Truyen2U.Net quay lại rồi đây! Các bạn truy cập Truyen2U.Com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6~Chương 10

Chương 6, tình dục, đơn đặt hàng

Vương Nguyên thực dễ dàng bừng tĩnh, ngay lúc quầy bar dưới lầu trở nên huyên náo thì y liền tỉnh. Ngủ hơn ba giờ đối Vương Nguyên mà nói đã đủ để khôi phục sau mệt nhọc, nhũ tiêm vẫn có chút đau, bất quá đã muốn cơ hồ không có cảm giác. Vương Nguyên không nghĩ làm cho cuộc sống bình thường của mình bị hai cái hoàn này phá hư, y rời giường, tùy tiện mặc vào kiện quần áo rồi đi xuống dưới lầu hưởng thụ cuộc sống về đêm.

Kỳ thực bộ dáng của Vương Nguyên không sai, ngũ quan tinh xả lại không hề nữ khí. Bởi vì rèn luyện trường kỳ, dáng người có tỉ lệ cũng cực kì hoàn mỹ, khóe mắt của y hơi hơi nhếch lên, làm cho người ta cảm giác được một loại tà mị nói không nên lời. Y chỉ cần đứng ở chỗ nào, nơi đó sẽ không thiếu người muốn đến gần.

Vương Nguyên đi đến quầy bar, đối thiếu niên nói: "Tiểu Húc, rượu lúc chiều của em lại làm cho anh thêm một ly."

Thiếu niên gọi Tiểu Húc đáp ứng một tiếng rồi bắt đầu điều chế rượu: "Nguyên ca, em nói cho anh biết rượu này kêu Ngu mỹ nhân, thế nào, không tệ đi?"

"Cũng được." Vương Nguyên gật gật đầu, "Hương vị coi như có trình tự, độ chấn động cũng đủ, nhan sắc cũng xinh đẹp. Tiểu tử, trình độ của em lại lên rồi a."

Gian quá bar này là do Vương Nguyên mở, nhưng bình thường y không hề quản, vẫn luôn giao cho Tiểu Húc trông nom, Vương Nguyên tính đợi đến lúc Tiểu Húc hai mươi tuổi liền tặng cho cậu, xem như một cái lễ vật.

Vương Nguyên lấy ly Ngu mỹ nhân đứng trước quầy bar uống rượu một mình. Chỉ chốc lát liền có một nam nhân mặc áo gió đi đến.

"Một ly giống như vậy." Nam nhân đối Tiểu Húc nói.

Vương Nguyên giương mắt đánh giá nam nhân một chút, bộ dạng cũng không tệ lắm, chơi đùa cũng không phải là không thể được, Vương Nguyên không kề kỵ thức ăn mặn, nam nữ đều ăn, chi trả cũng rất sảng khoái.

"Tiên sinh cũng thích Ngu mỹ nhân này?" Vương Nguyên dùng ngữ điệu trầm trầm đáp lời, mười phần câu dẫn.

"Nhìn anh nhấm nháp thích ý như vậy, tôi liền nhịn không được muốn thưởng thức một chút." Khóe miệng nam nhâm mỉm cười, dán lại.

"Vậy tiên sinh có hứng thú mời tôi đến khách sạn tiếp tục nhấm nháp hay không?" Nếu đã biết mục đích của đôi bên, không cần dùng nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp đi vào vấn đề chính là tốt rồi.

"Thật vinh hạnh."

Dứt lời hai người liền đi ra quán bar đến khách sạn đặt phòng.

Vừa vào cửa, hai người liền bắt đầu hôn nồng nhiệt, cọ sát một đường từ huyền quan đến mép giường.

"Anh thật đúng là hảo hương vị." Cuối cùng cũng chấm dứt một nụ hôn dài, nam nhân thở dốc nói.

"Vậy sao, thứ tốt hơn còn ở mặt sau."

"Đây là cái gì?" Nam nhân chú ý đến ngân hoàn trên nhũ tiêm của Vương Nguyên, lấy tay phủ lên, bắn hai cái.

