Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44+45


Chương 44 Thần bí, tiệc tối

Vệ Thanh Phong biểu tình cương ở trên mặt, giống như đang tiêu hóa cái gì. Nửa ngày, tựa hồ hắn cuối cùng đã nghĩ thông suốt cái gì, từ cổ họng phát ra nụ cười khinh miệt.

"Nguyên, lần này tôi nhận cậu báo ân, cậu và tôi thanh toán xong không còn thiếu nợ nhau. Nhưng cậu thật sự nghĩ rằng cứ như vậy liền thoát khỏi tôi? Nếu cậu thật sự muốn không có bất cứ dây dưa nào với tôi, nên giết tôi ở đây. Tình cũ quá khứ gì đều là chó má!Nguyên, cậu vẫn quá ngây thơ, không thích hợp sinh tồn ở thế giới này. Còn có Vương Tuấn Khải..." Vệ Thanh Phong quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải, "Ngay từ đầu ta còn nghĩ ngươi là một nhân vật có thể chống lại Lạc Dục Đan, không nghĩ tới ngươi lại yếu đuối như vậy. Chẳng qua chỉ là lời nói của một nô lệ, liền thả ta ra. Lực phá hoại của ta có bao nhiêu ngươi rất rõ ràng. Cơ hội bắt ta có lần đầu. không nhất định sẽ có lần thứ hai. Ngươi cũng ngây thơ nhưNguyên, không đủ làm việc lớn. Lòng tốt nói cho ngươi, tình nhân chỉ dùng để đùa, không phải dùng để sủng."

"Ta nghĩ ta xử lý sự việc như thế nào không cần ngươi dạy ta, ngươi chỉ cần cảm thấy may mắn mình nhặt về một cái mạng là được rồi." Vương Tuấn Khải vừa nói vừa đem chìa khóa của còng tay ném qua.

Vệ Thanh Phong lạnh nhạt nhặt chìa khóa lên, mở ra còng tay của mình, đứng lên đi ra ngoài. Lúc lướt qua bên ngườiVương Nguyên, hắn thấp giọng nói bên taiVương Nguyên, "Nguyên, tôi nhất định phải có được cậu, cậu không thoát được tôi."

Lúc nàyVương Nguyên cũng không có đem những lời này làm thật, y cũng không cho rằng bản thân sẽ thua Vệ Thanh Phong. Nhưng y lại không nghĩ tới chính mình thật sự sẽ có một ngày rơi vào trong tay Vệ Thanh Phong.

Vương Tuấn Khải nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, phát hiện kim đồng hồ đã lặng yên hướng về phía năm giờ. Hắn quyết định không nghĩ về Vệ Thanh Phong đáng ghét nữa. mà là đi cùng nô lệ của hắn hưởng thụ thế giới hai người mà hắn đã chuẩn bị tốt.

"Nguyên, đi lên thay quần áo, ta muốn mang ngươi đi ăn cơm."

Vương Nguyên nhìn Vương Tuấn Khải, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc, đi ra ngoài ăn cơm? Lại là cái gì xã giao sao? Nhưng nhật trình của Vương Tuấn Khải hình như không có hạng mục này.

"Nhanh đi, ta ở đại sảnh chờ ngươi." Vương Tuấn Khải cũng không có giải đáp nghi hoặc cho tiểu nô lệ của hắn, mà là thúc giục một tiếng, trong mắt lộ ra một tia thần bí.

Đi ăn cơm hẳn là trường hợp chính thức đi?Vương Nguyên do dự một chút, từ tủ quần áo lấy ra một cái áo bành tô dài thay.

Vương Tuấn Khải nhìnVương Nguyên anh khí bức người từ trên thang lầu đi xuống, ý cười trong mắt càng sâu, ngay cả khóe miệng cũng không tự giác mà hơi hơi cong lên.

"Chủ nhân?"Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải nhìn có chút lúng túng. Ánh mắt Vương Tuấn Khải không là ôn nhu như nước cũng là mãnh liệt như lửa, chưa bao giờ trong ôn nhu mang theo ba phần thi ngược, trong thi ngược lại mang theo chút lửa nóng như vậy.Vương Nguyên không xác định chính mình có phải là làm sai cái gì hay không lại khiến cho chủ nhân lộ ra ánh mắt kỳ quái như vậy.

"Không có việc gì." Vương Tuấn Khải thu hồi ánh mắt xoay người liền đi ra ngoài,Vương Nguyên chỉ có thể vội vàng đuổi kịp.

