói không nên lời? Vì cái gì dưới tình huống như vậy, dưới tình huống tư tưởng bị tình dục khống chế y vẫn không nói nên lời? Vì cái gì?

Vương Nguyên càng ngày càng gấp, cảm xúc phập phồng nơi ngực không thể phát tiết, cuối cùng y nhịn không được bắt đầu nức nở, y nói không nên lời, y chỉ có thể không ngừng rơi lệ.

"Thực xin lỗi." Vương Nguyên nghẹn ngào nói, "Thực xin lỗi, ta nghĩ nói, nhưng là, ta làm không được, tôi làm không được..."

Ngay lúc Vương Nguyên khóc Vương Tuấn Khải đình chỉ động tác vuốt ve hạ thân của Vương Nguyên. Nghe được lời của Vương Nguyên, Tuấn Khải vươn tay ôm Vương Nguyên từ trên giường kéo vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng y coi như là an ủi. Hắn không nghĩ làm cho Vương Nguyên buộc chặt, hắn muốn đem Vương Nguyên đánh vỡ mà không phải đánh nát, còn tiếp tục bức ép như vậy thì Vương Nguyên nhất định sẽ xảy ra vấn đề.

"Ngươi trước nghỉ ngơi một chút, ta đợi lát nữa lại đến." Vương Tuấn Khải đem Vương Nguyên thả lại trên giường, chuẩn bị rời đi, Vương Nguyên lại kéo lại góc áo của Vương Tuấn Khải, trong mắt tràn ngập bất an.

"Ta sẽ không bỏ rơi ngươi, chính là hiện tại ngươi cần nghỉ ngơi." Tuấn Khải đưa tay đặt lên vai Vương Nguyên làm cho y cảm nhận độ ấm của chính mình.

Vương Nguyên yên lòng, cuối cùng trầm trầm ngủ.

Chương 14 Đánh vỡ, cấm đoán

Quá trình dạy dỗ nô lệ đều là lõa thể, quen với trần trụi, làm cho bọn họ hiểu được thân phận của chính mình. Sau đó lại là công cuộc dạy dỗ dùng phương thức cà rốt và cây gậy, làm cho trong tâm lý của nô lệ đem thống khổ cùng vui vẻ liên hệ cùng một chỗ. Cuối cùng lại chế tạo chút tình huống cực đoan đem người đánh vỡ, khiến cho bọn hắn nhận định người dạy dỗ trước mắt là điều duy nhất mà sinh mệnh bọn hắn hướng đến.

Nhưng là đối Vương Nguyên không thể làm như vậy.

Vương Tuấn Khải lúc còn ở trong vòng luẩn quẩn này cũng coi như nổi danh, sủng vật được hắn dạy dỗ qua không ít, nhưng cho dù sủng vật vĩ đại đến đâu cũng chưa từng kích khởi ý niệm thu tư sủng trong đầu hắn. Vương Nguyên lại ngay ánh mắt đầu tiên đã hấp dẫn hắn, cơ hồ trong nháy mắt đã gợi lên dục vọng chinh phục của hắn. Sâu trong đáy mắt Vương Nguyên chứa đứng yếu ớt cùng kiên cường được khởi động khi đi vào đường cùng kia làm cho Vương Tuấn Khải vô luận như thế nào cũng không thể đem ánh mắt dời đi, hắn muốn chinh phục y, làm cho y vì hắn mà sống.

Vương Nguyên là sát thủ. Chịu qua tra tấn chuyên nghiệp cùng huấn luyện chịu nhục, dưới điều kiện không lưu lại thương tổn vĩnh cửu cho Vương Nguyên mà dùng thương tổn hoặc khuất nhục đánh vỡ y là không có khả năng. Vương Tuấn Khải định dùng phương thức dẫn đường làm cho Vương Nguyên từng chút từng chút mở ra nội tâm, sau đó dần ỷ lại hắn. Nhưng dựa vào tình huống hôm qua đến xem, nội tâm Vương Nguyên  bị phong bế quá nghiêm trọng, dựa vào phương thức dẫn đường cơ hồ là vô vọng.