"Không cần để ý nó." Vương Nguyên vuốt ve tay của nam nhân, "Chúng ta tiếp tục."

"Không thể tưởng tượng anh còn có loại ham mê này a." Trong mắt nam nhân lộ ra ý cười thâm thúy. "Chẳng lẽ là trốn ra sau lưng chủ nhân trộm tinh?"

"Nói bậy gì đó?" Vương Nguyên bị rượu ngấm vào, tình dục mê ly, cũng không thật sự phản bác.

"Chúng ta đây cũng đến chơi đùa đi." Nam nhân nhặt lên dây lưng bị vứt trên mặt đất, đem Vương Nguyên áp lên giường nâng tay muốn buộc lại.

"Ngươi!" Vương Nguyên theo bản năng trả đòn, một cái xoay tay liền đem nam nhân áp đảo dưới thân, khóa chặt các đốt ngón tay, "Cho ngươi trái cây ngon không cần, lại càng muốn tìm trái đắng mà ăn."

Y dùng dây lưng đem nam nhân trói lại, đem quần lót nhét vào trong miệng nam nhân, nhưng vẫn chạy đến phòng tắm tiêu hỏa.

Dưới sự giúp đỡ của tay phải Vương Nguyên rất nhanh phát tiết ra, y rửa sạch tay, nhìn chính mình trong gương, hai điểm ngân trước ngực càng có vẻ chói mắt.

Mẹ nó! Sau này muốn đánh dã thực cũng không tiện a! Như vậy chẳng phải là mỗi người đều nghĩ y là chịu ngược cuồng?

Vương Nguyên nhức đầu, đi ra ngoài lấy quần áo mặc vào, vừa mặc xong thì di động liền vang lên.

"Uy, Tiểu Húc, có chuyện gì?"

"Nguyên ca, có người hỏi anh tiếp hay không?"

"Tiểu Húc, em biết quy củ của anh. Vừa mới làm vụ lão đại tây khu, anh muốn nghỉ ngơi một thời gian."

"Nhưng là Nguyên ca, người nọ nói chuyện này không vội, anh làm trước cuối năm là được, hắn ra giá gấp ba, xong liền thanh toán hai trăm vạn."

Vương Nguyên hơi chút do dự, điều kiện tốt như vậy tựa hồ không thể nói nổi. Bất quá loại này cũng không dễ làm.

"Mục tiêu là ai?"

"Là người tên Vương Tuấn Khải, nghe nói mới trở về từ Mỹ tháng trước."

Vương Tuấn Khải a. Vương Nguyên lộ ra một nụ cười tà. Vừa về nước đã có người muốn mạng của hắn, xem ra người này không đơn giản. Vương Nguyên không thích tiếp cận mà không hiểu rõ, y đối với Vương Tuấn Khải hiểu biết ngoại trừ hai cái hoàn kia cơ hồ không còn gì, liền như thế qua loa tiếp nhận cũng không hợp với tính cách của y.

"Em làm cho cố chủ chờ một chút, anh muốn suy nghĩ một chút, trong thời gian ngắn nhất anh sẽ có câu trả lời thuyết phục."

"Ân, đã biết, Nguyên ca."

Chương 7 Đàm phán, cường hôn

Vương Tuấn Khải là người đại diện cho Mafia ở Trung Quốc. Đối với người phương Tây mà nói Trung Quốc ở ý nghĩa nào đó là một quốc gia độc tài, hắc bang ở nơi này không dễ làm, bởi vì không thể chui lỗ trống pháp luật làm các loại cover, chính phủ không cần chứng cứ chỉ cần làm một cuộc bao vây tiễu trừ liền làm cho ngươi rớt đài.

Cho nên từ xưa đến nay trên đại lục Trung Quốc chỉ có bang phái bản thổ, thế lực quốc tế đều ít nhúng tay. Nhưng hơn một tỷ ba dân cư là một dụ hoặc quá lớn, hơn nữa gần hai năm nay kinh tế Trung Quốc không ngừng tăng trưởng, các loại nhu cầu cũng tùy theo mà nảy sinh, cuối cùng Mafia vẫn quyết định mạo hiểm tơi nơi này chia môt chén canh, Vương Tuấn Khải liền là người bọn hắn chọn ra.

