Chương 21~Chương 25
Chương 21 Hồi trạch, Lập uy
"Thời điểm trừng phạt ta không hi vọng nghe được tiếng kêu của ngươi, tự mình đếm."
"Vâng, chủ nhân." Vương Nguyên đem hai tay ôm sau đầu, quỳ thẳng thân mình chờ đợi sự trừng phạt của Vương Tuấn Khải.
"Ba" Vương Tuấn Khải đánh cũng không nhẹ, trên lưng Vương Nguyên liền lộ ra một vết máu. Đằng điều không sảng khoái như roi, cơn đau mà Đằng Điều mang lại là đâm vào xương tủy, càng thêm khó nhẫn nại.
"Một." Vương Nguyên đem rên rỉ nén ở yết hầu, sạch sẽ lưu loát báo ra con số, thân mình không chút run rẩy.
Vương Tuấn Khải không dừng tay, hoặc nhanh hoặc chậm đem Đằng Điều quất trên người Vương Nguyên. Phía sau của Vương Nguyên chỉ chốc lát đã là một mảnh màu đỏ.
"Mười bảy." Thật sự rất đau, Vương Nguyên cảm thấy sau lưng đã nhanh không còn cảm giác. Nhưng là y hi vọng chủ nhân làm vậy với y, y hi vọng chủ nhân có thể trừng phạt y, sửa đúng sai lầm của y. Như vậy có thể cho y biết y vẫn được yêu thương như cũ, trên đời này còn có người nguyện ý đi quản giáo y.
"Hai mươi, cám ơn chủ nhân."
Tinh thần trầm tĩnh lại, Vương Nguyên không tự chủ lung lay một chút, Vương Tuấn Khải kéo y lại: "Đi mặc quần áo, chúng ta lập tức di chuyển."
"Vâng, chủ nhân."
Lúc trở lại Vương gia Vương Nguyên mặc một bộ tây trang màu đen đi theo sau Vương Tuấn Khải có vẻ ưu nhã mà giỏi giang, mà nơi cần cổ y lóe ra dây xích lại vì y thêm một tia yêu mị.
"A Cường, sau này ngươi chuyên tâm phụ trách xã giao đi, Từ hôm nay trở đi nơi này giao cho Vương Nguyên."Vương Tuấn Khải ngồi trên sô pha ở phòng khách mệnh lệnh.
"Khải ca, đem an toàn ở nơi này giao cho một người như thế em lo lắng." A Cường nhìn đến dây xích nơi cổ của Vương Nguyên, như thế nào cũng không cam lòng vị trí của mình bị một tính nô cướp đi.
"Nga?" Vương Tuấn Khải hơi đề cao âm điệu hỏi lại.
"Chẳng qua là cái tính nô mà thôi. Khải ca anh chơi đùa còn chưa tính, như thế nào có thể đem an toàn giao cho y." A Cường có thể nói là từ nhỏ lớn lên cùng Vương Tuấn Khải, ở trước mặt Vương Tuấn Khải luôn luôn nói chuyện không đúng mực.
"Nguyên, hắn nghi ngờ thực lực của ngươi." Vương Tuấn Khải đối Vương Nguyên ở phía sau nói.
"Chủ nhân, nô lệ có thể luận bàn cùng hắn một chút hay không?"
"Đi thôi, đừng làm hắn bị thương."
Vương Nguyên tiến lên từng bước làm ra tư thế mời.
A Cường nghe được lửa giận công tâm, ý tứ của Vương Tuấn Khải hình như là chính mình sẽ thất bại dưới tay tính nô này. Hắn trở thành thuộc hạ của Vương Tuấn Khải nhiều năm như vậy, trừ bỏ Vương Tuấn Khải thật đúng là không có vài cái có thể đánh thắng hắn.
A Cường hướng Vương Nguyên huy một quyền qua, không có kỹ xảo đặc biệt gì, chỉ là nhanh cùng ngoan. Nhanh như gió, lực như ngưu, làm cho người ta rất khó né tránh, số người bị hắn đánh bại dưới cú đấm này không biết đã có bao nhiêu.
Vương Nguyên thấy rõ thế tới của quyền, chính là hơi nghiêng người liền bắt được cổ tay A Cường, thuận thế đẩy một cái liền khiến A Cường ngã ra ngoài.
"Cải gì?" Thật vất vả đứng vững, A Cường khó có thể tin nhìn Vương Nguyên, hắn không thể tin được, không thể tin được chỉ một chiêu tính nô này liền đem hắn ngã văng ra ngoài.
Hiện tại Vương Nguyên chỉ tùy tiện đứng nơi đó, nhưng cả người tản ra hơi thở cũng là tuyệt đối lạnh thấu xương, đây là loại khí thế chỉ khi trải qua vô số máu tươi mới có thể có được.
"A Cường, cậu thua không oan. Cậu có biết y là ai không? Được xưng là đệ nhất sát thủ Diêm Vương, ngay cả anh cũng không đánh thắng được y." Vương Tuấn Khải ngồi trên sô pha thản nhiên nói, "Tốt lắm, Nguyên. Lại đây đi."