Vương Tuấn Khải không phải không rõ suy nghĩ của Vương Nguyên. Hắn đoán rằng Vương Nguyên đã chịu qua đả kích gì đó, làm cho y đôi thế giới này cảm thấy tuyệt vọng, sau đó bắt đầu vô thức theo đuổi hủy diệt. Y làm sát thủ, y lựa chọn công việc nguy hiểm đều là vì trong tiềm thức khát cầu hủy diệt chính mình, y hi vọng có thể giải thoát khỏi thế giới thống khổ này. Nhưng là kiêu ngạo của bản thân không cho phép y tự sát, không cho phép y hướng vận mệnh cúi đầu, cho nên tuy rằng y vẫn luôn cận kề ranh giới sinh tử lại chưa bao giờ ngã xuống. Lúc bị quất roi, Vương Nguyên đại khái là muốn mượn tay mình để giải thoát. Ở dưới tình huống không thể phản kháng mà bị quất đến chết, đây là công đạo Vương Nguyên nhận lấy cấp cho chính mình.

Vương Tuấn Khải hiểu rõ suy nghĩ của Vương Nguyên, nhưng hắn lại nhất định phải làm cho Vương Nguyên nói ra. Nếu như chính y không nói, như vậy y vĩnh viễn không thể bước ra. Nếu như Vương Tuấn Khải không thể tiến vào tâm y, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ mà đánh nát y, đây là điều hắn không muốn.

Vương Tuấn Khải đứng dậy đi đến phòng của Vương Nguyên. Hai ngày hẳn đã đủ cho vết thương do roi quất khôi phục lại, đối với Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải phải dùng phương thức đặc biệt.

Vương Nguyên đã tỉnh, đang nằm trên giường ngẩn người. Nhìn thấy Tuấn Khải đi vào, y giãy dụa xuống giường. Đầu gối tách ra, thân trên thắng tắp, tay bắt chéo ra sau, bày ra cho Vương Tuấn Khải có thể thấy toàn bộ của y.

"Nguyên, ngươi tin tưởng ta?" Vương Tuấn Khải lại hỏi một lần. Tín nhiệm vĩnh viễn là điều mà chủ nô cần nhất, hắn không ngừng nhắc nhở Vương Nguyên về điểm này, cho y biết phải tin tưởng hắn.

"Đúng vậy, chủ nhân."

"Nhưng ngươi vẫn không muốn nói với ta?"

Vương Nguyên hạ tầm mắt, cắn môi dưới.

"Nguyên, ta không muốn bức ngươi. Nhưng ta muốn đánh vỡ ngươi, nếu ngươi không chịu mở rộng cửa lòng với ta thì hết thảy những lời này đều không thể thực hiện,"

Vương Nguyên gật đầu. Y cần Vương Tuấn Khải giúp, vô luận Tuấn Khải làm gì với y thì y đều nhận, Cái y cần chỉ là một cái ôm ấm áp cùng người không vứt bỏ y.

"Đi theo ta đến phòng chơi." Vương Tuấn Khải xoay người bước đi, Vương Nguyên liền trần trụi đi theo hắn ra ngoài.

Vương Tuấn Khải đem hai tay Vương Nguyên ra phía sau cột chắc, miệng ngậm khẩu tắc. Sau đó hắn mở ra một gian ám cách bên trong phòng chơi. Một cái ám cách rộng 0.5m, cao 2m. Người chỉ có thể cuộn mình ở bên trong, không thể cử động.

"Đi vào."

Vương Nguyên không chút do dự đi vào. Ngay một khắc Vương Tuấn Khải đóng cửa lại nghênh đón Vương Nguyên là một thế giới hắc ám cùng tuyệt đối yên tĩnh.

