Chương 26~Chương 30
Chương 26 Mới gặp, giằng co
Vương Tuấn Khải cố định Vương Nguyên vào trên một cái giường giống loại dành cho sinh sản.
Cảm xúc kim loại lạnh lẽo dưới thân làm cho Vương Nguyên run lên nhè nhẹ, hai chân của y bị tách ra hai bên, hai tay bị cố định trên đỉnh đầu, hậu huyệt đột nhiên bại lộ hơi co rút lại.
Vương Tuấn Khải lấy ra hai viên thuốc màu xanh cho Vương Nguyên nuốt vào, tiếp theo rút ra nam hình mà Vương Nguyên theo lệ mang trên người mỗi ngày.
Chiếc miệng nhỏ hơi hé ra lại co vào, giống như đang kêu gọi gì đó. Vương Tuấn Khải cong khóe môi đem một viên bi rung nhét vào.
"Ô." Hiệu lực của thuốc bắt đầu phát tác, thân thể bắt đầu trở nên mẫn cảm, kích thích nơi hậu huyệt làm cho Vương Nguyên xuất ra một tia rên rỉ.
Vương Tuấn Khải vẫn tiếp tục nhét bi rung vào như cũ, một viên, hai viên, ba viên...đến lúc nhét vào viên thứ năm thì trong rên rỉ của Vương Nguyên mang theo thống khổ cùng nhẫn nại.
"Tổng cộng tám viên, ngoan ngoãn ngậm, không được nhả ra." Khi nói chuyện tay Vương Tuấn Khải vẫn không ngừng nhét cả ba viên còn lại vào.
"Ân...A..." Hậu đình hoàn toàn bị căng đầy, thân thể theo bản năng muốn đem dị vật đẩy r ngoài, nhưng Vương Tuấn Khải lại nói y phải giữ thật tốt.
Đổ cồn lên hai điểm trên ngực của Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải ấn chốt mở của bi rung.
"A..." Kích thích xảy ra thình lình làm cho toàn thân Vương Nguyên đều run rẩy lên, y ồ ồ hô hấp, mồ hôi cuồn cuộn rơi xuống.
Tám viên bi rung cùng nhau chấn động nơi hậu huyệt lại có tần suất hỗ trợ lẫn nhau, gây cho Vương Nguyên một trận kích thích nói không nên lời.
"Đưa cho ngươi không phải là xuân dược mạnh gì, chịu đựng một chút liền trôi qua. Bốn giờ sau bi rung sẽ dừng lại, đến lúc đó tự mình cởi bỏ dây thừng rồi tắm rửa đi ngủ, không được lấy mấy viên bi ra. Không được cao trào cũng không cho bắn tinh."
Thủ pháp Vương Tuấn Khải dùng để trói Vương Nguyên cũng không phức tạp, lấy khả năng của Vương Nguyên muốn thoát ra chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay. Chỉ là điều trói chặt Vương Nguyên cho tới bây giờ cũng không phải là sợi dây thừng kia, mà là mệnh lệnh của Vương Tuấn Khải.
Hiệu lực của thuốc đã hoàn toàn bộc phát, toàn thân Vương Nguyên đều ửng đỏ do tình dục bị thiêu đốt. Y bất an vặn vẹo thân mình khát vọng có được một tia an ủi, nhưng cái gì cũng không có. Hai nhũ tiêm bị cồn rửa qua dính chút cảm giác lạnh lẽo, Vương Nguyên giống như muốn điên mà khát vọng nhiệt độ cơ thể của Vương Tuấn Khải để chạm vào hai điểm kia, xoa nắn cũng tốt, ngắt nhéo cũng tốt, y khát vong có một chút kích thích. Nhưng trong căn phòng trống rỗng không có ai đáp lại y. Vương Tuấn Khải giúp y băng bó xong miệng vết thương trên tay liền rời đi.
Tám viên bi không ngừng chấn động nơi hậu huyệt cơ hồ muốn mạng của Vương Nguyên, dục vọng mãnh liệt khắt vọng phá vỡ trói buộc mà lao ra, nhưng y chỉ có thể cứng rắn đem chúng ép trở về.
"Hô, ách ~" thở dốc ngày càng ồ ồ, thân thể theo bản năng muốn xé tan sợi dây thừng không tính khó mở kia, nhưng Vương Nguyên lại dùng hết tia lý trí cuối cùng gắt gao nắm tay thành quyền để không hề lộn xộn. Chủ nhân mệnh lệnh y phải bốn giờ sau mới có thể cởi bỏ dây thừng, Đây là trừng phạt dành cho y, y phải thừa nhận.
Cố gắng nhẫn nại xúc động muốn cắn môi, chủ nhân không cho y thương tổn chính mình. Chỉ có thể cắn chặt hàm răng chờ mong cực khổ nhanh trôi qua hơn một chút.
Nhẫn nại làm cho mồ hôi ướt đẫm toàn thân, thân thể giống như vừa mới từ trong thủy lao bước ra. Không biết qua bao lâu, kích thích nơi hậu huyệt cuối cùng dần dần bình ổn xuống, Hiệu lực của xuân dược cũng đã qua đi, thân thể không còn lửa nóng khó nhịn nữa.
