Chương 42+Chương 43
Chương 42 Lễ vật, quyết đoán
Mafia làm việc luôn rất hiệu suất, huống chi là Thủy Tinh Tinh do Bố Già tự mình ra lệnh. Tính luôn một ngày hành trình máy bay từ Mĩ đến Trung Quốc, ở ngày thứ ba một người đã bị Tô Li ném xuống chỗ đại sảnh của Vương trạch.
"Anh vẫn nhanh chóng như vậy a, Tô Li." Vương Tuấn Khải đứng trong đại sảnh, nhìn người bị Tô Li ném tới bên chân hắn tựa hồ là Vệ Thanh Phong.
Tô Li ước chừng cao khoảng một met bảy, ở nước Mĩ cũng không tính cao, dáng người cũng vô cùng gầy, trước khi cùng hắn giao thủ, không ai có thể dự đoán được thực lực chân chính của hắn.
"Bố già nói nếu phương tiện, liền đem hắn mang đến, xem như là lễ gặp mặt cho sát thủ Kim tinh mới." Tô Li luôn luôn không thích nói chuyện, cho nên trực tiếp không nhìn Vương Tuấn Khải khách sáo mà chuyển đạn lời nhắn của Ivano. Trên thực tế trừ bỏ Ivano, Tô Li bình thường không để ý tới bất luận kẻ nào.
"Đã biết, thay tôi cám ơn Bố Già." Vương Tuấn Khải hiểu biết Tô Li, liền trực tiếp trả lời, không có nói nhiều thêm cái gì.
Tô Li đã hoàn thành công việc, xoay người liền rời đi Vương trạch, một khắc cũng không ở lâu.
Vương Tuấn Khải cũng không ngại Tô Li vô lễ, hắn thích cá tính của Tô Li cũng thưởng thức năng lực của hắn, hơn nữa hắn hoàn toàn hiểu được tính cách cao ngạo lạnh lùng kia của Tô Li là từ đâu đến.
Hi vọng hắn sớm ngày cùng Bố Già tu thành chánh quả mới tốt.
Vương Tuấn Khải nhìn Vệ Thanh Phong vẫn mê man bên chân, cho người nâng hắn xuống tầng hầm ngầm, bản thân thì lên lầu tìm Vương Nguyên.
Hắn cởi bỏ khẩu tắc của Vương Nguyên, đem y từ dây thừng thả xuống, ôm vào trong ngực.
Vương Nguyên thân mình là nhuyễn, hạ thân là cứng rắn, bất quá dạy dỗ vừa rồi không có tiêu hao bao nhiêu thể lực của y, này chỉ là bài tập bình thường mỗi ngày mà thôi.
"Tiểu Húc đã được cứu về, không có vấn đề gì. Hiện tại hẳn là ở trong quán bar."
Nghe được lời của Vương Tuấn Khải, mắt Vương Nguyên sáng lên, y giãy dụa muốn đứng dậy đi liên hệ Tiểu Húc.
"Đừng vội, chuyện của Tiểu Húc ta đã phái người xác nhận, không thành vấn đề, yên tâm đi, còn có việc muốn nói cho ngươi."
Vương Nguyên quả nhiên bất động, nếu Vương Tuấn Khải nói không thành vấn đề, vậy nhất định là không thành vấn đề. Hơn nữa hiện tại Vương Tuấn Khải còn nghiêm túc như vậy, nhất định là có chuyện quan trọng muốn nói cho y. Vương Nguyên im lặng dựa vào lòng Vương Tuấn Khải, chuyên chú nhìn vào mắt hắn chờ đợi câu dưới.
"Bố Già cho người mang đến một lễ vật cho ngươi. Muốn xử lý ra sao hoàn toàn từ chính ngươi tới quyết định, ta sẽ không hỏi đến. Đừng làm cho mình hối hận là tốt rồi. Hiện tại người đang ở dưới tầng hầm ngầm, ngươi là muốn hiện tại đi, vẫn là chờ một lát nữa?"
Lễ vật? Xử lý?
Tuy rằng Vương Tuấn Khải không có nói rõ, Vương Nguyên đã có thể đoán được phần lễ vật kia là cái gì, y có chút không thể tin mở to hai mắt của mình: "Chủ nhân, ta có thể.."
Vương Tuấn Khải gật gật đầu: "Đổi thân quần áo rồi đi đi, nhớ kỹ ngươi đã không còn là ngươi nguyên lai, làm thế nào do chính ngươi quyết định."