Cảm giác bị cướp đoạt là phương pháp tốt nhất để mài mòn ý chí của nhân loại. Người có kiên cường đến đầu qua thời gian dài thì lý trí cũng sẽ bị đánh nát. Vương Nguyên biết điểm này, y cuộn mình vào góc, Tuấn Khải không nói sẽ giam y bao lâu, nhưng y mong Vương Tuấn Khải có thể bức y đến cực hạn, sau đó đánh vỡ y. Y thật sự cần giải thoát.

Chương 15 Cực hạn, tin cậy

Vương Nguyên cũng không sợ hắc ám cùng nhỏ hẹp. Trên thực tế làm sát thủ y thường xuyên nấp ở góc âm u chờ đợi con mồi, nhưng loại cấm đoán này không giống như vậy. Lúc săn bắn Vương Nguyên có thể chú ý hoàn cảnh xung quanh, y có thể nghe được một ít thanh âm có thể cảm giác được một ít sự tình. Nhưng là trong này cái gì cũng không có, chỉ có tuyệt đối hắc ám cùng yên tĩnh.

Bốn vách tường của ám cách đều được phủ đệm dày, cho dù cố gắng va chạm cũng không phát ra âm thanh gì. Mà chất liệu lại là vật thu âm cao cấp nhất, cho dù ngươi lầm bầm lầu bầu thì thanh âm kia cũng giống như từ phương xa đến không chút rõ ràng

Vương Nguyên theo thói quen điều chỉnh hô hấp, làm cho chính mình không vội vàng xao động. Y có thể thông qua nhịp đập của trái tim phỏng chừng thời gian trôi qua.

"18600, 18601, 18602..." Không đúng, vừa rồi mới đếm tới chỗ nào? Thời gian dài không bị ngoại giới kích thích làm cho đầu có bắt đầu có chút hỗn loạn, ý thức không thể tập trung.

Vương Nguyên lắc đầu làm cho mình tỉnh táo lại, y hít sâu một hơi lại bắt đầu một lần nữa.

Vương Tuấn Khải ngồi trước máy giám thị thông qua thiết bị tia hồng ngoại trong ám cách quan sát Vương Nguyên. Hắc cũng không kỳ vọng chỉ mấy giờ có thể bức Vương Nguyên đến cực hạn, Vương Nguyên làm sát thủ dù thế nào tố chất thân thể cũng thực vĩ đại.

Quả nhiên, ngày đầu tiên Vương Nguyên mặc dù xuất hiện vài lần hỗ loạn nhưng y vẫn có thể lập tức điều chỉnh lại được. Chỉnh là khoảng cách y bình tĩnh càng lúc càng ngắn. Đến tối Vương Nguyên cuối cùng không chống được sự mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.

Bầu trời đỏ như máu, mặt đất che kín bụi gai, phía sau từng đàn người đuổi giết. Vương Nguyên cố hết sức chạy về phía trước, y liều mạng chạy hy vọng có thể đến một nơi an toàn. Đột nhiên trước mắt xuất hiện một vực sâu, dưới vực đều là những thanh kiếm sắc bén. Vương Nguyên dừng lại nhìn đám người càng ngày càng gần, trong lòng vô cùng sợ hãi. Y vô thức lui lại từng bước, liền như thế mà rơi xuống rừng kiếm bên dưới.

"A!" Vương Nguyên đột nhiên mở to mắt, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Mộng sao?

Vương Nguyên từ trên mặt đất giãy dụa đứng lên, hiện tại y cần cái gì đó đến kích thích nói cho chính mình vừa rồi chẳng qua là mộng, y cần cảm giác được thế giới chân thật. Nhưng hai tay bị Vương Tuấn Khải trói chặt căn bản không thể cử động, không gian nhỏ hẹp lại khiến người không thể thẳng ra. Mà trừ những thứ đó nơi này chỉ còn lại hắc ám cùng yên tĩnh.