Hậu huyệt co rút lại một chút, Vương Nguyên xác định bi rung đã dừng vận chuyển. Nhưng y bây giờ ngay cả một ngón tay cũng không muốn động. Cả người đều là hư không sau một trân kêu gào của ái dục, ủ rủ thấm đến tận xương, thật sự rất muốn cứ như vậy mà ngủ đi.
Nhưng là không được, chủ nhân bảo y phải tắm rửa mới được ngủ.
Cuối cùng nâng dậy tinh thần cởi bỏ dây thừng, ngay khi bước xuống hai chân của Vương Nguyên không khỏi mềm nhũn. Y vịn tường đứng vững, đi từng bước về hướng phòng tắm.
Vương Nguyên mở ra nước lạnh hướng về phía hạ thân chưa được giải phóng vẫn còn đang gắng gượng. Y không muốn mang tình dục vào giấc ngủ.
Lau khô thân mình, Vương Nguyên rốt cuộc chống đỡ không được vừa ngã xuống giường liền ngủ. Y thật sự quá mệt mỏi.
Buổi sáng, Vương Tuấn Khải vừa ăn xong điểm tâm liền nghênh đón một vị khách, nói là sứ giả do Hồng Minh phái đến.
Sứ giả? Vương Tuấn Khải cười lạnh một tiếng trong lòng, lúc nào hắc đạo còn phải giả mù sa mưa chơi loại trò chơi này a. làm việc cần phải nhờ đến người trung gian sao?
Hắn mặc vào một bộ tây trang rồi đi xuống lầu, liền nhìn thấy vị khách đứng trong phòng khách vô cùng anh tuấn, tuổi xấp xỉ Vương Nguyên, quanh thân tản ra ưu nhã cùng kiêu ngạo thuộc về xã hội thượng lưu. Nhưng kiêu ngạo của người này khác với Vương Nguyên, kiêu ngạo của Vương Nguyên là một loại hoa trong đá, tư mình nở rộ, yên lặng điêu linh, không cần ngoại giới thừa nhận. Mà người ở trong phòng khách kia cho người ta cảm giác không thoải mái, là loại cố chấp do xã hội thượng lưu sủng ra.
"Ngồi." Vương Tuấn Khải làm ra thủ thế, dẫn đầu ngồi xuống sô pha, trong lúc giơ tay nhấc chân đều để lộ khí phách của hắn.
"Vệ Thanh Phong, hiện tại xem như phụ tá của Thái Tử". Vệ Thanh Phong cố ý đem khí tràng thả ra tự giới thiệu, hắn đánh giá Vương Tuấn Khải, không nghĩ ra vì sao Vương Nguyên lại chọn nam nhân trước mắt.
Thái Tử chính là lão đại của bang phái bản địa lớn nhất hiện tại, tên thật là Lạc Dục Đan. Tuổi không lớn, nhưng ra tay ác động làm cho những lão đại từng trải qua mưa gió cũng phải kiêng dè, không dám đắc tội hắn.
"Hôm nay Vệ tiên sinh đến đây là có chuyện gì?" Vương Tuấn Khải hỏi thật sự tùy ý, giống như không quá coi trọng lần gặp gỡ này.
Vệ Thanh Phong nhìn một vòng xung quanh phòng khách: "Sao lại không thấy Diêm Vương mà Vương tiên sinh vừa mới thu về dưới trướng vậy?"
Vương Tuấn Khải vừa nghe trong lòng liền động, hắn chính là cố nhân mà Vương Nguyên gặp ngày hôm qua?
"Không biết Vệ tiên sinh sao lại cảm thấy hứng thú với nô lệ của tôi như vậy?" Vương Tuấn Khải cười lạnh, tiểu tử này cũng quá nóng vội, vừa ra chiêu liền để cho người biết hắn có chủ ý gì.
"Dù sao trước kia cũng là đồng môn học nghệ, tôi ra nước ngoài nhiều năm, lần này trở về liền muốn thăm hỏi lẫn nhau một chút."
"Nguyên lai là như vậy." Vương Tuấn Khải nhìn đồng hồ, hiện tại là chín giơ sáng, tính tính Vương Nguyên ngủ cũng đã hơn năm giờ, mệt nhọc cũng đã có thể khôi phục tốt, liền quay đầu nói với vệ sĩ, "kêu Vương Nguyên xuống."
Chương 27, Giao phong, Lửa giận
Lúc vệ sĩ mở cửa thì Vương Nguyên cũng đã tỉnh, đó là cảnh giác đã khắc vào xương cốt.
"Nguyên tiên sinh, Khải ca gọi ngài xuống gặp khách." Tuy rằng biết Vương Nguyên là nô lệ của Vương Tuấn Khải, nhưng thực lực của người ta cũng là sờ sờ trước mắt, thủ hạ của Vương Tuấn Khải đều gọi Vương Nguyên là Nguyên tiên sinh.
"Đã biết." Mặc dù mệt mỏi từ tối hôm qua vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nhưng đã tốt hơn nhiều. Vương Nguyên lên tiếng liền bắt đầu rời giường, mới vừa động thì hậu huyệt liền truyền đến một trận kích thích, tám viên bi rung kia vẫn còn ở trong thân thể!