Nháy mắt Vương Nguyên thu liễm sát khí, giống như một con báo đang vận sức chờ phát động liền trở thành một con mèo nhỏ, một lần nữa đứng phía sau Vương Tuấn Khải.
"Hai người đến chuyển giao công việc một chút. Nguyên, một giờ sau đi đến thư phòng." Vương Tuấn Khải nói xong liền đứng dậy đi lên lầu.
Hắc đạo là chỗ nói chuyện bằng thực lực, chỉ cần ngươi đủ mạnh lại không làm chuyện bán đứng bằng hữu, mọi người liền tôn trọng ngươi, mặc kệ ngươi có thân phận gì. Thủ hạ của Vương Tuấn Khải thực chuyên nghiệp, trải qua cuộc lập uy vừa rồi, một đám đối Vương Nguyên đều thực tôn kính. Vương Nguyên hiểu biết một chút an Nguyên nơi này cảm thấy không có vấn đề gì lớn, sau khi chỉ thị thay đổi vài chỗ nhìn xem thời gian không sai biệt lắm liền đi về phía thư phòng.
Vương Tuấn Khải đang xử lý văn kiện, lần này hắn vội vã trở về hẳn là có chuyện gì đi. Nhưng là chỉ cần Vương Tuấn Khải không nói, Vương Nguyên sẽ không hỏi.
"Lấy cho ta tách cà phê." Cảm thấy Vương Nguyên đi vào, Vương Tuấn Khải phân phó một câu, đầu cũng không nâng.
Trong một góc thư phòng của Vương Tuấn Khải có một máy pha cà phê, Vương Nguyên đi qua bắt đầu pha cà phê. Đối với cà phê Vương Nguyên chỉ cần nấu mà thôi, cũng không thể làm ra vô cùng mỹ vị. Y pha cà phê xong liền đi đến bên người Vương Tuấn Khải quỳ xuống, dùng hai tay dâng lên.
Vương Tuấn Khải cầm lấy cà phê uống một ngụm, lại đem tách thả lại trên tay Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải không nói lời nào Vương Nguyên liền không dám cử động, thế là y liền duy trì tư thế bưng cà phê quỳ bên cạnh Vương Tuấn Khải. Trong lúc đó có người đến đưa văn kiện cho Vương Tuấn Khải, thấy Vương Nguyên như vậy thoáng có chút kinh ngạc. Nhưng Vương Nguyên cũng không quản bọn họ, trong mắt Y chỉ có Vương Tuấn Khải. Y chỉ cần có chủ nhân của y là tốt rồi, những việc khác không liên quan đến y.
Khi toàn bộ mặt trời đều chìm xuống, Vương Tuấn Khải cầm đi cái tách trên tay Vương Nguyên, đối y nói: "Đứng lên đi."
Vương Nguyên vừa động mới phát hiện cơ bắp toàn thân đều đau nhức đến cực điểm. Cũng đúng, vẫn luôn không nhúc nhích quỳ suốt một buổi như vậy thân thể không bãi công mới là lạ. Nhưng là lúc y quỳ nơi đó nhìn Vương Tuấn Khải, lại không hề cảm thấy một chút đau nhức, y đã hoàn toàn đem mình trở thành một cái gia cụ đang được Vương Tuấn Khải sử dụng.
Lúc đứng lên Vương Nguyên vẫn là hơi lảo đảo một chút, y cố gắng bỏ qua cơ bắp đau nhức làm cho bản thân đứng thẳng.
"Chủ nhân."
"Có rảnh đi học cách pha cà phê, ta hi vọng nô lệ của ta ở nơi nào cũng đều thực vĩ đại."
"Vâng, chủ nhân."
Chương 22, Cực hạn, kiên trì
Vương Tuấn Khải trở về gấp như vậy là vì bang phái bản địa đã bắt đầu hợp tác đối phó hắn. Thủ hạ của hắn tìm hiểu tình báo biết được tin này liền thông báo cho hắn.
Nhưng Vương Tuấn Khải chỉ là chú ý hướng đi của bên kia, cũng không có ý tứ hành động.
A Cường có chút tò mò hỏi: "Khải ca, chừng nào thì hành động?"
Vương Tuấn Khải thản nhiên nhìn hắn một cái, giống như một chút cũng chưa đem chuyện này để vào mắt: "Gấp cái gì, đợi lũ cá tôn mày đến cùng nhau, chúng ta một lần giải quyết luôn là được."
A Cường bội phục nhìn Vương Tuấn Khải, cuối cùng không nói gì nữa. Trong ý nghĩ lại nhịn không được nghĩ: Đại ca, đám người kia gom lại cùng nhau cũng rất mạnh a! Muốn giải quyết cũng không đơn giản a!
Giống như đoán được A Cường suy nghĩ cái gì, khóe miệng Vương Tuấn Khải gợi lên một tươi cười thị sát: " Muốn sống yên sớm muộn gì cũng phải đánh một hồi, vậy không bằng đánh cho hoành tráng một chút. Làm cho đối phương biết muốn giải quyết chúng ta, chính bọn họ cũng sẽ nguyên khí đại thương. Đối phương không phải đồ ngốc, tự nhiên hiểu được chung sống hòa bình là tốt nhất."