Thả ta đi ra ngoài, ta muốn đi ra ngoài! Vương Nguyên đã mất đi bình tĩnh, y phí công giãy dụa. Y bức thiết cần cảm giác được gì đó, cho dù là đau đớn cũng tốt. Thế nhưng ngay cả dây thừng trói y cũng trải qua xử lý đặc thù, khiến cho y dù giãy dụa thế nào cũng không gây ra một tia đau đớn.

Bị nhốt ba mươi mấy tiếng, hô hấp của Vương Nguyên cuối cùng bắt đầu trở nên hỗn loạn, nhịp tim y bay lên một độ cao nguy hiểm.

Vương Tuấn Khải nhìn máy giám thị không hề di động.

Động tác Vương Nguyên dần nhỏ lại, có lẽ là do y mệt mỏi, có lẽ y ý thức được đây là phí công. Y dựa vào trong góc, hết sức co lại bản thân, hai dòng nước ấm áp xẹt qua hai má, thân thể không ngừng run nhè nhẹ.

Không, không cần bỏ rơi ta. Không, không cần vứt bỏ ta. Ta sẽ ngoan, ta sẽ không gây phiền toái cho các người. Ba, mẹ, sư phụ, vì cái gì? Vì cái gì các ngươi đều không cần ta? Ta làm sai cái gì? Ta là tồn tại dư thừa sao? Không, không cần bỏ rơi ta. Nơi này thật tối, thật lạnh. Ta không cần, không cần chỉ có một mình.

Lý trí Vương Nguyên bị đè ép, sắp sửa vỗ nát. Ngay trước một khắc bị đánh gãy, cửa ám cách mở ra, Vương Nguyên được kéo vào lòng Vương Tuấn Khải, y có thể cảm nhận được độ ấm của Vương Tuấn Khải, y có thể nhìn thấy khuôn mặt của Tuấn Khải, y có thể nghe được thanh âm khiến người ta an tâm của Vương Tuấn Khải.

"Không cần lo lắng, có ta ở đây."

Vương Tuấn Khải xoa môi y, vuốt ve toàn thân y. Vì y lau người, tiêm thuốc dinh dưỡng cho y. Sau đó hắn lại trói Vương Nguyên đưa trở lại ám cách.

Cứ như vậy, Tuấn Khải đem Vương Nguyên bức đến cực hạn, sau đó ngay trước lúc Vương Nguyên hỏng mất liền kéo y trở về. Cứ như vậy, Vương Tuấn Khải từng chút làm cho Vương Nguyên biết được hắn là liên hệ duy nhất giữa y và thế giới này, chính hắn là sợi sây vĩnh viễn giữ chặt y. Ở trước mặt mình, Vương Nguyên có thể buông tha hết thảy. Y có thể khóc, có thể yếu đuối, có thể lo lắng. Bởi vì không có vấn đề gì, Vương Tuấn Khải sẽ dẫn đường cho y, làm cho y trở nên yên ổn. Trên thế giới này y chỉ cần có Vương Tuấn Khải là đủ rồi.

Cuối cùng đến lần thứ 9 bị nhốt trong ám cách, Vương Nguyên không còn vội vàng xao động nữa. Trên thực tế y không nghĩ gì cả, chỉ là im lặng chờ đợi. Y nhắm mắt lại, cuộn mình ở trong ám cách. Bởi vì y biết vô luận phát sinh cái gì, vô luận qua bao lâu, Vương Tuấn Khải cũng sẽ không vứt bỏ y, y chỉ cần tin tưởng hắn sau đó chờ đợi.

Cứ chờ đợi như vậy, Vương Nguyên cũng không cố ý đi cảm nhận thời gian trôi qua. Không biết qua bao lâu, cửa được mở ra, Vương Tuấn Khải đứng ở cửa trên mặt mang theo tươi cười.

Vương Nguyên thích ứng một chút ánh sáng không quá mạnh bên ngoài, y cúi người hôn mũi chân Tuấn Khải.

Ta biết ngươi sẽ không vứt bỏ ta, chủ nhân của ta 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #kaiyuan