Nếu không có sự cho phép của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên tự nhiên cũng sẽ không đem chúng ra ngoài. Y cố gắng bỏ qua cảm giác khó chịu nơi hậu huyệt, bắt đầu mặc quần áo.
Đi qua góc thang lầu, Vương Nguyên thấy được người ngồi trên sô pha, động tác không tự giác ngừng lại, y thật sự không ngờ mới sáng sớm Vệ Thanh Phong đã đến nới này. Y thậm chí vẫn chưa kịp nói cho Vương Tuấn Khải nghe về chuyện của Vệ Thanh Phong.
Vương Tuấn Khải hoàn toàn không bỏ rơi sự thất thần trong nháy mắt kia của Vương Nguyên, thần sắc của hắn không tự giác lạnh vài phần. Ngày hôm qua không dò hỏi là vì sự tín nhiệm đối với Vương Nguyên, nhưng hiện tại xem ra chuyện cũng không đơn giản a.
"Chủ nhân." Ánh mắt Vương Nguyên chỉ dừng lại trên người Vệ Thanh Phong một giây, tiếp theo liền không chút chần chừ quỳ xuống bên chân Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải gật đầu, cũng không làm cho Vương Nguyên đứng lên. Bình thường khi có người ngoài Vương Tuấn Khải sẽ để cho Vương Nguyên đứng sau lưng mình, nhưng hôm nay hắn không muốn làm như vậy, giống như cố ý ở trước mặt ai kia khoe ra quyền uy thuộc về chủ nhân.
"Nguyên, cậu làm gì vậy? Thế nhưng hướng người như vậy mà quỳ xuống!" Vệ Thanh Phong quả nhiên bị chọc giận, hắn không thể nhìn một Vương Nguyên như vậy, nhịn không được liền kêu lên. Hắn không thể nhân một Diêm Vương kiêu ngạo khiến người không dám tiếp cận thế nhưng hướng người quỳ xuống.
Vương Nguyên không trả lời hắn cũng không nhìn hắn, chỉ là hơi hơi thấp đầu chờ đợi mệnh lệnh của Vương Tuấn Khải.
"Nguyên, xem ra người bạn này của ngươi cần hiểu biết tình huống một chút." Vương Tuấn Khải dùng đến âm điệu giàu có từ tính, tràn đầy ưu nhã tự nhiên.
"Ngài ấy là chủ nhân của tôi." Vương Nguyên chỉ nói một câu, một câu nói liền đủ.
Vương Tuấn Khải thản nhiên nhìn Vệ Thanh Phong, thản nhiên của kẻ thượng vị.
"Có phải là do hắn ta uy hiếp cậu hay không?" Vương Nguyên mà Vệ Thanh Phong biết tuyệt không có lý do gì quỳ dưới gối người khác.
"Uy hiếp?" Vương Tuấn Khải cười lạnh, "Đối với đối thủ có lẽ tôi còn có thể dùng loại thủ đoạn này, đối với tính nô, tôi rất khinh thường."
"Tôi không tin. Tôi là sư huynh của cậu ấy, tôi sẽ không nhìn cậu ấy sa đọa như vậy." Vệ Thanh Phong bình tĩnh lại, cuối cùng khôi phục phong độ vốn có. Thanh âm của hắn trở nên trầm thấp lạnh như băng, lộ ra nhè nhẹ sát khí.
Có được sát khí không thua kém Vương Nguyên, trong tâm của Vương Tuấn Khải cuối cùng đối nam nhân này có một tia đánh giá khẳng định.
"Tôi còn tưởng rằng hôm nay Vệ tiên sinh đến là để truyền lời thay cho Hồng Minh, không nghĩ lại là tới cướp người a." Một câu của Vương Tuấn Khải chuyển dời đề tài, đồng thời vạch trần Vệ Thanh Phong không làm việc đàng hoàng.
Vệ Thanh Phong hít sâu hai hơi, chỉ có thể đem ánh mắt dời khỏi người của Vương Nguyên: "Ngô tiên sinh, ngài tới là khách. Vừa tới liền kiêu ngạo như vậy có thể là quá không cho chủ nhân mặt mũi hay không?"
"Tôi chỉ biết hắc bang toàn thế giới nhìn thấy Mafia đều phải lễ nhượng ba phần, tuy rằng tôi chỉ là một thủ lĩnh nho nhỏ, đối với người bất kích cũng sẽ không cần quy củ."
Vệ Thanh Phong là sát thủ, luận đàm phán đương nhiên không theo kịp Vương Tuấn Khải lão luyện, lập tức liền thua một ván: "Nơi này là Trung Quốc, không phải địa bàn của Mafia."
"Trên đường dùng thực lực nói chuyện, chỉ có chó không cắn người mới chỉ biết sủa." Lúc nói những lời này Vương Tuấn Khải thả lỏng cả người, giống như quý tộc đang xem diễn.
"Anh..." Vệ Thanh Phong bị Vương Tuấn Khải châm chọc nói không nên lời, trên mặt một trận trắng một trận đen.
Kỳ thật là một sát thủ hắn có thể khống chế cảm xúc mình rất tốt, nhưng Vương Nguyên thực sự nhiễu loạn tâm trí của hắn.