Vương Tuấn Khải không gọi lái xe, mà là tự mình từ gara lấy xe ra, trừ bỏVương Nguyên ai cũng không mang theo.

Nghi hoặc trong lòng Vương Nguyên càng sâu, Vương Tuấn Khải đi ra ngoài xã giao mang chính mình không mang vệ sĩ còn chưa tính, ngay cả lái xe cũng không dùng, hơn nữa xe càng lái càng lệch, sớm đã đi ra khoải trung tâm ẩm thực của thành phố.

Vương Nguyên không có đem nghi hoặc của bản thân nói ra, y biết bất luận Vương Tuấn Khải muốn dẫn y đi nơi nào y chỉ cần đi theo là được.

Vương Tuấn Khải cũng không có đi đến chỗ khách sạn nào, xe của hắn dựng lại ở cổng của nơi từng đánh vỡVương Nguyên.

Đây là? Tâm tìnhVương Nguyên càng ngày càng không yên, bên trong tầng tầng nghi hoặc thế nhưng có chút chờ mong. Chính là ở nơi này Vương Tuấn Khải đánh vỡ y, cứu chuộc y. Chính là ở nơi này, Vương Tuấn Khải lần đầu tiên muốn y, muốn thân thể cùng toàn bộ của y. Lần này Vương Tuấn Khải lại dẫn hắn đến chỗ này là vì cái gì?

"Nhắm mắt lại."

Vương Nguyên nghe lời nhắm mắt lại, tùy ý Vương Tuấn Khải dẫn y đi tới, sau khi chuyển qua mấy vòng Vương Tuấn Khải để cho y ngồi xuống một cái ghế.

"Nhắm mắt, không được cử động." Vương Tuấn Khải chỉ để lại một câu như vậy liền rời đi.Vương Nguyên liền im lặng ngồi ở chỗ kia không hề động, không có mở mắt.

Trong phòng trải thảm rất dày,Vương Nguyên không nghe được Vương Tuấn Khải đi chỗ nào, nhưng trong lòng y không hề có chút bất an, y biết Vương Tuấn Khải nhất định sẽ trở về.

Trong lặng im, thời gian chậm rãi trôi qua, không biết qua bao lâu,Vương Nguyên lại bị Vương Tuấn Khải dẫn đến một chỗ khác ngồi xuống.

"Mở mắt đi." Vương Tuấn Khải cúi xuống hôn, ở bên taiVương Nguyên nhẹ giọng nói. Khoảng cách giần gũi làm choVương Nguyên tựa hồ có thể ngửi được mùi khói dầu như có như không trên người Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên chậm rãi mở mắt, ngay nháy mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mặt tất cả thanh âm của y đều bị ngăn trong cổ họng, kinh ngạc đến nói không ra lời.

Chương 45 Bình thường, hạnh phúc

Dưới ánh sáng đèn màu vàng nhạt, một bàn thức ăn nhìn như bình thường lại vô cùng thân thiết, đậu xào, thịt bằm tiêu, canh trứng...hết thảy đều là những món ăn bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, thậm chí có vài chỗ hơi cháy đen. Nhưng đây cũng là cảnh tượng màVương Nguyên ảo tưởng vô số lần trong mơ.

Trước đây trong nhà vĩnh viễn luôn là khắc khẩu, khắc khẩu cùng khắc khẩu, cha mẹ vì cuộc sống mà chỉ trích lẫn nhau, chưa từng ở nhà ăn quá một bữa cơm. Lúc hai người làm cho túi bụi, còn có thể giận chó đánh mèo lên người y, cha sẽ chỉ vào y nói: "Đều là mày, nếu không có mày thì tốt rồi, không có mày chúng tao có thể tiết kiệm rất nhiều tiền!"

Khi đó y tự trách mà bi thương, luôn cảm thấy là lỗi của mình, Mỗi khi xuyên thấu qua cửa sổ nhìn đến nhà người khác, thấy được cảnh tượng từng nhà hạnh phúc ngồi ăn cơm cùng nhau y đều luôn vô cùng hướng về, suy nghĩ đến lúc nào trong nhà mình cũng có thể ba người ngồi cùng nhau, trò chuyện vui vẻ về việc nhà về thức ăn, bình thản mà hạnh phúc...

Nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng quá mức xa xôi. Cuối cùng có một lần, nho nhỏ y đứng trên ghế ép buộc cả buổi trưa, khiến cho đầy tay đều là miệng vết thương dó bị dầu nóng bắn trúng, làm ra ba món ăn. Y trong lòng tràn đầy vui mừng ngồi ở chỗ kia đợi, đợi cha mẹ y trở về cùng nhau ăn cơm. Nghĩ cha mẹ y có thể buông tranh chấp ngày thường, giống như những gia đình kia bình thản hạnh phúc ăn một bữa cơm.

Nhưng ngày đó cha say rượu lại đem cả bàn đồ ăn ném đi, khi mẹ trở về lại bắt đầu cùng cha ầm ĩ. Từ đó về sau y liền không còn ảo tưởng, đem nguyện vọng này chôn sâu ở dưới đáy lòng.

Sau khi y trở thành sát thủ nổi tiếng, y có thể tùy thời ra vào những nhà hàng xa hoa, hưởng thụ phục vụ xa hoa nhất. Nhưng mỗi khi y nhìn đến một gia đình bình thường ngồi cùng bàn ăn cơm y vẫn luôn cảm thấy mất mát, phục vụ xa hoa nhất lại như thế nào? Không có người thích hợp làm bạn, thứ gì cũng đều không mùi vị như nhau.

Nhưng hiện tại ở trước mặc y lại là sự tình mà y đã ảo tưởng rất nhiều năm, ngọn đèn mờ nhạt, đồ ăn đơn sơ, người y yêu nhất ở bên cạnh y ngồi cùng bàn với y ăn một bữa cơm. Tất cả giấc mộng mà y có đều một đêm trở thành sự thật.

"Sinh nhật vui vẻ,Nguyên." Vương Tuấn Khải vừa lòng nhìn vẻ mặtVương Nguyên biến hóa, cầm lấy chiếc đũa ngồi xuống một bên.

Sinh nhật?Vương Nguyên bị chấn đến, Tựa hồ là có một ngày như vậy, nhưng cho tới bây giờ y chưa từng trải qua cái gọi là sinh nhật kia. Cha mẹ y không thích y, tự nhiên sẽ không nghĩ đến. Sau khi y bị bán đến bến tàu, sau đó biến thành sát thủ, lại có ai sẽ nghĩ đến vì y mà tổ chức sinh nhật. Dần dần ngay cả chính y cũng không biết ngày sinh nhật đó có gì khác với 364 ngày còn lại, chỉ là một ngày bình thường mà thôi. Nhưng hôm nay cư nhiên có người đối y nói "Sinh nhật vui vẻ", là cái sinh nhật vui vẻ đầu tiên cũng là duy nhất trong nhân sinh.

"Chủ nhân." Hốc mắtVương Nguyên đã ươn ướt. Vì sao từ lúc ở cùng một chỗ với Vương Tuấn Khải y luôn luôn khóc, ở trong mấy tháng ngắn ngủn này lượng nước mắt y chảy ra còn nhiều hơn nước mắt đã chảy trong hai mươi năm qua. Vì cái gì? Vì cái gì Vương Tuấn Khải luôn có thể va chạm đến nơi mềm mại nhất trong lòng y?

"Ngoan, đừng khóc, ăn cơm." Vương Tuấn Khải ôn nhu nói, gắp một miếng thịt thả vào trong chén củaVương Nguyên.Nguyên, từng thiếu hụt trong nhân sinh của ngươi, ta sẽ từng chút từng chút giúp ngươi đổ đầy.

"Vâng, chủ nhân."Vương Nguyên nghẹn ngào, gắp miếng thịt trong chén đưa tới miệng. Thịt vừa vào miệng liền tan, nước ngon từ giữa đường vân cơ chảy ra, hương thơm tràn đầy.

"Chủ nhân, đây là ngài làm sao?"Vương Nguyên kinh ngạc nhìn Vương Tuấn Khải, tay nghề này thật sự không thua một đầu bếp năm sao.

"Đúng vậy, thế nào, ăn được không?"

"Ăn ngon, ăn quá ngon."Vương Nguyên vội vàng gắp thêm mấy đũa, đây là thức ăn ngon nhất mà y đã từng nếm qua, "Chủ nhân, sao ngài lại có trù nghệ tốt như vậy?"