Vương Nguyên nhìn tư liệu trên tay, cuối cùng hiểu được vì sao có người dùng giá cao như vậy giải quyết Vương Tuấn Khải. Mafia là đầu sỏ của thế giới, chiếm cứ các loại tài nguyên, có thế lực này chống đỡ sau lưng Tuấn Khải làm sao không dễ dàng mở rộng địa bàn? Đến lúc đó thế lực của Vương Tuấn Khải dần đi lên, những bang phái bản thổ còn sống hay không? Cho nên bọn họ liền muốn giết Tuấn Khải, trừ bỏ nhuệ khí của Mafia, làm cho Mafia tạm thời gác lại kế hoạch tiến quân vào Trung Quốc.

Khóe miệng Vương Nguyên mang theo nụ cười yếu ớt. Y cũng không quan tâm việc tranh đoạt của những người này, nhưng là y đối với người nam nhân kêu Vương Tuấn Khải này cảm thấy hứng thú.

Vương Nguyên mặc trang bị, chuẩn bị một hồi đi gặp người nam nhân kêu Vương Tuấn Khải này.

Vương Nguyên nghe được hôm nay Vương Tuấn Khải có một hồi đàm phán ở Tây khu, y thực dễ dàng tìm được nơi đàm phán, ẩn nấp vào trong quan sát.

Địa điểm thực cũ, kho hàng quân hỏa, ai cũng không thể loạn dùng súng.

Thiếu chủ Tây khu tựa hồ có điểm chịu không nổi sự giảo quyệt của Tuấn Khải, lời nói có chút quẫn bách. Vương Nguyên quan sát, trên người Tuấn Khải phát ra một loại khí thế bức người, trên mặt đường cong lãnh khốc phát ra một tia kiệt ngạo, lúc hắn nói chuyện hai phiến môi mỏng hơi hơi khép mở, lời nói ra kiên định không thể nghi ngờ, làm cho người ta tự nhiên muốn thần phục dưới chân của hắn.

Thiếu chủ Tây khu hít sâu mấy hơi, chính hắn bị khí thế của Vương Tuấn Khải áp đảo triệt để. Hắn không ngừng nói cho chính mình hắn mang người nhiều gấp ba Tuấn Khải, không có gì phải sợ.

"Ngươi cũng quá kiêu ngạo, ta không có lý do đáp ứng yêu cầu của ngươi."

"Tôi lặp lại lần nữa, trong vòng ba ngày giao ra Tây khu, nếu không tôi bình định Tây khu." Vương Tuấn Khải nói thực đạm, giống như việc bình định Tây khu đơn giản như uống một tách trà.

"Lên cho ta." Cuối cùng thiếu chủ chống đỡ không được xuất ra sát thủ!

Khóe mắt Tuấn Khải lộ ra một tia khinh miệt, thủ hạ của hắn lập tức đề phòng đứng lên.

Vương Nguyên nhìn trận hỗn chiến phía dưới. Bên Tuấn Khải người ít mà tinh, nhất là Vương Tuấn Khải ra tay tuyệt đối nhanh ngoan chuẩn, không có một động tác dư thừa, y phát hiện thân thủ Tuấn Khải không hề kém y.

Thiếu chủ Tây khu không nghĩ tới nhân mã gấp ba lại vẫn không thể bắt lấy đối phương, dưới tình thế cấp bách liền lấy ra một khẩu súng ngà voi.

Vương Tuấn Khải dùng dư quang nhìn đến động tác của thiếu chủ kia, hắn dùng một cước đá bay người đang quấn hắn, một bước xa liền đi đến trước mặt thiếu chủ. Hai tay vung lên khẩu súng liền đến trên tay của hắn, hắn dùng súng đặt trên đầu thiếu chủ, dùng thanh âm đầy từ tính nói: "Làm cho bọn họ dừng lại."