"Anh không cần quá kiêu ngạo, long vương đấu không lại xà bản địa. Đợi mà xem." Vệ Thanh Phong đứng dậy chuẩn bị rời đi, hắn quay đầu nói với Vương Nguyên, "Nguyên, theo tôi đi. Hắn kiêu ngạo không được bao lâu đâu."
Vương Tuấn Khải vẫn thản nhiên ngồi không hề động như trước: "Nguyên, ngươi có thể trả lời hắn."
"Ngài ấy là chủ nhân của tôi, tôi tự nguyện lhoong có lý do gì thần phục ngài ấy, làm nô lệ của ngài ấy." Vương Nguyên chỉ dùng một câu để nói lên tất cả.
Vệ Thanh Phong tức giận đến đỉnh, vung tay rời khỏi Vương trạch.
"Đi theo ta đến phòng chơi." Nhìn đến khi Vệ Thanh Phong biến mất khỏi tầm nhìn, Vương Tuấn Khải liền đứng dậy đi lên lầu.
Vương Nguyên đứng dậy đuổi kịp cũng không có sợ hãi, y biết Vương Tuấn Khải không có tức giận.
"Nhả ra đi." Vào phòng chơi, Vương Tuấn Khải cho Vương Nguyên một cái chậu thiết.
Vương Nguyên ngồi mở ra thân thể, làm cho Vương Tuấn Khải thấy tất cả của y. Tuy rằng bởi vì cảm thấy thẹn mà toàn mặt đều đỏ, nhưng y vẫn đối mặt với Vương Tuấn Khải bài trừ ra từng viên từng viên bi rung, mỗi khi bài trừ ra một viên thì hậu huyệt liền có một trận kích thích, hạ thân của y dần ngẩng đầu lên.
Cùng với âm thanh đinh đương, tám viên bi rung đều đã lọt hết vào chậu thiết. Vương Nguyên nhìn về phía Vương Tuấn Khải chờ đợi chỉ thị tiếp theo.
Vương Tuấn Khải kéo Vương Nguyên áp vào tường, mang theo mãnh liệt cùng bá đạo, hắn gặm cắn môi Vương Nguyên, đão qua khắp ngõ ngách trong miệng Vương Nguyên, hai tay không ngừng lưu lại ấn ký trên cơ thể Vương Nguyên, lực đạo mạnh mẽ không cho phép cự tuyệt.
"Chủ...nhân..." Cuối cùng có thể thở liền gian nan phun ra hai chữ, Vương Nguyên bị sự kịch liệt của Vương Tuấn Khải dọa đến, y thấy được ngọn lửa thiêu đốt trong mắt Vương Tuấn Khải, quả thực như muốn đem hết thảy đốt thành tro tàn.
"Ngươi là của ta." Vương Tuấn Khải nắm cằm Vương Nguyên bá đạo tuyên cáo, tiếp theo lại một lần nữa đoạt lấy môi của Vương Nguyên.
Chương 28, Không khống chế được, nói yêu
Không có khuếch trương, không có tiền diễn Vương Tuấn Khải cứ như vậy mà tiến vào, Vương Nguyên đau đến cả người phát run, nhưng không có chống cự. Y không chán ghét sự đối đãi thô bạo như vậy, y có thể cảm thấy được phía sau thô bạo của Vương Tuấn Khải là giữ lấy cùng quý trọng.
Rốt cục là cái gì lại chọc giận nam nhân này, làm cho hắn mất đi bình tĩnh tự kiềm chế của ngày thường? Khóe miệng Vương Nguyên cong lên một tia mỉm cười, tuy rằng nửa thân dưới vô cùng thống khổ, nhưng trong lòng y vẫn là phiếm nhè nhe ngọt ngào.
Vương Tuấn Khải biết chính mình đang làm cái gì, nhưng hắn không nghĩ khống chế chính mình. Hắn nghĩ đến chính mình có thể không để ý quá khứ của Vương Nguyên, không ngại có người từng ở trong sinh mệnh Vương Nguyên vẽ nên màu sắc diễm lệ như vậy, hắn chỉ cần Vương Nguyên từ bây giờ là đủ rồi, nhưng hắn sai rồi. Không biết từ khi nào thì bắt đầu, đối với nô lệ này hắn đã mất đi bình tĩnh cùng tự khống chế bình thường, không thể thấy y chịu chút thương tổn, không chấp nhận một chút sự uy hiếp từ người khác.
Từ lúc chú ý đến quan hệ bất thường giữa Vương Nguyên cùng Vệ Thanh Phong, trong lòng hắn liên dâng lên một ngọn lửa, một ngọn lửa có tên là ghen tị. Hắn ghen tị nam nhân này làm bạn bên cạnh Vương Nguyên trong những năm tháng tuổi trẻ, hắn ghen tị nam nhân này nhìn đến một nặt khác của Vương Nguyên. Độc chiếm dục của thân là chủ nhân làm cho hắn khẩn cấp muốn lưu lại ấn ký trên người Vương Nguyên, tuyên thệ quyền sở hữu của chính mình.