A Cường gật gật đầu, không khỏi bội phục kế sách của Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải không hề để ý A Cường, đứng dậy ý bảo Vương Nguyên cùng chính mình đi lên lầu.
Việc dạy dỗ Vương Nguyên vẫn chưa hoàn thành, chuyện nơi này phải xen vào, chuyện này cũng không thể buông bỏ, dù sao Vương Nguyên là nô lệ mà hắn nhận định.
Mặc dù tâm Vương Nguyên đã hoàn toàn mở ra với Vương Tuấn Khải, y đối Vương Tuấn Khải cũng có đủ tín nhiệm, nhưng Vương Tuấn Khải biết Vương Nguyên vẫn chưa hoàn toàn thần phục. Người kiêu ngạo cùng kiên cường giống như Vương Nguyên vậy, không có đủ thời gian sẽ không thể làm cho y hoàn toàn thần phục.
Vương Tuấn Khải đem Vương Nguyên đưa đến phòng chơi, không biết hắn ấn nút nào lại khiến vách tường bình thường lại biến thành gương sáng loáng, ngay cả sàn cùng nóc cũng vậy. Người trong phòng mặc kệ nhìn hướng nào đều có thể nhìn thấy ảnh ngược của mình.
Vương Nguyên trần trụi quỳ ở giữa phòng chơi, nhìn khắp phòng đều là ảnh ngược của mình thì mặt không khỏi đỏ lên. Đúng vậy, y đã muốn hướng Vương Tuấn Khải buông ra hết thảy, nhưng là nhìn đến chính mình như vậy y sẽ cảm thấy thẹn, bản thân lại như vậy dâm đãng.
Vương Tuấn Khải dùng một sợi dây thừng đỏ vòng qua cổ cùng ngực Vương Nguyên, cuối cùng trói chặt hai tay đã đặt ở sau lưng của Vương Nguyên. Vì không để mình hít thở không thông, Vương Nguyên bất đắc dĩ chỉ có thể cao cao ngẩng đầu, cố gắng ưỡn ngực. Mà dưới sự phác họa của dây thừng, hai điểm trước ngực của y lại càng trở nên mẫn cảm, thậm chí y có thể cảm thấy hơi lạnh không khí xẹt qua đầu nhũ tiêm của y. Mặt y càng đỏ hơn, cảm thấy thẹn phát ra từ nội tâm khiến cho hạ thân y dần dần ngẩng đầu lên.
"Như thế liền nhịn không được? thật đúng là cơ khát." Trong giọng nói Vương Tuấn Khải mang theo tia cười nhạo, Vương Nguyên cảm thấy thân mình càng nóng.
Cố định dây thừng xong, Vương Tuấn Khải đem Vương Nguyên đè xuống,làm cho y chỉ dùng cằm và đầu gối chống đỡ sức nặng của thân thể. Tiếp theo hắn nắm lấy thắt lưng Vương Nguyên, làm cho mông y cao cao nhếch lên, biên độ lớn đến mức Vương Nguyên cơ hồ muốn ngã sấp.
Rút ra nam hình Vương Nguyên vẫn mang theo, Vương Tuấn Khải đổi thành ngón tay mình đảo lộng một phen, Vương Nguyên lập tức phát ra rên rỉ khó nhịn.
Thời điểm Vương Tuấn Khải rút tay ra, Vương Nguyên không tự chủ kẹp chặt hậu huyệt hy vọng có thể giữ lại nhiệt độ cơ thể của chủ nhân. Nhưng Vương Tuấn Khải vẫn kiên định thong thả rút tay ra, cúc huyệt hư không ở nơi đó hé ra hợp lại có vẻ phá lệ mê người. Ngón tay Vương Tuấn Khải liền ở nếp uốn của cúc huyệt tha hai còng, lại làm cho Vương Nguyên ngứa ngáy khó nhịn. Y không dám tùy ý vặn vẹo thân mình, nhưng hô hấp lại trở nên trầm trọng.
"Trong chốc lát sẽ thỏa mãn ngươi." Vương Tuấn Khải vỗ một chút vào mông Vương Nguyên, lập tức đem một cái nam hình càng thô to hơn so với cái vừa rồi nhét vào hậu huyệt của Vương Nguyên.
"A." Kích thích nơi hậu huyệt làm cho Vương Nguyên phát ra tiếng thở nhẹ, so với món đồ chơi không có độ ấm y càng muốn cảm nhận nhiệt độ cơ thể của chủ nhân. Nhưng y biết chủ nhân ban cho không thể dễ dàng mà có được.
Lúc Vương Tuấn Khải mở ra công tắc Vương Nguyên run rẩy một chút.
"Không được nhúc nhích." Vương Tuấn Khải thấp giọng mệnh lệnh, đồng thời vung một bàn tay lên mông Vương Nguyên.
Vương Nguyên hít sâu một hơi khống chế phản ứng của thân thể.
"Không được cao trào, không được nhúc nhích, chờ ta trở lại."