"Dừng lại." Thiếu chủ chỉ có thể lặp lại.

"Trong ba ngày đem Tây khu rửa sạch, nếu không tôi sẽ cho các người đi gặp Diêm vương." Tuấn Khải hướng thiếu chủ đá một cước, quăng khẩu súng qua một bên, tiêu sái ra khỏi kho hàng.

Vương Tuấn Khải rời khỏi thủ hạ đi vào một cái ngõ nhỏ, nói: "Xuất hiện đi."

Vương Nguyên từ trong bóng tối đi ra âm thầm tán thưởng sự nhạy bén của Vương Tuấn Khải.

"Nhanh như vậy đã có người cho ngươi tới giết ta?" Tuấn Khải hỏi.

"Ngươi biết chính mình có bao nhiêu đáng ghét sao?" Vương Nguyên phản kích.

"Đúng vậy, vì ngươi lại dùng phương thức bạo lực như vậy bãi bình tây khu. Tiểu tử kia vốn là người thông minh, ta căn bản có thể ôn hòa qua đi, không cần kết thù."

"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin?"

"Ngươi sẽ tin." Tuấn Khải bước hai bước đến gần Vương Nguyên, hai người gần gũi đã muốn vượt qua khoảng cách an toàn của Vương Nguyên. Bình thường y đã sớm động thủ, nhưng hôm nay y lại không muốn yếu thế trước mặt Vương Tuấn Khải.

"Ngươi sẽ tin." Tuấn Khải lặp lại, "Ta muốn ngươi làm nô lệ của ta, tin tưởng mỗi câu nói của ta, không có hoài nghi. Có thể chinh phục ngươi chỉ có ta, có thể cứu vớt ngươi cũng chỉ có ta."

Tuấn Khải nói xong liền cúi đầu hôn lên môi Vương Nguyên, Vương Tuấn Khải hôn vô cùng bá đạo, không ngừng công thành đoạt đất, thật giống như muốn đem hết thảy của ngươi đều đoạt lấy sạch sẽ, Nhưng là chính tại trong nụ hôn này lại khiên Vương Nguyên cảm thấy an tâm dị thường, an tâm đến mức khiến y quên cả giãy dụa.

Chương 8 Chuyện cũ, tín nhiệm

Cuối cùng Vương Nguyên cũng từ nụ hôn hồi phục tinh thần lại, y đem Tuấn Khải đẩy vào tường, rút ra ám tiễn để trên cổ của hắn, thấp giọng rống giận: "Ngươi muốn chết?"

Vương Tuấn Khải vô cùng bình tĩnh, giống như không hề phát hiện ám tiễn trên cổ mình: "Ngươi sẽ không giết ta. Còn có, vừa rồi ngươi cũng có cảm giác."

Hai má Vương Nguyên trong nháy mặt nổi lên hai đóa mây đỏ, y có chút hổn hển nói: "Ta vì sao phải buông ba trăm vạn đô la không kiếm mà buông tha ngươi?"

"Bởi vì ngươi thích ta."

Vương Tuấn Khải trả lời làm cho tay Vương Nguyên run lên, ám tiễn để lại trên cổ Tuấn Khải một đạo vết máu, nhưng Tuấn Khải vẫn không động.

Vương Nguyên thật sự rất muốn mắng một câu tự kỷ, nhưng y mắng không ra. Y xác thực bị người nam nhân này hấp dẫn, nam nhân này gặp biến không sợ hãi, nam nhân này kiệt ngạo bất tuân, nam nhân này cuồng vọng tự đại, y muốn càng thêm hiểu biết nam nhân này. Chính là...

"Biết ta vì cái gì muốn ngươi mặc vào nhũ hoàn không? Bởi vì ta muốn ngươi không thể tìm nam nhân khác, cho ngươi lúc nào cũng khắc khắc đều muốn ta."

Chiếm giữ dục đáng sợ. Vương Nguyên ở trong lời nói của nam nhân cảm thấy một trận hưng phấn, một loại hưng phấn chưa bao giờ có.