Một lần lại một lần bị đỉnh đến chỗ sâu nhất, Vương Nguyên cảm thấy cả người sắp bị bổ đôi ra. Vương Tuấn Khải bá đạo xâm chiếm y, như là muốn đem y lột da nghiền xương nuốt vào trong bụng. Dục vọng nguyên thủy nhất trong thân thể đem Vương Nguyên đẩy lên cao, y ở bên cạnh bồi hồi, ý thức bắt đầu trở nên mê ly, chỉ có thể cảm nhận được động tác ngày càng mạnh bạo của Vương Tuấn Khải.
Bởi vì đại lực thẳng tiến, nơi ái ân phát ra tiếng vang "ba ba" làm cho cả phòng đều nhiễm thưỡng hương vị tình dục.
"Chủ...nhân..." Từ yết hầu Vương Nguyên đứt quãng phát ra rên rỉ trong vô thức.
"Khi làm tình gọi tôi là Khải." Vương Tuấn Khải dùng một tay giữ thắt lưng Vương Nguyên, một tay đỡ vai y như muốn đem y ấn vào trong thân thể của mình.
Cái gì? Đầu óc mơ mơ màng màng sắp bị tình dục cháy sạch đột nhiên nghênh đón một tia thanh minh, gọi hắn là "Khải"? kêu chủ nhân là "Khải"? Này thuyết minh cái gì? Tâm Vương Nguyên điên cuồng mà nhảy lên, cơ hồ không thể tin chuyện này là thực, chủ nhân của y là đem y trở thành một nửa khác ngang hàng mà yêu!
"Khải." Thật cẩn thận kêu ra một chữ duy nhất, Vương Nguyên cảm thấy tim của mình sắp nhảy ra.
Vương Tuấn Khải dỉnh thật sâu một chút, tựa hồ đang cổ vũ Vương Nguyên.
Tâm cuối cùng buông, Vương Nguyên gắt gao ôm lấy Vương Tuấn Khải, không ngừng mà lặp lại: "Khải, mạnh một chút lại mạnh chút nữa, làm cho tôi cảm nhận được anh."
Vương Nguyên hưng phấn đến muốn rơi nước mắt, vì giờ khắc này y nguyện ý vì nam nhân này mà chấp nhận thiên đao vạn quả. Từ nhỏ đến lớn y chưa từng được bất kì ai coi trọng như vậy.
Vương Tuấn Khải chọc vào rút ra nhanh hơn, cuối cùng ở trước cái tiến lên cuối cùng liền dùng thanh âm khàn khàn nói bên tai Vương Nguyên: "Bắn đi."
Hai người đồng thời đạt tới cao trào, Vương Nguyên chỉ cảm thấy một khắc kia trước mắt mình hiện lên ánh sáng của hạnh phúc.
Sau một hồi ái tình kịch liệt, hai nam nhân có thể lực siêu cường đều không khỏi dựa vào tường thở dốc. Vương Nguyên cảm thấy thắt lưng của mình cơ hồ muốn chặt đứt, hai chân cứ nhũn ra. Nhưng trên mặt y vẫn là ý cười dào dạt hạnh phúc như cũ, giờ phút này y cuối cùng chiếm được thứ vẫn cầu mà không thể gì đó, y đối thế giới này vẫn luôn không yêu cầu nhiều lắm.
Vương Tuấn Khải ôm y đem vào phòng tắm, trong mắt mang theo một tia xin lỗi.
Hạu đình của Vương Nguyên không có chảy máu, lại bởi vì đại lực ma sát mà sưng lên, lúc Vương Tuấn Khải giúp y rửa sạch, bởi vì nước ấm kích thích làm cho Vương Nguyên vô thức run lên một chút.
"Thực xin lỗi, tôi có chút không khống chế được." Thanh âm của Vương Tuấn Khải so với bình thường thoáng trầm thấp, mang theo chút tự trách.
Vương Nguyên vẫn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong hạnh phúc, y nhìn Vương Tuấn Khải lại còn nghiêm túc nói: "Hết thảy của Nguyên đều là của chủ nhân, chủ nhân muốn sử dụng như thế nào đều có thể."
Vương Tuấn Khải giơ tay đánh gãy lời nói của Vương Nguyên, hắn nghiêm túc nhìn Vương Nguyên nói: "Một khắc ký kết khế ước kia cậu giao hết thảy cho tôi, tôi cũng phải phụ trách với cậu. Ở trong SM không khống chế được liền đại biểu cho nguy hiểm, làm chủ nhân tôi không nên như vậy."
"Nhưng chủ nhân, Nguyên thật vui vẻ. Nguyên không hi vọng chủ nhân vì Nguyên mà khống chế dục vọng, Nguyên là vì ngài mà sống. Hơn nữa Nguyên tin tưởng chủ nhân sẽ không thương tổn Nguyên."
Vương Tuấn Khải ngẩn người nhìn Vương Nguyên hai giây, có chút bất đắc dĩ bật cười: "Ngươi này tiểu yêu tinh." Hắn ôm lấy Vương Nguyên, mềm nhẹ hôn lên thái dương của y.
Vương Nguyên nhắm mắt lại, ngay đồng thời hưởng thụ ôn nhu của Vương Tuấn Khải cũng nói nhỏ trong lòng: "tôi yêu ngài, chủ nhân của tôi."
Chương 29, chuyện cũ, ôn nhu
"Nguyên, nói cho ta biết chuyên về Vệ Thanh Phong."