"Vâng." Vương Nguyên khẩn cấp mặc quần áo xuống lầu, giữa các động tác đủ loại ý niệm tán loạn trong đầu của y, giống như máy tính bị loạn mã.
Thanh Phong thế nhưng sẽ bị bắt, đây là thực lực của Mafia sao? Lấy tự tôn của hắn sao có thể nhận được loại sự tình này? Bản thân nên như thế nào đối mặt hắn? Nhìn thấy hắn nên làm như thế nào? Thả hắn, vẫn là giết hắn? Hiện tại hắn là kẻ địch của Vương Tuấn Khải, kẻ địch của chủ nhân, y hẳn là...
Ký ức nảy lên trong lòng, lúc thiếu niên vui đùa ầm ĩ vẫn là không thể thay thế mà lưu lại trong trí nhớ, nhưng đau xót sau đó cũng là vô cùng rõ ràng, sâu đến xương như vậy, y rốt cục nên làm như thế nào?
Vương Nguyên không biết bản thân nghĩ như thế nào, y vội vàng đi xuống, chỉ là muốn liếc mắt nhìn một cái mà thôi, sau đó phải làm thế nào y cũng không quá rõ ràng.
Vệ Thanh Phong đã tỉnh. Lúc hắn nhìn đến Vương Nguyên trong mắt lộ ra một tia nan kham cùng không cam lòng. Hắn tựa hồ không thể chịu được bộ dáng hiện tại của bản thân.
Vương Nguyên nhìn Vệ Thanh Phong không nói gì, hiện tại trong lòng y vẫn là một đoàn rối như tơ vò.
"Nguyên, thả tôi. Cậu không thể đối xử với tôi như vậy." Trong giọng nói của Vệ Thanh Phong mang theo phẫn nộ, hắn không thể chịu đựng được bản thân lại trở thành tù nhân của Vương Nguyên.
"Thanh Phong, là anh trói Tiểu Húc đi, cùng chủ nhân là địch." Vương Nguyên nói là lời nói thật, làm nghề này mỗi lần hành động đều phải có giác ngộ tương ứng, bị bắt là một trong số đó. Vệ Thanh Phong thật sự là tự làm tự chịu.
"Liền vì thằng nhóc kia?! Nguyên, cậu thật sự muốn phản bội tôi đến trình độ như vậy?!" Vệ Thanh Phong giận đến không thể bình tĩnh, hắn phẫn nộ đã dần dần chuyển biến thành cừu hận.
"Tôi không có phản bội anh, Thanh Phong. Cho tới bây giờ tôi cũng không phải là của anh, chỉ là bản thân anh cho là như vậy mà thôi."
"Không, Nguyên, cậu là của tôi! Cho tới bây giờ cậu luôn là của tôi, không có tôi cậu đã sớm chết ở cái bến tàu kia!"
Vương Nguyên nhìn Vệ Thanh Phong giống như dã thú bị nhốt, trong lòng đột nhiên nổi lên một trận bi ai. Nguyên lai ánh sáng trong sinh mệnh y lại là một người xấu xí như vậy, xấu xí đến không đành lòng nhìn thẳng.
Hắn có lẽ xác thực không thể cứu.
Vương Nguyên không hề để ý đến Vệ Thanh Phong, xoay người rời đi. Mặc cho Vệ Thanh Phong quát to thế nào cũng không có quay đầu lại.
Chương 43, Chặt đứt, đi qua
Quyết đoán đã hạ, lại không do dự, y cùng Vệ Thanh Phong đời này gặp lại chính là người lạ.
Vương Nguyên là người nhớ tình cũ, lại không phải là người sẽ bị tình cảm liên lụy. Nếu đã thấy rõ bản chất, biết hết thảy không thể vãn hồi, như vậy đem tất cả nợ nần trước kia đều trả, tôi anh trong lúc đó liền không liên quan nhau.
"Có quyết định?" Vương Tuấn Khải nhìn đến Vương Nguyên đi lên lầu bộ pháp thong thả mà kiên định, hoàn toàn là loại lạnh thấu xương khi xuất nhiệm vụ, liền biết y đã làm ra quyết đoán.
"vâng, chủ nhân. Lần này tha cho hắn đi, xem như đem tất cả nợ nần mà tôi thiếu hắn trả hết, từ đây về sau tôi với hắn hai người không thiếu nợ nhau." Nếu không còn thiếu nợ nhau, như vậy khi gặp lại, lúc đứng ở đối diện tôi tuyệt đối sẽ không nương tay.