Vương Tuấn Khải mệnh lệnh làm cho Vương Nguyên cảm thấy một trận tuyệt vọng. Muốn duy trì tư thế bất động không được cao trào như vậy? Chỉ có cằm cùng đầu gối chạm đất, thân thể bị gấp thành tư thế cực kỳ khó chịu không nói. Mồ hôi nhỏ xuống làm cho mặt thủy tinh dưới thân trở nên ẩm ướt, càng khó gắng sức, y cần dùng đến sức lực lớn hơn để ổn định thân mình. Mà một loạt động tác vừa rồi của Vương Tuấn Khải đã làm cho hạ thân y gắng gượng, nam hình không ngừng rút ra chọc vào nơi hậu huyệt lại không ngừng kích thích tình dục của y, ở tình huống dương vật không có gì trói buộc Vương Nguyên không biết mình có thể chịu bao lâu. Mà Vương Tuấn Khải nói chờ hắn trở về là bao lâu? Vương Nguyên hoài nghi chính mình có thể sống qua nửa giờ hay không?
"Ta tin tưởng ngươi vì chủ nhân có thể làm được."
Trước khi đi Vương Tuấn Khải lưu lại lời nói giống như một câu ma chú, làm cho Vương Nguyên quên đi khó khăn cùng băn khoăn đang có. Đúng vậy, vì chủ nhân y có thể làm được, không có cái gì không thể. Y tin tưởng chủ nhân của y, nếu Vương Tuấn Khải nói y có thể làm đến như vậy y nhất định có thể làm đến.
Vương Nguyên nhắm mắt, yên lặng chịu đựng thống khổ cùng khó nhịn mà Vương Tuấn Khải ban cho y.
Chương 23 Tán thành, đối kháng
Trói buộc trên người làm cho Vương Nguyên không tự chủ được ưỡn ngực, nhũ tiêm vốn mẫn cảm tiếp xúc với mặt gương lạnh lẽo lại là một trận kích thích. Cổ sớm đau nhức vô cùng, y thoáng có chút hít thở không thông, nhưng cũng không dám di động mảy may. Mồ hôi chậm rãi ngưng kết trên làn da của y rồi rơi xuống, mặt gương dưới thân nhờ vào mồ hôi rơi xuống dần trở nên ẩm ướt, Vương Nguyên cần thêm nhiều khí lực mới không đến nỗi trượt chân.
Vương Nguyên không biết đã qua bao lâu, hạ thân kề cận bùng nổ cùng nam hình không ngừng kích thích nơi hậu huyệt làm cho tự chủ của Vương Nguyên sắp tan biến. Cơ bắp cả người đã bắt đầu cương cứng, hiện tại Vương Nguyên chỉ có thể dùng tất cả lý trí làm cho chính mình ở bên bờ rìa tình dục mà không cao trào.
Y không biết bản thân là như thế nào chống đỡ tới được, y chính là không ngừng nói cho chính mình tiếp tục chống đỡ, không ngừng lừa chính mình chủ nhân lập tức sẽ đến, chính mình phải cố gắng hoàn thành mệnh lệnh của chủ nhân. Chủ nhân là người duy nhất trên thế giới này mang ấm áp đến cho y, y không thể cô phụ hắn.
"Ách." Vương Nguyên cảm thấy chính mình thật sự sắp đến cực hạn, đầu óc trở nên mơ mơ màng màng giống tương hồ, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được nóng bỏng nơi hạ thân, cơ bắp toàn thân cứng ngắc tựa hồ biến thành khối sắt không chịu mình khống chế, từng đợt tê dại nơi hậu huyệt kích thích ý thức của chính mình.
Y mơ hồ nhớ rõ phải khống chế chính mình, nhưng khả năng tự hỏi dần trở nên chậm chạp, chỉ lệnh một lần lại một lần đảo quanh chính là không thể đạt cao trào. Bởi vì mồ hôi tích thành bãi nước, đầu gối y đang từ từ trượt xuống.
Thực xin lỗi, chủ nhân. Nguyên, chống đỡ không được.
Vương Nguyên vô lực nghĩ, y rất muốn khống chế chính mình, lại lấy không ra tia khí lực nào.
Ngay trước một khắc y trượt chân, Vương Nguyên thấy được một cạp ống quần màu đen, tiếp theo y được đại lực nhấc lên dựa vào trong một bờ ngực ấm áp.
"Ngươi kiên trì năm tiếng rưỡi, làm rất khá."
Vương Nguyên đột nhiên cảm thấy thực kiêu ngạo, y làm được! Y vì chủ nhân đột phá chính mình! Y vốn tưởng rằng chính mình chỉ có thể kiên trì nửa giờ.
Ở trước khi mất đi ý thức Vương Nguyên cảm thấy vui sướng và thỏa mãn chưa bao giờ có được, một loại thỏa mãn khi hy sinh cho người yêu, một loại thỏa mãn do được người yêu tán thành. Y cảm thấy cả đời chưa từng vui vẻ như vậy.
Lúc tỉnh lại, cơ bắp cả người đều kêu gào đau nhức. Vương Nguyên cảm thấy khôi thân thể này như không phải của chính mình, hiện tại y ngay cả động một ngón tay cũng phải cố hết sức. Nhưng là đáng giá, trên mặt Vương Nguyên không tự giác lộ ra tươi cười. Dùng này đó đổi một câu khẳng định của người mình yêu, đáng giá. Y đã chịu đủ những ngày tháng tự mình khẳng định mình tự mình an ủi mình.