Trên chiếc giường trong phòng ngủ, Vương Tuấn Khải ôm vai Vương Nguyên, Vương Nguyên hơi hơi nghiêng đầu dựa vào ngực Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên mím môi hạ mắt, tựa hồ đang tổ chức ngôn ngữ, thật lâu sau y mở miệng: "Chủ nhân đã từng nghe qua 'Ám nhân' đi."
Vương Tuấn Khải gật đầu, tuy rằng hắn định cư ở Mỹ nhưng đối với chuyện ở Trung Quốc vẫn có hiểu biết. Ám nhận, từng là tổ chức sát thủ lớn nhất Trung Quốc. Từ cơ quan chính phủ cho đến lão đại hắc bang, nếu không ở trong danh sách bọn họ cần bảo vệ, nhiệm vụ gì cũng nhận, xác xuất hoàn thành nhiệm vụ là 100% thành công. Lúc tổ chức này còn tồn tại, hai mươi vị trí sát thủ đầu bảng ở Trung Quốc đều là của Ám nhận. Sau đó vì trong tổ chức xảy ra nội loạn, Ám nhận ngã. Nhưng trong mười vị trí đầu của bảng sát thủ cũng có bảy người đã từng là thành viên của Ám nhận, bao gồm cả Vương Nguyên.
"Khi đó ta vì giúp cha mẹ trả nợ mà bán mình đến bến tàu khiêng hàng, những người đó nhìn thấy ta nhỏ, liền ra sức ăn hiếp, mỗi ngày chỉ có bánh bao lạnh cùng cơm thiu, hở ra liền trở thành bao cát để họ tìm niềm vui. Khi đó còn nhỏ, cũng không biết chỉ cần khuất phục kêu đau một tiếng sẽ không bị đánh thảm như vậy, mỗi lần đều cắn răng bị đánh đến hộc máu, hôm sau còn phải tiếp tục làm việc. Ngày đó Thanh Phong vừa vặn đi theo các sư huynh đến bến tàu làm nhiệm vụ, có lẽ cảm thấy ta đủ quật cường đi, liền trở về kêu sư phụ cứu ta ra, quay đầu trở thành sát thủ của Ám nhận. Sau khi đến Ám nhận hắn vẫn thực chăm sóc ta. Ngay từ đầu sư phụ cũng không thật sự dạy ta, nếu không có hắn ước chừng ta cũng chỉ có thể làm một sát thủ hạ đẳng, đợi bị tiêu hao. Bởi vì hắn xuất thân tốt lại thông minh, sư phụ thực cưng chiều hắn, hắn liền vụng trộm dạy ta rất nhiều thứ, có thể nói nếu không có hắn liền không có ta hôm nay."
Vương Nguyên nói thực bình tĩnh, nhưng trong giọng nói vẫn lộ ra ưu thương không thể che giấu. Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên chặt hơn một ít, hắn biết này đó đối Vương Nguyên mà nói không quá thoải mái.
"Sau đó đại sư huynh dẫn người làm phản, tổ chức nội loạn. Ta vì bảo vệ sư phụ bị người đuổi giết, không nghĩ đến sư phụ đem ta làm tấm bia nhân cơ hội bỏ chạy." Vương Nguyên nói tới đây hơi dừng một chút, đây là nỗi đau trong lòng y, nỗi đau không thể xóa nhòa. Y lần lượt trả giá đổi lấy tất cả đều là phản bội, "Khi đó Thanh Phong đã đi Nga, ta liên hệ với hắn, hi vọng hắn có thể giúp ta nhập cư trái phép. Nhưng hắn lại nói hắn ở Nga căn cơ chưa ổn không tiện giúp ta, liền cúp điện thoại. Khi đó ta liền biết ta ở trong lòng hắn chỉ là một món đồ chơi mà thôi, khi rảnh rỗi liền đem ra đùa một chút. Tuy rằng là một món đồ chơi tốt lắm, nhưng vì một món đồ chơi mà đi đắc tội bọn người đại sư huynh cũng là ngàn lần không đáng."
Khóe miệng Vương Nguyên câu ra một nụ cười lạnh lẽo thê lương: "Hôm nay hắn kích động như vậy chỉ sợ cũng là tức giận khi món đồ của mình bị người khác đoạt đi thôi. Nhưng nói như thế nào ta vẫn nợ hắn, không có hắn có lẽ ta đã sớm bị ngược đãi đến chết, phân tình này ta vẫn ghi nhớ."
"Nguyên, ngươi không phải món đồ chơi. Ngươi chính là ngươi." Vương Tuấn Khải hôn lên trán Vương Nguyên, mang theo một chút an ủi.
"Chủ nhân, Nguyên đã sớm hiểu rõ, không cần. Chỉ là lần này hắn đứng bên Hồng Minh, Nguyên không nắm chắc."
"Không được nói dối với chủ nhân. Nếu ngươi đã hiểu rõ, sao có thể thất thần như vậy?" Trong giọng nói Vương Tuấn Khải mang theo một tia nghiêm khắc giả vờ, đối với tiểu nô lệ này hắn lại cảm thấy một tia đau lòng.