"Ngươi xem, ám tiễn của ngươi để trên cổ ta, làm ta bị thương, nhưng ta không hề động. Bởi vì ta tin tưởng ngươi sẽ không thương tổn ta, ngươi xem giữa chúng ta đã có điều quan trọng nhất là tín nhiệm."

"Ngươi thật sự tin tưởng ta?" Vương Nguyên nghi hoặc, nam nhân liếm huyết trên lưỡi dao như thế nào có thể dễ dàng tin một người chỉ gặp qua hai lần?

"Ta tin tưởng ngươi." Tuấn Khải nói rồi đi ra trước từng bước, Vương Nguyên sợ tới mức vội vàng đem ám tiễn thu hồi, "Nhưng ngươi không tin ta đúng không? Ta có thể lý giải, ngươi khuyết thiếu cảm giác an toàn, không tin thế giới này. Nhưng ngươi phải tin tưởng ta, đem chính mình giao cho ta. Ta sẽ đối với ngươi phụ trách, sẽ không lại để ngươi cô độc, ngươi không cần lại tự mình gánh nặng thế giới này."

Vương Nguyên nghe, ám tiễn trên tay bất tri bât giác đã muốn buông. Y thấp đầu, thân thể hơi có chút run rẩy, Nam nhân này như thế nào biết? Nam nhân này như thế nào biết y cố gắng chống đỡ chính mình? Nam nhân này như thế nào có thể nhìn y sâu như vậy? Đúng! Nhiều lắm vứt bỏ cùng phản bội làm cho y không hệ tín nhiệm thế giới này, Đúng! Y ngụy trang kiên cường là vì y cô độc. Đúng! Dù y làm bộ như vô tâm vô phế, lạnh lùng vô tình vẫn khắt vọng tình yêu như cũ, y hi vọng có người sẽ cùng y sóng vai mà đi, không còn để y một mình đối mặt thế giới này. Nhưng mà, người nam nhân trước mắt này sẽ là người kia sao?

Quá nhiều phản bội làm cho Vương Nguyên  không thể lại dễ tin vào một người.

"Để cho ta suy nghĩ một chút." Vương Nguyên thấp giọng nói, Y chậm rãi xoay người rời đi, bóng dáng có vẻ vô cùng thê lương.

Vương Nguyên trở lại quán bar, không chút tinh thần để ý Tiểu Húc, chỉ thản nhiên nói một câu: "Cái 300 vạn đô kia giúp anh từ chối." Liền lên lầu.

Đầu óc của y thực loạn. Từ nhỏ y bị cha mẹ vứt bỏ nhận hết xem thường, sư phụ cứu y chẳng qua là muốn lợi dụng y. Nhưng y lại lần lượt vươn tay khát vọng tình yêu dù chẳng bao giờ được đến dù chỉ một chút. Y chỉ động vì cha mẹ gán nợ, hi vọng bọn họ có thể hạnh phúc an khang, thế nhưng cha mẹ y lại không có tới nhìn y liếc mắt một cái. Y ở lúc chúng đệ tử tạo phản che trước người sư phụ, sư phụ y lại ở phía sau y đạp một cước đem hắn thôi hướng mũi dao. Y đối một giọt ân nghĩ báo đáp cả dũng tuyền, nhưng y thu hoạch chỉ có bi thương.

Dần dần y không còn tin tưởng, y không hề tin tưởng thế nhân chỉ tin tưởng chính mình. Y tin tưởng nhân sinh của chính ình thì chỉ có chính mình mới có thể khởi động, trên đời này người duy nhất có thể dựa vào cũng chỉ có chính mình, Y đối thế giới không còn ôm chút nào hy vọng, y ra tay giết chóc không hề do dự, y biến thành Diêm vương, sát thủ đệ nhất.

Nhưng trời biết có bao nhiêu buổi tối, y cuộn người ôm chính mình lạnh run. Y thật lạnh, bị thế giới vứt bỏ là như vậy lạnh, y khao khát có người có thể cho y ôm ấp, cho y ấm áp, có thể cho y giao phó tín nhiệm. Y khát vọng, nhưng y không dám. Y sợ cái thu được là một thứ thất vọng lạnh lùng khác.