Khóe miệng Vương Tuấn Khải đẩy ra một cái tươi cười, mang sủng nịch nói: "hảo, ngươi cảm thấy tốt là được." Hắn thật sự vui vẻ, cái kết trong lòng Vương Nguyên xem như đã giải. Một ngày nào đó hắn sẽ đem một đám bóng ma trong lòng Vương Nguyên hoàn toàn loại bỏ, mãi đến khi trong sinh mệnh Vương Nguyên chỉ còn lại hắn.
"Là ngươi tự mình làm kết thúc, vẫn là ta thay ngươi đi?" Vương Tuấn Khải ôm Vương Nguyên vào ngực, nhẹ giọng hỏi.
Vương Nguyên dựa đầu vào vai Vương Tuấn Khải, do dự trong chốc lát, cuối cùng nói: "Tôi đi cùng chủ nhân. Tôi không muốn lại cùng hắn nói chuyện, nhưng muốn tận mắt thấy chuyện này chấm dứt. Nếu tôi ngay cả chính mắt chứng kiến hắn chấm dứt đều làm không được, vậy sao này làm sao ở trong lúc giao thủ không có do dự cho được?"
Vương Tuấn Khải là xuất phát từ săn sóc mới hỏi một câu như vậy, dù sao cũng là tình cảm nhiều năm tháng như vậy, phức tạp như vậy, có bao nhiêu người có dũng khí tự mình đi cắt đứt nó? Nhưng Vương Nguyên đối với bản thân cũng là nghiêm khắc, y sẽ không cho phép bản thân trốn tránh, trốn tránh quyết định của chính mình, y sẽ đối với mỗi một cái quyết định phụ trách, cũng như gánh vác hậu quả.
Vương Nguyên cũng không ngây thơ. Y biết Vệ Thanh Phong sẽ không đơn giản rời đi, lấy tính cách của hắn nhất định sẽ thẹn quá thành giận, lấy hết lực lượng mà mình có đi giúp Lạc Dục Đan đến đối phó Vương Tuấn Khải.
Y cùng hắn nhất định sẽ có một trận chiến.
Lần này y nhất định phải đem chuyện cũ nhổ tận gốc, không lưu bất kì một tia nhớ nhung, nếu không y nên làm cho Vệ Thanh Phong hôm nay chết ở chỗ này, không lưu hậu hoạn.
Y biết Vệ Thanh Phong đối Vương Tuấn Khải là uy hiếp, y cũng biết Vương Tuấn Khải là vì tín nhiệm mình mới chịu đáp ứng thả Vệ Thanh Phong. Cho nên, hôm nay y sẽ không cho phép chính mình yếu đuối, lại càng không cho phép chính mình trốn tránh.
"Tôi muốn đi cùng ngài, chủ nhân." Vương Nguyên lại nói một lần, lúc này trong lời nói của y mang theo phân lượng.
Vương Tuấn Khải hoàn toàn hiểu rõ ý tưởng của Vương Nguyên. Vương Nguyên kiên cường mà kiêu ngạo như vậy mới là Vương Nguyên mà hắn thích, Vương Nguyên mà hắn yêu. Nhưng là Vương Nguyên kiên cường cao ngạo luôn mang theo một tia bi thương, y tựa hồ vĩnh viễn sẽ dùng phương thức thương tổn chính mình đến thành toàn người khác.
"Nguyên, không cần đối với chính mình quá khắc nghiệt, ngươi đáng giá đi hưởng thụ tất cả mọi thứ tốt đẹp trong cuộc sống này." Vương Tuấn Khải cúi đầu nhìn Vương Nguyên nghiêm túc nói. Nhiều năm như vậy đã đủ, trả giá nhiều năm như vậy đã đủ, Nguyên của hắn hẳn là học được làm nũng tùy hứng, vì bản thân mà đi tranh đến hạnh phúc.
"Chủ nhân, có thể gặp được ngài đó là hạnh phúc lớn nhất đời này của Nguyên. Đủ, Nguyên đã cảm thấy thực thỏa mãn."
"Cho nên đem hết thảy giao cho ta, không cần nghĩ nhiều. Không muốn đi liền không cần miễn cưỡng chính mình."
Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, trong mắt tràn đầy ái mộ cùng không muốn xa rời, nhưng cũng là vô cùng kiên định cùng quyết tuyệt.
"Chủ nhân, Nguyên muốn đi. Nếu Nguyên không thể đối bản thân giao cho, điều này sẽ trở thành một khối tâm bệnh khác của Nguyên."