Vương Tuấn Khải không có ở trong phòng, hắn đang bận rộn mở rộng việc kinh doanh, hắn phải thừa dịp liên minh của đôi phương vẫn chưa hoàn toàn hình thành, hắn muốn tận khả năng chiếm trước một ít tài nguyên, sau đó mới có tiền vốn.
Kết cục của cấp tốc khuếch trương là căn cơ không xong, hắn vẫn chưa nuôi trồng được thực lực ở bản địa, mà người mang đến từ Mĩ lại không nhiều lắm. Khuyết thiếu nhân thủ trở thành vấn đề lớn nhất lúc này của Vương Tuấn Khải.
Hắn chỉ có thể từng phân khu phái một người nhà nhìn, tiểu khu bên dưới thì giao cho một ít tên nhát gan không có bản sự mà đầu hàng quản lý. Nhưng nói đến cùng này cũng chỉ là vấn đề quyền lợi, một người có thể trung tâm với tổ chức, không sẽ vì tổ chức mới mà chết héo. Những tên nhát gan này có thể bán chủ nhân lúc trước, cũng có thể bán chủ nhân hiện tại giống như vậy.
Vương Tuấn Khải thực rối rắm, bồi dưỡng nhân tài là cần thời gian, mà hắn này một vòng là quá gấp.
Đương nhiên Vương Nguyên có thể giúp Vương Tuấn Khải rất nhiều, nhưng Vương Tuấn Khải không tính làm cho Vương Nguyên lại nhúng tay vào con đường này. Hắn biết Vương Nguyên là bị ép để tay nhiễm huyết tinh. Vương Nguyên giết người mặc dù ổn định, nhưng một mạng người đều để lại một miệng vết thương không thể lành trong lòng y.
"Chủ nhân." Vương Tuấn Khải đối diện một phần văn kiện không tự giác nhíu mày, Vương Nguyên đã quỳ ở cửa.
"Tỉnh? Ngươi có thể nghỉ ngơi thêm chút nữa." Vương Tuấn Khải biết trải qua chuyện ngày hôm qua, thể lực của Vương Nguyên nhất định không thể mau khôi phục như vậy.
Vương Nguyên buông xuống tầm mắt, muốn nói lại thôi. Kỳ thất buổi sáng ở trên giường nằm mấy giờ, sau đó lại ngâm nước ấm y đã không còn khó chịu nữa. Tuy rằng không có hoàn toàn khôi phục, cũng sẽ không ảnh hưởng đến hành động của y. Thế là y liền nghĩ đến hỏi Vương Tuấn Khải có chỉ lệnh gì hay không, không nghĩ đến ở cửa liền nhìn thấy thần sắc nhíu mày phiền não của Vương Tuấn Khải.
"Có chuyện gì?" Vương Tuấn Khải tự nhiên nhìn ra dị thường của Vương Nguyên, trong giọng nói của hắn mang theo uy nghiêm, hắn không thích nô lệ của mình ấp a ấp úng.
Đối với Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên hướng đến không thể giấu diếm: "Nô lệ nghĩ muốn giúp chủ nhân phân ưu."
Vương Tuấn Khải sợ run một chút, tiểu gia khỏa này quả nhiên mẫn cảm.
"Không cần, lúc cần dùng ngươi ta sẽ nói, ngươi trước đi xuống đi."
"Vâng." Vương Nguyên lên tiếng, rời khỏi thư phòng Vương Tuấn Khải có vẻ có chút cô đơn.
Vương Tuấn Khải mỉm cười, không thể không nói khi hắn nghe được Vương Nguyên muốn giúp hắn vẫn là thực vui vẻ, chính là hắn hiểu rõ nơi đáy lòng Vương Nguyên vẫn lưu giữ một khối trắng noãn, hắn muốn bảo hộ y.
Đối với phiền não của Vương Tuấn Khải, kỳ thật Vương Nguyên cũng đoán được bảy tám phần, làm một thế lực ngoại lai cấp tốc khuếch trương sẽ có đại giới là nhân thủ không đủ, này căn bản không cần quá nhiều cân nhắc cũng có thể biết. Vương Tuấn Khải vốn muốn cùng lão đại tây khu hợp tác, từng bước một đặt vững dấu chân từ từ tiến, nhưng lại vì chính mình mà không thể không dùng phương pháp cấp tiến như vậy, khiến cho hiện tại...Vương Nguyên cảm thấy áy náy, y hi vọng Vương Tuấn Khải có thể cho y một cơ hội bồi thường.
Chương 24 Bến Tàu, Cố nhân
Hộ vệ ở lại chủ trạch bảo vệ Vương Tuấn Khải vẫn có trình độ nhất định, A Cường đã nhiều ngày không lộ diện ở chủ trạch. Ngẫu nhiên trở về cũng là một thân lệ khí, rõ ràng là vừa ở bên ngoài chém giết. Người trong đội cận vệ thường xuyên thay đổi, người ở bên ngoài bị thương sẽ được A Cường đổi đến đội cận vệ để nghỉ ngơi, mà không bị thương sẽ bị A Cường điều đi. Giống như tất cả mọi người chắc chắn có Vương Nguyên ở chủ trạch sẽ không có gì nguy hiểm.