Ngươi có thể để ta tin tưởng sao? Vương Tuấn Khải.

Vương Nguyên vuốt ve nhũ hoàn trước ngực, thản nhiên thấp nam.

Chương 9 Tập kích, Bảo hộ

Làm nô lệ của người kia sao?

Nếu như hắn có thể giúp mình khởi động lại thế giới, nếu hắn có thể cho dư một cái ôm ấm áp không hề phản bội thì đem chính mình giao cho hắn không phải là không được. Chính là ngươi muốn ta như thế nào tin tưởng ngươi sẽ không phản bội ta?

Vương Nguyên chán ghét những ngày chỉ co một người, cũng chán ghét thế giới lạnh băng cô độc này. Muốn có người cứu vớt lấy y, như vậy làm một tính nô cũng không tính là gì. Vương Nguyên đối thế giới không tín nhiệm đã muốn là một loại bệnh trạng, y luôn đem moi thứ xem như lợi ích mà trao đổi, sau hành vi của mọi người luôn có mục đích nào đó, trên đời không hề có thứ gì thuần túy cho không.

Như vậy, Vương Tuấn Khải, ngươi muốn có được ta là vì cái gì? Giúp ngươi giết người? Sẽ không, Mafia nhất định có thể cung cấp sát thủ so với ta càng vĩ đại. Làm vệ sĩ cho ngươi? Cũng sẽ không, lấy thân thủ của ngươi hoàn toàn không cần bảo tiêu.

Vương Nguyên không nghĩ ra nguyên nhân Tuấn Khải cố chấp với chính mình, chính mình trừ bỏ diện nạo cùng thân thủ mạnh mẽ căn bản không còn gì để cho Vương Tuấn Khải chú ý.

Vương Nguyên theo bản năng đi cự tuyệt đáp án rõ ràng nhất, y có chút không thể tin được chính mình thế nhưng còn có thể được yêu.

Nằm ở trên giường trằn trọc, Vương Nguyên vô luận như thế nào cũng không thể ngủ. Y có chút ảo não đứng dậy đi về phía Vương gia, y nhất định phải làm rõ Vương Tuấn Khải coi trọng cái gì ở y.

Lúc y đi vào Vương gia trực tiếp báo tên mình, quản gia thông báo một tiếng rồi nhanh chóng đón y vào.

Vương Tuấn Khải đang ở trong văn phòng xem văn kiện, nhìn đến Vương Nguyên đến đây, hắn ngẩng đầu khóe miệng lộ ra một tia hơi hơi ý cười: "Ta hi vọng ngươi là đến nói cho ta biết tin tức tốt."

"Ta vì cái gì phải tin tưởng ngươi?" Vương Nguyên hỏi trực tiếp.

"Bởi vì ta đáng giá."

"Này không phải lý do, ngươi rốt cuộc muốn đạt được cái gì từ ta?"

"Ta nghĩ muốn con người của ngươi, ta nghĩ muốn ngươi." Nhìn đến ánh mắt bất khả tư nghị của Vương Nguyên, Tuấn Khải tiếp tục nói, "Ngươi vì cái gì không chịu tin tưởng sẽ có người yêu ngươi? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy chính mình không đáng?"

Vương Nguyên sửng sốt. Chính mình không đáng sao? Y đương nhiên đáng giá. Nhưng y chưa từng có được cái gọi là yêu, như vậy có lẽ trong mắt y người trên đời đều không đáng đi.

Vương Nguyên đang muốn mở miệng, đột nhiên nghe được một tiếng "Cẩn thận!" Y đã bị người áp dưới thân.

Sóng nhiệt cấp tốc đảo qua hai má Vương Nguyên, đồ sứ thủy tinh vỡ nát, có người hướng bên trong ném lựu đạn! Vương Nguyên nhanh chóng đứng dậy cùng bóng đen triền đấu cùng một chỗ.