"Khi đó vừa đến nước Mĩ, trong nhà nghèo, không thể đi tiệm ăn, cho nên đành phải tự mình làm. Mà vừa lúc ta lại là người đối sinh hoạt có yêu cầu cao, ở dưới tình huống nghèo khổ cũng không muốn rơi chậm lại tiêu chuẩn sinh hoạt. Mua không được Nguyênliệu tốt, liền chỉ có thể đem đồ ăn bình thường làm cho ăn ngon một chút," Vương Tuấn Khải nhìnVương Nguyên, bản thân cũng không có động đũa một chút. Kỳ thật người đầu bếp chân chính khi nấu cơm bị mùi khói dầu xông ngược lại sẽ không ăn vô này nọ, nhìn người khác ăn mới là niềm vui lớn nhất của bọn họ. Vương Tuấn Khải nhìn bộ dáng thỏa mãn củaVương Nguyên, cảm thấy cái gì đều đáng giá.

Trên mặtVương Nguyên còn vương nước mắt, nhưng y hoàn toàn không để ý, y mặc áo bành tô, không chút dáng vẻ từng ngụm từng ngụm ăn vô cùng ngọt ngào, giống hệt như một đứa con nít.

Vương Tuấn Khải nhìnVương Nguyên như vậy nhịn không được cười nhẹ ra tiếng.

"Chủ nhân?"Vương Nguyên có chút xấu hổ dừng chiếc đũa lại mới phát hiện một bàn đồ ăn bị y ăn gần hết, Vương Tuấn Khải cơ hồ không ăn gì.

"Lần đầu tiên nhìn thấy người mặc áo bành tô lại ăn cơm như vậy." Trên mặt Vương Tuấn Khải có ý cười không che giấu được.

Vương Nguyên quẫn mặt đỏ đến bên tai, động tác của y ngừng ở giữa không trung, không biết nên làm sao mới tốt.

"Không có việc gì, nhanh ăn đi, không cần băn khoăn, đều là đưa cho ngươi, ăn xong rồi đi rửa chén." Vương Tuấn Khải vô tâm lại đùa giỡn tiểu nô lệ của hắn.

"Vâng."Vương Nguyên vội vàng đem mấy ngụm cuối cùng nhét vào miệng, đứng lên dọn dẹp bàn.

Đây là cuộc sống của gia đình bình thường sao? Một người nấu cơm một người rửa chén, hòa thuận lại vui vẻ.

Vương Nguyên mở vòi nước, rửa bát đĩa, một dòng nước ấm chảy xuôi trong lòng y. Giờ khắc này tựa hồ thời gian thật sự đảo ngược, y không phải sát thủ uy chấn giang hồ, y chỉ là một thành viên của một gia đình bình thường, làm chuyện bình thường nhất, hưởng thụ hạnh phúc bình thường nhất.

Đột nhiên, trên lưngVương Nguyên căng thẳng, Vương Tuấn Khải dựa lên. Vương Tuấn Khải cúi đầu hôn vành tai, bên gáy củaVương Nguyên, hai tay không ngừng chạy ở vùng tam giác củaVương Nguyên.

Tay rửa chén củaVương Nguyên không tự giác ngừng lại, tình dục dễ dàng bị Vương Tuấn Khải khiêu khích đứng lên, y cảm nhận được dòng khí ấm áp bên tai, Vương Tuấn Khải ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói, "Ta đã đút ngươi ăn no, ngươi muốn làm gì để báo đáp ta?"

Vương Nguyên xấu hổ đỏ mặt, y thấp đầu lui ở trong lòng Vương Tuấn Khải, làm nũng kêu một tiếng: "Chủ nhân."

"Ân?" Vương Tuấn Khải làm bộ như không hiểu.

Vương Nguyên buông chén trong tay, chậm rãi xoay người, ngẩng đầu đem môi đáp lên trên môi Vương Tuấn Khải, Đây là lần đầu tiên y chủ động hôn môi Vương Tuấn Khải, y có chút ngượng ngùng cùng do dự, không biết có nên xâm nhập hay không. Lúc này lưỡi của Vương Tuấn Khải dò xét tiến vào, dẫn đường y đi về phía trước. Lưỡi của y đảo qua từng chỗ trong khoang miệng của Vương Tuấn Khải, nhấm nháp tư vị tuyệt diệu chưa từng hưởng qua trước đó.

Ngay lúc y cảm thấy thân thể dần dần nhũn ra, ý thức dần dần mơ hồ, Vương Tuấn Khải rời đi y, Vương Tuấn Khải thi ngược nhéo hạ thể y một cái: "Dọn dẹp nhanh một chút, ta ở trên lầu chờ ngươi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #kaiyuan