Vương Nguyên nhìn trong chủ trạch người đến người đi, một đám đều dáng vẻ vội vàng, trong lòng y hơi chùng xuống, cảm thấy trống rỗng. Có lẽ y cần một người dựa vào, nhưng y tuyệt đối không phải kẻ yếu cần người che chở. Y có thể cảm nhận được Vương Tuấn Khải đối y bảo hộ, nhưng là y hi vọng có thể đứng ở chỗ cách nửa bước phía sau Vương Tuấn Khải, mà không nghĩ chỉ có thể xa xa nhìn hắn.
Vương Nguyên tắt máy pha cà phê, đem cà phê đưa cho Vương Tuấn Khải, y luyện tập nhiều ngày cuối cùng cũng có thể nấu ra cà phê phù hợp khẩu vị của Vương Tuấn Khải.
"Khải ca, Cường ca vừa ở kho hàng bị người đánh lén bên bị thương, buối tối ở bến tàu chỉ sợ là không thể dẫn người đi." Một tiểu đệ trên quần áo vẫn còn dính máu xông tới báo cáo.
Vương Tuấn Khải nhíu nhíu mày, thần sắc lại vẫn trấn định như cũ: "Chuyện như thế nào?"
"Tiểu đầu mục bên dưới phản loạn, đã trấn áp rồi, chính là Cường ca trúng một dao cần nằm viện."
"Có nghiêm trọng không?"
"Không thương chỗ yếu hại, bác sĩ nói vài ngày thì tốt rồi."
"Đã biết, đi xuống đi."
Sự tình có chút phiền phức a, Vương Tuấn Khải tựa lưng vào ghế ngồi nghĩ. Bởi vì có Mafia làm hậu thuẫn nên nguồn cung cấp của Vương Tuấn Khải luôn luôn không có vấn đề, mấy ngày nay hắn nhanh chóng bí mật khuếch trương dùng giá thấp hơn gấp nhiều lần đối thủ để phá giá, đạt tới mục đích chèn ép. Một đám hàng hóa này không rơi xuống ta hắn thì không quá lo, nhưng nếu rơi xuống tay đối thủ thì sẽ tạo thành uy hiếp không nhỏ đối với hắn.
Chính mình đi nhìn sao? Hình như chỉ có thể như vậy a.
"Nguyên, chuẩn bị một chút, buổi tối ta muốn đi bến tàu tây khu."
Thái độ khác thường, lần này Vương Nguyên không hề động cũng không có ra tiếng.
Vương Tuấn Khải có chút nghi hoặc quay đầu, trong mắt mang chất vấn.
Vương Nguyên cắn cắn môi, cuối cùng quỳ xuống: "Chủ nhân, xin cho Nguyên đi thay ngài."
Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên, trong mắt Vương Nguyên viết không chấp nhận cự tuyệt cùng kiên trì. Trong nháy mắt Vương Tuấn Khải giật mình, cũng phải, Vương Nguyên là một đầu báo, tuy rằng y đã bị chính mình phục tùng nhưng y vẫn như cũ là một đầu báo săn, mà không phải là con mèo nhỏ cần người bảo hộ. Kiêu ngạo như y, chỉ sợ không thể cam tâm đứng ở sau màn nhìn người khác vì mình chém giết đi.
"Được, đêm nay ngươi đi. Nhưng không được bị thương." Khóe miệng Vương Tuấn Khải hơi gợi lên, hắn thiếu chút nữa đã quên kiêu ngạo mới là mị lực lớn nhất của Vương Nguyên.
"Vâng, chủ nhân." Vương Nguyên trả lời mang theo hưng phấn khó có thể che giấu. Y hi vọng vì người này phân ưu. Đồng thời phục vụ hắn cũng hi vọng có thể cùng hắn chia sẻ.
Vương Nguyên chọn vài người trong đội cận vệ có thân thủ trung đẳng, người có thân thủ tốt cần lưu lại bảo vệ Vương Tuấn Khải.
Trong nháy mắt xoay người đối mặt Vương Tuấn Khải, đường cong trên người y dần nhu hòa xuống, y ôn nhuận quỳ xuống bên chân Vương Tuấn Khải: "Ta đi rồi, chủ nhân."
Vương Tuấn Khải gật đầu.
Vương Nguyên đứng dậy mang thủ hạ đi ra tòa nhà, một thân lạnh thấu xương.
Bóng đêm sâu thẳm, toàn bộ bến tàu đều vô cùng im lặng. Vương Nguyên đem người bố trí tốt chuẩn bị tiếp thuyền. Vì không để cho Hải Quân phát hiện, con thuyền vận chuyển vừa dừng lại một chút liền phải xuất cảng, động tác của bọn họ nhất định phải nhanh.