"Được rồi."
Vương Tuấn Khải nhẹ thở dài một hơi, ôm Vương Nguyên đi xuống thang lầu. Tiểu nô lệ của hắn, kiêu ngạo là khắc vào trong xương, không thể dễ dàng thay đổi.
Như vậy cũng tốt, nếu Vương Nguyên không tự mình vươn tay đi muốn hạnh phúc, bản thân liền cho y sung sướng cùng ánh mặt trời chiếu sáng thế giới của y, làm cho y hạnh phúc.
Vương Tuấn Khải mở ra cửa tầng hầm ngầm, cố ý ở cửa dừng lại một chút, làm cho Vệ Thanh Phong thấy rõ chính mình dưới ánh sáng ngược.
Nghe được thanh âm mở cửa, Vệ Thanh Phong theo bản năng ngẩng đầu nhìn, Nguồn sáng nơi cửa làm nổi bật hình dáng cao lớn của Vương Tuấn Khải, hắn ở trong bóng đêm ngược chiều sáng nhìn lại, trong nháy mắt cảm thấy Vương Tuấn Khải giống như thiên thần buông xuống.
Vệ Thanh Phong nhíu nhíu mày, hắn không thể chịu đựng được mạnh yếu đối lập rõ rệt như vậy, không thể nhận bản thân yếu thế như vậy.
Vương Tuấn Khải chỉ dừng lại ở cửa một chút, liền bước ra, đóng cửa. Vương Nguyên đi theo phía sau hắn.
"Ngươi có biết, ta tùy thời có thể giết ngươi. Ngươi đối với ta cũng không có giá trị lợi dụng." Vương Tuấn Khải nhìn Vệ Thanh Phong, thật giống như đang nhìn một con rệp tùy thời đều có thể bóp chết.
Vệ Thanh Phong không trả lời, hắn chỉ là trừng Vương Tuấn Khải, trong mắt có rõ ràng hận ý cùng không cam lòng.
Vương Tuấn Khải hoàn toàn không nhìn ánh mắt của Vệ Thanh Phong, tiếp tục nói: "Nhưng niệm lấy tình cảm cũ giữa ngươi và Nguyên, lần này ta buông tha ngươi. Ta mặc kệ ngươi trước kia cùng Nguyên có cái gì, lần này tất cả đều xóa bỏ. Một mạng đổi một mạng, từ đây về sau Nguyên cùng ngươi, cả hai không thiếu nợ nhau, hiểu chưa?"
Vệ Thanh Phong nghe lời nói của Vương Tuấn Khải, tức giận trong mắt chậm rãi lui xuống, miệng của hắn trồi lên một tia cười tà ác. Hắn nhìn về phía Vương Nguyên đang đứng ở một bên: "Nguyên, nhiều năm như vậy cậu vẫn không thay đổi, sợ nhất là thiếu ân tình. Cậu cho là như vậy có thể cùng tôi thanh toán xong sao? Như vậy là có thể không hề áy náy cùng tôi một đao cắt làm hai? Tôi không để cho cậu như ý! Vương Tuấn Khải, nơi này của ngươi ta ở định rồi, ngươi thả ta ta cũng không đi. Chỉ cần Nguyên đối với ta thẹn trong lòng, cậu ta liền cả đời đều không quên được ta!"
"Vệ Thanh Phong, nơi này của ta không phải là chỗ ngươi muốn ở là có thể ở!" Trong giọng nói Vương Tuấn Khải mang theo một tia hàn ý, đây là điềm báo hắn tức giận.
"Ở trước khi trả xong nợ của ta, Nguyên sẽ không để cho ta bị thương. Ngươi sủng cậu ấy như vậy, tự nhiên cũng sẽ không làm gì với ta." Vệ Thanh Phong nói được tin tưởng vạn phần, hắn rốt cục cũng là người thông minh, liếc mắt một cái liền nhìn ra mấu chốt.
Vương Tuấn Khải đang muốn nói gì đó, Vương Nguyên cũng đã giành mở miệng trước: "vệ Thanh Phong, tôi đã cho anh cơ hội bỏ chạy, nên trả tôi đã trả, anh muốn làm gì không liền quan đến tôi, nếu lần này anh không đi, chủ nhân muốn xử lý anh thế nào tôi cũng bất lực."
Vương Nguyên biết, y không thể trở thành nhược điểm của Vương Tuấn Khải, cho nên y phải quyết tuyệt không thể thoái nhượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com