"Nguyên không có lừa chủ nhân." Vương Nguyên cũng không vì bị bắt bẽ mà kích động, ngược lại còn nghiêm túc trả lời, "Dù sao những quá khứ đó cũng là tồn tại chân thật, Nguyên muốn quên cũng quên không được. Cho dù hắn có thể vô tình, ta cũng không thể vô nghĩa. Nhưng Nguyên thật sự hiểu rõ, không hề phiền não cũng không hề oán hận. Đặc biệt hiện tại, Nguyên chỉ cần có chủ nhân là đủ rồi, những cái khác đều không quan trọng."
Vương Tuấn Khải nở nụ cười, Vương Nguyên trả lời làm cho hắn thật vui vẻ. Đúng vậy, tiểu nô lệ của hắn chỉ cần có hắn là đủ rồi, không cần vì những thứ như vậy mà hao tổn tinh thần.
"Ngươi không cần lo lắng, cho dù hơn một Vệ Thanh Phong ta cũng không tin Lạc Dục Đan có thể leo lên trời. Ngươi làm tốt chuyện của ngươi là được."
"Vâng, chủ nhân." Thanh âm Vương Tuấn Khải làm cho Vương Nguyên yên lòng, đối với lời của Vương Tuấn Khải y chỉ có nghe theo không có hoài nghi.
"Tốt lắm, ngủ đi." Vương Tuấn Khải ở bên tai Vương Nguyên nhẹ nhàng nói.
Cơ thể Vương Nguyên trầm tĩnh lại, chỉ chốc lát sau liền phát ra tiếng hô hấp đều đều. Thế giới này chỉ có Vương Tuấn Khải làm cho y có thể tùy thời tùy chỗ mà ngủ, cũng chỉ có Vương Tuấn Khải làm cho y ngủ mà không có chút cảnh giác.
Vương Tuấn Khải đặt Vương Nguyên xuống, đắp chăn, bản thân đứng dậy xuống lầu.
"Long Việt." Long Việt là một nhân tài trong đội cận vệ, theo Vương Tuấn Khải cũng đã sáu năm. Hiện tại a Cường nằm viện, hắn liền nổi lên.
"Khải ca." Long Việt lớn lên là mô phạm của hắc đạo, lưng hùm vai gấu còn chính tông mặt chữ quốc, vô cùng thích hợp đi ra dọa người.
"Điều tra rõ ràng chuyện về Vệ Thanh Phong kia cho ta, hắn ở Nga thế nào, Hông Minh lại làm sao tìm tới hắn. Ba ngày sau ta muốn nhìn đến tư liệu. Còn có, chuyện này đừng cho Vương Nguyên biết."
"vâng, Khải ca." Tuy rằng bộ dáng của Long Việt hơi thô, nhưng làm việc lại thật cẩn thận. Chuyện tra người này hắn hoàn toàn có thể làm rất tốt.
Vương Tuấn Khải gật đầu, tính toán trong lòng. Hiện tại tình huống cũng không quá lạc quan, Mafia đối Trung Quốc cũng chỉ là ôm thái độ muốn thứ mà thôi, trừ bỏ nguồn cung cấp được bảo đảm thì không có sự giúp đỡ nào khác. Hiện tại bang phái bản địa hắn còn có thể miễng cưỡng khống chế, nhưng Vệ Thanh Phong, tựa hồ là sát thủ có thể làm nghiêng thế cục a.
Vương Tuấn Khải vừa nghĩ, trong đôi mắt lại lộ ra hàn ý lạnh như băng. Vệ Thanh Phong, ngươi đã dám đối với tiểu nô lệ của ta bất nhân, liền chớ trách ta đối ngươi bất nghĩa.
Chương 30, trò chơi, đột biến
"Thù lao lần này quên đi. Sau khi chuyện thành, để Vương Tuấn Khải cùng tiểu nô lệ của hắn lại cho tôi." Vệ Thanh Phong về nước lần này đúng là được Lạc Dục Đan mời, nhưng hắn vốn chỉ ôm thái độ nhìn xem, cũng không tính thật sự nhúng tay hỗn chiến trong nước. Với hắn mà nói Mafia đắc thế cũng tốt, Hồng Minh thắng lợi cũng thế, đều không có chút ảnh hưởng. Nhưng Vương Nguyên xuất hiện cải biến hết thảy. Dục vọng chiếm giữ mãnh liệt làm cho Vệ Thanh Phong không cho phép đồ vật thuộc về mình lại phản bội, cho dù là thứ đã bị hắn vứt bỏ. Từ ánh mắt đầu tiên hắn nhìn đến Vương Nguyên liền nhận định, sau đó cố ý không cho sư phụ dạy Vương Nguyên vốn có xương cốt tuyệt hảo là vì làm cho Vương Nguyên hoàn toàn thuộc về mình, không nghĩ hiện tại lại...
"Vệ thiếu gia hỗ trợ đương nhiên là tốt nhất, nhưng đối phương cũng không phải đầu đường xó chợ." Lạc Dục Đan một thân đường trang màu trắng thêu chỉ vàng dựa vào trên sô pha, tà mị nói không nên lời. Nhưng dưới đáy mắt lại lộ ra âm lãnh nhiếp người làm cho người ta không dám khinh thường.