Thuyền đến thực đúng giờ, lên thuyền dỡ hàng hết thảy đều thuận lợi, đến thời điểm bọn hắn dỡ món hàng hóa cuối cùng Vương Nguyên không hiểu sao cảm thấy một trận tim đập nhanh. Y cảnh giác nhìn nhìn bốn phía, không có gì khác thường cũng không có sát khí. Ảo giác sao? Sẽ không. Càng không có giấu vết càng có thể nói lên người đến là một cao thủ.
"Động tác nhanh chút, không cần cọ xát." Vương Nguyên không khỏi ra tiếng thúc giục, muốn xong việc trước khi phiền toái đến.
"Keng" Bản năng rút ra thanh đao thép vonfram chắn phái sau, hai thân đao đen kịt va chạm tạo nên hỏa hoa xinh đẹp.
Người tới có động tác rất nhanh, trong khoảng thời gian ngắn Vương Nguyên cũng chỉ có thể phòng thủ. Đao thép vonfram quân dụng không giống vũ khí lạnh bình thường mà phát ra ánh sáng lạnh lẽo, nó biến mất trong bóng đêm không chút dấu vết. Công kích hay phòng thủ đều chỉ có thể dựa vào phản xạ cùng bản năng được huấn luyện nhiều năm.
"Mọi người mang hàng hóa đi trước." Thân thủ của người tới không ở dưới y, Vương Nguyên nhất thời nghi hoặc đoán không ra thân phận của đối phương, không khỏi đề phòng cho thủ hạ mang hàng hóa đi trước.
"Keng" Vương Nguyên bị chấn khiến hổ khấu tê dại, y lui từng bước sau đó tung chân đá vào mặt đối phương.
Đối phương di chuyển sang trái né công kích, vừa vặn rơi vào phạm vi chiếu sáng của đèn đường nơi bến tàu hôn ám.
Nương ngọn đèn Vương Nguyên nhìn thấy khuôn mặt của người tới, y cả kinh tạm ngưng một chút, trên cánh tay liền bị cắt một lỗ hỏng thật dài.
"Thanh Phong? Sao lại là anh?" Vương Nguyên dừng lại động tác kinh ngạc vạn phần.
Chương 25 Cố nhân, Quản giáo
"Đã lâu không gặp, Nguyên." Người tới thu hồi lưỡi đao, đứng dưới ngọn đèn xuất ra tươi cười ưu nhã.
"Thanh Phong, không phải anh đi Nga sao?" Vương Nguyên hỏi có chút chần chờ, sự xuất hiện của người tới thật sự mang đến cho y chấn động không nhỏ.
"Được người ra giá mời nên trở lại, nói bên này có cái đinh khó giải quyết." Vệ Thanh Phong thâm ý liếc mắt Vương Nguyên một cái, "Không thể tưởng tượng được lần này chúng ta lại ở hai bên đối lập."
"Tôi cũng không thể tưởng tượng được chúng ta sẽ lấy phương thức này để gặp lại." Vương Nguyên cảm thán một tiếng. Y nắm đao do dự, nhưng vẫn không thu đao vào vỏ.
"Nguyên, cậu đánh không lại tôi. Vẫn là đến bên tôi đi." Tầm mắt Vệ Thanh Phong dừng trên đao của Vương Nguyên một giây, liền rời đi, ngữ khí vô cùng đương nhiên, giống như biết chắc Vương Nguyên sẽ không cùng hắn đối nghịch.
"Thanh Phong, lần này tôi không thể." Vương Nguyên nắm chặt đao, nói được thong thả mà kiên định.
Tươi cười ưu nhã trên mặt Vệ Thanh Phong cuối cùng cũng cương một chút, mặt hắn lạnh xuống, tựa hồ không nghĩ tới Vương Nguyên sẽ cự tuyệt hắn.
"Vì cái gì? Liền vì tên tay sai của Mafia kia cậu liền hướng đao về phía tôi?" Thanh âm của Vệ Thanh Phong không cao, nhưng có thể nghe ra hắn đang cực lực áp chế lửa giận.
"Hắn là chủ nhân của tôi." Thanh âm Vương Nguyên cũng lạnh xuống, y không cho phép có người vũ nhục Vương Tuấn Khải, "Thanh Phong, tôi nợ anh, nhưng lúc này tôi sẽ không chọn anh."
"Chủ nhân? Nguyên, cậu..." Trên mặt Vệ Thanh Phong tràn đầy không thể tưởng tượng, hắn không thể tin Vương Nguyên thế nhưng sẽ đi làm loại chuyện này.
"Phải, tôi là nô lệ của hắn." Lời nói của Vương Nguyên thực ổn, không có gì xấu hổ che lấp, y chính là đang trần thuật chuyện thực, một câu chuyện thực làm y kiêu ngạo.
"Nguyên, tôi sẽ không chấp nhận. Chuyện này tôi sẽ không bỏ qua. Tôi sẽ đem cậu cướp về, tên Vương Tuấn Khải kia không đáng." Vệ Thanh Phong bỏ lại những lời này, lui về sau từng bước sau đó xoay người rời đi.