Là sát thủ Phi Ưng bài danh số hai! Chỉ qua ba chiêu Vương Nguyên liền phán đoán được người đến là ai. Bởi vì y đẩy ra nên cố chủ ngược lại tìm tới Phi Ưng sao? Nhưng gia khỏa này cũng quá nóng nảy, thế nhưng ra tay sớm như vậy.

Thực lực của Vương Nguyên cùng Phi Ưng không quá cách biệt, lần này mặc dù y có hơi mất tiên cơ nhưng trong chốc lát Phi Ưng cũng không chiếm được tiện nghi. Thủ hạ của Vương Tuấn Khải nghe được động tĩnh đã muốn chạy lên lầu, cửa ra cũng nhanh chóng đã có người phong tỏa. Phi Ưng biết chính mình còn tha xuống sẽ khó có thể thoát thân, liền chắn lại công kích của Vương Nguyên rồi xoay người bỏ đi.

Vương Nguyên lúc này mới nhớ tới Tuấn Khải, vừa rồi hắn vì bảo hộ chính mình đang thất thần mà lao tới.

Sau lưng Tuấn Khải xuất hiện vô số đạo vết máu, bỏng một mảnh.

Vương Nguyên đem Tuấn Khải ôm vào trong ngực, nhịn không được mắng to: "Ngươi lúc ấy đang ở sau bàn, chỉ cần cúi người là có thể tránh thoát, vì cái gì muốn lao tới?"

Vương Tuấn Khải có chút suy yếu, nhưng trên mặt vẫn như cũ mang theo kiệt ngạo cùng kiêu ngạo: "Bởi vì ngươi là vật sở hữu của ta, trừ bỏ ta ai cũng không thể thương tổn ngươi."

Chương 10 Khế ước, chủ nô

Như thế bá đạo, Vương Nguyên lại không hề chán ghét. Nếu nam nhân này có thể lấy thân thử hiểm tuyên thệ quyền sở hữu của hắn, như vậy nam nhân này sẽ không dễ dàng đem y vứt bỏ. Nếu như chính mình đáp ứng hắn...

Thủ hạ của Vương Tuấn Khải đã chạy tới, bác sĩ ngồi trên mặt đất giúp Tuấn Khải xử lý miệng vết thương.

Chỉ là bị thương ngoài da, nhưng nếu không cẩn thận sẽ bị nhiễm trùng lúc đó hậu quả sẽ không chịu nổi.

"Thực xin lỗi, Khải ca! Là thất trách của tôi." Chỉ cốc lát sau đã có người đi lên thỉnh tội.

Vương Nguyên cũng không kinh ngạc, tuy rằng bên Tuấn Khải đều là tinh anh, Mafia cũng chưa bao giờ thiếu người mới, nhưng Phi Ưng không phải tùy tiện có thể ngăn lại. Người bài danh gần sát với mình làm sao có thể không có chút tài năng?

Tuy rằng Vương Tuấn Khải quang nửa thân trên để người xử lý vết thương, nhưng khí thế lại không hề kém đi một chút. Hắn khoát tay: "Không liên quan anh, là tôi đem mọi người phái đến Tây khu, nhân thủ tuần tra không đủ, mới có thể làm cho đối phương thừa cơ."

"Nhưng là..." Người nọ cảm kích cúi đầu, cũng không trốn tránh trách nhiệm.

"Tốt lắm, không cần nói. Có tâm tình này còn không bằng hảo hảo chuẩn bị cho hành động của hôm sau." Thanh âm của Tuấn Khải không lớn, lại sẽ làm cho người ta không tự chủ được àm phục tùng.

Cái tên thiếu gia mới thượng vị kia tự nhiên không có khả năng liền như thế đem Tây khu giao cho Tuấn Khải, một hồi ác chiến nhất định phải làm.

Bác sĩ đã muốn hoàn thành bước đầu đối Tuấn Khải xử lý xong miệng vết thương, đang muốn khuyên Tuấn Khải lên giường nghỉ ngơi, thế nhưng Tuấn Khải lại ngoắc tay đem tất cả mọi người lui xuống, không có lại đối chuyện này phát biểu một câu ý kiến, thật giống như chuyện tập kích vừa rồi căn bản không hề tồn tại.