"Liền bọn họ?" Vệ Thanh Phong phát ra cười lạnh từ lỗ mũi, "Đúng là Mafia tung hoành thế giới, nhưng ở Trung Quốc, quy tắc trò chơi hoàn toàn khác biệt."
"Có những lời này của Vệ thiếu gia, tôi yên tâm." Lạc Dục Đan nói âm cuối hơi nâng lên, ngoài miệng tuy rằng là lời nói khiêm nhường nhưng trong giọng nói lại lộ ra khí phách của kẻ đứng trên cao, còn mang theo cảm giác miệt thị chúng sinh.
Vệ Thanh Phong tự nhiên nghe ra đến, nhưng hắn cũng không giận. Hắn cùng Lạc Dục Đan chỉ là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, chỉ cần có thể cùng nhau đạt được mục đích, thành ý cùng thái độ cũng không quan trọng. Chỉ cần là chuyện không liên quan đến Vương Nguyên, Vệ Thanh Phong luôn luôn có thể đưa ra phán đoán hợp lý thuộc về sát thủ tinh anh.
"Mấy ngày nay kêu người của ngươi thu liễm một chút, tổn thất ta mặc kệ." Vệ Thanh Phong đứng dậy ra ngoài, vừa đi vừa nói.
"Không sao, diễn thì phải làm thực một chút mới tốt." Lạc Dục Đan cầm lấy ly rượu đỏ trước mắt, hơi nhấp một ngụm, trong mắt chiếu ra là hưởng thụ đối với trò chơi. Đúng, những điều này đối với hắn mà nói chỉ là một hồi trò chơi. Hắn không cần biết bao nhiêu người sẽ chết, bao nhiêu người sẽ vong, hắn chỉ cần hưởng thụ là được. Bất quá, đối với trò chơi hắn luôn luôn không thích thua.
"Hạo ca, mấy cứ điểm ở Tây khu đều bị kiểm tra." Hôm nay A Cường xuất viện liền đi nhìn nhìn. Ai ngờ xa xa liền thấy một đám cảnh sát, hắn cả kinh vội chạy về báo cáo cho Vương Tuấn Khải.
Vương Tuấn Khải hơi nhíu mày, trầm giọng hỏi: "Có lý do không? Ai tay chân không sạch sẽ làm cho cảnh sát tra được chứng cớ?"
"Đối phương nói là kiểm tra theo lệ thường, cũng không có lệnh kiểm." A Cường cũng hiểu được có chút kỳ quái, chuyện này có chút không đầu không đuôi.
"Đã biết. Liên hệ luật sư, có thể bảo lãnh liền bảo lãnh ra, tận lực đừng để cho các huynh đê chịu khổ. Chuyện này cậu nhìn kỹ, có gì liền tùy thời nói cho tôi."
"Vâng,Khải ca."
Trong lòng Vương Tuấn Khải đại khái có suy đoán. Mafia chậm chạp không tiến vào Trung Quốc là bởi vì quy tắc trò chơi ở đây không giống với phương Tây. Ở phương Tây, một cố vấn pháp luật vĩ đại có thể giải quyết rất nhiều vấn đề, nhưng ở Trung Quốc tựa hồ hối lộ một cục trưởng cục cảnh sát càng có chỗ dựa hơn. Thời gian Vương Tuấn Khải ở Trung Quốc khá ngắn, tự nhiên căn cơ không vững chắc bằng đối phương, bị đối phương dùng lực lượng của chính phủ đến kiếm chuyện cũng là bình thường. Nhưng, thời gian đối phương là khó làm dễ cũng không khỏi quá đúng dịp đi, nếu có lực lượng như vậy không phải một kích tất sát sẽ tốt hơn sao, cần gì tiểu đánh tiểu nháo như vậy?
Vương Tuấn Khải cầm lấy tư liệu mà Long Việt vừa giao lên, nhìn chằm chằm một hàng chữ trong tư liệu mày nhíu càng sâu.
Vệ Thanh Phong này quả nhiên không đơn giản chỉ là sát thủ. Sự tình trở nên có chút khó giải quyết a.
"Chủ nhân." Vương Nguyên bưng cà phê lên, lùi sang một bên, không phải y không phát hiện vẻ mặt lo lắng của hắn, cũng không xem nhẹ cái nhíu mày của Vương Tuấn Khải. Nhưng Vương Tuấn Khải không nói, y cũng sẽ không hỏi, y chỉ cần làm tốt chuyện Vương Tuấn Khải giao cho là tốt rồi.
Vương Tuấn Khải ngẩng đầu nhìn Vương Nguyên, giống như đang tự hỏi cái gì, thật lâu sau hắn thở dài nói: "Nguyên, buổi tôi đi cùng ta tham dự một cái yến hội."
"Vâng, chủ nhân." Vương Nguyên không hỏi là yến hội gì, nhưng chỉ cần Vương Tuấn Khải muốn y sẽ làm tất cả, làm cái gì cũng không quan trọng.
Vương Tuấn Khải đương nhiên cũng thử đi tiếp xúc những quan lớn chính phủ này, nhưng dùng phương pháp bình thường cần tốn nhiều thời gian, Nơi có thể kết bạn nhân nhất thường thường là nơi có thể phản ánh dục vọng nguyên thủy nhất của loài người. Lấy tình huống trước mắt, có một số việc hắn không thể không làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com