Vương Nguyên nhìn bóng dáng Vệ Thanh Phong dần dần biến mất, cuối cùng cũng bỏ đao vào vỏ. Cơ bắp vẫn buộc chặt trầm tĩnh lại, đáy lòng xuất ra một tia phiền muộn. Thanh Phong, khi trước tôi cũng nghĩ đến anh là người có thể theo giúp tôi đi hết đường đời, nhưng là anh lại...
Vương Nguyên trở lại chủ trạch thì các thủ hạ đã đem hàng hóa về kho hàng an toàn, y cảm thấy thở dài nhẹ nhõm một hơi, lên lầu đi về phía Vương Tuấn Khải phục mệnh.
"Chủ nhân, Nguyên đã trở lại." Vương Nguyên quỳ xuống, thấp đầu, vài tia tóc mái rơi xuống che lại mắt y.
"Gặp gỡ phiền toái." Vương Tuấn Khải đùa bỡn mái tóc trên trán của Vương Nguyên mà nói. Hắn dùng là câu khẳng định. Vương Nguyên cùng thủ hạ chia làm hai đợt trở về, nghĩ cũng biết Vương Nguyên cho đám tiểu tử kia đi trước, chính mình lưu lại đoạn hậu.
"Vâng, chủ nhân. Đối phương bố trí một người."
"Sao ngươi lại bị thương?" Vương Nguyên mặc là quần áo màu đen bó sát, vết máu không dễ dàng nhìn ra, nhưng Vương Tuấn Khải ngửi được mùi máu tươi.
Vương Nguyên đem tay trái đưa đến trước mặt Vương Tuấn Khải, trên cánh tay có một đạo lỗ hỏng thật dài.
"Bị thương ngay mặt phòng ngự. Đối phương một người có thể đem ngươi bước đến loại trình độ này?" Ngữ khí Vương Tuấn Khải có chút lạnh, gần như chất vấn.
"Bởi vì đây là một vị cố nhân, Nguyên nhất thời thất thần." Vương Nguyên thành thật công đạo, y vốn không có ý giấu diếm Vương Tuấn Khải.
"Cố nhân?"
Nguyên tưởng rằng Vương Tuấn Khải sẽ tiếp tục truy vấn, ai ngờ Vương Tuấn Khải chỉ là nghiền ngẫm một chút rồi đứng lên: "Đem chính mình thu thập một chút, đến phòng chơi chờ ta."
"Vâng." Ngữ khí lạnh băng của Vương Tuấn Khải làm cho Vương Nguyên theo bản năng sợ hãi, nhưng lại thập phần an tâm. Bởi vì chủ nhân có ý quản giáo y.
Vương Nguyên đem chính mình từ trong ra ngoài đều tắm sạch, lại không để ý đến miệng vết thương trên tay. Hết thảy của y đều là của Vương Tuấn Khải, không có mệnh lệnh của Vương Tuấn Khải y không có quyền đụng vào thân thể của chính mình.
Vương Tuấn Khải sớm ngồi trên sô pha trong phòng chơi, cả người mang một cỗ âm lãnh dọa người.
Vương Nguyên bình bình hô hấp, trần trụi quỳ giữa phòng chơi.
"Trước khi ngươi đi ra ngoài ta nói cái gì?"
Ngữ khí của Vương Tuấn Khải làm cho Vương Nguyên không hiểu sao có chút hít thở không thông, y buông xuống mí mắt cung kính trả lời: "Chủ nhân làm cho ta không cần bị thương."
"Vậy sao lần bị đánh thứ nhất ngươi đã từng nói cái gì?"
Hồi tưởng tình cảnh ngày đó, máu Vương Nguyên sôi trào lên. Ngày đó một bàn tay Vương Tuấn Khải đem y đánh tỉnh, niết cằm y cường thế tuyên bố quyền sở hữu, chính là theo một khắc kia y chân chính trầm luân.
"Chủ nhân nói nô lệ là của chủ nhân, trừ bỏ chủ nhân không ai có thể làm nô lệ bị thương, bao gồm cả bản thân nô lệ."
"Ngươi còn nhớ rõ a." Vương Tuấn Khải đứng lên đi hướng Vương Nguyên, mang theo áp bách vô hình, "Nguyên, ta không phải người không phân rõ phải trái. Hôm nay nếu người lấy một địch nhiều, dưới tình huống bất đắc dĩ bị thương ta sẽ không trách ngươi. Nhưng lần này ngươi bị thương hoàn toàn là vì bản thân không cẩn thận."
Lời nói của Vương Tuấn Khải làm cho trong lòng Vương Nguyên nóng lên. Nguyên lai chủ nhân không phải tức giận vì mình trái với mệnh lệnh, mà là tức giận chính mình không cẩn thận bị thương. Một cỗ nước ấm ở trong lòng bắt đầu khởi động, trong mắt Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải mang theo cảm kích cùng ái mộ.
"Vì cho ngươi nhớ kỹ giáo huấn, ta muốn trừng phạt ngươi."
"Vâng, cám ơn chủ nhân." Vương Nguyên theo bản năng hôn mũi chân Vương Tuấn Khải. Cám ơn ngươi chủ nhân, cám ơn ngươi vẫn còn muốn quản giáo ta, cám ơn ngươi quan tâm ta, quan tâm nô lệ hạ lưu này của ngươi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com