Hắn nhìn người còn ở lại duy nhất trong phòng, Vương Nguyên, mắt sáng như đuốc: "Ngươi có phải là nên nói ra suy nghĩ của mình hay không?"

"Vương Tuấn Khải, nếu như ta đáp ứng ngươi, ngươi có thể giúp ta chiếu cố Tiểu Húc hay không?" Tuấn Khải, hôm nay Vương Nguyên ta liền đổ như thế một lần, đổ ngươi kiếp này sẽ không phụ ta.

"Ngươi nói nam hài ở quán bar kia?" Tuấn Khải đương nhiên cũng có điều tra qua Vương Nguyên.

"Đúng vậy, nó là vướng bận cuối cùng của ta. Ta không nghĩ làm cho nó vướng rắc rối."

"Không thành vấn đề. Ta cam đoan cuộc sống của nó sẽ rất yên bình."

"Tốt lắm, ta cần làm cái gì?" Vương Nguyên tuy rằng đối chuyện này có nghe nói, nhưng dù sao y cũng không phải ngoạn gia chuyên nghiệp, cũng không biết chân chính phải làm như thế nào.

"Ngươi hẳn là biết ta không phải đang đùa, ta muốn là nô lệ 24×7. Sinh mệnh của ngươi, tài sản của ngươi, dục vọng của ngươi, linh hồn của ngươi vĩnh viễn đều là thuộc về ta. Ta cùng ngươi sẽ ký một phần khế ước, ngươi buông tha tất cả quyền sở hữu của ngươi, ta hứa sẽ vĩnh viễn không bao giờ phụ ngươi. Ngươi rõ ràng không?"

Vương Nguyên gật đầu. Cả đời y theo đuổi cũng chẳng qua là một câu vĩnh viễn không bao giờ phụ ngươi. Có thể được đến câu hứa hẹn này thì lấy cái gì đi đổi đều đáng giá.

"Gian quán bar kia ta muốn lưu cho Tiểu Húc, còn lại hết thảy ta đều cho ngươi."

Tuấn Khải khẽ gật đầu đồng ý, tiếp theo hắn từ trong hộc bàn xuất ra khế ước, chính mình kí trước sau đó đưa tới trước mặt Vương Nguyên.

Khế ước chủ nô

1. Nô lệ ở bất kì thời khắc gì đều phải hoàn toàn vâng theo lệnh của chủ nhân, bất luận thời gian trường hợp hoàn cảnh, luôn lấy thỏa mãn chủ nhân làm nguyên tắc số một.
2. Một khi ký kết điều ước này, thân thể nô lệ thuộc về chủ nhân của hắn, cũng dựa theo ý nguyện của chủ nhâ tùy ý sử dụng.
3. Tài sản vốn có của nô lệ đồng dạng thuộc về chủ nhân, bao gôm động sản, bất động sản.
4. Mục đích sinh tồn duy nhất của nô lệ là làm cho chủ nhân vừa lòng.
5. Nô lệ không có quyền lợi muốn cái gì, đặc quyền hắn có được, cũng là chủ nhân suy xét ban cho.
6. Chủ nhân vĩnh viễn không thể vứt bỏ nô lệ.

Chủ nhân Nô lệ

Ngày tháng năm

Đây là một khế ước không bình đẳng, Vương Nguyên ký vào sẽ buông tha cho hết thảy, mà Tuấn Khải trả giá chính là một câu hứa hẹn, Có thể có cái gì quan trọng hơn đâu? Vương Nguyên chỉ cần câu hứa hẹn kia là đủ rồi. Đây là tiền đặc cược cuối cùng trong cuộc đời, thắng, y có được điều y muốn, thua, y chỉ còn hai bàn tay trắng.

Vương Tuấn Khảinhìn Vương Nguyên kí tên, sau đó cho y mang vào vòng cổ có dây xích bạch kim.

"Hiện tại, ngươi có thể hôn mũi chân ta, nô lệ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Com

Tags: #kaiyuan